Vú Nuôi Của Rồng - Chương 23: A Sân, A Si
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Vú Nuôi Của Rồng


Chương 23: A Sân, A Si


A Khờ tỉnh dậy khi thấy mình gối đầu lên trên thân thể của một nữ nhân. Hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng không giống với Tiêu Lăng thì có chút nghi ngờ. Hắn đưa tay sờ lên trên đùi thấy nó săn chắc hơn nữ nhân bình thường thì biết ngay là một trong hai chị em báo nữ. Mà tính tình báo chị còn lâu mới chịu cho hắn cảm giác dịu dàng như vậy. Đây không phải báo em thì còn là ai nữa?

Nàng cảm nhận được bàn tay thô sần của hắn chạm vào da thịt thì có chút giật mình tỉnh dậy. Nhưng hai chân nàng bị hắn gối lên lâu nên thành ra tê cứng lại. Nàng muốn kéo chân rụt về nhưng bị tay hắn giữ chặt. Hắn xoay người đem nàng đè mạnh xuống giường. Ánh mắt hai người chạm vào nhau làm cho tim nàng đập loạn, rồi đỏ mặt mà tránh đi chỗ khác. Nhưng hắn đã ngồi bật dậy đem chân nàng kéo vào trong người, rồi nhẹ nhàng xoa bóp, nói:

– Thế nào, đã đỡ tê hơn chút nào chưa?

Giọng hắn rỉ rả bên tai làm nàng hoàn hồn trở lại. Nàng lúc này mới biết thì ra là hắn chỉ muốn bóp chân cho mình, nhưng rõ ràng lại cố ý làm lớn như vậy là để dọa nàng. Nàng không hiểu sao lại nhào vào trong lòng hắn nước mắt cứ thế chảy xuống, lần thứ hai nàng khóc trước mặt hắn. Hắn vội đưa tay gạt đi nước mặt trên mặt nàng, rồi xoa đầu nàng cười:

– Nha đầu ngốc, chẳng phải ta đã trở lại rồi sao?

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái miệng nhỏ của nàng dán sát vào môi hắn. Hai cánh môi chạm vào nhau làm hắn có chút bất ngờ. Nữ nhân này bình thường lãnh đạm, lại rất ít khi nói chuyện với hắn. Nhưng không nghĩ đến nàng lại có lúc chủ động như vậy. Hắn đương nhiên là không có ngồi im đó như một tên chưa trải chuyện đời như vậy. Miệng hắn ngay lập tức ngậm lấy vành môi của nàng. Cái lưỡi không thành thật của hắn cũng bắt đầu đi vào xâm chiếm hương vị mật ngọt bên trong.

Cảm nhận được hơi thở của nam nhân đã từng vì mình mà không tiếc tiêu hao tinh huyết, suýt chút nữa tu vi vì thế mà rơi xuống một cảnh giới. Nàng lúc này nào còn cái vẻ lạnh nhạt như ban đầu, mà nhiệt tình đáp trả nụ hôn của hắn. Mùi vị ngọt ngào của ái tình làm nàng trở nên mê luyến không nở buông xuống. Hắn cảm nhận được hơi thở của nàng bắt đầu trở nên gấp gáp, dục hỏa trong người hắn cũng không kiềm chế được mà bùng phát. Hắn đem y phục của cả hai thoát ra, rồi nhẹ nhàng tiến sâu vào trong thân thể nàng. Tiếng hừ nhẹ vì lần đầu bị phá rách làm con mãnh thú trong người hắn càng muốn cuồng bạo mà xông đến một cách mãnh liệt. Nhưng lý trí giúp hắn kiềm chế lại, mà nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai của nàng:

– Thế nào, có đau lắm không?

Nàng lắc đầu rồi mỉm cười nói:

– Nữ nhân báo tộc chúng ta, một khi đã dâng hiến trinh tiết của mình cho nam nhân thì cả đời này sẽ là tài sản của hắn. Ta sau này chính là tài sản của chàng, chàng sẽ không vứt bỏ ta chứ?

Hắn không có trả lời nàng, mà trực tiếp làm cho nàng không thể thở nổi mới chịu dừng lại. Rồi hắn âu yếm vuốt ve mái tóc của nàng, chạm vào những đường vằn vện trên thân thể nàng, chậm rãi nói:

– Từ bây giờ trở đi nàng không chỉ là tài sản của riêng một mình ta, nàng con là mẹ của con ta, là vợ của A Khờ này.

Nàng lúc này đang mệt lã, nghe hắn nói đến mà hạnh phúc ôm chằm lấy. Sau đó lại trực tiếp xoay người mà trèo lên người hắn:

– Bây giờ đến phiên ta!

Sự chủ động và mãnh liệt của nàng làm hắn trở nên hưng phấn dị thường. Thế mới biết, thế gian này chỉ có nữ nhân thật sự động tình mới đem lại cho nam nhân cảm giác khoái hoạt được. Hai người thức dậy từ buổi sáng, mà mãi tới chiều tối mới chịu xuống giường. Cảm nhận ánh mắt chúng nữ nhìn đến có chút kỳ quái, nàng dù bình thường trước mặt mọi người đều tỏ ra lãnh đạm nhưng cũng phải xấu hổ mà cúi mặt nấp phía sau lưng hắn. Hắn tằn hắn rồi nhìn mọi người nói:

– E hèm, ta vừa mới tỉnh dậy cảm giác thân thể có chút không được tốt, các nàng có thể giúp ta chuẩn bị vài món thức ăn để bồi bổ được hay không?

– Hừ, cơ thể không tốt mà còn làm chuyện anh anh em em suốt cả một ngày? Thật đúng là tên bại hoại!

Báo chị đi tới kéo tay báo em sang một bên, miệng thì lầm bầm như thế. Còn Xà Linh thì lướt cái thân hình yểu điệu của mình dán sát vào người hắn, thì thầm nói nhỏ bên tai:

– Lăng tỷ đã kêu đám tỷ muội bọn thiếp chuẩn bị sẵn đồ ăn hết cho chàng rồi. Chàng có muốn ăn liền hay là để ta đem tới?

– Tiêu Lăng, mà nàng ấy đâu rồi? Sao từ nãy giờ ta không thấy nàng? Còn Kim Sí hổ, Tiểu Long và cả con chiến lang nữa? Tất cả bọn họ đi đâu hết rồi?

– Tiêu Lăng tỷ đang làm thức ăn cho chàng ở bên dưới. Còn Kim Sí hổ thì dẫn theo Tiểu Long và chiến lang đi ra ngoài chơi rồi. Nghe nói là nàng ta muốn đem theo hai đứa con của mình đi với chàng. Bọn họ mới đi khoảng một canh giờ, chắc khoảng chiều tối hoặc sáng sớm mai là sẽ về tới. Xem chừng là có người lại muốn gả cho chàng rồi nha?

Hắn đưa tay kéo lấy eo nàng, mắt hơi lườm nàng rồi nở một nụ cười xảo trá hỏi:

– Thế còn nàng thì dự định khi nào sẽ gả cho ta đây?

Nàng nguýt hắn, rồi lượn lờ nước đôi nói:

– Ngươi ta còn chưa chuẩn bị tâm lý gì đây này, khi nào ta suy nghĩ xong sẽ báo cho chàng biết.

Nàng nói xong liền uốn người chạy đi mất. Hắn thừa biết nàng bề ngoài trông có vẻ lẳng lơ, nhưng da mặt lại rất mỏng. Bị hắn chọc phá mấy câu là chạy mất dạng. Hắn thấy hai chị em báo nữ đang to nhỏ với nhau thì nhàm chán đi sang chỗ của Tiêu Lăng. Nàng vẫn đang chăm chỉ đun một nồi canh lớn, bên cạnh thì đem mấy miếng thịt được tẩm ướp cẩn thận rồi nướng kỹ. Mùi vị thức ăn phức làm cho cái bụng của hắn sôi lên ùng ục. Hắn từ sau ôm lấy eo nàng cười:

– Nương tử, nàng thật khéo tay nha! Mấy món nàng nấu nhất định sẽ rất ngon!

– Hùm, chàng còn coi ta là thê tử của chàng hay sao? Vừa mới bình phúc đã không chịu giữ gìn sức khỏe, mà còn… mà còn… làm chuyện đó với báo em.

Hắn trơ trẽn cười đến nắc nẻ:

– Nàng ghen sao?

– Hùm, ta chỉ lo cho chàng thôi. Chàng còn cười như vậy nữa thì lần sau ta cứ mặc kệ chàng đấy!

Hắn biết mình nói nữa sẽ làm nàng giận thật, nên mới chuyển sang chuyện khác hỏi:

– À, mà ta như thế đã bao lâu rồi? Chúng ta phải tranh thủ đi đến Hắc Thạch thành kiếm người, nếu không e là sẽ chậm trễ mất!

Nghe hắn nói đến chính sự nét mặt nàng có chút dịu xuống, và bắt đầu lo lắng nói:

– Chàng đã hôn mê ba ngày nay rồi! Nữ nhân bọn ta ngoài Kim Sí hổ ra không còn ai đủ khả năng để đuổi theo đám người đó được, mà chàng thì bị ngất đi như vậy chúng ta cũng không dám tự quyết định. Nên đành phải chờ chàng tỉnh lại rồi mới tính. Ai biết được chàng vừa tỉnh dậy đã làm một lúc tới chiều khiến cho bọn ta không cách nào mà thông báo được.

Nàng càng nói nét mặt càng nhíu lại. Hắn bây giờ mới biết là mình vừa mới làm lỡ mất chuyện đại sự. Khoảng cách ba ngày e rằng đám người thương nhân đó đã đi về đến Hắc Thạch thành rồi. Hắn không khỏi vỗ mạnh lên trên tự mắng lấy:

– Ai da, ta thật hồ đồ quá! Bây giờ phải chờ Tiểu Long cùng với Kim Sí hổ trở về rồi mới tính tiếp được. Hy vọng là không làm lỡ chuyện, nếu không thì ta quả thật là có lỗi với nàng.

Hắn nói đến có chút thương tâm, Tiêu Lăng mềm nhũn người ôm lấy hắn nói:

– Ta không có trách chàng đâu, dù sao cùng vì ta nên báo em mới bị thương. Chàng ra tay cứu nàng cũng là chuyện nên làm, chuyện cứu được đại ca và tam muội hay không thì cứ để cho ông trời định đoạt đi!

Hắn biết nàng là đang cố ý nói cho hắn nghe, chứ thật tâm trong lòng nàng sẽ rất đau khổ. Hắn cố ghì chặt nàng vào lòng mà thầm thì:

– Nàng cứ yên tâm, ta cho dù có phải liều mạng cũng nhất định sẽ cứu ca ca và muội muội của nàng ra. Dù sao bọn họ cũng là anh vợ và em vợ của ta mà!

– Chàng lúc này mà còn thích nói đùa!

Thấy nàng đã vui vẻ cười trở lại hắn càng thích thú trêu chọc. Tiểu Long không biết về nhà từ lúc nào, cái đầu nhỏ thó của nó đang đảo quanh hướng theo mùi thức ăn mà đến. Nó vừa ló đầu ra thì trong thấy hắn đang ôm ấp Tiêu Lăng thân thiết thì kêu lên mừng rỡ:

– Ba ba, ba ba! Long nhi cũng muốn ôm!

Tiêu Lăng vừa nghe thấy tiếng của nó liền giật thốt mà cố rút người ra chạy trốn. Nàng còn cố ý nói:

– Ta đang bận rồi, chàng mau đem Tiểu Long đi lên trước đi!

Tiểu Long liền bất mãn bĩu môi nói:

– Không muốn, không muốn! Ba ba, mụ mụ ôm ôm! Tiểu Long muốn ba ba, mụ mụ ôm!

Nó vẫn thường gọi nàng như thế mỗi khi nó muốn làm nũng. Nàng thật tình không nở mà đưa tay ra ôm nó vào lòng rồi cười:

– Mụ mụ bận nấu ăn cho Tiểu Long rồi, Tiểu Long ngoan đi theo ba ba lên chơi với các tỷ tỷ có được hay không? Lát nữa mụ mụ sẽ cho Tiểu Long một phần lớn nhé!

Nó cười lên hì hì rồi gật đầu nhảy qua chỗ ba ba của nó. A Khờ bất đắc dĩ phải đem nó đi ra ngoài. Kim Sí hổ lúc này đang đứng cùng với hai con kim sí hổ con chơi đùa, trông thấy hắn đi tới thì nàng khẽ khom người cung kính nói:

– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!

Hai con kim sí hổ con nhìn thấy Tiểu Long ở trên tay hắn thì có chút vui mừng muốn nhảy đến chơi đùa. Nhưng chúng vừa tới gần A Khờ liền nhận thấy áp lực tự nhiên mà chạy trốn ở phía sau lưng nàng. A Khờ khẽ phất tay đem nàng nâng đứng dậy, rồi đưa mắt quan sát hai con kim sí hổ con ở phía sau:

– Hai đứa trẻ này của nàng tên là gì?

Nàng nghe hắn hỏi đến liền cung kính đáp:

– Chúng tên là A Sân, A Si.

Nàng nói xong quay sang ra lệnh cho hai con kim sí hổ con đi ra trước mặt hắn rồi quỳ xuống. Hắn khẽ đưa tay ngăn nàng lại, nói:

– Sau này nàng đi theo ta, hai đứa nó cũng coi như là con của ta. Nàng cứ để cho hai đứa nó đi cùng với Tiểu Long đi. Khi đến Hắc Thạch thành ta sẽ tìm cách làm hai đứa hóa thành hình người, đem thực bọn chúng tăng lên một tầng nữa. Để sau này có việc chúng có thể tự bảo vệ lấy mình.

Nàng không nghĩ ngợi nhiều mà quỳ xuống cảm kích nói:

– Đa tạ chủ nhân!

– Hì hì, ta thấy tỷ sau này nên gọi chàng là phu quân mới đúng a!

Xà Linh lẻn ra phía sau lưng nhị báo rồi thò cái đầu ra trêu đùa. Kim Sí có chút xấu hổ không dám lên tiếng, chỉ có hắn là cố ý tỏ ra lẫm nhiên nói:

– Hừ, ta là nói nhận A Sân và A Si làm nghĩa tử, có nói qua là sẽ làm gì mẹ chúng sao? Nàng còn ăn nói linh tinh nữa là cẩn thận với ta đó!

Nàng đương nhiên là không sợ mấy lời dọa suông của hắn. Miệng khẽ chu lên nói:

– Hừ, tâm địa của chàng bọn ta ai mà không biết?

Kim Sí hổ lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt thất lạc nói:

– Xin chủ nhân đừng để ý đến mấy lời của Xà Linh nói đùa, thuộc hạ tự biết thân phận của mình. Thuộc hạ xin phép được dẫn A Sân, A Si đi sắp xếp lại chỗ ở.

Nàng nói xong liền dẫn hai đứa con của mình bỏ đi. A Khờ và đám nữ nhân đều trố mắt ra nhìn. Hắn nói:

– Ta vừa mới làm điều gì sai sao?

Chúng nữ đều nhìn hắn mà nhún vai cười. Giờ hắn mới biết làm người xấu vẫn dễ dàng hơn làm người tốt rất nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN