Người Đàn Bà Hoang Dã
Chương 15: Màn bí mật hé mở
Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải đoán ra mụ ấy. – Tuppence nói.
Nhờ những ngụm rượu cô-nhắc nên những sợi dây thần kinh của Tuppence như được tiếp thêm nguồn sinh lực mới.
Tuppence đã trở nên hoạt bát hẳn lên. Chị nở những nụ cười rạng rỡ với Tommy và
ông Grant, và với cả anh chàng Albert đang ngồi sau một đống chai bia.
– Kể hết mọi chuyện cho bọn này nghe đi, Tuppence! – Tommy giục chị.
– Trước hết phải là anh đã. – Chị đáp.
– Ồ, anh chẳng có gì để kể đâu. Rất ngẫu nhiên mà, anh đã rơi vào một
hang ổ đặt lén lút một đài thu phát mật mã. Anh nghĩ là mình đã tìm được đến nơi để rồi sẽ lại ra đi mà không gặp phải trở ngại vớ vẩn nào nữa
nhưng không ngờ lại gặp tên Haydock quỷ quyệt.
Tuppence gật đầu:
– Hắn cũng đã kịp thời gọi điện cho bà Sprot. Bà ta hấp tấp có mặt ở
trong vườn rồi nấp vào một chỗ kín đáo với chiếc búa để chờ anh tới. Bà
ta chỉ rời bàn đánh bài có ba phút, không hơn đâu. Em nhận thấy rất rõ
là mụ ta khá mệt mỏi, hơi thở hổn hển, nhưng em lại chẳng bao giờ nghi
ngờ gì mụ ta.
– Sau đó – Tommy nói tiếp – Albert rất tuyệt – Chỗ
nào cậu ta cũng khịt mũi đánh hơi vào được như một con chó trung thành.
Anh đã kịp phát tín hiệu bằng những tiếng ngáy, còn Albert thì hiểu ra
ngay. Cậu ấy lập tức chạy đi báo cho ông Grant. Sau đó cả hai người quay trở lại đấy vào một buổi tối khuya lắm. Lại có những tiếng ngáy nữa.
Nhờ đó mà anh đã giữ được bình tĩnh chờ đợi để mọi người có thể tóm gọn
được chiếc tàu biển khi nó vừa cập bờ.
– Sáng hôm đó, khi Haydock đã đi rồi, chúng tôi cũng tới làm chủ nơi nghỉ chân của tên buôn lậu –
Ông Grant giải thích thêm – Chiếc tàu đó ngay lập tức cũng bị chúng tôi
khám xét.
– Tuppence, còn bây giờ là chuyện của em đấy. – Tommy nài nỉ.
– Để bắt đầu câu chuyện này, em phải thừa nhận rằng mình đã có những hành động của một kẻ hết sức ngu xuẩn! Em đã nghi ngờ tất cả mọi người trừ
mụ Sprot. Có một lần, em đã cảm nhận được một sự đe dọa đáng sợ cứ như
chính mình sống trong nguy hiểm. Đó là khi em bị bất ngờ trước lời nhắn
trong điện thoại về con số 4. Cùng với em lúc đó còn có ba người nữa ở
trong khách sạn. Em đang theo đuổi những nghi ngờ của mình về hai người
là bà Perenna và bà O’Rourke. Em đã hoàn toàn bị đánh lừa: con người
thực sự nguy hiểm nhất lại là bà Sprot với vẻ bề ngoài trông rất hiền
lành. Tommy, biết về con người đó rất rõ thế mà em vẫn tiếp tục lúng
túng mãi cho tới khi mụ ta biến đi đâu mất. Trong lúc còn đang điều
chỉnh lại kế hoạch với Albert thì đột nhiên Antony Mardson, như chúng ta thường nói, từ trên trời rơi xuống. Lúc đầu, đối với em thì sự việc đó
chẳng có vẻ gì là khác thường. Chắc chắn đây là một chàng trai mà Deb
thích cùng đi dạo không rời một bước. Nhưng có hai vấn đề làm cho em lo
sợ. Thứ nhất, càng nói chuyện với Antony bao nhiêu thì em lại càng tin
chắc rằng trước đây mình chưa bao giờ gặp anh ta và anh ta cũng chưa bao giờ đến chỗ chúng em. Sau nữa anh ta còn tạo ra ấn tượng là đang tham
gia vào những hoạt động của em ở Leahampton, và tin rằng Tommy đã từng
có mặt ở Ecosse. Mà chuyện đó thì có liên quan gì. Nếu hắn thực sự nắm
được tình hình của một người nào đó thì người đó chính là Tommy. Bởi vì, cho dù thế nào đi nữa thì em cũng không phải là người chính thức… Em
đã thấy chuyện đó rất kỳ lạ.
Ông Grant đã nói rằng ĐỘI QUÂN THỨ
NĂM hầu như có chân rết ở khắp nơi, đến tận những vùng mà không ai ngờ
tới. Vậy thì tại sao một trong những nhân viên của chúng lại không giả
vờ làm công việc như của Deborah? Em không tin chắc lắm nhưng dù thế nào thì em cũng đã khá dè chừng trong việc gài bẫy hắn. Em đã nói với hắn
là Tommy và em nắm được mật mã để thông tin cho nhau. Quả là như vậy,
bản mật mã thật sự là tấm bưu thiếp in hình những anh hề xiếc. Nhưng em
đã dẫn Antony đến chỗ đậu của con tàu với niềm vui thú nho nhỏ của mình
về những nhân vật như Penny Dirondelle và Tuppence Monsignore.
Đúng như em mong đợi, hắn đã cắn câu!… Sáng nay, em đã nhận được một bức thư lột mặt nạ hắn.
Mọi việc đã được em sắp đạt từ trước. Chẳng còn việc gì phải làm nữa ngoài
việc gọi điện báo cho chị thợ may biết việc đến mặc thử bộ quần áo sẽ bị hủy bỏ. Đó là mật hiệu báo con cá đã mắc câu.
– Một mẻ lưới chỉ
làm cho tôi bớt sợ được một chút! – Albert khẳng định – Nhưng ngay lúc
đó, tôi đã chạy tới tận cửa khách sạn lấy chiếc xe ba bánh và lái tới
cửa hiệu bánh mỳ. Và tôi đã suýt ngã vào một vũng nước ở trước hàng rào
sắt. Ai chà, cái mùi hôi ấy sao mà khiếp thế. Cầy anit tỏa hương thơm vì vậy ai cũng gọi nó là loại cây có mùi xạ hương.
– Và thế là –
Tuppence nói tiếp – em rời khỏi đấy và cố ý kéo lê đôi giầy của mình. Rõ ràng là với chiếc xe ba bánh của cửa hiệu bánh mỳ thì việc bám theo em
đến tận nhà ga và chờ thời cơ để kiếm được một chiếc vé đi Leatherbarow
thì đâu có gì là khó. Chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra khi sự việc
đã trở nên phức tạp.
– Những con chó sẽ không gặp khó khăn trong
việc đánh hơi tìm dấu vết mà – Ông Grant giải thích – Người ta đã phát
hiện ra hắn ở nhà ga Yarrow và bám theo hắn. Hắn đã dẫn chúng tôi đến
một khóm cây, rồi đi tiếp đến chỗ cây thánh giá, và tiếp theo là các quả đồi. Chắc kẻ địch đã không tưởng tượng được rằng chúng tôi lại có thể
bám theo chị vì bọn chúng đã đi theo một hướng khác để đánh lạc hướng.
– Bất kể thế nào, bà đã lâm vào một tình thế hiểm nghèo – Albert kể lại – Khi biết bà đã ở một mình trong ngôi nhà đó, và ông bác sĩ nha khoa ấy
là ai, tôi đã hết sức lo lắng… Cuối cùng mọi người cũng có thể vào
được bằng một cái cửa sổ ở phía sau nhà rồi túm được chiếc mũ ngủ của mụ đàn bà đó đúng lúc mụ ta đi xuống thang. Nhưng dẫu sao thì tôi vẫn đến
hơi chậm làm cho bà phải lo lắng…
– Lúc nào tôi cũng tin rằng
anh sẽ đến kịp thời đấy – Tuppence nói – Nhưng tôi nghĩ là cần phải có
thời gian mới được. Nếu như không nhìn thấy cánh cửa mở ra thì nhất định anh sẽ đi cầu viện ngay. Nhưng điều làm tôi thấy vô cùng nóng ruột là
lúc đã hiểu ra toàn bộ sự việc và đồng thời thấy mình đã ngớ ngẩn ở điểm nào.
– Nhưng em đã hiểu như thế nào nhỉ? – Tommy hỏi.
–
Con ngỗng đực con, con ngỗng cái con – Tuppence lầm rầm hát – Khi em nói với Haydock như vậy, mặt hắn tái xanh như tàu lá chuối. Không phải vì
hắn tin rằng em đã lấy đầu của mình ra để đánh cuộc. Không. Ngay lúc ấy
em nhận thấy câu nói đó có một ý nghĩa rất quan trọng đối với hắn. Rồi
bộ mặt của hắn cũng biểu hiện cảm xúc như của người đàn bà đó – người
đàn bà có cái tên là Anna ấy mà. Người phụ nữ này giống như người phụ nữ Ba Lan đã chết kia. Đúng vào lúc đó em đã nghĩ tới vua Salomon và hiểu
rằng mọi chuyện thế là đã trở nên sáng sủa.
– Nếu em còn nhắc lại mãi, Tuppence ơi – Tommy thở dài, vẻ bực tức – thì chính anh sẽ làm cho em mất hứng đấy. Mà này, cuối cùng thì em đã hiểu ra cái gì nhỉ? Lạy
Chúa! Vua Salomon thì có ý nghĩa ở đây?
– Anh còn nhớ Kinh Cựu
Ước không. Có hai người đàn bà với một đứa trẻ đã tìm đến gặp nhà vua.
Người nào cũng nói đứa bé là con do chính mình đẻ ra và không ai chịu từ bỏ mong muốn nuôi nó. Lúc đó vua Salomon đã đưa ra quyết định: “Được.
Vậy thì các ngươi hãy chặt đứa trẻ đó ra làm hai”. Người đàn bà không
phải là mẹ thật của đứa bé liền nói: “Rất phải”. Nhưng người mẹ thật sự
thì trả lời rằng: “Không được. Hãy để người phụ nữ kia nuôi nó”. Anh
biết đấy, người phụ nữ này không thể chịu nổi ý nghĩ đứa con của mình sẽ bị giết. Anh này! Vào cái đêm bà Sprot giết chết người đàn bà Ba Lan
kia, anh chẳng đã nói rằng đấy là một điều kỳ lạ và rằng bà ta cũng có
thể giết luôn cả bé Betty ấy chứ. Mà đúng thế thật, chúng ta đã thấy
rành rành sự thật vào lúc đó rồi. Nếu như Betty là con đẻ của bà ta thì
không bao giờ, không bao giờ có chuyện bà ta có thể bắn liều lĩnh như
vậy. Hành động đó chứng tỏ rằng Betty không phải là con của bà Sprot. Đó còn là lý do để giải thích tại sao có một người phụ nữ phải ngã xuống.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì – Giọng nói của Tuppence run run vì quá xúc động – người phụ nữ
Ba Lan ấy mới là người mẹ thật sự của Betty. Con người khốn khổ… Người đàn bà ấy chạy trốn đến đất nước này, không một xu dính túi, nên đã coi việc bà Sprot xin nhận đứa con gái nhỏ của mình làm con nuôi là một
phước lành.
– Nhưng tại sao Sprot lại muốn nhận Betty làm con nuôi?
– Ngụy trang đấy! Một sự nguỵ trang tuyệt vời về mặt tâm lý… Sẽ chẳng
có ai tưởng tượng rằng một nữ gián điệp có tầm cỡ lại mang theo một đứa
trẻ trong các hoạt động của mình. Đấy cũng chính là lý do tại sao chưa
bao giờ em nghi ngờ Sprot. Đơn giản là vì đứa bé. Nhưng người mẹ thật sự của Betty có một nhu cầu tình cảm sâu sắc với đứa con của mình. Người
mẹ này cuối cùng đã phát hiện ra địa chỉ của mụ Sprot nên đã tìm đến
đây. Chị ta đã quanh quẩn gần ngôi nhà để chờ đợi sự may mắn. Cuối cùng
chị ta đã chiếm lại được Betty và dắt nó đi theo.
Rõ ràng mụ
Sprot này đã có nguy cơ bị lộ mặt. Bằng mọi giá, mụ ta buộc phải tránh
sự can thiệp của cảnh sát. Cho nên người đàn bà này mới vẽ lem nhem vào
bức thư nhắn tin cho mình sau khi tin chắc rằng mọi người sẽ tìm thấy nó trong phòng của mình, tiếp theo là khéo léo gọi người bạn Haydock của
mụ đến cứu mụ. Rồi sau đó, khi chúng ta phát hiện ra người đàn bà kia
thì Sprot vì không muốn mạo hiểm nữa nên đã lạnh lùng hạ gục người mẹ.
Đối với một người từng khẳng định là chẳng biết gì về những vũ khí thì
đây quả là một nữ xạ thủ tài ba! Đúng thế, người đàn bà này đã lạnh lùng bắn chết người mẹ bất hạnh kia… Và riêng chi tiết đó thôi cũng đủ làm cho em không có chút thương hại nào về mụ ta. Đây là một người đàn bà
đã thối nát đến tận xương tuỷ. Nhưng cũng có một lý do nữa đã vạch đường chỉ lối cho em. Đó là sự giống nhau giữa Betty và Wanda Polonska. Chính Betty khiến cho em phải suy nghĩ tới người phụ nữ này ngay sau lần đầu
tiên gặp chị ta… Sau đó là trò chơi ngốc nghếch của cô bé với những
sợi dây giầy của em. Rõ ràng đây là một hành động rất có thể có được từ
sự quan sát bà mẹ mạo xưng hơn là từ Karl Von Deinim! Nhưng sau khi
Sprot trông thấy những gì Betty đã làm thì lập tức mụ ta đã tạo ra những chứng cớ không thể chối cãi được trong căn phòng của Karl và thêm vào
đó sợi dây giầy thấm thứ mực bí mật.
– Anh thấy vui sướng khi Karl không tham gia vào sự việc này – Tommy nhận xét – Anh rất thích cậu ta.
– Người ta không xử bắn cậu ta chứ? – Chị hỏi.
Ông Grant lắc đầu:
– Karl xử sự khá lắm. Thực ra tôi phải thú nhận là mình đang dành cho chị một bất ngờ nhỏ ở đây.
Trên mặt Tuppence thoáng một nụ cười:
– Tôi thật mừng cho Sheila! Rõ ràng là những gì có liên quan tới bà Perenna đã khiến chúng ta sa vào hướng đi sai lầm.
– Bà ấy đã hơi sa vào những câu chuyện của quân đội nước cộng hòa Ailen. – Ông Grant giải thích.
– Lúc đầu em có một số nghi ngờ về bà O’Rourke. Và đôi khi cả về ông bà Carley nữa…
– Còn tôi thì rất nghi Bletchley! – Tommy bổ sung.
– Vậy còn gì để nói về một con người vô vị và nhạt nhẽo mà chưa bao giờ tôi biết ngoài… người mẹ của Betty…?
– Nhạt nhẽo ư? Do anh nghĩ là như vậy thôi! – Giọng nói của ông Grant như nghẹn lại – Đây là một người đàn bà đáng sợ và cũng là một nữ diễn viên rất có tài năng. Không những thế, tôi rất tiếc đây lại là một phụ nữ
gốc Anh.
– Nếu như sự thật là như vậy – Tuppence làu bàu – thì
chẳng có gì phải ân hận cho bà mẹ này. Thậm chí cũng không phải dành sự
thương xót nào cho đất nước mà mụ ấy phục vụ.
Bất ngờ Tuppence không chịu nổi sự tò mò nên nhìn ông Grant chăm chú và hỏi:
– Ông đã có được những thứ cần tìm rồi chứ?
– Vâng. Tất cả đều ở trong những cuốn truyện tranh đã bị rách mất một nửa.
– Cả những cuốn mà Betty gọi là “những con vi rút”? – Tuppence kêu lên.
– Thực tế đó là những cuốn truyện tồi tệ nhất – Ông Grant đáp – Trong
cuốn Cậu bé Jack Horner có nhắc rất đầy đủ tới sự bố trí của lực lượng
hải quân. Còn cuốn Johnny có cái đầu đãng trí lại nói về sự cần thiết
phải triển khai lực lượng không quân của chúng ta. Mọi thông tin liên
quan tới quân đội hoàn toàn nằm trong cuốn Một người đàn ông bé nhỏ với
một khẩu đại bác nhỏ…
– Còn trong truyện Con ngỗng đực con, con ngỗng cái con thì sao? – Tuppence tỏ ra lo lắng.
– Chị thấy đấy! Trong lúc chúng ta bàn đến một phản ứng thích hợp thì
cuốn sách được viết bằng thứ mực bí mật ấy đã bộc lộ cho chúng ta thấy
một bản danh sách những nhân vật quan trọng được bố trí thuận lợi để tạo điều kiện dễ dàng cho cuộc xâm lược đất nước chúng ta. Ngoài những
người có trách nhiệm trong ngành cảnh sát ở hai địa phương thì còn có
một vị tướng của sư đoàn không quân, hai tướng bộ binh, một giám đốc của một xưởng vũ khí, một thành viên của phòng… Chưa nói tới những cảnh
sát ở cấp cơ sở, những viên chỉ huy tình nguyện thuộc đơn vị phòng thủ
của địa phương và đủ các loại lính bộ và lính thủy cũng như các nhân
viên tình báo của chúng ta…
Tommy và Tuppence sửng sốt đưa mắt nhìn nhau.
– Không thể tin được! – Tommy thốt lên.
Grant lắc lắc đầu:
– Các anh chị không lường được hết sức mạnh của bộ máy tuyên truyền của
bọn Đức đâu. Nó hoạt động dựa trên sự bẩm sinh ở một số người: lòng ham
muốn, tính thích quyền lực. Tất cả những con người này đều sẵn sàng phản bội lại đất nước của mình không phải vì tiền bạc mà bởi vì một thứ kiêu hãnh hoang tưởng. Đó là sự sùng bái quỷ satăng… Quỷ satăng đấy, thứ
ánh sáng của ma vương. Đúng thế đấy, là sự kiêu hãnh, là sự săn tìm điên loạn sự vinh quang cá nhân… Các bạn hãy tưởng tượng rằng với những
người ở các vị trí chỉ huy mà đưa ra những mệnh lệnh trái ngược nhau
đồng thời lại reo rắc một sự mơ hồ lộn xộn trong các chiến dịch thì sự
xâm lược đang đe dọa đất nước chúng ta hoàn toàn có những cơ hội để
thành công.
– Còn bây giờ thì sao? – Tuppence cất tiếng hỏi.
Ông Grant cười:
– Bây giờ ư?… Cứ để chúng tới đây! Chúng ta đang chờ chúng mà không hề lùi bước!
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải đoán ra mụ ấy. – Tuppence nói.
Nhờ những ngụm rượu cô-nhắc nên những sợi dây thần kinh của Tuppence như được tiếp thêm nguồn sinh lực mới.
Tuppence đã trở nên hoạt bát hẳn lên. Chị nở những nụ cười rạng rỡ với Tommy và
ông Grant, và với cả anh chàng Albert đang ngồi sau một đống chai bia.
– Kể hết mọi chuyện cho bọn này nghe đi, Tuppence! – Tommy giục chị.
– Trước hết phải là anh đã. – Chị đáp.
– Ồ, anh chẳng có gì để kể đâu. Rất ngẫu nhiên mà, anh đã rơi vào một
hang ổ đặt lén lút một đài thu phát mật mã. Anh nghĩ là mình đã tìm được đến nơi để rồi sẽ lại ra đi mà không gặp phải trở ngại vớ vẩn nào nữa
nhưng không ngờ lại gặp tên Haydock quỷ quyệt.
Tuppence gật đầu:
– Hắn cũng đã kịp thời gọi điện cho bà Sprot. Bà ta hấp tấp có mặt ở
trong vườn rồi nấp vào một chỗ kín đáo với chiếc búa để chờ anh tới. Bà
ta chỉ rời bàn đánh bài có ba phút, không hơn đâu. Em nhận thấy rất rõ
là mụ ta khá mệt mỏi, hơi thở hổn hển, nhưng em lại chẳng bao giờ nghi
ngờ gì mụ ta.
– Sau đó – Tommy nói tiếp – Albert rất tuyệt – Chỗ
nào cậu ta cũng khịt mũi đánh hơi vào được như một con chó trung thành.
Anh đã kịp phát tín hiệu bằng những tiếng ngáy, còn Albert thì hiểu ra
ngay. Cậu ấy lập tức chạy đi báo cho ông Grant. Sau đó cả hai người quay trở lại đấy vào một buổi tối khuya lắm. Lại có những tiếng ngáy nữa.
Nhờ đó mà anh đã giữ được bình tĩnh chờ đợi để mọi người có thể tóm gọn
được chiếc tàu biển khi nó vừa cập bờ.
– Sáng hôm đó, khi Haydock đã đi rồi, chúng tôi cũng tới làm chủ nơi nghỉ chân của tên buôn lậu –
Ông Grant giải thích thêm – Chiếc tàu đó ngay lập tức cũng bị chúng tôi
khám xét.
– Tuppence, còn bây giờ là chuyện của em đấy. – Tommy nài nỉ.
– Để bắt đầu câu chuyện này, em phải thừa nhận rằng mình đã có những hành động của một kẻ hết sức ngu xuẩn! Em đã nghi ngờ tất cả mọi người trừ
mụ Sprot. Có một lần, em đã cảm nhận được một sự đe dọa đáng sợ cứ như
chính mình sống trong nguy hiểm. Đó là khi em bị bất ngờ trước lời nhắn
trong điện thoại về con số 4. Cùng với em lúc đó còn có ba người nữa ở
trong khách sạn. Em đang theo đuổi những nghi ngờ của mình về hai người
là bà Perenna và bà O’Rourke. Em đã hoàn toàn bị đánh lừa: con người
thực sự nguy hiểm nhất lại là bà Sprot với vẻ bề ngoài trông rất hiền
lành. Tommy, biết về con người đó rất rõ thế mà em vẫn tiếp tục lúng
túng mãi cho tới khi mụ ta biến đi đâu mất. Trong lúc còn đang điều
chỉnh lại kế hoạch với Albert thì đột nhiên Antony Mardson, như chúng ta thường nói, từ trên trời rơi xuống. Lúc đầu, đối với em thì sự việc đó
chẳng có vẻ gì là khác thường. Chắc chắn đây là một chàng trai mà Deb
thích cùng đi dạo không rời một bước. Nhưng có hai vấn đề làm cho em lo
sợ. Thứ nhất, càng nói chuyện với Antony bao nhiêu thì em lại càng tin
chắc rằng trước đây mình chưa bao giờ gặp anh ta và anh ta cũng chưa bao giờ đến chỗ chúng em. Sau nữa anh ta còn tạo ra ấn tượng là đang tham
gia vào những hoạt động của em ở Leahampton, và tin rằng Tommy đã từng
có mặt ở Ecosse. Mà chuyện đó thì có liên quan gì. Nếu hắn thực sự nắm
được tình hình của một người nào đó thì người đó chính là Tommy. Bởi vì, cho dù thế nào đi nữa thì em cũng không phải là người chính thức… Em
đã thấy chuyện đó rất kỳ lạ.
Ông Grant đã nói rằng ĐỘI QUÂN THỨ
NĂM hầu như có chân rết ở khắp nơi, đến tận những vùng mà không ai ngờ
tới. Vậy thì tại sao một trong những nhân viên của chúng lại không giả
vờ làm công việc như của Deborah? Em không tin chắc lắm nhưng dù thế nào thì em cũng đã khá dè chừng trong việc gài bẫy hắn. Em đã nói với hắn
là Tommy và em nắm được mật mã để thông tin cho nhau. Quả là như vậy,
bản mật mã thật sự là tấm bưu thiếp in hình những anh hề xiếc. Nhưng em
đã dẫn Antony đến chỗ đậu của con tàu với niềm vui thú nho nhỏ của mình
về những nhân vật như Penny Dirondelle và Tuppence Monsignore.
Đúng như em mong đợi, hắn đã cắn câu!… Sáng nay, em đã nhận được một bức thư lột mặt nạ hắn.
Mọi việc đã được em sắp đạt từ trước. Chẳng còn việc gì phải làm nữa ngoài
việc gọi điện báo cho chị thợ may biết việc đến mặc thử bộ quần áo sẽ bị hủy bỏ. Đó là mật hiệu báo con cá đã mắc câu.
– Một mẻ lưới chỉ
làm cho tôi bớt sợ được một chút! – Albert khẳng định – Nhưng ngay lúc
đó, tôi đã chạy tới tận cửa khách sạn lấy chiếc xe ba bánh và lái tới
cửa hiệu bánh mỳ. Và tôi đã suýt ngã vào một vũng nước ở trước hàng rào
sắt. Ai chà, cái mùi hôi ấy sao mà khiếp thế. Cầy anit tỏa hương thơm vì vậy ai cũng gọi nó là loại cây có mùi xạ hương.
– Và thế là –
Tuppence nói tiếp – em rời khỏi đấy và cố ý kéo lê đôi giầy của mình. Rõ ràng là với chiếc xe ba bánh của cửa hiệu bánh mỳ thì việc bám theo em
đến tận nhà ga và chờ thời cơ để kiếm được một chiếc vé đi Leatherbarow
thì đâu có gì là khó. Chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra khi sự việc
đã trở nên phức tạp.
– Những con chó sẽ không gặp khó khăn trong
việc đánh hơi tìm dấu vết mà – Ông Grant giải thích – Người ta đã phát
hiện ra hắn ở nhà ga Yarrow và bám theo hắn. Hắn đã dẫn chúng tôi đến
một khóm cây, rồi đi tiếp đến chỗ cây thánh giá, và tiếp theo là các quả đồi. Chắc kẻ địch đã không tưởng tượng được rằng chúng tôi lại có thể
bám theo chị vì bọn chúng đã đi theo một hướng khác để đánh lạc hướng.
– Bất kể thế nào, bà đã lâm vào một tình thế hiểm nghèo – Albert kể lại – Khi biết bà đã ở một mình trong ngôi nhà đó, và ông bác sĩ nha khoa ấy
là ai, tôi đã hết sức lo lắng… Cuối cùng mọi người cũng có thể vào
được bằng một cái cửa sổ ở phía sau nhà rồi túm được chiếc mũ ngủ của mụ đàn bà đó đúng lúc mụ ta đi xuống thang. Nhưng dẫu sao thì tôi vẫn đến
hơi chậm làm cho bà phải lo lắng…
– Lúc nào tôi cũng tin rằng
anh sẽ đến kịp thời đấy – Tuppence nói – Nhưng tôi nghĩ là cần phải có
thời gian mới được. Nếu như không nhìn thấy cánh cửa mở ra thì nhất định anh sẽ đi cầu viện ngay. Nhưng điều làm tôi thấy vô cùng nóng ruột là
lúc đã hiểu ra toàn bộ sự việc và đồng thời thấy mình đã ngớ ngẩn ở điểm nào.
– Nhưng em đã hiểu như thế nào nhỉ? – Tommy hỏi.
–
Con ngỗng đực con, con ngỗng cái con – Tuppence lầm rầm hát – Khi em nói với Haydock như vậy, mặt hắn tái xanh như tàu lá chuối. Không phải vì
hắn tin rằng em đã lấy đầu của mình ra để đánh cuộc. Không. Ngay lúc ấy
em nhận thấy câu nói đó có một ý nghĩa rất quan trọng đối với hắn. Rồi
bộ mặt của hắn cũng biểu hiện cảm xúc như của người đàn bà đó – người
đàn bà có cái tên là Anna ấy mà. Người phụ nữ này giống như người phụ nữ Ba Lan đã chết kia. Đúng vào lúc đó em đã nghĩ tới vua Salomon và hiểu
rằng mọi chuyện thế là đã trở nên sáng sủa.
– Nếu em còn nhắc lại mãi, Tuppence ơi – Tommy thở dài, vẻ bực tức – thì chính anh sẽ làm cho em mất hứng đấy. Mà này, cuối cùng thì em đã hiểu ra cái gì nhỉ? Lạy
Chúa! Vua Salomon thì có ý nghĩa ở đây?
– Anh còn nhớ Kinh Cựu
Ước không. Có hai người đàn bà với một đứa trẻ đã tìm đến gặp nhà vua.
Người nào cũng nói đứa bé là con do chính mình đẻ ra và không ai chịu từ bỏ mong muốn nuôi nó. Lúc đó vua Salomon đã đưa ra quyết định: “Được.
Vậy thì các ngươi hãy chặt đứa trẻ đó ra làm hai”. Người đàn bà không
phải là mẹ thật của đứa bé liền nói: “Rất phải”. Nhưng người mẹ thật sự
thì trả lời rằng: “Không được. Hãy để người phụ nữ kia nuôi nó”. Anh
biết đấy, người phụ nữ này không thể chịu nổi ý nghĩ đứa con của mình sẽ bị giết. Anh này! Vào cái đêm bà Sprot giết chết người đàn bà Ba Lan
kia, anh chẳng đã nói rằng đấy là một điều kỳ lạ và rằng bà ta cũng có
thể giết luôn cả bé Betty ấy chứ. Mà đúng thế thật, chúng ta đã thấy
rành rành sự thật vào lúc đó rồi. Nếu như Betty là con đẻ của bà ta thì
không bao giờ, không bao giờ có chuyện bà ta có thể bắn liều lĩnh như
vậy. Hành động đó chứng tỏ rằng Betty không phải là con của bà Sprot. Đó còn là lý do để giải thích tại sao có một người phụ nữ phải ngã xuống.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì – Giọng nói của Tuppence run run vì quá xúc động – người phụ nữ
Ba Lan ấy mới là người mẹ thật sự của Betty. Con người khốn khổ… Người đàn bà ấy chạy trốn đến đất nước này, không một xu dính túi, nên đã coi việc bà Sprot xin nhận đứa con gái nhỏ của mình làm con nuôi là một
phước lành.
– Nhưng tại sao Sprot lại muốn nhận Betty làm con nuôi?
– Ngụy trang đấy! Một sự nguỵ trang tuyệt vời về mặt tâm lý… Sẽ chẳng
có ai tưởng tượng rằng một nữ gián điệp có tầm cỡ lại mang theo một đứa
trẻ trong các hoạt động của mình. Đấy cũng chính là lý do tại sao chưa
bao giờ em nghi ngờ Sprot. Đơn giản là vì đứa bé. Nhưng người mẹ thật sự của Betty có một nhu cầu tình cảm sâu sắc với đứa con của mình. Người
mẹ này cuối cùng đã phát hiện ra địa chỉ của mụ Sprot nên đã tìm đến
đây. Chị ta đã quanh quẩn gần ngôi nhà để chờ đợi sự may mắn. Cuối cùng
chị ta đã chiếm lại được Betty và dắt nó đi theo.
Rõ ràng mụ
Sprot này đã có nguy cơ bị lộ mặt. Bằng mọi giá, mụ ta buộc phải tránh
sự can thiệp của cảnh sát. Cho nên người đàn bà này mới vẽ lem nhem vào
bức thư nhắn tin cho mình sau khi tin chắc rằng mọi người sẽ tìm thấy nó trong phòng của mình, tiếp theo là khéo léo gọi người bạn Haydock của
mụ đến cứu mụ. Rồi sau đó, khi chúng ta phát hiện ra người đàn bà kia
thì Sprot vì không muốn mạo hiểm nữa nên đã lạnh lùng hạ gục người mẹ.
Đối với một người từng khẳng định là chẳng biết gì về những vũ khí thì
đây quả là một nữ xạ thủ tài ba! Đúng thế, người đàn bà này đã lạnh lùng bắn chết người mẹ bất hạnh kia… Và riêng chi tiết đó thôi cũng đủ làm cho em không có chút thương hại nào về mụ ta. Đây là một người đàn bà
đã thối nát đến tận xương tuỷ. Nhưng cũng có một lý do nữa đã vạch đường chỉ lối cho em. Đó là sự giống nhau giữa Betty và Wanda Polonska. Chính Betty khiến cho em phải suy nghĩ tới người phụ nữ này ngay sau lần đầu
tiên gặp chị ta… Sau đó là trò chơi ngốc nghếch của cô bé với những
sợi dây giầy của em. Rõ ràng đây là một hành động rất có thể có được từ
sự quan sát bà mẹ mạo xưng hơn là từ Karl Von Deinim! Nhưng sau khi
Sprot trông thấy những gì Betty đã làm thì lập tức mụ ta đã tạo ra những chứng cớ không thể chối cãi được trong căn phòng của Karl và thêm vào
đó sợi dây giầy thấm thứ mực bí mật.
– Anh thấy vui sướng khi Karl không tham gia vào sự việc này – Tommy nhận xét – Anh rất thích cậu ta.
