Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 151: Thai máy
Chương 151: Thai máy
Sau lễ kết hôn, Kiều Trị là người cầm đầu nên đã say không nhẹ rồi, quản gia sắp xếp phòng cho họ nghỉ ngơi, trang viên náo nhiệt ban ngày đã dần yên tĩnh lại.
Tống Thanh Hàn đi tắm, khi đi ra ngoài liền thấy Sở Minh đã thay đồ ngủ, không chút hình tượng nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn đi qua, ngồi xuống giường, đầu Sở đại cẩu không ngừng di chuyển theo bước chân của cậu, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu, đôi mắt đen láy phát sáng.
“Sao vậy?”
Tống Thanh Hàn nhìn anh một lúc, khẽ nhướng mày, giơ tay ra xoa xoa đầu anh.
Sở Minh chầm chậm vươn tay ôm eo cậu, đầu nhẹ nhàng dựa vào bụng dưới của cậu, dụi dụi: “… Chỉ là rất vui.”
Tống Thanh Hàn phì cười.
Cậu chen từng ngón từng ngón tay vào kẽ tay Sở Minh, sau đó đưa tay anh lên môi dụi dụi.
Ngón tay của Sở Minh ma sát với môi cậu một lúc, sau đó dường như nhớ ra điều gì, đứng dậy khỏi eo cậu, cầm điều khiển từ xa kế bên lên, nói: “Ừm… Muốn cho em xem một vài thứ.”
Tống Thanh Hàn: “Hửm?”
Sở Minh không nói gì, trực tiếp bấm lên điều khiển.
Màn hình TV vẫn luôn treo trên tường trong phòng sáng lên, một đoạn video nhảy ra.
Nhân vật chính của video là một chú chó vàng lớn trông rất khỏe mạnh, màu lông bóng mượt, đang giơ móng vuốt túm lấy một món đồ chơi, thè chiếc lưỡi to bên miệng, ngốc ngốc đáng yêu nhìn vào ống kính, đuôi vẫy lên tận trời.
Tống Thanh Hàn vừa nhìn liền nhận ra ngay chú chó vàng đó.
“Anh… Tìm thấy nó rồi?”
Hầu kết của Tống Thanh Hàn khẽ chuyển động, quay đầu nhìn Sở Minh.
Sở Minh đỡ vai cậu, ngồi kế bên, cùng cậu xem chú chó vàng trên màn hình đó, nghe thấy giọng cậu mới chầm chậm gật đầu, “ừm” một tiếng.
“Anh biết em vẫn luôn muốn tìm nó, sau đó liền cho người đi tìm thử.”
Sở Minh nói chuyện rất thản nhiên, mỉm cười, nói: “Nó bây giờ cũng sống rất vui vẻ.”
Tống Thanh Hàn cũng mỉm cười, nhìn chú chó vui vẻ lăn lộn trên màn hình, nhéo nhéo tay Sở Minh: “Anh đưa nó đi đâu rồi?”
Chân mày Sở đại cẩu nhẽ nhếch, rủ mắt cụp mi đáp: “… Quên nói với em, ừm, Kỳ lão gia tử rất thích con chó vàng này, sau khi đem về không lâu, ông ấy liền cuỗm đi mất rồi.”
(Anh ơi, con cũng có một đôi rồi, sao còn ghen với cả con chó vậy?)
Nói xong, anh còn cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, rõ ràng ban đầu người bầu bạn bên cạnh Tống Thanh Hàn là anh, anh bây giờ sao lại phải chột dạ chứ?
Tống Thanh Hàn lặng lẽ nhìn anh, nhìn đến mức Sở Minh phát sợ, mới nhếch khóe môi, mắt lộ ra ý cười.
Mấy người Kiều Trị chơi trên đảo vài ngày, liền lục tục nói lười tạm biệt với mấy người Tống Thanh Hàn, mà Quý Như Diên và Sở Chấn Dương cũng về nhà chính Sở gia trước, trên đảo, trừ vệ sĩ, quản gia và người làm ra thì chỉ còn hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh.
Sau khi Sở Minh sử lí xong công vụ mỗi ngày, liền cùng Tống Thanh Hàn đi dạo trên đảo, hai người đều là đàn ông ba mươi, hơn ba mươi cả rồi, để chân trần đi dạo trên biển, còn giống như con nít vậy, đạp lên làn sóng xô vào bờ.
Nước biển lành lạnh xô vào chân, giống như có người cầm lông vũ nhẹ nhàng cọ cọ.
Người làm trong trang viên thường thấy cảnh cậu thanh niên vác chiếc bụng to kia nằm trên ghế trong vườn hoa, khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo bị ánh nắng mặt trời chiếu lên, trông thật dịu dàng, mềm mại.
Mà chủ nhân của trang viên, thường ngồi bên cạnh cậu, hoặc là nhẹ giọng, biểu cảm dịu dàng đọc truyện cổ tích, hoặc là nắm chân cậu trong lòng bàn tay, xoa bóp cho bắp chân bị phù nước của cậu thanh niên.
Những lúc như vậy, quản gia thường bảo họ lui xuống hết, cả vườn hoa cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua từng tán lá dừa, vang lên tiếng xào xạc.
Ánh mặt trời sau buổi trưa ấm áp nhưng không quá chói chang, Tống Thanh Hàn phơi nắng đến mức toàn thân uể oải, hàng mi cong vút từ từ khép vào nhau, mơ màng buồn ngủ.
Sở Minh thấy cảnh này, dần dần thả nhẹ giọng, đặt cuốn truyện lên chiếc bàn kế bên, lấy chiếc khăn choàng đặt trên ghế đắp lên người Tống Thanh Hàn.
Trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc bóng, Tống Thanh Hàn nhướn mi lên, sau đó hít mạnh một hơi, nửa người ngằm trên ghế đột nhiên co lại một chút.
Sở Minh đắp khăn choàng lên cho cậu, vội vàng nắm lấy tay cậu, xoa xoa bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, không khỏi nhíu mày: “Sao vậy?”
“Chỗ nào không thoải mái?”
Anh hét lên với người giúp việc luôn túc trực cạnh vườn hoa: “Các cô đi mời bác sĩ Nhiễm đến đây…”
Tống Thanh Hàn kéo tay anh lại, lắc lắc đầu, chân mày khẽ nhíu lại, nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Em không sao.”
Cậu kéo tay Sở Minh, đặt lên chiếc bụng đã lộ rõ của mình: “Là các con đá em.”
Sở Minh nghe vậy thì sững người, sau đó cẩn thận từng chút một nhẹ nhàng dùng tay sờ lên bụng Tống Thanh Hàn.
Giống như cảm nhận được cha mình đang vuốt ve mình cách một lớp da bụng, làn da dưới tay Sở Minh đột ngột nhô lên hơn một chút, một lực tác động nhè nhẹ nhưng lại không thể nào xem thường truyền đến từ trong chiếc bụng dưới tay anh, giống như đang cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình vậy.
Tống Thanh Hàn nhếch mày, cái cảm giác em bé vận động trong chính cơ thể mình rất rõ ràng, lại vô cùng lạ lẫm, phần da bụng bị em bé đá hơi quặn đau, sau khi chúng yên tĩnh lại, thì từ từ biến mất.
Tay Sở Minh chầm chậm vuốt ve trên vị trí vừa rồi em bé đạp, trên mặt là nụ cười ngốc nghếch thường thấy của các ông bố mới lần đầu làm cha.
Trong lòng Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ lên mu bàn tay anh.
Bác sĩ Nhiễm vừa mới tới nơi đã bị cảnh này làm đui mù mắt chó, cô do dự đứng trên con đường nhỏ một lúc, cuối cùng sự lo lắng cho an nguy của Tống Thanh Hàn và em bé vẫn chiếm thế thượng phong, xách hòm thuốc đi đến.
“Sao vậy?”
“Là em bé có vấn đề gì hay cơ thể cậu không thoải mái?”
Bác sĩ Nhiễm đặt hòm thuốc xuống, nhìn Tống Thanh Hàn, nhẹ giọng hỏi.
Tống Thanh Hàn liếc xéo Sở Minh một cái rồi lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là em bé đá em một cái thôi.”
Bác sĩ Nhiễm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn Sở Minh một cái rồi nói với Tống Thanh Hàn: “Có tiện cho tôi sờ một chút không?”
Sở Minh lẳng lặng nhường chỗ.
Bác sĩ Nhiễm vén áo Tống Thanh Hàn lên, cái bụng tròn tròn nhô lên cực kì rõ ràng.
Chiếc bụng vốn nho nhỏ căng phồng lên, trên làn da bụng trắng nõn, có thể thấy vài đường mạch máu nhàn nhạt.
Không có sự che chắn của quần áo, ụ thịt mới xuất hiện trên da bụng trông càng thêm rõ ràng.
Bác sĩ Nhiễm vỗ về, vuốt ve bụng cậu, sau đó thu tay về, kéo áo Tống Thanh Hàn xuống.
“Không có vấn đề gì lớn cả, em bé phát triển rất tốt, sắp tới thai máy có thể sẽ xuất hiện khá nhiều, khi đau thì chỉ cần xoa nhẹ, vỗ về chúng là được.”
Sở đại cẩu ngồi một bên ngoan ngoãn lắng nghe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều…”
Nhịp tim Sở đại cẩu lại tăng lên.
Bác sĩ Nhiễm tiếp tục nói: “Có điều cậu mang song thai, bụng sẽ lớn hơn một chút so với các bào thai cùng tháng, tay chân chịu rất nhiều gánh nặng, nếu như chuột rút, cậu kêu người xoa bóp cho mình một chút.”
“Ừm, em biết rồi.”
Tống Thanh Hàn vuốt ve bụng mình, gật đầu đáp.
Bác sĩ Nhiễm kiểm tra cho cậu một lượt, sau khi xác nhận thật sự không có vẫn đề gì mới xách hòm thuốc rời khỏi.
Sở Minh từ bên cạnh sáp lại, giơ tay nắm chặt tay Tống Thanh Hàn.
Hai em bé giống như cũng cảm nhận được điều gì đó, không còn quấy phá Tống Thanh Hàn nữa, yên lặng giống như ngủ rồi vậy.
Hai người ở lại đảo gần nửa tháng, bụng Tống Thanh Hàn đã to hơn bụng bầu sáu tháng bình thường rồi.
Vì để theo dõi quá trình phát triển của thai nhi cũng như chăm sóc cho Tống Thanh Hàn tốt hơn, thuận tiện hơn, bọn họ đặt vé máy bay trực tiếp về lại thủ đô.
Vì là song thai, nên khi Tống Thanh Hàn mang thai tháng thứ sáu, bụng trông đã to như bảy, tám tháng rồi, khi hai em bé cùng nhau quấy lên, cậu cũng đau đến mức không nhấc nổi người.
Sở Minh nhìn khuôn mặt xanh xao của cậu thì càng thêm đau lòng, nhưng thai máy là điều không tránh được, anh chỉ có thể vỗ về Tống Thanh Hàn lần này đến lần khác.
Không dễ dàng gì hai nhóc thối này mới chịu dừng, Tống Thanh Hàn mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng ngủ rồi, đợi một lát sau khi cơ chuột rút quen thuộc xuất hiện, cậu còn chưa kịp mở mắt, trên bắp chân đã truyền đến một lực rất nhẹ nhàng, xoa dịu đi bắp chân đang căng cứng.
Đợi đến khi sự đau nhói trên chân gần như biến mất, lực tay đó mới dừng lại, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở.
Chiếc bụng dưới chăn bỗng được một bàn tay ấm áp vuốt ve, giọng nói khe khẽ của Sở Minh vang lên bên cạnh: “Các bé con ngoan nhé, đừng làm ồn đến ba…”
Anh cẩn thận dỗ dành hai đứa con còn chưa chào đời, sau đó tràn ngập tình yêu thương dụi dụi lên đó rồi mới thu tay về, nằm xuống bên cạnh Tống Thanh Hàn, nghiêng người ôm trọn lấy vai cậu.
Tống Thanh Hàn mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười vùi đầu vào hõm vai Sở Minh, chìm vào giấc ngủ.
Bụng của Tống Thanh Hàn dần dần lớn tháng lên, khi còn cách ngày dự sinh vài ngày, bụng của cậu nhói lên một cơn đau nhè nhẹ.
Lúc đó cậu đang cùng Quý Như Diên ngồi trên sô pha xem TV, quả nho Mỹ còn chưa kịp cho vào miệng đã lăn lông lốc trên đất.
Quý Như Diên lập tức phát hiện ra điều bất thường của cậu, nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng bệch của cậu và cả nước ối đang chảy róc rách, liền biết cậu sắp sinh rồi.
Cũng may bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ đạc từ sớm, bản thân Tống Thanh Hàn cũng không hề hoảng loạn, sau khi thay một bộ đồ khác, liền theo bác sĩ Nhiễm đến bệnh viện, khi lên xe, còn thảnh thơi an ủi Quý Như Diên đang sốt ruột.
“Mẹ à, con không sao đâu.”
Tống Thanh Hàn hít vào một hơi, mỉm cười nói: “Đừng lo mà.”
Quý Như Diên vừa nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, vừa đưa một ly nước đường glucozo đến bên miệng cậu: “Con hôm nay chưa ăn gì cả, uống ít nước đường bổ sung thể lực trước đi.”
Tống Thanh Hàn nhổm nửa người dậy, cúi đầu uống vài ngụm.
“Mẹ đã gọi điện cho Sở Minh rồi, chúng ta đến bệnh viện trước rồi bọn họ sẽ tới liền.”
Bụng dưới lại truyền đến một cơn đau dữ dội hơn trước, Tống Thanh Hàn miễn cưỡng gật gật đầu, Quý Như Diên nhìn cậu mất sức như vậy, liền đỡ cậu nằm xuống nghỉ ngơi.
Bệnh viện cách nhà chính Sở gia không xa, bọn họ lái xe vào từ con đường bí mật của bệnh viện, sau đó trực tiếp đến phòng bệnh mà Sở gia đã đặt trước.
Sở Minh đã sớm liên hệ với bệnh viện rồi, bọn họ muốn tới bệnh viện, liền có người của bệnh viện đến sắp xếp kiểm tra cho Tống Thanh Hàn.
Thai nhi đã đủ tháng, nước ối cũng chảy không ít, tình huống vô cùng cấp bách.
Tống Thanh Hàn lúc này đã đau đến mức chảy mồ hôi ròng ròng, còn nhìn thấy được từng chuyển động của em bé trên bụng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!