Tiên Tuyệt
Chương 273: Chó ngồi trên kiệu, tưởng mình siêu phàm (thượng)
Vũ La không khỏi cười nói:
– Yêu tộc xâm lấn? Vì sao nhất định là Yêu tộc xâm lấn?
Nhãn thần Chu Thanh Giang khẽ động, lập tức hiểu được ý của Vũ La:
– Con đã nhắc nhở ta. đúng vậy, vì sao là Yêu tộc xâm lấn? Yêu tộc đang sống yên vui ở Đông Thổ, vì sao phải mạo hiểm xâm lấn Trung Châu? Nhưng Trung Châu lại có không ít kẻ có dã tâm. nếu như biết có thể vượt qua Đoạn Lạc Cát Liệt Đái tiến nhập Đông Thổ, e rằng sẽ tìm đủ mọi cách…
Vũ La nói:
– Có một số người tự cao tự đại, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, bọn chúng cho rằng mình có thể bình định tất cả các đối thủ. Nếu như những người này biết có cơ hội đà thông Đông Thổ và Trung Châu, e rằng Yêu tộc sẽ xông vào Trung Châu, Nhân tộc cũng sẽ xông ra Đông Thổ…
Chu Thanh Giang không chút nghi ngờ lời Vũ La. sinh vật trí tuệ đẳng cấp cao, dã tâm bành trướng vô cùng đáng sợ. Chỉ là một ít dục vọng xấu xa, có thể thúc đầy chúng làm ra nhiều chuyện ác khiến cho người ta phải giận sôi lên, bất kể Nhân tộc hay là Yêu tộc.
Chu Thanh Giang chỉ vào pháp bảo hình con trai kia nói:
– Giữ con lại thật ra là vì chuyện này, người bình thường ta không yên tâm, con có kiến văn hơn xa người thường, hãy điều tra chuyện này.
Vũ La nghe vậy sửng sốt:
– Không phải ngài đã hiểu rõ rồi sao, còn điều tra gì nữa?
– Mục đích chân chính của Yêu tộc.
Chu Thanh Giang đáp:
– Tên trưởng lão kia là kẻ ngu xuẩn, bị Yêu tộc lợi dụng, thế nhưng mục đích của Yêu tộc là gì cũng không biết.
Không phải tên trưởng lão kia không quan tâm tới mục đích của Yêu tộc, chỉ là lão quá mức tự tin. cảm thấy tất cả đều nằm trong tầm khống chế của mình. Cho dù buông tha vài tên Yêu tộc, nếu chúng không chịu khống chế cũng có thể giết chết ngay tức khắc.
Cái mà Trưởng lão hội cần chính là vật tư trân quý của Đông Thổ, có rất nhiều thứ hầu như không thể tìm thấy ở Trung Châu và Nam Hoang.
– Ngài bảo tiểu tử già mạo thân phận dùng pháp bảo này để liên hệ với Yêu tộc ư?
– Không chỉ có như vậy…
Chu Thanh Giang nói tiếp:
– Chúng ta đã tìm được một nửa truyền tống trận, ta đã thông báo với Cửu Đại Thiên Môn, mọi người nhất trí tán thành, phải điều tra rõ động cơ của Yêu tộc. Cho nên Cửu Đại Thiên Môn đặc biệt phê chuẩn một số Niếp Không Thủy Ngân, ta giao chúng cho con, con hãy hoàn thành truyền tống trận này, để xem rốt cục Yêu tộc muốn làm gì.
Vũ La nghe vậy sửng sốt. không nhịn được liếc nhìn Chu Thanh Giang một cái. Chu Thanh Giang thở dài bất đắc dĩ:
– Ta hiểu nỗi lo của con. cũng biết con đang nghi ngờ bên trong Cửu Đại Thiên Môn còn có người ôm dã tâm như con vừa nói, muốn nhân cơ hội này đà thông thông đạo tới Đông Thổ. Đáng tiếc có một số việc hai ta không thể nào ngăn cản, nếu đã là như vậy, hãy tận lực nắm giữ quyền chủ động trong phạm vi có thê, chúng ta sẽ hoàn thành chuyện này, con chỉ cần xử lý cẩn thận một chút là được.
Chu Thanh Giang dứt lời, ngửa tay ra, một chiếc bình ngọc xuất hiện, trong đó có khoảng một bình Niếp Không Thủy Ngân.
Vũ La thu Niếp Không Thủy Ngân, gật gật đầu:
– Được rồi…
Thật ra trong lòng hắn cũng biết, muốn vĩnh viễn ngăn cách Nhân tộc và Yêu tộc là tuyệt đối không có khả năng. Ai còn nhớ được cừu hận mấy vạn năm trước giữa hai tộc? Những chiến sĩ hai tộc khi đó một mất một còn với nhau, đến bây giờ e rằng không còn hậu nhân nữa.
Chỉ là hai nền văn minh hoàn toàn khác nhau vừa mới giao lưu với nhau, không thể nào tránh né va chạm.
Nói cách khác, muốn Nhân tộc cùng Yêu tộc chung sống hòa thuận với nhau, vậy chém giết lẫn nhau lúc ban đầu là cái giá đương nhiên phải trả.
– Còn một việc nữa…
Chu Thanh Giang lại nói:
– Ta phái hai người tới cho con, quy mô trận pháp nọ rất lớn, một mình con lo không xuể.
Hai người này biết trận pháp nọ ở nơi nào, những vật tư khác của nhiệm vụ này cũng nằm trên người bọn họ. Sáng mai con gặp bọn họ ở cửa Thẩm Phán Đình.
Vũ La gật gật đầu.
Gần đây Ô Kiếm Trần đang hồi xuân phong đắc ý. Y lập công rất lớn trong vụ án Sở Tam Tuyệt, bất được đệ tử quan môn đắc ý nhất của Sở Tam Tuyệt là Hắc Thủy Tiên. Mà nhìn bề ngoài, Ô gia là kẻ hưởng lợi nhiều nhất trong vụ án Sở Tam Tuyệt. Từ một gia tộc không ai biết tới, lập tức nhảy vọt trở thành gia tộc nhất lưu.
Ô Kiếm Trần không biết rõ ràng chuyện đấu tranh ở tầng lớp trên, cũng không nhìn thấu.
Y chỉ đắc ý vì gia chủ gia tộc mình lên làm trưởng lão của Trưởng lão hội Cửu Đại Thiên Môn, mà mình cũng được đề bạt vào Thẩm Phán Đình, đảm nhiệm chức Thư Bộ, không cần chạy đôn chạy đáo suốt ngày nữa.
Ô Kiếm Trần có cảm giác mình sẽ được trọng dụng. Trên đầu mình có một vị trưởng lão che chở, muốn không thăng chức nhanh cũng khó.
Đêm qua một trong ba vị Phán Quan của Thẩm Phán Đình là Thân Đồ Nghĩa đã gọi y cùng một tên Thư Bộ khác tới, bí mật an bài một nhiệm vụ.
Sáng sớm hôm nay, Ô Kiếm Trần hăng hái tới cửa Thẩm Phán Đình, chờ đợi người thứ ba.
Đứng bên cạnh Ô Kiếm Trần là một tu sĩ trung niên dáng người tầm thước, mặt vàng vọt, để hai hàng ria mép, dung mạo bình thường. Người này tên Nam Vân, là một Thư Bộ bí mật của Thẩm Phán Đình.
Nghe hai chữ bí mật. Ô Kiếm Trần lập tức khinh thường. Bí mật cái rắm gì chứ, nói dễ nghe một chút ngươi là kẻ kỳ cựu, nói khó nghe chính là đã lâu không được thăng chức.
Tối hôm qua Thân Đồ Nghĩa Đại nhân đã nói bọn họ sẽ cùng nhau hỗ trợ, nhưng Ô Kiếm Trần đang dương dương đắc ý không nghe lọt vào tai. Tự nhiên y cho rằng mình làm chủ nhiệm vụ lần này, bằng không vì sao Thân Đồ Nghĩa Đại nhân lại giao hết tất cả vật tư nhiệm vụ cho mình?
Ý của Thân Đồ Nghĩa là bảo y làm một trợ thủ, giữ những thứ này. Nhưng Ô Kiếm Trần đang phơi phới lại nghĩ rằng Thân Đồ Nghĩa muốn y ‘chủ trì đại cục’.
Sáng sớm Ô Kiếm Trần thức giấc với vẻ kích động, lại cảm thấy rằng mình là ‘chủ tướng’, làm sao lại phải tới sớm? Dù sao cũng phải đê cho hai tên kia đứng chờ mình một chút.
Vì vậy, y đúng đỉnh hồi lâu mới đi tới cửa Thẩm Phán Đình.
Cửa Thẩm Phán Đình có một cỗ sát khí. Hai thanh kiếm đá rộng chừng ba mươi trượng, cao trăm trượng từ dưới mặt đất đâm thẳng lên trời. Khoảng cách giữa hai kiếm là hai mươi trượng, tới gần thân kiếm, sẽ thấy mỗi thanh có một lỗ hổng nửa hình tròn có đường kính năm trượng đối diện với nhau.
Đây là Kiếm Môn nổi tiếng của Thẩm Phán Đình.
Từ xa Ô Kiếm Trần đã nhìn thấy một người đứng dưới Kiếm Môn, vóc dáng không cao, có lẽ là Nam Vân. cảm thấy hài lòng. Nhưng thấy người còn lại tới chậm hơn cả mình, lập tức trong lòng không vui.
Thân Đồ Nghĩa cũng không cho y biết người nọ là ai, Ô Kiếm Trần tức tối không nơi phát tiết. Lúc Nam Vân cười ha hả chào hỏi, sắc mặt Ô Kiếm Trần có chút khó coi, chi thản nhiên aật đầu một cái:
– Lão Nam. ngươi có biết tên thứ ba là ai không, quả thật cao giá, bất chúng ta phải chờ hắn.
Nam Vân quả thật là không thăng chức nổi. Y xuất thân là tán tu, không có chỗ dựa, thực lực cũng bình thường, có thể leo lên tới chức Thư Bộ Thẩm Phán Đình đã là kỳ tích, muốn leo lên cao hơn nữa là không có khả năng.
Bất quá Nam Vân lăn lộn ở Thẩm Phán Đình đã nhiều năm. đã sớm thành tinh, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Ô Kiếm Trần, không khỏi cười lạnh trong lòng. Tường rằng mình là nhân vật lớn ư, cho dù là Đại gia gia của ngươi, bất quá cũng chỉ là con rối của Long Hổ sơn và Chung Nam sơn mà thôi.
Chẳng qua Nam Vân biết không thể đắc tội với loại tiểu nhân như Ô Kiếm Trần. Loại người như vậy có thù tất báo, sau lưng còn có chỗ dựa. Tuy rằng chỗ dựa của y cũng tầm thường, nhưng Nam Vân không thể trêu vào.
Ô Kiếm Trần không biết người thứ ba là ai, Nam Vân đã hỏi thăm đêm qua. Y kết giao rộng rãi trong Thẩm Phán Đình, mà chuyện này cũng không phải là bí mật gì, chẳng qua là Thân Đồ Nghĩa cảm thấy không cần dặn dò Ô Kiếm Trần mà thôi, cho nên Nam Vân hỏi thăm được rất nhanh.
Tuy rằng Ô Kiếm Trần tiến vào Thẩm Phán Đình, nhưng không được coi là người của Thân Đồ Nghĩa. Thân Đồ Nghĩa cũng không cảm thấy rằng mình có bổn phận phải nhắc nhở tên tiêu tử dưới mắt không người này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!