– Người ta không xử bắn cậu ta chứ? – Chị hỏi.
Ông Grant lắc đầu:
– Karl xử sự khá lắm. Thực ra tôi phải thú nhận là mình đang dành cho chị một bất ngờ nhỏ ở đây.
Trên mặt Tuppence thoáng một nụ cười:
– Tôi thật mừng cho Sheila! Rõ ràng là những gì có liên quan tới bà Perenna đã khiến chúng ta sa vào hướng đi sai lầm.
– Bà ấy đã hơi sa vào những câu chuyện của quân đội nước cộng hòa Ailen. – Ông Grant giải thích.
– Lúc đầu em có một số nghi ngờ về bà O’Rourke. Và đôi khi cả về ông bà Carley nữa…
– Còn tôi thì rất nghi Bletchley! – Tommy bổ sung.
– Vậy còn gì để nói về một con người vô vị và nhạt nhẽo mà chưa bao giờ tôi biết ngoài… người mẹ của Betty…?
– Nhạt nhẽo ư? Do anh nghĩ là như vậy thôi! – Giọng nói của ông Grant như nghẹn lại – Đây là một người đàn bà đáng sợ và cũng là một nữ diễn viên rất có tài năng. Không những thế, tôi rất tiếc đây lại là một phụ nữ
gốc Anh.
– Nếu như sự thật là như vậy – Tuppence làu bàu – thì
chẳng có gì phải ân hận cho bà mẹ này. Thậm chí cũng không phải dành sự
thương xót nào cho đất nước mà mụ ấy phục vụ.
Bất ngờ Tuppence không chịu nổi sự tò mò nên nhìn ông Grant chăm chú và hỏi:
– Ông đã có được những thứ cần tìm rồi chứ?
– Vâng. Tất cả đều ở trong những cuốn truyện tranh đã bị rách mất một nửa.
– Cả những cuốn mà Betty gọi là “những con vi rút”? – Tuppence kêu lên.
– Thực tế đó là những cuốn truyện tồi tệ nhất – Ông Grant đáp – Trong
cuốn Cậu bé Jack Horner có nhắc rất đầy đủ tới sự bố trí của lực lượng
hải quân. Còn cuốn Johnny có cái đầu đãng trí lại nói về sự cần thiết
phải triển khai lực lượng không quân của chúng ta. Mọi thông tin liên
quan tới quân đội hoàn toàn nằm trong cuốn Một người đàn ông bé nhỏ với
một khẩu đại bác nhỏ…
– Còn trong truyện Con ngỗng đực con, con ngỗng cái con thì sao? – Tuppence tỏ ra lo lắng.
– Chị thấy đấy! Trong lúc chúng ta bàn đến một phản ứng thích hợp thì
cuốn sách được viết bằng thứ mực bí mật ấy đã bộc lộ cho chúng ta thấy
một bản danh sách những nhân vật quan trọng được bố trí thuận lợi để tạo điều kiện dễ dàng cho cuộc xâm lược đất nước chúng ta. Ngoài những
người có trách nhiệm trong ngành cảnh sát ở hai địa phương thì còn có
một vị tướng của sư đoàn không quân, hai tướng bộ binh, một giám đốc của một xưởng vũ khí, một thành viên của phòng… Chưa nói tới những cảnh
sát ở cấp cơ sở, những viên chỉ huy tình nguyện thuộc đơn vị phòng thủ
của địa phương và đủ các loại lính bộ và lính thủy cũng như các nhân
viên tình báo của chúng ta…
Tommy và Tuppence sửng sốt đưa mắt nhìn nhau.
– Không thể tin được! – Tommy thốt lên.
Grant lắc lắc đầu:
– Các anh chị không lường được hết sức mạnh của bộ máy tuyên truyền của
bọn Đức đâu. Nó hoạt động dựa trên sự bẩm sinh ở một số người: lòng ham
muốn, tính thích quyền lực. Tất cả những con người này đều sẵn sàng phản bội lại đất nước của mình không phải vì tiền bạc mà bởi vì một thứ kiêu hãnh hoang tưởng. Đó là sự sùng bái quỷ satăng… Quỷ satăng đấy, thứ
ánh sáng của ma vương. Đúng thế đấy, là sự kiêu hãnh, là sự săn tìm điên loạn sự vinh quang cá nhân… Các bạn hãy tưởng tượng rằng với những
người ở các vị trí chỉ huy mà đưa ra những mệnh lệnh trái ngược nhau
đồng thời lại reo rắc một sự mơ hồ lộn xộn trong các chiến dịch thì sự
xâm lược đang đe dọa đất nước chúng ta hoàn toàn có những cơ hội để
thành công.
– Còn bây giờ thì sao? – Tuppence cất tiếng hỏi.
Ông Grant cười:
– Bây giờ ư?… Cứ để chúng tới đây! Chúng ta đang chờ chúng mà không hề lùi bước!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!