Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường - Chương 68: 68: Làm Hòa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường


Chương 68: 68: Làm Hòa


Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật: “……”
Hắn đưa tay kéo tay Đường Ngữ, nhưng cậu lại lập tức muốn tránh đi, may là hắn túm được.
Đường Ngữ không biết Băng Mật có ý gì nên hơi thấp thỏm.

Dù sao dáng vẻ Băng Mật tức giận hôm đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Giây tiếp theo, cậu lập tức bị dọa sợ, Băng Mật vậy mà lại cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích chân thành hôn công chúa.

Đáng tiếc cậu không phải công chúa, mà cho dù Băng Mật có là hoàng tử, thì cũng là hoàng tử nằm trên giường bệnh.
“Cậu…” Đường Ngữ sợ tới mức cứng họng.

Cậu có cảm giác tay không còn là của mình nữa.

Trong giây phút ấy, cậu cảm thấy mình như là châu báu được Băng Mật nâng niu che chở.
Băng Mật ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn hoảng hốt, nhàn nhạt nói: “Thế thì cậu cắn lại đi.”
Sao Đường Ngữ nỡ cắn, cậu liên tục lắc đầu.

Cậu chuẩn bị rút tay lại, không ngờ Băng Mật lại dùng thêm sức kéo cậu qua, cậu bị bắt cúi xuống, sau đó cổ bị bàn tay ấm áp đè lại, hôn lên môi Băng Mật.
“Ưm…” Đôi mắt Đường Ngữ trừng lớn, hai má bừng đỏ, sau đó lan lên tận mang tai nhanh như lửa trên đồng cỏ, thậm chí còn đỏ đến tận cổ.
Không phải là cậu xấu hổ vì hôn Băng Mật, mà là bởi vì địa điểm là nơi công cộng!
Mọe nó, đây là phòng bệnh đó, tuy rằng chỉ có hai người cậu và Băng Mật, nhưng lỡ có người vào được thì sao?!
Không cần tìm cảm giác mạnh đâu!
Đường Ngữ đưa tay đẩy, Băng Mật buông cậu ra, nhưng vẫn nắm tay Đường Ngữ thật chặt để không cho cậu rời đi.

Ánh mắt hắn cũng thể hiện thái độ cứng rắn.
Đường Ngữ không biết Băng Mật có ý gì, rõ ràng mới đây vẫn cực kỳ bài xích cậu, lại còn nói mấy lời chọc giận cậu, sao bây giờ lại hôn cậu?
Không khí trong phòng bệnh cực kì lúng túng, Băng Mật khẽ thở dài.

Vẫn còn may bé Đường của hắn chưa ghét hắn.
“Ngồi đi.” Băng Mật thong thả buông tay Đường Ngữ ra, đưa mắt ý bảo cậu ngồi xuống bên cạnh.
Chỗ này có ghế dựa dành cho người thăm bệnh, Đường Ngữ cẩn thận ngồi xuống.

Thật ra, lúc nãy Băng Mật chủ động hôn cậu, trong lòng cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi.

Cậu sợ Băng Mật bảo cậu cắn hắn.
Băng Mật cầm lấy quả táo bên cạnh rồi bắt đầu gọt, tay kia của hắn vẫn đang truyền dịch.

Đường Ngữ ngồi đối diện lặng lẽ nhìn hắn.
Băng Mật gọt trái cây vẫn dịu dàng như mọi ngày, đôi mắt cụp xuống có cảm giác năm tháng tĩnh lặng*, nhưng ngồi trên giường bệnh lại có chút cảm giác u buồn.

Đường Ngữ nghĩ như thế.
*岁月静好, trích từ 岁月静好 现世安稳, là lời thề nguyện của Hồ Lan Thành với Trương Ái Linh trong lễ thành hôn, ý chỉ cả một cuộc đời bình an hạnh phúc.
Nãy giờ, cậu cứ cảm thấy hơi bất an, không biết rốt cuộc Băng Mật muốn làm gì.

Hắn gọt trái cây ngay trước mắt cậu, vậy trái cây này là để cho ai ăn, có phải đây là cách trừng phạt mới, ăn trái cây trước mặt cậu nhưng lại không cho cậu ăn? Đường Ngữ suy đoán trong lòng.
Nhưng sự thật chứng minh cậu đã đoán sai, Băng Mật đưa trái cây đã gọt xong cho Đường Ngữ: “Ăn đi, môi cậu hơi khô.”
“?” Đường Ngữ liếm môi, đúng là hơi khô thật, sắp tróc da rồi.

Có lẽ là do mùa đông hanh khô, từ từ đã!
Băng Mật biết cậu đang nghĩ gì: “Lúc nãy hôn cậu phát hiện.”
“…” Đường Ngữ cắn chặt răng hàm, cứng ngắc nhận lấy quả táo, há mồm cắn một miếng.

Đờ mờ, cậu muốn tìm cái khe mà chui xuống cho rồi.
“Lại đây.” Băng Mật lau tay rồi vỗ lên giường của mình.
Đường Ngữ do dự vài giây rồi vẫn ngoan ngoãn đi qua đó.

Bây giờ cậu và Băng Mật ngồi sát gần nhau.

Bỗng nhiên, hai tay Băng Mật vòng qua eo cậu, nhẹ nhàng giữ chặt, cằm hắn gác trên hõm vai cậu.
Đường Ngữ vốn đang căng thẳng lập tức cứng đờ.

Tuy rằng cậu và Băng Mật đã làm chuyện thân mật hơn rồi, nhưng dưới tình huống mập mờ khó xử như thế này, cậu thật sự không biết Băng Mật muốn làm gì.

Cậu thấp thỏm đến nỗi táo cũng không dám cắn.
Mãi lâu sau, Băng Mật mới khẽ nói: “Xin lỗi.”
“!” Đường Ngữ ngơ ngác, ngực cậu như bị thứ gì đập vào, tim như muốn đột ngột ngừng đập, rồi lại đột nhiên thấy kinh hãi, hô hấp cũng dồn dập hơn theo nhịp đập kịch liệt của trái tim.

Cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Lúc cảm cảm xúc kích động đạt tới đỉnh điểm thì ai cũng sẽ không giấu được, huống chi là loại người không biết che giấu cảm xúc như Đường Ngữ.

Cậu “òa” một tiếng khóc nức nở.
Băng Mật: “……”
“Hu hu hu…” Đường Ngữ không hề che giấu khóc nấc, mặt mũi nhăn thành một cục, táo còn chưa nhai xong vẫn còn trong miệng, thoạt nhìn trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng Băng Mật lại đau lòng chịu không được, xoa xoa đầu cậu an ủi, có vẻ là hôm đó hắn quả thật đã dọa chết Đường Ngữ nên mới khiến cho cậu tủi thân như vậy.
“Xin lỗi, hôm đó tôi tức giận đến mất trí.” Đôi mày Băng Mật nhíu chặt, khó chịu kinh khủng.
Đường Ngữ khóc một hồi thì nức nở, sau đó lại nấc một cái, mặt toàn là nước mắt của mình.

Cậu biết lúc này trông cậu xấu chết đi được, nhưng cậu vẫn không thể kìm được nước mắt.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn kiềm chế cảm xúc, cho rằng mình rất mạnh mẽ, định chờ Băng Mật bình tĩnh lại thì sẽ giải thích cho hắn.

Đường Ngữ biết bản thân mỗi khi kích động thì sẽ quên sạch lời mình muốn nói, nên trước đó đã viết lời giải thích xuống rồi, lúc này đang nhét trong túi, mãi không dám lôi ra.
Vậy mà chỉ vì một câu “Xin lỗi” của Băng Mật cậu đã sụp đổ, quân lính tan rã.

Từ trước tới nay cậu vẫn luôn kiềm nén ngày một nhiều, chỉ có hôm nay mới thật sự giải tỏa được.
Cậu ngồi khóc say sưa một lúc, lòng cũng nhẹ hẳn, những lo lắng vốn treo nặng trong lòng không cách nào bỏ xuống được cũng theo nước mắt nhẹ nhàng trôi đi.
“Tôi, tôi, tôi cũng có…hức…” Đường Ngữ muốn nói, nhưng lại nấc một cái, vai cũng run rẩy vài cái, xém chút nữa đã bị dáng vẻ nhếch nhác của mình chọc cười.
Băng Mật vẫn xoa đầu an ủi cậu, đưa tay dịu dàng vuốt ngực cậu: “Đừng vội, đừng vội, từ từ rồi nói.” Hắn rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho Đường Ngữ.

Phải ấm ức như nào mới khóc đến mức này.
Băng Mật cứ vỗ vỗ lưng cậu như vậy, chờ cậu bình tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, Đường Ngữ mới nín khóc, giọng cũng khàn khàn, ấp úng nói: “Tôi…tôi cũng có lỗi, đáng ra tôi nên nói cho cậu sớm hơn.”
Cậu lại quên mất mình định giải thích cái gì, bèn thò tay vào túi lấy tờ giấy, run rẩy mở ra, cũng chẳng biết hành động này của mình ngốc nghếch cỡ nào.
Băng Mật khó hiểu nhìn cậu mở tờ giấy ra, không biết trong đó viết gì.
Đường Ngữ nhìn nội dung trong giấy rồi nói: “Ờm, đúng là lúc đầu tôi có suy nghĩ chơi đùa, bởi vì căn bản là tôi không tin lời hệ thống ma quỷ kia nói là thật, càng không tin cậu sẽ thích tôi.

Nhưng mà…”
Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy một cái, vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt nhìn đồ ngốc của Băng Mật.

Cậu mặc kệ, tiếp tục nói: “Nhưng mà sau khi tiếp xúc với cậu, tôi phát hiện cậu không giống như những gì tôi thấy trước đâu, tôi dần dần thích cậu, thật lòng đó.

Bởi vì tôi không thể giả vờ thích một người.

Thứ cậu nhìn thấy là dáng vẻ của tôi khi thích cậu .”
“Tôi biết mà.” Băng Mật đau lòng hôn lên trán cậu.
Đường Ngữ tiếp tục nói: “Tôi cũng không phải là loại gian xảo gì đâu, thật đó, cậu đừng liên tưởng bản thân mình với con gà mái kia, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Thật ra, mỗi một ngày tôi lừa dối cậu là một ngày tôi tự trách, tôi càng không đứng trên góc nhìn của thượng đế nhìn cậu bị trêu xoay vòng vòng.”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” Băng Mật lấy đi tờ giấy của cậu.

Nếu không phải vì hắn đã hiểu rõ tính tình Đường Ngữ, hắn còn tưởng cậu không có chút thành ý nào, giải thích cũng phải viết ra giấy.
“Vậy cậu tha thứ cho tôi nhé?” Đôi mắt đẫm lệ của Đường Ngữ mong chờ nhìn hắn.
“Chúng ta tha thứ cho nhau.”
“Ừm ừm.”
Tảng đá lớn trong lòng Đường Ngữ đã rơi xuống, cậu vui tới mức thiếu chút nữa đã hét to hai tiếng.

Nếu đằng sau cậu có cái đuôi thì chắc cũng vẫy đến bay lên trời rồi.
Tốt quá, Băng Mật lúc trước đã quay lại rồi, cậu cảm giác như thể Băng Mật trong vườn trái cây kia vốn chưa từng xuất hiện, chôn giấu ở nơi sâu nhất của ký ức, để cả đời này đừng bao giờ xuất hiện lại nữa.
Cầu nguyện.
Đường Ngữ buông quả táo bị bẩn trong tay ra, nghiêng người ôm lấy Băng Mật, cằm cũng gác trên hõm vai hắn, ủn đầu vào: “Em nhận ra em không không thích anh, mà là yêu anh.

Trên đời này có yêu của gia đình, có yêu của ái tình, anh may mắn lắm đấy nhé, có được tình yêu độc nhất vô nhị của em.”
Băng Mật cười, chẳng ai lại tự khen bản thân như thế, nhưng mà đây cũng là nói thật.

Hắn nói: “Anh cảm nhận được rồi, trên thế giới có nhiều tâm hồn thú vị như vậy, nhưng phù hợp với anh chỉ có mình em thôi.” Hắn nghĩ rằng, cả đời này hắn cũng sẽ không buông tay nữa.
Hắn lại nói: “Trước đây em từng hỏi, ai mới là người chói mắt nhất, bây giờ anh trả lời em, trong mắt anh, em mới là chói mắt nhất.”
Bởi vì…!trong mắt người phàm, người mình thích là người chói mắt nhất.
Hắn đây còn không phải là một kẻ phàm tục đắm chìm trong tình yêu sao?
“Aaaaaa, anh đừng có ghẹo em, em chịu không nổi đâu!” Đường Ngữ cúi đầu cắn lên vai hắn, nhưng cách một lớp áo khoác thật dày, cho nên chẳng mảy may ảnh hưởng Băng Mật.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Băng Mật: “……”
Đường Ngữ: “……”
Hai người nhìn nhau rồi tách ra, Đường Ngữ ngồi lại trên ghế dựa, giữ khoảng cách bình thường.
Cậu cứ tưởng là chị y tá tới, không ngờ người bước vào lại là Lý Dư Phân.

Đường Ngữ lập tức không bình tĩnh nổi, biết mẹ mắt sắc như vậy hẳn đã nhìn ra cậu vừa mới khóc.

Xấu hổ chết mất.
Lý Dư Phân tháo khẩu trang xuống nhét vào túi áo đồng phục y tá, quét mắt nhìn Đường Ngữ đang chột dạ, mỉm cười đi đến bên cạnh Băng Mật, thuần thục rút kim ra.
“Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, hạ sốt thì đi thôi, bệnh viện cũng không phải nơi để chơi.” Lý Dư Phân gỡ bình truyền nước xuống cho vào túi rác y tế.
“Không cần lấy thuốc ạ?” Đường Ngữ hỏi.
“Tự đi lấy đi.”
“Mẹ, bố có biết con với Băng Mật tới đây không ạ?” Đường Ngữ dè dặt hỏi.
Lý Dư Phân quay đầu lại: “Bố con đang làm phẫu thuật trên lầu đó, bận lắm, mẹ không có thời gia nói cho bố.” Bà nhìn đôi mắt Đường Ngữ, hơi đỏ, nhưng không nói gì cả.
Vừa rồi ở ngoài cửa bà cũng không cố ý nghe trộm, thật sự là vô tình nghe được, nhưng mà đứa con trai này của bà cũng…!ngốc quá đi mất.
Nhưng nếu không nghe trộm thì không biết, nghe rồi mới phát hiện, giới trẻ bây giờ tán tỉnh thật là buồn nôn.

Nhớ năm ấy lúc bà và Đường Khánh Thư* yêu đương, nhìn còn không dám chứ chưa nói tới mặt đối mặt nói ngọt nói ngào, cho dù có nói thì cũng chỉ gửi qua thư thôi.
*Chỗ này tác giả viết nhầm tên là ” lúc bà và Băng Vĩ Kiến yêu đương”, mình đã sửa lại thành Đường Khánh Thư, chứ cứ để là mẹ Đường Ngữ yêu bố Băng Mật thì kì cục lắm :)))))))
Đúng là thời đại khác nhau, bà phải tiếp thu tư duy của thời đại mới.
Cuối cùng, lúc nhìn hai chàng trai đi ra ngoài, Lý Dư Phân mỉm cười vui mừng.
Ra khỏi bệnh viện, Đường Ngữ đi theo Băng Mật về biệt thự.
Cậu vừa vào cửa đã nói: “Sao em cứ thấy ánh mắt mẹ nhìn em cứ sai sai chỗ nào ấy.”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“Thật đó, hơn nữa ánh mắt mẹ nhìn anh cũng thay đổi luôn.” Đường Ngữ nghĩ ngợi.
Băng Mật cười ngồi xuống sô pha, cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, trên đó có vết kim bị cắm vào, để lại một lỗ hồng hồng.

Hắn đã bao nhiêu năm rồi không truyền nước, lại còn bị sốt cao nghiêm trọng như vậy.
Nhìn điện thoại trên bàn trà, lúc này hắn mới nhận ra mình không mang điện thoại theo.

Hắn cầm lên xem thử, chuyện đầu tiên hắn làm là lướt vòng bạn bè, chủ yếu là muốn xem Đường Ngữ có đăng gì mới không.
Quả nhiên vừa mở ra là thấy, nhưng mà…
Chỉ thấy bài đăng mới nhất của Đường Ngữ là vào buổi sáng, caption: Cỏ liệt rồi.
Ảnh kèm theo là hình Băng Mật sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Băng Mật: “……” Mặt đen thùi lùi.
“Em ra đây.”
“Hả?” Đường Ngữ vẫn không biết gì, ngoan ngoãn nghe lời đi qua.
Băng Mật hỏi: “Anh hỏi em, wei trong khô héo và bệnh liệt dương* là cùng một chữ hả?”
*萎 trong 枯萎 (khô héo) và 痿 trong 阳痿 (liệt dương) có chung cách đọc là /wěi/.
“Đúng rồi.” Đường Ngữ gật đầu, hơn nữa còn không cảm thấy không đúng ở đâu, lại càng không biết đang ám chỉ cái gì.
“Anh xấu hổ giùm giáo viên Ngữ Văn của em luôn.” Băng Mật lắc đầu rồi gõ hai chữ khô héo và liệt dương lên điện thoại.
Đường Ngữ sáp lại nhìn, mắt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán một cái: “A, hóa ra là em nhớ nhầm!”
Từ từ, Đường Ngữ buồn bực, nghiêng đầu hỏi: “Sao tự dưng lại nói cái này?”
Băng Mật muốn mở đầu Đường Ngữ ra xem bên trong có gì, cực kì cạn lời mà đưa vòng bạn bè cho Đường Ngữ xem.
“Em nói anh bị liệt rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN