Em Là Thứ Mấy
Phần 4
Trong cơn say tôi vẫn nhớ rõ lời nói đầy khiếm nhã của người đàn ông đó…một người với ánh mắt rất coi thường người khác…
Ngọc trở về nhà thay vội bộ đồ
-Đứt váy à
-Ừ bà chị mày cứ cố bảo cái này đẹp
-Chết có sao không
-Không sao đâu,nay tao gặp hắn rồi
-Có nhận ra không
-Mới thì không,giờ chắc có rồi ,tao lên xem mẹ thế nào?
-Tao bảo công ty có việc nên chắc cô đi ngủ rồi …
Ngọc đi lên phòng thấy mẹ đang lau dọn bàn làm việc của cô…thấy mẹ Ngọc ôm chầm lấy
-Mẹ…con nhớ mẹ
-Nhớ mà k thèm về nhà cả nửa năm nay
-Con phải đi làm để tích luỹ kinh nghiệm thì xin vào ngân hàng làm mới dễ…
-Mẹ có cần con kiếm nhiều tiền đâu,con phải nghĩ về mẹ và gia đình chứ
-Mẹ ngắm con gái mẹ xem nào,con giảm kg thành công rồi mẹ ạ
-Gầy lại gầy quá ,trơ cả xương cổ ra kìa ,nói cho mẹ biết có điều gì con đang giấu mẹ không?
-Con thì có điều gì để giấu mẹ được
-Ánh mắt con mẹ không thấy vui vẻ như trước,thay vì đó là ánh mắt rất sâu lắng ,rất buồn …
-Mẹ cả nghĩ rồi,mẹ con mình đi ngủ đi,lâu lắm rồi con k dc ôm mẹ…
-Gớm cô mà nhớ tôi thì đã về thăm bà già này rồi…
Ngọc sau khi tắm xong thấy mẹ đã ngủ,cô tựa đầu vào lưng mẹ rồi nghĩ đến chuyện cuộc đời cô bị gã thầy giáo đốn mạt hại cả một đời,khiến cô có vết thương lòng không thể nào quên…nước mắt khẽ rơi…cô suy nghĩ
“ Mẹ…con đau lòng lắm mẹ,con buồn lắm mẹ,k thể nào quên được mẹ ơi”
Cô Tuyết mở mắt biết con gái đang khóc sau lưng mình,bà vẫn giả như đang ngủ và lặng nghe tiếng con khóc…ánh mắt bà buồn nặng trĩu…thương con mà có lẽ bà chẳng thể mở lời hỏi rằng tại sao con lại khóc…
Tại căn nhà sang trọng xa hoa bậc nhất khu nhà giàu trên con đường có tên Bằng Lăng…một cô gái bước xuống từ trên xe với chiếc váy trắng thắt nơ ở phần cổ ,phong thái tiểu thư quý tộc…cô ta vẻ mặt hầm hầm ,bước vào sảnh phòng khách cô ta ném chiếc túi sách thật mạnh vào chiếc ghế …người giúp việc cúi đầu ái ngại…
-Bận,bận…anh ta lúc nào cũng bận …còn tôi thì rảnh chắc…tôi từ sài gòn ra đây mà anh ta …anh ta k thèm về sớm để gặp vợ
-Ông chủ mới về nước nên mọi thứ vẫn còn bận bịu ,cô mới ra để tôi sắp đồ …cô Thư này cô nên đi thay đồ rồi đợi cậu ấy về,bây giờ tức cũng không thay đổi được gì,cậu ấy mới lên chủ tịch nên công việc là trên hết…
-Lại được cả chị nữa,chị làm giúp việc mà nói chuyện cứ như mẹ chồng tôi vậy,chẳng biết ý mà ăn mà nói gì cả…
Từ ngoài cửa tiếng người đàn ông khi nãy choàng áo cho Ngọc lên tiếng…
-Thím ấy còn hơn cả mẹ anh đấy,ăn nói cho cẩn thận…
Thư quay ra thấy chồng liền đổi sắc mặt
-Anh về nước k báo cho vợ ,anh k coi em ra gì nữa rồi đúng không hả Phan Cảnh Duy…
Duy k nói câu nào anh ta đi thẳng lên phòng,thím Kha giúp việc hỏi chiếc áo vest
-Cậu Duy áo ở xe hay sao để tôi ra lấy
-Áo tôi làm mất rồi
Duy cười nhẹ với thím Kha rồi quay đi,Thư càng bực vì trong mắt Duy không coi cô ra gì…
Vừa lên phòng Duy cởi cúc áo sơ mi ở cổ ,tay đang tháo đồng hồ thì Thư ôm từ phía sau…
-Có biết người ta nhớ anh đến thế nào không,anh có biết anh vô tâm lắm không,hay bây giờ anh có tất cả rồi thì anh không còn cần đến em nữa?
-Anh mệt lắm,em đừng đặt những câu hỏi vô nghĩa như vậy nữa,nghỉ ngơi đi…
Duy quay lại vỗ vai Thư,cô ta ngẩng lên nhìn Duy
-Em đã cố gắng giữ gìn cuộc hôn nhân này đến vậy anh còn muốn thế nào nữa…
-Người đàn bà ngoại tình có tư cách hỏi chồng mình câu đó chắc chỉ có em…vợ yêu ạ
Duy vỗ vào má Thư vẻ mặt đầy khinh bỉ rồi bước đi…
-Anh đứng lại đó…nếu anh là một thằng đàn ông bản lĩnh anh hãy nói với tôi rằng anh k còn yêu tôi nữa,tôi sẽ ra đi để anh được tự do…anh đi hết cô nọ em kia,anh đừng tưởng tôi không biết…quá khứ đã qua tại sao anh không bao giờ bỏ qua ,ai chẳng có sai lầm …tại sao anh nhất định phải căng thẳng như vậy,anh còn yêu tôi không anh nói đi…
-Ngay từ đầu anh không yêu em…đó là câu trả lời của anh…
Cánh cửa đóng sầm lại,Thư ôm đầu gào hét đập phá trong phòng…
Phan Cảnh Duy bỏ thuốc lá ra châm hút rồi bước xuống sảnh…
-Thím cứ tiếp đón cô ta đàng hoàng,khi nào cô ta đi khỏi đây thì gọi cho cháu…
-Cậu đi đâu,muộn rồi mà
-Cháu sẽ ngủ ngoài khách sạn,thím đừng lo …đi nghỉ sớm đi kẻo mệt
Duy nở nụ cười,có vẻ như anh ta chỉ duy nhất nhìn thím Kha là nở nụ cười thân thiện ,Phan Cảnh Duy con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản Hoàng Gia,thế nhưng bố anh ta bị bắt vì tội hối lộ và buôn bán hàng lậu nên tập đoàn phá sản,khi đó Phan Cảnh Duy đang học bằng thạc sỹ tại Pháp,để muốn gây dựng lại sự nghiệp anh ta phải kết hôn với con gái của chủ tịch tập đoàn khoáng sản nổi tiếng đất Sài Gòn,cô vợ tên Thư là cô gái từ bé có qua lại với nhà Duy nên cũng thích anh ta từ lâu,thế nhưng Duy sau khi kết hôn phải trở lại Pháp để học thì ở nhà Thư ngoại tình chơi bời với người yêu cũ dẫn đến có thai và âm thầm phá bỏ,bị bạn gái mới của gã người yêu cũ bóc phốt trên mạng…
Duy hiện tại là chủ tịch ngân hàng VCbank trẻ tuổi nhất ,chủ tịch tập đoàn bất động sản Hoàng Gia, và là chủ tịch chuỗi khách sạn cao cấp nghỉ dưỡng Phan Cảnh…chỉ mất 10 năm gây dựng…
Bước xuống xe anh ta lúc nào cũng có một vệ sỹ và một trợ lý đi theo…hôm nay anh ta ra sân sau lấy một chiếc xe trị giá 5 tỉ màu xanh lá rồi nói với trợ lý và vệ sỹ…
-Tôi muốn một mình
Người vệ sỹ lo lắng
-Nhưng đã muộn
-Tôi đổi đi xe này,k ai biết đâu,tôi hôm nay muốn một mình…
Người trợ lý tên Kỳ cúi đầu và kéo tay Thiện vệ sỹ “ Vậy chủ tịch đi cẩn thận”
Duy nhấn ga phóng đi…anh ta lái ra phía bờ sông,mở cửa sổ trời trên xe để gió lùa vào,mái tóc anh ta khẽ bay nhẹ…gương mặt anh ta hiện rõ vẻ mệt mỏi…
Tại bờ sông…
Ngọc do mất ngủ nên chạy bộ thể dục ra bờ sông,mồ hôi nhễ nhại…cô thở phù “ Mình phải nhanh chóng tỉnh táo,mẹ mà biết mình say rượu chắc nói cả ngày mất…
Minh đứng trên đê bật thuốc hút,anh ta nhìn xuống dưới thấy Ngọc đang nhẩy dây,tập đứng lên ngồi xuống sang ngang…sau đó cô đứng dậy bước xải dài chân …vừa đi vừa đếm “ 1,2,3”
Duy đi bên trên cứ đi dọc theo Ngọc khi cô đang đi bên dưới,anh ta nhận ra đó là Ngọc…cô gái khi nãy say rượu,thấy khá có duyên nên anh ta khẽ cười rồi xoa trán…” Là cô gái đó,có duyên thật”…
Ngọc đi tới gần chỗ loa kéo hai mẹ con tàn tật hát rong bán kẹo,cô đặt vào giỏ 10k…
-Cháu mang có 10k đi đê mua nước,hai mẹ con cầm tạm nhé
-Cám ơn,cám ơn cháu…con gái hát tặng cô bài đi con,cháu thích bài gì con cô hát hay lắm,con bé sẽ tặng cháu…
-Vậy hát bài gì cũng được ạ,ý nghĩa là được…
Cô con gái cất lời …Ngọc mỉm cười đứng nghe hát,Duy đứng trên nhìn xuống…
🎶 Dòng sông có khúc chảy siết không ai hay
Lòng người có lúc thay đổi không ai ngờ
Mỗi người một số phận riêng không chung đường…
Lời chia tay ấy không nao núng không xót xa
Vì bao lâu nay môi hôn đã không mặn mà 🎶
Ngọc rơi nước mắt cúi đầu cám ơn rồi vội quay đi lên,vừa lên bờ đê nước mắt vẫn còn rưng rưng,cô thấy trước mặt cứ có người chắn,cô sang trái anh ta sang trái,sang phải anh ta sang phải,Ngọc ngẩng lên
-Này anh…
-Lại khóc,cô có vẻ yếu đuối,cơ duyên nào khiến chúng ta một buổi tối gặp nhau hai lần,hay cô cố tình xuất hiện trước mặt tôi,cố tình gây sự chú ý…
-Anh này điên à,anh là ai mà nói linh tinh vậy
Ngọc chợt nhớ ra khi nãy anh ta là kẻ mặc vest giờ anh ta rũ tóc xuống k vuốt keo bóng bẩy nên làm cô k nhận ra…
-Nhanh quên hay giả vờ quên
-Nói gì vậy đồ bệnh hoạn…
-Cô tinh đấy nhìn là biết tôi bệnh hoạn,vậy tôi thử cho cô biết thế nào là bệnh hoạn nhé…
Nói xong anh ta tóm tay Ngọc kéo lên xe,đê vắng Ngọc kêu
-Bỏ ra ,khốn nạn bỏ ra…
Duy dùng sợi dây sạc trên xe trói tay Ngọc ghì chặt rất nhanh,Ngọc cúi xuống cắn vào vai anh ta mạnh đến chảy máu…càng như vậy có vẻ Duy càng kích thích…anh ta chốt cửa xe rồi nhấn ga phóng đi…Ngọc sợ đến bật khóc…” Mẹ ơi cứu con”…
Tiếng cô gái trẻ khóc nấc trên chiếc xe bạc tỉ vụt đi trong đêm,lái xe là một tỉ phú trẻ tài giỏi…càng nghe tiếng cô gái khóc anh ta càng cảm thấy thích thú,một kẻ có sở thích rất kì lạ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!