Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi - Chương 165: - Đời sống âm nhạc (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Chương 165: - Đời sống âm nhạc (3)


Edit: Min

Cơ thể của Cảnh Dương đột nhiên khô nóng, chỗ nào đó gấp gáp muốn phát tiết, hắn dùng chân quấn lấy eo của Cố Mang không ngừng cọ xát.

Cảnh Dương nhắm mắt lại, căn bản không phân biệt được đây là hiện thực hay là đang nằm mơ, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được cái người đang ôm mình chính là người yêu, cho nên hành động của hắn hoàn toàn tuân theo bản năng của cơ thể.

Cố Mang hoàn hồn, nghĩ rằng tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy, nhưng không đợi y khống chế được đầu óc và thân thể của mình, thì lại lập tức chìm vào trong cảm giác dường như bị du͙ƈ vọиɠ khống chế.

Cố Mang mở rộng hai chân của Cảnh Dương, trong nháy mắt y cho vào kia, hai người đều đồng thời ngưỡng đầu ra sau như thể họ vừa bị xung kích.

“Ha ~” Cảnh Dương nắm chặt tay, cảm giác đau đớn đến quá đột ngột khiến hắn muốn lùi bước, nhưng lại bị một đôi tay to rộng nắm lấy eo, không thể nào thoát được, chỉ có thể thừa nhận loại cảm giác vừa đau đớn vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.

Cố Mang đè lên người Cảnh Dương, nhấp phần eo mạnh mẽ hữu lực, cảm thụ sự mỹ diệu và quen thuộc, làm y thoải mái đến mức phát ra tiếng thở dài.

Cảnh Dương cảm thấy khả năng mình nằm mơ vẫn lớn hơn một chút, bởi vì hắn làm sao cũng không mở được đôi mắt, cơ thể lại nóng như sắp bốc cháy, khiến hắn không biết đây là khó chịu hay là hưởng thụ. Bị lăn qua lộn lại chơi đùa hồi lâu, hắn cảm thấy mình sắp tan thành từng mảnh rồi, hắn nghĩ giấc mơ này cũng dài quá rồi đó, tại sao còn chưa kết thúc nữa?

Cảnh Dương dùng tư thế quỳ sấp vùi mặt vào gối, thật ra cả người hắn đã không còn chút sức lực rồi, tư thế này hoàn toàn là Cố Mang nắm eo giúp hắn chổng mông lên. Đến khi Cố Mang rốt cuộc cũng buông hắn ra, thì cơ thể hắn lập tức mềm nhũn ngã lên giường.

Cố Mang không nhớ mình đã xuất mấy lần, lúc này y đã khống chế được lý trí của mình, lau mồ hôi đầy mặt, ngồi ở mép giường nhìn Cảnh Dương giống như người đã không còn sức sống.

Cố Mang cả kinh trong lòng, lập tức lật người Cảnh Dương lại, thời điểm y chạm vào cơ thể của Cảnh Dương, cảm giác được Cảnh Dương nóng đến bỏng tay. Y ấn tay lên cái trán nóng hổi của Cảnh Dương, xác định hắn phát sốt, y lập tức xuống giường tìm điện thoại gọi bác sĩ tư nhân của mình đến.

Trước khi bác sĩ đến, Cố Mang ôm Cảnh Dương đến phòng tắm rửa sạch một chút, sau đó giúp hắn thay một bộ đồ ngủ mới, thật cẩn thận đặt hắn lên giường, đắp chăn lên.

Cố Mang ngồi ở mép giường, vuốt ve gương mặt nóng hổi của Cảnh Dương, trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi và đau lòng, y cũng không biết lúc nãy mình bị sao nữa, thế mà dám làm ra chuyện như vậy với đứa nhỏ chỉ vừa mới gặp, còn nhân lúc người ta bị bệnh không thể phản kháng nữa chứ.  Y chẳng những giậu đổ bìm leo, thậm chí còn coi là hiep dam.

Cố Mang cúi người hôn trán của Cảnh Dương, bởi vì quá áy náy và tự trách, bộ dáng này của Cảnh Dương làm Cố Mang đau lòng đến mức muốn tan thành một vũng nước.

Sau khi bác sĩ tư nhân của Cố Mang mang theo y tá đến, truyền dịch cho Cảnh Dương, sau đó thì đến phòng cho khách nghỉ ngơi, Cố Mang ngồi ở mép giường canh chừng một đêm.

“Ưm ~” Cảnh Dương cảm thấy đầu có chút không thoải mái, hô hấp cũng không được thông thuận, từ ngủ say trở thành ngủ nông, bởi vì ngủ không an ổn nên không lâu sau thì tỉnh lại.

“Tỉnh rồi?” Cố Mang thấy Cảnh Dương mở mắt, sờ sờ cái trán của hắn, cảm thấy hắn đã không còn phát sốt nghiêm trọng giống như hôm qua, mới hơi nhẹ nhàng thở ra “Còn khó chịu không?”

Cảnh Dương ngây ngốc nhìn Cố Mang, còn hơi không rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, hắn không biết mình đang ở đâu, thậm chí còn cảm thấy người trước mặt này có chứ quen mắt nhưng lại nhớ không nổi là ai.
“Vẫn không thoải mái sao?” Cố Mang vuốt ve gương mặt của Cảnh Dương hỏi.

Cảnh Dương vẫn luôn nhìn Cố Mang, thẳng đến khi đầu óc của hắn vận chuyển chậm rãi khôi phục bình thường, ký ức cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, hắn mới biết bây giờ đến tột cùng là có chuyện gì. Chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, hắn vẫn luôn tưởng rằng là đang nằm mơ, thì ra đều là thật sự, hắn cứ như vậy phát sinh quan hệ với người yêu khi mới gặp mặt ở đời này?

“Tôi…….” Cảnh Dương muốn nói tôi muốn uống nước, nhưng vừa nói một chữ thì cổ họng đã đau rát, tiếng phát ra còn vô cùng khàn như có viên sỏi mắc trong cổ họng, rất khó chịu.

“Đừng nói chuyện.” Cố Mang khép cái miệng mở ra của Cảnh Dương lại, xoay người đi rót cho hắn ly nước ấm.

Mặc dù Cảnh Dương nói chưa xong, nhưng Cố Mang chỉ nhìn ánh mắt của hắn, dường như đã có thể cảm nhận được hắn muốn nói cái gì.
Đỡ Cảnh Dương ngồi dậy, sau đó để hắn dựa vào lồng ngực mình, cầm ly nước đút hắn uống từng ngụm nhỏ.

Một lát sau giúp việc đem lên một chén cháo rau củ nhỏ, Cố Mang đút hắn uống nước xong mới lại để hắn nằm thẳng xuống.

Cảnh Dương cảm thấy bụng dưới có hơi trướng, chỉ mới hé miệng thì lập tức bị Cố Mang dùng tay khép lại, Cố Mang đi lấy một cái bô tiểu hoàn toàn mới lại đây, sau khi giúp Cảnh Dương cởϊ qυầи thì đặt cái bô tiểu ở giữa hai chân hắn.

Cảnh Dương đã trải qua nhiều thế giới như vậy, nhưng cũng chưa từng có cái kinh nghiệm này, hơn nữa hắn chỉ bị cảm mà thôi, cho dù cả người không còn sức thì cũng không đến mức không xuống nổi giường cần dùng bô tiểu đâu. Đôi mắt của hắn đảo qua đảo lại, làm cách nào cũng không tiểu được, lại còn có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Ngay lúc Cảnh Dương muốn xuống giường tự mình đi nhà vệ sinh tiểu, thì tay của Cố Mang tiến vào trong chăn, xoa xoa ấn ấn hai lần lên bụng dưới của Cảnh Dương, Cảnh Dương lập tức phun ra.

Cảnh Dương lấy tay bụm mặt, mặc dù hai người đã làm hết những chuyện cần làm nhiều đời như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên làm loại chuyện này, thật sự là khiến người ta rất xấu hổ.

Sau khi làm xong tất cả, y tá lại tiến vào tiêm và truyền dịch giúp Cảnh Dương, Cảnh Dương còn hơi sốt nhẹ, nếu muốn bệnh cảm chuyển biến tốt hơn thì còn phải tiêm thêm hai ba ngày. Hai y tá đã ở lại trong biệt thự của Cố Mang, chờ hai ngày tiêm xong cho Cảnh Dương mới có thể rời đi, cho nên trong hai ngày này Cảnh Dương cũng không thể rời đi, Cố Mang sẽ không để hắn đi.

Cảnh Dương lại bắt đầu mơ màng muốn ngủ, hắn nhìn Cố Mang ngồi ở mép giường, muốn nói y đi làm việc của mình đi, không cần ở đây trông nôm hắn. Cảnh Dương vừa mở miệng thì lại bị Cố Mang khép lại lần thứ ba.
“Bệnh cảm chưa hết còn có giọng nói vẫn chưa khôi phục thì đừng mở miệng nói chuyện, trừ phi sau này em không muốn hát nữa, biết bảo vệ giọng nói với một người ca sĩ là chuyện quan trọng cỡ nào không?” Cố Mang đặt điện thoại lên tủ đầu giường nói “Chút nữa tôi có việc phải đi xử lý, đây là điện thoại của tôi, bên trong có số điện thoại khác của tôi. Nếu em muốn tìm tôi thì gửi tin nhắn đến dãy số đầu tiên, nếu có yêu cầu khác thì gửi tin nhắn đến số điện thoại của trợ lý. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, em không được mở miệng nói chuyện, càng không cho phép la to, có nghe không?”

Cảnh Dương gật gật đầu, Cố Mang cúi người hôn lên trán của hắn, động tác vô cùng thuần thục. Làm xong thì bản thân Cố Mang cũng kinh ngạc là tại sao mình lại thuần thục như vậy, tự nhiên đến mức giống như đã làm việc này vô số lần.
Cố Mang rời khỏi phòng, Cảnh Dương nhắm mắt lại, mặc dù Cảnh Dương đã quen với sự quan tâm và chăm sóc của người yêu rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy cảm động và ấm áp, đặc biệt là khi bởi vì bị bệnh mà cảm xúc trở nên yếu ớt.

Tuy bây giờ Cảnh Dương rất muốn ngủ, nhưng vì muốn tìm hiểu xong về thân phận hiện tại và thế giới này, hắn tạm thời vẫn chưa thể ngủ.

Cảnh Dương khởi động hệ thống, bắt đầu tiếp nhận ký ức để hiểu rõ hơn về thế giới này.

Nguyên chủ tên là Sở Dương, ngoài hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không được bao lâu. Mặc dù từ nhỏ cậu đã thích âm nhạc, thi đậu vào học viện âm nhạc là ước mơ của cậu, nhưng người giám hộ của cậu lại không đồng ý. Hơn nữa còn nói nếu như cậu ghi danh vào học viện âm nhạc thì sẽ không đóng tiền học phí cho cậu, đồng thời lén sửa lại nguyện vọng của cậu, giúp cậu ghi danh vào khoa lịch sử của một trường đại học bình thường.
Người giám hộ Sở Dương là cậu mợ của cậu, bởi vì cha mẹ của cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn lúc cậu còn học cấp hai. Thật ra trước đây cậu mợ đối xử với Sở Dương rất tốt, cho dù không đến mức thân như con ruột, nhưng ít nhất cũng xem cậu như nửa người con trong gia đình, chỗ nào nên chiếu cố thì cũng đều chiếu cố.

Nhưng tại sao cậu mợ của Sở Dương lại phản đối Sở Dương thi vào học viện âm nhạc chứ? Trong đó có một nguyên nhân mà đến chết Sở Dương cũng không biết.

Khi cha mẹ của Sở Dương còn sống, bởi vì gia đình làm ăn rất lớn, cho nên gia cảnh có thể nói là vô cùng không tồi. Lúc cậu còn nhỏ, có hai người bạn rất thân, một người tên là Quý Tiêu, còn người kia là Lưu Hàng, bởi vì có lui tới làm ăn nên quan hệ của ba gia đình bọn họ cũng rất tốt. Hơn nữa ba người bọn họ đều thích âm nhạc thích ca hát, khi còn nhỏ còn nói muốn cùng nhau tạo thành một nhóm.
Bởi vì từ nhỏ trái tim của Quý Tiêu đã không tốt, vì trị liệu cho cậu ta, nên sau này cả nhà bọn họ đều ra nước ngoài, chẳng qua bọn họ ở nước ngoài cũng phát triển rất tốt, thậm chí tốt hơn khi còn ở trong nước.

Cả nhà Quý Tiêu ra nước ngoài rất nhiều năm cũng không trở về, nhưng mà ba người họ vẫn luôn giữ liên lạc. Sau này cha mẹ của Sở Dương xảy ra chuyện, bọn họ để lại cho Sở Dương một khối tài sản khổng lồ, nhưng bởi vì cậu của Sở Dương trở thành người giám hộ, mà người cậu này lại làm ăn thất bại nên đã sử dụng di sản của cha mẹ Sở Dương để lại cầm đi trả nợ.

Sau khi cậu của Sở Dương trả hết nợ nần thì tiếp tục làm ăn, tuy làm ăn không lớn, nhưng mà ít nhất vẫn có thể để cả nhà cơm áo không lo. Bởi vì cậu mợ của Sở Dương sử dụng di sản mà cha mẹ Sở Dương để lại, trong lòng cảm thấy hơi thiệt thòi cho Sở Dương, cho nên đối xử với cậu vẫn xem như là rất không tệ.
Hai gia đình của Quý Tiêu và Lưu Hàng đều phát triển càng ngày càng tốt, mặc dù sự chênh lệch giữa Sở Dương và gia đình của Lưu Hàng càng lúc càng lớn, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt. Sở Dương cho rằng mình và Lưu Hàng sẽ là bạn thân cả đời, còn có Quý Tiêu bao nhiêu năm không về nước nữa, Sở Dương cảm thấy tình bạn giữa bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi.

Sở Dương vẫn luôn không có sinh ra tình cảm gì trên mức bạn bè với Lưu Hàng, nhưng khi học cấp ba, Lưu Hàng lại đột nhiên tỏ tình với cậu. Lưu Hàng tỏ tình rất đột ngột nên làm Sở Dương hơi hoảng sợ, sau khi nghiêm túc suy xét thật lâu, Sở Dương hồi đáp lại Lưu Hàng, nói là mình sẽ thận trọng suy xét xem hai người có nên bắt đầu một mối quan hệ mới hay không, nhưng trước khi cậu xác định được mình cũng có tình cảm giống như anh ta, thì hy vọng bọn họ vẫn sẽ duy trì mối quan hệ bạn bè.
Lưu Hàng cũng không có ép Sở Dương phải lập tức chấp nhận, đồng ý cho cậu thời gian xác định  lòng mình, hơn nữa trong lúc này, Lưu Hàng càng ân cần và chiếu cố Sở Dương hơn, cũng thường xuyên thể hiện tình cảm của mình dành cho Sở Dương.

Gia đình của Lưu Hàng có mở một công ty quản lý, hơn nữa còn cho ra mắt mấy ca sĩ và diễn viên, nên thực lực của công ty càng lúc càng lớn.

Sở Dương vẫn luôn ôm mộng có thể trở thành một ca sĩ, Lưu Hàng cũng thích âm nhạc nên vô cùng ủng hộ cậu, còn nói là chờ sau khi cậu tốt nghiệp học viện âm nhạc thì sẽ để cậu ký hợp đồng với công ty của gia đình anh ta, đến lúc đó công ty của gia đình Lưu Hành đã tiếp nhận cậu thì sẽ trợ giúp cậu trở thành ca sĩ giỏi nhất nổi tiếng nhất.

Sở Dương cho rằng mình đã cách giấc mơ rất gần rồi, làm thế nào cũng không ngờ cậu mợ sẽ phản dối cậu thi vào học viện âm nhạc dữ dội như vậy. Sở Dương hỏi bọn họ nguyên nhân, bọn họ chỉ nói là bởi vì con đường ca sĩ này không dễ đi, cũng không thiết thực, cho nên mới không ủng hộ.
Sở Dương biết đây khẳng định không phải là nguyên nhân chân chính, nhưng cậu làm thế nào thì cậu mợ cũng không chịu nói nguyên nhân khác, mặc kệ là cậu có cầu xin như thế nào, thì bọn họ vẫn không đồng ý để cậu thi vào học viện âm nhạc.

Bởi vì bị sửa lại nguyện vọng, nên khi nhận được thông báo trúng tuyển thì Sở Dương chỉ đành đến trường học báo danh, thế nhưng cậu cũng không từ bỏ giấc mơ muốn trở thành ca sĩ, dùng các loại biện pháp tự mình học kỹ xảo hát và sáng tác bài hát.

Lúc Sở Dương cảm thấy mình và ước mơ đột nhiên cách nhau rất xa, thì Lưu Hàng vẫn luôn cổ vũ và ủng hộ cậu, cũng nói với cậu là cho dù cậu không phải tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, chờ sau khi anh ta tiếp quản công ty thì vẫn sẽ ký hợp đồng với cậu, kêu cậu đừng nhụt chí và khổ sở.
Bởi vì chuyện này mà Sợ Dương sinh ra ngăn cách với cậu mợ của mình, quan hệ nhạt nhòa hơn rất nhiều, bên cạnh cậu chỉ còn lại một mình Lưu Hàng. Thời điểm người ta cô đơn và thất vọng mà nhận được sự quan tâm là dễ dàng sinh ra tình cảm nhất, cho nên sau khi Sở Dương cảm thấy mình cũng thích Lưu Hàng, thế là đồng ý quen Lưu Hàng.

Nhưng bọn họ quen nhau còn chưa đến một năm thì Quý Tiêu về nước.

Min: chương thứ ba đến đây!!! Một phút tự hào về bản thân😎

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN