Duyên số gặp ma - Chuyện Chiếc Còng Tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Duyên số gặp ma


Chuyện Chiếc Còng Tay


Trên con đường hoang vắng với một thành phố hoang, như màu sương trắng đổ mờ mờ khắp nơi, đầy là lá cây, rác vẩn ngập đường theo với tiếng gió thổi nghe xào xạc đưa mùi hoang tàn và rợn người. Vừa đi vừa ngó trước ngó sau, cô bỗng nhiên nghe văng vẳng nhẹ nhẹ, tiếng người đang khóc nức nở tủi thân gì không biết, như gần như xa nơi cô đứng, cô dừng bước rồi tìm kiếm ngó về hướng tiếng khóc, cô thấy phía sau của một đứa bé cỡ 5-6 tuổi, ngồi cúi đầu vào hai đầu gối, tiếng nức nở từng đoạn chừng 20 chục thước xa, cô rất là ngạc nhiên là mình đã vừa đi qua khi nãy không thấy ai cả, mà bây giờ là có cô bé tóc tai bù xù ngồi đó, cô đứng im lặng cố lấy lại bình tĩnh nhẹ nhẹ từng bước về nơi đó, cô đứng im trước đứa bé và cất tiếng nhẹ nhẹ hỏi:
– Con là ai, ba mẹ ở đâu, nhà con ở đâu, sao lại ngồi đây một mình? Tiếng nức nở từ từ dừng lại và tiếng khàn khàn bắt đầu trả lời:
– Tên con là Lan, nhà con ở đằng trước kia kìa mà không ai dẫn con về. Cô bé đưa cánh tay lên chậm chậm và chỉ về phía bên kia đường, và cô bé vẫn cúi đầu vào hai đầu gối.
Cô nhẹ nhẹ quay đầu và ngó theo ngón tay chỉ đó thì cô bỗng nhiên giật mình khi thấy đó đúng là nhà của mình, cô nổi da gà rợn tóc gáy và cất bước đi về nhà luôn, trong lúc cô bắt đầu cất bước đi về, thì đứa bé ngẩng đầu đứng dậy theo sau cô, tiếng xẹt xẹt bước chân theo sau. Gần tới nhà cô mới dừng bước và quay mặt lại thì cô đứng hình nổi da gà khi thấy khuôn mặt đứa bé đó là một bà cụ hơn 80 tuổi, da mặt nhăn nheo hàm rằng đen kịt theo với tiếng cười khoái chí khít khít khít của con nít.
Cô đẩy cửa vô trong nhà thì cô chợt choàng tỉnh giấc nửa đêm, rợn hồn toát mồ hôi, cô ngồi dậy ngó đứa con gái 8 tuổi đang say mê trong cơn ngủ, cô vuốt đầu con và đứng dậy đi ra nhà trước uống ly nước rồi trở về nằm xuống, bỗng nhiên cô nghe tiếng động lắt nhắt ở bếp, cô lẩm bẩm: “Chuột nhiều vậy mai đi mua cạm bẫy chuột để xuống bếp”, cô mỉm cười, rồi cô chìm vào trong giấc ngủ tới sáng mai.
Cũng như đời sống hàng ngày ở Lào, cô dậy sớm nấu xôi bỏ cho sư thầy và chú tiểu đi qua, làm thức ăn sáng rồi đánh thức bé cưng của cô dậy, hôm nay thì bé cưng đã dậy rồi, cô mỉm cười ngó đứa con gái ngoan ngoãn dậy lấy một mình và tỉnh táo trước khi ăn sáng.
Hai mẹ con lững thững đến trường học trên đường về ghé chợ mua bẫy chuột và thức ăn, khi cô về gần tới nhà thì ông hàng xóm trước nhà đi đánh cá về khuya đêm qua, mới ngủ dậy đang ngồi uống ly cà phê sáng và hỏi cô:
– Đêm qua tôi về khuya và thấy cô chưa ngủ rồi đứng ở cửa sổ hay có bệnh tật gì khẩn cấp thì cứ gõ cửa hàng xóm nghe. Tội nghiệp có hai mẹ con thôi, ông xã rời việc đi làm công tác đường xa, mỗi năm mới trở về 2 lần êm ấm với gia đình vợ con, một gia đình rất là êm ấm, hiền lành với hàng xóm và bạn bè thân nhân, hai mẹ con sinh sống cũng rất là đàng hoàng, ban ngày đưa và đón con đi học đảm đang công việc vườn trái nhà cửa, hai mẹ con rất vui tính với câu chào hỏi hàng xóm láng giềng. Trong mùa mưa ẩm ướt và mệt nhọc của một gia đình mà người đàn ông làm việc xa nhà, sự hoang vu từng đêm vắng, có gì khẩn cấp thì đừng sợ phiền phã nghe, hàng xóm nói xong.
– Rất biết ơn khi nghe chú hàng xóm nói, cô cám ơn và tươi cười đi về nhà.
Cô đứng ngơ ngác thấy lạ lùng ở bếp một lúc lâu, mới mở cửa đi ngược về chợ thêm một lần khi thấy rau bị ôi thối hết rồi trong khi rau đó mới mua hôm qua, cô không nghĩ gì cả chỉ lắc đầu và lẹ bước đi chợ về nấu ăn cho xong trước giờ con gái cưng tan học, rồi hai mẹ con chung bữa cơm chiều như hàng ngày, bé cưng ăn cơm chiều xong, ngồi học rồi đi ngủ còn cô làm việc lặt vặt trước khi ngủ, cô lẩm bẩm lắc đầu rợn hồn khi nghĩ tới giấc mơ đêm qua.
Nào ngờ trong đêm nay thì giấc mơ rùng rợn đó lại trở về thăm cô:
– Hình bóng cô bé Lan khuôn mặt bà cụ già đi ra từ nơi ngủ của bé cưng, đứng ngó thẳng vào mặt cô với đôi mắt hận thù xong đi thẳng xuống bếp với tiếng cười rùng rợn vang vọng trong giấc mơ của cô nửa đêm. Cô bàng hoàng dậy thêm một đêm với cơn ác mộng, chợt mơ chợt tỉnh thì cô nghe tiếng người đang tắm trong phòng tắm, cô cất bước xuống nhà sau nơi tắm rửa, mở đèn sáng sủa cả nhà, cô thấy lạnh giá cột sống và nổi da gà đầy người, cố hết can đảm đi tiếp rồi dừng bước ngó vòng quanh, rồi bước tới nới tắm. Cô không thấy bóng ai ở trong đó nhưng chỉ thấy nền phòng tắm ướt như người mới mở nước tắm xong, cô đứng hình khi cô ngó kỹ xuống nơi tắm cô thấy tóc rụng đầy nơi đó, mấy sợi tóc còn dài hơn tóc cô và bé cưng gấp hai lần, cô vội chạy về phòng với con và đắp chăn trùm đầu lẩm bẩm khấn tụng kinh, giấc ngủ thật là mệt mỏi trằn trọc qua đêm.
Sáng dậy sớm cô ớn ớn chậm chậm bước vào phòng tắm thì tất cả vẫn bình thường không có gì cả, mấy sợi tóc ở nền phòng tắm đêm qua cũng không còn đó. Cô đi nấu thức ăn sáng ở bếp. Một lát sau ngừng tiếng nước tắm thì cô thấy bé đi ra với nụ cười tươi với mẹ, cô mỉm cười với con khi thấy bé cưng dậy lấy một mình rồi tắm rửa lấy một mình. Sau khi đưa con đi học cô về nhà luôn và ngồi thơ thẩn nghĩ về chuyện giấc mơ và trong phòng tắm đêm qua, cô lẩm bẩm hay là ma. Cô quét dọn cửa nhà rồi ra đằng trước vứt rác thì bỗng gặp ông hàng xóm nữa.
Ông chú hỏi:
– Dạo này cô làm sao tôi thấy nửa đêm cô mở cửa sổ và đứng ở đó, tôi nói với bà xã tôi để hỏi cô đó có gì buồn vơi thì qua nhà tôi chơi với bà xã tôi có người tâm sự cũng tốt?
Đầu tối thì cô cũng thường đứng ở cửa sổ, lòng cô cũng chưa từng nghĩ về ma quái gì cả nên cô quên để ý lời nói hai câu”nửa đêm “của hàng xóm, xong rồi cô cám ơn chú thím rồi về giặt quần áo làm việc nhà tiếp, đến chiều thì vẫn như thường, cơm nước trông con học rồi đi ngủ.
Đêm nay cô kéo dài cơn trằn trọc khó ngủ quá nửa đêm với những giấc mơ ám ảnh càng về khuya cô càng thấy rợn tóc gáy những tiếng động gì hay tiếng chuột cũng làm cho cô lo sợ, qua nửa đêm ngoài nhà vắng và im lặng chìm theo bóng tối đen của đêm khuya. Trong lòng cô nằm cầu sáng mai cho đến lẹ lẹ để khỏi ám ảnh trong đêm mờ, nhưng trong nhà cô lại bắt đầu có tiếng động như người mở nước trong phòng tắm kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cô nằm chùm mền và chắp tay lẩm bẩm cầu khấn, sau gần nửa tiếng và tiếng nước đã nhẹ và tắt, nhưng lại bắt đầu nghe tiếng chân người đi qua đi lại trong nhà, cô cố nằm và bình tĩnh nghe rõ bước đi từ nhà xuống bếp rồi lại đi lên, cô cố gọi hết cái can đảm muốn gượng dậy cho rõ, chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại sợ vì trong nhà chỉ có hai mẹ con thôi, cô ngó đứa con đang nằm ngây thơ ngủ, cô gượng ngỏng đầu dậy thì cô lại ngừng vì không nghe tiếng chân người nữa mà lại nghe tiếng lẩm bẩm ở đằng phía bếp, thì thầm thì thào thở than mà nghe chẳng rõ trà trộn như tiếng lủng củng người nấu ăn gì không biết ở bếp.
Như muốn bảo vệ đứa con, cái can đảm từ đâu không biết, cô chợt bật ngồi dậy và đứng đi thẳng ra cửa phòng ngủ theo tiếng thì thầm thì thào ở bếp, bật đèn và tất cả mọi tiếng trong đêm đó im lặng trôi về khuya, cô coi từ phòng tắm đến bếp cũng không có gì và không thấy một con chuột nào, cô thở dài vài hơi đứng loay hoay một chút, rồi đi tắt đèn quay về phòng ngủ thì bỗng nhiên cô lại nghe tiếng đụng đậy ở trong tủ lạnh bên dưới, cô dừng bước đứng im lặng quay lại ngó tủ lạnh một cách ngạc nhiên và lo sợ, cô im lặng một lúc mới đi đến cái tủ lạnh, thêm một vài giây đứng im trước cái tủ lạnh rợn tóc gáy, cô nín thở rồi đưa tay mở bật cái cửa tủ lạnh:
– Đứng tim, đứng hình luôn, toát mồ hôi lạnh đứng ngó, chiếc đầu cô bé Lan 5-6 tuổi với khuôn mặt bà cụ già và giọng nói khàn khàn trà trộn tiếng cười khít khít đang đụng đậy ở trong cái tủ lạnh với lời nói:
– Tao phải giết mày, đây là nhà tao!
Cô kịp nghe được bằng đó, cô đóng mạnh cái cửa tủ lạnh với tiếng gào thét lo sợ ầm ĩ và cô chạy vấp đồ lung tung trong nhà, chạy vào phòng đứa con đang ngủ, chui vào trong cái mền trùm đầu run rẩy, nằm co ở góc phòng rồi im lặng chừng 10 phút lại có tiếng gõ cửa, gõ vách nhà trà trộn với tiếng gọi cô. Trong lúc đó cô cắn cái mền khóc không ra tiếng run lẩm cẩm không biết làm thế nào, tiếp theo là tiếng đập cửa, cô nghe tiếng cửa bị đập cô càng sợ, trời giúp cô một chút bình tĩnh, để cô nhớ đó là tiếng gọi của vợ chồng chú hàng xóm trước nhà, cô vừa mừng vừa hoảng chạy từ phòng ra ôm lấy thím hàng xóm, rồi tất cả vào đánh thức bé cưng đem nhau qua nhà hàng xóm ngủ cho tới sáng. Hôm sau bé cưng nghỉ học, hàng xóm gần ai nghe tin cũng đến chia sẻ với hai mẹ con hiền lành và ít nói trong làng.
Hàng xóm kể lại:
– 3 đêm nay tôi đi đánh cá về nửa đêm về thấy cô đứng ở cửa sổ, ngó thấy như buồn buồn, có phải nhớ ông xã nhớ người xa phải không? Tôi nói cho bà xã tôi nghe.
Cô trả lời:
– Cháu ngủ từ đầu tối với con, có bao giờ cháu mở cửa sổ nửa đêm đâu mà.
Hai vợ chồng chú thím ngó mặt nhau tái mét. Cô mới bắt đầu kể từ giấc mơ đêm đầu, tới giấc mơ đêm qua cho hàng xóm nghe. Trong lúc đang chú tâm chú ý nghe chuyện kể, bất thình lình bé cưng kể ra một câu chuyện là:
– 2-3 ngày nay có một cô tới ở nhà mình rồi cô nói với con: “Cô tên là Lan, cô còn đánh thức con dậy sớm và tắm rửa lấy một mình, cô nói cô không ưa thích mẹ, mái tóc cô dài đến lưng”.
Tất cả mọi người nghe bé cưng kể, thật là bàng hoàng và đứng tim, nghe xong hàng xóm láng giềng ai cũng cho ý kiến rủ cô và con đi chùa để xin lá bùa về dán ở nhà và bùa phòng thân, hàng xóm ai cũng hết lòng lo cho hai mẹ con hiền lành này.
Rồi khi đến chùa, ông chủ trì cao tuổi thấy từ xa ông đứng ngó hai mẹ con miệng ông lẩm bẩm nạn lớn đã tới và lắc đầu.
Một lát khi ông nghe xong câu chuyện xảy ra với hai mẹ con.
Ông ngồi nhắm mắt một chút và nói:
– Tôi biết rồi, lấy 4 lá bùa về dán 4 phương của nhà và 2 lá đeo vào thân và nói tiếp:
– Ai là người lấy cô Lan về thì người đó phải mời cô đi mới đúng, rồi thời gian sẽ giúp hai mẹ con hiền này tai qua nạn khỏi, thôi về đi các con, có gì hãy bình tĩnh tụng kinh, hay chạy qua nhà hàng xóm ở gần nhà gấp, đừng ở trong nhà một mình lúc khủng hoảng nghe, nếu còn quá xá hơn đó thì hãy chạy về chùa gặp ông ngay.
Tất cả mọi người từ giã ông ra về, ai cũng ngạc nhiên và quay mặt hỏi nhau trên đường từ chùa về nhà với câu hỏi:
– Cô Lan là ai, và ai mang hay dẫn, hay mời cô về ở chung nhà????
Câu hỏi này đến hai mẹ con cũng không trả lời được, cũng không ai tìm ra câu trả lời là sao đây. Chiều về thì hàng xóm láng giềng trước sau đem cơm canh qua nhà hai mẹ con ăn cơm chung chia sẻ vui với nhau.
Đêm xuống 4 lá bùa được dán 4 phương nhà, 2 lá bùa được đeo vào cổ hai mẹ con, mong cho tai qua nạn khỏi, đâu ngờ đó là chuyện mới bắt đầu:
Trong đêm xuống tiếng khóc vòng quanh nhà hiện vang vọng vào tai cô, và tiếng khàn khàn:
– Ai không cho tao vào nhà, nhà tao mà, sao tụi mày có quyền đuổi tao ra ngoài!
Đêm nay cả hàng xóm trong làng thì ai cũng rùng rợn khi nghe tiếng khóc than thở quanh nhà hai mẹ con. Ông chú hàng xóm đi chài cá về nửa đêm đứng hình khi thấy hình bóng ma Lan đứng ở trước cửa nhà hai mẹ con, xõa tóc và tiếng nức nở nhè nhẹ, chú chạy vào trong nhà gấp, đứng sững giật cả mình khi thấy thím còn chưa ngủ, xong hai người nói nhè nhẹ và chỉ tay ra ngoài nhà:
– Tiếng chân và tiếng nức nở qua qua lại lại ở trước nhà, ai cũng sợ hãi và đóng cửa im lìm, một đêm lạnh tóc gáy của mấy gia đình gần đó, trôi qua đến sáng, hàng xóm ai cũng chờ coi có gì xảy ra với hai mẹ con này không?
Sáng ra cô hỏi hàng xóm đằng trước đằng sau thì cũng nói cùng một chuyện xảy ra trong đêm qua, cô hàng xóm đằng trước nói:
– Đêm qua thấy bóng hình ma đứng trên nóc nhà cô xõa tóc và tiếng khóc.
Khi cô nghe hàng xóm kể, nét mặt cô rất buồn sầu lo lắng, rồi đưa con đi học.
Xong việc sáng với con đi học, cô ngồi xuống bâng khuâng, hai tay ôm lấy đầu với chuyện lạ đang xảy ra với hai mẹ con:
– Cô Lan là ai, quê quán ở đâu, tại sao chết mà lại lưu luyến với ngôi nhà này?
Một ngày trong ngôi nhà lạnh lùng dài đằng đẵng đã đến giờ con tan học. Chiều đã buông màn chào đón, chú thím hàng xóm gọi:
– Cô qua nhà chú thím làm gì ăn chung với chú thím cho đỡ buồn!
Cô trả lời: “Dạ”, hai mẹ con qua nhà hàng xóm làm cơm chiều giúp nhau, cô đang thái thịt để xào rau thì bỗng nhiên bé cưng hò hét lên:
– Mẹ coi chừng, đừng có phá và đừng hại mẹ tôi!
Thì bỗng nhiên con dao đã cắt lên lưng bàn tay bên trái của cô, máu chảy tràn lan, chú thím lấy miếng vải quấn và đưa cô vào bệnh viện khâu, trên đường đi và về cô kể:
– Như có người cầm lấy tay cô bên phải với con dao cắt thẳng vào tay bên trái, trong lòng tỉnh mà không sao ngừng tay bên phải được, cô vừa nói vừa khóc với giọt nước mắt lo lắng. Khi về tới nhà cô cố gượng mỉm cười và nói với con:
– Mẹ khỏi rồi mẹ không sao con ăn cơm rồi về học tắm rửa đi ngủ.
Bé cưng mới kể câu chuyện khi hò hét lên:
– Con thấy bóng ma Lan mặc áo trắng dài tóc buông xõa đến quá lưng hai tay cầm cánh tay bên phải cầm dao và đẩy vào bàn tay bên trái của mẹ thì con giật mình hò lên, bóng hình quay mặt lại ngó con với đôi mắt giận dữ rồi biến mất.
Hai mẹ con ôm lấy nhau hoàn cảnh không dừng được giọt nước mắt thương mến của hàng xóm ngó hai mẹ con, chú hàng xóm hỏi:
– Cô có đưa tin này cho ông xã hay không?
Cô trả lời:
– Dạ thưa chú không, dù có đưa tin thì đưa kiểu nào, càng làm cho người xa lo lắng thêm nhiều nữa.
Chú nói:
– Cũng đúng người xa sao tin chuyện ma quái, rồi lo cho con tắm rửa học hành rồi đi ngủ có gì cứ tự nhiên gõ cửa chú thím
– Dạ cô trả lời và hai mẹ con về nhà.
Từng ngày những bóng đêm dạm ngõ lúc nào, như báo cho cơn lo lắng khủng hoảng bắt đầu nổi lên trong lòng của một người mẹ thương con, cái để ý thương mến của hàng xóm láng giềng, cũng không biết không hiểu là câu chuyện đó từ đâu và phải làm thế nào nữa với bóng ma Lan cứ rên rỉ bực bội và xuất hiện vòng quanh nhà trong đêm như vậy.
Mùa mưa đã hết thời gian trôi về cuối năm, một đêm hai mẹ con nằm, cô kể truyện cổ tích cho con, ru con ngủ. 10 giờ đêm nay bé cưng khó ngủ và cất tiếng gọi:
– Mẹ có ngửi thấy mùi tanh hôi gì không và tiếng động trước nhà?
Cô trả lời:
– Có, mẹ thấy có mùi rồi mà mẹ lo con sợ mới không nói ra.
Bé cưng không trả lời và ngồi dậy. Cô lúng túng không biết có gì xảy ra đêm nay nữa, một đôi mắt lo âu không có chỗ nương cậy cũng không biết là ngày mai ra sao. Bé cưng mở cửa phòng ngủ và đi thẳng phía cửa trước, đứng sát vào cửa và cất tiếng nói lớn:
– Mày là ai tại sao lại ghét và muốn hại mẹ tao, chúng tao làm gì cho mày, đi ra khỏi nhà tao ngay bây giờ, tao sẽ nguyền rủa không cho mày được đi đầu thai sanh đẻ kiếp sau!
Cô đứng bên cạnh con nổi da gà chẳng biết nói sao, tay cô cầm vào miếng bùa trên mình và chắp tay lễ 4 phương nơi bùa dán.
Bé cưng nói tiếp:
– Nó đi rồi mẹ.
Mùi hôi tanh rực rỡ đó từ từ giảm xuống, hai mẹ con trở về phòng ngủ nằm ôm nhau và cầu cho giấc ngủ đến sớm, nhưng lại phát hiện một giọng cười rùng rợn lạnh hồn của một đứa bé khuôn mặt bà già 80 tuổi kéo dài với tiếng chân người vòng quanh nhà rồi từ từ biến mất im lặng vào đêm khuya.
Tâm hồn cô mấy hôm nay rất là mệt mỏi, nên giấc ngủ cũng đến sớm, nhưng cũng không tránh được thêm một giấc mơ:
– Trong mơ cô thấy ông xã đi làm đường xa trở về và mua tặng một chiếc còng tay bằng vàng cỡ 6 chỉ và nói với cô: “Khi lập gia đình anh quá nghèo không có tiền mua thì bây giờ anh không quên món nợ ngày cưới vậy anh mới mua về tặng em”.
Sáng dậy cô tủm tỉm cười vỗ đầu con. Bé cưng đi học dạo này ngó lạnh lùng ít nói ít cười lúc thì kiếm nơi ngồi một mình cúi đầu lên hai đầu gối. Trong thời gian đó, thì giáo viên thấy lạ mới đi tới và hỏi:
– Trong lớp có người làm cho con buồn phải không? Con không được khỏe hay trong nhà con có chuyện gì không vui?
Bé cưng ngồi cúi đầu trên đầu gối không trả lời, giáo viên nói tiếp:
– Trả lời cô cô mới có đường giúp con.
Bé cưng từ từ ngẩng đầu lên không nói năng gì đứng dậy và chạy thẳng vào lớp ngồi cúi mặt lên bàn một mình.
Chiều về giáo viên mới kể chuyện này cho cô nghe khi đến đón con.
Cô nói với giáo viên:
– Xin cô để ý con bé cho tôi với, trong nhà có chuyện bất ổn làm cho nó buồn, trong trạm thời gian rồi cũng vượt qua, tôi không biết nói thế nào nữa, nếu có gì thì xin giáo viên báo cho tôi hay, và tôi cũng sẽ cho cái quan tâm với con thêm. Sau khi nói hai mẹ con dắt tay nhau lững thững đi về nhà.
Mẹ hỏi:
– Con thấy gì và con có gì trong lòng phải không nói cho mẹ nghe?
Bé cưng trả lời mẹ:
– Giờ nghỉ con ngồi một mình ở sân cỏ thì giáo viên đi tới hỏi con, con ngẩng đầu lên trả lời cô giáo thì bỗng thấy bóng ma Lan đang đứng ở phía sau cô nên con không nói năng gì và chạy thẳng vào lớp ngồi, con không muốn nói cho cô biết.
Cô dừng bước mặt tái mét ngồi xuống ôm lấy con với hai dòng nước mắt mà không biết nói sao hay phải làm thế nào, đường về lạnh lùng từng bước hai giọt lệ đọng bờ mi, không một câu trò chuyện chọc ghẹo như xưa, bỗng bé cưng nói:
– Mẹ ơi con muốn ăn cà rem!
Hai mẹ con lững thững đi mua, xong tay cầm cây cà rem lững thững theo sau mẹ về, còn cô như người mất hồn, đôi mắt đầy chuyện sợ hãi, lộn xộn như hết ước vọng, thì chợt choàng bỗng nhiên.
– Với sức mạnh ở đâu mà bé cưng đẩy người mẹ ngã dúi đi đằng trước, tiếp một tiếng ầm té ngã, cô bị con đẩy. Sau đó là một chậu hoa lớn từ lầu 2 của lan can nhà bên cạnh đường đi rơi xuống đúng vào cô, nếu bé cưng không giúp mẹ kịp thời. Người trông thấy tai nạn ai chạy tới kéo cô vào ghế ngồi gần đó, cô run rẩy đến chân tay toát mồ hôi không nói được một câu, 10 phút sau cô mới tỉnh cám ơn mấy người qua lại. Bé cưng ôm lấy mẹ vừa khóc vừa la:
– Tại sao mày phải hại mẹ tao, tao không có tha mày!
Cô nghe mới hỏi con gái cưng:
– Tại sao con la con ma Lan nó? Chậu hoa rớt là tai nạn mà con?
Bé cưng trả lời:
– Không phải đâu, mẹ ơi, con thấy ma Lan nó đẩy chậu hoa thẳng vào mẹ, con mới đẩy sau lưng mẹ mà.
Cô đứng hình khi nghe con kể, hai mẹ con ôm lấy nhau một lúc mới đứng dậy đi về. Khi gần tới nhà chú thím hàng xóm thấy thì chạy kéo tay hai mẹ con ngồi xuống và rót nước trà cho uống không nói năng gì. Cô không nói được một câu chỉ có ngồi như người mất hồn chân tay run rẩy mặt tái mét. Thím kéo tay cô vào nhà cho cô nằm dài trên ghế nhà trước và lấy mền đắp cho cô và nói, nằm một chút nếu ngủ được chút thì tốt.
Thím nói với bé cưng:
– Chú thím thấy mặt hai mẹ con đi về cũng biết sẽ có chuyện không may xảy ra, chú thím lo lắng hai mẹ con lắm đó.
Bé mới kể lại câu chuyện xảy ra hôm nay cho chú thím nghe lại, rồi lặng lặng ngồi chơi một mình ở trước nhà hàng xóm. 2 tiếng sau chú thím đánh thức cô dậy và gọi bé vào ăn cơm, cô dậy đi rửa mặt với con, ngồi xuống bữa cơm hàng xóm, xong cô cám ơn và dẫn con về tắm rửa học hành rồi đi ngủ. Đêm nay hôm rằm hai mẹ con thắp nhang nến khấn van bốn phương trời cầu bình an rồi đi ngủ, mùi hôi tanh như nước ao thối lại trở về rực rỡ trong phòng ngủ, hai mẹ chắp tay khấn một lúc lâu thì mùi đó từ từ biến mất và cầu khấn cho giấc ngủ đến sớm trong đêm.
Rồi trong cơn mộng cô lại thấy: “Ông xã về lần này cho cô món quà 1 chiếc còng tay bằng vàng tặng cho bà xã”, nói xong thì cô chợt choàng tỉnh giấc, cô thấy nổi da gà tóc gáy ngồi bật dậy cô ngó bé cưng thì vẫn nằm mê man với giấc ngủ, cô ngồi im lặng như chờ đón một chuyện gì sắp xảy ra trước mặt trong đêm hôm rằm này, miệng cô lẩm bẩm lời khấn vái vì chuyện xảy ra cũng không biết là bàn với ai, mà ai giúp mình được chỉ biết cầu khấn thôi. Trong một cảnh lạnh lùng cột sống tiếng cười khít khít khít bắt đầu sát ở vách phòng ngủ bên ngoài trà trộn tiếng sấm sét, tiếng gió như trời sắp đổ mưa, cô ngồi im lặng bên cạnh con đang nằm, tiếng cười kéo dài một trạm hơn nửa tiếng rồi từ từ nhè nhẹ chìm vào trong tiếng gió tiếng mưa đang rải rác đua nhau đổ xuống, cô ngồi lấy tay vuốt đầu con nhè nhẹ kéo tấm chăn cho con trong tiếng mưa tiếng gió ào ạt bên ngoài, nửa tiếng đồng hồ chìm trong tiếng mưa ầm ĩ, cô chợt choàng nhớ bên ngoài còn quần áo phơi mà quên nhặt vào vì buổi chiều quá mệt mỏi ngủ và ăn cơm chiều ở nhà hàng xóm, cô đứng sững dậy chạy thẳng về nhà sau mở cửa ra ngoài để nhặt quần áo. Khi cô mở cửa ra sân đằng sau, cô đứng hình cả thân thể run lẩy bẩy mồ hôi toát rã khi cô thấy trời trong với ánh trăng rằm tháng 10 vàng đẹp khắp trời cao với ánh sao đứng đầy trời, đất đằng sau nhà khô khan không có hạt mưa nào trước đây trong đêm nay. Trong lúc cô đang gọi lại cái bình tĩnh thì tiếng cười bắt đầu nhè nhẹ nghe vọng trong tai cô, ở giàn phơi quần áo mờ mờ ảo ảo hiện lên một bóng người đàn bà tóc đến lưng mặc bộ đồ trắng dài tới chân về tuổỉ tác ngang hàng với cô, lần đầu tiên mà cô thấy hình bóng ma Lan, cô cố gom hết cái bình tĩnh đóng cửa đằng sau hai tay bịt hai lỗ tai và chạy thẳng về phòng ngủ đấp chăn chùm đầu run rẩy một mình, chợp mắt đi được 2-3 tiếng, cô tỉnh giấc và vội vàng dậy, cô đọc vài nét chữ bé cưng để lại:
– Mẹ ơi, con đi học mua ăn ngoài mẹ ngủ nghỉ ngơi mẹ đừng lo.
Cô đọc vài nét chữ ngồi xuống lim dim nước mắt, đây là ngày đầu tiên mà con gái lo lấy một mình rồi đi học lấy một mình. Cô đi rửa mặt uống ly cà phê rồi hồi hộp đi thẳng lên trường học. Đúng giờ nghỉ thì cô cũng vừa tới trường, ngó đằng xa tới thì thấy đứa con mình ngồi cúi mặt vào đầu gối. Cô dạo gót lẹ tới thì bé cưng từ trong lớp chạy ra gọi mẹ, cô dừng bước lạnh lùng khi thấy đứa bé ngồi ở sân cỏ cúi đầu vào đầu gối đã biến mất.
Cô hỏi con:
– Khi nãy con ngồi ở sân cỏ kia có phải không?
Bé cưng trả lời:
– Dạ không mẹ, tiếng chuông giờ nghỉ mới kêu và con là đứa đầu tiên chạy ra sân, ôm choàng lấy mẹ, con dậy đi học được một mình hôm nay mẹ khỏi lo.
Cô ngó con mỉm cười và đưa một túi bánh mua trên đường tới trường học cho con và nói:
– Con ăn bánh chơi với bạn, chiều mẹ đến đón con về. Cô thơm con một miếng và quay lưng về ghé chợ mua rau cỏ, thơ thẩn từng bước đi vừa nghĩ không biết tại sao mà cứ xảy ra đêm lẫn ngày với hai mẹ con mình. Cô thơ thẩn và ngồi trên cái ghế ở bên đường lớn vào thành phố chứ không phải đường trong làng, đi đến gần trạm xe buýt nghỉ ngơi lúc nào không biết, đôi mắt say mê với cơn mệt mỏi và lo sợ đó chợt tỉnh khi tiếng còi xe buýt vang lúc rời khỏi trạm và thấy một người hành khách ngồi trong xe, đang ngó cô chằm chằm giống hình bóng của ma Lan, cô giật cả mình mà cũng không biết mình ngồi đây đã bao lâu rồi, mà cũng không phải con đường về nhà hay đi chợ, cô bật đứng sững dậy và cất gót ngược về đằng chợ về nhà, cô đã ngồi mơ hồ 2 tiếng đồng hồ, cô mua rau cỏ và ngược về trường học đón con đã đến giờ tan học rồi.
Hàng xóm, hôm nay thấy vắng bóng mẹ hay con thì cũng lo lắng ra ngó vào trông về đầu ngõ hẻm xuống nhà, không biết có gì đã xảy ra với hai mẹ con. Sắp ánh tà dương tới đôi bóng mẹ con lủi thủi về, thím chạy ra kéo tay hai mẹ con ngồi xuống trước nhà uống ly nước trà , chú từ trong nhà chạy ra và nói với hai mẹ con:
– Sáng ngày mai là thứ bảy bé cưng nghỉ học, chú thím và hàng xóm bên cạnh với đằng trước nhà cô đi thăm chùa miền tây xin lộc, chú thím muốn gọi hai mẹ con đi theo. Hai đôi mắt của cô không ngó chú thím mà ngó thẳng xuống đất, lòng người quá mệt mỏi rồi chậm chậm trả lời:
– Dạ, mai chúng con đi, và một lát cô xin phép chú thím về nhà.
Một ngày dài đằng đẵng với cơn mất ngủ lo âu buồn sầu, cố làm bữa cơm chiều tắm rửa và ngủ sớm. 8 giờ thì cô đã chìm trong giấc ngủ, năm canh dài chưa tới sáng thì lại thêm một giấc mơ:
– Thấy chiếc còng tay mà chồng mua tặng tỏa khói đen, từ từ hiện thành hình cô ma Lan với tiếng cười rồi biến mất, trong giấc mơ thấy một ngôi chùa, sân chùa có cây đề lớn gần cái tháp với hình tượng phật to lớn, còn thêm một pho tượng phật lớn thì ở góc kia, thấy ông sư thầy cao tăng cỡ 80 tuổi gọi hai mẹ con vào thì cô bỗng tỉnh giấc, thấy khát nước cô ra khỏi phòng ngủ đi uống nước và đi vệ sinh, văng vẳng tiếng bé gọi vọng vào tai cô:
– Mẹ, mẹ, mẹ ơi con đói cơm, cơm ăn mẹ để đâu mẹ!
Cô trong phòng vệ sinh trả lời:
– Cơm ăn thì ở bếp, sao con đói cơm nửa đêm vậy?
– Con không biết, thấy bụng đói thôi, bé cưng trả lời mẹ.
Ngó qua khe cửa phòng vệ sinh cô thấy bé cưng đang lăng nhăng ở bếp tìm thức ăn, cô nói:
– 5-10 phút mẹ lên lấy cơm cho con ăn con chờ chút.
Tiếng trả lời:
– Dạ con chờ.
Xong chuyện vệ sinh, đi lên nhà thì thấy nhà bếp vắng lặng không có bóng dáng bé cưng cả, cô xuống bếp múc một chén cơm rau với thịt và đi vào phòng ngủ, cô ngồi xuống gọi con ăn cơm, 1-2 phút thấy im lặng, cô sợ con đói mới vỗ vỗ con, cơm mẹ đem lại rồi con ăn đi, thì tất cả mọi chuyện im lặng và nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của con, cô nghĩ chắc con ngủ rồi để bát cơm xuống bếp lại rồi đi ngủ, sáng dậy hai mẹ con ăn cơm sáng với một chuyện ngỡ ngàng câu trả lời của đứa con:
– Đêm qua con không có được xuống bếp kiếm ăn hay đói nửa đêm gì đâu mẹ, đó là con ma Lan nó quậy mẹ đó thôi.
Cô ngồi sững một chút rồi cố mỉm cười nhạt nhạt với đứa con ngoan của mình và nói:
– Hôm nay mình đi chùa với hàng xóm. Tiếng nói ngây thơ của đứa con:
-Mẹ đừng quên mượn ông phật lớn lớn về nhà đè ma Lan chết luôn.
– Cô mỉm cười vỗ đầu con, hàng xóm chờ đến giờ rồi mình đi con.
Ba gia đình với hai mẹ con lên xe đi chùa ở miền tây chừng 70 km, một lát khi đến cửa chùa thì bé cưng nói:
– Mẹ ơi đưa máy chụp hình cho con để chụp hình kỷ niệm mẹ với hàng xóm.
Cô mỉm cười và đưa máy cho con, cả hai mẹ con cũng có mấy tấm hình chụp riêng, từ cổng chùa rồi vòng quanh sân chùa, xong cô đứng sững và ngó vòng quanh, im lặng không nói năng gì, trong lòng cô lúc này bâng khuâng là lạ miệng lẩm bẩm:
– Ngôi chùa này là lần đầu tiên mới thấy và mới đến đây, sao ngôi chùa lâu đời này mà đã hiện rõ trong giấc mơ đêm qua từng nơi một, tượng phật, cây đề và cả hình bóng ngôi chùa nữa.
Cô chắp tay lễ và lặng lặng bước theo sau hàng xóm, khi đến cửa phật có một ông sư thầy cao tuổi ngồi ở trước đền phật, tất cả quỳ xuống lễ, chưa được mở miệng khấn xin gì thì ông mỉm cười nói:
– Bây giờ mới tới sao, đêm qua hai mẹ con kia đã đến đây rồi mà tôi gọi vào chùa thì lại không vào. Sáng hôm nay lại tới, không sao nếu có duyên thì có gặp.
– Cô lạnh hồn không nói được câu nào hết.
Ông nói tiếp:
– Hai mẹ con này có nạn lớn và xui xẻo, có nợ thì có trả, có hiền lành lương thiện thì tai qua nạn khỏi, cái gì mà nó đã tới thì một ngày mai nó sẽ đi thôi đừng quá buồn, hay bình tĩnh nghe.
Hàng xóm ai cũng khấn van ông cao tăng giúp đỡ tội nghiệp hai mẹ con. Ông cao tăng cũng cho mấy lá bùa như trước kia và thêm một chuỗi tràng hạt với lời nói tụng kinh trước khi ngủ, hàng xóm mỗi người cũng được một lá bùa hộ thân, tất cả chào ra về với niềm tin vui vẻ.
Cô ra tới cổng chùa rồi quỳ xuống và chắp tay lễ ngôi chùa đã hiện trong giấc mơ trước ngày cô đến. Lời chúc nhau cho tai qua nạn khỏi ngập phủ trên đường về, khi tới làng thì hai mẹ con ghé chợ đưa cuốn phim hình đi rửa, mua thịt cá rồi lủi thủi về nhà. Mùa ẩm ướt cũng đã tạm biệt, cơm chiều thứ bảy xong hai mẹ con tụng kinh rồi đi ngủ. Hơn một tuần im lặng chuyện bâng khuâng về ma quái, hàng xóm ai cũng vui mừng khi thấy cô béo lại lên vài cân.
Hôm nay hàng xóm thấy hai mẹ con lạ lùng tươi cười sau khi gần hai tháng với chuyện rùng rợn. Bé cưng tươi như hoa cứt lợn khoe với hàng xóm là:
-Thêm 3 ngày nữa ba con về rồi, mùa hè đến rồi, ba của con về ở với con hai tháng lận.
Hai mẹ con ôm chặt lấy hàng xóm từng người một, vừa khóc vừa cười cùng một lúc, hàng xóm cũng không có ngừng được giọt nước mắt của mình, còn 3 ngày 3 đêm chờ đợi như kéo dài mấy tháng trong niềm mong đợi của một người cực khổ lo lắng nặng nề, hai mẹ con ngồi đếm đầu ngón tay từng phút giờ ngó ra đầu ngõ.
Đêm trước ngày ông xã cô về thêm một giấc mơ thấy ma Lan chỉ tay lên mặt và nói:
– Đi ra khỏi nhà tao ngay bây giờ, nếu không đi thì tao sẽ giết mày!
Chợt choàng tỉnh giấc ngồi dậy lẩm bẩm tụng kinh với chuỗi tràng hạt thì trong lòng cô thấy an tĩnh rồi nằm xuống ngủ tiếp. Bé cũng nghỉ hè 3 tháng, hai mẹ con hôm nay quên hết cái lo sợ, dẹp cửa lau nhà đi chợ làm món ăn mà ông xã thích nhất, và ngóng những món quà cuối năm, ngày gia đình hòa hợp, chiều hai mẹ con thay phiên nhau ra ngó đầu ngõ về nhà.
– Một bóng người đàn ông cỡ hơn 40 với hai túi xách quần áo, xuất hiện ở đầu ngõ hẻm về nhà, tiếng chân tiếng chạy và tiếng vui mừng ôm lấy nhau, tiếng gọi anh và tiếng gọi ba vang cả hẻm. Hàng xóm ai cũng chạy ra vui cười ngó thấy cô với chồng thì ai cũng rỏ nước mắt, tối nay ánh đèn nhà đông đủ vợ chồng và con rồi bữa cơm chiều mà ông xã thích nhất, tiếng chào tiếng chúc vang trước khi vào trong nhà, đóng cửa ôm chặt lấy chồng vừa khóc cả bé cưng nữa.
Cô nói:
– Anh tắm rửa ăn cơm nghỉ ngơi, em với con có nhiều chuyện kể cho anh nghe. Anh vỗ đầu con rồi đứng dậy đi tắm. Hai mẹ con giúp nhau nấu ăn bữa chiều thì đã được đem lên bàn đầy đủ và nửa tiếng sau, anh tắm rồi một gói quà từ trong túi xách, ôm lấy con và đưa cho.
Anh nói:
– Món quà tết ba mua đường xa về của con nè, rồi tiếp theo thêm một gói to đưa vào tay vợ rồi nói:
– Anh thích và mỗi đêm nằm anh để nó bên cạnh và gọi tên em. Vừa mới nói đến đây thì có tiếng đồ từ nhà sau nơi phòng tắm rơi xuống, anh quay mặt lại rồi đứng lên đi xuống xem coi một lát rồi trở về nói:
– Không có gì cả.
Bé cưng bỗng nói:
– Ma Lan đó ba, anh cười và vỗ đầu con:
– Ngày nay sao lại còn có ma gì nữa con, anh cười.
Cô ngồi mở gói đồ và im lặng khi thấy một bộ áo ngủ màu trắng giống hệt như ma Lan mặc, một chiếc còng tay bằng vàng đúng trong giấc mơ mình đã thấy, cô ngồi im lặng, trong lòng như nghĩ tới chuyện bóng ma lan đã qua.
Bỗng nhiên anh hỏi:
– Em thích không? Còng tay chạm hoa kiểu đồ cũ khó mua lắm đó, không biết tại sao chủ tiệm như hợp ý gì với anh mà bán cho anh quá rẻ hơn nửa giá.
Ông chủ tiệm bán đồ nói với anh:
– Chiếc còng tay này với chiếc áo dài không biết bao lâu nằm ở trong tiệm này, thôi trả cho tôi nửa giá cũng được.
Anh nói tiếp:
– Anh để bên cạnh trước khi ngủ và gọi tên em với con đó.
Ngó cô thấy hơi lạnh lùng không vui mấy, rồi anh ngồi ngó vợ con một chút mới hỏi tiếp:
– Anh về lần này hình như thấy hai mẹ con, trong nhà như có chuyện gì không vui xảy ra có đúng không?? Có gì thì cứ kể cho anh nghe coi:
– Cô tay ôm con vào lòng, lề mi ướt đẫm, rồi kể lại chuyện xảy ra ở đây khi anh ở đường xa cho anh nghe, gần hai tiếng đồng hồ khi câu chuyện kể xong xuôi, anh ngó chuỗi tràng hạt trên tay vợ và mấy lá bùa dán trên vách và trên mình của hai mẹ con, anh nói với con:
– Ba về rồi không có ma nào hại mẹ và con đâu, ba đưa con đi ngủ.
Anh bước ra khỏi phòng ngủ của con thì thấy vợ đang ngồi tụng kinh với chuỗi tràng hạt anh mỉm cười và lẩm bẩm năm nay em thay đổi nhiều tụng kinh trước khi ngủ cũng có, rồi để yên cho vợ tụng kinh song rồi mới đi ngủ.
Hai hơi thở ấm vợ chồng chìm trong đêm im lặng thì lại một giấc mơ đưa tới cái buồn vơi cho người vợ nửa đêm:
– Trong giấc mơ hai mẹ con đang ngồi thái rau, bỗng xuất hiện bóng ma Lan chụp lấy tay cầm dao và đẩy vào cổ của cô, hai người giằng co nhau, bé cưng kéo ma Lan ra khỏi để cứu mẹ, trong lúc giằng co nhau thì con dao cắt vào cổ áo trước ngực của cô thì hào quang từ tấm bùa đó sáng rực, bóng hình ma Lan sợ hãi và biến mất, một câu chuyện kỳ lạ trong đêm im lặng, bé cưng cũng có một giấc mơ nhưng lại chung một cốt truyện.
Sáng dậy, cô làm cơm sáng chờ chồng và con dậy ngồi cầm chuỗi tràng hạt lẩm bẩm một mình, một lát anh dậy và đánh thức con đi rửa mặt chung bữa cơm sáng đầu tiên của năm nay trong gia đình, khi đang ngồi ăn cơm sáng.
Đứa con cưng kể chuyện trong mơ đêm qua:
– Mẹ ơi đêm qua con nằm mơ thấy ma Lan quấn lộn nhau với mẹ muốn đẩy con dao trên tay vào cổ mẹ, con kéo và đánh nó giúp mẹ, con dao đã cắt vào cổ áo mẹ, miếng bùa mà ông sư thầy tặng cho mẹ tỏa hào quang sáng và nó sợ nó chạy mất luôn, kìa mẹ cổ áo mẹ bị rách thành vết dài xuống kìa dao cắt đêm qua đó.
– Cô sờ tay lên cổ và chạy vào soi gương, quả thật đã có vết dao cắt, chạy lại ôm lấy con và kể ra giấc mơ đêm qua với ông xã.
– Em cũng mơ cùng một chuyện với con.
Xong bữa cơm sáng thì hàng xóm ai cũng để ý và chờ, khi mở cửa ra hàng xóm xúm nhau kéo tay anh ngồi xuống nói chuyện, sau khi ngồi nghe một cốt truyện dài của hàng xóm, anh bắt đầu bâng khuâng, bắt đầu bối rối vì thương và lo lắng cho vợ với con, để cho cô giặt quần áo xong mới ngồi trò chuyện trong nhà, một ngày lang thang với cốt chuyện ma quái từ sáng đến chiều.
Anh thở than nói:
– Cầu cho anh thấy, anh cũng muốn biết ma Lan là ai hình dáng thế nào, người quê quán ở đâu nếu cần cúng bái thì gia đình mình rủ hàng xóm cúng bái cho bình an, anh ôm lấy vợ con và thở dài. Ngày mai chúng mình đi dạo phố mua quần áo cho con. Anh ngơ ngẩn ngó lá bùa dán trên vách với lá bùa trên cổ vợ con và chuỗi tràng hạt, tiếng gõ cửa bên ngoài cốc cốc cốc cốc hai vợ chồng chú hàng xóm qua chơi.
– Anh tên Quang, vợ anh là tên Mai còn bé cưng là tên Thơ.
Cô xuống bếp làm nước trà cho hàng xóm rồi cô ngồi xuống và hỏi:
– Đêm qua chú đi đánh cá về chú có thấy chuyện lạ lùng gì nữa không?
Ông chú hàng xóm nói:
– Chúng tôi cũng muốn hỏi câu đó vì đêm qua tôi đánh thức thím dậy ra mà nghe coi:
– Tiếng nức nở giận hờn tiếng rên rỉ như thù oán ai, bóng hình ở cửa sổ đi qua đi lại, lúc thì mở cửa nhà trước ra ngoài đứng, với tiếng lạnh lùng rợn hồn trong đêm khuya đang im lặng, rồi tiếp theo là ma Lan ngồi cúi đầu vào hai đầu gối trên nóc nhà với tiếng nức nở cả tiếng đồng hồ trên đó.
– Tôi không biết làm thế nào để giúp nhau cho thoát cái nạn này.
Sau câu trò chuyện và an ủi lấy nhau cả tiếng đồng hồ thì ai cũng chào ra về để cho hai vợ chồng nghỉ ngơi. Quang ngồi hai tay ôm lấy đầu ngó vợ và con một cách rất tội nghiệp và bực bội khi thấy cái áo vợ mặc mà bị cắt trong giấc mơ mà sáng ra lại trở thành sự thật. Long đong long đuổi cả ngày với chuyện rợn hồn mà hàng xóm lo lắng cho vợ con mình kể lại thật là xót xa, rồi bữa cơm chiều cũng xong xuôi, cô cầm chuỗi tràng hạt lên tụng kinh xong rủ nhau đi ngủ.
Đêm cơn mưa sau mùa rải rác thăm viếng, cơn mát mẻ của mưa như kêu gọi giấc ngủ cho đến sớm, khi đến nửa đêm thì lại thêm một giấc mơ:
– Như có một buổi họp chợ đêm đang bắt đầu ở ngoài trước nhà mình, tiếng người trò chuyện tiếng nói tiếng mua bán chen vào cái an tĩnh mát mẻ trong đêm mưa, Mai chợt choàng giấc ngủ, ngồi dậy cố nghe tiếng người ầm ĩ ở trước cửa nhà, khi có chồng ở bên cạnh như cô có thêm cái can đảm khẽ khẽ đứng dậy mở cửa phòng ngủ khi thấy ông xã đang chìm trong cơn ngủ mê, Mai nhè nhẹ bước ra cửa đằng trước và ngó qua khe cửa, Mai thấy bóng người mờ mờ trong đêm mưa:
– Người ngồi, đứng, đi qua đi lại tiếng nói mà không rõ lời, lòng quá sợ lấy tay bịt miệng rợn tóc gáy, nổi da gà cố gom hết bình tĩnh để trở về phòng ngủ. Cô quay về được mấy bước thì cửa phòng ngủ mở từ từ, bóng Quang bắt đầu xuất hiện, cô ráo bước về chỗ chồng, cô lấy tay bịt miệng Quang và thì thầm hỏi:
– Anh có nghe gì không? Quang gật đầu hai người nhè nhẹ bước ra cửa trước, anh ngó qua khe cửa thì cũng thấy như vợ mình thấy vậy, bóng người đen đen mờ mờ theo cảnh mưa khuya. Anh ôm lấy vợ một chút như đang quyết định cái gì không biết, xong rồi Quang lẹ bước ra cửa và mở ngay cửa trước thẳng vào mấy bóng người đó thì thấy:
– Con đường ngõ hẻm trước nhà vắng lặng không một bóng ai cũng không có chợ búa gì cả chỉ thấy cái hoang vắng và im lìm với rải rác hạt mưa trên trời xuống thôi.
Một giây phút đứng hình đôi mắt đầy sự ngạc nhiên nổi gai ốc lạnh tóc gáy, là lần đầu tiên sau khi nghe hàng xóm và vợ con kể lại cho anh nghe về chuyện ma quái mà đã xảy ra gần hai tháng trời. Bây giờ với bao nhiêu câu hỏi trong lòng mà không có câu trả lời khi thấy chuyện xảy ra đêm nay ở ngoài nhà, hai người đứng hình một lúc rồi vào nhà nối giấc ngủ tiếp, Quang nói:
– Thôi chúng mình ngủ đi kẻo mệt khi sáng mai đến.
Ánh bình minh đã đến gõ cửa, bữa cơm sáng đã dọn lên bàn chờ chồng và con. Mai tắm xong đang ở trước cái gương với chiếc còng tay quà tặng của chồng, trong khi soi gương và đeo nó vào tay thì bỗng trong gương lại hiện một hình bóng ma Lan đang giận dữ ở phía sau, cô giật mình hò lên và ráo bước lẹ ra bàn ăn cơm sáng với chồng con.
Quang hỏi:
– Có chuyện gì em hay em thấy gì nữa?
Cô không muốn cho bé Thơ biết nhiều nên lạnh lạnh nói:
– Ăn cơm lẹ con, ba chờ dẫn con với mẹ đi dạo phố hôm nay mua quần áo mới cho con gần tết. Bé cưng rất mừng cười toe toét, nhưng bữa cơm sáng như là đã trừ hao tiếng chọc ghẹo và tiếng cười sau cảnh rùng rợn xảy ra trong đêm qua và sáng nay khi cô soi gương. Quang lằng lặng ăn cơm sáng như có bao nhiêu câu hỏi mà không có câu trả lời với lòng mình. Xong 3 người lững thững trên đường phố tới tiệm mua quần áo cho con, khi tới trước cửa tiệm quần áo thì anh nói:
– Em dẫn con vào lựa đi anh hút điếu thuốc lá đã, hai mẹ con lựa quần áo.
Bé cưng nói:
– Con thích bộ này mẹ, cô mỉm cười nói:
– Đẹp đó con, vừa nói xong.
Thơ cầm bộ quần áo giục xuống đất và chạy thẳng ra nơi Quang ở ngoài đang đứng hút thuốc lá:
Bé cưng vừa chỉ tay vừa la hét lên:
– Con ma Lan, tại sao mày lại đứng ôm lưng ba tao, mày đi ra khỏi ba mẹ tao nếu mày không đi tao đi chùa mượn ông phật to về đè mày chết luôn! Bóng ma Lan biến mất. Quang và Mai ngó mặt nhau im lặng một lúc ôm lấy con và nói:
– Không có ai lấy ba mẹ con đi đâu đừng lo, và cả 3 người vào mua quần áo cho con tiếp. Qua một cửa hàng bằng kính Mai dừng bước nắm tay chồng và nói:
– Anh ngó vào miếng kính coi em thấy ma Lan đang đứng ngó hai đứa mình ở bên kia đường kìa. Quang đứng im ngó ra vẻ bực bội nói:
– Thôi chúng mình đi về và kiếm hết mọi đường giải quyết chuyện này cho xong, tại sao lại xảy ra với chúng mình, để xong chuyện ma Lan đã chúng mình hẵng đi dạo phố sau.
Về đến nhà ngồi uống ly cà phê không biết làm thế nào, mà nghe bao nhiêu chuyện xảy ra từ hàng xóm đến vợ con kể, cùng với chuyện anh đã gặp trong hai ngày nay. Cô xuống bếp làm cơm canh chiều cho xong rồi dẫn con đi tắm, Mai tắm cuối cùng, trong khi cô đang tắm, anh chạy gấp gáp xuống phòng tắm khi nghe tiếng vợ mình hét lên lạ lùng. Lần này cả hai người thấy cỡ 20-30 sợi tóc dài gấp đôi sợi tóc người trong nhà.
Quang hét lên:
– Mày muốn gì, gia đình tao làm gì cho mày!
Cô ôm lấy chồng, bình tĩnh một chút rồi về phòng mặc quần áo, hôm nay cô mặc bộ đồ ngủ mà Quang mua về tặng vợ. Cô ngồi im lặng trong phòng một lúc mới đi ra ăn cơm chiều với chồng con có chuỗi tràng hạt trên tay, xong bữa cơm chiều hai vợ chồng và con đi qua bên hàng xóm trò chuyện vui cho đỡ buồn.
Chú hàng xóm nói:
– Mấy sợi tóc đó phải đốt ngay không nên để lại trong nhà.
Quang vội về lấy sợi tóc đó đốt ngay, khi đang đốt thì nghe tiếng vọng vào tai khàn khàn:
– Tao phải giết mày!
Quang nổi da gà gai ốc lên tại chỗ ngó vòng quanh một lúc rồi cất bước qua nhà hàng xóm lại, ai cũng thắc mắc ma Lan là ai mà lưu luyến với gia đình này lại muốn trả thù nữa, chỉ biết thắc mắc và lắc đầu. Một lát sau thì chào nhau về nhà ngủ, tiếng đêm đã tặng giấc ngủ cho tất cả mọi người, giấc ngủ im lặng tới nửa đêm lại có thêm một chuyện không may nữa, xảy ra khi bước vào khuya.
Cô chợt tỉnh như có tiếng gọi mẹ ơi, mẹ ơi tiếng y hệt của con gái cưng mình, nửa say ngủ nửa tỉnh Mai cố lấy cái bình tĩnh để nghe có phải tiếng con gái cưng gọi hay không hay tiếng trong mơ, rồi cô lại nghe nữa mẹ mẹ mẹ ơi con nè, lúc này cô đánh thức Quang cho tỉnh. Hai người nằm im lặng nghe thì lần này nghe tiếng chân người ở trước phòng ngủ và dừng ở đó, hai vợ chồng từ từ ngồi dậy và khẽ khẽ ra ở sau cửa, tiếng gọi thêm mẹ mẹ mẹ ơi. Quang mở bật cửa phòng ngủ thì thấy bé Thơ tay cầm con dao nhọn với hai con mắt trắng không có lòng đen sáng rực, tóc bù xù và dựng đứng chỉ ra tứ hướng, hai vợ chồng đứng hình không biết nói sao, con dao nhọn chỉ thẳng vào mặt Mai rồi tiếp theo với tiếng khàn khàn từ miệng bé Thơ bắt đầu:
– Tao phải giết mày trước, rồi sẽ giết nó sau! tiếp với con dao chỉ vào mặt Quang, nói rồi thì bé Thơ chạy đâm thẳng vào mẹ, Quang đẩy con té xuống, bé cưng như có sức mạnh vô thường trong đêm nay, hai người chạy ra khỏi phòng ngủ, khủng hoảng không biết làm thế nào, tiếng chân chạy tiếng la hét tiếng gọi vang cả nhà trong nửa đêm khuya, tiếp với tiếng gào thét của bé Thơ:
– Tao giết mày, tao giết mày!
Hai vợ chồng gọi tên con ầm ĩ cho tỉnh lại, như đã xé nát cái an tĩnh mấy gian nhà hàng xóm ở vòng quanh đó trong đêm khuya. Ngoài nhà ông chú hàng xóm đi đánh cá về nghe tiếng mới gõ cửa không ai mở cửa chỉ nghe tiếng chạy tiếng hét hò, đùng, đùng, đùng chú hàng xóm đập cửa vào, chú đứng hình khi thấy hoàn cảnh ở trước mắt rợn tóc gáy.
– Bé Thơ quay lại ngó chú với hình bóng rùng rợn và tiếng nói khàn khàn:
– Mày đi về nếu không tao giết cả mày!
Chú hàng xóm chạy ra lấy cái đòn gánh ở ngoài nhà chạy vào, trong cơn khủng hoảng Quang chạy xuống bếp tay cầm con dao phay, mấy nhà hàng xóm nghe tiếng ầm nửa đêm như vậy, gọi nhau chạy qua, hình bóng rùng rợn của bé Thơ, không ai hãm được tiếng khủng hoảng thoát ra khỏi miệng và đứng hình một lúc.
Còn bé Thơ thì cứ thẳng tới mẹ với con dao chém vào cô, cũng thật may mắn, cô Mai tránh né con rồi trượt chân té xuống nền nhà và con dao đã chém trúng cúc áo trước ngực cô mở ra.
– Trời giúp cô, chiếc lá bùa hộ thân lòi ra ngoài áo, bé Thơ dừng tấn công đứng hình và như có vẻ sợ hãi, Quang, tay cầm con dao phay la lên:
– Đừng giết mẹ của con rồi chạy tới đưa con dao lên và chém thẳng vào đầu bé Thơ, hàng xóm ở trong hoàn cảnh đó mất vía lạnh hồn, tiếng hét lên đừng, đừng, đừng. Mai lấy sức mạnh ở đâu không biết đứng lên và đẩy Quang té nhào, xong cô gấp gáp rút chiếc bùa hộ thân ra khỏi cổ và choàng vào cổ bé Thơ.
Tiếng hò hét khủng hoảng: Đừng, đừng, đừng bỏ lên cổ tao, đem ra, đem ra, đem ra ngay bây giờ! Thơ nằm vẫy vùng trên nền nhà trước đôi mắt của mấy người đông đủ trong đêm, trước khi im lặng xuống như một đứa bé ngủ thì một áng khói trắng bằng cái tô canh bay ra khỏi thân bé Thơ thẳng ra ngoài cửa rồi biến mất trong đêm thanh.
Mai ôm chàng lấy con vừa khóc vừa kiếm coi lá bùa hộ thân trên mình con thì mới biết là hôm nay bé Thơ đi tắm và quên đeo chiếc bùa hộ thân trên mình. Mai thì lại bối rồi mừng vui với chồng ở đường xa về mà quên hỏi con đeo chiếc bùa hộ thân đó, cô xuống bếp làm ly nước trà vòng quanh bàn không ai có một ý kiến gì nữa ngồi an ủi nhau một lát trong đêm rồi chào về nối tiếp giấc ngủ cho gọn đêm.
Quang bồng con vào phòng ngủ tiếp, Mai ngồi cúi đầu vào hai đầu gối ở góc phòng ngủ, anh ôm lấy vợ và nói:
– Đêm khủng hoảng lo sợ đã qua rồi em ơi, mình ngủ. Cô nức nở một chút rồi giấc ngủ tới vì đã quá mệt mỏi.
Sáng sớm ngày mới đã đến chào, hàng xóm để ý ngó cửa nhà bé Thơ lòng đầy lo lắng cho nhau, thình lình cửa nhà mở, cô bước ra quét bụi trước nhà như thường xuyên, theo với tiếng chào hàng xóm, tiếng hỏi:
– Đêm qua sau câu chuyện đó có gì xảy ra nữa không Mai?
– Dạ thưa chú thím không có gì nữa với câu cám ơn, thím hàng xóm hỏi:
– Mai con có bao giờ cúng bái thủ công ông địa hay trong nhà gì không? Cô đứng sững một lát với nụ cười như đầy ước vọng gì không biết và trả lời:
– Tại sao con không nghĩ ra chuyện này xui xẻo đã lâu, con rất cảm ơn thím.
Hôm nay hai mẹ con đi chợ mua đồ về cúng, Cô Mai mỉm cười cúi đầu chào thím và chạy vào trong nhà làm cơm sáng tiếp cho chồng với con.
Bữa cơm sáng đã gọn trên bàn với bóng người, anh thấy lạ mới hỏi:
– Em có gì từ sáng sớm vậy, cho anh hay một chút được không?
Mai nói:
– Sáng nay thím ba bên trước nhà nói với em, và em cũng thấy đúng sao em không có một lần mua nhang nến hoa quả về cúng ông bà và thủ công ông địa nhà mình, em quên đã mấy tháng xảy ra câu chuyện này mà em không có gì nghĩ ra luôn.
Quang nói cái này là đúng vậy em đi chợ với con, anh dẹp dọn cửa nhà, em thấy không đêm qua đến giờ không có cái nồi cái chảo, cái ghế hay bàn mà nó ở chỗ cũ cả, nó bị dời chỗ lúc lộn xộn từ đêm hôm qua hết luôn.
Hôm nay nét mặt ngây thơ dễ thương và tiếng chào chú thím của bé Thơ đã trở lại như hàng ngày, hàng xóm nghe cô đi mua hoa trái về cúng bái thì ai cũng chắp tay vái cầu cho tai qua nạn khỏi. Hai mẹ con nắm tay nhau thẳng đường đến chợ với một cái ước vọng ở trong lòng mà từ ngày xui xẻo đến hôm nay mới được làm chuyện cúng bái trong nhà.
Quang lúng túng với việc dẹp dọn khắp nơi trong nhà một lúc thấy mệt, làm ly cà phê ngồi trên bàn ngó trong nhà an tĩnh và rợn hồn ám ảnh chuyện đêm hôm qua chắc cả đời mà Quang không thể quên được và nước mắt muốn chảy khi nghĩ tới con dao phay với đứa con gái cưng của mình, nếu Mai không đẩy ra kịp thì phải hối hận cả đời, còn một đường ước vọng về cúng bái thôi cầu cho tai qua nạn khỏi.
Trong lúc đang ngồi nghĩ lung tung một mình ở nhà, thì có ý kiến là mình nên tìm kiếm khắp nơi hay có gì lưu luyến với đường tâm linh ma quái mà vợ con mình không hiểu rồi mang về.
Hay là có người thù oán ghen ghét mà xài bùa ngải với gia đình mình, từng bước từng nơi ở nhà dưới cũng không có gì lạ cả, rồi bắt đầu lên nhà trên từng phòng ngủ, tủ quần áo, hơn một tiếng đồng hồ trôi đi cũng không thấy có gì là lạ cả, vợ mình cũng là người hiền lành không mấy chấp đáp cãi lộn với ai thì chắc không có chuyện gì xích mích lòng người khác đâu.
Quang ngồi xuống bàn với ly trà lắc đầu thở dài đôi mắt ngó vòng quang nhà kỹ càng từng tấc một thì bỗng dưng hai con mắt ngừng ở cái bao gì bằng giấy mới toanh để trên kệ sát vách đó, ngồi uống nước trà vài miếng mới đứng lên cầm bao giấy rồi trở về bàn ngồi uống nước trà tiếp, đầu óc linh tinh tay thì đưa vào trong bao giấy cầm ra mấy tấm hình chụp khi hai mẹ con đi chùa xa nhà với hàng xóm, trong lúc đời sống khủng hoảng nên cũng không có ai hỏi han tới mấy tấm hình đã chụp về.
Khi Quang ngó xuống tấm hình trên tay, không biết có gì trong tấm hình mà làm cho Quang trợn mắt đứng hình xong rồi đứng sững dậy và miệng run run như người có chuyện sợ hãi hay uất ức mà không nói được, anh như người mất hết hồn vía, cái gì trong tấm hình mà làm cho anh trở ra như vậy được, ngồi xuống đừ cả người một lát anh chợt choàng như có ý kiến gì trong đầu anh, bật đứng sững tay vơ hết tấm hình với bao giấy trên bàn chạy thẳng qua hàng xóm, chú thím thấy vậy mới chạy lại hỏi:
– Có gì Quang, có gì xảy ra ban ngày vậy hay đang có gì trong nhà phải không? Hàng xóm đằng trước và bên kia thấy vậy cũng chạy qua lo lắng ban ngày ban mặt có gì đến nỗi đó.
Quang run run chỉ tay lên mấy tấm hình, chú thím hàng xóm cầm lên coi cũng đứng hình luôn, 2 gia đình hàng xóm coi cũng đứng hình luôn há miệng mà không ngậm được. Đó là mấy tấm hình khi đi chùa ở miền tây đã chụp cả hơn 10 tấm mà không ai cho cái quan tâm mải lo lắng chuyện ma Lan và bỏ quên chuyện coi hình chụp khi đi chùa chung với nhau, không có tấm hình nào mà không có hình ma Lan ở trong đó với nét mặt giận dữ đứng gần bé Thơ hay gần cô Mai, dù hình thân thể của ma Lan mờ ảo nhưng nét mặt vẫn thấy rõ nét.
Hàng xóm tranh nhau nói, tôi thấy ở cửa sổ hàng đêm, tôi thấy đứng ở nóc nhà hàng đêm, tôi thấy đi vòng quanh nhà hàng đêm, hình ảnh ma Lan quấy phá cái an tĩnh trong làng quá nhiều nên hàng xóm ngó tấm hình thì ai cũng thoát ra một tiếng đó là ma Lan, hàng xóm ai cũng nghĩ là Quang đi làm ở xa nhà chắc không biết về chuyện ma Lan nên không có ai hỏi han gì, nhưng sự thật Quang là người biết nhiều hơn hết trong cốt chuyện này cũng là Quang là người đem ma Lan về nhà.
Nét mặt Quang dịu xuống nặng nề chậm chậm bước về nhà ngồi xuống, không có dọn dẹp nhà tiếp gì cả, ngồi đừ người với bao nhiêu ý kiến, câu hỏi, thắc mắc, không biết nói sao và giải quyết thế nào, tiếng mở cửa nhà vào hai mẹ con đã về.
Hàng ngày Mai buồn sầu ngồi một mình ít nói, nhưng hôm nay lại đổi là Quang ngồi một mình im lặng chẳng sốt sắng khi thấy vợ con đi chợ về ngồi im hai tay ôm lấy cái đầu, trong đó đầy là câu thắc mắc.
Mai nói:
– Anh bệnh à nếu mệt thì mai hẵng dọn nhà tiếp cũng được mà, vào nằm nghỉ đi cơm chiều xong rồi bé Thơ sẽ gọi, anh có chuyện gì trong lòng? hay anh biết gì thêm với chuyện xảy ra trong nhà chúng mình?
Quang im chậm chậm hỏi hai mẹ con đang ngồi trên bàn với nhau:
– Đây có phải hình bóng ma Lan không?
Hai mẹ con tranh nhau coi mấy tấm hình, rồi cô lấy hai tay bưng miệng như đứng tim luôn không nói lên được một lời.
Bé Thơ chỉ ngón tay lên mấy tấm hình và lớn tiếng nói:
– Con ma Lan đó ba, đúng là nó, ba lấy con dao phay băm cho nó chết luôn đi, nếu không thì nó hại mẹ con nữa.
Mai mới nói nên lời:
– Em và con cũng quên mở hình ra coi, hàng xóm cũng không có ai nhắc luôn và đó là ma Lan đó anh ạ, thôi em đi nấu ăn sắp soạn mâm cúng chiều mình trò chuyện nhau.
Chiều trong cảnh mừng vui được cúng bái với cái ước vọng sẽ êm ấm của hai mẹ con, nhưng lại là chuyện thắc mắc hồi hộp của ông chồng, Quang thở dài chắp tay đằng sau rồi từ nhà trước ra nhà sau, rồi nhà sau ra nhà trước, thở ngắn rồi thở dài.
Mai nói với chồng:
– Hàng xóm chia gánh đêm ngày lúc nhà mình gặp khó khăn, chúng mình tối nay có nên mời qua chung chuyện khấn bái không?
Quang gật đầu lặng lặng rồi nói:
– Anh cũng cần ý kiến chú thím, thôi mình ăn cơm chiều trước rồi cúng tối cũng được, mới có thì giờ trò chuyện với hàng xóm.
Mai vừa ngó ông xã vừa nghĩ:
– Như ông xã mình đã có gì, hay hiểu chuyện gì, hay lưu luyến gì với mấy tấm hình có bóng ma Lan trong đó, mà thấy nét mặt ông xã như tái mét đầy thắc mắc, cô vội làm cơm chiều, dọn mâm cúng cho song rồi dẫn con đi tắm rửa.
Bữa cơm chiều hơi lạnh nhạt vì Quang lằng lặng chỉ có thở dài và trông như khó nuốt từng miếng cơm, xong bữa cơm một lúc thì tiếng gõ cửa của hàng xóm qua chơi trò chuyện thắp nhang an ủi, tiếng chúc và chọc ghẹo nhau, trong nhà đông đủ hàng xóm quanh bàn. Quang hút điếu thuốc đứng im ở ngoài nhà, xong đi vào ngồi chung với hàng xóm, ôm đầy cái thắc mắc trên nét mặt.
Mai hỏi:
– Anh đã biết chuyện gì thêm phải không?
Quang trả lời:
– Tôi biết cô Lan này cô còn sống mà.
Tất cả mọi người ngồi đứng hình từ miệng đến mắt, im lặng từ từ quay về phía Quang ngồi, ai cũng chờ nghe lời nói tiếp. Mai đang khâu nút áo vừa trò chuyện khi nghe lời nói đó cô giật mình kim đâm vào tay tại chỗ, ngẩng đầu lên ngó chồng. Quang thở dài lắc đầu và nói tiếp:
– Tôi gặp cô Lan này 3 lần và tôi nói có vợ con rồi từ đầu năm, sau đó đến cuối năm tôi không được gặp nữa hay cô đã chết mà tôi cũng không được lưu luyến tình cảm gì với cô, không hiểu tại sao lại có chuyện này. Tất cả mọi người im lặng ngó.
Mai hỏi:
– Anh đi làm mà quen cô thế nào?
Quang kể cho nghe:
– Trong một quán trà gần chỗ làm đêm sinh nhật của bạn tôi, tôi là người không thích ầm ĩ gì, tôi đến đưa bao thơ và ngồi uống ly nước trà, tôi không thích uống bia hay rượu đang ngó các bạn vui sinh nhật thì chiếc bàn phía bên phải có một cô cũng ngồi ngó về bàn sinh nhật mỉm cười, rồi chút cô đứng lên và chậm chậm đi tới bàn tôi ngồi và mở lời chào:
– Tôi tên Lan ở nhà một mình thấy buồn thì tôi đến đây ngó người qua lại cho vui. Quang giới thiệu tên và mời cô ngồi xuống.
Cô Lan nói:
– Khi buồn tôi đến đây luôn luôn mà đây là lần đầu tiên tôi thấy anh.
Tôi trả lời:
– Tôi không thích ồn ào và tôi có bổn phận gia đình vợ con đằng xa chờ tiền hàng tháng và một đứa con đang đi học.
Cô Lan nói tiếp:
– Khó kiếm một người đàn ông mà xa nhà vẫn còn trách nhiệm gia đình. Cô Lan đưa địa chỉ cho tôi và nói:
– Ngày nào anh, hay ngày cuối tuần anh thấy buồn thì ghé thăm em hay hai đứa mình đến quán trà bờ sông kia tâm sự cho đỡ buồn.
Tôi ngó địa chỉ mỉm cười nói:
– Anh có bạn làm chung cũng ở cùng chung cư đó, phòng số 4 lầu 2 anh nhớ rồi, khi xa nhà mà có một người hiểu cuộc sống tâm sự cũng khó kiếm.
Tôi nói và cám ơn cô Lan, xong chào bạn bè và Lan về nghỉ ngơi.
Hai tuần sau, ngày cuối tuần tôi thấy buồn buồn mới dạo đến chung cư ở gần nơi Lan ở, bỗng nhiên bạn lại không ở nhà, tôi thơ thẩn quay về qua nơi Lan ở, tôi dừng bước một lát quay về bấm chuông gọi vào phòng số 4 ở trước cổng vào chung cư:
– Xin lỗi có phải nhà cô Lan không? Tôi là Quang, hôm nay tôi đi qua nơi này và ghé thăm cô.
Tiếng cô Lan trả lời:
– Em thấy buồn đang xuống nhà đi dạo bước ở bờ sông, rất may hôm nay được gặp anh và mình đi với nhau.
Một lát một bóng hình người con gái từ chung cư bước ra cổng, hai người vừa đi vừa trò chuyện trao đổi tiếng cười dọc theo bờ sông và ngồi xuống tiệm bán chè.
Lan nói:
– Nếu em có ông xã hiền lành mà không phụ bạc với gia đình khi xa hay gần em quá có phúc, em ghen bà xã anh đó, em là gái nhà quê chưa bao giờ gặp cái may mắn gì như người khác, chỉ cầu khấn dù là người hay ma cũng cho được ở bên cạnh người mình thương.
Hai người trò chuyện vui vẻ hơn một tiếng, đứng dậy dạo gót đưa Lan về đến cổng vào chung cư.
Lan nói:
– Cuối tuần nào anh rảnh rỗi thì cứ tự nhiên đến bấm chuông gọi em, em chờ.
Tôi chào tạm biệt rồi quay mặt trên đường đi thẳng về nghỉ ngơi. Cỡ 4 tuần sau như chợt ngồi chợt đứng hay chợt nhớ tới một người bạn tâm sự khi xa nhà ngày cuối tuần này. Chiều thứ bảy tôi đang đứng ở trước cổng vào chung cư của Lan, bấm chuông thì tiếng cô hỏi:
– Ai đó?,
Tôi trả lời:
– Tôi là Quang tới nè.
Cô Lan nói:
– Mời anh lên nhà em uống ly nước trà nghỉ ngơi hôm nay.
Tôi nghĩ sợ đường tình cảm sâu đậm hơn đây, thì sẽ làm cho vợ con mình sẽ buồn và tôi nói tiếp:
– Mình dạo bước với bóng chiều hoang có vui hơn không?
Cô Lan trả lời:
– Chờ em chút.
Một lát cô bước ra cổng chung cư, tôi mua 2 ly nước mía ở cái sập bán trước chung cư, đưa cho cô một ly rồi hai người vừa đi bộ tà tà dọc theo đường phố ngắm ánh chiều hoang của ngày cuối tuần.
Một lát Lan nói và chỉ tay:
– Đó là một ngôi chùa lâu năm mà trong khi em buồn sầu hay bơ vơ em hay đến chùa đó gốc cây đề ngồi một mình có lúc cả ban đêm em cũng đến ngồi đó. Tôi ngó theo tay cô thì thấy một ngôi chùa, tôi vừa cười vừa nói:
– Lạ thật, một cô em gái khi buồn sầu lại đến gốc cây đề trong chùa ngồi một mình đêm hay ngày hay là em làm phật bà quan âm rồi sao, không ham vui chơi như người khác gì hết?
Lan cười nói:
– Em muốn làm ma chứ, hay em là ma mà anh không biết sao?
Hai người vừa đi vừa cười đi qua một cửa tiệm cầm đồ hay mua đồ cũ, cô Lan nói tiếp:
– Mình vào dạo bước ngắm đồ trong tiệm.
Khi vào đang đứng coi đồ đó thì Lan mới kéo tay tôi và nói:
– Chiếc còng tay này và áo mặc ngủ quá đẹp là của em đó, anh coi đẹp không? Ai được nó là được em? Tôi cười lên khà khà nói:
– Chiếc còng tay dễ thương thật. Hai người dạo bước quay về.
Trong thời gian gần cuối năm, công việc tôi quá nhiều phải làm cả cuối tuần và tôi cũng không được liên lạc cô Lan nữa, tôi chỉ biết chúc cô Lan vui vẻ và may mắn nếu có dịp gặp lại.
Hai tháng sau, mưa rơi rải rác không ngừng, với ngày cuối tuần mà không ẩm ướt cũng rất khó mong đợi, cuối tuần này im lặng tiếng mưa rơi, tôi dạo gót về phía nơi cô Lan ở, tiếng chuông bấm reo một lúc lâu, mà không có ai trả lời, tôi đứng một lúc lâu mới dạo bước đi tiếp về hướng mình từng đi với Lan, đứng sững trước tiệm đồ cũ đó nghĩ, mua chiếc còng tay vàng về, chắc Mai mừng lắm, tôi đi vào mua chiếc còng tay, đứng mỉm mỉm cười vừa nghĩ tới vợ mình, khi quay lưng ra tới cửa tiệm thì lại đứng sững và quay ngược vào trong tiệm thêm lần nữa, bước vào mua thêm cái áo ngủ đó rồi mới đi tà tà về, anh nghĩ tại sao mà quá rẻ vậy, còng tay kiểu cũ đâu phải làm dễ đâu hay là số của vợ mình được quà tốt, và từng đêm anh để nó bên cạnh khi ngủ và gọi tên em đến ngày anh về đây.
Còn hình bóng ma hiện lên trong tấm hình chụp ở chùa về là đúng một trăm phần trăm: Là cô Lan mà tôi gặp trong thành phố hay cô chết sau khi tôi gặp?
Sau truyện dài Quang kể, bầu không khí im lặng như người đang ngồi coi phim trong rạp, ngồi theo dõi cốt truyện trong khi tất cả mọi người đang ngồi suy nghĩ thì, bé Thơ đang ngồi chơi với mấy tấm hình chụp rồi bất thình lình hò hét lớn lên:
– Coi nè, coi nè, coi nè, chiếc còng tay là đúng cái mà mẹ con đang đeo và cả bộ quần áo ngủ đó nữa coi hình nè, coi hình nè!
Chỉ để ý khuôn mặt mà không ai để ý chiếc còng tay và bộ áo ngủ. Bé Thơ đập nát giờ phút an tĩnh của tất cả đang nghe chuyện kể, bao nhiêu câu hỏi và ý kiến sắp tới, ai cũng xúm nhau vào mấy tấm hình. Mai cởi chiếc còng tay để lên bàn ngó với nét mặt sợ hãi và cái áo đang khâu cúc, cô cũng để lên bàn cho tất cả mọi người khám coi có giống như trong tấm hình không? Hàng xóm láng giềng ai cũng quyết định là một trăm phần trăm đúng như vậy không sai.
Mai ngó cái áo với chiếc còng tay rợn tóc gáy nổi da gà, gói lẹ cả hai món đồ lại, cô nói:
– Đem đi vứt hay đem vào chùa, đem ra khỏi nhà này hay đi chùa tối nay luôn. Hàng xóm người thì nói:
– Vứt đi luôn, người thì nói đem vào chùa, người thì nói đi chùa thì đã đi 2 lần rồi mà nó vẫn còn quanh quẩn trong nhà, nếu vứt đi rồi mà ma Lan vẫn hiện thì làm thế nào, có khi đưa nhau đến cái chết chóc đó, một lát im lặng của mọi người.
Quang nói:
– Còn hai tuần nữa tết rồi hay là phải trở về nơi gốc tích mà gặp cô Lan này thăm khảo lại lai lịch của cô hay cô đã chết rồi, chúng mình hẵng cúng bái sau, tôi trở về thành phố 1-2 ngày coi ra sao, hãy gói chiếc còng tay và chiếc áo ngủ rồi mang đi theo thì tốt hơn.
Mai nói:
– Em với con cũng đi theo, bây giờ ngó nhà mình mà vắng anh chắc hai mẹ con em ở không được đâu, em với con cũng chưa từng thấy thành phố lần nào, cũng là dịp cuối năm gia đình mình được đi chơi xa nhà.
Chú hàng xóm nói:
– Ý kiến thì quá hay đi chơi vài ngày cho thoải mái rồi hẵng về ăn tết làng mình, hàng xóm chờ các cháu trở về với bình an, nói xong hàng xóm ai cũng chào ra về. Lòng của Mai muốn đi từ trong đêm nhưng cũng phải chịu ngóng chờ một đêm dài đằng đẵng rợn hồn trôi qua.
Sáng dậy cả 3 người đi ra bến xe buýt đi vào thành phố với trong lòng Quang và vợ rất là hồi hộp, từng giây từng phút trên xe, miệng lẩm bẩm khấn vái cho tai qua nạn khỏi. 4 tiếng sau, xe đã cập bến thành phố, một khách sạn gần nơi làm việc của Quang.
Quang nói:
– Chúng mình mướn khách sạn vài ngày, nghỉ ngơi chút ở khách sạn tắm rửa cho tỉnh táo rồi mình đi ăn phở, thắm thoát mấy tiếng đồng hồ ngồi xe buýt cũng tới giờ ăn cơm trưa rồi. Ăn xong rồi mới ghé nơi anh làm chào chúc bạn bè một chút, hai mẹ con rất vui vẻ.
Bé cưng hỏi:
– Ba mẹ ơi, sao ở đây nhiều người, nhiều xe quá vậy còn thêm nhiều nhà cao nữa, chắc ở đây có nhiều ma Lan lắm phải không??.
Hai người ngó bé cưng cười lên rồi anh nói:
– Người nhiều thật đó con, nhưng ma Lan thì chỉ có một con thôi, con khỏi lo ba và mẹ đi mượn ông phật thật là to rồi đè bẹp con ma Lan luôn, khỏi nó đến quậy phá mẹ con nữa. Bé cưng mừng cười tươi như hoa cứt mèo luôn.
Hơn một tiếng sau, ăn phở với chuyện đi thăm bạn bè ở nơi làm việc cũng đã xong. Cả ba người bước vào câu chuyện rùng rợn thắc mắc mà phải trở về thành phố thêm một lần, rồi cả 3 người đi thẳng về nơi Lan ở. Trước quán bán nước mía, hai mẹ con mua nước mía, Quang đứng bấm chuông một lúc lâu gần nửa tiếng mà cũng không có ai trả lời, chắc cô không ở nhà hay là cô về quê thăm gia đình ba mẹ bà con trong dịp tết, Quang nói với Mai.
Cô bán nước mía trước chung cư thấy là lạ mới hỏi:
– Anh chị đến đây kiếm ai? Trong dịp tết người bỏ thành về quê thăm nhà cũng nhiều.
Quang trả lời cô bán nước mía:
– Tôi với vợ con đến đây thăm một người bạn, tên là Lan và tôi đã từng quen và đến đây thăm cô 2 lần trong giữa năm nay mà, cô ở phòng 4 lầu 2. Cô bán nước mía mau miệng hỏi lại gấp:
– Phòng 4 lầu 2 tên là Lan?
Quang trả lời:
– Dạ đúng vậy.
Mặt cô bán nước mía đổi màu trợn mắt ngó 3 người như cô muốn nói gì thì Mai hỏi tiếp:
– Ở đây dạo này có thấy bóng cô Lan lên xuống hay ra vào gì không? Chúng tôi ở quê lên thăm cô. Cô bán nước mía tái cả mặt và ngó ngơ ngác.
Mai nói tiếp:
– Nếu cô biết gì về cô Lan thì chúng tôi xin cô nói cho chúng tôi nghe và hiểu một chút có được không?
Cô bán nước mía im lặng và cúi đầu lau bàn bán nước mía chậm chậm, cô ngẩng đầu lên với giọng nói nhè nhẹ nghe không phải là nói vui hay đùa giỡn:
– Phòng 4 lầu 2 người ở phòng đó tên Lan, cô đã chết một cách hãi hùng bị người giết cô, chuyện này đã xảy ra gần 5 năm rồi.
Hai vợ chồng toát mồ hôi lạnh ngó mặt nhau, giờ Quang và Mai mới hiểu sự rùng rợn đã xảy ra với gia đình mình. Mai cầm lẹ mấy tấm hình mà có bóng cô Lan trong đó cho cô bán nước mía coi và hỏi:
– Có phải cô này là cô Lan phải không?
Cô bán nước mía toát mồ hôi lạnh tại chỗ khi cầm mấy tấm hình lên coi, và nói:
– Đúng rồi, đó là cô Lan, đáng sợ ghê, không biết bà con là ai cũng không tìm ra được quê quán từ đâu, nên phòng 4 lầu 2 vẫn hoang và rợn hồn khi về đêm và nhất là những đêm rằm, người thấy cô mặc bộ áo ngủ trắng dài đứng bên ngoài lan can hay tiếng nức nở từ trong phòng đưa ra luôn luôn, tôi bán nước mía ở đây hơn 10 năm rồi, câu chuyện này tôi nghe quá nhiều của người đã từng ở chung cư này lâu năm, cô bán nước mía nói tiếp:
– Cốt xương của cô Lan để ở gần gốc cây đề ở chùa kia xa đây đi bộ chừng 10 phút, nhiều người ở đây gặp ma Lan thì người cũng cúng hoa trái nến và nhang ở cửa phòng cô, nhiều người thì đến chỗ để cốt cô ở chùa cúng, như lúc nào cũng không ngớt hoa trái nến và nhang ở trước phòng của cô, linh hồn cô Lan linh thiêng như vậy cũng không tránh khỏi cái quấy rối của những người ham cờ bạc số sách, anh chị coi nè ở dưới đất trước chung cư có thấy mấy gói bánh trái đồ ngọt không? đó là ma đề đến xin số với cô Lan trong đêm qua, cô bán nước mía nói tiếp:
– Hai anh chị thử đi vào chùa thăm khảo coi, ông sư thầy cao tăng chùa đó là người làm đám ma không có thân nhân khi 5 năm trước đây cho cô, anh chị sẽ được sự hiểu biết nhiều hơn tôi biết.
Hai vợ chồng cảm ơn cô bán nước mía với nét mặt buồn buồn rồi đi thẳng về phía chùa ngay lập tức.
Trên con đường đi về hướng chùa, Quang chợt dừng bước ngó một lát rồi nói:
– Em đem chiếc còng tay với áo ngủ đây cho anh, đây là tiệm mà anh mua về tặng em.
Ông chủ tiệm vừa đúng ngó thấy hai người đang đứng trước cửa tiệm, ông mời vào trong.
Quang chào và nói:
– Tôi đã từng mua chiếc còng tay và một bộ áo ngủ ở tiệm của ông. Ông chủ tiệm nét mặt thay đổi với lời cảm ơn lia lịa và nói:
– Các con có duyên với chiếc còng tay và bộ áo dài đó ông rất mừng và đã mua ra khỏi tiệm của tôi, nói thật với các cháu, chiếc còng tay và chiếc áo đó có hồn, đã mấy năm rồi dù giá có rẻ bằng nào, người đến mua hàng cũng chẳng lấy, chỉ cầm lên coi một chút rồi bỏ xuống lè lẹ thôi, nhiều đêm ông cũng thấy một cô mặc bộ áo đi lang thang khóc lóc trong tiệm và chiếc còng tay nó di dời chỗ lấy một mình, lúc thì ở trên bàn, lúc thì ở trong ngăn kéo, lúc thì ở kệ tủ, ông vừa nói vừa lắc đầu, từ hồi hai cháu có duyên mua nó ra khỏi đây thì tất cả mọi cái đều im lặng và an tĩnh, ông rất cám ơn và mừng cho các cháu có duyên với nó.
Hai vợ chồng ngó mặt nhau lạnh hồn và đứng hình một lát không nói năng gì rồi chào ông chủ tiệm thẳng về hướng chùa gấp.
Thấm thoát trong ngày theo dõi mệt mỏi lạnh lùng đã tới 3 giờ chiều, hai người mới tới cổng chùa. Quang rợn tóc gáy khi nhớ tới lời trò chuyện với cô Lan: “Em hay ngồi gốc cây đề và em là ma”.
Đôi mắt Quang đang ngó thẳng vào cây đề lớn ở góc chùa và nói mình đi đến cây đề tìm xem xương cốt của Lan có ở đó thật không, trong chùa bao la cốt xương người đã quá cố, nhiều cốt xương người có hình ảnh, tên tuổi, nhiều cốt đã lâu thì cũng phai mờ theo thời gian, nhang nến bông hoa trái rải rác.
Hai vợ chồng đi tới gốc cây đề chú ý tìm kiếm một lát thì nghe tiếng bé Thơ gọi:
– Ba mẹ, hình cô Lan đây nè cô đang nằm ngủ giữa ban ngày đây nè ba!
Hai người chạy lại đứng sững, sự thật cô đã chết lâu rồi và nằm ở đây, giờ là giữa ban ngày mà hai người vẫn tái hết mặt lạnh cột sống đứng hình, nếu đây là nửa đêm hay hôm rằm thì không biết đến đâu. Cả 3 người ngồi xuống chắp tay lễ và Quang nói:
– Gia đình tôi, vợ con tôi tên Mai và bé Thơ, hôm nay đến thăm cô đã mệt mỏi tìm kiếm mới gặp, gia đình tôi chúc cô bình an êm ấm trên suối vàng. Lời nói vừa xong thì bỗng nhiên có cơn gió lốc từ đằng sau tới, 3 người quay mặt lại thì thấy một bóng ông cao tăng lớn tuổi đang đi khom khom tới và nói:
– Các con từ xa tới đến đây tìm kiếm Lan có phải không?
3 người đang chắp tay lạy ông cao tăng, ông ngồi xuống gốc cây đề nhắm mắt rồi từ từ mở mắt ra và nói:
– Cô Lan đã bị hại chết ở trong nhà nơi đó cả 5 năm rồi, không ai biết quê quán và anh em ở đâu, chùa đã làm đám ma và đưa cô về miền an tĩnh nhưng không được vì linh hồn oan, quá hận thù, cô Lan hiện lên nói với tôi, cô ao ước được đeo chiếc còng tay mà cô bòn tiền mãi mới mua được với một bộ quần áo ngủ màu trắng, khi cô bị hãm hại giết thì tụi nó đã lấy đi mà không biết ở đâu.
Hai người ngồi nghe với giọt nước mắt im lặng, ông cao tăng ngồi khoanh chân dưới cây đề lặng lặng và nói tiếp:
– Có phải linh hồn của Lan đã theo chiếc còng tay và bộ áo ngủ đó đến nhà các con phải không?
Quang trả lời:
– Con làm việc gần đây, vợ và con ở nhà quê, gần tết con thấy ở tiệm đồ cũ, và ngó thấy đẹp và rẻ thì con mua tặng vợ của con ở đường xa, nào ngờ mấy tháng nay xảy ra bao nhiêu chuyện rùng rợn hàng đêm không biết từ đâu mà đưa tới, rồi chúng con mới tìm hiểu đến đây, chiếc còng tay và bộ quần áo ngủ thì chúng con đem lại trả cho Lan.
Mai đưa gói đồ đó cho ông, ông đưa tay ra cầm lấy đồ đứng dậy đi khom khom tới trước tấm hình Lan, ông ngồi xuống chắp tay nhắm mắt tụng niệm một lát sau cỡ 10 phút, ông chậm chậm mở mắt quay lại thì thêm một cơn gió từ đâu tới.
Ông nói:
– Lan đến cám ơn và đi rồi, chúng con cũng về được rồi từ giờ đi sẽ không có linh hồn nào quấy phá các con nữa, nhớ ăn hiền ở lành và lương thiện với người thì các con sẽ gặp nhiều may mắn.
Quang và Mai nói:
– Chúng con về đến nhà sẽ mua hoa trái cúng cho cô Lan lần nữa.
Ông cao tăng mỉm cười và gật đầu, bây giờ Quang và Mai như nhấc một món nợ nần mà không có bờ bến ra khỏi cái lòng tại chỗ, xong chào ông cao tăng rồi ra về, từ phút ra khỏi chùa như một niềm vui từ đâu đến ập vào lòng người cả hai thật khó diễn tả được, vừa khóc vừa cười ôm lấy chồng, lòng không muốn ở chơi trong thành phố chút nào, muốn về quê ngay đêm nay luôn.
Giờ phút như không chờ ai, bụng đói như bữa cơm chiều đã gọi, cả 3 người kiếm ăn cơm chiều rồi ngủ ở khách sạn thêm một đêm, sáng mai mới ra về.
Trong khi đang ngồi ăn cơm chiều thì bỗng bé Thơ hỏi:
– Mẹ mẹ tiệm bên cạnh bán gì ở đằng trước mà thành tờ giấy như tờ xin xăm vậy?? Con muốn được một tờ xin xăm đó có được không?
Quang ngó con gái mình vừa mỉm cười nói:
– Đó là vé sổ số, trong gia đình mình chưa bao giờ có ai mua vé số cả, con muốn được, rồi ba mua cho con lấy may mắn một tờ, nói xong anh đi mua một tờ vé số cho con gái cưng.
Qua một ngày mệt mỏi, đổi lấy cái êm ấm như nhấc quả núi ra khỏi lòng, với giấc ngủ đầu tiên mà ngon nhất của cô trong mấy tháng nay, không ai muốn dạo chơi trong thành phố phút giây nào cả chỉ muốn về làng với tin mừng tặng cho hàng xóm láng giềng từng chia sẻ với mình lúc khốn khó.
Sáng ra nơi gần ga xe buýt về làng có một cửa tiệm bán vé số. Quang cầm vé số với con vào khám và giật mình hò lên:
– Mai, Mai, Mai trúng số một trăm ngàn nè!
3 người ôm lấy nhau và cả bà chủ tiệm vui mừng may mắn gần tết đã đến với một số tiền quá lớn. Quang làm việc có 5 ngàn một tháng.
Mấy tiếng đồng hồ sau buổi trưa thì xe buýt đã đậu ở bến làng, đầu ngõ hẻm về nhà, nghe tiếng 3 người vui cười trò chuyện, hàng xóm chạy ra đón với lòng lo âu mong nhớ, vừa thắc mắc là:
– Mới sáng sớm hôm qua ra đi mà trưa nay đã trở về làng, đáng lẽ phải ở chơi trong thành phố vài ngày chứ hay là đã gặp chuyện gì không mong ước ở nơi xa thêm nữa mới trở về làng sớm như vậy.
Nhưng ngược lại là bao nhiêu chuyện may mắn vui vẻ khi về, chưa được ngồi nghỉ thì hàng xóm đã đầy nhà vòng quanh cái bàn, Mai làm nước trà tiếp đón hàng xóm.
Quang nói với hàng xóm Là:
– Ngồi ăn cơm chiều chung rồi mới kể câu chuyện cho nghe giờ xin giữ làm bí mật, chỉ báo cho hàng xóm biết là cơm chiều hôm nay là bữa cơm bé Thơ đãi cuối năm, ngó mặt bé Thơ đang chảnh với gói bánh lớn đang ngồi ăn nữa.
Mai rủ cả 3 thím hàng xóm đi chợ cùng nhau chung bữa cơm chiều, Mai cũng không quên mua bông hoa trái để cúng đi cho cô Lan theo lời hẹn hứa với ông cao tăng.
Rồi bữa cơm rất là êm ấm với lòng hàng xóm chung với chuyện kể gợn hồn mà gặp gỡ trong thành phố, đêm nay trong nhà chỉ còn tiếng chọc ghẹo vui cười, hàng xóm ai cũng ôm bé Thơ thơm một miếng cám ơn bữa cơm may mắn trúng số, rồi tất cả ra trước nhà cúng bái cho linh hồn cô Lan đi chốn bình an. Và từ đó cũng không thấy bóng cô ma Lan, cũng như chấm dứt chuyện rùng rợn trong nhà, chỉ còn kỷ niệm để lại hình bóng của một khách không mời trên mấy tấm hình chụp đó thôi.

Chuyện Chiếc Còng Tay
Bounthanh Sirimoungkhoune

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN