Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 157: - Người nghiên cứu phát minh game (12)
Edit: Min
Tịch Thụy rất cố gắng làm mình trông như đang bình tĩnh, lúc này nếu cậu ta càng chột dạ khiếp sợ, thì những cổ đông đó sẽ càng cảm thấy cậu ta không thích hợp làm tổng giám đốc.
“Hôm nay đâu phải ngày mở hội nghị cổ đông, các vị cổ đông đều đến công ty làm gì?” Những người khác đều không nói lời nào, Tịch Thụy đành phải tự mình mở đầu.
“Tổng giám đốc biết rồi còn hỏi.” Một cổ đông nhìn Tịch Thụy nói “Bây giờ công ty là tình trạng gì, chẳng lẽ chúng tôi sẽ không biết sao? Mục đích chúng tôi tới đây, tổng giám đốc hẳn là phải biết chứ?”
Vẻ mặt của Tịch Thụy lập tức có chút mất tự nhiên, cậu ta hắng giọng nói “Game mà công ty vừa ra mắt đúng là có chút vấn đề, thế nhưng đây là chuyện rất bình thường. Nếu đã mở công ty thì khẳng định sẽ tồn tại nguy hiểm, lúc này chúng ta càng phải đoàn kết lại, nghĩ cách vượt qua nguy cơ lần này.”
“Theo như chúng tôi được biết, mấy vấn đề này đều là bởi vì quyết sách không đúng đắn của tổng giám đốc. Nếu tổng giám đốc muốn chúng tôi đoàn kết vượt qua cửa ải khó khăn, vậy thì sau khi đoàn kết sẽ có biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn sao?”
“Biện pháp thì mọi người có thể cùng nhau suy nghĩ, nếu các vị có biện pháp nào tốt thì có thể nói ra, mọi người tiếp thu ý kiến của nhau, thế nào cũng sẽ có biện pháp thôi.” Tịch Thụy nói.
“Nếu như trước đây cậu cũng chịu khó lắng nghe ý kiến của người khác, thì đã không xảy ra tình trạng như bây giờ, sự phát triển và tiền đồ của công ty không phải trò đùa, nếu cậu là người có năng lực, làm theo lời cậu nói thì không sao, nhưng không có năng lực còn cứng đầu làm theo ý mình, không muốn tham khảo ý kiến người khác, căn bản là không xứng làm người được đưa ra quyết sách.”
Cho tới bây giờ, nói chuyện đều là những cổ đông trước đây không muốn ủng hộ Tịch Thụy. Mà những cổ đông ủng hộ Tịch Thụy lên làm tổng giám đốc, mặc dù trong lòng bọn họ rất bất mãn vì Tịch Thụy vừa mới lên làm tổng giám đốc, đã khiến cho công ty xảy ra khủng hoảng như vậy. Nhưng chính vì bọn họ đã đẩy Tịch Thụy lên vị trí tổng giám đốc, nên cho dù trong lòng bọn họ có bất mãn thì trong tình huống có mặt các cổ đông khác, bọn họ không thể chỉ trích Tịch Thụy, càng không thể lên tiếng nói giúp cho Tịch Thuỵ được.
Ánh của Tịch Thụy thường xuyên nhìn về phía những cổ đông ủng hộ mình, hy vọng bọn họ có thể giúp mình, thế nhưng những cổ đông đó đều tránh né ánh mắt của cậu ta, tất cả đều lựa chọn im lặng. Ngay cả những cổ đông ủng hộ Tịch Thụy cũng cảm thấy, Tịch Thụy vừa mới làm tổng giám đốc đã khiến cho công ty xuất hiện nguy cơ lớn như vậy, vị tổng giám đốc này thật sự là quá không xứng chức. Bọn họ ủng hộ Tịch Thụy đều là vì lợi ích của mình, tất cả đều lấy ích lợi làm đầu, cho nên hôm nay Tịch Thụy nhất định phải cho bọn họ một câu trả lời thoả đáng mới được.
Tịch Thụy bị những ánh mắt bức bách đó nhìn, không có cách nào, chỉ có thể căng da đầu nói “Nguy cơ của công ty, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, mọi người đừng sốt ruột. Chỉ cần ngày nào tôi còn làm tổng giám đốc của công ty, tôi nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của một tổng giám đốc.”
Trịnh Vĩnh Nhân có vai vế và tuổi lớn nhất mở miệng nói “Trước đây khi Tịch Lặc còn làm tổng giám đốc, sự phát triển của công ty luôn có xu thế càng ngày càng tốt hơn, và chưa bao giờ xuất hiện sai sót như vậy. Sau khi cậu lên làm tổng giám đốc, chỉ trong thời gian ngắn đã hủy hoại hết mấy năm nỗ lực của Tịch Lặc. Cậu cũng đừng trách ta nói khó nghe, thành thật mà nói, cậu rất giỏi trong việc tạo ra nguy cơ. Còn giải quyết nguy cơ ấy hả, ta và mọi người đang ngồi ở đây đều không tin cậu có thể làm được.”
Những lời này của Trịnh Vĩnh Nhân có lực sát thương rất lớn với Tịch Thụy, từ trước đến nay, cậu ta ghét nhất là người khác so sánh cậu ta với Tịch Lặc, bởi vì ở trong mắt người khác cái gì Tịch Lặc cũng hơn cậu ta. Cậu ta cho rằng mình ép Tịch Lặc rời đi và lên làm tổng giám đốc rồi, thì sẽ không sợ người khác so sánh mình với Tịch Lặc nữa, bởi vì cậu ta nhất định sẽ làm tốt hơn Tịch Lặc. Nhưng mà hiện tại cậu ta vẫn bị đả kích nặng nề.
“Nếu không phải tại Tịch Lặc, công ty của chúng ta cũng sẽ không xuất hiện những việc này!” Tịch Thụy không kiềm được cảm xúc phẫn nộ nữa, nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
“Lời này của cậu thú vị thật đó.” Trịnh Vĩnh Nhân dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tịch Thụy nói “Trước không nói nguyên nhân tại sao Tịch Lặc rời khỏi công ty, cho dù bây giờ hắn làm việc giúp công ty khác, thì cũng là thuộc về cạnh tranh công bằng với công ty của chúng ta. Ở tình huống cạnh tranh công bằng, năng lực của ai mạnh hơn thì càng thành công hơn, đây là chuyện đương nhiên. Cậu có thể nói ra lời không hề có ý thức trách nhiệm như vậy, chứng tỏ tâm trí của cậu không chín chắn, từ cậu tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc, thì cái công ty này có khả năng cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu.”
Mấy cổ đông khác cũng đều cảm thấy Tịch Thụy nói ra lời trốn tránh trách nhiệm này, không phải là suy nghĩ mà một người trưởng thành nên có, công ty gặp phải nguy cơ rõ ràng là bởi vì quyết sách sai lầm của cậu ta. Cho dù bây giờ Tịch Lặc là đối thủ của bọn họ, nhưng đem nguyên nhân thất bại đổ hết lên đầu đối thủ, cái này căn bản chính là việc mà một đứa con được chiều quá thành hư mới có thể làm ra, chứ không phải suy nghĩ mà tổng giám đốc của một công ty nên có.
Trịnh Vĩnh Nhân đứng lên nói “Ta cho rằng công ty có thể vượt qua nguy cơ lần này hay không, đầu tiên hẳn là nên chọn một người chân chính có thể đưa ra quyết sách giải quyết vấn đề. Hôm nay thảo luận khẳng định sẽ không có kết quả gì, ngày mai hãy mời chủ tịch tới công ty đi, chúng ta mở một cuộc hội nghị cổ đông chính thức.”
“Tôi ủng hộ những gì Trịnh tổng nói, lợi ích của công ty cũng chính là lợi ích của tất cả cổ đông chúng ta đang ngồi ở đây, nếu như không có ai thật sự có năng lực dẫn dắt công ty vượt qua nguy cơ lần này, thì tất cả chúng ta đều sẽ trở thành vật bồi táng của người nào đó.” Một cổ đông khác vẫn luôn thuộc về phe của Trịnh Vĩnh Nhân đứng lên nói.
“Tôi cũng ủng hộ lời nói của Trịnh tổng, giải quyết nguy cơ là chuyện quan trọng nhất, trước hết nên chọn ra một người có năng lực giải quyết đi.” Lại có thêm một cổ đông đứng lên nói.
“Hội nghị cổ đông ngày mai, sẽ quyết định công ty còn có thể tiếp tục thuận lợi phát triển hay không, các vị tự mình cân nhắc ở trong lòng một chút đi.” Trịnh Vĩnh Nhân nói xong liền đi ra ngoài.
Mấy cổ đông khác cũng lần lượt rời khỏi phòng họp, những cổ đông trước đây ủng hộ Tịch Quảng Thiện và Tịch Thụy, cũng không có một ai ở lại nghĩ kế giúp Tịch Thụy, hoặc là cổ vũ cho cậu ta, nói sẽ tiếp tục ủng hộ cậu ta cả. Dù sao liên quan đến lợi ích của mình, sẽ không có ai vĩ đại đến mức hy sinh lợi ích của mình cũng muốn người khác thành công hết.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người Tịch Thụy và Đỗ Kiệt, vốn dĩ Đỗ Kiệt không có tư cách ngồi ở trong phòng hội nghị cổ đông này, nhưng mà Tịch Quảng Thiện vì để Tịch Thụy có được một người có thể hoàn toàn tín nhiệm giúp đỡ khi ở trong công ty, nên đã cho Đỗ Kiệt một ít cổ phần. Nhưng bằng một chút xíu cổ phần kia, cùng với lý lịch và cống hiến cho công ty của anh ta, thì ở một hội nghị như này, anh ta vẫn không có tư cách mở miệng nói chuyện.
Ý tứ của các cổ đông đã rất rõ ràng, bọn họ muốn đuổi Tịch Thụy và bầu lại một người có thể đảm nhiệm chức tổng giám đốc này.
Đến những cổ đông lúc trước đẩy Tịch Thụy lên vị trí tổng giám đốc cũng không tiếp tục ủng hộ cậu ta nữa, Tịch Thụy tức đến đau tim, răng cắn cũng sắp chảy máu rồi. Cậu ta vừa lên làm tổng giám đốc không bao lâu đã bị đổi, cái này không chỉ sẽ trở thành sỉ nhục lớn nhất cả đời cậu ta, còn sẽ khiến cậu ta trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của người khác, mặc kệ thế nào thì cậu ta cũng không chấp nhận khuất nhục như vậy.
Đỗ Kiệt nhìn Tịch Thuy run rẩy cả người, khuyên “Em đừng có tức giận quá, kết quả cuối cùng như thế nào còn chưa biết mà, hội nghị cổ đông ngày mai nói chủ tịch giữ lại vị trí tổng giám đốc của em là được rồi, dù sao chủ tịch mới là người có quyền quyết định lớn nhất, cũng là cổ đông có nhiều cổ phần nhất của công ty mà.”
Tịch Thụy đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nói “Không làm thì không làm, em không thèm làm cái chức tổng giám đốc này nữa!”
Đột nhiên Tịch Thụy nói không làm tổng giám đốc nữa, làm Đỗ Kiệt rất kinh ngạc trong lòng, nghĩ rằng có thể là cậu ta có kế hoạch khác “Em muốn làm gì?”
“Không cho em làm tổng giám đốc, thì cái công ty này cũng đừng hòng tồn tại, em sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là hối hận!” Tịch Thụy giống như đang đưa ra quyết định quan trọng nhất trong đời của mình, ánh mắt kiên định lại tàn nhẫn.
Cảnh Dương nằm trên giường dùng điện thoại xem tin tức, đã sắp trưa rồi, nhưng mà hắn lại không hề có ý định muốn rời giường. Cảnh Dương cảm thấy đời này mình là một trạch nam công nghệ, cho nên mấy việc như không dậy sớm vận động, ngủ đến trưa là chuyện đương nhiên.
Hôm qua Hạ Lãng không có qua đêm ở chỗ Cảnh Dương, buổi sáng gọi đến lần thứ ba Cảnh Dương mới nhận, nói chuyện với y xong Cảnh Dương lại ngủ tiếp, gần trưa mới chịu thức.
Hạ Lãng đã vô cùng hiểu thói quen sinh hoạt của Cảnh Dương, biết nếu không có mình ở bên cạnh, thì Cảnh Dương tuyệt đối sẽ không dậy sớm ăn sáng. Nếu dậy muộn, nói không chừng đến ăn cơm cũng lười, tùy tiện ăn chút trái cây liền chờ đến bữa tối mới ăn.
Cho nên buổi sáng sau khi Hạ Lãng vội vội vàng vàng xử lý xong công việc của công ty, liền chạy đến chỗ của Cảnh Dương trước buổi trưa, đưa cơm trưa cho hắn, miễn cho hắn bởi vì ăn uống không điều độ mà hư dạ dày.
Hạ Lãng để trợ lý rời đi, tự mình cầm đồ ăn đi vào, sau khi đặt đồ ăn lên bàn cơm thì đi vào phòng của Cảnh Dương.
Cảnh Dương còn đang nằm nghiêng trên giường xem điện thoại, Hạ Lãng xốc chăn lên, vỗ nhẹ một cái lên cái đùi trơn bóng của hắn “Mau dậy đi, nên ăn cơm trưa rồi.”
“Chờ một chút, chờ em xem hết nội dung này đã.” Cảnh Dương vẫn duy trì tư thế cũ, không thèm nhúc nhích.
“Nhanh lên, đồ ăn sắp nguội rồi.” Hạ Lãng kéo Cảnh Dương lên, ôm hắn đi đến phòng tắm.
Lúc Hạ Lãng kéo mình, Cảnh Dương thuận thế dùng chân quấn lấy eo của y, nằm sấp trên vai y tiếp tục xem hết nội dung cuối cùng trên điện thoại.
Hạ Lãng đi vào phòng tắm thả Cảnh Dương xuống, Cảnh Dương đưa điện thoại cho y, sau đó bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Hạ Lãng nhìn tay của hắn, phát hiện hắn đang xem tin tức có liên quan đến công ty Tịch Thịnh, không nói gì cả liền bỏ điện thoại vào túi quần của mình, sau đó ôm lấy Cảnh Dương từ phía sau.
Cảnh Dương đang đánh răng thì cảm giác được tay Hạ Lãng mò vào qυầи ɭóŧ của mình, cúi người đẩy phía sau một cái, trong miệng ngậm đầy bọt, hàm hồ không rõ nói “Đừng quậy.”
Hạ Lãng siết chặt cánh tay làm eo của Cảnh Dương không thể uốn éo, cũng không dừng lại động tác của một cái tay khác.
Cảnh Dương phun bọt trong miệng ra, dùng nước súc miệng, đôi tay chống lên bồn rửa mặt, hô hấp dồn dập nói “không phải anh nói đồ ăn sắp nguội sao?”
“Sẽ ổn thôi, nhanh lắm.” Hạ Lãng nhẹ giọng nói ở bên tai Cảnh Dương.
“Anh mới anh!” Cảnh Dương tức giận nói.
Hạ Lãng cười khẽ “Tôi nhanh hay không, không phải em là người rõ nhất sao?”
“Lưu manh!” Vẻ mặt của Cảnh Dương tràn đầy sự nhẫn nhịn, cúi đầu không dám nhìn mặt mình ở trong gương “Buông em ra…….”
“Có vẻ như sẽ tốn chút thời gian đó, chờ thêm chút nữa là ổn rồi.” Hạ Lãng tăng nhanh động tác trên tay của mình.
“……” Cảnh Dương đã nói không ra lời, bởi vì trong cơ thể đang có một dòng điện dâng trào, chỉ có thể mặc cho Hạ Lãng điều khiển cơ thể của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!