Vú Nuôi Của Rồng
Chương 107: Bắt lấy Hứa Thời Thiên
Quả nhiên như trong dự tính của A Khờ, cái con chuột tinh này hết sức giảo hoạt. A Khờ vừa mới thu lại trận pháp nó liền chui ngay xuống đất chạy trốn. Đáng tiếc con chuột tinh này giảo hoạt sao bằng hai người A Khờ và khí linh hợp lại, còn có Quỷ Vô Ảnh góp sức. Hứa Thời Thiên mới vừa đào đất chui xuống, cảm giác một tầng cấm chế đem nó vây lại. Nó kinh hoảng vội nhảy lên tránh đi. Mà A Khờ thì đột nhiên ở sau lưng của nó chụp đến. Nó tránh né được nên lăn mấy vòng dưới đất.
Con chuột tinh này tu vi đế cấp, mà thứ thuật pháp nó sử dụng chỉ là chuyên dùng để chạy trốn. Nó trốn đến lô hỏa thuần thanh, tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn. A Khờ mấy lần tóm hụt trong lòng đã muốn sốt ruột. Vì hắn cảm nhận được sinh mệnh của Tiểu Long như bị một thứ gì đó chậm rãi rút đi, nếu như hắn còn không giúp nó phá vỏ chui ra, thì không đến vài khắc nữa nó ắt hẳn sẽ chết.
Một lần lại chụp hụt, A Khờ quả thật tức đến đỏ mặt:
– Con chuột kia? Ngươi nếu còn không chịu quy phục thì đừng trách ta ra tay độc ác!
Con chuột tinh cặp mắt ti hí đảo qua:
– Ngươi trang cái gì mà trang, thực lực thánh cấp cũng dám dọa bổn đế hay sao? Hừ, ta không biết là ngươi vì sao lại có thể lấy ra uy áp của bán tôn cường giả, nhưng ta có thể khẳng định là người không có đạt đến tu vi đó!
– Hừ, vậy thì ngươi cứ thử xem!
A Khờ lúc này dường như là muốn liều rồi, hắn thân hình thoáng lên đã bay đến trước mặt của Hứa Thời Thiên. Hứa Thời Thiên vẻ mặt khinh bỉ xem thường tránh đi. Nhưng mà vào lúc này cả thân hình của nó đột nhiên bị chế trụ mà không nhúc nhích được. Nó cảm giác có bàn tay ai đó túm lấy cổ áo của mình mà nâng lên. Rồi một bàn tay như lôi đình áp lên đỉnh đầu của nó. Nó quá mức sợ hãi kêu to:
– Không thể nào!
– Lộn xộn!
A Khờ quá quen với câu nói kinh hãi lúc này của nó. Một cái nô ấn được đặt xuống, con chuột tinh từ hình người biến trở lại thành hình một con chuột lông vàng lớn chừng cái cối xay. A Khờ không biết quá trình vừa rồi mình có làm ra sai sót gì hay không, chỉ thấy cảm giác trên người không được khỏe, lảo đảo mà ngã lăn ra đất, miệng phun ra một ít máu tươi. Hắn đây là do cố ý đem Quỷ Vô Ảnh gọi ra bảo tháp, khiến cho tinh thân lực bị hao tổn quá lớn mà trọng thương. May là hắn còn một việc quan trọng phải làm, nên mới gắng gượng qua được:
– Mau đưa quả trứng rồng lại cho ta!
Con chuột tinh lúc này không dám một chút chần chừ, vội cầm quả trứng rồng đang sắp nở ra giao lại cho hắn. A Khờ đưa tay chạm lên quả trứng, cảm nhận được tia dao động tinh thần vô cùng thân quen. Hắn không khỏi cố sức mà đem linh lực rót vào bên trong. Hắn còn tự tay bức ra mấy giọt máu của mình nhỏ lên quả trứng. Quả trứng thông qua lớp vỏ bên ngoài hấp thu được sinh cơ do hắn truyền cho, ánh sáng trên lớp vỏ càng thêm chói mắt, sinh cơ cũng vì thế mà dồi dào trở lại. A Khờ tiêu hao một lần này không phải là nhỏ, đến khi cảm nhận được sinh mệnh của quả trứng này đã ổn định, một con rồng non sắp phá vỏ chui ra. Nên hắn mới an tâm mà ngã người ra đất nằm mê mang thiếp đi.
Một lần này vậy mà hắn ngủ tới ba ngày ba đêm mới tỉnh. Đến khi tỉnh dậy, cuộc chiến bên ngoài động phủ của Hứa Thời Thiên đã không biết kết thúc từ lúc nào rồi. Hắn mở mắt đứng dậy nhìn xung quanh. Hứa Thời Thiên lúc này đã trở lại nhân hình, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn một đầu sinh vật màu vàng kim nhỏ bé đang nằm bên cạnh của A Khờ. Con rồng nhỏ này vậy mà đã phá vỏ chui ra, nằm bên cạnh hắn ngủ rất ngon lành. Hắn thích thú vuốt nhẹ lên người nó, nó như cảm nhận được khí tức của hắn mà mở mắt ra nhìn. Vẻ mặt của nó tràn đầy hân hoan cúi đầu dụi dụi vào lòng bàn tay của hắn. Thông qua một loại liên hệ kỳ lạ nào đó, hắn biết được là nó đang quan tâm đến hắn, muốn hỏi hắn có làm sao không.
Hắn vuốt nhẹ lên người nó, rồi chậm rãi mở miệng nói ra:
– Tiểu Long, sau này ngươi chính là con trai của ta! Chỉ cần có ta tại, thì ngươi cả đời này sẽ không cần sợ hãi chuyện gì cả!
Con rồng này không biết làm sao vừa mới sinh ra đã mang khí tức thần cấp. Nó so với người cha nuôi này còn muốn mạnh hơn, nhưng vẫn rất tin tưởng vào câu nói của hắn, mà dụi cái đầu nhỏ của nó vào trong tay hắn. Đây là biểu thị cho sự tin tưởng tuyệt đối của nó với người cha nửa đường gặp mặt này. Hứa Thời Thiên nhìn một người một rồng ánh mắt nhìn nhau, nó có chút cảm giác cổ quái. A Khờ lúc này thu hồi lại tâm tính, đem Tiểu Long đặt lên trên vai rồi quay sang hỏi con chuột tinh:
– Ta một lần này hôn mê đã qua mấy ngày rồi?
Con chuột tinh rất thành thật trả lời:
– Dạ thưa chủ nhân, tổng cộng là người đã hôn mê ba ngày hai đêm rồi ạ!
A Khờ nghe thế không khỏi giật mình hô lên:
– Nguy rồi! Đám người bên ngoài không biết có gặp chuyện gì hay không?
A Khờ theo lối cũ mà chạy trở ra. Con chuột tinh vừa chạy ở phía sau vừa lải nhải:
– Chủ nhân, bên trong còn một ít đồ nữa, chờ tiểu nhân thu xong rồi người hẳn đi!
A Khờ nhìn nó tiếc của như vậy, không khỏi đem nó xách lên cao:
– Ngươi còn lải nhải linh tinh nữa thì ta sẽ đem ngươi ném đi ra ngoài đấy!
– Chủ nhân…
Nó vẫn ngoan cố quay đầu nhìn về một đống lộn xộn chất chồng bên trong động phủ. Mấy đồ đó tuy có giá trị không nhỏ, nhưng vẫn còn không đáng để A Khờ chậm trễ thời gian của mình. Hứa Thời Thiên biết là chuyến này ra đi, e là không có cơ hội để quay trở về. Nên nó chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi không dám nói thêm lời nào chạy đi phía trước dẫn đường cho A Khờ. Rời khỏi đường ngang, ngỏ dọc, ra ngoài khe núi, đến bên trong không gian tòa núi lửa lúc trước bọn người của các thế lực tranh đoạt trứng rồng. Hồ dung nham hầu như vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng mặt đất xung quanh dường như đã bị phá hủy không ra hình thù. Thậm chí có vài cái hố sâu đến mấy nghìn trượng. A Khờ cảm nhận hơi thở của đám người Nhược Tử, Long Tinh Nguyệt. Lại nhìn vết tích lưu lại, lòng có chút thở ra:
– Ài, xem ra ta đã đến chậm rồi! Chúng ta đi thôi!
A Khờ bước đi ra ngoài, lang thang xung quanh mấy vạn dặm hỏa vực. Thậm chí hắn còn đi đến những nơi có linh hỏa tồn tại, và mấy chỗ từng có tu sĩ đánh nhau. Nhưng tất thẩy mọi thứ dường như đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Vạn Hỏa sơn linh hỏa hầu như bị người ta lấy đi gần hết, thỉnh thoảng chỉ còn sót lại vài đóa linh hỏa cấp thấp mà thôi. A Khờ vòng đi một vòng, rồi nhắm hướng nơi sáu lão quái bán tôn cấp từng vây công hắn và Hỏa Đế bên trong. Không gian chỗ này xuất hiện vài cái vết nứt, A Khờ có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo tồn tại bên trong vết nứt. Mà mấy trăm dặm quanh khu vực này, hầu như đều bị sang phẳng thành bình địa, không có một tia khí tức sinh mạng nào tồn tại qua. A Khờ chán nản lại rời đi khỏi Vạn Hỏa sơn, hắn không biết đám người Nhược Tử và Long Tinh Nguyệt có rời đi khỏi Vạn Hỏa Sơn trở về Đại Việt Đế quốc, hay là gặp ra chuyện gì bất trắc rồi. Nhưng nhờ trên người các nàng có ấn ký của hắn, nên hắn có thể an tâm là các nàng vẫn còn an toàn, không có tổn thương gì.
Lại đi ra ngoài phạm vi của Vạn Hỏa sơn hơn nghìn dặm, A Khờ nhìn thấy có một nhóm người nhìn có một chút quen mắt, bị một nhóm người khác vây công vô cùng ác liệt. Lại có tiếng người hét rú lên, rồi máu tươi phụt ra ngã xuống đất mà chết. Hứa Thời Thiên nhìn cảnh tượng giết chóc thảm thiết như vậy thì cả người cứ run lên. A Khờ không khỏi đá cho nó một cái:
– Cái con chuột nhà ngươi! Sợ cái gì mà sợ? Chỉ là một đám tu sĩ dưới thánh cấp, ngươi cũng sợ hay là sao?
Hứa Thời Thiên mặt dày nói ra:
– Thuộc hạ làm sao mà sợ bọn chúng? Cái đám chuột nhỏ đó, chỉ cần ta thoáng hiện thân một cái là đã sợ xoán ra quần rồi. Thuộc hạ chẳng qua bản tính thiện lương, không thích nhìn cảnh máu tanh mưa máu mà thôi!
A Khờ vốn dĩ cũng không muốn tham gia vào chuyện tranh đấu của đám tu sĩ này làm gì, chỉ là hắn nhìn ra bọn ngươi bị vây công lại là mấy tên thủ hạ mà mình đã tự lưu lại ấn ký lần trước. Đám người đang vây công nhóm tu sĩ Sở quốc ở bên trong, đột nhiên thấy có một thanh niên nam tử, tướng mạo tuy không quá gây cho người ta chú ý đến, nhưng khí chất của người này lại rất đặc biệt. Mà khí tức của hắn là một thánh cấp tu sĩ, bên cạnh còn có một lão già nhỏ thó phả ra hơi thở bán tôn cấp, còn có một đầu long tộc thần cấp trên vai. Một đám tu sĩ dưới thánh cấp làm sao mà không kinh hãi dừng lại. Ngược lại, lúc này đám người tu sĩ Sở quốc lại như tìm được đường sống trong kẻ chết mà kêu lên:
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!
Giật mình, đám người đang vây công đều giật mình rồi. Không nghĩ đến bọn người Sở quốc này còn có một chủ nhân lợi hại như vậy, bán tôn cấp a! Đám người vây công đều cho rằng chủ nhân của nhóm người Sở quốc này chính là lão già nhỏ thó bán tôn cấp đứng bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi, và người thanh niên trẻ tuổi chắc là người hầu hay là đệ tử gì đấy. Mà A Khờ liếc mắt nhìn một lũ người này mặt quần áo rất lộn xộn, không phải là thế lực của các gia tộc hay đế quốc, mà chỉ là một nhóm tán tu tụ tập cướp bóc mà thôi. A Khờ phất tay nói ra:
– Được rồi, các ngươi lại đây hết cả đi!
Lệnh của hắn nói ra làm cho cả đám người tán tu kia mắt mở lớn lên. Nhưng còn chưa hết, A Khờ lại quay sang nói với Hứa Thời Thiên:
– Con chuột nhà người đem bọn chúng thu thập cho ta! À, mà ngươi không cần phải đánh người, chỉ cần lột sạch đồ đạc trên người bọn chúng là được rồi!
A Khờ biết con chuột này không có thuật pháp công kích, nên tìm ra sở trường của nó mà nói ra. Ban đầu nghe đến đánh nhau mặt nó như là đưa đám, nhưng khi nghe hắn nói chỉ đi lấy đồ của một lũ tán tu tu vi không đáng giá này thì nó cười lên đầy đắc ý:
– Chủ nhân! Ngươi cứ yên tâm, ta đảm bảo là sẽ lột sạch của bọn chúng không còn một món đồ nào trên người.
A Khờ nghe nó nói thế thì chỉ lười biếng gật đầu. Mà đám tán tu kia thì bị dọa cho sợ bể mật. Nếu bọn họ nghe không nhằm thì lão bán tôn cường gia kia lại chính là nô bộc của người trẻ tuổi trước mặt, mà bọn họ nghe ra lão già này lại là một con chuột tinh.
– Xong rồi, lần này chúng ta xong thật rồi!
Một đám đều đứng ngây ngươi cho Hứa Thời Thiên nhảy tới nhảy lui trộm đồ. Mà thật ra là bọn họ để cho nó lột đồ thì đúng hơn, vì không có một tên nào dám phản kháng hay chạy trốn đi. Rất nhanh sau đó trên tay của Hứa Thời Thiên xách về một đống lỉnh khỉnh đồ đạc cầm trên tay. Nào là y phục, trữ vật, pháp bảo, pháp khí, đan dược… thậm chí A Khờ còn thấy có cả nội y của nữ nhân trong đó. Mắt hắn một chút nữa là rớt ra ngoài. Hắn nghĩ cũng không nghĩ đến cái con chuột này như vậy mà đem cả đồ của nữ nhân cũng lột xuống. Hắn còm chưa kịp mở miệng ra mắng đã nghe có tiếng nữ nhân thúc thít nói khẽ:
– Đại nhân… đại nhân… người… người có thể trả đồ lại cho ta được không?
Một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi cả người khép chặt, đưa tay cố che đi những chỗ tư mật của mình, mặt đỏ xấu hổ từ trong đám người nói ra. A Khờ nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!