Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính - Chương 150: Thế giới hiện thực (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính


Chương 150: Thế giới hiện thực (2)


Chương 150: Thế giới hiện thực (2)

Editor: Nhi Nhi

Beta: Min

Toà án xét xử loạn hết lên, đội tấn công nhanh* nhanh chóng chạy tới hiện trường, Nhiếp Gia lại không nhân lúc hỗn loạn để trốn thoát, y đi tìm tầng lầu của tổ công tố.

(*)tấn công nhanh: bước chuyển từ phòng ngự sang tấn công trong thời gian nhanh và ngắn nhất để tạo lợi thế khi quân số bằng hoặc ít hơn đối phương, khi đối phương chưa ổn định, quyết định tấn công.

Thành viên tổ công tố phụ trách vụ án của Nhiếp Gia lúc này đang ở trong phòng dữ liệu mở một cuộc họp nhỏ, Nhiếp Gia chém một nhát hỏng luôn khoá sinh học*, tiếng nứt vỡ vang lên doạ ba người bên trong, bọn họ quay đầu nhìn Nhiếp Gia người toàn là máu, xách theo dao yên lặng đi vào đóng cửa lại, họ ngay lập tức hoảng sợ căng da đầu.

(*) Loại khoá mở bằng vân tay, mống mắt (tròng đen mắt), khuôn mặt, vv

“Nhiếp Gia?! Sao, sao cậu ra đây!” Tổ trưởng tổ công tố lập tức kéo ghế đứng lên, kinh hồn bạt vía nhìn Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia không hề trả lời, trong mắt y, những người này đều là người chết.

Lưỡi dao loé lên một ánh sáng rét lạnh, Nhiếp Gia nhấc dao tiến về phía trước, vung dao chém bay đầu một người đàn ông đang đứng sững sờ trước bàn.

Dòng máu bắn tung tóe khắp mặt tổ trưởng, gã sợ tới mức kêu to ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ gào to với Nhiếp Gia đang tiến gần từng bước một: “Cậu muốn biết gì tôi sẽ nói cho cậu! Đừng gϊếŧ tôi!”

Nhiếp Gia căn bản không nghe, tàn nhẫn vung dao chém xuống.

“Chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!” Tổ trưởng vội vàng hét lớn.

Động tác chém của Nhiếp Gia khựng lại, âm trầm nói: “Theo lệnh của ai?”

Tổ trưởng còn chưa trả lời, Nhiếp Gia đã bị một lực mạnh mẽ xuyên qua ngực đánh bay vào tường, ngực chịu một cơn đau cực đại chỉ cảm thấy cơ bắp căng cứng run rẩy, không lâu sau vết thương ở ngực y nhanh chóng lành lại. Nhiếp Gia ấn đầu gối đứng lên, giữa mày toàn là sát khí.

Thành viên tổ công tố vừa bắn một phát không ngờ vậy mà Nhiếp Gia không chết, ngay lập tức điên cuồng bắn, Nhiếp Gia nghiêng đầu né tránh, tay kẹp mũi dao, mạnh mẽ liệng con dao găm quân dụng, đâm thủng ngực thành viên kia ghim lên tường.

Lại hạ thêm một người, Nhiếp Gia quay đầu lạnh lùng nhìn tổ trưởng trên mặt đất.

Tổ trưởng vã mồ hôi lạnh, thở dốc nói: “Chúng tôi thật sự là làm theo mệnh lệnh, cậu nghe tôi, tôi nói với cậu…”

Lần này Nhiếp Gia lười nghe, một quyền cứng rắn đấm nát hàm răng của tổ trưởng. Tổ trưởng này là công chức ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ lên chiến trường chưa trải qua sự sống và cái chết, càng chưa từng trải nghiệm đau đớn xuyên tim như vậy. Một đấm của Nhiếp Gia đánh người ta tối tăm mặt mày, nửa giây sau tổ trưởng mới ôm mặt đầy máu hét chói tai.

Đội cảnh vệ phá cửa xông vào, lại bị cảnh tượng máu me trong phòng lưu trữ doạ đơ người.

