(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 237: Một trăm loại phương thức hiến máu(4)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Khi Linh Quỳnh về nhà, cha mẹ Hứa đều không ở nhà, căn nhà trống rỗng.
Linh Quỳnh vào toilet rửa tay hai lần, sau đó đi về phòng của nguyên chủ, tìm một bộ quần áo sạch để thay.
Cô vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa lớn.
Ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào hành lang, cha mẹ Hứa cùng nhau vào cửa.
Phòng khách không bật đèn, mẹ Hứa nhìn thấy Linh Quỳnh đứng tại cửa phòng trước, bà bị dọa đến kêu lên một tiếng sợ hãi.
Cha Hứa đang đóng cửa, nghe thấy tiếng kêu của mẹ Hứa, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Mẹ Hứa nắm lấy cánh tay cha Hứa và chỉ vào phía của Linh Quỳnh.
Cha Hứa nhìn sang theo, đồng tử hơi co lại.
Mẹ Hứa khàn giọng, hỏi với giọng run rẩy: “Chồng, Tiểu Tẫn. . . Là người hay ma?”
Linh Quỳnh thay bọn họ bật đèn phòng khách, bóng cô chiếu lên bức tường bên cạnh.
“Có bóng dáng. . . Là người.” Cha Hứa nói.
Là người. . .
Sao con bé lại ở chỗ này?
Không phải nó nên. . .
Cha Hứa và mẹ Hứa cùng lúc hiện lên những nghi hoặc này trong đầu.
Sau khi chắc chắn đó là người, cha Hứa liền không sợ hãi như ban nãy nữa “Con. . . Sao lại về?”
“Con trở về có gì lạ sao?” Linh Quỳnh cười một chút, giọng nói mềm mại, còn nhu thuận hơn trước kia “Hôm nay là thứ sáu, là ngày nghỉ.”
Cha Hứa: “. . .”
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao có vẻ không có gì xảy ra với con bé vậy?
Thế nhưng không phải bên kia nói là. . .
Cha Hứa và mẹ Hứa liếc nhau, mẹ Hứa nặn ra một nụ cười khô khốc “Đúng. . . Hôm nay thứ sáu, ba mẹ bận bịu đến quên mất.”
“Ba mẹ về phòng ngủ sớm đi.”
Linh Quỳnh nói xong cũng trở về phòng.
Để lại cha Hứa và mẹ Hứa.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Toàn thân mẹ Hứa bất an.
“Tôi nào biết được. . .” Cha Hứa nói: “Có phải bên kia thay đổi thời gian hay không?”
“Làm sao có thể, chúng ta không nhận được thông báo.”
“Sao con bé lại trở lại? Công ty của chúng ta phải làm sao bây giờ!” Mẹ Hứa lo lắng.
Cha Hứa không dám liên hệ với bên kia, đành phải nói: “Nếu không bà đi hỏi con bé một chút xem?”
. . .
Mẹ Hứa thay quần áo, bưng sữa bò, gõ cửa phòng Linh Quỳnh.
“Tiểu Tẫn à, tuần này con ở trường học có xảy ra chuyện gì không?” Mẹ Hứa không dám tới quá gần, đặt sữa bò ở đầu giường xong liền đứng ra xa.
Linh Quỳnh dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn vị phụ nhân trước mặt.
Mẹ Hứa vẫn luôn bảo dưỡng không tồi, nhìn qua rất trẻ trung.
Nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt, có quầng thâm mắt.
Tuy lúc này trên mặt bà mang theo ý cười, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giả tạo, đáy mắt là lo lắng và khó hiểu.
Linh Quỳnh thu hồi tầm mắt “Chuyện gì?”
“Thì. . . Có người nào tìm con hay không?” Mẹ Hứa nắm lấy quần áo trước người.
“Quỷ hút máu sao?” Linh Quỳnh cười một cái “Có nha.”
Mẹ Hứa trợn trừng mắt, nụ cười trên mặt hoàn toàn không giữ được nữa.
Cánh môi mẹ Hứa run rẩy, nói chuyện cũng không rõ, “Vậy tại sao con lại. . .”
“An toàn ở chỗ này?” Linh Quỳnh thay bà nói “Bà đoán xem.”
“. . .”
Làm sao bà đoán được?
Bà có thể đoán cái gì?
“Con không thể ở chỗ này, con hẳn phải. . .” Mẹ Hứa ngừng lại.
“Đi tìm chết?” Linh Quỳnh nhịn không được trợn trắng mắt “Vì công ty, các người lấy tôi ra trao đổi lợi ích, các người làm cha mẹ thật thú vị.”
“Con. . . Làm sao con biết?” Bọn họ rõ ràng chưa từng nói đến, người bên kia cũng đã nói sẽ không nói cho con bé.
Con bé biết từ chỗ nào?
Khóe miệng Linh Quỳnh khẽ nhếch “Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, câu này bà chưa từng nghe qua?”
“Chúng ta, chúng ta cũng không còn cách nào.” Vành mắt mẹ Hứa phiếm hồng “Tiểu Tẫn, con đừng trách chúng ta.”
Mẹ Hứa khóc đến thương tâm.
Bà thật sự không muốn. . .
Thế nhưng không còn cách nào, công ty đã sớm không chịu nổi rồi.
Cha Hứa vẫn luôn ở bên ngoài, nghe đến đó trực tiếp tiến vào, “Đó là tâm huyết cả đời của chúng ta, không thể nhìn nó bị hủy đi như vậy. Rốt cuộc tại sao con lại trở về?”
“Ha.” Con gái còn không bằng công ty, chậc chậc chậc, nhẫn tâm!
“Rốt cuộc tại sao con lại trở về.” Cha Hứa truy hỏi: “Con có đắc tội bọn họ không?”
Cha Hứa vừa nghĩ tới nếu cô đắc tội bọn họ, hậu quả đó. . .
“Đắc tội thì như thế nào,nếu không đắc tội thì như thế nào, tôi cũng đã về rồi.” Giọng điệu Linh Quỳnh nhẹ nhàng chậm rãi “Kế hoạch của các người e rằng thất bại rồi. “
Cha Hứa giận tím mặt: “Mày. . .”
Mẹ Hứa đột nhiên kéo cha Hứa, một mặt suy sụp, “Được rồi, mọi chuyện đã như vậy rồi, đừng nói nữa.”
“Việc này không thể cứ như vậy, con bé có khả năng sẽ hại chết chúng ta, bà đâu phải không biết. . .”
“Thế nhưng con cũng trở về rồi, bây giờ nói những thứ này thì được gì nữa.” Mẹ Hứa lôi cha Hứa rời đi “Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
Sau khi mẹ Hứa lôi cha Hứa rời đi, còn thuận tay đóng cửa phòng cô lại.
Linh Quỳnh đi xuống, đi chân trần ra tới cửa, dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài rất yên tĩnh, một hồi sau, có tiếng bước chân tới, tiếp theo chính là tiếng khóa cửa nhỏ xíu.
Linh Quỳnh cúi đầu nhìn khóa cửa, ‘cạch’ một tiếng, bị người bên ngoài khóa lại.
Linh Quỳnh nhíu mày, đây là muốn nhốt cô trong phòng sao?
Sở thích của cha mẹ thật nặng nề.
Ai.
. . .
Ngày hôm sau khi Linh Quỳnh vừa mới thức dậy đã nghe thấy tiếng nói chuyện, căn bản là cha Hứa đang nói, nghe ngữ khí rất là hèn mọn.
Linh Quỳnh ngồi ở trên giường bất động.
Mấy phút sau, cha Hứa mở cửa đi vào.
Phía sau ông là một nam nhân mặc đồ Tây đeo kính râm, thân cao gần một mét chín, đứng sau lưng cha Hứa, làm nổi bật lên cha Hứa thấp bé buồn cười.
“Đã gây ra phiền toái cho các người rồi, thật sự xin lỗi.” Thái độ của cha Hứa đối với người đàn ông thực cung kính.
Nam nhân không nói chuyện.
Cha Hứa xấu hổ chớp mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Linh Quỳnh, sắc mặt lập tức thay đổi: “Bây giờ con trở về đi, chuyện con chạy trốn trước đó cũng bỏ qua.”
“Nếu như tôi không thì sao?”
“Cô có tư cách gì mà nói không?” Thái độ cha Hứa lạnh lùng: “Cô không phải con ruột của chúng tôi, nuôi cô nhiều năm như vậy, cũng nên cho chúng tôi một chút báo đáp.”
Linh Quỳnh: “? ? ?” Hả? Đây là cái cốt truyện gì? Sao lại không phải con ruột?
“Năm đó nếu không phải chúng tôi nhận nuôi cô thì cô đã chết từ sớm!” Cha Hứa nói: “Cô đừng có mà không biết cảm ơn!”
Chờ chút! !
Linh Quỳnh tiêu hóa xong cái tin tức này: “Tôi thật sự không phải con ruột à?”
Cha Hứa kêu mẹ Hứa cầm chứng minh nhận nuôi năm đó đến, ném đến trước mặt cô “Tự mình xem.”
“Cô cũng đừng trách chúng tôi nhẫn tâm, lúc nhận nuôi cô, cô cũng sắp chết rồi, là chúng tôi bỏ tiền ra cứu cô. Năm đó cứu cô một mạng, bây giờ coi như là cô báo đáp công ơn dưỡng dục của chúng tôi bao năm qua.
“. . .”
Coi như là con gái nuôi, nuôi nhiều năm như vậy, cũng phải có cảm tình chứ?
Linh Quỳnh bỏ những chứng minh kia xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cha Hứa, gằn từng chữ hỏi: “Các người nhận nuôi tôi, không phải là vì hôm nay à?”
Vì có một ngày, có thể sử dụng cô để trao đổi lợi ích với huyết tộc.
Sắc mặt cha Hứa thay đổi, cánh môi hơi mấp máy, lại không nói ra được chữ nào.
Năm đó là do mẹ Hứa chủ trương nhận con nuôi.
Ông cũng không muốn lắm, ông muốn con của mình.
Thế nhưng mẹ Hứa vẫn luôn không có thai, bà muốn một đứa bé.
Cha Hứa cân nhắc một hồi, cuối cùng đồng ý.
Linh Quỳnh đại khái đã hiểu, cô vén chăn lên đi xuống, “Tôi muốn thay quần áo, đóng cửa lại.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!