Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 156: Thay đổi đột ngột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 156: Thay đổi đột ngột


Chương 156: Thay đổi đột ngột

Độ hot trên weibo dường như không hề khiến cho doanh thu phòng vé của tăng lên được bao nhiêu cả.

Ngày đầu tiên công chiếu, doanh thu là 58 triệu.

Đối với một bộ phim nghệ thuật mà nói, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên công chiếu đạt mức 58 triệu thật ra đã là một thành tích không tệ rồi.

Nhưng nói thế nào nhỉ, tình huống của hơi đặc biệt một chút.

Người thủ vai nam chính tuyệt đối Lâu Y của nó là Tống Thanh Hàn tiếng tăm lừng lẫy, mà người đảm nhận vai nam thứ Cố Phong Dực cũng là người luôn có năng lực thu hút phòng vé không tệ- Ngụy Ninh, chiếu theo danh tiếng và năng lực thu hút của hai người, đã có thể thu hút một lượng rất lớn fan điện ảnh tiến vào rạp rồi.

Mà bản thân Hướng Duy cũng là một đạo diễn nổi tiếng, càng huống hồ gì tên tuổi của còn được Oscar đánh bóng, nhiều yếu tố như vậy tổng hợp lại, thành tích doanh thu phòng vé này hiển nhiên là hơi bình bình.

Thậm chí e là trong số doanh thu phòng vé này, cũng có sự nỗ lực không hề nhỏ đến từ fan của các nhà.

Đặc biệt là các Tiểu Hàn Giả… Bọn họ sợ Tống Thanh Hàn sẽ vì chuyện này mà rút khỏi giới giải trí, nên đã dốc hết nỗ lực của mình để gới thiệu người thân và bạn bè đi xem, nhưng sức lực của bọn họ thật sự quá nhỏ bé và yếu ớt.

Những người ngày đầu tiên ngồi trong rạp, ngoại trừ các fan cứng điện ảnh ra, có rất nhiều fan của các diễn viên, mà các fan cũng không thể nào mỗi suất chiếu đều xem một lần, sau ngày công chiếu đầu tiên, doanh thu phòng vé có khả năng sẽ tiếp tục giảm đi.

Quả nhiên… Vẫn không được sao?

Mặc dù đã biết rằng có không ít người vì chuyện này mà lựa chọn yên lặng chờ xem tình hình, nhưng đổi một góc độ khác để nói, bộ phim này sẽ vì xu hướng tính dục của diễn viên mà khác đi sao?

Một diễn viên kính nghiệp lẽ nào sẽ vì xu hướng tính dục của mình không giống với số đông mà trở nên không kính nghiệp nữa?

Một diễn viên có kĩ năng diễn xuất xuất sắc lẽ nào sẽ vì xu hướng tính dục của mình mà suy giảm năng lực?

Một thanh niên ưu tú lẽ nào sẽ vì xu hướng tính dục của mình không giống với số đông mà sinh ra khuyết điểm gì đó về nhân cách?

Không, không bao giờ.

Xu hướng tính dục của cậu chỉ là chuyện của cá nhân cậu, chỉ cần cậu không che giấu xu hướng tính dục mà đi lừa gạt kết hôn với nữ giới, không vì xu hướng tính dục của mình mà yêu đương tùy tiện, sa ngã, vậy thì xu hướng tính dục của cậu có khác biệt gì với dị tính đâu cơ chứ?

Danh tiếng của Tống Thanh Hàn giữa các minh tinh Trung Quốc, đã có thể coi như là một sự tồn tại đỉnh cao rồi.

Mà hình tượng của cậu, từ sau khi cậu ra mắt, thành danh, vẫn luôn được bảo vệ vô cùng tốt.

Cậu đã trải qua không ít những scandal lớn, sự thật chứng mình rằng cậu đều trong sạch.

Cậu là học sinh xuất sắc tốt nghiệp đại học thủ đô, cậu cũng rất tận tâm với nghệ, đã đóng không biết bao nhiêu vai diễn hay trong các bộ phim.

Ekip của cậu bao gồm cả bản thân cậu đều rất hay kín tiếng đi làm từ thiện.

Những vầng hào quang này mang đến cho cậu một cơ hội hòa hoãn lại tình hình. Các Tiểu Hàn Giả phổ cập cho mọi người về nguyên nhân hình thành xu hướng tính dục, dần dần, phong trào này như bùng lên, sau khi đại học thủ đô đứng ra bênh vực Tống Thanh Hàn, tiếp sau đó là các đơn vị truyền thông và báo chí cũng bắt đầu vào cuộc, nhưng tiêu điểm không phải là xu hướng tính dục của một diễn viên, mà là tương lai của cả Trung Hoa.
Rất nhiều nghiên cứu đã chứng minh, xu hướng tính dục của con người là bẩm sinh, trừ một số ít những người dị tính tuyệt đối và đồng tính tuyệt đối, thật ra đa số đều là song tính.

Nếu xu hướng tính dục đã là bẩm sinh, vậy thì nó sẽ không phân cao thấp.

Cho dù vì nhiều nguyên nhân khác nhau, dị tính chiếm xu hướng chính tuyệt đối, nhưng cũng không nên biến nó trở thành lí do để bức hại người đồng giới hay bất kì một xu hướng tính dục nào khác.

Khi một người đàn ông hoặc phụ nữ ưu tú phát hiện ra bản thân mình không giống với số đông, chỉ cần họ không vi phạm pháp luật hay đạo đức, không sa ngã, không vi phạm trật tự công cộng, vậy thì họ không có bất kì điều gì đáng để bị chỉ trích cả.

Các đơn vị truyền thông và báo chí vào cuộc khiến cho phong trào này trở thành một cuộc thảo luận đầy giằng co.
Đã rất sớm từ ngày 17/05/1990, tổ chức y tế thế giới đã loại bỏ đồng tính ra khỏi danh sách bệnh tâm thần.

Mà ở một số quốc gia châu Âu, người đồng tính đã có thể đăng kí hết hôn công khai, được hưởng quyền lợi hoàn toàn giống với người dị tính.

Là một quốc gia vĩ đại kế thừa 5000 năm văn hiến, trong lịch sử lâu đời của Trung Quốc, “phân đào đoạn tụ” đã có từ xa xưa.

(Phân đào: đồng tĩnh nữ; đoạn tụ: đồng tính nam.)

Cho dù là tổ tông từ thời xa xưa, cũng sẽ không vì giới tính khác biệt mà tránh người ta như rắn rết.

Mà đến tận ngày nay, bọn họ đã tiến bộ hơn nhiều, lẽ nào còn không bằng cả những cổ nhân?

Bài viết của báo Nhân dân cực kì sắc bén.

Là một đơn vị truyền thông và báo chí có sức ảnh hưởng cực kì to lớn, dù nó vào cuộc sau cùng, nhưng lời nói ra lại đầy thâm sâu và công minh.
Càng ngày càng nhiều những cư dân mạng hóng hớt tham gia vào cuộc thảo luận này, mà thân là nguồn gốc dẫn đến cuộc thảo luận này, Tống Thanh Hàn và Sở Minh cũng không thể không dính líu được.

Hình tượng bên ngoài của bọn họ thật sự quá đẹp… Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng ai lại không thích người đẹp cơ chứ?

Hai người bọn họ đều là mỹ nam hiếm có, khi đi bên nhau cũng không có chút nào không hợp, thậm chí còn cực kì bổ mắt bổ tim.

Bọn họ xuất hiện, cũng không phải là phất cao ngọn cờ để yêu cầu gì cả, chỉ là chia sẻ những khoảnh khắc đời thường của mình mà thôi.

Nhưng đoạn video ngắn, có cái là do Tống Thanh Hàn đăng, có cái là do Sở Minh đăng, có cái thì là Quý Như Diên đăng.

Những thứ quay lại cũng chỉ là những mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống đời thường, nhưng cái bầu không khí vừa đời thường, vừa ấm áp này lại không thể nào diễn ra được.
Hai thanh niên đẹp trai có khí chất tương tự nhưng không tương đồng tự làm việc của mình, trong những lúc vô tình lại ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, sau khi trao cho nhau một ánh mắt đong đầy tình cảm, lại quay về làm việc riêng của mình.

Trong những khoảnh khắc đời thường này, Tiểu Thần Thần và Tiểu Ngọc Nhi cũng thỉnh thoảng xuất hiện.

Hai đứa nhỏ có ngoại hình giống cả Sở Minh lẫn Tống Thanh Hàn, trông tròn tròn, đáng yêu như ngọc như tuyết, nhưng khi quậy lên cũng khiến cho hai người cha luống cuống chân tay.

Khi nhìn thấy Sở đại tổng tài lạnh lùng, bá đạo nhíu mày nhỏ giọng dỗ dành Tiểu Ngọc Nhi, hay là Tống Thanh Hàn mỉm cười chơi kéo tay với Tiểu Sở Thần, thành kiến trong lòng của rất nhiều cư dân mạng đều từ từ buông xuống.

Bọn họ và những gia đình khác quả thực không có gì khác biệt cả.
Sau khi buông xuống thành kiến của mình, bọn họ mới chân chính nhìn Tống Thanh Hàn với thân phận của một diễn viên.

… ĐM!

Quên mua vé xem phim rồi!

Mỹ nhân hí kịch của bọn họ!

Khi cư dân mạng hóng hớt hoàn hồn lại từ tin hóng hớt cực lớn đầy màu sắc xã hội chủ nghĩa, mới nhớ ra, Tống Thanh Hàn gần đây mới công chiếu một bộ phim điện ảnh phải không?

Còn là mà bọn họ trước đây đã chờ đợi rất lâu, mong chờ rất lâu nữa.

Mỹ nhân trong trang phục diễn kịch đó đẹp đến động lòng người.

Nhưng sau khi phim công chiếu thì bọn họ đã làm những gì vậy trời?

Sau những ngày mây mù giăng lối không thấy ánh mặt trời, cư dân mạng trước đây vì sự hẹp hòi, kì thị giới tính mà lựa chọn ngồi yên xem tình hình cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại rồi.

Bọn họ kiếm chuyện gì với Tống Thanh Hàn vậy chứ!
Còn không mau mua vé, đợi đến khi rạp phim vì doanh thu quá thấp mà gỡ bỏ công chiếu thì phải làm sao đây?

Bọn họ nước sôi lửa bỏng cầm điện thoại lên định đặt vé, kết quả phát hiện: Hửm?

Hửm?

Hửm?

Sao lại hết vé rồi?

Có bug rồi hả?

Làm mới, vẫn là hết vé.

Làm mới nữa, vẫn là hết vé.

…. Cái gì vậy trời.

Quần chúng hóng hớt hoang mang không nhịn được đi tìm kiếm những từ khóa liên quan đến , lại phát hiện ra trong lúc bọn họ còn đang đắm chìm trong việc hóng hớt, đã có không ít người lén lút mua vé sau lưng họ!

Không những xem phim, mà một đợt , hai đợt rồi lại ba đợt, trực tiếp làm doanh thu phòng vé ngày thứ hai của trực tiếp vượt mức 100 triệu!

Đây là thao tác gì vậy?

Lẽ nào rạp không có bán vé nữa hả?

Nhưng hiện thực lại một lần nữa làm họ kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Khi bọn họ từ bỏ đặt vé trên điện thoại, chuyển qua mua vé trực tiếp tại rạp, thông tin mà họ nhận được cũng vẫn là hết vé rồi.

Những người không tin tưởng lắm túc trực bên ngoài rạp chiếu phim, sau đó bọn họ liền nhìn thấy không ít người từ trong rạp đi ra, vừa chớp mắt một cái liền móc ra một tấm vé khác quay lại cổng soát vé.

Hừm hừm, bị bắt được rồi né!

Bọn họ chặn người ta lại hỏi vài câu, nhưng mà….

“Phim hay lắm!”

“Tôi trước đó đã xem hai lần rồi, nhưng cứ cảm thấy dù có xem bao nhiều lần cũng không đủ, dù sao vé xem phim cũng không đắt, tôi liền đi mua vé tiếp tục xem!”

“Phim quá hay luôn á, Lâu Y là nữ thần của tôi… À không, nam thần!”

“Xem đến mức có chút khó chịu, nhưng lại không nhịn được mà muốn tiếp tục xem…”

Những bình luận như thế này không chỉ một hai cái, mà là che trời lấp đất.
Làn sóng thảo luận trước đó vào lúc này biến thành độ hot khổng lồ nhất, thêm vào đó là phim cũng mơ hồ có màu sắc của tình yêu đồng giới, nên sau làn sóng thảo luận này, cũng có không ít người ôm tâm tư muốn tìm hiểu đi xem phim.

Dưới độ hot to lớn này, bình luận tiêu cực cũng lũ lượt kéo đến.

Rất nhiều những bình luận tiêu cực thật ra đều nhắm vào Tống Thanh Hàn.

Suy cho cùng thì cậu cũng come out trong đời thực, vai diễn Lâu Y trong phim cũng có màu sắc của tình yêu đồng giới, rất nhiều người không thể chấp nhận chuyện này liền đứng đó cười nhạo.

Những bình luận này đột nhiên xuất hiện nhưng lại lan truyền vô cùng mạnh mẽ.

Khi Sở Minh nhìn thấy, Tống Thanh Hàn cũng đồng thời nhìn thấy nó.

“Mai là sinh nhật của em, có muốn quà sinh nhật gì không?”

Sở Minh đóng trang web lại, giơ tay kéo Tống Thanh Hàn vào lòng.
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, sau đó thả lỏng người, làm tổ trong lòng anh, thản nhiên liếc qua những bình luận tiêu cực, giơ tay tắt máy, vứt diện thoại qua một bên, mỉm cười: “Vậy thì…. Làm phiền Sở đại tổng tài nấu cho em một bữa cơm.”

Chân mày Sở Minh khẽ nhướng lên, bàn tay đang ôm Tống Thanh Hàn làm một vài động tác nhỏ dưới chăn, chui vào vạt áo ngủ của cậu: “Ừm… Còn muốn phần thưởng gì không?”

Nơi đã lâu không được chạm vào không kịp đề phòng bị một bàn tay to lớn vuốt ve, Tống Thanh Hàn mím mím môi, trên mặt bắt đầu xuất hiện một mảng màu tươi thắm.

Con ngươi Sở Minh đậm màu, bàn tay vuốt ve trên bụng Tống Thanh Hàn đột nhiên dừng lại khi sờ đến một vết sẹo đã nhạt đi đến mức không sờ ra được, sau đó lại gần như lưu luyến, yêu thích mà chạm nhẹ lên đó.
Eo và bụng của Tống Thanh Hàn rất nhạy cảm, lại bị anh trêu đùa như vậy, đã sắp không nhịn nổi mà cười phá lên.

Nhưng ánh mắt của Sở Minh quá dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút tự trách, làm cho nụ cười của Tống Thanh Hàn đột nhiên nghẹn lại.

Cậu lật người lại, ngồi khóa trên eo Sở Minh, kéo cổ áo ngủ của Sở Minh, khẽ cắn lên môi anh một cái.

Những bình luận tiêu cực đột nhiên xuất hiện với số lượng lớn như vậy chắc chắn không phải là do khán giả chân chính gõ ra, Sở Minh cho người điều tra theo những bình luận tiêu cực này, rất nhanh đã tìm ra được người đứng sau những bình luận tiêu cực này.

Bạch Tước.

Khi Sở Minh nhìn thấy cái tên này vẫn có chút kinh ngạc.

Có phải sự dạy dỗ lần trước của anh dành cho Bạch Tước quá nhẹ nhàng rồi không, nên mới để Bạch Tước vẫn dám làm những chuyện như thế này dưới mí mắt anh.
Sở Minh nhíu mày, vừa đặt tập tài liệu trong tay xuống, trước mắt không biết tại sao lại cảm thấy như đầu óc đang quay cuồng.

Màn hình điện thoại không ngừng lóe lên khung cuộc gọi đến, Tống Thanh Hàn không biết tại sao tim đột nhiên thắt lại, bấm nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hoảng hốt của Ngụy Khiêm: “Hàn thiếu, Sở tiên sinh anh ấy…”

Lòng Tống Thanh Hàn càng lúc càng bất an: “Sở Minh anh ấy thế nào rồi?”

“… Sở tiên sinh… Tai nạn xe…”

“Cạch!”

Quý Như Diên nhìn sắc mặt của Tống Thanh Hàn, không nhìn được hỏi: “Sao vậy?”

Tống Thanh Hàn quay đầu qua, lắp bắp nói: “Sở Minh…”

Khi bọn họ tới bệnh viện, chỉ có vệ sĩ và Ngụy Khiêm túc trực ở đó, thấy Tống Thanh Hàn tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhanh chóng nói: “Hôm nay tiên sinh đi bàn chuyện làm ăn… Khi quay về, trên đường Trường Bình bị một chiếc xe không có biển số theo đuôi… Tài xế để ý thấy chiếc xe kì lạ đó, định tránh đi, kết quả chiếc xe đó trực tiếp tông vào chiếc xe mà tiên sinh đang ngồi… Tiên sinh bị thương một vài chỗ, bây giờ đang… Cấp cứu.”
Xe của Sở Minh đều đã được cải tạo đặc biệt, nhưng cũng không biết tại sao lại “trùng hợp” như vậy, chiếc xe mà Sở Minh ngồi đột nhiên xảy ra vấn đề, cuối cùng bị chiếc xe không có biển số kia tông lật.

Biểu cảm của Tống Thanh Hàn có chút u ám.

Cậu đứng tại chỗ một lúc, mới bàng hoàng hoàn hồn lại, khàn giọng nói: “… Tôi biết rồi.”

Cậu túc trực ở bệnh viện được một lúc, Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi cũng được Quý Như Diên và Sở Hàm đưa tới.

Không khí lạnh lẽo của bệnh viện làm cho Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi có chút khó chịu, sau khi cảm nhận được hơi thở của Tống Thanh Hàn ở gần kề, liền bắt đầu mếu máo rơi nước mắt.

Tống Thanh Hàn nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành hai bé con.

Giọng của cậu hơi khàn, Quý Như Diên có chút lo lắng nhìn cậu, lại không biết nên nói gì mới phải.
Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nghi nằm trong xe đẩy, được ba của mình nhẹ nhàng dỗ dành, nước mắt từ từ ngừng rơi, mắt ướt long lanh nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn, qua đôi mắt bị nước mắt thấm ướt đến sáng long lanh đó có thể nhìn thấy được bóng dáng của Sở Minh.

Chúng dường như không cảm nhận được gì cả, cử động lia lịa.

Tống Thanh Hàn vô cùng kiên nhẫn vỗ về hai con, bộ quần áo mặc ở nhà trên người bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Nhưng cậu lại không hề hay biết.

Tin tức Sở Minh gặp tai nạn xe nhanh chóng được truyền đi, hành động vội vàng chạy đến bệnh viện của Tống Thanh Hàn cũng bị người ta nhìn thấy.

Không ít phóng viên và fan đã chạy tới bệnh viện để nghe ngóng tin tức của Sở Minh, nhưng đều bị vệ sĩ của Sở gia chặn lại.

“Ba của con nhất định sẽ không sao đâu.”
Tống Thanh Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ ướt lệ của Tiểu Sở Thần, nhỏ giọng nói.

Phẫu thuật đã kéo dài hơn hai tiếng rồi, Quý Như Diên và Sở Hàm mang hai đứa Tiểu Ngọc Nhi đi nghỉ ngơi, chỉ còn Tống Thanh Hàn vẫn luôn đứng trên hành lang chờ kết quả cuối cùng.

Ngụy Khiêm trước giờ chưa từng nhìn thấy chàng thanh niên này lộ ra vẻ mặt như vậy.

Anh đứng cách Tống Thanh Hàn không xa, nhìn ánh đèn đỏ rực, khẽ thở dài.

“Cạch”

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ từ vừa bên trong bước ra, liền bị Tống Thanh Hàn túm chặt cánh tay: “Anh ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, rở một nụ cười vui mừng: “Phẫu thuật rất thành công, người bị thương đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại.”

Tống Thanh Hàn từ từ buông bàn tay đang túm lấy bác sĩ ra, im lặng gật đầu, hốc mắt đỏ hoe, trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”
Bác sĩ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng xua tay: “Người bị thương đã được chuyển đến phòng hồi sức rồi, cậu có thể đi thăm cậu ấy.”

Tống Thanh Hàn gật đầu, cúi đầu xoa xoa khóe mắt.

Sở Minh nằm trên giường bệnh đeo máy thở, sắc mặt trắng như tờ giấy, không chút huyết sắc.

Đôi mắt sắc bén, sâu thẳm của anh lúc này đang nhắm chặt, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng mới có thể chứng minh là anh vẫn còn sống.

Tống Thanh Hàn giơ tay nắm chặt đầu ngón tay lạnh băng của Sở Minh, đưa tay anh lên, hôn lên đó.

“Bạch Tước…”

Sở Minh nằm trong bệnh viện vài ngày, thế giới ngoài kia đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Doanh thu tuần của được công bố, trực tiếp đè bẹp các phim thương mại, dùng đề tài phim văn nghệ chiếm giữ vị trí đầu bảng.
Tên tài xế tông Sở Minh cũng đã bị bắt, lại vì được xác định là người có bệnh tâm thần nên được miễn phán tội.

Tống Thanh Hàn bây giờ đã không còn đủ tâm tư đi quan tâm doanh thu phòng vé của .

Sau khi phán quyết được đưa ra, cậu kiên định yêu cầu phúc thẩm.

Theo lời yêu cầu mạnh mẽ của cậu, từng chứng cứ cũng được gửi lên, Tống Thanh Hàn lúc này mới thể hiện ra hết mánh khóe, thủ đoạn máu lạnh của mình, những bằng chứng khó lòng phản bác, từng cái đều chỉ về hướng Bạch Tước.

Đồng thời, công ty của Bạch gia cũng một lần nữa bị phơi bày ra những vết nhơ, chuyện xúi giục bệnh nhân tâm thần gϊếŧ người như có thêm một cái bóng đè lên.

Bạch Tước nhất thời trở thành đối tượng bị cả Trung Quốc hô đánh.

“Nghịch tử!”

Trong nhà chính Bạch gia, Bạch lão gia tử tức giận ném li trà, cầm gậy đánh mạnh lên người Bạch Tước đang đứng kế bên, “Mày nhìn xem mày đã làm ra những chuyện gì rồi!”
Bạch Tước không hề né tránh để mặc ông đánh, cây gậy không chút lưu tình mà đánh lên người, hắn không nhịn được hự một tiếng, sau đó liếm môi, lộ ra một nụ cười điên cuồng: “Ba đánh con làm gì… Con đây không phải là đang giúp Bạch gia thải độc hoán cốt sao, người nên cảm ơn con, ba à.”

“Mày, mày…” Bạch lão gia tử bị hắn chọc tức đến mức suýt chút ngất lịm đi.

“Ba, nếu như người không có chuyện gì nữa thì con đi trước đây.”

Bạch Tước phủi phủi những nơi bị đánh trúng, quay người muốn rời đi.

“Mày, Sở gia bây giờ đã biết hết những chuyện tốt mà mày làm rồi, nếu như mày rời khỏi Bạch gia, có tin hay không Sở gia tiếp sau đó sẽ dám tống mày vào trong đó!”

“Nếu như Sở Minh có thể đích thân tới tống tôi vào trong đó, tôi ngược lại thấy cũng không tệ đâu.”
Bạch Tước quay đầu lại cười nhe răng, “Có điều ba à, ngài thay vì lo cho tôi, chi bằng lo làm sao giúp công ty vượt qua được cửa ải này đi.”

“Ba!”

“Lão gia!”

Bạch lão gia tử cuối cùng cũng bị chọc tức đến bất tỉnh nhân sự.

Bạch Tước vừa rời khỏi phạm vi của Bạch gia, liền bị cảnh sát bao vây: “Bạch Tước, anh bị tình nghi thuê người gϊếŧ người, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Bạch Tước nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối vẫn tỏa sáng như cũ, không nhịn được bật cười một tiếng thật lớn.

Tống Thanh Hàn im lặng đứng cách đó không xa, sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn.

Cảnh sát cưỡng chế Bạch Tước lên xe, khi đi ngang qua Tống Thanh Hàn, Bạch Tước trầm giọng cười: “Vốn dĩ món quà lớn này là tôi chuẩn bị cho cậu… Nhưng nghĩ lại thì, người mà tôi không có được chết đi cùng tôi cũng không tệ.”
“Cậu thấy sao?”

Tống Thanh Hàn không nói gì.

Bạch Tước lại cười: “Còn một điều nữa là, cậu tới đây, anh ấy có biết không?”

Nói xong, hắn lại cười ha ha ha.

Biểu cảm của Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng có chút thay đổi, lại không hề hoảng hốt như trong tưởng tượng của Bạch Tước, mà là trào phúng.

Bạch Tước có chút hoảng loạn: “Cậu có ý gì?!”

Cảnh sát chê hắn quá ồn, trực tiếp đẩy hắn một cái, tống hắn vào xe cảnh sát.

Tống Thanh Hàn lau lau tay, nhìn thẳng vào người mới vừa bước ra từ nhà chính Bạch gia rồi liền ngồi lên xe, trực tiếp rời đi.

Các chỉ số sức khỏe của Sở Minh đã khôi phục lại bình thường rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại từ hôn mê.

Cho dù Tống Thanh Hàn có đặc biệt mời bác sĩ Smith tới, kết quả vẫn là tìm không ra nguyên nhân Sở Minh vì sao vẫn chưa tỉnh lại.
Anh giống như năm đó vậy, vô duyên vô cớ chìm vào hôn mê không tỉnh.

Người y tá muốn nhân cơ hội đổi thuốc cho Sở Minh để thay thuốc bằng độc đã bị bắt đến cục cảnh sát rồi, Tống Thanh Hàn thay một bộ đồ khác rồi tiến vào phòng bệnh, có chút mệt mỏi ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Sở Minh, nhẹ nhàng, dịu dàng kể cho Sở Minh nghe lịch trình của mình hôm nay, và cả chuyện Tiểu Ngọc Nghi và Tiểu Sở Thần hôm nay đã làm gì, uống sữa mấy lần, ngủ bao lâu.

“Hôm nay Thần Thần uống sữa nhiều hơn bình thường một lần, em mang con đi đo thử, lại cao thêm 2cm rồi.”

“Tiểu Ngọc Nhi cứ nắm chặt con rùa đen mà anh cho con không chịu buông, đến ngay cả đi ngủ cũng phải ôm lấy.”

“… Anh định lúc nào mới tỉnh dậy chơi cùng các con vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN