Người Đàn Bà Hoang Dã
Chương 14: Tuppence suýt bỏ mạng
Những giả thuyết về vai trò của đại úy Haydock trong sự kiện mất tích của
Tommy như một cơn sóng lướt qua suy nghĩ của Tuppence. Nhưng chị dứt
khoát gạt chúng sang một bên. Lúc này chị cần phải thật tập trung để nắm được mọi hành động của tên đại úy.
Không hiểu hắn đã biết về chị hay chưa? Câu hỏi đó đã gợi ra bao điều thú vị.
Chị đã chuẩn bị thật chu đáo để không biểu lộ sự ngạc nhiên hay tò mò cho
dù con người mà chị sắp gặp là một người như thế nào. Lúc này, chị hoàn
toàn tin chắc là mình đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất của chiến
dịch.
Chị đứng lên, giữ tư thế rất nghiêm trang biểu hiện một thái độ kính trọng.
– Thế là chị đã tới rồi đấy. – Viên đại úy nói với chị bằng tiếng Anh.
– Vâng. – Tuppence trả lời.
Rồi chị nói thêm sau khi đã trình bức thư ủy nhiệm:
– Tôi tên là Ebton. Tôi là một y tá.
Haydock cười, vẻ thích thú một cách tinh quái:
– Cô Ebton, nữ y tá! Thật tuyệt vời!
Hắn dò xét nhìn chị:
– Đối với tôi, xem ra chị là một người hoàn hảo.
Tuppence cúi đầu nhưng không nói gì cả. Chị muốn để cho hắn tiếp tục sáng tạo.
– Chị biết không – Tên đại úy tiếp tục nói – tôi đang phỏng đoán về những gì chị đã làm được. Chị ngồi xuống đi, mời chị.
Tuppence làm theo lời hắn và hỏi:
– Người ta đã nói với tôi rằng chính ông sẽ là người đưa ra những chỉ thị tỉ mỉ?
– Rất đúng – Haydock đáp lại, giọng nói của hắn đầy màu sắc hài hước – Chị biết ngày tấn công chứ?
– Ngày mồng 4.
Haydock không hề hạ giọng nói ngạc nhiên của mình, trán hắn nhăn lại vẻ phật ý:
– Vậy là chị đã biết chuyện này. – Hắn ta càu nhàu.
Sau một lúc im lặng, Tuppence nhắc:
– Ông sẽ cho tôi biết mình sẽ phải làm những việc gì chứ?
– Mỗi công việc đều cần có thời gian của nó. Chắc chắn là chị đã được nghe nói về ngôi nhà Vui Vẻ?
– Không.
– Không à?
– Không. – Tuppence kiên quyết nhắc lại.
“Để xem nhà ngươi sẽ xoay sở chuyện này ra sao”. – Chị nghĩ bụng.
Một nụ cười hiểm độc thoáng hiện ra trên môi đại úy Haydock.
– Vậy là chưa bao giờ chị được nghe nói về ngôi nhà Vui Vẻ thật ư? Thế
thì tôi lại càng ngạc nhiên đấy… Bởi vì, chị biết không, tôi có cảm
giác rằng hình như chị đã sống ở ngôi nhà đó từ cuối tháng trước.
Một sự im lặng chết người tiếp theo rồi Haydock tuôn ra một hồi:
– Chị nghĩ thế nào hả chị Blenkensop?
– Tôi chẳng hiểu ông muốn nói gì, bác sĩ Binion ạ. Tôi mới nhảy dù xuống sáng nay.
Haydock lại cười, một nụ cười rõ ràng là của sự không hài lòng:
– Một vài thước vải ném vào một bụi cây có thể đánh lừa được người ta.
Sau nữa, tôi đâu có phải là bác sĩ Binion. Phải nói một cách chính xác
rằng Binion là bác sĩ nha khoa của tôi… Anh ấy thỉnh thoảng vui lòng
cho tôi mượn căn phòng làm việc của mình.
– Thật thế ư?
– Chứ sao nữa, thưa bà Blenkensop! Hay có lẽ bà thích tôi gọi bà bằng cái tên thật của mình, bà Blenkensop?
Lại một lần nữa bao trùm lên bầu không khí là một sự im lặng chết người.
Tuppence thở hổn hển.
Haydock từ từ ngẩng đầu lên:
– Chị thấy đấy, cuộc chơi đã kết thúc rồi. Chị đã bước vào phòng khách của tôi, như người ta thường nói là mỡ để miệng mèo.
Tuppence nghe thấy tiếng lách cách. Haydock huơ lên không trung một khẩu súng
lục có nước thép xanh biếc. Giọng nói của viên đại úy nghe rất khô khan:
– Tôi khuyên chị không nên gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất, cũng đừng cố sức kích động hàng xóm! Chị sẽ chết, thậm chí còn chưa kịp kêu
được tiếng “ối” cơ đấy. Kể cả khi chị có dịp kêu lên thì việc đó cũng
chẳng thu hút được sự chú ý của ai. Cả thế giới này đều biết rằng các
bệnh nhân thường bật ra những tiếng kêu dưới tác dụng của chất
chloroform.
– Hình như ông đã lường trước được mọi vấn đề –
Tuppence nhượng bộ – Nhưng đã có lúc nào ông nghĩ rằng bạn bè của tôi
biết tôi đang ở đâu chứ?
– A, a! Chị đang choảng cho tôi một đòn
cổ điển từ một vị cứu tinh xinh đẹp có đôi mắt xanh biếc đấy. Nhưng
trong trường hợp này, những con mắt màu hạt dẻ mới thu hút chúng tôi!
Ôi, anh bạn trẻ Antony Mardson. Tôi thành thật xin lỗi, chị Beresford,
nhưng phải thừa nhận rằng cái anh bạn trẻ Antony mà chị mơ tưởng ấy là
một trong những người du kích sùng đạo nhất ở đất nước này. Như tôi vừa
mới nói với chị, một vài thước vải cũng đủ để tạo ra một ảo ảnh đẹp về
quang học. Chị đã cả tin, và không hề nghi ngờ gì về câu chuyện chiếc dù của chúng tôi.
Tôi không biết vở kịch này của ông nhằm mục đích gì?
– Không biết à? Chúng tôi không mong bạn bè của chị có thể tìm ra được
quá dễ dàng dấu vết của chị. Hơn nữa, nếu họ có tìm ra được dấu vết đó
thì nó cũng chỉ dẫn họ đến được Yarrow cùng với một người đàn ông ngồi
sau tay lái của một chiếc xe hơi bỏ mui mà thôi. Sự thật là có một cô y
tá không giống chị chút nào sẽ phải đi bộ đến Leatherbarrow. Giữa hai
người là một sự mạo hiểm để biến khỏi nơi đây.
– Rất là khéo. – Tuppence bình luận.
– Tôi đang chiêm ngưỡng sự lạnh lùng của chị đấy – Haydock trả lời – Cam
đoan với chị là tôi đã chiêm ngưỡng cái tính cách đó rất nhiều. Tiếc
rằng tôi phải áp dụng những phương pháp miễn cưỡng đối với chị… Nhưng
đây lại là phương pháp chủ yếu của chúng tôi để biết được chính xác tất
cả những gì chị đã có thể phát hiện được ở ngôi nhà Vui Vẻ.
Tuppence lảng tránh câu trả lời.
– Tôi sẽ không cố sức khuyên chị ngồi vào bàn đâu – Bằng một giọng lạnh
nhạt, Haydock nói tiếp – Trong số rất nhiều dụng cụ khác nhau thì cái
bánh lăn kia là một thứ có tác dụng nhất mà một phòng nha khoa không thể thiếu được…
Tuppence ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.
Haydock thoải mái ngồi trong chiếc ghế tựa của hắn.
– Vâng… Tôi đã nhận ra là chị không thiếu gì lòng can đảm. Nói chung
chị là đại diện của những phụ nữ thuộc chủng tộc điển hình.
– Ông định ám chỉ điều gì vậy?
– Tôi đang nói tới vị hôn phu của chị đấy mà, ông Tommy Beresford mới đến lưu trú ở ngôi nhà Vui Vẻ dưới biệt danh là Meadowes. Và vào lúc này,
ông ta đang ở trong tình trạng khốn khổ dưới hầm chứa rượu của nhà tôi,
– Tôi không tin lời ông nói! Tuppence kêu lên.
– Dựa theo bức thư của Penny Dirondelle đấy! Chắc là chị còn chưa biết
đây chỉ là một tác phẩm của anh bạn trẻ Antony của chúng tôi thôi mà!
Phải thú thật với chị, do chị thổ lộ bí mật công việc của mình nên hắn
mới biết rõ đường đi nước bước của chị.
– Còn Tommy… – Tuppence run run hỏi – Còn Tommy…
– Tommy ấy à – Đại úy Haydock ngắt lời chị – đang ở một nơi mà anh ấy sẽ
mãi mãi hết sức cảm ơn tôi. Bây giờ mọi việc phụ thuộc vào chị. Nếu như
chị nghiêm túc trả lời những câu hỏi của tôi thì anh ấy sẽ còn có cơ
hội. Nếu không… người ta sẽ đập chết anh ấy, đưa anh ấy ra ngoài biển
khơi rồi ném từ trên mạn tàu xuống.
Tuppence sau một lúc suy nghĩ mới nói:
– Ông muốn biết điều gì?
– Tôi muốn biết chị là người của Cục nào. Tôi muốn biết chị truyền tin
cho một người liên lạc của chị, hay cho những người liên lạc của chị
bằng cách nào. Tôi muốn biết trong các báo cáo của chị có những nội dung gì. Tôi muốn biết chị đã biết những gì…
Tuppence nhún vai:
– Tôi có thể tuôn ra cho ông hàng loạt những chuyện bịa đặt.
– Chị sẽ không làm thế được đâu, vì tôi sẽ kiểm tra.
Haydock kéo chiếc ghế tựa của hắn lại gần. Lúc này trông hắn thật là kinh tởm.
– Chị Tuppence thân mến, giữa chúng ta với nhau, tôi hiểu rất rõ là chị
đã có thể cảm nhận được điều gì, nhưng chị cần phải tin là tôi rất
ngưỡng mộ chồng chị và chị. Chị có lòng can đảm và nghị lực. Chính phủ
mới này sẽ cần đến những người như anh chị. Một nhà nước mới sẽ sinh ra
ngay sau khi chúng tôi chiến thắng cái chính quyền đã suy yếu đang nắm
vận mệnh của anh chị. Chúng tôi muốn tạo dựng được những người bạn mới
trong số những kẻ địch của chúng tôi, từ những người xứng đáng. Nếu như
muốn hạ lệnh chấm dứt sự sống của chồng chị thì tôi đã làm rồi, nhưng từ đáy lòng mình tôi thấy thương xót cho anh ấy! Đó là một người ưu tú.
Anh ấy điềm tĩnh, khiêm tốn và lại thông minh nữa. Tôi muốn thuyết phục
chị rằng những người hiểu biết như thế không có nhiều ở nước Anh ngày
hôm nay. Quốc trưởng của chúng tôi không có ý định chinh phục đất nước
này theo đúng nghĩa của từ đó. Mục tiêu của Quốc trưởng là xây dựng một
nước Anh vĩ đại mới… Một nước Anh hùng mạnh và độc lập… Một nước Anh vĩ đại được điều khiển không phải bởi những người Đức, mà bởi những
người Anh. Những người Anh thuần chủng, chắc chắn là, như vậy. Những
người Anh thông minh, được giáo dục tốt, đầy nhiệt huyết và dũng cảm…
để biến nước Anh thành “đất nước tuyệt vời nhất trên thế giới” như
Shakespeare đã từng nói.
Viên đại úy hít thở, cúi người về phía trước giống như người đang dốc bầu tâm sự rồi kết luận:
– Chúng tôi muốn kết thúc ở đất nước này hiện tượng mất trật tự và sự bất lực với những khoản tiền đút lót hay móc ngoặc, những người theo chủ
nghĩa cá nhân và những người làm nghề lặt vặt để kiếm sống… Và trong
quốc gia mới này, chúng tôi muốn có những người như vợ chồng anh chị,
những người đàn ông và đàn bà can đảm, sẵn sàng đương đầu với mọi khó
khăn… Những người đã từng là kẻ thù của chúng tôi và bây giờ trở thành bè bạn của chúng tôi… Chị sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện thấy có
biết bao nhiêu người ở đất nước này cũng như ở nhiều nước khác nữa, đang chia sẻ lòng tin và mục đích của chúng tôi. Về phần mình, chúng tôi sẽ
thành lập một châu Âu mới – một châu Âu của hòa bình và tiến bộ. Mong
chị hãy nhìn lại các sự việc dưới góc độ đó bởi vì tôi có thể bảo đảm
với chị rằng – một sự bảo đảm để tạo nên…
Âm sắc trong giọng
nói của đại úy Haydock ẩn chứa biết bao nhiêu xúc cảm vang động, nghe
như hơi thở trong giấc mơ. Cái cằm của hắn hếch lên, trong con người hắn ta toát lên sự hoàn hảo của một người lính thủy nước Anh có truyền
thống lâu đời nhất.
Tuppence chăm chú nhìn hắn trong lúc tìm câu
trả lời. Tất cả những gì mà chị có thể làm được lúc này chỉ là câu trả
lời trẻ con hơn là khiêu khích:
– Những con ngỗng đực, ngỗng
cái. – Chị lầm rầm hát. Câu hát ru đó của trẻ con giống như một công
thức thần kỳ. Tuppence trở nên ngỡ ngàng.
Haydock bật dậy. Cơn
giận dữ làm nước da của hắn chuyển sang màu đỏ sẫm. Thoáng chốc, tất cả
những gì làm cho hắn giống như một sĩ quan anh dũng trong binh chủng hải quân Hoàng gia đã biến đi đâu mất. Trước mặt Tuppence lúc này chỉ là
một tên lính Phổ đang lên cơn tức giận đến cực điểm mà chính Tommy đã
từng chứng kiến.
Hắn không tiếc lời chửi rủa bằng tiếng Đức. Rồi hắn quay lại hét bằng tiếng Anh:
– Kẻ ngốc nghếch đáng thương! Nhà ngươi không hiểu rằng mình đã ký vào
một bản án tử hình khi trả lời như thế! Bây giờ thế là đã hết đối với
nhà ngươi, và cho cả người chồng quý hóa của nhà ngươi nữa!
Rồi hắn ta cao giọng gọi:
– Anna!
Chính là người đàn bà đã đón chị vào nhà. Haydock trao khẩu súng lục cho người phụ nữ đó giữ.
– Trông coi người này. Nếu cần thì cứ bắn bỏ.
Rồi hắn biến đi như một cơn gió.
Tuppence nhìn người đàn bà đang đứng ở trước mặt – khuôn mặt bà ta trơ trơ, không chút cảm xúc.
– Bà có thể bắn tôi từ trên được không?
– Đừng tự làm cho mình mệt mỏi nữa khi cố sức phỉnh phờ tôi – Anna lạnh
lùng trả lời – Đứa con trai của tôi, thằng Otto ấy, đã chết trong cuộc
chiến tranh vừa qua. Lúc đó tôi mới ba mươi tám tuổi. Giờ đây tôi đã sáu mươi hai rồi… Nhưng không bao giờ tôi quên được chuyện đó.
Tuppence nhìn bộ mặt dày dạn của bà ta một cách dò xét, những con mắt không thấy chớp. Cho dù bà Anna có một vẻ dữ tợn đến đáng sợ, cho dù sự căng thẳng của bà ta đang hướng tới một mục đích duy nhất, thì tình mẫu tử trong
người đàn bà này đang nổi lên! Không nghi ngờ gì nữa, bản thân nước Anh
có đầy rẫy những bà Jones và bà Smith cũng đang chia sẻ một cảm xúc như
vậy. Thật uổng công khi ta muốn lý sự với một người đàn bà đã bị mất đứa con bé nhỏ của mình.
Trong đầu Tuppence có một ý nghĩ đang xao động:
– Nhà vua Salomon… Vâng, chuyện này đã được xem xét cùng với vua Salomon…
Cánh cửa phòng bật mở. Tên đại úy Haydock đã quay trở lại.
Hắn sáp lại gần Tuppence, rồi rống lên rất giận dữ:
– Chị đã cất ở đâu? Chị đã giấu nó ở đâu?
Vô cùng sửng sốt, chị tròn xoe mắt nhìn hắn. Chị chẳng hiểu gì cả trong
chuyện này. Tất cả những điều Haydock vừa nói không có một ý nghĩa gì
hết với chị.
Chị chẳng cần gì hết. Chị chẳng giấu cái gì hết.
– Cút khỏi đây! – Haydock ra lệnh cho Anna.
Anna trao lại khẩu súng lục cho hắn rồi rời khỏi phòng.
Haydock gieo mình xuống ghế. Có lẽ phải đấu tranh lắm, hắn mới tự chủ được.
– Chị sẽ không tự bắn mình như vậy đâu! – Hắn tuôn liền một hơi – Tôi
đang giữ chị… Và tôi có mọi biện pháp để làm cho chị phải nói… những biện pháp không lấy gì làm thiện cảm lắm. Rút cục, chị cũng phải nói
cho tôi biết sự thật. Thế nào, chị đang làm gì ở đây?
Tuppence
hiểu ra ngay, ít nhất đã có một vấn đề gì đó tạo cho chị một tình huống
để có thể mặc cả được với hắn. Chị chỉ cần biết được hắn đã tin vào cái
gì mà chị đang có trong tay là đủ.
– Làm sao ông biết tôi có cái đó? – Chị thận trọng hỏi hắn.
– Dựa vào những gì chị đã nói, chị Tuppence ngốc nghếch và đáng thương ạ! Chị không mang nó trong người bởi vì chúng tôi biết chị đã thay bộ quần áo của chị ra để mặc bộ đồng phục này.
– Và người ta nói rằng tôi đã gửi nó qua đường bưu điện rồi?
– Không nên ngu ngốc thế. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả những gì chị có
thể gửi qua đường bưu điện từ ngày hôm qua. Chị đã không gửi nó qua
đường bưu điện. Không, chị chỉ có thể thực hiện được điều này bằng cách
giấu nó ở ngôi nhà Vui Vẻ trước khi ra đi sáng nay. Tôi sẽ cho chị ba
phút để chị nói cho tôi biết chỗ cất giấu nó ở đâu.
Hắn đặt chiếc đồng hồ lên mặt bàn:
– Ba phút thôi, thưa bà Beresford.
Chiếc đồng hồ treo trên lò sưởi vẫn phát ra những tiếng tíc tắc đều đều.
Tuppence trở nên bất động. Chị ngồi thẳng người, khuôn mặt vô cảm. Không gì có
thể kích thích dòng suy nghĩ của chị thể hiện ra bên ngoài vào lúc này.
Rồi bất ngờ có một tia chớp lóe sáng trong đầu chị. Những gì đã xảy ra từ
đầu tới giờ hiện ra rõ ràng chính xác như trong một bản vẽ. Cuối cùng
chị đã hiểu nhân vật nào là cái chốt trong hành động phản nghịch này.
Giọng nói của Haydock làm chị giật bắn người:
– Đã hơn mười giây rồi…
Giống như trong cơn ác mộng, chị trông thấy bàn tay của hắn đang giơ cao khẩu súng lục đồng thời tai chị nghe thấy tiếng đếm:
– Một, hai, ba, bốn, năm…
Tiếng đếm đến con số tám thì cũng là lúc vang lên một tiếng nổ. Haydock đổ
sập xuống. Một vết đỏ thẫm trên người hắn xuất hiện cùng với khuôn mặt
sững sờ trông thật là dữ dội. Tia máu phun ra mạnh đến nỗi đôi mắt của
chị cứ chằm chằm nhìn vào người nạn nhân đến nỗi không nhận ra cánh cửa
ra vào ở sau lưng đã bật mở.
Tuppence nhảy cẫng lên. Chị đi qua
những người đàn ông mặc đồng phục trên ngưỡng cửa để cuồng nhiệt nắm lấy một ống tay áo veston rồi kêu lên:
– Ông Grant!…
– Phải, phải. Lúc này mọi sự đã tốt đẹp cả rồi. Chị đã hành động thật tuyệt vời…
Nhưng Tuppence đâu để ý tới những lời khen đó, chị nói:
– Nhanh lên nào! Không được để mất một giây nào nữa. Ông có xe hơi chứ?
– Phải. – Grant ngạc nhiên trả lời.
– Xe chạy nhanh không? Vấn đề là ở chỗ chúng ta cần phải khẩn trương trở
về ngôi nhà Vui Vẻ mới được! Miễn là chúng ta đến được kịp thời… Trước khi họ gọi dây nói tới đây và cũng không để họ biết được tiếng chuông
reo ở chỗ không người!
Hai phút sau, tất cả đã ở bên chiếc xe hơi và nó lăn bánh ngay lập tức trên những đường phố của Leatherbarrow.
Chiếc xe lao đi vùn vụt. Chiếc kim đồng hồ đo tốc độ đã ở mức điểm đỉnh
của nó.
Ông Grant không đặt ra câu hỏi nào. Ông ta có vẻ lạc quan trong lúc Tuppence chăm chú quan sát chiếc đồng hồ tốc độ trong tâm
trạng lo lắng. Người lái xe đã nhận được lệnh cho xe chạy với tốc độ
nhanh nhất có thể.
Trên suốt chặng đường, Tuppence chỉ hỏi một câu:
– Tommy đang ở đâu?
– Mọi sự đều tốt đẹp cả mà. Chúng tôi đã giải thoát cho anh ấy cách đây nửa tiếng rồi.
Chị gật đầu hài lòng.
Cuối cùng mọi người đã tới Leahampton. Chiếc xe chạy xuyên qua thành phố và ít nhất cũng đã vượt qua hai quả đồi.
Tuppence nhảy ra khỏi xe sau ông Grant rồi chạy trên con đường dẫn đến ngôi nhà
Vui Vẻ. Như thường lệ, cánh cửa phòng khách vẫn để mở. Ở đây không có
một ai. Chị hối hả chạy lên tầng trên.
Khi đi qua căn phòng của
mình, chị liếc mắt nhìn vào và nhận thấy các ngăn kéo đã bị lục tung,
còn chiếc giường thì bị lật lên. Không kịp dừng lại lấy hơi, Tuppence
hấp tấp đi về cuối hành lang và bất thần lao vào trong phòng của ông bà
Carley.
Trong phòng không có một ai. Mùi thuốc đã nhạt đang lơ lửng bay ở đây.
Chị chạy tới chiếc giường rồi nhặt lên những chiếc khăn trải giường và
những chiếc chăn đang tung tóe dưới đất. Sau đó chị lấy tay lần tìm dưới tấm khăn trải giường.
Chị quay người lại nhìn ông Grant với một nụ cười chiến thắng: trong tay chị là một quyển sách của trẻ con đã rách tả tơi.
– Nó đây rồi. Mọi vấn đề nằm ở trong này…
– Nhưng cái đó là gì vậy…?
Hai người quay lưng lại. Bà Sprot đã đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào và đang giương mắt nhìn.
– Và bây giờ – Tuppence nói – cho phép tôi được giới thiệu, đây là nhân
vật “M”!… Vâng. Chính là bà Sprot. Đáng ra, ngay từ lúc đầu tôi đã
buộc phải nghi ngờ bà ta.
Tuppence bước lại chỗ bà Carley. Bà ta vừa bất ngờ bước vào và bổ sung cho cảnh tượng một nét hài hước rất rõ.
– Ôi, lạy Chúa! – Vừa mới nhìn thấy bà Carley, Tuppence đã hốt hoảng kêu
lên – Cái giường của đức lang quân của bà bị lục tung mất rồi. Ông
Carley sẽ nói gì đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!