Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi - Chương 168: - Đời sống âm nhạc (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Chương 168: - Đời sống âm nhạc (6)


Edit: Min

Cảnh Dương tự mình lái xe đến công ty, Lưu Hàng cũng tự mình lái xe đi theo sau hắn.

Hai người cùng tiến vào công ty gây nên rất nhiều sự chú ý, đặc biệt bây giờ Cảnh Dương là nhân vật của mọi đề tài bởi vì biểu diễn trong MV của Cố Mang nữa. Rất nhiều nhân viên của công ty đều đang suy đoán, là có phải Lưu Hàng muốn thừa dịp nhiệt độ lần này, bắt đầu nâng hắn hay không.

Sau khi ngồi xuống ở trong văn phòng của Lưu Hàng, Cảnh Dương còn chưa mở miệng thì Lưu Hàng đã giành trước hỏi “Em đi biểu diễn MV của Cố Mang?”

“Không sai, anh đừng có hỏi cái vấn đề mà mọi người cũng đã biết này, nói thẳng là anh cảm thấy tôi đi biểu diễn MV của Cố Mang có vấn đề đi.” Cảnh Dương đã đoán được anh ta muốn nói là cái gì.

“…… Em là nghệ sĩ của công ty chúng ta, lén nhận công việc là trái với quy định hợp đồng.” Lưu Hàng cảm thấy người hiện tại ngồi ở trước mặt anh ta này, khí thế và khí chất phát ra đều làm anh ta cảm thấy rất xa lạ, đã lâu lắm rồi anh ta không có ở riêng với Sở Dương như vậy, thật ra anh ta rất quý trọng thời điểm có thể ở chung này, nhưng thái độ và ngữ khí xa cách của Cảnh Dương làm anh ta hơi khổ sở.

“Vậy thì hủy hợp đồng đi.” Cảnh Dương nói thẳng ra điều hắn muốn.

“Huỷ, hủy hợp đồng?” Lưu Hàng cho rằng bản thân nghe lầm “Em vừa nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi muốn hủy hợp đồng.” Cảnh Dương vô cùng nghiêm túc nói từng chữ một.

“Đừng giỡn kiểu này.” vẻ mặt của Lưu Hàng nghiêm túc nói.

“Ai có tâm trạng giỡn với anh?” Cảnh Dương khinh thường bĩu môi nói với anh ta “Bây giờ tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện hủy hợp đồng với anh, nếu không thì tôi đã không ngồi ở đây nói chuyện với anh rồi, cho nên anh cũng đừng có làm vẻ là tôi đang cố ý cố tình gây sự với anh, tôi thật sự không có cái tâm trạng đó đâu. Cho nên, nếu anh có ý định nói chuyện nghiêm túc với tôi thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, nhưng nếu như anh không có ý định nói chuyện nghiêm túc với tôi, vậy thì tôi sẽ để luật sư tới đây nói, hoặc là chúng ta trực tiếp lên toà nói chuyện cũng được.”

“Tại sao muốn hủy hợp đồng?” Lưu Hàng nhìn ra cũng không phải Cảnh Dương cố ý đem chuyện hủy hợp đồng ra cố tình gây sự, hơn nữa anh ta không cản được lời nói của Cảnh Dương.

“Lý do còn cần tôi phải nói sao?” Cảnh Dương dùng giọng điệu châm chọc nói “Không phải trong lòng anh rõ hơn bất cứ người nào sao?”

“Bởi vì chuyện của anh và Quý Tiêu sao?” Lưu Hàng nói “Nếu là bởi vì chuyện này thì anh muốn nói với em, xin em dù thế nào thì hãy nhận nại hai năm, chỉ cần hai năm…….”

“Không phải bởi vì chuyện này!” Cảnh Dương không kiên nhẫn ngắt lời anh ta nói “Xin anh đừng có ảo tưởng rồi tự mình đa tình nữa, tôi nói thật cho anh biết, bây giờ tôi hoàn toàn không hề quan tâm chuyện của anh và Quý Tiêu. Nếu chúng ta đã chia tay rồi vậy thì cắt sạch sẽ đi, tôi và anh sẽ không còn bất cứ khả năng nào đâu, cho nên xin anh đừng có nhắc cái gì mà hai năm nữa! Mặc kệ là hai năm hay là hai mươi năm, tôi và anh cũng sẽ không có bất kỳ khả năng nào hết! Bây giờ chúng ta chỉ nói về chuyện hủy hợp đồng là được rồi, tôi không muốn nói mấy chuyện khác.”

“Hủy hợp đồng……không có khả năng.” Lưu Hàng biết mình có lỗi với hắn trước nhưng vẫn khổ sở vì lời nói của hắn, trong lòng anh ta yêu nhất vẫn là Sở Dương, Quý Tiêu là bởi vì chỉ còn lại có hai năm nên anh ta càng đồng tình và thương tiếc hơn thôi. Anh ta cảm thấy mặc dù hai năm này bọn họ sẽ rất đau khổ rất khó khăn, nhưng chỉ cần chịu đựng hai năm thì sau này mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp hơn, cho nên anh ta tuyệt đối không để hắn rời đi.

“Từ khi tôi ký hợp đồng với công ty của các người, công ty đã được gì cho tôi, mà tôi đã làm được cái gì cho công ty, trong lòng anh là rõ ràng nhất, tôi cũng không nợ nần gì cái công ty này.” Cảnh Dương thử giảng đạo lý với anh ta “Nếu như tôi không ký hợp đồng với công ty của các người, thì chỉ bằng những ca khúc mà tôi tự mình sáng tác, dù cho tôi có trở thành ca sĩ trên mạng thì cũng tốt hơn bây giờ. Toàn bộ những ca khúc mà tôi sáng tác đều bị Quý Tiêu sử dụng, thậm chí sau này đến tên của tôi cũng bị xoá, bây giờ tôi có thể không so đo mấy cái này với anh, chỉ cần anh có thể hủy hợp đồng ngay lập tức, tôi có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng dựa theo quy định trong hợp đồng cho các người.”
“Anh biết, vẫn luôn đè ép không cho em phát triển, đúng là anh và công ty đuối lý. Nhưng mà có một số việc anh thật sự cũng rất bất đắc dĩ, anh thật lòng hy vọng em có thể phát triển thật tốt. Với tài hoa sáng tác của em thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày toả sáng, cho nên em đừng quá nôn nóng. Cho anh thời gian hai năm, hai năm sau, anh đảm bảo sẽ bồi thường cho em, đồng thời sẽ cố gắng hết sức để em phát triển tốt hơn.”

Gia đình Lưu Hàng có quan hệ hợp tác với gia đình Quý Tiêu, thực lực gia đình Quý Tiêu mạnh hơn, cho nên trên thực tế gia đình Quý Tiêu đã đầu tư và cũng là nhà đầu tư vào việc mở rộng công ty của bọn họ. Năng lực sáng tác của Sở Dương quá mạnh, nên đây cũng là nguyên nhận khiến cậu vẫn luôn bị công ty chèn ép, bởi vì gia đình Quý Tiêu trong không muốn để cậu cướp đi ánh sáng của Quý Tiêu, dù sao thì Quý Tiêu cũng không sống được bao lâu.
“Xem ra cuộc nói chuyện hôm nay có thể sẽ không có kết quả rồi,” Cảnh Dương nói “Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, tôi muốn hủy hợp đồng, anh đồng ý hay là không đồng ý?”

“Bây giờ chúng ta đã có khoảng cách rồi, anh không hy vọng em sẽ cách anh xa hơn nữa, mặc kệ bây giờ em hận anh bao nhiêu, anh cũng tin rằng sẽ có một ngày chúng ta làm lành. Cho nên coi như hai người chúng ta đều đau khổ, anh cũng phải giữ em lại bên cạnh anh.” Lưu Hàng tha thiết chân thành nhìn Cảnh Dương nói.

“Vậy đi con đường pháp luật đi, tôi sẽ để luật sư tới tìm anh.” Cảnh Dương lạnh lùng nói xong thì lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Cảnh Dương vừa đi ra khỏi cửa thì thấy Quý Tiêu đi tới, hai người đều liếc mắt nhìn nhau một cái, Quý Tiêu đang muốn mở miệng nói chuyện với Cảnh Dương, Cảnh Dương trực tiếp đi qua người cậu ta, không để ý đến cậu ta.
Quý Tiêu quay đầu nhìn bóng dáng rời đi của Cảnh Dương, sự âm u trong mắt chợt lóe qua, sau đó tiếp tục đi thẳng đến văn phòng của Lưu Hàng.

“Dáng vẻ vừa nãy của Sở Dương khi đi ra ngoài giống như không vui vẻ mấy, hai người đã nói cái gì vậy?” Quý Tiêu nhìn sắc mặt không tốt lắm của Lưu Hàng hỏi.

Lưu Hàng ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu, điều chỉnh cảm xúc nói “Sở Dương nói muốn hủy hợp đồng.”

“Huỷ hợp đồng?” Quý Tiêu không hề kinh ngạc về chuyện này, cậu ta càng để ý Lưu Hàng sẽ xử lý và quyết định chuyện này như thế nào hơn “Anh đồng ý sao?”

“Anh không có đồng ý, em ấy nói sẽ để luật sư tới nói chuyện với anh.” Lưu Hàng nói.

“Có nghĩa là cậu ấy tính chọn con đường pháp luật? Nhưng cậu ấy đâu có tiền mời luật sư và bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đâu chứ?” mặc dù Quý Tiêu không kinh ngạc Cảnh Dương sẽ hủy hợp đồng, nhưng lại rất nghi hoặc là hắn lấy tự tin và tài chính ở đâu ra.
“Không biết.” trên mặt của Lưu Hàng nhìn không ra là cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã làm quyết định, mặc kệ như thế nào thì cũng sẽ không đồng ý chuyện hủy hợp đồng này.

“Khẳng định là tại em nên cậu ấy mới muốn hủy hợp đồng, em có lỗi với cậu ấy nhiều lắm.” Quý Tiêu làm ra bộ dáng thương tâm hơn nữa còn tự trách.

“Em không cần quá tự trách, có lẽ bây giờ em ấy không thể thông cảm cho chúng ta, nhưng mà anh tin rằng, một ngày nào đó em ấy sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.” Lưu Hàng an ủi cậu ta.

Quý Tiêu gật gật đầu, trong mắt chứa đầy giọt lệ bi thương nói “Em chỉ có hai năm mà thôi, chờ em rời khỏi thế giới này rồi, thì anh phải thay trả lại những gì mà em còn nợ cậu ấy. Anh hãy nói với cậu ấy, là hai năm sau em sẽ trả lại tất cả cho cậu ấy, và kêu cậu ấy đừng vội vã rời khỏi công ty nha.”
Quý Tiêu cũng không hy vọng Sở Dương thành công hủy hợp đồng với công ty, bởi vì cậu ta biết rõ, một khi Sở Dương rời khỏi công ty thì cũng tương đương với thoát ly khống chế của cậu ta. Thời gian hai năm là quá đủ rồi, chỉ cần Sở Dương vẫn luôn nằm trong sự khống chế của cậu ta, cậu ta sẽ có thể lên kế hoạch cũng như hoàn thành rất nhiều chuyện.

Lưu Hàng nhìn Quý Tiêu bi thương, đứng lên đi tới ôm lấy cậu ta nói “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ giao hết cho anh giải quyết đi.”

Quý Tiêu ôm eo của Lưu Hàng, tựa đầu vào vai anh ta nói “Có đôi khi em cảm thấy tại sao vận mệnh lại không công bằng với em như thế, cho em sinh ra trên thế giới này, rồi lại không cho em một trái tim hoàn hảo. Nhưng có đôi khi em lại cảm thấy có thể cùng anh ở bên nhau, cho dù để em chỉ sống hai năm em cũng nguyện ý. Nếu không phải bởi vì quá yêu anh, em thật sự không muốn làm chuyện có lỗi với Sở Dương, vì tình yêu mà đánh mất tình bạn, trong lòng em cũng rất đau khổ.”
Lưu Hàng cảm nhận được trên vai sơmi của mình ướt sũng, nhẹ nhàng vỗ vỗ phần lưng của Quý Tiêu trấn an cậu ta. Trong lòng anh ta yêu Sở Dương, nhưng cũng không buông được Quý Tiêu, đặc biệt là Quý Tiêu chỉ còn hai năm sinh mệnh, anh ta sẽ dùng hết khả năng làm Quý Tiêu sống vui vẻ ở hai năm cuối cùng, giúp cậu ta hoàn thành tất cả nguyện vọng. Vậy thì sau khi Quý Tiêu rời đi, anh ta mới có thể yên tâm ở bên nhau với Sở Dương, anh ta sẽ dùng hết thời gian của quãng đời còn lại bồi thường và đối xử tốt với Sở Dương.

Cảnh Dương vừa trở về thì lập tức liên lạc với Cố Mang, kêu y có thể thu xếp giúp hắn chuyện hủy hợp đồng, Cố Mang nói từ giờ trở đi Cảnh Dương có thể không cần ra mặt nữa, y sẽ cho người giúp hắn giải quyết tốt mọi chuyện.

Đương nhiên là bản thân Cố Mang cũng sẽ không ra mặt, hơn nữa y cũng sẽ không cho ai biết là y ở giúp Cảnh Dương xử lý chuyện này, bởi vì một khi ngay bây giờ đã bại lộ là y trợ giúp Cảnh Dương, thì sẽ không tốt cho sự nghiệp còn chưa bước vào giai đoạn phát triển của Cảnh Dương. Cả Cố Mang và Cảnh Dương đều hy vọng hắn nổi tiếng là hoàn toàn dựa vào tác phẩm của mình, chứ không phải dựa vào một số tin tức nào đó khiến người ta cảm thấy có hiềm nghi mà lăng xê nổi tiếng.
Lưu Hàng vốn định kiên quyết không đồng ý hủy hợp đồng với Cảnh Dương, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ Cảnh Dương sẽ tìm được một nhóm luật sư giỏi như vậy, hơn nữa Cảnh Dương còn cung cấp một số chứng cứ cho nhóm luật sư, chứng minh những ca khúc đề tên người viết lời và soạn nhạc của Quý Tiêu là do chính Sở Dương sáng tác, nếu Lưu Hàng không đồng ý hủy hợp đồng, bọn họ chẳng những sẽ công khai chuyện này, còn sẽ kiện công ty của anh ta vì đã ép thay đổi tên người sáng tác.

Luật sư trợ giúp Cảnh Dương uy hiếp Lưu Hàng là đang nắm giữ nhược điểm của anh ta và công ty. Mặc dù Lưu Hàng và Quý Tiêu đều không muốn để Cảnh Dương hủy hợp đồng, nhưng mà đối mặt với tình huống như vậy, anh ta không có cách nào kiên trì được nữa, nếu không thì Quý Tiêu sẽ mang lại tai tiếng cho toàn bộ công ty.
Quý Tiêu bị uy hiếp đến không thể không thỏa hiệp, điều này làm cho cậu ta rất tức giận, Sở Dương ở trong lòng cậu ta chính là một đứa ngu si dễ bị lừa, nhưng cậu ta không ngờ Sở Dương sẽ dám để lại chứng cứ.

Quý Tiêu chỉ cần nghĩ đến sau này muốn đối phó Sở Dương sẽ vô cùng khó khăn, thì cậu ta lại đau ở trong lòng, bởi vì cậu ta biết có thể tìm được nhóm luật sư giỏi như vậy, khẳng định là Sở Dương đã tìm được chỗ dựa rất mạnh rồi.

Đúng là Sở Dương không có mưu mô, cũng không có tâm phòng bị người khác, nhưng bây giờ bọn họ đối mặt chính là Cảnh Dương chứ không phải Sở Dương thật, cho nên đã đến phiên bọn họ chịu khổ rồi.

Min: Ôi hoàng tử, hãy tha thứ cho người con gái hay sai lỗi chính tả này 🤧🤧🤧

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN