Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 7: Mẹ chồng
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Chạng vạng, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tới Bồ Hà viện của Đỗ di nương.
Ở Võ Mục Hầu phủ, Đỗ Bảo Châu là thiếp thất tầm thường duy nhất có tiểu viện riêng.
Nơi ở của bà tuy nhỏ, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, từng cọng cây ngọn cỏ đều vô cùng đẹp đẽ.
Bạch Bình, đại nha hoàn hầu hạ bên người Đỗ di nương mời bọn họ vào nhà chính.
“Tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đến rồi.” Thấy bọn họ bước vào, Đỗ di nương lập tức đứng lên chào đón.
Đỗ di nương muốn kéo tay con dâu, nhưng lại chợt nhớ ra đối phương là nam thê nên đành bỏ tay xuống, xoắn vặn chiếc khăn tay của mình.
“Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, mau ngồi xuống đi.”
“Di nương, chúng con đến vấn an ngài.” Dương Quý Minh đỡ Đỗ di nương ngồi vào ghế chủ nhà: “Con do di nương sinh, hôm nay xin kính di nương chén trà con dâu.”
Hòe An bưng trà tới cho Thượng Gia Ngôn. Thượng Gia Ngôn định trực tiếp quỳ xuống đất, song Đỗ di nương đã vội ngăn y.
“Nhanh lấy đệm bồ hương!”
Ngay sau đó, tiểu nha hoàn đã mang một cái đệm tới.
Thượng Gia Ngôn quỳ gối trên đệm, dâng trà cho Đỗ di nương: “Mời di nương uống trà.”
“Được, được, mau đứng lên đi.”
Đỗ di nương uống chén trà con dâu, khoang mũi cay cay, không nhịn được bèn giơ tay lau nước mắt.
Dương Quý Minh ở bên nói: “Sao di nương lại khóc?”
“Di nương vui, rất rất vui.” Nước mắt còn chưa khô, Đỗ di nương đã tươi cười nhìn bọn họ.
Bà nói với Thượng Gia Ngôn: “Tam thiếu phu nhân, sau này nếu tam thiếu gia bắt nạt con, con cứ đến nói với di nương, di nương sẽ nhờ Hầu gia xử lý hắn.”
“Di nương, ngài không tin ta sao.” Dương Quý Minh giả vờ đau lòng.
Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt, nói: “Đa tạ di nương, sau này ta không sợ bị Quý Minh bắt nạt nữa.”
Dương Quý Minh cúi đầu, nói: “Ta sợ hai người đồng lòng bắt nạt ta mới đúng.”
Đỗ di nương bị hắn chọc cười, cười đến là sảng khoái.
Ba người tiếp tục chuyện trò. Sau đó Đỗ di nương đuổi Dương Quý Minh xuống trù phòng xem cơm nước thế nào.
Dương Quý Minh vừa đi, Thượng Gia Ngôn liền ngồi nghiêm chỉnh.
“Ngươi đừng căng thẳng, ta chỉ muốn nói riêng với ngươi vài câu thôi.”
“Di nương cứ nói.”
Đỗ di nương ra hiệu cho Bạch Bình. Bạch Bình lập tức đi vào gian trong, bưng một cái hộp sơn mài đẹp mắt ra.
“Trong này có ngân phiếu ba nghìn lượng bạc và khế thư Mặc Hương Trai ở thành Đông.” Đỗ di nương mở hộp cho Thượng Gia Ngôn xem, sau đó đóng lại rồi đặt vào tay y.
“Hiệu sách kia ta mua khi tam thiếu gia tròn mười tuổi, định chờ hắn trưởng thành sẽ giao ra, nhưng không ngờ hắn lại không thích đọc sách. Giờ ta giao nó cho ngươi, đúng là vô cùng thích hợp.”
“Cái này quá quý, con không thể nhận được.” Thượng Gia Ngôn rất bối rối, không ngờ mới cưới một hôm, mẹ đẻ của phu quân đã tặng mình một cửa hàng, hơn nữa còn là Mặc Hương Trai.
Mặc Hương Trai thành Đông là một hiệu sách trứ danh ở chốn kinh kỳ, bản thân y cũng từng tới rất nhiều lần.
Nhưng Đỗ di nương lại nói: “Ta chỉ có một đứa con trai, tương lai, những gì của ta đều sẽ là của hắn. Các ngươi là phu thê, của hắn cũng là của ngươi.”
Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt, muốn nói của trượng phu chưa chắc đã là của thê tử, nhưng lời Đỗ di nương nói chính là ước mong trong lòng y, y thật sự rất muốn mình và phu quân tuy hai mà một.
Đỗ di nương biết Thương Gia Ngôn vẫn còn băn khoăn, bèn nói thẳng: “Tam thiếu gia thế nào, lòng ta tự biết. Ngươi hơn hắn hai tuổi, hiểu chuyện hơn hắn nhiều, giao mấy thứ này cho ngươi, ta càng yên tâm.”
“Đa tạ di nương, xem như ta tạm nhận thay phu quân vậy.” Thượng Gia Ngôn giao chiếc hộp cho Hòe An.
“Ừ!” Đỗ di nương cười rất hiền lành, có vẻ thật sự coi trọng con dâu của mình.
Khi trở về, Dương Quý Minh phát hiện trong tay Hòe An có thêm một cái hộp sơn mài. Hắn không hỏi nhiều, chỉ ngồi xuống cạnh Thượng Gia Ngôn, vui vẻ hầu chuyện Đỗ di nương.
Chờ quay lại Trầm Hương viện, Thượng Gia Ngôn mới lấy ba tờ ngân phiếu một nghìn lượng ra, nói với Dương Quý Minh: “Ngày mai ngươi mang tiền đến trả nhị ca đi. Nếu nhị ca hỏi tiền ở đâu ra, ngươi cứ nói thật là do di nương cho. Nhân tiện xin lỗi nhị ca, giải thích là ngươi lo cho hắn nên mới nói về bằng hữu của hắn như vậy.”
Dương Quý Minh nhận ngân phiếu, hỏi: “Đây là ý ngươi hay là ý của nương ta?”
Nghe Dương Quý Minh gọi Đỗ di nương là nương ngay trước mặt mình, Thượng Gia Ngôn mỉm cười.
“Di nương cho ta ngân phiếu, tuy không nói rõ nhưng hẳn là có ý này.”
“Thế ngươi nghĩ sao?” Dương Quý Minh nhìn y không rời mắt.
Thượng Gia Ngôn đón nhận ánh mắt hắn, đáp: “Ta không muốn bị người ta nói là thứ dùng ba nghìn lượng bạc đổi về.”
“Được.” Dương Quý Minh cất ngân phiếu vào ngực áo, nghiêng người hôn lên khóe miệng y: “Trong lòng ta, ngươi là báu vật vô giá.”
Thượng Gia Ngôn tròn mắt nhìn hắn, tim bỗng đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng. Y xấu hổ nói: “Gọi người mang bữa tối lên đi.”
Dương Quý Minh cười khẽ: “Được.”
Trong viện chính, Lưu ma ma đang báo cáo với đại phu nhân: “Tam thiếu phu nhân tới Bồ Hà viện, nhưng không ở lại dùng bữa tối.”
Đại phu nhân gật đầu: “Dù sao cũng là công tử con vợ cả của nhà họ Thượng, ngày đầu nhận thân cũng xem như lễ nghĩa chu toàn.”
Đại thiếu phu nhân Tiểu Khương thị – cháu gái của đại phu nhân – cười nói: “Cũng nhờ cô cô rộng lượng.”
Đại phu nhân nhìn Dương Thần Di ngoan ngoãn nằm trong lòng vú nuôi, lại nhìn cái bụng tròn của Tiểu Khương thị, đáy mắt lộ ra ý cười: “Đã ba tháng rồi, đừng sơ suất.”
“Vâng, ta hiểu.”
“Giờ chỉ còn chuyện hôn nhân của Trọng Minh thôi.”
“Cô cô, ta đã nhờ mẫu thân đến Định Quốc Công phủ đánh tiếng rồi, ngày mai sẽ có tin.”
Mẫu thân của Tiểu Khương thị là thông gia của Bành gia ở phủ Định Quốc Công. Đại phu nhân muốn hỏi tiểu thư con vợ cả nhà đó cho Dương Trọng Minh, nên phải nhờ đại tẩu nhà mẹ đẻ ra mặt móc nối.
Đại phu nhân gật đầu, vừa ý cười: “Nếu Trọng Minh có thể lấy tiểu thư con vợ cả của Định Quốc Công phủ, ta phải đa tạ đại tẩu thật nhiều.”
Ngoài cửa, Dương Trọng Minh nghe mà trong lòng chua xót. Do dự một lát, cuối cùng hắn xoay người rời đi.
Tiểu nha hoàn tò mò hỏi: “Nhị thiếu gia không vào à?”
Lưu ma ma biết chuyện, liền đi báo với đại phu nhân.
Đại phu nhân hơi nhíu mày, thở dài: “Ta chỉ muốn tốt cho hắn thôi, mai này hắn sẽ hiểu.”
Sau khi rời viện chính, Dương Trọng Minh ra vườn ngồi một lát rồi mới trở về tiểu viện của mình. Khi ấy, Dương Quý Minh cũng đang đứng ngoài cổng viện chờ hắn.
“Nhị ca, ngươi trở lại rồi.”
“Trễ như thế còn tới tìm ta, ngươi có việc gấp gì sao?”
“Ta muốn xin lỗi nhị ca một tiếng, đáng ra ta không nên hoài nghi bằng hữu của nhị ca.”
Dương Trọng Minh bình tĩnh nhìn thứ đệ như đã hoàn toàn thay da đổi thịt này, nói: “Ta không trách ngươi, vào nhà rồi nói.”
“Vâng.” Dương Quý Minh theo hắn vào trong, nhìn kiểu gì cũng ra dáng một đệ đệ ngoan hiền, hiểu chuyện.
Sau khi vào nhà, Dương Quý Minh lấy ngân phiếu ba nghìn lượng cất trong ngực ra: “Nhị ca, đây là ba nghìn lượng. Trước đây nhị ca cho ta mượn bạc để trả nợ, giờ ta xin trả lại nhị ca.”
Dương Trọng Minh không khỏi nhíu mày, không nhận ngân phiếu ngay mà hỏi: “Ý của đệ muội à? Ngân phiếu cũng là đệ muội cho ngươi?”
Dương Quý Minh xấu hổ gãi đầu cười: “Không dối gạt nhị ca, tiền này là di nương đưa cho tức phụ của ta.”
Nghe Dương Quý Minh nói vậy, Dương Trọng Minh lập tức hiểu ra. Hắn nhận ngân phiếu, nói: “Đỗ di nương và đệ muội đều là người tốt, sau này ngươi phải hiếu kính di nương, đối xử tử tế với đệ muội.”
“Dạ, đa tạ nhị ca dạy bảo.”
Do dự trong chốc lát, Dương Quý Minh lại nói: “Nhị ca có vẻ nặng nề tâm sự, liệu ta có giúp được gì không?” Nói xong, hắn lại bối rối bổ sung: “Nhưng thả hai tên lừa gạt kia là không thể.”
Dương Trọng Minh hơi cảm động, cười khẽ, nói: “Việc tư thôi, chỉ sợ ngươi không giúp được. Lại nói, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”
“Nếu thế, không bằng nhị ca nghĩ thoáng ra một chút, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng mà.”
Dương Trọng Minh gật đầu: “Cũng muộn rồi, ta không giữ ngươi lại nữa, ngươi về với đệ muội đi.”
“Vâng, vậy ta xin phép cáo từ, nhị ca nghỉ sớm đi.”
Đạt được mục đích, Dương Quý Minh vui vẻ rời đi.
Lúc về phòng, hắn nói với Thượng Gia Ngôn: “Cảnh Thước, ba nghìn lượng nhị ca cho mượn, ta đã trả hắn rồi.”
Thượng Gia Ngôn đang chong đèn đọc sách, nghe vậy liền nâng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Dương Quý Minh đang chờ được khen ngợi liền ủ rũ cúi đầu. Sau đó, hắn vừa cười vừa đi tới chỗ y: “Buổi tối đốt đèn đọc sách hại mắt lắm, đọc ít thôi.”
“Được.” Thượng Gia Ngôn đặt sách lên bàn, đứng dậy đi vào gian trong.
Dương Quý Minh liếc qua, thấy tên sách là “Thiên công khai vật”, không khỏi buồn bực thắc mắc sao tức phụ lại có hứng thú với nông nghiệp và thủ công, đồng thời cũng cân nhắc xem mình có thể làm gì để cho tức phụ một niềm vui bất ngờ.
Lúc vào gian trong, Dương Quý Minh thấy Hòe An đang giúp Thượng Gia Ngôn thay quần áo. Hắn vội vàng đi tới, cướp việc của Hòe An: “Để ta.”
Hòe An ngẩn ra, không biết phải làm gì. Mà Tử Ngọc, Tử Lan ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Thượng Gia Ngôn lườm Dương Quý Minh, nói với đám Hòe An: “Các ngươi lui xuống cả đi.”
“Dạ.” Ba người nhanh chóng lui ra.
Dương Quý Minh không hiểu, hỏi: “Sao thế?”
“Ngươi làm Hòe An sợ.”
Dương Quý Minh ghen tị: “Ngươi quá quan tâm đến gã sai vặt kia.”
Thượng Gia Ngôn tức giận: “Đoán mò gì thế, nhanh rửa mặt đi.”
“Ừ.” Dương Quý Minh ngoan ngoãn nghe theo.
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng thở ra, mình nói năng như vậy, chẳng những hắn không tức giận mà hình như còn hơi vui vẻ.
Dương Quý Minh rửa mặt xong, Thượng Gia Ngôn bèn giúp hắn cởi áo, tháo thắt lưng.
Sau một ngày chung sống, tuy vẫn ngượng ngùng nhưng Thượng Gia Ngôn đã không còn sợ hãi nữa.
Y cởi khuy áo của Dương Quý Minh, giúp hắn cởi đồ rồi mang áo lót mới qua.
Dương Quý Minh nhìn y bằng đôi mắt sáng rực, không đợi thay quần áo xong đã bể bổng đối phương lên.
Thượng Gia Ngôn hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội ôm lấy cổ người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng đôi mắt lại hung hăng lườm hắn.
Dương Quý Minh đặt y xuống giường, nghiêng người nhào lên.
Thượng Gia Ngôn rụt lại, đôi tay yếu ớt đẩy nhẹ hắn rồi cũng buông xuống bên người.
Y nhỏ giọng nói: “Đèn còn sáng kìa.”
“Ta thấy nến sắp cháy hết rồi.” Dương Quý Minh nói dối.
Thượng Gia Ngôn cắn nhẹ lên môi đối phương, đôi mắt ngập nước trừng hắn như đang thể hiện sự tức giận trong lòng.
Dương Quý Minh đành phải đứng dậy, đi thổi tắt nến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!