Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi - Chương 156: - Người nghiên cứu phát minh game (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Chương 156: - Người nghiên cứu phát minh game (11)


Edit: Min

《 Vị Vua Của Tinh Tế 》nhận được rất nhiều sự quan tâm cuối cùng cũng chính thức ra mắt, ban đầu Đỗ Kiệt khuyên Tịch Thụy nên tiến hành Open beta trước, nếu lỡ như có bất kỳ vấn đề gì, thì bọn họ cũng có thể sửa chữa chương trình và xóa luôn các bản ghi chú trước khi sửa chữa ngay lập tức.

Nhưng Tịch Thụy đã dồn hết tâm huyết muốn ganh đua cao thấp chế tác game với Cảnh Dương rồi, dù là một chi tiết nhỏ cậu ta cũng không muốn thua kém, nếu 《 Xưng Bá Tinh Tế 》 trực tiếp khởi động, thì 《 Vị Vua Của Tinh Tế 》 đương nhiên cũng phải nhảy cóc qua giai đoạn open beta này, trực tiếp khởi động rồi.

Không ít người chơi tràn đầy hứng thú đăng ký game, muốn nhìn xem《 Vị Vua Của Tinh Tế 》có thật sự giống như quảng cáo tuyên truyền, các phương diện đều nghiền áp《 Xưng Bá Tinh Tế 》hay không.

Những hình ảnh đầu tiên sau khi vừa đăng nhập vào game, làm những người chơi đã bị《 Xưng Bá Tinh Tế 》đề cao thưởng thức,  nháy mắt liền thất vọng về hình ảnh của《 Vị Vua Của Tinh Tế 》.

Có một số người cảm thấy hình ảnh rác rưởi như vậy, còn không bằng tiếp tục chơi 《 Xưng Bá Tinh Tế 》, ít nhất là hình ảnh đẹp mắt, cảm giác chân thật cũng mạnh hơn nhiều.

Mà có người chơi lại cảm thấy, nếu đã vào rồi thì ở lại trải nghiệm một chút cũng được. Mặc dù hình ảnh chẳng ra gì, nhưng quảng cáo tuyên truyền rầm rộ như vậy, nói không chừng có chỗ hơn người thì sao? Vì thế liền chơi tiếp.

Sau khi《 Vị Vua Của Tinh Tế 》ra mắt, có thể nói là toàn bộ công ty Tịch Thịnh đều chú ý phản ứng của người chơi. Khởi đầu với  số lượng lớn người chơi đăng ký, bất kể là Tịch Thụy hay là đội ngũ nghiên cứu phát minh game, tất cả đều vô cùng vui mừng.

Tịch Thụy nhìn số lượng người đăng ký không ngừng tăng lên, trong lòng vô cùng hài lòng, cũng  vô cùng hưng phấn. Cậu ta cảm thấy mình đợi nhiều năm như vậy chính là đang đợi ngày này, rốt cuộc cậu ta cũng chờ được cơ hội có thể hạ thấp Tịch Lặc rồi.

Giờ phút này Tịch Thụy thậm chí hy vọng lão chủ tịch còn sống, cậu ta muốn cho ông tận mắt nhìn xem, đứa cháu trai mà ông tự mình dạy dỗ đồng thời còn thừa nhận duy nhất kia, nó không hề mạnh! Khẳng định lão chủ tịch sẽ hối hận vì lúc trước đã không thừa nhận cháu trai là cậu ta này. Không lâu nữa thôi, cậu ta sẽ có thể hung hăng chà đạp Tịch Lặc ở dưới chân, khiến Tịch Lặc vĩnh viễn cũng không thể xoay người!

Thật ra có nhiều người chơi đăng ký như vậy, phần lớn đều là bởi vì quảng cáo rầm rộ của Tịch Thịnh đã thành công thu hút được rất nhiều người. Nhưng mà sau khi đăng nhập, bởi vì hình ảnh mong muốn khác xa so với quảng cáo tuyên truyền, cho nên rất nhiều người chơi đăng ký sau khi vừa đăng nhập liền rời khỏi game.

Tịch Thụy chỉ nhìn thấy số lượng đăng ký đang không ngừng tăng lên thôi, mà đã cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi, thậm chí còn có một loại cảm giác là đã chạm đến sự thành công, áp đảo hết tất cả các công ty game.

《 Vị Vua Của Tinh Tế 》chẳng qua chỉ mới chính thức khởi động có hai ngày mà thôi, nhưng càng ngày càng có nhiều người chơi bất mãn với nó, người chơi vừa đăng nhập liền rời khỏi cũng càng ngày càng nhiều. Trên các diễn đàn game lớn đều đang thảo luận về《 Vị Vua Của Tinh Tế 》, độ đề tài rất cao, nhưng đa phần đều là người chơi châm chọc và mỉa mai cái game này.

Trong vòng một tuần lễ, trên mạng đều là tiếng chửi rủa《 Vị Vua Của Tinh Tế 》, người từng chơi game này đều châm chọc công ty Tịch Thịnh, nói bọn họ quảng cáo lừa đảo, vậy mà dám các phương diện của《 Vị Vua Của Tinh Tế 》đều nghiền áp 《 Xưng Bá Tinh Tế 》, cũng không biết bọn họ lấy tự tin và thể diện ở đâu ra mà lại có thể tuyên truyền như vậy nữa, rõ ràng là các phương diện đều bị《 Xưng Bá Tinh Tế 》nghiền áp mới đúng.
Người đã từng chơi qua《 Xưng Bá Tinh Tế 》và《 Vị Vua Của Tinh Tế 》, có thể nói là quần chúng phẫn nộ, nếu như trước đây nội dung quảng cáo của Tịch Thịnh không khoa trương, không lấy《 Xưng Bá Tinh Tế 》 ra so sánh, thì bọn họ đâu có khả năng phận nộ như vậy. Nhưng người đã chơi qua cả hai game, lại càng phẫn nộ hơn trước hành vi phóng đại quá mức game nhà mình và hạ thấp game nhà người khác của công ty Tịch Thịnh.

Những fan của《 Xưng Bá Tinh Tế 》là đặc biệt phẫn nộ nhất, bọn họ cảm thấy công ty Tịch Thịnh ké fame của《 Xưng Bá Tinh Tế 》thì thôi đi, kết quả game làm ra căn bản là không thể đánh đồng với《 Xưng Bá Tinh Tế 》, hành vi này của bọn họ quả thực là kinh tởm và vô liêm sỉ mà.

Liên quan đến hành vi khuếch đại sự thật, dẫm lên nhà khác và lừa gạt người chơi nghiêm trọng của Tịch Thịnh, rất nhiều người chơi đều quyết định rằng trong tương lai chỉ cần là game của Tịch Thịnh sản xuất, bọn họ tuyệt đối sẽ không chơi, còn bôi đen game của công ty Tịch Thịnh cả đời. Cổ phiếu của Tịch Thịnh tuột dốc không phanh, khiến cho các cổ đông hoảng sợ và bất mãn nghiêm trọng với Tịch Thụy.
Cơn giận dữ tích tụ trong nhiều ngày, khi nhìn thấy những bình luận chửi rủa và châm chọc không ngừng tăng lên, cuối cùng cũng khiến Tịch Thụy bùng nổ đập máy tính.

Tịch Thụy nhìn những người đang đứng trong văn phòng của mình, đôi mắt như sắp phun ra lửa, giận dữ hét “Tôi tốn cả đống tiền để mời mấy người, đây là kết quả để báo đáp tôi đó hả?”

Các thành viên của tổ nghiên cứu phát minh game đều im lặng không lên tiếng, ngay cả Đỗ Kiệt cũng không có lời nào để nói, không phải bọn họ không muốn biện minh cho mình, mà là Tịch Thụy đã rất tức giận rồi, bây giờ bọn họ mà biện minh thì kiểu gì cũng là đổ thêm dầu vào lửa.

Thật ra các thành viên đó cũng rất oan ức, mặc dù thật sự là bởi vì bọn họ không cùng ý kiến và không đủ ăn ý, nên mới dẫn tới game xuất hiện rất nhiều vấn đề, nhưng mà nếu như Tịch Thụy không tuyên truyền quá khoa trương, thì lúc open beta bọn họ đã có thể chậm rãi sửa chữa những chỗ có vấn đề rồi. Coi như bọn họ làm không thể so sánh với 《 Xưng Bá Tinh Tế 》đi, thì cũng sẽ là một game rất không tồi, ít nhất là sẽ không bị chửi thảm như vậy.
“Chẳng lẽ tất cả số tiền mà tôi bỏ vào cái game này và cho mấy người đều mất trắng hay sao?!” Tịch Thụy giận dữ hét “Mấy người đều là phế vật! Sớm biết mấy người vô dụng như vậy thì tôi đã không mời rồi?!”

Bởi vì một câu phế vật của Tịch Thụy mà sắc mặt của mọi người đều thay đổi, mặc dù ở công ty trước bọn họ không có nhiều tiền như hiện tại, nhưng vì năng lực của bọn họ rất tốt nên xứng đáng nhận được sự tôn trọng, cho dù là lúc mới bắt đầu làm việc thì cũng chưa từng tức giận như vậy.

“Tịch Thụy……, Tịch tổng.” Rốt cuộc Đỗ Kiệt cũng chịu mở miệng khuyên “Bây giờ nói mấy cái đó thì có ích gì, mau nghĩ cách khắc phục thì hơn.”

“Khắc phục?!” Tịch Thụy hung tợn trừng Đỗ Kiệt nói “Anh đi xem đánh giá trên mạng đi, xem coi bây giờ có bao nhiêu người đã bắt đầu tẩy chay game của công ty chúng ta?! Anh xem đi! Phải khắc phục như thế nào hả?! Còn có đường để khắc phục sao?!”
Đỗ Kiệt lại im lặng, anh ta cũng hoàn toàn không đoán trước được là mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.

“Mấy người nói đi! Bây giờ phải làm sao đây?!” Tịch Thụy chất vấn bọn họ “Phải xử lý như thế nào thì mới có thể hồi lại tổn thất của công ty đây?! Vấn đề là do mấy người tạo ra, nếu mấy người không giải quyết thì mấy người phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm!”

“Lời này của cậu quá đáng lắm rồi đó!” Rốt cuộc có người không nhịn được nữa mở miệng nói “Cái gì gọi là bọn tôi gánh vác toàn bộ trách nhiệm? Cậu làm tổng giám đốc, trong lúc bọn tôi chế tác game chẳng lẽ cậu không có một chút trách nhiệm nào sao?”

“Đúng đó!” Một người khác phụ họa nói “Nếu không phải bởi vì nội dung tuyên truyền và quảng cáo cậu làm quá khoa trương, lại luôn so sánh với《 Xưng Bá Tinh Tế 》, thì game do bọn tôi làm cũng đâu có bị người chơi mắng thậm tệ như vậy. Bọn tôi cũng chưa từng nghe nói là khi công ty xảy ra chuyện không phải tổng giám đốc chịu trách nhiệm, mà là nhân viên chịu trách nhiệm.”
“Tôi làm cái quảng cáo đó là bởi vì tôi tin tưởng mấy người!” Tịch Thụy nghe được bọn họ biện minh, quả nhiên càng tức giận hơn “Tôi cho rằng tập trung mấy người lại, khẳng định sẽ mạnh hơn người của công ty Duy Vũ, ai biết mấy người vô dụng như vậy! Game làm ra lại nát đến trình độ này chứ! Là mấy người hại công ty của tôi, mấy người không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm?!”

“Cậu đúng là không biết nói lý lẽ!” Lại một người đứng ra nói “Gặp phải ông chủ như cậu là bọn tôi xui xẻo, cùng lắm thì bọn tôi trả hết tiền lại cho cậu, không làm ở công ty của cậu nữa, cũng bớt bị cậu làm cho tức giận.”

“Đúng vậy, bọn tôi không làm nữa!”

“Nếu không phải ra vẻ hiểu biết nêu ý kiến lung tung, còn bắt bọn tôi phải làm theo ý của cậu, thì game cũng sẽ không xảy ra nhiều vấn đề như vậy. Làm việc cho cậu đúng là xui xẻo, tôi không làm nữa thì có được không?”
“Bọn tôi trả tiền cho cậu là được chứ gì! Ai thèm làm việc cho người như cậu!”

“Bọn tôi thà không cần tiền của cậu cũng muốn có tôn nghiêm của mình, người như cậu thì công ty sẽ không thể nào tồn tại!”

“Câm miệng hết cho tôi!” Tịch Thụy vỗ một cái thật mạnh lên bàn, tay bị chấn đến tê rần “Mấy người nói không làm là không làm sao? Đừng quên chúng ta có hợp đồng, không muốn làm cũng được, không muốn chịu trách nhiệm cũng được thôi, chúng ta gặp nhau tại toà án!”

Những người khác đều đã tức đến nói không ra lời, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Tịch Thụy, bọn họ không ngờ Tịch Thụy sẽ không nói đạo lý như vậy, bây giờ cũng vô cùng hối hận vì trước đây đã quyết định tới Tịch Thịnh làm việc.

Thư ký của Tịch Thụy gõ cửa, thật cẩn thận ló đầu vào nói “Tổng giám đốc, tất cả cổ đông đều đã tới rồi, đang ở trong phòng họp đợi ngài đi qua đó.”
Tịch Thụy siết nắm tay chống lên mặt bàn, nhắm mắt lại nỗ lực đè nén cơn giận trong lòng xuống, cậu ta không có gọi những cổ đông đó tới đây, hôm nay cũng không phải ngày mở hội nghị cổ đông. Mà những cổ đông đó lại xuất hiện ở công ty cùng một lúc, không nghĩ cũng biết bọn họ tới làm gì.

Tịch Thụy cúi đầu, dùng tay chỉ cửa nói “Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Những người khác đều lục tục rời khỏi văn phòng của Tịch Thụy, chỉ có Đỗ Kiệt ở lại, anh ta nhìn Tịch Thụy nói “Đi thôi, nên đối mặt thì phải đối mặt.”

Tịch Thụy cắn chặt răng, vẻ mặt khó coi như đang đi chịu chết, nhưng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu, giả vờ giống như không có việc gì đi ra ngoài.

Trong phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh, biểu cảm của tất cả cổ đông đều rất nghiêm túc, nhưng không ai nói chuyện với ai, những gì cần nói thì bọn họ đã nói trước khi đến công ty rồi. Những lời khác, chờ Tịch Thụy xuất hiện rồi nói với cậu ta sau.
Tịch Thụy vừa tiến vào phòng họp, ánh mắt của tất cả cổ đông đều nhìn về phía cậu ta, mặc dù cậu ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bị nhiều người đồng thời dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía mình như vậy, cậu ta vẫn có chút hoảng sợ. Tuổi của những cổ đông này đều lớn hơn cậu ta, rất nhiều người cậu ta đều phải gọi một tiếng chú bác, mặc dù bây giờ cậu ta là tổng giám đốc, nhưng đồng thời đối mặt với các cổ đông tới đây không có thiện ý, cậu ta không có khả năng không kinh hoảng.

Tịch Thụy ngồi xuống ghế chủ vị, vừa ngồi xuống thì hai chân của cậu ta có chút hơi run rẩy, cậu ta nằm mơ cũng từng muốn ngồi ở vị trí này, cũng rất nhiều lần đều ảo tưởng mình tự tin khí phách nói chuyện với các cổ đông, mà các cổ đông lại dùng ánh mắt tán dương và tín phục nhìn dáng vẻ của mình.
Bây giờ cậu ta rốt cuộc cũng được như ý nguyện ngồi ở vị trí này rồi, nhưng lần đầu tiên đối mặt với tất cả cổ đông ở phòng họp này, lại làm cậu như đứng đống lửa như ngồi đống than. Mà ánh mắt của những cổ đông đó nhìn cậu ta, có chỉ trích, bất mãn, thất vọng và tức giận, đủ loại cung bậc cảm xúc, nhưng lại không có tán dương cùng tín phục.

Trong một khoảnh khắc, thậm chí Tịch Thụy còn sinh ra một ý tưởng, nghĩ rằng nếu mình không phải tổng giám đốc thì tốt quá rồi.

Min: làm xong đi ngủ, quên đăng :v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN