Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường
Chương 20: Cô nghiêng đầu, tựa vào lòng bàn tay rắn chắc ấm áp của người đàn ông
“A a a a, Hứa thần muốn đi chung xe với chúng ta!”
“Tin tức mới nhất, Hứa thần còn mua bưởi cho chúng ta! Mỗi người đều có phần!”
“A, tôi nghe nói là bởi vì trưởng ban Tần thích ăn, Hứa thần mới mua!”
“Oaa ––––”
Nhóm người ban Tin tức của khoa Báo chí đang tán gẫu sôi nổi, từ cửa xe có hai người đàn ông bước lên, mọi người chào hỏi: “Chào Hứa thần! Chào đàn anh Quan!”
Tròng mắt Tiểu Ưu đảo qua hai lần, chỉ chỉ vị trí trước mặt mình: “Hứa thần, ngồi đây đi!”
Hứa Bùi nhìn một lượt, khéo léo từ chối: “Trưởng ban Tần vẫn chưa có chỗ ngồi, anh ấy bị say xe, cứ để chỗ này cho anh ấy, tôi ngồi ở sau được rồi.”
Mọi người lại ồ lên.
Đến khi Tần Minh Bách lên xe, phát hiện mọi người quá nhiệt tình, lôi kéo anh ta mồm năm miệng mười nói:
“Trưởng ban Tần, Hứa thần thật tốt với anh! Biết anh thích ăn bưởi còn cố ý mua nhiều như vậy!”
Tần Minh Bách khó hiểu: “Tôi thích ăn bưởi?”
Mọi người mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Hứa thần cũng biết anh bị say xe.”
Tần Minh Bách tiếp tục thắc mắc: “Tôi bị say xe?”
“Đúng rồi, cho nên anh ấy thà rằng tự mình ngồi ở hàng ghế xóc nảy phía sau, còn để lại vị trí tốt ở hàng ghế đầu cho anh!”
Mọi người đều cảm động: “Không nghĩ Hứa thần lại chu đáo như vậy!”
Tần Minh Bách nhất thời có dự cảm không tốt.
Anh chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn vị trí phía sau Nhan Thư mà anh đã cẩn thận giữ lại.
Quả nhiên, vị trí đó đã bị người đàn ông kia chiếm giữ.
Người đàn ông như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, ngẩng đầu, mỉm cười thân thiện.
Cả người Tần Minh Bách đều không ổn chút nào: “…”
–
Khi lên núi mọi người đều cao hứng, hiện tại đi xe quay về trường, ai cũng đều than thở.
“Hạnh phúc đến thật ngắn ngủi, ngày mai còn phải lên lớp, haiz.”
“Đau khổ quá!”
Nhan Thư cũng nhịn không được mày ủ mặt ê: “Các cậu còn đỡ so với tôi, trở về tôi còn phải lên lớp toán học. Các cậu không biết, lớp đó và tụng kinh không có chút khác biệt nào, học toán không nổi, chỉ ngủ một lúc đã mất một đống kiến thức.”
Sau khi cô nói xong, tất cả mọi người đều cười vui vẻ.
Một cô gái lo lắng cho cô: “Vậy còn bài kiểm tra cuối kỳ làm sao bây giờ!”
Một cô gái khác nửa đùa nửa thật nói: “Không phải chúng ta ngồi chung xe với hai đại thần toán học Hứa thần và đàn anh Quan sao, thời điểm để khảo nghiệm tình hữu nghị trong hai ngày của chúng ta tới rồi.”
“Đúng vậy, hai vị đại thần hướng dẫn cho Nhan Thư một chút nha.”
“Nếu đại thần có lòng giúp đỡ, chắc chắn Nhan Thư sẽ nhẹ nhàng vượt qua môn này.”
Các cô gái trong số họ trước đây đều nhẹ dạ cả tin vào lời nói của Lâm Tuyết Mẫn, từng có hiểu lầm với Nhan Thư. Hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, tất cả đều sôi nổi tìm cơ hội giúp đỡ Nhan Thư: “Có đúng không, đàn anh Quan!”
Quan Văn Cường bị mấy cô gái tâng bốc như lọt trong sương mù, khóe miệng chưa từng hạ xuống.
Cậu ưỡn ngực: “Không…” Không thành vấn đề!
Cậu ta chưa kịp dứt lời thì đã bị giọng nam bên cạnh cắt ngang: “Cường ca, số liệu trữ hợp máy móc đã hoàn thành chưa?”
“Hả?”
Hứa Bùi giơ điện thoại: “Bên kia thúc giục đến muốn bệnh.”
Anh lại nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, giáo sư Tôn mới vừa hỏi cậu về phương án thiết lập mô hình, cậu định khi nào thực hiện? Hôm nay?”
Quan Văn Cường vùi đầu thống khổ, lời nói bên miệng biến thành: “… Không có thời gian.”
Các cô gái: “À, thế còn Hứa thần?”
Hứa Bùi cau mày, như có điều suy tư.
“Khi nào thì CUMCM* bắt đầu?”
“Một tháng sau.”
*CUMCM có nghĩa là Cuộc thi Toán học Đại học Đương đại về Mô hình hóa (dành cho người tham gia từ các trường đại học/ cao đẳng ở Trung Quốc Đại lục, HK SAR và Macau SAR, chữ “C” đầu tiên có nghĩa là Trung Quốc). Đây là cuộc thi hàng năm dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp trên toàn thế giới, do CSIAM (Hiệp hội Toán học Ứng dụng và Công nghiệp Trung Quốc) tổ chức.
Hai ngón tay Hứa Bùi hơi cong lên, chống khuỷu tay, khó xử: “Có chút rắc rối, khoảng thời gian này phòng làm việc nhận nhiều đơn đặt hàng, thời gian bên CUMCM cũng hơi khẩn trương.”
Cô gái phía trước quay đầu lại theo tầm mắt của mọi người, đuôi ngựa sau gáy trắng nõn quét qua.
Anh áp chế khóe môi hơi cong lên, “Nhưng…”
“Không cần đâu, Hứa thần!” Cô gái trước mặt nhìn anh cười, “Tôi đã tìm được gia sư rồi.”
Hứa Bùi hơi khựng lại: “… Cái gì?”
Nhan Thư quơ quơ di động, mi mắt cong cong: “Hôm thứ sáu tôi đăng bài lên diễn đàn tuyển gia sư, vừa mới có một đàn anh ở khoa toán học nhận rồi!”
Mọi người trong ban Tin tức:
“Oa, Nhan Thư đỉnh nha!”
“Không tồi, không tồi, cũng không hề ép buộc.”
“Vận khí thật tốt.”
Tiểu Ưu càng thêm vui mừng: “Hứa thần, bây giờ anh không cần phải khó xử nữa!”
Hứa Bùi: “…”
–
Hứa Bùi ngồi hàng ghế cuối bên cửa sổ, cánh tay tùy ý đặt trên bệ cửa, cúi đầu, một tay gửi tin nhắn.
Cất điện thoại, đeo bao tay vào, bắt đầu bóc vỏ bưởi.
Khẩu vị của tiểu nha đầu mập mạp này khá đại chúng, nhưng lại yêu thích duy nhất mùi vị đặc biệt của bưởi Zhaipo, đáng tiếc là loại bưởi này quá kén ăn, rất ít người có thể ăn được.
Hôm nay cũng thật may, có lẽ lúc này cô ấy cũng đang cao hứng.
Quan Văn Cường đang nói chuyện vui vẻ với Điền Tư Điềm một hồi, quay đầu lại thì thấy Bùi ca đang chăm chú lột vỏ bưởi, động tác thoạt nhìn còn ôn nhu khó hiểu.
Cậu nghiêng người lại gần: “Bùi ca, cậu làm gì mà bóc nhiều bưởi thế.”
Hứa Bùi không ngẩng đầu: “Không phải cậu thích ăn sao?”
Quan Văn Cường thụ sủng nhược kinh*: “Cái này, đều là lột cho tôi?”
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Hứa Bùi vuốt cằm: “Trong khoảng thời gian này nhiều đơn đặt hàng, phòng làm việc bên kia phải vất vả một trận, trước tiên khao cậu ăn cái này.”
Quan Văn Cường trong lòng cảm động, lại có chút rối rắm: “Nhưng nhiều thế, tôi ăn không nổi!”
Hứa Bùi cuối cùng cũng nâng mắt lên: “Vậy, không bằng ––—”
Anh dừng lại, Quan Văn Cường vô cùng tri kỉ tiếp lời: “Không bằng để tôi chia cho mọi người! Bạn học Điền, bạn học Nhan, đến đến đến, ăn bưởi nè! Bùi ca mới vừa bóc vỏ, còn tươi lắm.”
Cậu ta nói xong liền cảm thấy không được tốt lắm, Bùi ca tân tân khổ khổ lột cho cậu, chính mình lại đi mượn hoa dâng Phật, có chút không phúc hậu.
Đang muốn hỏi ý kiến của Bùi ca thì thấy người sau đang nhìn mình mỉm cười, nét mặt tựa hồ mang vẻ “Đứa nhỏ thật hiểu chuyện”.
“…”
–
Hứa Bùi liếc nhìn cô gái trước mặt đang vui vẻ ăn bưởi, sau đó nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, tai anh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô gái ngồi ghế trước:
“Sao vậy, Nhan Nhan, sao lại thở dài?”
“Đừng nói nữa, vị đàn anh nói sẽ dạy bù cho tớ, anh ấy mới vừa nhắn rằng tạm thời phải tham gia một cuộc thi toán, không có thời gian dạy tớ.”
“Ủa, sao xui xẻo thế này! Làm sao bây giờ?”
“…”
Hứa Bùi mở mắt ra, điều chỉnh tư thế ngồi, đang muốn mở lời, bên tai vang lên giọng nói đầy tự tin của Quan Văn Cường: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì to tát, để anh liên hệ một người giúp em…”
Nói được một nửa, Quan Văn Cường dừng lại.
Không biết vì cái gì, cậu luôn cảm thấy Hứa Bùi mặt không cảm xúc nhìn mình chằm chằm, trong mắt có chút lạnh lẽo.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nhận ra ý tứ trong ánh mắt ấy, Điền Tư Điềm và Nhan Thư đã bắt đầu hoan hô:
“Thật không đàn anh Quan!”
“Người đó là ai, có đáng tin không!”
Quan Văn Cường lập tức vỗ ngực: “Đáng tin, đáng tin, tuyệt đối đáng tin! Bạn học mà anh đây giới thiệu cực kỳ ưu tú, thực lực mạnh mẽ hơn đống người, nhân phẩm cũng đặc biệt tốt. Cậu ấy chính là ––– úi~”
Quan Văn Cường che cái chân bị dẫm đến đau nhức của mình, gào khóc.
Giọng của Hứa Bùi vang lên: “Là tôi.”
Quan Văn Cường: “…”
Điền Tư Điềm: “…”
Nhan Thư: “…”
Không khí trầm mặc vài giây.
Một lúc sau, Nhan Thư mới hoàn hồn lại: “Ý của anh là, anh giúp tôi bổ túc toán? Nhưng phòng làm việc bên kia của anh không phải rất bận sao, còn phải chuẩn bị cho cuộc thi CUMCM nữa mà?”
Hứa Bùi nhẹ nhàng nói: “Phòng làm việc cũng không quá bận, một tháng nữa vẫn còn thời gian cho cuộc thi CUMCM.”
Nhan Thư vẫn hơi do dự: “Chuyện này không tốt lắm đâu, chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian của anh sao?”
“Không có việc gì.” Hứa Bùi trầm ngâm nói, “Vừa lúc kiếm thêm thu nhập, trợ cấp cho gia đình.”
Trợ cấp cho gia đình???
Quan Văn Cường kinh hãi: “Bùi ca, cậu tùy tiện…” tùy tiện nhận một đơn đặt hàng đã kiếm lời tới sáu con số, cần gì vì vài trăm nhân dân tệ làm gia sư để trợ cấp cho gia đình chứ?
Chẳng qua còn chưa kịp nói ra, mu bàn chân lại đau xót: “Ôi đệch~”
–
Nhan Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, tay trái nhéo một miếng bưởi nhỏ, cho vào miệng.
Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, vì thế liền ghé vào tai Điền Tư Điềm: “Điềm Điềm, gia đình Hứa thần hẳn là không tệ, tại sao còn cần trợ cấp cho gia đình?”
Điền Tư Điềm vừa chơi xong một ván game, cất điện thoại di động: “Cậu thấy nhà anh ấy không tồi chỗ nào?”
Nhan Thư ngừng nói.
Khi còn bé, cô không có khái niệm về tiền bạc, nhưng mơ hồ nhớ tới nhà họ Hứa cũng đâu phải bộ dáng thiếu tiền gì.
Cũng may, Điền Tư Điềm không thực sự muốn nghe cô trả lời, còn phổ cập khoa học cho cô:
“Cậu đã thấy anh ấy lái chiếc Volkswagen kia chưa? Tớ nghe nói đó là phần thưởng do trường tặng, sau khi anh ấy đạt quán quân cuộc thi League cấp đại học vào năm nhất, mấy năm đã có hơn 10 vạn chiếc xe được lái, miễn cưỡng trở thành phiên bản Iraq bị chiến tranh tàn phá…
Nhìn quần áo thường ngày anh ấy mặc đều không phải tên tuổi lớn gì, có lẽ toàn thân cộng lại cũng không đến số lẻ so với một bộ quần áo của cậu.”
Nhan Thư cẩn thận suy nghĩ, cũng có lý.
Chẳng lẽ gia đình anh ấy phá sản?
Trách không được anh lợi hại như vậy mà phải nhờ đến tiền phụ cấp dạy gia sư.
Mới vừa nghĩ, nhóm người của ban Tin tức nghe được tin tức đều trở nên kích động, tất cả đều hâm mộ, ghen tị:
“Nhan Nhan, tôi nghe nói Hứa thần đồng ý dạy bổ túc cho cậu?!”
“Chúng tôi chỉ nói vậy thôi, không nghĩ anh ấy thật sự đồng ý! Vận may của cậu thật tốt quá đi!”
“Đúng vậy, khổ tận cam lai*. Buổi sáng biết chị Lâm dám làm thế với cậu, tôi bị dọa đến nhảy dựng đây này!”
(*Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
“…”
Hứa Bùi vốn dĩ đang xem điện thoại, nghe vậy thì giương mắt, “Chị Lâm là sao?”
Tiểu Ưu nhanh mồm nhanh miệng, hai ba câu đã nói những chuyện phát sinh trong hai ngày qua.
Hứa Bùi nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Cho nên lều của Nhan Thư là do cô ta phá?”
Tiểu Ưu căm giận: “Đúng vậy, Nhan Thư cũng thật thảm, trước đó cô ấy cũng không nói gì với chúng tôi, mọi người còn tưởng rằng chị Lâm rất tốt với cô ấy.”
“Chị Lâm là người nào?”
“Lâm Tuyết Mẫn!”
Hứa Bùi không nói gì nữa.
Anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
Lại suy tư một hồi, lấy laptop từ balo ra, đưa mắt gõ một chuỗi code, đợi đến khi xử lý ổn thỏa, trong xe đã thành một mảng yên tĩnh.
Anh day day ấn đường, ngước mắt lên.
Cô gái ngồi ở ghế trước không có động tĩnh, có vẻ là đang ngủ.
Một lúc sau, cô hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ, từ từ dựa vào cửa kính xe.
Cửa kính xe rung lên, đầu cũng lắc theo, cô gái nhỏ dường như bị kính cửa sổ làm đau, vô thức đưa tay ra xoa xoa đỉnh đầu.
Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm một lúc.
Anh cúi người, mở khóa kéo balo, lấy ra một chiếc áo khoác rộng thùng thình.
Quan Văn Cường và Điền Tư Điềm cảm giác ánh sáng tối sầm lại.
Cậu quay đầu nhìn sang.
Hứa Bùi hai tay ôm lấy áo khoác, ở giữa không trung vung lên, áo khoác dài vững vàng rơi xuống đỉnh đầu, bao phủ cả người anh.
Quan Văn Cường không rõ nguyên do: “Bùi ca, cậu đang làm gì vậy?”
Hứa Bùi cúi người, giữ lấy lưng ghế, áo khoác ngăn cách tầm mắt xung quanh.
Một giọng nói trầm thấp xuyên qua quần áo truyền đến: “Ngủ đi.”
Trong không gian nhỏ hẹp, che khuất tầm nhìn của mọi người, Hứa Bùi vươn tay ra trước.
Bàn tay vượt qua khe hở giữa cửa sổ và ghế trước, mu bàn tay nhẹ nhàng kề sát vào cửa sổ phía trước.
Vài giây sau, cái đầu nhỏ ở hàng ghế trước hơi nhích lại gần, tựa vào lòng bàn tay rắn chắc ấm áp của người đàn ông.
–
Đường núi hiểm trở, rung khiến người ta mơ màng sắp ngủ.
Lần này Nhan Thư ngủ vô cùng thoải mái, xe buýt đến trường mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cô vừa ngáp vừa vặn vẹo trên người Điền Tư Điềm, đang xếp hàng lấy hành lý thì giọng nói lớn của Quan Văn Cường vang bên tai cô: “Bùi ca, sao cậu lại xoa tay vậy!”
“… Tê tay.”
“Không phải chứ, đi xe sao lại tê tay? Bùi ca, chờ tôi với!”
Âm thanh từ xa lại gần.
Đến khi cô thoáng tỉnh táo lại, Hứa Bùi đã đứng ở trước mặt.
“Mấy giờ?” Anh hỏi.
Nhan Thư còn lơ mơ chưa tỉnh, dụi dụi mắt: “Giờ gì cơ?”
Hứa Bùi lời ít ý nhiều: “Học thêm.”
“Học thêm cái gì?”
“…”
Đến khi Nhan Thư bắt gặp ánh mắt của Hứa Bùi, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo, cô có chút không dám tin: “Ý anh là, từ tối nay bắt đầu học bổ túc toán?”
Hứa Bùi nói nhỏ: “Nếu không thì?”
Nhan Thư bắt đầu đau đầu, cô cố gắng kéo dài: “Hay là, ngày mai đi? Ngày mai, nhất định! Tối nay tôi vẫn còn bản thảo chưa viết xong.”
Điền Tư Điềm quay đầu lại: “Không phải bản thảo của cậu đã viết từ ba ngày trước rồi à?”
Nhan Thư: “…”
Cô còn có ý giãy dụa, “Quần áo còn chưa giặt.”
Điền Tư Điềm: “Cậu sao vậy, hôm thứ sáu cậu giặt quần áo rồi mà?”
Nhan Thư ấp úng: “Còn có, còn có một cái…”
Hứa Bùi đưa tay liếc nhìn đồng hồ, “Như vậy đi, cho em nửa tiếng, đủ không?”
Nửa tiếng???
Nhan Thư bị nghẹn đến mức không nói nên lời, thật lâu sau mới đau xót duỗi một ngón tay, “Ít nhất một tiếng!”
“Được, một tiếng.”
“Chờ đã, học ở đâu?”
Hứa Bùi im lặng một lúc, cong môi: “Vậy thì, đến ––—” nhà tôi.
Chưa kịp nói xong đã bị Quan Văn Cường thở hồng hộc chạy tới một hơi cắt ngang: “Đến phòng tự học!”
Nhan Thư: “Còn chỗ không?”
Quan Văn Cường cam đoan: “Không cần lo, hai người bạn của anh 7 giờ phải về phòng, vừa vặn mọi người có thể đến mượn chỗ của hai người đó.”
Nhan Thư lập tức quyết định: “Được, vậy đến phòng tự học. Cảm ơn nhé, đàn anh Quan.”
“Không có gì, anh cũng chỉ đang giúp Bùi ca thôi!”
Quan Văn Cường tự cảm thấy mình đã giải quyết được vấn đề nan giải cho Hứa Bùi, dương dương đắc ý cầu khen ngợi, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, sâu thẳm của Bùi ca.
Một trận gió thu thổi qua, thân thể luôn cường tráng của cậu chợt rùng mình không thể giải thích được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!