Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi - Chương 173: - Đời sống âm nhạc (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Chương 173: - Đời sống âm nhạc (11)


Edit: Min

Sau vòng đầu tiên của cuộc thi, độ nổi tiếng của Cảnh Dương đã tăng lên nhanh chóng, và những clip ngắn hắn hát ở trong cuộc thi cũng có tỉ lệ click xem rất cao.

Vì vậy một số cư dân mạng bắt đầu tìm kiếm một vài thông tin trước đây của hắn, và phát hiện rất ít nội dung được tìm thấy, họ chỉ có thể tra ra là hắn đã ký hợp đồng với công ty trước đó khá lâu, nhưng hắn lại chỉ mới ra mắt gần đây thôi, sau đó thì chấm dứt hợp đồng khi vừa ra mắt không bao lâu.

Khi Cảnh Dương chấm dứt hợp đồng, có thể nói là hắn không hề nhận được một sự chú ý nào cả, nhưng bởi vì hắn đột nhiên trở thành chủ đề nóng hiện nay, nên cư dân mạng cũng bắt đầu thắc mắc là tại sao hắn lại chấm dứt hợp đồng với công ty trước đó.

Cư dân mạng đang rất khó hiểu, hắn rõ ràng là đẹp trai như vậy, không chỉ có giọng hát hay mà khả năng ca hát cũng rất mạnh nữa. Nhưng tại sao công ty trước của hắn lại sắp xếp cho hắn ra mắt lâu như vậy? Và sau khi ra mắt thì cũng chả có sự an bài tốt nào được thực hiện cả.

Cư dân mạng cảm thấy rằng một số công ty quản lý thực sự rất gian xảo, ký hợp đồng với người ta nhưng lại không thèm sắp xếp cho người ta phát triển. Nếu như trước đây tạo cơ hội cho hắn nhưng hắn lại không có năng lực và may mắn được nhiều người biết đến thì công ty không nâng đỡ vì lợi nhuận cũng không sao, suy cho cùng thì công ty quản lý nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, không phải là nơi dành riêng cho hoạt động từ thiện. Nhưng mà cái công ty quản lý này lại chèn ép người ta không cho ra mắt quá lâu, khiến người ta rất khó hiểu.

Mặc dù điều không thể thiếu nhất trong giới giải trí là những trai xinh gái đẹp, nhưng một nghệ sĩ có vẻ ngoài thanh tú và khí chất đặc biệt như hắn, dù chỉ nhận quảng cáo thôi thì cũng sẽ nhận đến mỏi tay nhỉ? Nhận vai bình hoa trong phim thần tượng là cũng đủ để thu hút một lượng lớn fan hâm mộ rồi.

Mặc dù cư dân mạng không biết quá trình chấm dứt hợp đồng của Cảnh Dương với công ty ban đầu, nhưng có lẽ bọn họ cũng đoán được lý do, dù là nghệ sĩ nào đi chăng nữa thì cũng đều hy vọng sẽ phát triển tốt với sự giúp đỡ của công ty, nhưng tình trạng công ty cứ một mực đóng băng thì sẽ không có ai có thể ở lại và sẽ muốn tìm cách khác để phát triển.

Cho nên nói cư dân mạng bây giờ đều như thần vậy, nhiều chuyện chỉ có một chút manh mối thôi, mà bọn họ cũng có thể đoán được đại khái mọi chuyện.

Nội dung của vòng hai đã được công bố trên trang web chính thức một ngày sau vòng một. Ở vòng thứ hai, các thí sinh sẽ hợp xướng với nhau, Cảnh Dương hạng nhất và Quý Tiêu hạng hai sẽ hát chung một bài, còn ba người hạng ba, hạng tư và hạng năm sẽ hát chung một bài.

Nội dung thi của vòng hai không hề có ở tất cả các cuộc thi trước đó, đây là phương thức thi mới mà Cố Mang và ê-kíp sản xuất đã bàn bạc, vì khi hát chung một bài thì sẽ càng rõ thì ai hát hay hơn.

Đội ngũ sản xuất đã chia các phần mà mọi người sẽ hát và gửi cho từng thí sinh qua email, và họ sẽ có một tuần để chuẩn bị.

Cảnh Dương vẫn chưa thức dậy thì đã bị tiếng chuông của điện thoại đánh thức, hắn không muốn nghe máy nên bịt tai lại muốn ngủ tiếp, nhưng nhạc chuông vẫn không ngừng vang lên. Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng cũng không có ai giúp hắn cúp máy, chứng tỏ là Cố Mang đã dậy rồi, Cảnh Dương chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt, dùng sức bò  qua giường, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên nghe máy.

Cảnh Dương híp mắt không thèm nhìn xem là ai gọi thì đã trả lời “Alo.”
“… Em còn chưa dậy sao?” Bên kia nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cảnh Dương vừa mới tỉnh dậy.

“Ai vậy?” Cảnh Dương vừa thức dậy nên rất tức giận, không kiên nhẫn hỏi.

“Là anh, Lưu Hàng.” Bên kia nói.

“Lưu Hàng?” Cảnh Dương nghe đến cái tên này thì càng khó chịu hơn. “Sao? Có chuyện gì không?

“Bây giờ em có rảnh không?” Lưu Hàng hỏi, “Chúng ta có thể gặp nhau một lần không? Anh có chuyện muốn nói với em .”

“Không rảnh, không thể gặp, tôi không có chuyện gì muốn nói với anh hết.” Cảnh Dương trực tiếp từ chối.

“Anh …, Anh thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, anh biết em không muốn gặp anh, nhưng cầu xin em, hãy dẹp bỏ oán hận với anh trong lúc này đi, để anh nói với em chuyện mà anh muốn nói có được không?” Lưu Hàng nói với giọng điệu rất thành khẩn.

“Anh muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi, mời đơn giản rõ ràng nói trọng tâm. Tôi không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của anh, càng không có khả năng gặp mặt.” Cảnh Dương nói.
“… Được, xin hãy cho anh một chút thời gian và kiên nhẫn nghe anh nói.” Lưu Hàng tổ chức lại ngôn ngữ trong lòng một chút, cố gắng tránh những lời mà anh ta cảm thấy Cảnh Dương không muốn nghe. “Đêm qua bệnh tim của Quý Tiêu lại phát tác nên phải nhập viện. Em ấy rất coi trọng cuộc thi lần này, cho nên mấy ngày nay đều không ngừng luyện tập, gần như là không hề nghỉ ngơi. Thời gian của em ấy đã không còn nhiều nữa, về sau cũng không còn nhiều cơ hội để có thể thực hiện ước mơ của mình, là trở nên nổi tiếng và toả sáng. Cho nên, anh ở đây thay em ấy cầu xin em, giúp em ấy một lần đi, để em ấy chiến thắng cuộc thi lần này có được không?”

“Bệnh tim phát tác? Anh có chắc không?” Cảnh Dương biết rất rõ Quý Tiêu đã làm phẫu thuật thay tim, bây giờ Lưu Hành lại nói cậu ta bị đau tim còn đã nhập viện, không cần nghĩ cũng biết là không phải sự thật.
“Đúng vậy, bác sĩ nói là em ấy có thể còn sống không tới hai năm, còn nói là em ấy muốn làm cái gì thì cứ để cho em ấy làm đi, và kêu chúng ta hãy cố gắng hết sức để giúp em ấy thực hiện ước mơ của mình.” Lưu Hàng dùng giọng điệu thương cảm nói “Em nể tình cảm trước kia giúp em ấy một lần cuối cùng đi, sau này anh sẽ trả thay cho em ấy, em bắt anh làm gì anh cũng chịu hết, có được không?”

“Tôi chả có tình cảm gì với cậu ta cả, và trong lòng cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, tôi cũng không quan tâm anh làm cái gì cho tôi đâu, kêu tôi chắn nước* trong suốt cuộc thi hả, chuyện này là không thể nào, để cậu ta thắng cuộc thi là càng không thể.” Cảnh Dương giọng điệu kiên định, không có chỗ nào để thương lượng.

*Huhu, tui tra đến baidu mà cũng k hiểu ༎ຶ‿༎ຶ

“Em có thể đừng cứng rắn như vậy được không?” Lưu Hàng kích động nói, “Cho dù không có tình cảm nhiều năm trước đó, và cho dù em và em ấy chỉ là khách qua đường không quen biết đi, thì em cũng nên nể tình em ấy còn sống không được bao lâu mà giúp em ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình chứ, coi như là đang làm việc tốt không được sao? “
“Thật ngại quá, tôi không phải loại người thiện lương, nên không thể làm những việc tốt như anh nói được.” Cảnh Dương lạnh lùng nói.

“Em …, rốt cuộc em muốn thế nào thì mới chịu đồng ý giúp em ấy?” Lưu Hàng trầm giọng hỏi.

“Tôi không muốn gì hết, đừng nói nhảm nữa, cúp máy đây.” Cảnh Dương nói xong liền định cúp máy.

“Đừng cúp máy!” Lưu Hàng lớn tiếng cầu xin, “Coi như là anh cầu xin em, em giúp em ấy đi, được không?

“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Cố Mang vừa đi vào phòng thì nhìn thấy Cảnh Dương đang cầm điện thoại, trong điện thoại có tiếng động lớn.

“Lưu Hàng.” Cảnh Dương nói.

Lưu Hàng ở bên kia điện thoại cũng nghe thấy giọng nói của Cố Mang, cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ giọng nói đó là của ai, một lúc sau mới hỏi Cảnh Dương, “Ai đang nói chuyện vậy?”
“Bạn trai tôi.” Cảnh Dương vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng bị anh ta quấy rầy giấc ngủ, còn nghe lời vô nghĩa lâu như vậy, cảm thấy rất khó chịu nên cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh ta.

“Bạn…, em có bạn trai khi nào?” Lưu Hàng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ là theo bản năng hỏi ra câu hỏi trong lòng.

“Anh quản được chắc?” Cảnh Dương cúp điện thoại, ném điện thoại đi, xoay người nằm lên gối chuẩn bị ngủ tiếp.

“Lưu Hàng gọi cho em làm gì?” Quý Mang lên giường nằm xuống bên cạnh hắn.

“Nói là Quý Tiêu bị đau tim nên phải nhập viện. Bác sĩ nói rằng cậu ta sẽ không sống được hai năm và yêu cầu bọn họ tận lực giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện, cho nên Lưu Hàng liền gọi tới xin em giúp Quý Tiêu chiến thắng cuộc thi.” Cảnh Dương nhắm mắt lại, chế nhạo nói “Ha, vị bác sĩ này đúng là tận chức tận trách thật đó? “
“Tôi tra được là cậu ta đã làm phẫu thuật thay tim trước khi trở về nước. Cậu ta đang cố ý giả bệnh để nhờ Lưu Hàng đến cầu xin em sao?” Cố Mang nói.

“Đúng vậy.” Cảnh Dương nói, “Lần này Quý Tiêu rất quyết tâm giành chiến thắng, em đã từ chối Lưu Hàng rồi, bọn họ xem ra sẽ có những hành động khác, anh xử lý chuyện kế tiếp đi, em không muốn quản.”

“Đương nhiên là tôi sẽ lo liệu.” Quý Mang vỗ nhẹ vào mông Cảnh Dương “Nếu đã dậy rồi thì đi ăn sáng thôi, ăn xong rồi hả ngủ tiếp.”

“Em không đói, không ăn.” Cảnh Dương nói.

“Ăn rồi ngủ tiếp.” Quý Mang bế Cảnh Dương lên.

“A…, Em không ăn, em không ăn.” Cảnh Dương nằm ở trên vai Quý Mang chơi xấu.

Cố Mang không để ý đến phản đối của Cảnh Dương, bế hắn bước ra khỏi phòng.

Lưu Hàng cầm điện thoại, thật lâu mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh được, còn nghi ngờ vừa rồi mình bị ảo giác, có thể vừa rồi mình chưa từng gọi điện thoại, tất cả những cuộc nói chuyện vừa rồi thật ra chỉ là ảo giác mà thôi.
Ngón tay Lưu Hàng khẽ run lên khi mở màn hình điện thoại, nhìn thời gian trên nhật ký cuộc gọi thì tay càng run hơn. Anh ta ném mạnh điện thoại, đột nhiên túm tóc một cách thô bạo rồi đi tới đi lui trong phòng.

Lưu Hàng đã không thể khống chế cảm xúc tức giận của mình, muốn xông tới trước mặt Cảnh Dương để mắng chửi hắn, hỏi hắn tại sao đến hai năm cũng không đợi được, hỏi hắn đói khát đến mức nào mà lại có bạn trai chỉ trong thời gian ngắn như vậy!

Giờ phút này, Lưu Hàng đã hoàn toàn quên mất chuyện Quý Tiêu bị đau tim, đầu óc không ngừng vang vọng hai chữ “bạn trai” mà Cảnh Dương vừa nói, anh ta thật sự sắp tức điên rồi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng hoa mắt chóng mặt. Anh ta không thể chấp nhận chuyện như vậy, cũng tuyệt đối không thể để nó tiếp tục phát triển được.
Lưu Hàng nén giận cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, liền lao ra khỏi cửa, quyết định đi tìm Cảnh Dương, chính diện hỏi cho rõ ràng.

Lưu Hàng không ngừng gõ cửa bên ngoài chỗ ở ban đầu của Chu Dương, đương nhiên là sẽ không có ai giúp anh ta mở cửa, bởi vì Cảnh Dương lâu rồi không có về.

Anh ta gọi lại cho Cảnh Dương, Cảnh Dương trực tiếp chặn anh ta, anh ta rất không cam tâm, đổi điện thoại gọi cho Cảnh Dương như phát điên.

Cảnh Dương dứt khoát ném điện thoại đi, nói Cố Mang đưa cho hắn một chiếc điện thoại mới và một cái thẻ mới.

Quý Tiêu biết được Lưu Hàng đến cầu xin Cảnh Dương, nhưng Cảnh Dương vẫn không đồng ý giúp cậu ta thắng cuộc thi thì rất khó chịu, nghĩ rằng con đường này không được thì phải đi con đường khác.
Trong lòng Quý Tiêu vốn đã rất khó chịu vì Cảnh Dương không chịu giúp, nhưng Lưu Hàng đột nhiên trở nên mất hồn mất vía, khiến cậu ta càng tức giận hơn. Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể khiến Lưu Hàng đột nhiên mất hồn mất vía là gì, nhưng cậu ta có thể đoán được là chắc chắn có liên quan đến Cảnh Dương.

Ngày mai là vòng thi thứ hai, Quý Tiêu chỉ có thể chịu đựng cơn tức trong lòng, nghĩ biện pháp đối phó tiếp theo. Các ca khúc do ê-kíp sản xuất sắp xếp lần này đều là những bài cậu ta giỏi, cậu ta tự tin là có thể hát hay, cho dù vẫn xếp hạng hai thì cũng không sao, miễn là điểm của vòng sau và hai vòng trước cộng lại hạng nhất là được.

Vì vậy điều khiến cậu ta lo lắng nhất bây giờ là vòng thi thứ ba. Cậu ta tốn rất nhiều sức mới biết được là ở vòng thi cuối cùng, nó không đơn giản chỉ là lấy ra một ca khúc nói là mình đã sáng tác, rồi lên sân khấu biểu diễn và hát nó như vậy.
Cho nên cậu ta nhất định phải làm cái gì đó để đảm bảo rằng mình có thể đạt được điểm số cao nhất khi ở vòng ba.

Min: hélu, chương thứ hai đây, mặc dù hơi lâu 🤧

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN