Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 170: - Đời sống âm nhạc (8)
Edit: Min
Cuộc thi Giọng Ca Tự Nhiên đã được tổ chức rất nhiều lần, rất nhiều ca sĩ nổi tiếng hiện nay đều đã tham gia cuộc thi này khi vừa ra mắt, cho nên mỗi lần thi đấu đều sẽ nhận được sự chú ý khá cao của cả nước.
Nội dung của cuộc thi lần nào cũng có chỗ khác nhau, và lần nào cũng sẽ hoàn thiện hơn lần trước. Cuộc thi này chẳng những kiểm tra kỹ năng ca hát của những ca sĩ mới mà còn kiểm tra năng lực sáng tác. Cho nên ngoại trừ phải biểu diễn ca khúc kinh điển có độ khó cao ra, thì còn phải biểu diễn ca khúc do chính bản thân sáng tác.
Kỹ năng ca hát có thể cải thiện nhờ luyện tập, nhưng mà năng lực sáng tác thì phải xem là ngươi có cái năng lực này hay không, thật ra nếu như yêu cầu ca sĩ nào cũng nhất định phải sáng tác giỏi thì có hơi phi thực tế.
Cho nên trong giai đoạn sau của cuộc thi, ban tổ chức mới ngầm đồng ý có thể nhờ trợ giúp bên ngoài liên quan đến phần thi tự sáng tác. Bởi vì cho dù ban tổ chức không ngầm đồng ý, thì cũng sẽ có thí sinh bỏ tiền ra mua ca khúc đã viết sẵn, sau đó giả vờ là mình sáng tác để tham gia cuộc thi.
Thật ra trong lòng khán giả rất rõ điểm này, một số khán giả cảm thấy chỉ cần hát hay là được rồi, có thể sáng tác hay không cũng không phải là vấn đề quá lớn. Nhưng mà một số khán giả lại cho rằng, thật không công bằng khi cho những ca sĩ nhờ viện trợ sáng tác tranh tài với ca sĩ tự mình sáng tác, bởi vì nếu như so năng lực tự sáng tác, thì đương nhiên phải công bằng công chính công khai mới được, nếu không thì phần thi này không cần thiết, cứ trực tiếp so xem ai hát hay hơn không phải là được rồi sao?
Mặc dù ban tổ chức cảm thấy cho phép thí sinh nhờ viện trợ bên ngoài, thì sẽ không thể so sánh để phân ra ca sĩ có năng lực sáng tác thật sự được, nhưng vì yêu cầu phải là ca khúc mới vừa được sáng tác, nên cho dù ca khúc đó chưa chắc là ca sĩ tự mình hoàn thành, thì ít nhất cũng sẽ kiểm tra được năng lực chọn bài hát nhạy bén của ca sĩ.
Ca sĩ chọn ca khúc chủ đề cũng quan trọng như diễn viên chọn kịch bản vậy, chọn đúng thì sẽ nổi tiếng, chọn sai thì mọi nỗ lực và thời gian đều uổng phí. Vì vậy ban tổ chức cảm thấy việc kiểm tra này cũng rất quan trọng.
Mà lần này Cố Mang trở thành một trong những giám khảo của cuộc thi, còn tham dự vào phần thi sáng tác nữa, cho nên dựa theo đề nghị của Cố Mang thì nội dung của cuộc thi lần này vẫn sẽ có biến động.
Cố Mang trở thành giám khảo của cuộc thi đã tạo cho cuộc thi càng nhiều sự chú ý hơn, và đã trở thành một trong những điểm ăn khách nhất của cuộc thi.
“Ngày mai là cuộc thi bắt đầu rồi, khẩn trương không?” Cố Mang xoa xoa đầu Cảnh Dương hỏi.
“Không khẩn trương.” Cảnh Dương dựa vào đầu giường nói, lâu lắm rồi hắn chưa có trải nghiệm cảm giác khẩn trương, chỉ là một cuộc thi mà thôi, hắn thật sự không sinh ra được cảm giác khẩn trương.
“Xem ra vẫn rất tự tin.” Cố Mang ôm Cảnh Dương nói “Chẳng qua tôi cũng rất tin tưởng vào chất giọng tiến bộ rất thần tốc của em, tôi đã tăng độ khó của cuộc thi lên rồi, cho nên em phải cố lên mới được.”
Mặc dù ca khúc mới của Cảnh Dương không có quá nhiều chỗ cần dùng đến kỹ năng ca hát, nhưng người hiểu chút về âm nhạc đều có thể nghe ra được, là chất giọng của hắn mạnh hơn chất giọng trước đây của Sở Dương rất nhiều.
“Tôi sẽ cố lên.” Cảnh Dương nhắm mắt lại nói, ngày mai là phải bắt đầu thi đấu rồi, hắn vốn dĩ là tính về nhà của mình, nhưng Cố Mang lại không cho hắn đi, nên hắn chỉ đành ở lại. Hắn thấy trong lúc thi đấu bọn họ vẫn duy trì khoảng cách thì hơn. Nhưng mà Cố Mang nói cho dù bị chụp được cũng không sao, chắc chắn là quan hệ của bọn họ sẽ không bị bại lộ ngay lúc này. Khi y nói lời này thì lúc ấy Cảnh Dương liền nghĩ, quả nhiên có tiền có thế tốt thật, mặc dù bên ngoài cố kỵ nhiều thứ, nhưng mà nhiều lúc vẫn ngầm muốn làm gì thì làm.
Cảnh Dương sắp ngủ rồi, cảm nhận được tay của Cố Mang đang chậm rãi sờ từ đùi hướng lên trên cũng không thèm nhúc nhích, dù sao phản kháng là không có hiệu quả, hắn không muốn lãng phí sức lực tăng thêm tình thú cho y, để y làm xong sớm một chút thì hắn sẽ được ngủ sớm một chút.
“Hưm~” Cảnh Dương phát ra tiếng rêи ɾỉ kiềm nén, eo của hắn bị nhấc lên, chân bị tách ra chổng mông nằm trên giường, hắn có chút không thích làm ở tư thế này, cảm giác giống như động vật đang giao hoan vậy. Nhưng mà người ở sau lưng hắn lại đặc biệt thích, bởi vì tư thế này có thể tiến vào sâu hơn và va chạm cũng nhanh hơn.
Cố Mang từ phía sau đè lên người Cảnh Dương, đầu tiên là chậm rãi di chuyển, sau đó lại tăng tốc độ nhanh hơn. Trước khi Cảnh Dương có chút không chịu nổi muốn trốn, thì y dùng một cánh tay ôm chặt eo của Cảnh Dương, để hắn không thể nào thoát được.
“Đừng, đừng như vậy mà!” Cảnh Dương bởi vì động tác đột ngột của y mà hoảng sợ kêu lên, hắn bị Cố Mang bế lên đưa lưng về phía y rồi để hắn ngồi lên người y, tư thế này khiến hắn càng muốn trốn hơn, nhưng mà lại không thể thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt cái eo mình.
Suy xét đến Cảnh Dương ngày mai còn phải thi đấu, Cố Mang cũng không làm hắn quá mệt mỏi, vô cùng tiết chế, chỉ làm một lần rồi để hắn ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi y kết thúc thì Cảnh Dương gần như là ngủ ngay lập tức, trước khi ngủ còn nghĩ là nếu như y còn muốn tiếp tục thì hắn cũng không cần thức, cứ như vậy ngủ để y làm đi.
Bởi vì cuộc thi cần bình chọn trên mạng, cho nên cuộc thi sẽ được phát trực tiếp lên mạng, buổi chiều Cảnh Dương qua hiện trường làm chuẩn bị là được, gần tối phát trực tiếp mới có thể bắt đầu.
Cảnh Dương ngủ đến gần giữa trưa mới thức, bởi vì tối hôm qua ngủ sớm nên ngày hôm sau rất có tinh thần. Ăn xong thì hắn chuẩn bị xuất phát đến hiện trường cuộc thi.
Trước khi xuất phát, Cố Mang giúp Cảnh Dương sửa sang lại quần áo, nựng mặt hắn rồi hôn một cái lên trán nói “Đừng khẩn trương.”
“Tôi không có khẩn trương, có phải anh rất hy vọng tôi khẩn trương sau đó an ủi tôi không?.” Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn y hỏi.
Cố Mang cười nói “Đúng vậy, ngay cả cơ hội an ủi cũng không cho tôi, sao em lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?”
“Bởi vì tôi tự tin hơn nữa còn có tố chất tâm lý tốt, cho nên tôi không khẩn trương.” Cảnh Dương nghĩ rằng sóng to gió lớn gì mà mình chưa từng trải qua, nếu ngay cả trình độ cuộc thi này cũng khẩn trương thì đúng là sống uổng phí nhiều năm.
“Tối hôm qua ngủ đủ chưa? Chưa ngủ đủ thì lên xe ngủ tiếp, dù sao thời gian cũng còn sớm, đừng đợi đến khi bắt đầu thi đấu em lại buồn ngủ.” Cố Mang thật sự rất bất lực với việc muốn ngủ mọi lúc mọi nơi của Cảnh Dương, không phải vì lý do nào khác, mà chủ yếu là lo lắng thói quen này của hắn sẽ không an toàn, nếu như lúc hắn chỉ có một mình mà đột nhiên ngủ quên ở một nơi không biết, như vậy là rất nguy hiểm, cho nên bây giờ cũng không dám để hắn đợi ở đây một mìn, và đây cũng là lý do Cố Mang không đồng ý cho Cảnh Dương về nhà của mình. Cố Mang sắp xếp cho hắn một vài người, cũng dặn dò bọn họ là khi Cảnh Dương ra ngoài, nhất định phải thời thời khắc khắc nhìn hắn.
Cố Mang và Cảnh Dương xuất phát cùng lúc, nhưng mà hai người không có ngồi chung một chiếc xe, Cảnh Dương cùng mấy trợ lý và vệ sĩ do Cố Mang sắp xếp cho hắn đến đó bằng xe bảo mẫu.
Địa điểm tổ chức cuộc thi là trong một studio rất lớn ở cơ sở truyền hình và điện ảnh, lái xe từ nhà của Cố Mang đến đó cần khoảng hơn một tiếng, nếu kẹt xe không quá ba tiếng thì hắn sẽ có thể tới đó đúng giờ, còn nếu như không có kẹt xe thì hắn sẽ có thể tới đó sớm hơn.
Mặc dù Cảnh Dương vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, cho nên tạm thời chưa cảm thấy buồn ngủ, nhưng hắn vẫn dựa theo lời của Cố Mang, nhắm mắt dưỡng thần ở trong xe cho tới khi đến nơi.
Sau khi xe của Cảnh Dương đến, vừa lúc xe của Quý Tiêu cũng đến, hai người đụng mặt nhau ngay khi vừa bước xuống xe.
Quý Tiêu đánh giá Cảnh Dương một lần, lại nhìn những trợ lý đi theo phía sau Cảnh Dương, cậu ta mỉm cười đầy thiện ý nhìn Cảnh Dương nói “Thật vui khi cậu cũng có thể trở thành một trong những thí sinh, tuy không ngờ là sẽ có ngày chúng ta cạnh tranh với nhau, nhưng mà có thể dùng cách này để đứng chung trên một sân khấu cũng khá tốt.”
Cảnh Dương khoanh tay, cười nửa miệng nhìn cậu ta nói “Tôi cũng cảm thấy khá tốt, cùng một sân khấu thì sẽ có hiệu quả đối lập tốt hơn.”
Quý Tiêu sờ vị trí trái tim của mình, trong ánh mắt mang theo chút kỳ vọng nhìn Cảnh Dương nói “Ước mơ của chúng ta chính là có thể biểu diễn chung trên một sân khấu, và hát một ca khúc cùng nhau. Tớ hy vọng ước mơ này có thể thực hiện trong vòng hai năm này.”
“Con người ta vẫn phải có ước mơ, nói không chừng một ngày nào đó thật sự trở thành hiện thực thì sao?” Cảnh Dương nhìn cậu ta đầy ẩn ý, sau đó nhấc chân muốn đi vào trong studio.
Quý Tiêu vội vàng gọi hắn lại “Sở Dương.”
Cảnh Dương dừng bước chân, chờ xem cậu ta còn muốn nói cái gì nữa.
“Sở Dương, mặc dù tớ đã xin lỗi cậu một ngàn lần một vạn lần ở trong lòng, nhưng tớ biết rằng cậu chắc chắn sẽ không chấp nhận lời xin lỗi tớ. Chẳng qua tớ tin là thời gian sẽ hòa tan tất cả những tổn thương, và khi tớ không còn tồn tại ở trên thế giới này nữa, tớ sẽ chúc phúc cho cậu trở thành người hạnh phúc trên thế giới này.”
Quý Tiêu lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lấy cảm tình của Cảnh Dương, cậu ta cảm thấy chỉ cần Cảnh Dương mềm lòng thì cậu ta sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn.
“Mặc dù tôi biết chắc rằng đây không phải là suy nghĩ thật sự của cậu, nhưng điều tôi muốn nói là hy vọng sau này cậu cũng có thể nói y như vậy.” Cảnh Dương nhìn vào mắt cậu ta nói.
Quý Tiêu bất giác siết chặt tay, Cảnh Dương luôn có ý tứ xâu xa làm cho cậu ta rất khó chịu, thậm chí còn muốn nổi giận, thế nên biểu cảm trên mặt của cậu ta đã không thể duy trì được nữa.
Xe của Cố Mang vẫn luôn theo sau Cảnh Dương, khi hai người nhìn nhau thì Cố Mang cũng đến rồi.
Cố Mang xuống xe thì thấy hai người đang dùng ánh mắt công kích nhau, đi qua nói “Cuộc thi còn chưa có bắt đầu mà cậu đã muốn đánh nhau rồi sao?”
“Thầy Cố.” Quý Tiêu nhìn thấy Cố Mang thì lập tức biểu hiện như thấy thần tượng, trong ánh mắt toàn là sùng bái đi qua nói “Ngài có thể làm giám khảo thật sự là quá tốt, lần này có thể được ngài chỉ dạy trong lúc biểu diễn, với em mà nói thật sự là quá vinh hạnh.”
“Vậy sao?” Cố Mang nhìn cậu ta nói “Hy vọng cậu có thể luôn duy trì suy nghĩ như vậy đến khi cuộc thi kết thúc.”
“Chào thầy Cố, tạm biệt thầy Cố.” Quý Tiêu nói xong thì đi vào trước.
Cố Mang im lặng nhìn Cảnh Dương đến cái liếc mắt đều không cho mình, cũng giả vờ không quen biết hắn, đi sau hắn vào studio.
Quý Tiêu nhìn bóng dáng của Cảnh Dương biến mất ở cửa mới rũ mắt đi vào, từ khi bước vào cánh cửa này thì lòng muốn chiến thắng của cậu ta càng mãnh liệt hơn.
Cảnh Dương được nhân viên đưa tới một phòng nghỉ chuẩn bị riêng cho hắn, sau khi trang điểm và thay quần áo xong thì ngồi trên sô pha đợi cuộc thi chính thức bắt đầu.
Vòng thi đầu tiên là hát mấy ca khúc kinh điển mà ban tổ chức đã sớm công bố, và dùng cách rút thăm để quyết định xem ai sẽ hát ca khúc nào. Bởi vì ca khúc khác nhau, nên muốn rút trúng ca khúc mình giỏi là điều không dễ dàng, vì vậy cũng cần có thêm yếu tố may mắn.
Rút thăm theo thứ tự xếp hạng bình chọn, khi máy quay phim và ống rút thăm cùng tiến vào phòng nghỉ của Cảnh Dương, Cảnh Dương rút ra một tờ giấy, sau đó đưa cho Cảnh Dương* xem.
*tui cũng không hiểu sao lại là Cảnh Dương đưa cho Cảnh Dương, chắc là tác giả nhầm :v
Trong các ca khúc mà trước đó ban tổ chức đã công bố có một ca khúc là của Cố Mang, chẳng qua Cảnh Dương cũng không có rút trúng ca khúc của Cố Mang, bởi vì ca khúc đó đã bị Quý Tiêu rút thăm trước hắn rút trúng rồi.
Sau khi Cảnh Dương biết Quý Tiêu rút trúng ca khúc của Cố Mang, thì đã nghĩ rằng hẳn là Quý Tiêu khẳng định sẽ không vui nổi khi rút trúng ca khúc của Cố Mang, bởi vì ca khúc của Cố Mang là ca khúc khó nhất trong tất cả các ca khúc.
Min: chương sau hên xui nha mn, tại tui hơi đuối (。ŏ﹏ŏ)…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!