Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tôi Và Tống Tiên Sinh - Chương 4: Dưa Hấu Ướp Lạnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tôi Và Tống Tiên Sinh


Chương 4: Dưa Hấu Ướp Lạnh


Tôi, Sở Khanh Y, yêu thích: Ở nhà.

Hôm nay trời nắng to quá, không muốn ra ngoài.

Buổi chiều trời sẽ mưa, không muốn ra ngoài.

Trên đường quá nhiều người, không muốn ra ngoài.

Muốn ăn dưa hấp ướp lạnh, không muốn ra ngoài.

Siêu cấp muốn ăn dưa hấu ướp lạnh.

Tôi ôm gối đi vào phòng làm việc, ló đầu qua khe cửa, Tống tiên sinh đang làm việc.

Tôi gọi anh: “Tống tiên sinh, em muốn ăn dưa hấu ướp lạnh.”

Tống tiên sinh nâng mí mắt, liếc tôi một cái: “Ồ.”

Tôi cường điệu: “Em muốn ăn dưa, hấu, ướp, lạnh.”

Tống tiên sinh cũng cường điệu: “Anh cũng muốn ăn.”

Tôi ném cái gối vào mặt anh: “Hôm nay trời nóng quá, không muốn ra ngoài.”

Tống tiên sinh lấy cái gối trên mặt xuống, chân dài hơi dùng chút lực, xoay ghế, quay mặt đối diện nhìn tôi, buồn bã nói: “Sẽ rám nắng.”

Tôi xoa bóp mặt anh: “Da của anh so với em còn trắng hơn, đen một chút cũng không sao.”

Tống tiên sinh: “…”

Tôi xoa mặt anh: “Anh xem Cổ Thiên Lạc, đen cũng rất tuấn tú, Tống tiên sinh da đen nhất định cũng siêu cấp đẹp trai.”

Tống tiên sinh: “…”

Tôi cào mặt anh: “Tống tiên sinh, Tống tiên sinh, Tống tiên sinh, Tống tiên sinh ––– Sở tiểu thư muốn ăn dưa hấu ướp lạnh, siêu cấp siêu cấp muốn ăn!”

Tống tiên sinh thở dài, cầm tay tôi ném sang một bên, quay đầu cầm lấy di dộng trên bàn.

Tôi vui mừng khốn xiết: “Anh muốn ra ngoài sao? Vậy anh thuận tiện mua thêm mấy cái cổ vịt và gà rán, em còn muốn Bingkuole, muốn Pepsi.”

Tống tiên sinh thờ ơ, ngay trước mặt tôi mở di động, đặt đồ ăn mang về.

Tôi: “…”

Tống tiên sinh suy nghĩ một hồi rồi quay lại ghi thêm vào danh sách một dòng chữ: “Coca không cần Pepsi, cảm ơn.”

Tôi: “…”

Tống tiên sinh đặt tôi ngồi lên ghế, đem chiếc ghế xoay sang một bên, đối mặt với máy tính của anh: “Em đến đúng lúc lắm, giúp anh chơi xong trò này đi.”

Trên máy tính rõ ràng là chiến tích đẹp mắt của trò chơi rò mìn.

Tôi nhấp chuột.

Oành.

Tất cả đều nổ tan tác.

Tống tiên sinh vùi đầu vào cổ tôi, vui sướng cười ra tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:?

Vậy mà có chị em đang đợi truyện này cập nhật chương mới sao?

Cái này, một chương có vài trăm chữ, tôi hơi có chút ngượng ngùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN