Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường
Chương 56: Người đâu, mau photoshop môi Hứa thần và hoa khôi khoa chạm nhau
[A a a phải che mắt! Cái này là thứ tôi có thể nhìn miễn phí sao]
[Hoa khôi khoa vậy mà lại thu phục Hứa thần thành công!! Nhìn không ra hoa khôi khoa rất trâu bò nhaaa!!]
[Bàn về trà đạo vẫn phải học tập hoa khôi khoa nha (đầu chó)]
[Đề nghị lầu trên tỉnh lại đi, đích thân Hứa thần đã đính chính cho hoa khôi khoa, lại còn mở miệng là lá trà, lầu trên là chị em của chị Lâm à?]
[Nếu nói hoa khôi khoa là trà thì cũng là loại ngoại hạng, Hứa thần và cô ấy là thanh mai trúc mã, không yêu đương với cô ấy chẳng lẽ còn có thể cùng cô?]
[Lầu trên diss hoa khôi khoa, làm phiền soi lại gương! Đúng rồi, phiền nhớ cho, thủ khoa khoa Báo chí cũng là cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là bạch phú mỹ chính hiệu, luôn ngồi xe Aston Martin, bàn về thực lực kinh tế, Hứa thần còn không xứng với cô ấy đâu!]
[Hoa khôi khoa trâu bò thế!]
[Nữ thần bảo bối của tôi giữ không nổi, giá trị nhan sắc quá cao, khiến thực lực bị đánh giá thấp nghiêm trọng đúng là không có ai! Đừng giẫm đạp để mà tiêu khiển, hai người họ ưu tú như vậy rõ ràng là tuyệt phối được không hả!]
[Tuyệt phối +1! Họ vừa là thanh mai trúc mã lại vừa là học bá, nhan sắc siêu cao rất giống như nam nữ chính ngôn tình ở Tấn Giang mà! Hôn dưới mưa cũng quá lãng mạn rồi!!! Ghen tị chết tôi rồi! Nhan Thư đúng là đẹp chết tôi rồi!]
[Là đẹp đến trình độ con kiến đi qua cũng phải thán phục]
[Là đẹp đến trình độ muốn giành bạn gái với Hứa thần]
[…]
Hứa Bùi cướp điện thoại trên tay Nhan Thư, kéo xuống bình luận cuối cùng, thuận tay bấm vào nút ba chấm bên cạnh.
Nhan Thư liếc mắt nhìn, kỳ quái hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hứa Bùi lạnh nhạt nói: “Tố cáo.”
Nhan Thư: “… Anh tố cáo cái gì?”
“Truyền bá tin tức giả.” Hứa Bùi từ từ liếc cô một cái, “Em không phải bạn gái anh, mà là vợ anh.”
Nhan Thư: “…”
Điền Tư Điềm: “…”
Đúng kiểu ba chữ không rời bà xã!
Chỉ là, nhờ có Hứa thần nói, Điền Tư Điềm nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi Nhan Nhan, vợ chồng các cậu có định công khai không?”
“Công khai gì?” Nhan Thư hơi mông lung.
Điền Tư Điềm: “Chuyện cậu và Hứa thần kết hôn ấy, tránh cho mọi người suy đoán lung tung.”
Nhan Thư khó hiểu: “Tại sao tớ phải kể chuyện của mình cho người khác biết, tớ cũng đâu có quen họ.”
Điền Tư Điềm gật đầu một cái: “Nghĩ cũng đúng.”
Nhan Thư lại nói: “Hơn nữa, chuyện này cũng không phải chuyện của một mình tớ. Chắc chắn thầy Hứa cũng không muốn người khác biết.”
Cô quay đầu lại nhìn Hứa Bùi, “Đúng không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt cô vô cùng khẳng định.
Hứa Bùi trầm ngâm chốc lát: “… Ừ.”
Nhan Thư không khỏi có chút đắc ý: “Đó nhìn xem, tớ đã nói rồi!”
Cô hiểu rất rõ Hứa Bùi.
Anh là người khiêm tốn, làm sao có thể muốn rêu rao chuyện kết hôn.
Điền Tư Điềm liếc nhìn Hứa Bùi, lại nhìn khuôn mặt đắc ý của Nhan Thư, muốn nói lại thôi: “…”
Sao cô lại có cảm giác Hứa thần rất muốn cho mọi người biết?
–
Lúc này trên mạng vừa trải qua một loạt khiếp sợ và hỗn loạn, mọi người tiếp nhận tin tức này rất nhanh, thừa dịp cuối năm, thậm chí còn nổi lên các loại bình chọn.
Cái gì mà cặp đôi tình nhân được hoan nghênh nhất Lan Đại, cặp đôi có trị giá nhan sắc cao nhất, v…v…
Còn có một điều kỳ quái —— đôi tình nhân khiến mọi người muốn ấn đầu cho bọn họ hôn một cái.
…
Trong mỗi loại bình chọn cặp đôi, hai người như hắc mã, số phiếu tăng lên vô cùng nhanh, cách rất xa các đôi tình nhân khác.
Nhan Thư mặt đầy phức tạp nhìn Điền Tư Điềm bấm bình chọn từng cái: “Bây giờ sinh viên trường mình rảnh rỗi như vậy à?”
Điền Tư Điềm nghi ngờ: “Ơ, sao cậu lại có phản ứng như thế? Lấy sự hiểu biết của tớ đối với cậu, còn tưởng rằng cậu muốn kêu gọi tất cả mọi người bình chọn chứ!”
Nhan Thư hơi cạn lời, cô thở dài: “Điềm Điềm, cậu nhìn lầm tớ rồi, sao tớ có thể để ý đến mấy cái hữu danh vô thực này.”
Điền Tư Điềm cảm thấy hiếm lạ: “Uây, gả cho Hứa thần xong là thay đổi nha, lòng háo thắng cũng bị mất, vô dục vô cầu cơ!”
Nhan Thư sâu sắc nói: “Đương nhiên phải thay đổi rồi, cũng không thể cho thầy Hứa nhà mình mất thể diện được.”
Điền Tư Điềm rất xúc động, lập tức khen cô: “Có tiền đồ đấy Nhan Nhan!”
Nhan Thư khiêm tốn nói: “Đều là thầy Hứa dạy tốt.”
Nói xong, lại nghe Điền Tư Điềm khen thầy Hứa nhà mình một lúc lâu, Nhan Thư mới vui vẻ cúp điện thoại.
Cô ngẩng đầu, quét mắt nhìn sang anh đang nghịch điện thoại, cười hì hì lại gần chỗ anh: “Thầy Hứa đang làm gì thế?”
Hứa Bùi bấm vào mấy cái bình chọn, thuần thục bình chọn một phiếu, tỉnh bơ cất điện thoại, bình tĩnh nói: “Quan Văn Cường làm số liệu có vấn đề nên phải sửa lại.”
Nhan Thư nhíu mày: “Sao đàn anh Quan bất cẩn như vậy chứ?”
Hưa Bùi trầm mặc trả lời: “… Ừ.”
Vừa dứt lời, điện thoại rung lên.
Quan Văn Cường: [Bùi ca, tất cả bảng xếp hạng đều bỏ phiếu rồi! Yên tâm, vị trí đầu bảng của hai người vô cùng vững chắc! Thế nào, các anh em ra lực tốt chứ!]
Hứa Bùi: [Cực khổ rồi]
Nhan Thư vô thức liếc mắt nhìn Hứa Bùi nghịch điện thoại, tình cờ thấy khung chat của Quan Văn Cường: “Đàn anh Quan lại xảy ra vấn đề ư?”
Hứa Bùi tắt máy, tâm tình rất tốt, hạ mi nói: “Không phải, cậu ta lập công lớn.”
Nhan Thư lập tức sửa lời: “Em vừa nhìn đã biết anh ấy là người có thể làm việc lớn!”
Hứa Bùi nhìn bộ dạng cỏ đầu tường đáng yêu của cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhịn được ôm cô vào ngực, thấp giọng chuyển đề tài: “Hôm nay công việc thế nào?”
Những ngày qua Nhan Thư chạy đông chạy tây theo tổ tiết mục, điều giải mâu thuẫn gia đình, phỏng vấn thương gia lòng dạ đen tối, phổ cập thông tin để người già không bị lừa gạt trên mạng, mỗi ngày đều mệt mỏi vô cùng.
Nhưng bất kể bận thế nào, mỗi ngày sau khi về nhà, hai người đều nằm trên giường kể cho đối phương nghe những chuyện xảy ra.
“Có đứa bé tên là Nhạc Nhạc, phát hiện bị hội chứng Cohen, loại bệnh này vô cùng hiếm thấy, mỗi việc tra ra căn bệnh này cũng trì hoãn hai ba năm, có lẽ phải dùng đến mấy ngàn tệ.” Nhan Thư nói tới chuyện hôm nay phỏng vấn một gia đình, giọng rất thấp.
(*Hội chứng Cohen (còn gọi là “Hội chứng Pepper” hay “Hội chứng Cervenka”) là một rối loạn di truyền bệnh lý gây ra tình trạng giảm trương lực cơ cùng với các đặc điểm lâm sàng khác như chậm phát triển tinh thần và những dấu hiệu bất thường trên khuôn mặt.)
Hứa Bùi đổi một tư thế, tùy ý ôm vai cô, ngón tay anh xoắn những sợi tóc mềm mại của cô, lẳng lặng nghe cô kể.
“Hai vợ chồng son kia kinh tế cũng không dư dả, con trai lại bị loại bệnh này, chỉ có thể một người làm nhiều việc, làm việc không quản ngày đêm, tuổi còn trẻ nhưng nhìn tiều tụy vô cùng.” Nhan Thư nhớ tới đối tượng phỏng vấn hôm nay, không khỏi thở dài, “Nhạc Nhạc còn phải ở lại viện để điều trị, bệnh viện bắt nộp tiền trước nên hai vợ chồng bọn họ rất bất lực, mới có hai mấy tuổi mà đầu hai người đã có biết bao nhiêu tóc bạc.”
Hứa Bùi hỏi cô: “Em định làm gì?”
Nhan Thư thở dài: “Thứ em làm được cũng có hạn.”
Toàn bộ hành trình, cô làm việc theo phép công, chẳng qua trước lúc đi, cô đã len lén nhét toàn bộ tiền mặt trên người xuống dưới gối của Nhạc Nhạc.
Tiếp theo vẫn phải chờ tiết mục được phát, có ích hay không phải hy vọng vào nó.
Hứa Bùi nghe cô nói tới chuyện này, suy tính một chút: “Như vậy thì quá bị động, nếu được thì bảo người bên em đưa tài liệu cho quỹ Ái Đức, khi kiểm tra thông qua sẽ có người liên lạc cho bên kia.”
Nhan Thư lắc đầu một cái: “Nhưng thời gian để quỹ Ái Đức kiểm tra phải mất ít nhất hai tháng, đến lúc ấy chắc chắn không kịp.”
“Vậy em có thể đưa tài liệu cho người quản lý xem xét, ba ngày là xong.”
“Người quản lý xem xét?”
Hứa Bùi cười một cái, vừa vặn ở cửa truyền tới tiếng động.
Đợi đến lúc vợ chồng Hứa Thành Sơn từ ngoài cửa đi tới, ánh mắt Hứa Bùi rơi trên người mẹ anh: “Giới thiệu một chút, mẹ chồng của em, bà Bùi Dao, quản lý của quỹ Ái Đức.”
Nhan Thư: “…”
Bùi Dao vừa nghe cô kể chuyện này đã lập tức nhận lời.
Thấy Nhan Thư còn do dự, bà trấn an: “Chẳng qua là rút ngắn thời gian mà thôi, Kiều Kiều, con yên tâm, cơ chế xét duyệt của quỹ xã hội chúng ta rất hoàn chỉnh, quá trình xét duyệt chắc chắn không xảy ra sai sót.”
“Đúng rồi.” Bùi Dao đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng người kéo tay Nhan Thư, ôn hòa cười nói, “Kiều Kiều, con có hứng thú tới giúp mẹ xử lý chuyện của quỹ xã hội không?”
–
Bùi Dao nói là làm, ngày thứ hai đã để cho Nhan Thư giữ một chức quản lý trên danh nghĩa, quản lý công việc của quỹ từ thiện cùng bà.
Vì vậy, Nhan Thư bận rộn hơn rất nhiều.
Trước kia chỉ chạy đi chạy lại giữa trường học và đài truyền hình, bây giờ lại thêm việc quản lý quỹ từ thiện nên cô bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả thời gian ngủ cũng cảm thấy quá xa xỉ.
Mới vừa chợp mắt trên xe một chút liền bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức.
Nhan Thư thở dài, cất giọng buồn ngủ: “Điềm Điềm, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng!!”
Điền Tư Điềm ngược lại không sợ chút nào: “Có chuyện rồi! Chuyện đại sự! Không phải tối qua cậu bảo không quan tâm đến mấy cái bình chọn đôi tình nhân trên diễn đàn sao!!!”
“Ừ, thì sao?” Nhan Thư mệt mỏi, “Cuộc bình chọn quá nhàm chán nên bị buộc phải chấm dứt?”
“Không phải!” Điền Tư Điềm hít một hơi thật sâu, “Là việc Hứa thần âm thầm đi kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho hai người bị phát hiện!”
“Cái gì!” Nhan Thư lập tức tỉnh ngủ, mắt trợn tròn, “Anh ấy kêu gọi cái gì cơ?”
Điền Tư Điềm ngừng lại một lúc: “Chính là cái bình chọn mà cậu cảm thấy buồn nôn nhất —— # đôi tình nhân khiến mọi người muốn ấn đầu cho bọn họ hôn một cái #.”
Nhan Thư: “…”
Điền Tư Điềm khiếp sợ xong, bắt đầu hậu tri hậu giác* hưng phấn.
(*quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ chuyện xảy ra khá chậm.)
Mặt cô nàng đầy kích động, gửi cho Nhan Thư hai tấm ảnh cap màn hình.
Tấm thứ nhất.
Hứa Bùi: [Trên Weibo, tôi bỏ phiếu cho # đôi tình nhân khiến mọi người muốn ấn đầu cho bọn họ hôn một cái #, bỏ một phiếu quý giá cho mục ‘Người đâu, mau photoshop môi Hứa thần và hoa khôi khoa chạm nhau’…]
Tấm thứ hai là bình luận của các bạn học.
[Hứa thần, nếu bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái]
[Phía chính chủ phát đường sao, a a a ngọt chết tôi rồi!]
[Ha ha ha ha Hứa thần còn tự mình bình chọn cho mình]
[Cứu mạng!!! Hình tượng nam thần trong tôi bị sụp đổ! Nhưng sao tôi lại vui vẻ thế này!]
[Cười chết mất, hình như Hứa thần không biết một số bình chọn sẽ tự động chia sẻ???]
[Đây chính là khi Hứa thần dính vào lưới tình à? Này thì yêu này hahahaha]
[Hứa thần: là anh em thì bầu cho tôi một phiếu!]
[Chụp lại trước khi xóa (đầu chó)]
–
Trong khi cả trường haha nện đất, Hứa Bùi đang ngồi một góc trong phòng làm việc của giáo sư Tôn, anh cúi đầu chăm chú ghi chép cái gì đó trong sổ tay.
Vẻ mặt Hứa Bùi nghiêm túc, sống lưng thẳng tựa như cây bạch dương nhỏ, sau khi ghi ghi chép chép xong, anh ngước mắt lên, xuyên qua mắt kính mỏng nhìn giáo sư Tôn phía đối diện: “Mồi câu thì sao, có gì cần chú ý?”
Giáo sư Tôn nói như thuộc lòng: “Vo viên hạt bắp tươi rồi trộn với mồi câu, em cũng đừng xem thường cái này, đây chính là một việc yêu cầu kinh nghiệm, có rất nhiều loại cá khác nhau, mồi câu sai một li đi một dặm, phải mời sư phụ đặc biệt điều phối.”
Tôn Hiếu Nguyên như nhớ tới cái gì, “Aizz, thầy nói với cậu làm gì không biết, cậu vừa không thích ăn cá vừa không thích câu cá, hỏi làm gì?”
Hứa Bùi cười một cái: “Nhưng ông ngoại em thích cái này.”
“Ông ngoại?”
“Nói đúng ra là ông ngoại của vợ em.” Hứa Bùi ung dung thong thả giải thích, “Qua hai ngày tết Nguyên Đán, em sẽ đi thăm ông ấy cùng Nhan Thư.”
Giáo sư Tôn gật đầu một cái, lại cảm giác không đúng: “Nhan Thư nhà cậu không phải cũng biết sao, những thứ này là con bé chỉ thầy, sao cậu không nhờ con bé chỉ cho?”
Nhan Thư nhà anh à…
Hứa Bùi cất sổ tay rồi đi ra ngoài: “Khoảng thời gian này cô ấy rất bận. Em về trước đây thầy Tôn.”
Qua hai ngày nữa là về sông Liễu Hà rồi, anh phải tranh thủ chuẩn bị ít thứ.
Lúc giáo sư Tôn kịp phản ứng thì bóng dáng Hứa Bùi cũng đã biến mất.
Ông lập tức giận đến méo miệng, ném một chiếc bút để trút giận.
Hóa ra là mình con nhóc kia bận bịu?
Chẳng lẽ ông không bận?
Con người này sao mà!!!!
Có vợ quên thầy!
–
Hứa Bùi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư Tôn, đi một đoạn đường nhưng anh có cảm giác ánh mắt các bạn học nhìn mình hơi quái dị.
Mặt anh không thay đổi nhìn sang, những bạn học kia lại giả vờ không có gì nhìn lung tung.
Hứa Bùi như có điều suy nghĩ dời mắt đi, chuông điện thoại của anh vang lên, liếc mắt nhìn, thì ra là Quan Văn Cường.
Hứa Bùi nhấc máy, để điện thoại cạnh tai, chậm rãi hỏi: “Hôm nay có bỏ phiếu không?”
Đầu điện thoại bên kia Quan Văn Cường vẫn chưa trả lời, anh lại nghe bên cạnh có giọng nói: “Bỏ bỏ bỏ! Đã sớm bỏ phiếu rồi!”
Hứa Bùi chậm rãi quay đầu, đối mặt với hai người đang đi tới ở đằng sau.
Đại khái là trên mặt anh không có biểu tình gì, nhìn qua thần sắc không rõ, người vừa mới tiếp lời anh lập tức ngậm miệng, một cô gái khác trốn sau lưng cô nữ sinh này như bị dọa đến run một cái, yếu ớt nói: “Cái đó, tôi cũng bầu chọn cho anh rồi.”
Cuối cùng, cô gái ấy tựa như tranh công, nhỏ giọng bổ sung, “Cả ký túc xá chúng tôi đều bỏ phiếu rồi!”
Hứa Bùi: “…?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!