Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 38
Chú Thượng Quan hạ phàm 38
THIÊN ĐƯỜNG LIỆU CÓ VUI
Tiếng gõ cửa phòng vang lên cắt ngang không khí nóng bỏng này. Cả hai cùng dừng lại nhìn nhau. Cùng thở dốc.
-Chú… Có người gọi kìa.
-Làm gì có ai biết chúng ta.
Chàng nuốt nước bọt nuối tiếc vì dang dở. Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng.
-Chú ra, xem ai được không?
Chàng ngồi dậy hai chân vẫn kẹp nàng ở giữa. Cúi xuống nhìn thân thể trắng nõn kia. Thật tình, muốn nổi cáu.
Nàng với cái áo, thẹn thùng chê ngực lại.
-Mặc áo vào đi đã.
Chàng lấy áo phông của mình, chùm lên người nàng rồi chờ nàng chỉnh tề quần áo mới đi ra mở cửa. Bên ngoài, người phụ nữ đang đứng chờ.
-Có chuyện gì?
-Tôi dọn phòng.
-Dọn phòng sao? Nhưng mà chúng tôi đang…
Người phụ nữ ngó vào. Thấy nàng đang ngồi trên giường. Một trai một gái trong phòng trống thì còn có thể làm những chuyện gì? Người phụ nữ gật đầu rồi quay đi. Khuôn mặt thản nhiên như chuyện này là rất bình thường.
Chàng đóng cửa quay vào. Nàng ngồi trên giường, hai đứa nhìn nhau ngại ngùng. Giờ bắt đầu lại…thật là khó. Không khí trở nên ngột ngạt, và khó xử.
-Chúng ta. Ra ngoài chơi đi.
Chàng đứng đó rủ rê. Nàng ngẩng lên khuôn mặt tươi rói nhận lời. Hai đứa dắt nhau xuống dưới chơi. Đi ăn rồi đi xe ra bờ biển.
-Chú, đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò nhỉ?
-Ta cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu chúng ta gặp nhau. Đi với nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên, em đi cùng ta với tư cách là người yêu của ta.
-Ai thèm là người yêu của chú.
Nàng quay đi dù trong lòng vui như mở hội. chàng cúi xuống nom đôi má đỏ hồng, đôi môi tủm tỉm kia. Lòng sao thấy vui đến lạ.
-Chú, chúng mình đi nhảy sóng đi.
-Nhảy sóng là gì?
-Đi theo cháu.
Cô bé nắm tay chàng kéo xuống bờ biển.
-cởi giày ra đi chú. Đi dép giống em đây này.
-em đi dép của nhà nghỉ ra đây à?
-Kệ chứ, đồ của mình vẫn còn trong đấy mà. Mình có ăn trộm đâu.
Chàng cười. Nàng nắm tay chàng đi sâu xuống mép nước. sóng cứ thế chạy đến chân. Cô bé nắm tay chàng nhảy lên tránh sóng. Dù nước vẫn chẳng chịu tránh chân chàng. Những làn nước mát lạnh cứ thế vồ vào chân. Mọi muộn phiền cũng coi như tan biến đi phần nào. cả hai đứa giỡn với làn sóng biển . đến khi mồ hôi đổ ra nóng bức mới dừng lại nhìn nhau.
-Chú. Trước đây em từng được đi nhảy sóng ở lớp một lần rồi. Nhưng mà không vui bằng bây giờ.
– vì giờ có ta đúng không?
Nàng gật. nở một nụ cười thật tươi rồi kéo chàng đi sâu xuống theo làn nước biển. Càng đi càng mát, nước càng sâu. Từng cơn sóng biển đập vào thân thể mát lạnh. Đến khi nước biển ngập sâu đến ngực cô bé. Chàng giữ tay lại.
-Đừng đi xa nữa.
-Vui mà.
-Em biết bơi không?
Nàng cười tươi lắc đầu.
-Còn chú.
-Ta biết.
-Thần cũng biết bơi sao?
-Biết chứ. ở đó cũng có nước mà.
Nàng quay ra phía biển.
-Em cũng muốn biết, nơi chú sống như thế nào .
-Em định, theo ta lên trên kia sao?
Nàng cười , dường như ý định đã bị người ta biết tỏng. chàng đau lòng, kéo cô gái ấy vào lòng ôm chặt.
-Không được nghĩ vậy, nếu muốn sống, chúng ta phải sống trọn vẹn kiếp này, và ở đây. Không được phép bỏ dở.
Nàng đứng im lắng nghe.
-Em biết không? Cái chết không thể đưa người ta lên thiên đường, hay xuống địa ngục được đâu.
-Tại sao?
-Cái chết, chính là kết thúc một kiếp sống. Tuy người ta nói, sống trên đời này chỉ là cõi tạm. Nhưng thân làm thần trên cõi thượng. ta hiểu hơn ai hết. Cuộc sống mình đã trải qua như thế nào?
-Nếu như mỗi ngày, chúng ta chỉ sống theo kiểu ăn rồi làm. Mỗi ngày nhìn thấy mặt trời mọc lên rồi lặn xuống. Bản thân không biết mình thích điều gì? Không biết mình yêu ai, ghét điều gì? Không nỗ lực bởi chẳng có thứ gì mình mong muốn. em cảm thấy điều đó vui không?
-Nếu như một ngày em phải sống bên vô vàn những người xa lạ, kẻ đến , người đi, rồi cuối cùng cũng chỉ mình em ở lại. Nếu như em phải sống với vô vàn lời tạm biệt. Em sẽ hiểu thế nào là cô đơn.
-Ta đã sống đến nỗi không biết niềm vui là gì? Không biêt nỗi buồn hình dáng ra sao. Liệu điều đó em thấy có vui không?
-Chú…em chỉ cần có chú.
-Vậy để ta nói cho em biêt, cuộc sống làm người dù có bất hạnh. Nhưng nó cũng có niềm vui. Dù kiếp sống làm người bon chen trong tiền bạc vụ lợi. Nhưng chỉ cần chúng ta sống đúng. Có thể ở bên người mình yêu thương, cùng nhau lo lắng, cùng nhau đau khổ, rồi cùng nhau hạnh phúc. Thì chúng ta sẽ chẳng phải muộn phiền.
-Hãy hạnh phúc khi sáng mở mắt thấy mặt trời, chúng ta được làm việc, được ăn no, được mặc ấm. Mỗi lần chúng ta buồn lại có người ở bên.
-Cho dù bây giờ có vô vàn bất hạnh, thì nó cũng chỉ là bây giờ. Tương lai, chúng ta sẽ cố gắng thay đổi. Nếu em nghĩ chết rồi sẽ giải quyết được tất cả thì em nhầm rồi.
-Khi còn sống, chúng ta mới có quyền lựa chọn. còn khi chết rồi. bản thân thần linh cũng không lựa chọn được cho em đâu.
-Cho nên, nếu còn thở, nếu vui còn được cười, buồn còn được khóc. Hãy cố gắng sống, và làm mọi điều tốt đẹp, cho mình, cho người khác.
-Nụ cười của những người em yêu quý, em giúp đỡ chính là thiên đường. Sự hèn nhát trốn tránh, và đau khổ mà em luôn nghĩ đến, đó là địa ngục. em hiểu không?
Chàng em siết chặt cô bé. Nàng cũng ôm chặt lấy chàng và khóc.
-Em sợ. em sợ chú sẽ bỏ em đi.
– Em sợ chú phải trở về, sợ một ngày sẽ không thể nhìn thấy chú nữa. em sợ lắm chú à?
-Đừng sợ. ta đã hứa sẽ ở đây bên em cơ mà.
-Nhưng chú là người nhà trời, chú không trở về. em sợ quân lính sẽ xuống bắt chú như lời những linh hồn kia nói.
-Em đã gặp ai?
-Là tối qua, em nghe thấy, mấy linh hồn đứng cạnh chúng ta nói.
-Họ nói gì?
-Họ nói nếu chú không trở về, sẽ phạm vào đại tội. sẽ bị quân lính xuống bắt đi.
-Em đừng nghe mấy kẻ lang thang đó nói.
-Nhưng mà, họ nói thế. Có đúng không?
-Không phải đâu. Không phải .
-yên tâm đi. Ta sẽ ở đây.
-Hãy hứa với em. Nếu có chuyện đó. Hãy nghĩ cho bản thân mình.
-Ta hứa.
Chàng vòng tay nhấc bổng nàng lên. Cả hai ôm nhau vui đùa giữa làn nước mênh mông rộng lớn.
Mấy linh hồn bơ vơ tại sao lại biết chuyện của thiên đình.
Tại sao trong lúc quan trọng ấy lại có một người vô tình chen ngang. Cả hai con người đang say trong hạnh phúc, nào có thể để ý đến mấy thứ đó. Nào có để ý đến người phụ nữ đang đứng từ xa nhìn họ. Liệu hai người có được bình yên mãi không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!