Thầy Giáo Hắc Ám
Chương 96: Ngoại Truyện - Câu chuyện đói bụng
Sáng thứ bảy cuối tuần, An Di thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng và cơm hộp cho hai bảo bối đi cắm trại cùng với trường tiểu học của mình. Ngôn Hoa tối hôm trước phải thức khuya làm việc cho nên bây giờ vẫn còn ngủ rất say, đến khi tỉnh giấc thì nửa giường còn lại đã trống huơ trống hoắc rồi, hôm nay anh không đi làm nên sẽ đưa các con đến trường, nhưng bây giờ còn sớm…
Ngôn Hoa lồm cồm bò dậy khỏi giường, bộ dạng say ngủ của anh trông thảm vô cùng, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc, đầu tóc rối bời như ổ quạ, mắt nhắm mắt mở anh đi vào trong gian bếp. Ánh sáng trắng từ bóng đèn khiến anh có chút gắt ngủ khó chịu, bù lại mùi trứng rán thơm phức của bà xã đang dần đánh thức sự tỉnh táo của anh. Ngôn Hoa bước lại gần, anh đứng từ phía sau vòng tay ra trước ôm lấy eo An Di, tự nhiên tựa cằm mình trên đỉnh đầu cô, anh lười biếng chỉ muốn đứng đây mà ôm cô như vậy mãi.
An Di không còn lạ gì dáng vẻ lúc Ngôn Hoa gắt ngủ mỗi sớm, anh cũng cáu bẵng và trẻ con chẳng khác nào hai bảo bối của anh là mấy, chỉ vì biết anh gần đây làm việc vất vả, quá nửa đêm mới có thể an giấc và nếu không có cô bên cạnh thì sẽ không ngủ ngon được cho nên cô không nỡ đẩy anh ra, cứ đứng yên như vậy cho anh ôm, hai tay vẫn thoăn thoắt đảo đi đảo lại trứng rán trên bếp.
Ngôn Hoa cúi thấp đầu khẽ thì thầm vào tai An Di: “Bà xã, anh đói”
An Di vừa vặn tắt bếp, cô xoay người lại giơ tay xoa má người vẫn còn đang híp mắt gật gù trước mặt: “Vẫn còn sớm mà, anh vào ngủ thêm chút nữa đi, đến bữa sáng em vào gọi. Bây giờ anh ăn thì chút nữa hai bảo bối sẽ lại không được dùng bữa cùng với ba nữa. Đã hai ngày rồi… chúng rất nhớ anh”
Ngôn Hoa giở giọng trách móc: “Chỉ con nhớ anh thôi à? Còn em thì sao?”
An Di không nhịn cười được cái tật hay so bì với con cái của anh, người này lúc nào cũng mặt dày như vậy đấy, đến con anh mà anh còn không câu nệ suốt ngày “tranh sủng” với chúng. An Di dịu giọng dỗ dành: “Em à? Em cũng nhớ anh, được chưa?”
Ngôn Hoa nhăn nhó, mắt nhắm mắt mở tay vẫn ôm ghì An Di trong lòng: “Không có một chút thành ý, ít ra cũng phải thể hiện một chút chứ?”
An Di cợt nhã: “Thể hiện gì nào? Đã là “vợ chồng già” với nhau cả rồi”
Ngôn Hoa chỉ đợi có vậy, anh miết tay ôm sát An Di lại gần hôn lấy hôn để cánh môi hồng nhuận của cô đến khi thỏa nỗi nhung nhớ mới thôi, anh thở dài lấy hơi một cái rồi cất giọng khàn khàn nói nhỏ: “Anh đã nói là anh đói rồi mà”
An Di lúc bấy giờ mới hiểu rõ ý tứ của anh, cô vội vàng đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo tươm tất trên người rồi mới than vãn một câu: “Tên háo sắc này, chút nữa em còn phải đi trả lời phỏng vấn xin việc, anh làm trôi mất son môi của em đi rồi”
Ngôn Hoa trừng mắt lên nhìn An Di: “Thì ra còn dùng cả son môi, em mà dụ ong dẫn bướm thì anh không tha cho đâu. Đã bảo không cần đi làm mà vẫn nhất quyết đòi đi, sợ anh nuôi không nổi mẹ con em chắc”
An Di bất đắc dĩ thở dài liền trút bỏ tạp dề trên người muốn trốn tránh bèn lảng đi: “Ở nhà suốt ngày chán chết đi được, không nói chuyện với anh nữa, em đi gọi bảo bối dậy đây, anh đã muốn ăn như vậy thì mau đi đánh răng rửa mặt đi”
An Di quay đi rồi Ngôn Hoa mới tự lẩm bẩm một mình… Anh muốn ăn nhưng mà là ăn em đó!
Thế nhưng An Di còn chưa ra khỏi cửa bếp thì đã nhìn thấy ngay một phiên bản thu nhỏ của Ngôn Hoa đứng ì ra ở đó, bộ đồ ngủ in hoạt hình nhăn nhúm, đầu tóc chẳng khác gì cái ụ rơm, gương mặt mũm mĩm hồng hào với đôi mắt nhắm tịt đang vật vờ tựa người vào tường như thể muốn bám víu ngáy ngủ thêm chút nữa.
Bảo Di thấy mẹ đang tiến đến gần thì dụi dụi tay rồi cố mở mắt, cái giọng nói trẻ con líu ríu vang lên: “Mẹ ơi cô giáo nói chuyến ngoại khoá này không bắt buột, bạn nào không muốn đi mà có sự chấp thuận của phụ huynh có thể không đi. Mẹ giúp con gọi cho cô giáo được không?” – Cậu nhóc nói liền một mạch thẳng thắn, giọng điệu chẳng có chút nào là đang xin xỏ, sự chắc chắn trong từng câu chữ lên đến tám chín phần, như là thể nào mẹ cậu cũng sẽ đồng ý, cái tính kiêu ngạo giống y hệt “ai đấy” vậy.
Thế nhưng cu cậu không biết “ai đấy” đi dự hội thảo đã về từ khuya hôm qua, bây giờ còn đang đứng nghênh ngang trong bếp như xem trò vui, đại thiếu gia họ Ngôn nào đấy hôm nay cũng cả gan muốn cúp học hay sao? Còn không hỏi đến anh, coi người làm ba như anh đứng đây là không khí chắc?
“Thế nào? Cậu xem tôi chẳng ra gì nữa à? Muốn quyết là quyết sao?”
Nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của Ngôn Hoa, An Di có phần ấm ức thay con trai nhưng cậu nhóc bất chợt nghe thấy tiếng ba mình thì tỉnh cả ngủ, đứng nghiêm người lưng thẳng tắp hướng mắt về phía gian bếp cất giọng đanh thép chẳng hề sợ sệt như khẳng định rằng mình chẳng làm gì sai: “Chuyến đi ngoại khoá hôm nay là đến thăm công viên hải dương của thành phố, chỗ đấy ba đã đưa cả nhà chúng ta đi rồi, lại chẳng thú vị bằng viện hải dương học của ba, con thà ở nhà đọc thêm một quyển sách cũng không muốn đến đó lần nữa”
An Di xoa đầu con trai bế cậu lên hôn chùn chụt vào má an ủi: “Được rồi, mẹ gọi điện cho cô giáo giúp con, cứ để ai đó giễu võ giương oai tiếp đi, hai ba ngày mới thấy mặt một lần, con muốn gặp cũng khó thế mà lại dỗi khi con không hỏi đến mình. Bảo bối của tôi hôm nào cũng hỏi ba có về ăn cơm không để mà còn đợi thế mà chẳng ai thấy được thành ý còn bị lạnh nhạt”
An Di oán thán đủ rồi thì cũng bế Bảo Di đi mất. Ngôn Hoa thật sự bị mấy lời trách móc của An Di làm cho có tật giật mình, anh tự nhận thấy hai tháng nay hình như mình dồn nhiều tâm huyết vào nghiên cứu mới của ngành mà thật sự đã bỏ bê gia đình, bây giờ nghĩ lại có chút áy náy. Nhưng anh thật sự chọc giận bà xã đại nhân rồi, An Di từ lúc làm mẹ thì tính khí lại càng ngày càng giống mẹ vợ của anh… lời nói tựa lưỡi dao, không nói thì thôi, đã nói thì luôn không nương tình mà chặt chém. Anh đi đời rồi, không biết tối nay có phải lại bị đá sang ngủ nhờ phòng con không nữa. Anh không những không được “ăn” mà ngược lại còn bị “bỏ đói” thì toi.
[Câu chuyện nịnh vợ ]
Sau khi chọc giận An Di thì Ngôn Hoa vô cùng đau đầu suy nghĩ cách lấy lòng. Cô phải đi nhận phỏng vấn cho nên chăm chút bữa sáng cho con xong thì đi ngay, anh muốn đưa cô đi lại bị cô gạt sang một bên nói là An Hạo tiện đường nên sẽ đi cùng cậu ấy. Thế là anh lại phải đổi sang lấy lòng bảo bối, cũng may là anh vẫn chưa đến nỗi hết cách, chỉ cần bọn nhóc ra tay, nhất định mẹ chúng sẽ mềm lòng.
Ngôn Hoa trước giờ luôn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, cách mà anh đối xử với hai con cũng có phần khác biệt, bởi vì là con gái cho nên Khả Di tất nhiên dù thế nào cũng sẽ được thiên vị hơn, cho nên cô bé có phần yểu điệu ra dáng tiểu thư, dù vậy thì do có tấm gương tốt là anh trai cho nên cũng rất vâng lời.
Nhưng Bảo Di thì khác, Ngôn Hoa biết trẻ con ở độ tuổi này tính dựa dẫm rất cao, nếu không uốn nắn từ bé chỉ e sau này không dung túng nổi, anh lại rất rõ về khoản này, không muốn để con trai giống như mình trước đây còn bé quá kì vọng vào ba, việc gì cũng làm theo cảm tính, đến cả ước mơ cũng bị chi phối, đến khi nhận ra đã là chuyện của mười mấy hai mươi năm sau.
Cậu nhóc Bảo Di từ nhỏ đã luôn chịu sự giáo dục hà khắc của ba, cậu không như những đứa trẻ cùng tuổi khác, lúc thì nũng nịu, khi thì khóc lóc, không có chính kiến, suốt ngày một là vâng vâng dạ dạ, hai là ương bướng ngang ngạnh. Cậu là một đứa trẻ có chính kiến rõ ràng, lại rất đỏm dáng, không thích nhận được sự nuông chiều, từ việc vệ sinh cá nhân cho đến việc học hành đều là tự thân vận động, có gì khúc mắc hoặc có yêu cầu cần được thông qua mới xin ý kiến của người lớn trong nhà.
Tuy ba lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc với cậu nhưng cậu biết ba luôn âm thầm ủng hộ và giúp đỡ cậu, đôi lúc ba sẽ không chú ý mà để lộ ra sự yêu chiều với cậu ngay, ví dụ như khi cậu ở trường có thành tích cao thì trong đáy mắt ba luôn ánh lên một tia tự hào, cả gương mặt cứng nhắc cũng lộ ra ý cười, hay là khi cậu ngã bệnh, mặc dù khi đó không tỉnh táo nhưng cậu biết cả đêm ba cũng không ngủ mà luôn túc trực ở bên cạnh cậu, có lần cậu ngủ chưa say giấc thì thấy ba trên người vẫn mặc Âu phục, hình như ba mới đi hội nghị quốc tế cả tuần liền mới về, ba vừa mới vào cửa đã chạy đến bên giường ôm hôn em gái nhỏ đang ngủ say sưa, sau đó cậu cũng không ngờ là ba còn rất nhiệt tình hôn lấy hôn để cái mặt bánh bao của cậu nữa, cậu rất nhạy bén có thể nhận ra tất cả cho nên càng thấy kính trọng và yêu thương ba hơn, suy cho cùng ba đều là muốn tốt cho cậu.
Ngoài ra những lúc ba làm mẹ dỗi hoặc thất thế trước mẹ thì rất hay tìm cậu ra “trút giận”, ngoài mặt thì lôi cậu đi thư phòng đọc sách mặc khác sẽ xem cậu là “quân sư quạt mo” giúp ba đi cầu hoà, bởi vì em gái vẫn chưa hiểu chuyện còn cậu thì thật rất biết cách nịnh cho mẹ vui.
Ở trong phòng sách, Ngôn Hoa hậm hực lật sách xoàn xoạt, thật ra anh đâu có tâm trí nào mà đọc, bận rộn hai tháng trời mới vừa hoàn thành xong mọi việc lại không biết điều mà chọc giận bà xã, chưa biết chừng anh lại bị “bỏ đói” mấy ngày tiếp theo thì coi như tự mình hại mình rồi.
Đưa mắt nhìn sang oắt con vẫn đang chăm chú đọc sách ở đối diện, hai hàng lông mày sâu róm cứ thi thoảng lại nhíu nhíu tỏ vẻ không hiểu, điệu bộ tập trung làm việc rất ngoan ngoãn. Ngôn Hoa hắn giọng vờ ho một tiếng, Bảo Di đưa mắt lên nhìn ba, bốn mắt chạm nhau không cần nói gì tự khắc cậu nhóc thừa biết ba muốn gì.
“Chiều nay mẹ không bận, mẹ còn nói là muốn dẫn Khả Khả đi mua váy mới” – Bảo Di ngỏ ý.
Ngôn Hoa vuốt mũi trầm ngâm một lát lại kéo cậu quý tử của mình lại ngồi vào trong lòng rồi thỏ thẻ: “Gần đây ba thật sự quá bận, có phải mẹ con đều không vui như vậy không? Con và em gái có giận ba không?”
Bảo Di ngước lên nhìn ba: “Con không thấy mẹ giận, ngày nào ba không về mẹ cũng đều dỗ dành Khả Khả vì em cứ nói nhớ ba, cho nên hôm qua mẹ mới hứa dẫn em ấy đi mua váy. Chắc vì mẹ bênh vực cho con vì thấy con bị ba đẻ của mình lạnh nhạt nên mới vờ dỗi ba thôi”
Ngôn Hoa cốc đầu thằng bé: “Thằng ranh con, lúc nào rồi mà còn tự biện bạch cho mình, ba lạnh nhạt với con khi nào, ba chỉ đang nghiêm khắc dạy dỗ con đẻ của mình thôi.”
Bảo Di đưa tay xoa xoa đầu: “Con biết nhưng mà dạo trước con nghe mẹ than vãn rằng ba rất cưng chiều anh Tom, mẹ nói hồi bé ba cũng như vậy với con nhưng khi con bắt đầu có nhận thức thì ba đã như bây giờ rồi”
“Đã lớn từng này mà còn đòi được cưng chiều à với lại anh Tom của con đâu phải con của ba, việc dạy dỗ Tom đâu đến phần của ba chứ? Mẹ con cũng mềm lòng y hệt như ông cố vậy, ba thật hết cách, mẹ thương con như vậy mà sau này con hư hỏng thì ba nhất định đánh gãy chân con” – Ngôn Hoa đe doạ.
Bảo Di cười tít mắt: “Con mà như vậy thì tự mình đánh gãy chân mình trước rồi chứ không chờ đến ba đâu”
Ngôn Hoa cười cười đáp lại: “Biết như vậy thì tốt rồi, ba không quản nữa, cũng đã nghĩ ra cách rồi. Con ra ngoài chơi đi, đừng suốt ngày cứ đọc sách mãi, chiều nay ba đưa cả nhà đi trung tâm mua sắm. Ba sẽ tìm cách dỗ ngọt mẹ con, đến lúc đó con phối hợp một chút là được”
Cậu bé tuột khỏi người ba rồi chạy ra ngoài, trong phòng từ lúc nào có thêm một người mà ngay cả người tinh ý như Ngôn Hoa cũng không biết, ông nội An Di đang đứng tựa lưng vào kệ sách nhìn anh cười, chắc chắn lúc nãy anh và con trai quá chú tâm vào việc “cầu hoà” mà không chú ý ông cụ đã vào từ khi nào, hình như đã nghe đoạn đối thoại rất mất mặt của anh rồi, anh còn mặt dày nhờ con trai giúp đỡ đúng là không còn chút thể diện nào, cũng may ngoài xã hội anh dù đạo mạo, uy thế như vậy nhưng ở trong nhà này anh vốn từ lâu đã thất thế rồi nên cũng quen, bao nhiêu khuyết điểm đều bị gia đình vợ nắm thóp, nói trắng ra anh chỉ áp dụng uy quyền được với mỗi thằng oắt con của mình.
An lão gia cười cợt: “Thế nào, cháu gái ta mềm lòng y hệt ta thì sao? Chẳng phải anh cứ trưng cái mặt lạnh với con trai anh để cho An Di thấy là tốt đâu, mấy lúc anh và cu cậu ba ba con con nồng thắm như vậy thì cứ trốn đi một góc làm gì, cậu cưng chiều con cậu chứ có phải ai khác đâu nào”
Nghe ra sự trách móc của ông cụ thì Ngôn Hoa chỉ biết cười trừ: “Ông nội à, nếu để người ngoài mà biết thì sau này chỉ có Bảo Bảo của ông mất mặt thôi, đường đường là con trai mà suốt ngày được cưng nựng thì chẳng tốt chút nào, cứ nghiêm khắc một chút vẫn hơn, dù sao nó cũng rất hiểu chuyện”
Ông cụ biết việc cháu rể làm có cái lí riêng của anh, dù sao cũng là con anh, anh có quyền lựa chọn cách dạy dỗ, phẩm chất anh thì không có gì phải nói rồi, chỉ là tính tình đôi lúc nóng nảy và quá hà khắc, ông cũng thấy xon xót cho cháu cố của mình nên nói đỡ đôi câu rồi ông cũng không nói nữa chỉ lại gần vỗ vai anh một cái rồi đi ra ngoài.
Ngôn Hoa ở nhà không có gì làm cũng chán nên anh lấy xế của mình đưa hai nhóc con đi dạo mát, coi như đền bù hai ngày bù đầu vào công việc không về nhà. Từ khi có con anh cũng trầm tính hơn, ít khi lái xe quá nhanh nữa, những chiếc siêu xe tốc độ cũng dần thay bằng những chiếc xe gia đình bình thường. Hôm nay anh mới lái con xe Ferrari của mình ra khỏi gara, Bảo Di và em gái rất ngoan ngoãn ngồi sau ngắm nhìn dòng người tấp nập bên ngoài vùn vụt lướt qua ô cửa kính, Khả Di rất ít khi được trải nghiệm sự “ngông cuồng” này của ba nhưng còn Bảo Di thì khác, bởi vì là con trai cho nên Ngôn Hoa không ngần ngại cho phép cậu đi theo mỗi khi mình cùng Tony đi phượt xe, những chuyện như vậy anh đều giấu nhẹm An Di, chỉ sợ cô biết lại dỗi anh, chỉ là anh muốn cho con trai trải nghiệm một chút thôi, nào ngờ khí phách cu cậu còn mạnh mẽ hơn anh khi còn nhỏ rất nhiều, không hổ danh con trai của Ngôn Hoa anh mà.
Ngôn Hoa đưa hai đứa nhỏ đi ra ngoại ô, thành phố đông người dần khuất xa, nhà cửa thưa thớt dần, không khí càng thoáng đãng hơn, cảnh vật cũng như rạng rỡ có sức sống hơn hẳn, đến đoạn đường đất ven núi vắng người thì Ngôn Hoa càng nhấn ga hăng hơn, xe anh đi đến đâu thì phía sau đều lưu lại một lớp bụi dày bị cuốn theo, chỉ kịp nhìn thấy cây cỏ bên đường xoẹt qua trước mắt, cô nhóc Khả Di thì phấn khích vô cùng, cứ hào hứng reo lên không ngớt. Cái mặt non choẹt của cô bé lúc nào cũng gợi nhớ đến lần đầu tiên Ngôn Hoa nhìn thấy An Di, mỗi lúc như vậy anh liền không nhịn được muốn cắn vào gò má mũm mĩm đáng yêu của con gái một cái cho thoả.
Sau mấy tiếng rong chơi thì ba cha con anh cuối cùng cũng về lại thành phố, liền nhanh chóng đến toà soạn đón mẹ đi ăn. Lúc đầu An Di trông thấy xe của Ngôn Hoa đến đón cũng biết ý anh muốn nịnh nọt, cô còn vờ dỗi không thèm lên nhưng khi thấy hai nhóc con cũng ngồi ở phía sau mới đánh mắt sang lườm Ngôn Hoa một cái, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp lên xe, cô ngồi bên ghế lái phụ cứ nhoài người ra sau nói chuyện với con mà xem Ngôn Hoa như không khí. Một lúc sau anh chịu không nổi nữa mới đành hắn giọng hỏi xem cô muốn ăn gì, cô lại không nể mặt mà quay xuống hỏi hai bảo bối muốn ăn gì, thế là Ngôn Hoa đành chiều theo cô con gái nhỏ mà lái xe đến hiệu McDonald gần đó, cô nhóc này giống gì không giống lại giống y hệt mẹ cái khoản thích ăn vặt thế này.
Vào đến cửa tiệm, vì đang ngấp nghé buổi trưa cho nên khách khứa không nhiều, An Di chọn một góc rồi cùng con trai ngồi xuống trước, Ngôn Hoa bế con gái đi đến quầy gọi món, được một lúc thì Ngôn Hoa mặt tiu nghỉu quay lại ghé sát lại gần An Di nói nhỏ giọng khổ sở.
“Bà xã ơi lúc đi vội quá anh không mang theo ví tiền”
An Di lập tức xa xầm mặt, con người tỉ mỉ cẩn thận như anh mà quên thứ quan trọng là ví thì nghe thật khó tin, Ngôn Hoa nhận ra sự nghi hoặc của vợ liền kéo tay cô sờ sờ túi quần mình chứng minh rõ ràng là không có mang ví theo. An Di bĩu môi lấy thẻ của mình ra đưa cho anh, Ngôn Hoa tươi cười đón lấy: “Không có bà xã thì cha con anh chết đói rồi”
Thấy ba đi rồi cậu nhóc Bảo Di mới thì thầm mách lẻo: “Thật ra lúc nãy trước khi đi con nhìn thấy ba vứt lại ví tiền trên bàn trà. Ba chỉ muốn nịnh mẹ thôi, mẹ đừng dỗi nữa, sáng nay là con không đúng trước, con không hỏi ba trước là con sai rồi” – Đầu óc của Bảo Di dù thế nào cũng chỉ đơn thuần là cậu nhóc sáu bảy tuổi, đối với cậu thì thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cứ như ba cậu làm việc gì cũng giữ trong lòng thì mẹ dỗi mãi là đúng rồi.
An Di nựng má con trai cưng chiều đáp: “Bảo Bảo ngoan, mẹ biết mà, con đâu có cố ý, con không thấy ba trước nên không hỏi đấy thôi, ba quát con là ba sai”
“Thật ra lúc sáng vào bếp con có nghe mẹ nói chuyện nhưng con không nghĩ là ba về rồi, còn tưởng mẹ nói chuyện với Hoàng Tử ngốc. Sáng nay ba nhờ con giải thích với mẹ, mẹ đừng giận ba nữa.” – Bảo Di gãi đầu.
An Di nhất thời đỏ mặt, không biết cu cậu có nghe được mấy lời “mặt dày vô sỉ” của Ngôn Hoa hay không nữa. Lúc Ngôn Hoa trở lại thì tự mình cảm thấy không khí là lạ, vợ anh không mặt nặng mày nhẹ nữa, anh quay sang nhìn con trai thì cậu nhóc gật đầu cái rụp ý muốn nói mình đã dỗ mẹ xong rồi, anh cười khổ tự thấy hổ thẹn, anh nói nửa ngày không bằng con trai anh nói một câu nịnh nọt.
Ăn uống xong về nhà Ngôn Hoa bắt đầu triển khai kế hoạch lấy lòng, anh thật không muốn ăn chay trường đâu. Hai bảo bối đã đi ngủ trưa, trong nhà cũng chỉ có vợ chồng anh, An Di ngồi trên sofa trong phòng xem tài liệu của mình, cô được nhận vào làm phiên dịch viên cho nhà xuất bản MIT Press, đây là nhà xuất bản danh tiếng trực thuộc trường đại học MIT, những sách của nhà xuất bản này chuyên sâu về ngôn ngữ học cấu trúc và phân tích khoa học kĩ thuật, vừa đúng chuyên ngành của cô học cho nên cô không khó khăn có được công việc này.
Ngôn Hoa ngồi trên giường lướt web mà tâm trí đặt hết lên người An Di, cô mặc một bộ đồ thun mỏng ở nhà, tóc được búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, có trời mới biết là anh ngứa ngáy tay chân đến nhường nào, chắc cũng cả tuần rồi anh phải ăn chay, mãi lo công việc khi về đến nhà thì An Di đã ngủ say rồi.
“Bà xã” – Ngôn Hoa cất tiếng gọi.
“Sao thế” – An Di thờ ơ đáp lại.
“Sắp đến lễ tình nhân rồi, hai chúng ta đi du lịch nhé?” – Ngôn Hoa gấp laptop rồi tiếng lại sofa ngồi sát bên cạnh vợ nịnh nọt.
“Bảo bối thì sao?” – An Di vẫn chuyên tâm đọc tài liệu.
“Là lễ tình nhân đó, dẫn chúng theo làm gì? Em lúc nào cũng nghĩ cho con, càng ngày càng bỏ mặc anh. Đau lòng chết đi được.” – Ngôn Hoa rầu rĩ.
“Chúng là con anh đó” – An Di dừng việc quay sang nhấn mạnh với Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa cũng ấm ức đáp: “Anh là chồng em đó, sau này chúng đều là chồng người ta, vợ người ta, chỉ có anh mới ở bên em cả đời thôi đồ ngốc.”
“Em không biết, anh đi mà lo công việc của anh đi, cứ để bảo bối ngày nào cũng nói nhớ ba đi, không cần quan tâm đâu” – An Di nói dỗi.
Ngôn Hoa xuống nước nịnh nọt: “Thôi thôi, anh sai rồi, mấy ngày này anh không có việc sẽ ở bên em và con nhiều hơn được không, đừng giận anh nữa bà xã à, lẽ nào chỉ cócon nhớ anh chứ, không phải em cũng nhớ anh sao?”
An Di vốn đâu có giận anh thật, chỉ là muốn nhân cơ hội nhắc anh phải dành thời gian cho con nhiều hơn thôi, nào ngờ anh rất thành tâm nhận lỗi, cô thấy hả hê trong lòng, đại giáo sư nhà cô lúc này trông mới buồn cười làm sao, vẻ mặt hối lỗi nịnh vợ cứ như trẻ con vậy. An Di động lòng vươn tay ôm lấy cổ anh hôn chụt lên má coi như xoá sạch tội trạng cho anh. Ai đó đắc ý biến bị động thành chủ động liền ôm cô bế lên giường, cả tuần không động sắc dục cho nên bây giờ vừa được bà xã đại nhân ân xá thì Ngôn Hoa lập tức gấp gáp như đòi nợ, mãi đến tối đã “ăn uống no say” rồi thì lăn ra ngủ say như chết, kết quả là kế hoạch đi trung tâm mua sắm bị hoãn đến tận ngày hôm sau.
Cả nhà bốn người đi bên nhau thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ, Ngôn Hoa bế con gái trên tay, tay còn lại nắm tay vợ, An Di thì nắm tay con trai đi phía trong cùng, trung tâm mua sắm buổi tối rất đông người, họ tay trong tay đi bên nhau vẽ nên một khung cảnh đầm ấm hạnh phúc. Mua váy áo cho con gái cưng rồi mua đồ chơi, sách vở cho cậu quý tử. An Di cứ thấy thứ gì vừa mắt là lại mua ngay khiến cho Ngôn Hoa bất đắc dĩ tự dưng trở thành phu khuân vác, cả đống đồ lỉnh khỉnh chất đầy cả hai tay anh.
Vì An Di sắp phải đi làm cho nên tự mua cho mình một chút mỹ phẩm, Ngôn Hoa tỏ vẻ không quan tâm lắm bởi vì vợ anh bình thường đã sắc nước hương trời rồi cho nên có trang điểm hay không đối với anh cũng như nhau cả, anh chỉ ghen tuông một chút thôi vì cô chăm chút như vậy để cho người ngoài ngắm nhìn, anh lại không thể cổ hủ giữ khư khư cô ở trong nhà. Bảo Di thì không có ý kiến gì nhiều, bản thân cậu cũng không thích mẹ ra ngoài đi làm cho nên lúc này cậu và ba đang ở cùng một phe, lại còn phải sang sẻ “gánh nặng” sách phụ túi lớn, túi nhỏ. Hai cha con cậu đứng nhìn mẹ và em gái tíu tít bàn luận chỉ biết thở dài.
“Bảo bối nhìn xem màu son này có hợp với mẹ không?” – An Di hỏi con gái.
“Quá đậm, trông thật diêm dúa” – Ngôn Hoa thuận miệng chê một câu, dù có đẹp anh cũng không thích, cứ thế mà phản bác.
An Di lườm nguýt: “Em đâu có hỏi anh”
Bảo Di đang im lặng ngẫm nghĩ thì bị ba lườm một cái, bây giờ cậu mới cất giọng ôn tồn: “Son môi thường chứa chì hay đồng, phản ứng của chúng với các enzyme có trong dạ dày có thể gây nhiễu loạn, phá vỡ các hoạt động bình thường của hệ tiêu hóa. Ngoài ra, nó cũng chứa các kim loại nặng khác như niken, đồng, asen, crôm và coban.Cả chất paraffin nếu dính vào bề mặt răng còn làm xuất hiện các vết nứt nhỏ trong men răng. Cho nên mẹ tránh sử dụng son môi đi thì càng tốt… cho cả sức khoẻ của mẹ và ba”
Bảo Di nói xong thì đắc ý nhìn, ba thấy được sự tán thưởng trong mắt ba thì vui vẻ vô cùng. Còn người nhân viên bán hàng thì nhìn cậu bằng một cặp mắt kinh ngạc.
An Di thì cau có, cảm thấy mấy thứ mà con trai nói cứ lùng bùng lỗ tai, thằng nhóc con này như đang đã kích việc mẹ nó không nuốt nổi mấy thư liên quan đến hoá học vậy: “Mẹ dùng liên quan gì đến ba con?”
Bảo Di liếc trộm ba một cái, thấy ba gật đầu rồi mới nói: “Ba suốt ngày đòi hôn mẹ, nuốt không ít son môi của mẹ còn gì?”
An Di hết nói nổi cha con anh, vừa thẹn vừa dỗi bèn bỏ luôn cây son đang cầm trên tay xuống rồi bế con gái đi liền một mạch sang khu sản phẩm khác. Người bán hàng mặt mày rũ rượi nhìn người đàn ông trong ánh mắt lấp lánh ý cười xoa đầu con trai khen ngợi: “Tốt lắm, cho con một ân huệ, khi nào nghĩ ra muốn thứ gì thì nói với ba”
Cậu nhóc trầm mặt tự lẩm bẩm: “Không xong rồi, bây giờ mẹ giận luôn cả mình rồi”
[Câu chuyện lễ tình nhân]
Lễ tình nhân năm nay cả nhà An Di ai nấy đều có tiết mục riêng của mình, ông bà thì đi du lịch khắp Châu Âu từ ngày đầu tháng đến giờ vẫn chưa muốn về, ba mẹ thì đi Anh dự sự kiện của chi nhánh mới sẵn tiện đánh lẽ với nhau luôn, An Hạo thì đã có bạn gái cho nên tất nhiên là dành thời gian dẫn bạn gái đi chơi, An Di trong lòng cũng có chút chờ mong mặc dù bây giờ cô và Ngôn Hoa đều là “vợ chồng già” với nhau cả rồi nhưng anh thì vẫn luôn rất lãng mạn cho nên hai người cũng mặn nồng chẳng khác gì lúc còn hẹn hò là mấy, chỉ có đều bây giờ bên cạnh lúc nào cũng có hai cái bóng đèn công suất lớn ở kế bên mà thôi.
Mấy hôm nay mấy cha con họ Ngôn cứ thần thần bí bí họp nhau bày mưu tính kế nịnh nọt mẹ, Ngôn Hoa cũng không bận bịu như trước mà suốt ngày ở nhà dính lấy hai con, An Di thấy thế thì trong lòng rất vui, kẻ cuồng việc dạo này đã biết nghỉ ngơi dành thời gian nhiều ở bên gia đình rồi.
Đến hôm lễ tình nhân, từ sớm Ngôn Hoa đã lái xe đưa hai bảo bối đi đâu mất dạng, đến tối thì có tài xế lái xe đón An Di, còn dặn dò cô ăn vận cho thật đẹp, An Di cả buổi cứ cười mãi không ngớt chẳng biết Ngôn Hoa lại tung chiêu gì ra nữa. Xe đỗ lại trước cửa một nhà hàng lớn, bên trong được trang hoàng lung linh và sang trọng vô cùng nhưng không có lấy một mống khách nào, An Di đang thầm trách cái thói phung phí của chồng, chỉ là một bữa ăn tối mà lại bao trọn cả một cái nhà hàng thật là hết nói nổi.
Quản lí nhà hàng dẫn cô đi đến tầng trên cùng của nhà hàng, với thiết kế mở cho nên bốn bề đều có thể nhìn ra được bên ngoài qua lớp kính thuỷ tinh, thành phố nguy nga tráng lệ với những ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm được bao phủ một màu đen trầm lặng, bầu trời không trăng không sao tối tăm nhưng mang một vẻ đẹp huyền bí. An Di như một thiên thần mang ánh sáng chiếu rọi khắp nhân thế, thời khắc cô bước xuống khỏi xe hơi đã khiến bảo an và quản lí nhà hàng trong phút chốc sững sờ, không một ai có thể nghĩ được người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đã là vợ người ta, đã là mẹ của hai đứa nhóc kháu khỉnh. Thân hình mảnh khảnh được ôm trọn trong bộ váy voan màu đen đầy quyến rũ, mái tóc được tết thành vòng rất đoan trang thuỳ mị, bờ vai kiều diễm trắng như tuyết nổi bật giữa đêm đen khiến cho người ta không thể nào rời mắt.
Người quản lí không dám quá phận đưa An Di lên đến nơi thì biến mất dạng, một mình cô nương theo ánh nến đi vào trong sảnh nhà hàng, tiếng dương cầm du dương vang lên một bản nhạc xưa cũ, Ngôn Hoa xuất hiện giữa lối đi trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, người đàn ông của cô trong bộ Âu phục lịch lãm, từng nét anh tuấn trên gương mặt đã khắc sâu vào tâm trí của cô, anh bước đến gần đặt bó hoa vào trong tay cô rồi rất tự nhiên vòng tay qua eo cô ôm lấy bóng dáng thân thuộc mà anh yêu thương. Dẫn cô đến chỗ ngồi anh ân cần kéo ghế cho cô, thức ăn vừa được mang còn nóng hổi toả mùi hương kích thích vị giác vô cùng, An Di đang chìm trong sự ngọt ngào của chồng cũng không quên nhớ tới hai bảo bối, vừa hay lúc này người quản lí từ đâu xuất hiện cho người mang vào một thùng quà to tướng rồi lại đi đâu mất. Ngôn Hoa mỉm cười quyến rũ gật đầu bảo vợ mau mở quà, An Di bán tín bán nghi vừa định mở nắp hộp thì nó đã tự động bung ra, con gái cưng thì mặc một bộ váy công chúa thắt cái nơ bướm màu đỏ to đùng, con trai bảo bối thì mặc lễ phục giống ba còn thắt nơ cổ y hệt bản sao của Ngôn Hoa lúc này. Hai đứa nhỏ cùng cầm một hộp quà to đưa về phía mẹ và đồng thanh nói lớn: “Chúc ba mẹ lễ tình nhân hạnh phúc ạ”
An Di mắt đã đỏ hoe vì cảm động, đứng dậy ôm lấy hai con hôn chùn chụt xong rồi bị hai đứa nhỏ chỉ trỏ về phía Ngôn Hoa đang chăm chú nhìn mình như thể đang trông chờ điều gì đó, cô đến gần dang tay ôm chầm lấy anh rồi nhón chân đặt lên môi hôn môi anh. Cô ngàn lần muốn nói cô yêu cha con họ biết nhường nào, cứ mỗi dịp thế này họ đều dành cho cô những điều bất ngờ khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Ngôn Hoa nào đâu có chịu chỉ một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước như vậy, anh ghì lấy An Di tham lam chiếm hữu cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô mãi đến khi có tiếng ông cụ non nhà anh hắn giọng: “Hôm nay mẹ có dùng son môi đấy ba”
An Di buồn cười đẩy Ngôn Hoa ra, anh thì lườm con trai bằng ánh mắt hình viên đạn, cả nhà họ cùng nhau dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Đêm hôm đó về nhà Ngôn Hoa liền đuổi hai nhóc con đi ngủ sớm, đối với anh thì tiết mục chính bây giờ mới bắt đầu.
An Di vui vẻ ngồi ngắm nhìn món quà trên bàn, đó là trọn bộ sưu tập son môi của thương hiệu Christian Louboutin – Dòng son đầu tiên của thương hiệu danh giá nước Pháp gồm 38 màu son thời thượng, vỏ son được thiết kế với phần đuôi nhọn và nắp hình vương miện cực kỳ công phu.
Ngôn Hoa từ phòng con về còn mang theo một hộp quà khác nữa, anh đưa cho cô rồi nháy mắt ra hiệu cho cô mở xem luôn, An Di tò mò thích thú mở ra xong liền đanh mặt ngay lập tức, một bộ váy ngủ trong suốt màu đỏ rượu trông vô cùng chói mắt đập vào mắt cô. Ngôn Hoa cười gian xảo đẩy cô vào trong phòng thay đồ, An Di biết ngay tên hắc ám nhà cô đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội này, dù sao cũng là một ngày đặc biệt cứ xem như cô chiều chồng một chút, cô thay bộ đồ ngủ đó vào rồi ngắm nhìn mình trong gương, thật ra cô cũng là phụ nữ như ai, tất nhiên có chút kiêu hãnh về nhan sắc và thân dáng của mình. Mặc dù đã sinh nở một lần nhưng chưa hề bị mất dáng, cô không dám nghĩ nếu một ngày mình chẳng còn đẹp nữa thì Ngôn Hoa sẽ như thế nào, cô biết anh không phải loại đàn ông trăng hoa nhưng ai mà chẳng muốn được thưởng thức cái đẹp cơ chứ.
Ngôn Hoa thấy An Di thay đồ lâu quá thì cũng sốt ruột, anh lớn tiếng hỏi: “Bà xã em ngủ luôn ở trong đó rồi à?”
An Di bĩu môi nói vọng ra: “Nếu sau này em già nua xấu xí rồi thì sao? Anh có còn muốn xem em mặc đồ kiểu này nữa không?”
Ngôn Hoa ôm bụng cười: “Bà cô già của anh ơi dù cho em có già nua xấu xí thế nào đi nữa thì vẫn là vợ anh, anh có ngốc mới không muốn xem đó”
“Anh mới là ông chú già đó” – cô trêu lại chồng.
“Ông chú già chồng bà cô già, cho dù bà cô già có xấu xí mập ụ, đầu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn thì ông chú già vẫn yêu bà cô già như vậy” – Ngôn Hoa cao hứng đùa dai.
An Di mở cửa bước ra, đôi mắt Ngôn Hoa liền trở nên sáng rực dán lên thân hình mê người của cô, anh vừa mở nắp chai Chateau năm 1997, vị rượu còn vương trên đầu lưỡi mà toàn thân đã như có một dòng điện xẹt qua, anh bước đến gần tham lam ôm lấy cô, bàn tay càn rỡ bắt đầu chạy loạn khắp người cô một lượt.
“Vợ anh đúng là cực phẩm, sao có thể quyến rũ như thế chứ, anh chịu không nổi rồi.”
Vừa dứt lời anh liền bế cô lên giường, đèn tắt phụt còn quần áo trên người chưa đầy một phút đã nằm loạn trên sàn nhà.
An Di buồn cười đấm vào khuôn ngực rắn như thép của Ngôn Hoa: “Lần nào cũng mua đồ cho phí vào, anh cơ bản đâu có ngắm, chưa gì đã vứt đi rồi”
Ngôn Hoa hơi thở nặng nề kìm nén con thú dữ trong lòng: “Anh muốn ngắm thân thể em hơn, thứ đồ đó chỉ là phụ hoạ thôi”
An Di nũng nịu nép vào lòng anh thì thầm: “Ông xã, cảm ơn anh và con, hôm nay em rất vui”
“Bây giờ sẽ còn vui hơn nữa” – Ngôn Hoa cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh của An Di cười gian: “Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi bà xã, anh sẽ tận tâm tận lực”
An Di cuối cùng cũng không kháng cự nổi, cả đêm bị giày vò đến không còn chút sức lực, người đàn ông này đã nói là làm, vừa bảo sẽ tận tâm tận lực đã khiến cô ngày hôm sau phải nằm lì trên giường vì mệt mỏi.
[Câu chuyện thiên vị và giáo sư mặt dày]
Chiều cuối tuần Ngôn Hoa đưa mẹ con An Di đi công viên vẽ tranh, anh thì không có năng khiếu về mặt này nhưng hai đứa con anh đứa nào cũng khéo tay, mẹ chúng thì khỏi cần phải nói, tranh của cô đối với anh đâu có thua kém gì tranh của những hoạ sĩ chính cống đâu chứ.
Anh đi sau ba mẹ con họ tìm vị trí đặt bản vẽ, pha màu giúp xong rồi thì ngồi đọc sách trong lúc chờ họ hoàn thiện tác phẩm của mình, ánh nắng chiều thu như dát một ánh vàng lên bóng dáng tuấn mỹ của Ngôn Hoa, anh ngồi đó trên tay cầm một quyển sách dày chậm rãi đọc, gương mặt nhìn nghiêng với ngũ quan hấp dẫn không ngừng lấp đầy tâm trí An Di, cứ mỗi lần cô đặt bút vẽ tranh mà anh lại ở gần đó thì y như rằng cảnh vật đều bị lu mờ bởi anh, cô cứ vun tay thoăn thoắt thì một chốc lại vẽ ra hình ảnh người chồng thân thuộc ấy, mỉm cười nhìn tác phẩm dần hoàn thiện của mình, cô thầm nghĩ sau này điều kiện tiên quyết khi muốn vẽ tranh phong cảnh thì không nên đi cùng anh, kiểu gì cũng bị lạc đề, tranh vẽ ra toàn là vẽ anh thôi.
Sau buổi chiều về nhà, Ngôn Hoa ra vẻ đạo mạo ngắm tranh của hai con mà nhận xét, An Di vốn đã xem qua rồi, còn không ngớt lời khen ngợi cả hai đều vẽ tốt. Ngôn Hoa ngồi sofa vừa bón kem vừa khen ngợi con gái cưng, cô bé rất đắc ý cứ cười tít mắt bám lấy ba để được cưng nựng. Bảo Di thì không chú ý mấy, cậu đang bận chiến đấu với khối rubik 17x17x17 mà ngay cả ba cậu cũng mất hết mấy ngày mới giải được, còn chuyện tranh của mình bị ba cho ra rìa cậu cũng chẳng buồn để tâm đến.
“Anh lúc nào cũng thiên vị con gái. Đại giáo sư à tại sao anh không có một chút công tư phân minh nào vậy?” – An Di nhìn Ngôn Hoa rồi lại bĩu môi vò đầu con trai.
“Từ lâu đã không công tư phân minh rồi, đâu chỉ với con gái, với trò nữ anh cũng thiên vị như vậy” – Ngôn Hoa ghé miệng nói nhỏ vào tai An Di.
“Biết ngay cái đồ háo sắc nhà anh…” – An Di đành bó tay.
Ngôn Hoa cười cười: “Nói cho em biết trước giờ anh chỉ thiên vị có mỗi một trò nữ thôi, em đoán xem đó là ai?”
An Di lườm anh, Ngôn Hoa lại không thèm câu nệ mà nói tiếp: “Em còn nhớ bài kiểm tra môn hoá đầu tiên của anh cho lúc ở trung học thành phố D không? Đó là lần đầu tiên trong đời anh động lòng trước tiểu mỹ nhân đó… thật ra em còn chưa đủ nổi điểm trung bình đâu”
An Di ngượng chín mặt véo hông Ngôn Hoa một cái: “Anh… mặt dày”
“Mặt không dày thì không lấy được vợ mất rồi, cũng may mặt anh dày”
Cô bé Khả Di thấy ba mẹ cứ thì thầm to nhỏ mà lờ mình đi thì nũng nịu gọi theo: “Ba mặt dày Khả Khả muốn đi ngủ”
An Di cười như được mùa đẩy Ngôn Hoa một cái: “Chồng mặt dày mau đi dỗ con gái ngủ đi”
Ngôn Hoa nháy mắt gọi con trai: “Bảo Bảo, dẫn em gái về phòng ngủ đi.”
“Đi thôi, đừng có học thói mặt dày mà ở đây cản trở không gian hai người của ba mẹ” – Nói rồi cậu nhóc ôm khối rubik to hơn cả cái mặt bánh bao của mình đi trước.
An Di ôm bụng cười bị Ngôn Hoa trừng mắt cho một cái liền cảm nhận thấy mối nguy hiểm, cô nhanh chóng ngồi dậy định chạy nhưng không kịp đã bị anh bắt được bế luôn lên giường.
“Đồ mặt dày” – An di mắng yêu.
“Ăn no trước đã, mặt dày thì có sao chứ?”
[Câu chuyện xưng hô trong nhà]
Một hôm nọ sau khi ăn tối xong thì cậu nhóc Bảo Di nghe ông cố hắn giọng gọi liền lắng tai nghe xem ông gọi gì.
“Tiểu Ngôn mau pha giúp ông cốc cà phê đi”
Cậu nhóc lơn tơn chạy vào bếp chuẩn bị đun nước pha cà phê thì thấy ba đang rang hạt cà phê trong bếp.
Cậu nhóc vò đầu thở dài tự lẩm bẩm: “Ông cố gọi ba hay gọi mình vậy? Mình bé hơn thì Tiểu Ngôn là mình mới đúng chứ.”
Ngôn Hoa cười khổ bởi ông nội đã quen gọi anh như vậy rồi: “Thằng oắt con, đừng hòng giành công với ba, con đi mà nịnh ông ngoại ấy, lúc nãy là ông cố gọi ba”
Một hôm khác ba mẹ con An Di đều đang ngồi trong phòng khách lớn xem TV, vừa hay mẹ cô đi tám chuyện cùng mấy người bạn về có mua bánh ngọt mà khi bé cô thích ăn về cho cô. Vừa vào nhà bà đã cất giọng gọi: “Di Di con đâu rồi?”
Vừa dứt lời thì ba mẹ con ngồi trên sofa đều đồng loạt lên tiếng đáp lại: “Dạ ở đây”
Ba cô từ trên lầu bước xuống nhìn thấy mẹ con bà cháu nhìn nhau ôm bụng cười thì lắc đầu khó hiểu.
Một lần khác Ngôn Hoa ở trong phòng tắm chợt nhớ mình quên mang quần áo, cả khăn tắm cũng quên nốt luôn, dù sao giờ này mấy đứa nhỏ cũng hay chạy lung tung sang đây cho nên anh cũng không mặt dày được bèn cất tiếng nói vọng ra bên ngoài: “Bảo bối lấy giúp anh cái khăn đi”
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, Ngôn Hoa rầu rĩ đợi một lúc thì có tiếng gõ cửa, anh hé ra nhìn thì liền thấy cái mặt bánh bao của Bảo Di đang cười trộm: “Anh à, không biết anh muốn gọi bảo bối nào đây, hai bảo bối kia của anh đi ngắm trăng rồi, chỉ còn bảo bối rởm bị ra rìa này giúp anh thôi có được không?”
Ngôn Hoa mặt mày xám xịt giật vội cái khăn xong liền mắng: “Thằng ranh này, con không ăn đòn thì ngứa mông phải không?”
[Câu chuyện hậu phỏng vấn]
Chuyện là sau khi nhận buổi phỏng vấn mấy tháng trước về thì An Di mới vội vội vàng vàng liên lạc ngay với phía đài truyền hình và nhà xuất bản yêu cầu không công khai phần sau của buổi phỏng vấn, vốn có tên gọi là 100 câu hỏi vợ chồng nhưng vì yêu cầu từ phía đương sự cho nên phía đài truyền hình và nhà xuất bản chỉ còn cách đành ngâm giấm nửa phần, còn phải biên tập lại phần kết thúc. E là chỉ có những nhân viên trực tiếp có mặt tại hiện trường hôm đó mới có thể kiếm chác được đôi chút, bởi lẽ phần bị giấu nhẹm quá ư là nhạy cảm, cũng may là hôm đó đại giáo sư mặt lạnh vô cùng hào phóng, nhất quyết muốn trả lời nốt 50 câu hỏi thuộc mục HOT trong chương trình phỏng vấn này, hình như còn nhấn mạnh trọng điểm của buổi phỏng vấn nằm ở phần đó. Đúng là lòng tự tôn và hư vinh của người đàn ông này quá lớn mà. Đại loại tình hình hôm đó là…
Phóng viên (DD)
Ngôn Hoa (NH)
AD (AD)
Sau khi kết thúc 50 câu hỏi đầu, phóng viên nhận lấy phần còn lại của bài phỏng vấn mà đỏ mặt tía tai, hắn giọng do thám suy nghĩ của hai vợ chồng trước mặt.
DD: Hai vị đã chuẩn bị sẵn sàng cho phần này chưa, nội dung hình như đã được gửi qua mail trước cho phía hai vị rồi.
NH: Nhanh một chút. Không có gì phải ngại.
AD: Có gửi trước ư? Vậy sao anh không cho em xem qua trước để chuẩn bị câu trả lời?
NH: Thực tiễn đã chứng minh, 50 câu hỏi đầu em đâu cần chuẩn bị cũng có thể suôn sẻ trả lời đấy thôi.
DD: Câu trả lời chưa được chuẩn bị thường mang tính chuẩn xác cao, tôi tán đồng ý kiến của giáo sư.
NH: Vậy nhanh chóng tiến hành đi, cô nói nhiều quá rồi *lườm phóng viên*
DD: *vã mồ hôi hột* Vậy thì bắt đầu bây giờ đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!