Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 152: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (19)
Tân đế nghe vậy, hơi nhíu mi, mới chậm rãi nói: “Nghe nói là ngày mười lăm tháng sau. Không biết vì sao Sư tướng quân lại vội vã thành hôn gấp như vậy, nhất định phải chọn ngày lành gần đây nhất để cử hành hôn lễ.”
Thân Giác nâng mu bàn tay lên xoa xoa vết máu bên khóe môi, vẻ mặt dửng dưng, buông ống tay áo của tân đế ra.
Tân đế nhìn chằm chằm Thân Giác, cười khẽ, “Cô thật sự thấy không đáng thay hoàng thúc, hoàng thúc đối với Sư tướng quân cũng đâu tính là tệ, nhưng Sư tướng quân ngay cả sắp thành hôn cũng không nói cho hoàng thúc biết, còn nhốt hoàng thúc ở Thừa Đức Điện nho nhỏ này, nửa bước cũng không cho ra. Nuôi chim hoàng yến cũng đâu ai nuôi như thế này.”
Thân Giác quay mặt đi, không nhìn tân đế nữa, “Ngươi nói xong rồi thì về đi thôi.”
Cậu tự mình nằm xuống, bởi vì có tân đế ở đây nên cậu dứt khoát lấy chăn bao kín cả người mình lại.
Tân đế ngồi một hồi, dường như cảm thấy không thú vị nữa, bèn đứng dậy rời đi.
Thân Giác nghe thấy tiếng bước chân người rời đi, bàn tay lần mò dưới gối đầu, sờ thấy thanh chủy thủ lúc trước Sư Chu ném cho mình.
Đời này cậu sống còn không bằng mấy đời trước. Vòng đi vòng lại một vòng lớn, cuối cùng Ôn Ngọc Dung rốt cuộc vẫn ở bên cạnh Sư Chu.
Thân Giác nhắm mắt lại, gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay.
Mấy ngày qua đi, Sư Chu vội vàng từ bên ngoài đi vào. Vừa vào trong nội điện, y nhìn thấy Thân Giác không nằm trên giường nữa mà đang đứng trước cửa sổ hóng gió, hơi khựng lại một chút mới bước qua.
“Hôm nay thân thể khỏe lên sao? Còn đứng ở chỗ này hứng gió lạnh?”
Sư Chu nói, nhanh tay khép cửa sổ lại.
Kinh thành đã vào cuối thu, tiết trời dần dần trở lạnh. Giờ này năm ngoái Thân Giác đã chuẩn bị xuất cung dời đến Nam Cung ở, nhưng năm nay không có cái phước phần này.
Tuy cung nhân câm kia cũng có lòng đốt mấy cái bếp than trong Thừa Đức Điện để sưởi ấm, nhưng chừng đó vẫn không thấm vào đâu so với khí trời rét lạnh ngoài kia. Người bình thường chắc có lẽ cũng còn chịu được, nhưng Thân Giác chịu lạnh không giỏi như thế, sắc mặt trắng bệch không nói, cho dù mặc nhiều bao nhiêu thì trên người vẫn lạnh như băng.
Sư Chu không biết Thân Giác đã đứng ở đây hóng gió bao lâu rồi, sắc mặt hôm nay so mấy ngày trước đây còn kém hơn.
Y không khỏi nhíu chặt mày, kéo cậu qua giường ngồi xuống, ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, “Ngươi muốn tìm chết thì hóng gió lạnh không ăn thua gì đâu, dứt khoát treo cổ trên xà nhà là được.”
Nói khó nghe như vậy, nhưng lại gắt gao giữ chặt lấy hai tay Thân Giác trong lòng bàn tay mình. Ủ ấm một hồi vẫn không thấy ấm lên, y bèn dứt khoát ôm luôn người vào trong ngực.
Nãy giờ Thân Giác vẫn luôn mặc kệ y, nhưng khi bị ôm vào trong ngực thì hơi khẽ nhíu mày, muốn đẩy Sư Chu ra.
Nhưng Sư Chu ỷ mình mạnh, gắt gao khóa chặt người ở trong ngực, còn dư sức kéo cái chăn gấm trên giường bao kín Thân Giác lại, chỉ lộ ra phần đầu.