Máu ở khắp mọi nơi, thậm chí còn có một cái đầu lăn đến cửa… Người bị ghim trên tường đã tắt thở từ lâu, lúc này Nhiếp Gia vẫn còn đấm từng đấm từng đấm lên cái đầu đã nát bấy của tổ trưởng, dường như y không phát hiện người đã chết, vẫn nghiến răng, trong mắt là thù hận điên cuồng!

Cảnh tượng này còn khiến người ta ghê sợ buồn nôn hơn cảnh tay chân đứt đoạn trong phòng nuôi dưỡng, ai có thể nghĩ tới nơi trang nghiêm thần thánh như Toà án xét xử sẽ xảy ra thảm án như vậy.
Lúc Thời Kham đuổi tới toà án xét xử đã muộn, việc Nhiếp Gia muốn làm đều đã làm xong.

“Trưởng ban Thời, sao ngài lại tới?” Một thẩm phán ra chào đón, người này biểu cảm như thường, căn bản là không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hay là muốn giấu chuyện này không để lộ ra ngoài.

“Tới tìm người.” Thời Kham sắc mặt âm u nói.

Thẩm phán nói: “Ngài muốn tìm ai? Tôi giúp ngài tìm.”

“Tìm Nhiếp Gia.” Thời Kham nhìn chằm chằm hai mắt của thẩm phán, nhìn đồng tử của gã rõ ràng khẽ run một chút, trong lòng lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Thời Kham đẩy người ra, tiến lên hai bước, nháy mắt hàng ngàn hàng vạn con dơi phát sáng ẩn mình trào ra quanh thân hắn, phân tán vào mỗi góc của Toà án xét xử, tiếng rít tần số cao của sinh vật kỳ lạ lập tức bao phủ Toà án xét xử, cả Toà án xét xử gần như ngừng chuyển động, tất cả mọi người đau đớn che kín lỗ tai.
Tốc độ của dơi phát sáng hơn xa tất cả các loại vũ khí quân sự công nghiệp hiện nay, Thời Kham có chung tầm nhìn với dơi phát sáng, tìm được Nhiếp Gia gần như là chuyện trong chớp mắt.

Hắn thấy khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Gia, hai mắt không hề có cảm tình và cặp dựng đồng mảnh, tiếng rít của dơi phát sáng khiến y không ổn mà nhíu mày, Nhiếp Gia một tay đau đớn che tai một tay ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Thời Kham đau xót trong lòng, mấy vạn con dơi ngừng rít, lấy Thời Kham làm trung tâm nhanh chóng bay trở về.

Quân khu gần đó đã phái một đội đi chi viện toà án xét xử trước, Thời Kham không dẫn người tới, nhưng để đối phó với toà án xét xử và quân khu thì một mình hắn thôi cũng đủ, người hắn lo lắng là Nhiếp Gia.

Thời Kham để lại mấy con dơi bên cạnh Nhiếp Gia chú ý hướng đi của y đồng thời bảo vệ y, mình lại vội vã chạy về phía Nhiếp Gia.
Dơi phát sáng không ngừng rít, nhóm cảnh vệ đổ mồ hôi lạnh, ngã xuống đất không dậy nổi.

Nhiếp Gia không bị dơi phát sáng ảnh hưởng nhiều như vậy, nhưng dưới tiếng rít tần số cao, y gần như không có sức phản kháng, cũng không biết đó là dị năng của Thời Kham, chỉ nghĩ là cao thủ cảnh vệ của Toà án xét xử. Y có thể nhận ra được trong không khí xung quanh còn thứ gì đó ẩn giấu đang dao động, giơ tay lên khoảng không siết chặt, từng vạch đen mảnh chia cắt khoảng không, dơi phát sáng phát ra tiếng thét chói tai trước khi chết.

Trong nháy mắt, ồn ào náo động yên tĩnh lại.

Bước chân của Thời Kham lại nhanh hơn, dơi phát sáng vừa chết, trong đầu hắn lập tức mất đi cảnh tượng do dơi truyền đến. Hắn ý thức được Nhiếp Gia xem hắn là kẻ địch, vì thế càng nhiều dơi phát sáng túa ra như quạ đen bay ra khỏi tổ, kết bè kết đội ùa vào hành lang, chúng gào thét và để lộ ra móng vuốt sắc nhọn và đôi cánh lưỡi kiếm, phá hủy tất cả mọi thứ chúng đi ngang qua, như một con quái thú có thể cắn nuốt sao trời.
Tiếng rít của dơi phát sáng khiến đầu Nhiếp Gia đau muốn nứt ra, y không còn sức để phản kích, lựa chọn quay đầu bỏ trốn.

Tốc độ của dơi phát sáng muốn đuổi kịp Nhiếp Gia là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng chúng lại không làm vậy, chỉ giả vờ giả vịt đuổi theo phía sau.

Thời Kham đuổi Nhiếp Gia về hướng mình, đồng thời cũng tranh thủ nhanh chóng chạy đến bên cạnh y.

Nhiếp Gia không hề nhận ra mục đích của bầy dơi, cứ chạy mãi, đến khi Thời Kham mở ra một cánh cửa, thình lình xuất hiện trước mặt y, Nhiếp Gia mới đột nhiên dừng bước, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thời Kham.

“Gia Gia là anh, đừng sợ.” Thời Kham thấy Nhiếp Gia hoảng sợ chỉ cho rằng y bị doạ.

Bầy dơi nháy mắt tiêu tán sau lưng Nhiếp Gia, chỉ để lại một đống đổ nát.

Thời Kham nhìn thấy đúng là Nhiếp Gia mới trút được gánh nặng trong lòng, muốn tiến lên ôm y một cái, Nhiếp Gia lại nhanh chóng liên tiếp lùi hai bước, run rẩy nói: “Đừng tới đây.”
Nụ cười nhạt nhẽo bên môi Thời Kham biến mất, hắn ý thức được sau khi hắn chết trong thế giới giả tưởng kia, nhất định là Nhiếp Gia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Thời Kham không dám hỏi.

“Đến bên cạnh anh.” Thời Kham không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng tại chỗ vươn tay về phía Nhiếp Gia, dịu dàng nói: “Anh vẫn luôn đợi em, đợi em quay về bên anh. Anh đến đón em, vợ yêu à, chúng ta về nhà đi.”

Trong quá khứ, khi nghe thấy những lời thân mật âu yếm của Thời Kham, Nhiếp Gia luôn ngại ngùng, gương mặt hồng hồng cọ cọ Thời Kham.

Lúc này lại không nhúc nhích, thậm chí còn lạnh băng vô tình nói: “Đừng đợi tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Dứt lời Nhiếp Gia lui về phía sau một bước, muốn phá cửa sổ trốn thoát.

Thời Kham giận dữ, đất đá dưới chân bỗng chốc dịch chuyển đến sau Nhiếp Gia, một tay nện trên cửa sổ giống xiềng xích nhốt Nhiếp Gia trong ngực, nghiến răng nói, “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!”
“Anh, anh buông tôi ra!” Nhiếp Gia kinh hoảng thất thố mà đá một cái lên chân Thời Kham.

“Em đang tránh né anh?” Thời Kham xác định được mục đích của Nhiếp Gia, nhất thời không thể tin tưởng mà cau mày, hắn thở dốc nắm chặt cổ tay Nhiếp Gia nhìn vào hai mắt y, “Em tránh né anh, em vẫn không tin anh phải không? Thế mà đến bây giờ em vẫn không chịu tin tưởng anh!”

“Tôi chỉ là không hề yêu anh.” Nhiếp Gia cố nén lệ ý, nén nỗi đau trong lòng để đối mặt với Thời Kham, “Buông tôi ra đi.”

Những chữ này ngay lập tức khiến Thời Kham cứng họng, như thể tình cảm từ lúc niên thiếu cho tới những gì hắn lao đến làm trong thế giới giả tưởng, tất cả đều là trò cười.

Cuối cùng Thời Kham buông tay, khoé môi Nhiếp Gia không khống chế được mà khẽ run, lập tức muốn trốn thoát khỏi Thời Kham.
Thời Kham nhẹ giọng nói: “Em cho rằng anh sẽ tin sao?”

Hắn phất tay, vài con dơi phát sáng bỗng bó chân Nhiếp Gia lại, Nhiếp Gia đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh gục, được Thời Kham ôm vào lòng.

“Đừng né tránh anh.” Hơi thở hỗn loạn của Thời Kham phả lên tai Nhiếp Gia, giống như hắn từng vô số lần vuốt ve gáy Nhiếp Gia trong quá khứ, giọng nói vừa dịu dàng vừa bi thương nhẹ nhàng nói: “Đối với em mà nói chúng ta chỉ vừa chia xa, nhưng đối với anh, anh chưa được gặp em đã mười năm rồi, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không?”

Cổ họng Nhiếp Gia khẽ nghẹn ngào, cả người run rẩy.

Dù lúc trước tự tiện quyết định như thế nào, khi nhìn thấy Thời Kham, rốt cuộc thì Nhiếp Gia cũng không ương ngạnh được nữa.

Vô số cơ giáp quân dụng và một đội bắn tỉa dừng ở ba tầng trong ba tầng ngoài của tinh vực, Thời Thù ở gần quân khu đã đến toà án xét xử trước một bước, bao vây cả toà án xét xử.
Thiếu tá quân khu nhận được mệnh lệnh mà tới, ngay lập tức nhìn thấy Thiếu tướng Thời Thù ngồi canh ở cổng chính, mà cổng chính trang nghiêm của Toà án xét xử, kể cả quốc huy, giờ phút này đều đã trở thành một đống đổ nát, từ trên cao nhìn xuống, Toà án xét xử đã sụp một nửa.

Thiếu tá cả kinh, adrenalin tăng vọt, lao đến bên cạnh Thời Thù chào hỏi: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện của ông, qua bên kia chơi đi.” Thời Thù cũng không thèm nhìn Thiếu tá kia, còn ngồi xổm xoa cằm nhìn chằm chằm một đống đổ nát ở cửa, như đang chờ đợi điều gì.

Thiếu tá quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện quân đội dưới trướng Thời Thù đang áp giải mấy chục cảnh vệ của Toà án xét xử, mà đội tấn công nhanh quanh tinh vực đã tạo thành thế bao vây Toà án xét xử… lúc nãy anh còn tưởng tướng quân Thời Thù đến chi viện, bây giờ nhìn lại, cô là đến khống chế Toà án xét xử thì có!
Thiếu tá hãi hùng khiếp vía.

Thời Thù đang ngồi xổm bỗng nhiên đứng lên, Thiếu tá bên cạnh sợ tới mức trốn sang một bên.

“Anh hai!” Thời Thù chạy đến đón.

Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia đi ra từ đống đổ nát, đáy mắt Nhiếp Gia có một tầng nước mắt nhợt nhạt, ngoan ngoãn để Thời Kham túm đi, không hề giãy giụa chống đối, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân Thời Kham, giống con nít ra ngoài đánh nhau bị phụ huynh túm về.

Thời Thù phi tới như một viên đạn, đứng trước mặt Nhiếp Gia cười cười, “Anh Gia, anh còn nhớ em không?”

Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn cô một cái, không để ý cô, tiếp tục nhìn chằm chằm chân Thời Kham.

Thời Kham cười nhạt, “Bây giờ y không thể nói chuyện, có gì về nhà rồi nói.”

Thời Thù hoảng sợ: “A? Anh Gia của em bị thương? Cũng may em có đưa quân y đến… ủa không đúng, bản thân anh Gia cũng là quân y mà?”
Thời Kham xụ mặt nói: “Anh bịt miệng y rồi.”

Đỡ phải lại nói cái gì khiến hắn nổi trận lôi đình, cứ để y tủi thân một lúc, về nhà lại dỗ. Mặt Nhiếp Gia không cảm xúc, đôi cánh kiếm của dơi phát sáng như keo dán dán kín miệng y lại, lúc này chỉ có thể thở dốc.

Thời Thù lập tức hiểu được, tám phần là hai người này cãi nhau, sợ bị vạ lây nên nhanh chân chạy trốn.

“Thời Kham Thời Thù! Hai con cún tụi mày đã làm chuyện tốt gì đấy!!!” Một âm thanh cuồng nộ từ đỉnh đầu truyền xuống.

Thời Thù giật mình ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy ông bố nhà cô, Nguyên soái La Sâm đang đứng phía trên cùng chánh án, chánh án nhìn Toà án xét xử đã bị san phẳng một nửa, mặt mũi trắng bệch, suýt nữa thở không nổi ngất xỉu.

Thời Thù lập tức lúng túng, “Ba à… Ba nghe con nói…”
Thời Kham lại không chú ý tới bộ dạng nổi trận lôi đình của ông bố nhà mình, chỉ là đôi mắt trống rỗng nhìn chánh án, sát khí và ánh sáng sắc lạnh của đao kiếm lưu động trong đáy mắt.

Vụ án của vợ yêu hắn còn chưa hoàn toàn điều tra rõ ràng, không biết có phải là cũng có sự nhúng tay của chánh án không.

Nhiếp Gia bỗng chốc nắm chặt tay Thời Kham, Thời Kham lấy lại tinh thần, quay đầu cười với y, xoa đầu Nhiếp Gia nhẹ giọng nói: “Không sao, anh đi nói với La Sâm một tiếng, sau đó chúng ta về nhà.”

Không biết Nhiếp Gia đang căng thẳng cái gì, nhíu chặt mày, y yên lặng nhìn Thời Kham, sau đó hai người buông tay.

Thời Kham dặn dò Thời Thù: “Trông kỹ vợ yêu của anh, nếu em ấy chạy mất anh sẽ vặn đầu em.”

Thật ra bây giờ Toà án xét xử đã bị quân của Thời Thù vây chặt, dù Nhiếp Gia muốn trốn thật, chưa đầy một phút sẽ bị bắt về.
Dứt lời lại xoa đầu Nhiếp Gia, đi tìm La Sâm.

Thời Thù lại đến trước mặt Nhiếp Gia, cười tủm tỉm nói: “Anh Gia, anh không nhớ em thật à?”

Nhiếp Gia nhìn cô, hờ hững gật đầu.

Y nhớ mang máng Thời Kham có đứa em gái, nhưng cũng là thời niên thiếu nhìn thấy vài lần, làm sao y nhớ được.

Thời Thù thở dài thất vọng, gật đầu nói: “Cũng phải thôi, chúng ta đã không gặp mười mấy năm rồi. Lần trước gặp anh em còn đang đi học, bây giờ em là tướng quân rồi! Anh xem này!” Thời Thù chọc quân hàm của mình, vui vẻ khoe với Nhiếp Gia.

Thiếu tướng cấp chiến đấu hắc tinh, một mầm mống chết chóc.

Nhiếp Gia mặt vô cảm nhìn Thời Thù, lại không muốn phản ứng nàng, dịch tầm mắt về Thời Kham phía xa xa.

Thời Thù còn đang lải nhải: “Anh Gia, tại sao anh hai không cho anh nói chuyện vậy? Các anh đã lâu không gặp sao lại cãi nhau? Từ đó tới giờ anh hai nhớ anh lắm, trong phòng anh ấy còn có ảnh chụp hồi còn nhỏ của anh, sau khi biết anh bị nhốt ở Toà án xét xử, anh ấy là người tin tưởng anh trong sạch vô tội hơn bất cứ ai khác… Nếu không phải vì có thể để anh danh chính ngôn thuận ra khỏi Toà án xét xử, anh ấy đã sớm đập Toà án xét xử ra bã rồi…”
Nhiếp Gia yên lặng nghe Thời Thù dông dài, trong lòng yên tĩnh không tiếng động.

Thật ra y luôn biết, Thời Kham chưa từng từ bỏ y, là chính y từ bỏ bản thân, cũng từ bỏ Thời Kham.

Nhiếp Gia nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Thời Thù, khó khăn nuốt nước miếng, có nước mắt lặng lẽ chảy ra từ đuôi mắt.

Một bàn tay nhỏ lặng lẽ đặt sau eo Nhiếp Gia, có giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng bay bổng vang lên: “Ngủ đi.”

Thời Thù ngay lập tức cảm nhận được sát khí cuồn cuộn như đại dương mênh mông đánh úp cô, cô rút đao chặn lại ngay, lại bị đánh lui mấy mét.

“Đm thả anh ấy xuống cho tao!” Thời Thù dùng trường đao đánh tan xung lực, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một vòng không gian màu trắng cháy rực không biết xuất hiện ở vị trí cô đứng từ bao giờ, một bé gái nhỏ nhắn đứng giữa vòng sáng, bên cạnh bé gái là một người đàn ông rất cường tráng cao khoảng hai mét, đứng đó như một ngọn núi nhỏ không thể lay chuyển.
Bé gái kia như có năng lực thôi miên, vừa dứt lời Nhiếp Gia đã mất đi ý thức, bị ngọn núi nhỏ kia vác lên vai.

Thời Thù rống giận siết chặt tay, một cụm lửa đen bốc cháy trên mặt đất bằng phẳng.

“Gia Gia!” Thời Kham chú ý tới thay đổi, dưới cơn thịnh nộ chỉ huy ngàn vạn con dơi phát sáng chen đầy tinh vực chỉ trong chớp mắt.

Nhưng đã chậm một bước, vòng sáng kia xuất hiện nhanh, mang Nhiếp Gia đi rồi biến mất trong giây lát, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hơi thở của Thời Kham dồn dập, gần như nghiến chặt răng.

Thời Thù chạy tới, cau mày hỏi: “Làm sao bây giờ hả anh hai…”

Thời Kham giơ tay ngăn cô nói, sắc mặt lạnh lùng trầm mặc, như đang trầm tư điều gì.

Mắt Thời Thù bừng sáng, đúng rồi, lúc nãy để bịt miệng anh Gia, anh hai đã để lại một con dơi bên cạnh y!
Dơi phát sáng không chỉ có chung tầm mắt với anh hai, mà còn có chung cảm giác, bọn họ đưa cả dơi phát sáng đi, không sợ không tìm thấy anh Gia. Thời Thù nhẹ nhàng thở ra, đợi một lát mới cất tiếng hỏi: “Bọn họ đưa anh Gia đi đâu vậy?”

Thời Kham nhàn nhạt nói: “Ở biển Thần Vô.”

Thời Thù kinh ngạc nhướng mày, vậy mà có thể ra khỏi lãnh thổ một nước trong nháy mắt, dù là binh chủng chiến đấu hắc tinh dưới trướng cô cũng chưa có ai có thể vượt qua toàn bộ tinh hệ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai người vừa nãy đúng là không thể khinh thường.

“Đều tại ba hết đó! Nếu không phải ba kêu anh hai đi, làm sao mà anh Gia sẽ bị người ta bắt đi, nếu như anh ấy có chuyện gì thì tại ba hết!” Thời Thù gào thét với nguyên soái La Sâm.

Nguyên soái tức đến đỏ mặt, “Tụi mày đang làm cái gì, nói rõ cho bố mày ngay!”
Thời Thù tức giận không muốn để ý đến ông, hừ mạnh một tiếng.

“La Sâm, tôi có việc hỏi ông, nơi này không phải nơi nói chuyện, đi về trước đi.” Cảm xúc tức giận trong mắt Thời Kham dần dần tiêu tán, hắn nhàn nhạt trả lời nguyên soái một câu, nhìn chánh án phía sau, nói: “Tất cả tổn thất và trách nhiệm hôm nay của Toà án xét xử đều tính hết lên đầu tôi, các người tự tính xong thì đến Bộ An toàn thông tin tìm tôi.”

Những lời này mang chút mùi vị cảnh cáo, Bộ An toàn thông tin đế quốc… Bộ An toàn thông tin… đó chính là chỗ không tồn tại một chút riêng tư nào…

Chánh án giật mình, có cảm giác bất ổn.

Thời Kham nói xong thì đi ngay, Thời Thù vội vàng đuổi theo ríu rít nói: “Anh hai, bây giờ nếu đã biết anh Gia ở biển Thần Vô, chúng ta không đi cứu anh ấy sao?”

“Gia Gia không gặp nguy hiểm, đừng lo lắng.” Thời Kham nói.
Thời Thù nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái: “Anh muốn làm gì chứ? Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn sao?”

Thời Kham liếc nhìn nàng, thấp giọng nói: “Rất quan trọng.”

Thời Thù ngậm miệng, so với bất cứ ai, cô là người biết rõ tình cảm của Thời Kham dành cho Nhiếp Gia sâu sắc bao nhiêu, nếu có chuyện gì quan trọng hơn cả việc đi biển Thần Vô cứu Nhiếp Gia, vậy chắc chắn là chuyện về Nhiếp Gia.

Biển Thần Vô, vòng sáng rực rỡ vừa xuất hiện giữa vườn hoa, người đàn ông cường tráng ngay lập tức bị lực đạo của dơi phát sáng hất văng mấy mét, hộc máu lăn hai vòng trên mặt đất, đồng thời xương sườn bị gãy, nháy mắt mất đi ý thức.

“A Tiên!” Bé gái khóc lóc chạy tới, ngồi quỳ bên cạnh người đàn ông xem xét vết thương của anh ta.

Mấy người lập tức tập trung trong vườn hoa, đưa anh ta đi chữa trị, Nhiếp Gia cũng cùng được dẫn đi.
“Có thể chém vỡ cả giáp của A Tiên, các người gặp phải thứ khó xơi à? Ai?” Một người đàn ông lịch thiệp đeo kính nghiêm túc hỏi bé gái.

Bé gái ngồi quỳ ở mép giường, trông nom người đàn ông đang ngủ say, yên lặng nói: “Không động thủ, không biết là ai, A Tiên bị tập kích bị thương ngay lúc vòng truyền tống biến mất.”

Người đàn ông lịch thiệp trầm ngâm, “Nhanh như vậy?”

Tốc độ biến mất của vòng truyền tống căn bản khiến người ta không kịp phản ứng, thứ gì có tốc độ và sức lực như vậy?

“Thôi, sau này chúng ta sẽ báo thù cho A Tiên, bây giờ đưa thiếu chủ nhân về là được rồi.” Gã xoa đầu bé gái, “Chúng ta ra ngoài đi.”

Bé gái hai mắt rưng rưng: “Không muốn, em muốn ở đây với A Tiên.”

“Hắn không sao, ngủ một giấc là tỉnh.” Người đàn ông nói.

Nước mắt bé gái chảy ròng, “Em càng muốn ở cạnh hắn, A Tiên tỉnh lại không có ai bên cạnh sẽ buồn lắm.”
Người đàn ông văn nhã dung túng cười, đứng dậy nói: “Được rồi, nhưng lát nữa phải nhớ ra ăn cơm, tôi sang chỗ thiếu chủ nhân nhìn xem.”

Bên kia, Nhiếp Gia đau đầu muốn nứt mà tỉnh lại, y ấn trán ngồi dậy, phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đang ngồi trước giường.

Nhiếp Gia hôn mê không biết chuyện gì, không rõ nguyên nhân nhìn chung quanh vô cùng lạ lẫm, bao gồm cả người đàn ông y không quen biết này. Nhiếp Gia không để ý tới ông ấy, hất chăn xuống giường, mông lung bước hai bước, nhìn khắp nơi: “Thời Kham đâu?”

“Con không muốn biết ta là ai sao?” Người đàn ông kia đứng lên, biểu tình vừa vui sướng vừa đau khổ mà nói: “Gia Gia, ta là ba của con.”

Hết chương 150.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN