Tiên Tuyệt
Chương 280: Di bảo của yêu tộc (trung)
Đáng tiếc cấp trên của Tri huyện lão gia cũng không có quan hệ gì. dù có lòng vùng vẫy nhưng không tìm thấy cửa ra.
Trong lúc này vừa may Lăng Dương Quận chúa quyền thế ngập trời du ngoạn qua Sơn Dương huyện. Cơ hội ôm chân tốt như vậy, Tri huyện lão gia lẽ nào lại bỏ qua.
Lập tức lão đi theo làm tùy tùng hầu hạ. bất chấp cả thể diện già nua. chỉ cần có thể thăng quan là được.
Không ngờ trong Bách Hoa sơn xảy ra chuyện, khiến cho giấc mộng của lão tan thành mây khói. Sau khi trở về, Lăng Dương Quận chúa không hé răng nói nửa lời về chuyện xảy ra ở Bách Hoa sơn. lập tức rời khỏi Sơn Dương huyện.
Tri huyện lão gia tốn không ít bạc mới hỏi thăm được lai lịch của chiếc ngọc bài kia. Nhất thời lão như bị giội một chậu nước lạnh xuống đầu. bao nhiêu hy vọng hoàn toàn tan biến. E rằng bản thân Lăng Dương Quận chúa khó mà giữ được, nói không chừng mình còn bị nàng liên lụy.
Mấy hôm nay, Tri huyện lão gia thầm mắng ‘đàng phụ’ Lăng Dương Quận chúa không biết bao nhiêu lần. Tối nằm mộng lại thấy thảm cảnh mình bị nàng liên lụy, bị bãi quan hạ ngục, không thể sống yên ổn.
Hôm nay lão đang ôm thị thiếp than ngắn thở dài, tên nha dịch đui mù kia chợt xông vào bầm báo:
– Lão gia. lão gia. bên ngoài có người, tự xung là người ở Bách Hoa sơn muốn gặp ngài.
Tri huyện lão gia run lên bần bật. mặt xám như tro tàn. chén trà trong tay rơi bộp xuống đất vỡ nát.
Thị thiếp thấy Tri huyện lão gia có dấu hiệu trúng phong, vô cùng hoảng sợ, vội vàng vuốtngực cho lão:
– Lão gia. lão gia. ngài làm sao vậy, ngài cũng không thể chết…
Tri huyện lão gia phục hồi tinh thần tại, tát cho thị thiếp của mình một cái xây xẩm mặt mày:
– Tiện nhân này nói nhăng nói càn gì vậy, nếu lão từ chết thật cũng là do cái miệng quạ đen của ngươi…
Tri huyện lão gia còn tường rằng người ta tới hỏi tội lão, kinh hoảng vô cùng, sải bước đi qua đi lại trong phòng, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, cất tiếng thở dài:
– Đại họa lâm đầu. lần này sợ là trốn không thoát…
Thị thiếp quỳ dưới đất. khóc lóc thê thảm.
Tri huyện lão gia cảm thấy trong lòng mềm nhũn, xua tay nói:
– Nàng đi xuống đi, hãy cùng bọn tỷ muội ra hậu viện thu thập một ít đồ tế nhuyễn, thứ gì có thể mang theo được thì mang. Đi ra bằng cửa sau đừng để ai thấy, sau này… tìm người nào thành thật mà sống…
Thị thiếp hoảng sợ, xông tới chộp lấy vạt áo lão:
– Lão gia. làm sao vậy, rốt cục là chuyện gì?
Tri huyện lão gia không muốn nói nhiều, thầm nghĩ tốt xấu gì mình cũng là người đọc sách, sinh tiền luồn cúi đã đánh mất hết thảy khí tiết. Hiện tại sắp chết, tốt xấu gì cũng phải tìm lại một chút khí tiết.
Lão quay sang vung tay lệnh cho tên nha dịch:
– Đến nha. hầu hạ lão gia ta thay y phục.
Dáng vẻ của lão hiện tại rõ ràng là khẳng khái đi chịu chết.
Vũ La chờ ở cửa huyện nha có chút không kiên nhẫn, mãi mới thấy Tri huyện Đại nhân một thân quan bảo thất phẩm màu xanh đen. đầu đội mũ cánh chuồn, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến tới.
Nhìn thấy chỉ có một mình Vũ La. Tri huyện lão gia sửng sốt. Đại quân tới bắt ta đâu. sai dịch đâu. không thể nào chỉ có một người như vậy…
Tuy rằng lão đã ‘ôm lòng quyết tử’ nhưng nếu có hy vọng sống, ai lại muốn chết bao giờ…
Trong lòng lão nhất thời dâng lên một tia hy vọng, vội vàng bước nhanh tới vài bước, vái dài sát đất:
– Học sinh Sơn Dương Tri huyện Hồ Phù Hoa. cung nghênh Đại nhân!
Lúc này lão cũng không thiết khí tiết gì nữa.
Vũ La cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao lão lại mặc một thân quan bảo như vậy, nhưng hắn không đoán ra được lão nhân này ‘ôm lòng quyết tử’ chỉ tùy tiện khoát tay:
– Ta tìm lão có một số việc, vào trong hãy nói.
Hồ Phù Hoa vội vàng chạy lên phía trước dẫn đường:
– Đại nhân. mời.
Không thể không nói Hồ Phù Hoa có khứu giác chính trị vô cùng nhạy bén. Lão thấy Vũ La một mình tới đây, lập tức mơ hồ linh cảm lần này rất có thể mình nhân họa đắc phúc. Cho nên lão không tự xung mình là hạ quan, mà bất chấp thể diện già nua tự xung học sinh, chính là đưa mình vào hàng đệ từ của Vũ La.
Người ta là người có thể đại biểu cho Nữ Hoàng tương lai, đừng nói tự xung đệ tử. tự xung tôn từ lão cũng vui lòng.
Đáng tiếc tiến vào nha môn. hậu viện truyền đến tiếng khóc của tám phòng thê thiếp cùng nguyên phối phu nhân, quả thật có chút không hợp với tình cảnh hiện tại.
Tri huyện lão gia tím mặt. lệnh cho nha dịch bên cạnh:
– Ra phía sau xem có chuyện gì. bảo các nàng chớ có lên tiếng!
Tiền đồ sáng lạn kim quang trước mắt. Hồ Phù Hoa bất chấp tất cả.
Hậu viện đang rối loạn như vậy, tự nhiên tiền viện không có thị nữ hầu hạ.
Hồ Phù Hoa mời Vũ La ngồi vào ghế trên, một lúc lâu sau cũng không thấy thị nữ mang trà. Tri huyện lão gia bất đắc dĩ. đành phải tự tay đi pha trà cho Vũ La.
Vũ La khoát tay ngăn lại:
– Không cần phiền phức, ta tới đây là muốn hỏi lão một vài chuyện.
Đêm qua Vũ La đột nhiên hiểu ra. sao trên trời dù là hàng chục vạn năm cũng không thay đổi, nhưng mặt đất lại khác. Nếu là danh lam thắng cảnh thông thường thì không nói, Bách Hoa sơn này chỉ là núi đất. dù là mang từ nơi khác tới cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên hắn mới định tìm dân bản xử hỏi một chút, để xem phải chăng dung mạo Bách Hoa sơn có từng biến hóa hay không.
Hồ Phù Hoa nghe vậy hớn hở trong lòng:
– Xin lão nhân gia cứ dạy.
Lão tỏ ra khách sáo, nếu tính tuổi thật của Vũ La. làm ông cố của lão cũng có thừa, cho nên hắn cũng không cảm thấy có gì là không ổn.
Chẳng qua phần lớn thời gian tu sĩ bế quan tu luyện, những thời gian này tương đương trốn khỏi thọ mệnh. Cho nên một tu sĩ tu luyện mấy trăm năm. trên thực tế nhìn bề ngoài cũng chi như người sáu. bảy mươi tuổi, chỉ là trí tuệ và kinh nghiệm hơn xa người thế tục bình thường.
– Bách Hoa sơn này dưới quyền cai trị của lão, vậy lão có biết Bách Hoa sơn này có từng xảy ra biến cố gì không?
– Biến cố ư?
Hồ Phù Hoa biết rằng đây chính là cơ hội duy nhất của mình, chỉ cần có thể lấy lòng vị Đại nhân này, vinh hoa phú quý của mình sau này nhất định không thành vấn đề. Lão cố sức vắt óc suy nghĩ. nhưng không nhớ ra có biến cố lớn lao gì:
– Bách Hoa sơn này không hề nổi danh, cũng không nghe có biến cố gì ở đó.
– Có bất cứ truyền thuyết gì cũng được, xảy ra từ lâu cũng được…
Vũ La vẫn chưa hết hy vọng.
Hồ Phù Hoa lại ra sức ngẫm nghĩ. lão cố gắng nhớ ra một chuyện nào đó, chi đáng tiếc Bách Hoa sơn hết sức bình phàm, ngay cả truyền thuyết cổ xưa cũng không có chút gì:
– Thật sự là không có.
Vũ La cảm thấy thất vọng, bèn đứng dậy nói:
– Bỏ đi, cáo từ.
Hồ Phù Hoa vội vàng giữ lại:
– Đại nhân, học sinh chuẩn bị chút rượu nhạt…
Vũ La xua tay ngắt lời lão:
– Không cần. ta còn có chuyện quan trọng.
Hồ Phù Hoa thấy một hồi phú quý chuẩn bị từ biệt mà đi, lòng như rỉ máu. Lão thất thểu theo sau Vũ La:
– Vậy học sinh tiễn ngài.
Vũ La thấy Hồ Phù Hoa có ý đưa mình tới cửa nha môn. bèn ngăn lão lại:
– Được rồi, lão trở về đi, ta tự đi được.
Hồ Phù Hoa cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành vái dài sát đất. trở mắt nhìn Vũ La rời đi.
Vũ La đi được vài chục bước, đột nhiên Hồ Phù Hoa vỗ trán nhớ ra:
– Đại nhân. Đại nhân… học sinh đã nhớ ra rồi…
Tội nghiệp cho lão đã già lại phải chạy theo, giống như phản lão hoàn đồng, cố sức đuổi theo Vũ La.
– Đại nhân, học sinh nhớ tới một chuyện, không biết có giúp được gì cho Đại nhân không…
Lão thở hồng hộc, nói một hồi mới tròn câu.
Vũ La lòng nóng như lửa đốt:
– Chuyện gì. nói mau!
Không phải Vũ La là người không biết thông cảm. nhưng vẻ mặt tên Hồ Phù Hoa này quả thật khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.
– Đại nhân, xin ngài chậm rãi nghe ta nói.
Sắc mặt Vũ La chợt biến. Hồ Phù Hoa vội vàng nói:
– Ta sẽ nói mau. vốn huyện thành bản huyện trước kia không phải ở đây, mà ở bên bờ Lưu Hoa hà dưới chân Bách Hoa sơn. Nhưng năm nào Lưu Hoa hà cũng xảy ra thủy tai, không có cách nào, cho nên mới di chuyển huyện thành tới nơi này. Đây là chuyện của sáu mươi năm trước, vừa rồi Đại nhân hỏi quá đột ngột, học sinh nhất thời không thể nhớ ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!