“Ngươi quấy cái gì? Cái thân thể yếu ớt như này mà cũng đòi làm loạn với ta? Ngươi thật sự cho rằng thuốc ngươi uống không cần ngân lượng à? Giờ ngươi cũng chẳng phải là hoàng đế, gây sự với ta chỉ tổ ta cho ngươi nghỉ thuốc men luôn.” Sư Chu không khách khí nói.
Y thấy Thân Giác giương mắt nhìn mình, ánh mắt còn rất hung dữ, “Nhìn cái gì mà nhìn?” Nói xong, y tự dưng lại cúi đầu hôn Thân Giác.
Thân Giác thấy y cúi đầu xuống là biết tỏng y định làm gì, chán ghét quay mặt đi, nụ hôn đành rơi trên má cậu.
Sư Chu sách một tiếng, giơ tay nắm lấy cằm Thân Giác, cưỡng bách quay mặt cậu về phía mình, “Ngọc Nô, ngươi lại không nghe lời đúng không.”
Sắc mặt Thân Giác tái nhợt, màu môi
cũng trắng bạch. Trên mặt cậu cái gì cũng nhợt nhạt, duy chỉ có khuôn mày là nồng đậm, mi mục như mực họa. Cậu nhìn người trước mắt, thong thả nói.
“Ngươi và Ôn Ngọc Dung sắp thành hôn, có phải không?”
Sư Chu nghe thấy cậu hỏi vậy, ánh mắt khẽ biến, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang bóp chặt cằm Thân Giác ra “Làm sao ngươi biết?”
“Vậy là thật rồi.” Thân Giác hơi nghiêng mặt đi, giống như không muốn nhìn thấy mặt Sư Chu nữa, “Ngươi và hắn sắp thành hôn rồi, vậy ngươi định chừng nào thì buông tha ta?”
“Buông tha? Thân Giác, ta thành hôn và chuyện của ngươi đâu có liên quan gì đến nhau?” Sư Chu lại động thủ xoay mặt Thân Giác qua, ép buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình, trong mắt chỉ toàn hận ý, “Ngươi gϊếŧ ca ca của ta, chuyện này suốt đời ta cũng không để yên. Ngươi muốn ta buông tha ngươi, được thôi, chỉ cần ngươi chết ta sẽ lập tức buông tha ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi còn sống một ngày nào, ta đều sẽ ghé qua đây mua vui trên thân thể ngươi, bằng không lấy ai bỏ tiền ra mua thuốc cho ngươi đây? Giờ giá trị của ngươi chỉ đáng từng này thôi.”
Sư Chu bỗng dưng cười, “Ta nghe nói bệ hạ có ghé qua đây, là hắn nói cho ngươi biết sao? Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi định quyến rũ luôn cả hắn? Ai, cũng bình thường, lúc trước ngay cả ta ngươi còn có thể quấn lấy, còn có ai mà ngươi không thể dụ dỗ đây?”
Qua lời Sư Chu, Thân Giác chẳng khác gì loại người không có tôn nghiêm lẫn liêm sỉ.
Thân Giác nghe vậy, biểu tình hờ hững, mặc kệ Sư Chu thích nói gì thì nói, dù sao những lời này đâu phải cậu mới nghe thấy lần đầu.
Ban đầu khi còn ở trên Thiên Đình, người khác chỉ mới lấy dung mạo cậu ra trêu đùa vài câu mà cậu đã trầm mặt xuống, nào ngờ Thân Giác cậu cũng có ngày hôm nay, có thể bình thản nghe lời người khác phỉ báng mình.
Không, nghĩ cho kĩ thì cũng đâu hoàn toàn là phỉ báng.
Sư Chu thấy Thân Giác không nói lời nào, thậm chí ánh mắt cũng quá mức bình tĩnh, không khỏi hồ nghi nhìn cậu, “Sao ngươi không nói lời nào?”
Có cái gì hay để mà nói?
Cậu và người này không có cái gì hay để mà nói cả.
Là cậu vô dụng, không có cách nào khiến Ôn Ngọc Dung yêu mình, không thể phá cảnh, chẳng thể trách người khác được.
Sư Chu thấy Thân Giác vẫn không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, y dứt khoát ôm Thân Giác lên, đi về phía long sàng.
Thân Giác nhìn thấy long sàng quen thuộc, ánh mắt khẽ run lên. Sư Chu vừa mới đặt cậu xuống giường, cậu đã lập tức vươn tay nặng nề đẩy Sư Chu ra, “Ngươi cút đi!”
Sư Chu cười lạnh một tiếng, dễ dàng bắt được tay Thân Giác, “Đừng có ra vẻ ở đây nữa, cũng đâu phải là lần đầu tiên, lát nữa ta còn có việc, nhanh lên!”
Thân Giác nghe mấy lời này, trong thoáng chốc buồn nôn kinh khủng, nhưng cố mấy cũng không nôn ra được. Nhìn gương mặt Sư Chu sát lại càng gần, tay cậu đặt ở bên cạnh người dần dần nắm chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cậu giơ tay tát y một cái. Kỳ thật lấy bản lĩnh của Sư Chu, vốn hoàn toàn có thể tránh được, nhưng không biết vì sao, Sư Chu lại không tránh, vững vàng ăn cái tát này.
Sau khi ăn tát, hai mắt y chỉ khẽ híp lại, vươn tay xoa xoa cổ Thân Giác, “Chút sức như mèo cào này của ngươi có đánh cũng không đau, lần sau tỉnh mộng đi thôi.”
Y niết nhéo sau cổ Thân Giác, tựa như đang vuốt ve thú cưng, không dùng bao nhiêu sức hết nhưng vẫn miết đỏ hết làn da sau cổ Thân Giác.
Thân Giác nghe vậy, gắt gao mím chặt môi, ngọn lửa trong mắt mới vừa rồi còn rực cháy dần dần lụi tắt, tựa như chút ánh sáng yếu ớt của đom đóm trong đêm tối. Chỉ một ngọn gió thổi qua, chút ánh sáng còn dư lại cũng không hòa tan nổi sự đen đặc của màn đêm.
Từ sau khi Thân Giác bị phế truất, mái tóc dài chỉ được cột lại đơn giản, mới vừa rồi còn giãy giụa, dây buộc tóc không biết đã sớm rơi từ bao giờ, suối tóc như mực vung ra giường lớn, tán loạn trên gối đầu.
Tay Sư Chu xuyên qua làn tóc dài, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vành tai Thân Giác, không biết có phải do Thân Giác không giãy giụa nữa, hay là do nguyên nhân gì, hiếm có khi Sư Chu ôn nhu đến vậy.
“Được rồi, không làm thì không làm, ngươi khóc nháo cái gì? Quấy tới quấy lui không phải cũng giống nhau sao. Hôm qua ta săn được một con cáo đỏ, da lông toàn thân không thể chê. Ta cố ý bắn trúng mắt nó, đợi mấy ngày nữa áo lông cáo làm xong, ta sẽ cho người đem đến đây. Giờ thời tiết trở lạnh, ngươi phải mặc nhiều một chút có biết chưa?”
Sư Chu đè thấp giọng nói chuyện, nghe như thủ thỉ, thấy Thân Giác không để ý đến mình cũng không tức giận, tự mình nằm xuống bên cạnh Thân Giác.
Y nhìn màn trướng màu vàng kim trên đỉnh đầu, chợt thở dài, lại vươn tay qua kéo Thân Giác vào lòng mình.
“Mấy ngày nay ta bận muốn chết, sao lại có nhiều chuyện cần ta làm như vậy chứ? Còn không bằng ở biên cương đánh trận.”
Y nói xong quay đầu nhìn Thân Giác, lại thấy Thân Giác chỉ nhìn cửa sổ bên kia. Y cứng người, vẻ mặt dần lạnh lẽo. Một lát sau, y thô lỗ đứng lên, trầm mặt đi ra ngoài.
Thân Giác nằm yên trên giường, thật lâu sau cậu mới hơi nhúc nhích.
Cậu ngồi dậy, rút chủy thủ dưới gối ra.
Đây là một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, lấy mạng người cũng chỉ cần trong chớp mắt.
Thân Giác mới vừa rút chủy thủ ra khỏi vỏ, người mới vừa rồi rời đi đúng lúc quay trở lại. Sư Chu nhìn thấy chủy thủ trong tay Thân Giác, giữa mày nhảy dựng, “Ngươi muốn làm gì?”
Câu trả lời của Thân Giác là trực tiếp đâm chủy thủ vào trong lồng ngực.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một tích tắc, ngay cả Sư Chu cũng chưa kịp phản ứng lại. Chờ y vọt tới mép giường, chủy thủ đã hoàn toàn cắm sâu vào trong lồng ngực cậu.
“Ngươi điên rồi sao?!” Sư Chu phát điên lên mắng một câu, sau đó vội vàng giơ tay như muốn lấp kín nơi đang chảy máu trước ngực Thân Giác. Nhưng máu chảy quá nhiều, cũng quá nhanh.
Y tức giận đá mạnh vào thành giường một cái, lại nhanh chóng ôm Thân Giác từ trên giường lên, vừa chạy ra ngoài vừa gọi người “Người đâu! Truyền ngự y! Ngự y ở đâu?”
Sư Chu chạy cực nhanh, một đường dùng khinh công. Thân Giác ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên những bức tường cung, mệt mỏi chớp mắt.
Cậu quá mệt mỏi, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.
Trước mắt càng ngày càng mông lung, dường như có ai đó luôn nói chuyện bên tai cậu.
“Thân Giác! Ta không cho phép ngươi chết! Ngươi có nghe thấy không? Ngự y, ngươi chữa trị cho hắn nhanh lên! Thân Giác, nếu ngươi dám chết, ta nhất định sẽ bắt Đồng thị về, ta sẽ đẩy bà ta vào hang rắn, ngươi có nghe không? Còn có Vĩnh Vương thế tử gì đó, không một ai có thể sống sót. Còn có toàn bộ những cung nhân trước kia hầu hạ ngươi ta cũng đều sẽ bắt về hết, nếu như ngươi dám chết, ta sẽ gϊếŧ từng người từng người một trước mộ của ngươi!”
Thân Giác cảm thấy giọng nói này quá phiền, có điều cậu cũng chẳng mấy để tâm nữa. Cậu chỉ cảm thấy thật có lỗi với sư phụ. Nhất định sư phụ đang đợi cậu trở về, nhưng những chuyện này quá khó tiếp thu rồi, cậu không chịu đựng nổi nữa, cũng không muốn phá cảnh gì hết.
“Sư……”
Sư Chu nghe thấy chữ này, tức khắc kề sát vành tai gần bên môi Thân Giác, “Ngươi gọi ta?”
Sư phụ, thực sự xin lỗi người.
Là đồ nhi vô dụng, không phá nổi cái cảnh này, chỉ có thể yếu đuối tự sát, bởi vì cậu thật sự không muốn trải qua ngày tháng như vậy một chút nào.
Từ cảnh này đến cảnh khác, không có một khắc nào cậu dám lơi lỏng. Cho dù đã nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trong đầu cậu vẫn không có một phút giây nào ngừng tính toán. Cậu không ngừng suy nghĩ phỏng đoán xem Kiếp chủ yêu thích cái gì, tìm mọi cách khiến đối phương yêu cậu.
Vì phá cảnh, cái gì cậu cũng có thể làm, dẫu có biến thành một người hoàn toàn khác, biến thành loại người mà trước đây bản thân từng căm ghét nhất.
Nhưng thiên mệnh cứ luôn đối nghịch với cậu, muốn cậu phải nếm hết đau khổ, nếm đủ tất cả tra tấn, còn có đám người Thiên Đế, bọn họ hẳn là đang ở phía trên cười nhạo cậu. Ngàn năm trước cậu phản kháng, giờ nhìn lại nực cười biết bao nhiêu.
Cậu thật sự quá mệt mỏi, cho nên chỉ đành hèn nhát từ bỏ, cho dù chỉ là từ bỏ trong thoáng chốc ngắn ngủi thôi cũng được.
Sư phụ, có thể đồ nhi không thể trở về được nữa, xin người hãy tha thứ cho sự vô dụng của đồ nhi.
*******
Editor said: Bảo bối ngoan, hãy chợp mắt một lúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!