Em Là Thứ Mấy - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1335


Em Là Thứ Mấy


Phần 1


Hà Nội năm 2000…
Nếu anh không dám đưa tôi về ra mắt gia đình anh thì ít nhất anh cũng phải chịu trách nhiệm,ít nhất anh phải chịu trách nhiệm khi tôi đang mang thai chứ?
-Anh đã nói là anh có vợ con rồi,em định trói anh à,đừng có mơ ,không có cửa đâu…cũng đừng gọi cho anh nữa…
-Thằng khốn,tao đã tin mày,đã chờ mày cho tới ngày sắp đẻ mà mày dở mặt ,tao nguyền rủa mày,đứa con này của mày có đẻ ra tao cũng sẽ bóp chết nó…
-Phải,bóp chết nó thì hơn,còn hơn đẻ ra biết mẹ nó làm một con đàn bà chuyên bám lấy đàn ông mà sống, nó có sống cũng mang nhục…
Người đàn ông cúp máy…người phụ nữ đứng ở bốt điện thoại công cộng nắm chặt tay,cô ta như máu dồn lên não cay cú …máu dưới chân cô ta chảy xuống…
Người phụ nữ bắt xe ôm
-Tôi có lẽ sắp sinh
-Thế lên xe đi tôi chở lên viện
-Không kịp,anh đưa tôi ra trạm xá ở gần đây cũng được…
-Rồi cô lên đi …cô người ở đâu
-Em ở quê lên đang định vào thành phố thì bị đau đẻ anh ạ,đây là xã nào hả anh?
-Xã gia lâm,đi đẻ mà có một mình à
-Vâng chồng em là bộ đội đóng quân trên thành phố anh ạ…
-Ra vậy,bụng mang dạ chửa còn lên đây làm gì cho khổ ra…ở quê có người nhà sướng hơn không?…
Người phụ nữ tay sách balo vào trạm xá ,y tá trưởng cùng một cô hộ lý vội đỡ
-Chị ơi em đau quá
-Được rồi,lên bàn kiểm tra xem nào…
Hai tiếng sau,tiếng khóc oe oe bên trong phòng sinh vang lên…cô ý tá trưởng tên tuyết bế đứa bé đặt vào tay sản phụ
-Con gái 2,8kg nhé,đặt tên con là gì nào?
Người phụ nữ nhìn đứa bé rồi ánh mắt như thù hận gạt tay người y tá
-Em đang run lắm chị,em k bế được cháu…
-vậy nghỉ chút uống cốc sữa nóng em ạ ,sáng mai cho chị thông tin chị làm giấy chứng sinh cho cháu
-Dạ vâng…
Đến nửa đêm người phụ nữ cho con bú mặt thẫn thờ…cô ta nhìn đứa bé rồi xoa lên má …
“ Mẹ xin lỗi,con phải sống tốt,mẹ hận bố con,mẹ không muốn có ràng buộc gì với hắn,còn con mẹ sẽ đi tìm hắn thế nên con ở lại đây nhé”…
-Chị à,có chuyện không hay rồi
-Có thai phụ cấp cứu à?
-Không,cô gái sinh con lúc tối,cô ta bỏ trốn rồi…!
-Sao…vậy đứa bé thì sao?
-Cô ta bỏ đứa bé lại,phải làm sao hả chị…đây là trạm xá của xã,đâu phải bệnh viện nên cô ta có khi khai cả tên sai cũng nên…trời ạ sao lại độc ác bỏ đứa con đỏ hỏn vậy chứ…
-Bình tĩnh…có thể cô ta cố tình rồi …
-Nên báo công an xã…
-Cứ báo đi nhưng chắc hẳn cô ta có lý do nào đó
-K nhắn lại lời nào luôn chị à,mẹ gì mà độc ác thế không biết…
Người y tá trưởng trạm bế đứa bé gái trên tay ,bà thấy đứa bé cười khẽ với mình,người y tá rơi nước mắt “ Thương con lắm,cô ta bỏ con rồi”…!
21 năm sau…
Ngọc…ngọc ơi…
Một cô gái 21 tuổi ôm đống sách trên tay quay lại trên hành lang của học viện ngân hàng…cô gái đó là tôi…!
-Gì đấy Giang
-Tao bảo này hôm nay chép bài hộ tao
-Lại trốn tiết à
-Trốn đâu,đợt này tao đi làm nên bận quá thôi
-Thế mày lên đây đi học hay đi làm
-Cả hai,hộ tao nhé,tối về tao nấu cơm với cọ tolet
-Mày k học sao thi đủ điểm được
-Đừng lo cho tao ,tối tao mang thuốc giảm kg về cho
-Thôi mệt lắm k muốn giảm
-Con hâm 78kg mày nghĩ k giảm thì để tăng thêm à
-Mẹ tao bảo cứ phải sống khoẻ là được
-Khoẻ thiếu gì cách,béo mới lắm bệnh,tao đi đây…
-Ơ thế mấy giờ về đấy
Giang chạy đi còn Ngọc rơi đống sách trên tay xuống chân,cô bị béo phì từ năm học lớp 10 cho tới bây giờ,ở lớp mọi người đều trêu ghẹo cô thậm chí xa lánh thế nên Ngọc chỉ có Giang ,cô bạn thân cùng quê và ở cùng phòng trọ là bạn thân…
Rơi sách như vậy nhưng đám sinh viên lướt qua đều vô tâm,thậm chí còn dẫm lên sách…đúng lúc đó người thầy giáo chủ nhiệm lớp đi tới nhặt lên rồi cười với Ngọc
-Để thầy phụ em
-Em…em cám ơn thầy…
-Không có gì…Ngọc sao không bảo các bạn lấy sách cùng
-Các bạn nói tiện nhờ em lấy thì em lấy hộ thôi ạ…
-Đâu có ai bận đâu ,để các bạn tự thân vận động
-Các bạn nói em béo nên đi lại cho gầy bớt ạ
Thầy giáo Hùng phì cười
-Em béo nhưng đáng yêu mà …đừng quan tâm đến lời người khác nói,hãy là chính mình…
Câu nói đó của người thầy chủ nhiệm đã khiến cô sinh viên trong suốt những năm cuối cùng ngơ ngẩn ,thẩn thơ thầm mến mộ thầy giáo…cô luôn chú ý đến thầy,nhìn trộm thầy từ xa khi thầy đang nói chuyện với các giáo viên nữ…
Hùng nhận thấy Ngọc đang nhìn mình,anh ta nhìn thì Ngọc vội cúi đầu đọc sách ở sân trường…anh ta mỉm cười …
Tại Phòng trọ
Ngọc trở về phòng sau cả ngày học tập,cô chủ xóm vẫy
-Ngọc qua cô bảo,mẹ cháu gửi đồ ăn lên đấy,gớm sợ con gái gầy hay sao mà gửi lắm đồ thế…
-Mẹ cháu bảo ăn đủ mới có sức khoẻ học
-Như cháu là quá thừa sức ,thừa kg rồi ý,con gái k giảm béo đi sau khó xin việc lắm…cô nói thật đấy,đây là cô khuyên thật…
-Vâng …cháu k nhịn ăn được cô ạ,sau rồi tính…
-Xinh xắn mà béo quá phá hết nét…
Ngọc cười rồi ôm thùng đồ vào phòng và gọi cho mẹ
-Mẹ à,con nhận rồi ,sao mẹ gửi nhiều thế
-Tuần nào chả gửi thế ,ăn uống đủ ngủ đủ giấc đấy
-Mẹ ơi,con béo lắm đúng không mẹ…
-Béo đâu mà béo,bình thường
-Hai chị gầy mà có mỗi con béo ,con thấy ai cũng chê con
-Ai chê kệ người ta,mẹ thấy đẹp là được
-Vâng sắp tốt nghiệp rồi,con sẽ đi làm ,mẹ cũng sẽ đỡ khổ…!
-Mẹ k cần con kiếm tiền,cứ ăn học tốt,mẹ đi nấu cơm đây,chị Nga con mới đẻ vẫn kêu đau lắm
-Vậy mẹ đi nấu đi…
Người mẹ cúp máy ,bà chính là cô y tá năm xưa đã giữ đứa bé bị bỏ rơi lại và nhận làm con…cô con gái cả đang cho con ti nhìn bà…
-Mẹ cứ để cái Ngọc nó to quá sau ảnh hưởng lắm,riêng về thẩm mỹ là nó đã mất điểm rồi,mẹ phải bắt nó giảm kg đi chứ
-Ui dào,em nó ốm yếu từ bé,giờ đang có sức khoẻ,gầy đi rồi lại ốm ra đấy
-Mẹ làm bác sỹ mà nghĩ cổ hủ quá,sau này con gái mẹ khó xin việc thì lúc ý mẹ đừng kêu nhá…
-Không xin được việc thì về mẹ nuôi …
-Mẹ chiều nó quá mà…
Bà thở dài nhìn lên bức ảnh gia đình” Con bé mẹ thương lắm”!…
Ngọc vẽ đầy hình thầy giáo trong một cuốn vở,cô bạn tên Giang giật cuốn vở
-Mày mê thầy đấy à
-Đưa vở đây
-Con điên,thiếu gì đàn ông mà phải nghĩ đến thầy ấy,chắc có vợ hoặc người yêu rồi
-Tao chỉ giữ trong lòng,k có ý gì khác
Ngọc gập cuốn vở lại rồi buồn bã cất ở một góc học tập…
Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp đã tới ,Ngọc ngồi bên ô cửa sổ phòng thư viện rồi ngủ gật,trong bộ đồ tốt nghiệp Ngọc gật gù rồi thầy Hùng chợt đỡ khi cô gục xuống,tay thầy đỡ lên má Ngọc…cô mở mắt và thấy ngại ngần…
-Thầy…
-Sao k ra ăn cùng các bạn
-Em ở đây được rồi,các bạn k ai muốn chơi với em
Thầy Hùng khẽ vuốt tóc Ngọc ánh mắt rất buồn
-Em là đứa trẻ đáng thương…
Khi ở khoảng cách gần Ngọc cảm nhận nhịp tim mình đập rộn ràng…
-Thầy ,em thấy ánh mắt thầy rất buồn
-Ai cũng có nỗi buồn riêng…cố lên …
Thầy giáo Hùng vỗ vai cô học trò,thế nhưng bi kịch mới chỉ bắt đầu,ngày cắm trại chia tay nhau,thầy Hùng uống rất say và các bạn trong lớp k ai đưa thầy về và muốn thầy uống tiếp…Thầy Hùng vẫy tay Ngọc …
-Ngọc đưa thầy về phòng,thầy không uống nổi nữa…
-Dạ vâng…
Một bạn cùng lớp bảo Ngọc “ Mày béo nhất khéo bế dc cả thầy cũng nên”
Lớp cười ồ lên…Ngọc đỡ thầy về phòng…vừa đặt thầy lên giường,thầy giáo nói với Ngọc
-Em thích thầy đúng không
Ngọc cười gượng
-Thầy uống nước không,em đi lấy nước
Hùng giật tay Ngọc …
-Trả lời thầy đi…
-Thầy say rồi ạ…
Hùng cúi xuống hôn thẳng lên môi Ngọc…người mà cô học trò thầm thương hôm nay đã chủ động hôn lên môi cô…Cô khóc lớn vì sợ mà thầy giữ chặt…
-Đừng sợ…em yêu thầy mà,thầy sẽ chịu trách nhiệm tất cả với em sau giây phút này…
-Không em nghĩ đang đi quá xa rồi ạ
-Em k tin thầy hay sao?
-Em
-Hay thầy là kẻ không đáng tin
-Ý em k phải vậy
-Thầy cũng yêu em …thích em …
Câu nói đó khiến cho cô gái mới lớn tưởng là thật nên đã nhắm mắt đưa chân thuận theo người thầy giáo…!
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN