(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 265: Một trăm loại phương thức hiến máu(32)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh vội vàng về nhà, Hạ Phổ đã có thể xuống giường đi lại, đang mò mẫm đi một mình.
“Chào chú.”
Hạ Phổ còn chưa kịp nói chuyện, Linh Quỳnh đã bước vào phòng ngủ, chỉ để lại một cơn gió thoảng qua.
“???”
Hạ Di Dạ bước vào sau.
“Di Dạ, đứa nhỏ kia làm sao vậy?”
“Không biết.” Từ khi rời khỏi chỗ của Lạc Lê, cô đều ở trong trạng thái này.
Linh Quỳnh nâng cái lư hương ra, đi một vòng trong phòng khách, cuối cùng đi về hướng đông nam.
Sau đó thắp lên ba nén hương, thành kính cúi đầu.
Dáng vẻ lẩm nhẩm cầu khấn của Linh Quỳnh khiến Hạ Di Dạ thấy hoang mang.
Sau khi Linh Quỳnh bái xong thì quay về phòng ngủ, còn khóa cửa lại.
Hạ Di Dạ: “….”
Hạ Phổ: “…..”
Nửa tiếng sau Phong ca đến, nhìn thấy Linh Quỳnh lấy một cái lư hương cổ từ bên ngoài, có chút kỳ quái: “Ai đặt cái này ở đây?”
Hạ Di Dạ nhìn phòng ngủ một cái.
Phong ca: “Vậy hương cũng do cô ấy thắp?”
Hạ Di Dạ gật đầu.
Nếu không thì ai dám đặt?
Cái hương kia là Hạ Di Dạ đi theo cô mua, một cây có giá nghìn vàng.
Trong cuộc sống của cô, tất cả đều được dùng tiền đổi ra—chỉ cần cô có tiền.
Lúc không có tiền thì một củ cà rốt cũng có thể gặm nửa ngày.
Ba người đàn ông mờ mịt chờ ở phòng khách.
Trong phòng ngủ ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, hương đã cháy hết, cũng không thấy cô đi ra.
…..
Bên ngoài trời tối dần, Hạ Di Dạ có chút lo lắng, đi tới đi lui ngoài cửa, muốn gõ cửa, lại sợ làm phiền cô.
Ngay lúc Hạ Di Dạ không ngồi ở cửa được nữa, cửa đột nhiên mở ra.
Tiểu cô nương nhìn thấy hắn, đôi mắt sáng ngời, trực tiếp nhảy lên người hắn, không hề có một chút dấu hiệu nào hôn lên.
Hạ Di Dạ sợ cô ngã xuống, theo bản năng đỡ lấy cô.
Tiểu cô nương hôn hai cái, ôm mặt hắn: “Con yêu, đừng để ba ba thất vọng nha! Toàn bộ gia sản đều cho con.”
Hạ Di Dạ: “???”
Ai là ba ba?
Cũng may cô nói rất nhỏ, mọi người phía bên kia không nghe thấy.
Nhưng bộ dạng hai người ngọt ngào đến phát ngấy, rõ ràng Phong ca chú ý, Hạ Phổ không nhìn thấy, chỉ có thể nghe động tĩnh.
“Làm sao thế?” Hạ Phổ không nghe được ngày mai đến thì có cái gì, bèn hỏi Phong ca ở bên cạnh.
“Không có chuyện gì.” Giọng nói Phong ca hơi kỳ quái.
…
Hạ Di Dạ nhớ ra bên cạnh còn có người, xách Linh Quỳnh xuống.
“Cô ấy không có chuyện gì chứ?” Phong ca nhỏ giọng hỏi Hạ Di Dạ.
Cảm thấy nha đầu kia hơi…
Hạ Di Dạ cũng không xác định được: “Hình như có chút phấn khởi, chắc là…. Không có chuyện gì.”
Linh Quỳnh nằm trên ghế sô pha, mở tấm thẻ vừa rút được trong thánh tiến trình.
[Ác quỷ trói buộc.]
Trên mặt thẻ là một ma pháp trận rất lớn, một đám sương mù màu đen trôi nổi chính giữa trận pháp, bên cạnh được bao phủ bởi những cây hoa tường vi chớm nở.
Linh Quỳnh chờ tối đến mới nói chuyện này cho Hạ Di Dạ.
“Khôi phục thực lực?”
“Đúng rồi, Lạc Lê nói, chỉ cần có thể kết khế ước thành công, chắc anh có thể khôi phục lại thực lực trước kia.”
Lấp Lánh để lộ ra cũng không ít ý nghĩa.
Hạ Di Dạ khẽ nhíu mày: “Cô…. Tại sao cô biết được chuyện này??
Linh Quỳnh: “….”
Cô vốn chỉ muốn để huyết ma ra trước, để xem liệu nó có thể phát triển thành một quân đội thiện chiến hay không, đến lúc đó xem đám người kia có tức chết hay không.
Ai biết lại khám phá ra một cách sử dụng như vậy.
Linh Quỳnh nói có lệ cho qua: “Ca ca, anh lo lắng một chút, dù sao chỉ có mạo hiểm thôi, anh không muốn chúng ta sẽ không làm.”
Hạ Di Dạ nhất thời không thể trả lời trong thời gian ngắn.
Xác suất thành công chỉ có một phần trăm….
Việc triệu hoán cần phải ở trong một thời gian đặc biệt, vả lại chỉ có một cơ hội, không thể thất bại.
Cho nên Hạ Di Dạ vẫn còn nửa tháng để suy nghĩ.
Sau khi Linh Quỳnh nói xong chuyện này với hắn, cũng không thấy nói về nó nữa.
Bình thường nên làm cái gì thì làm cái đó, giống như không quan tâm hắn đồng ý hay không đồng ý.
…
Trăng tròn.
Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng vẫy cánh, mùi thối rữa của lá khô thoang thoảng trong không khí.
Lúc này có mấy bóng đen ‘lén lút’ đi qua trường học vào rừng.
Nhóm người này không phải ai khác, chính là đám người Linh Quỳnh.
Hạ Di Dạ quyết định đồng ý với đề nghị của Linh Quỳnh.
Lần trước Linh Quỳnh đi ra chỗ không có lưới sắt, cho nên bọn họ mới đi từ chỗ đấy vào.
Trường học Úy Lai ở vùng ngoại vi* , bọn họ phải đi vào bên trong rất lâu mới đến được vị trí trung tâm.
*vùng xa trung tâm
Nghe nói năm đó huyết ma xuất hiện ở khu rừng bên này.
“Làm sao chúng ta tìm được nơi đó?” Những khu rừng này nhìn qua đều rất giống nhau, sao mà phân biệt được?
Lạc Lê: “Nhìn thấy sẽ biết.”
Rất nhanh Linh Quỳnh đã hiểu được ý của Lạc Lê.
Bởi vì nơi đó không giống nhau.
Một vùng đầy hoa tường vi, dưới ánh trăng, bừng bừng khí thế, giống như khung cảnh chỉ có trong anime mới xuất hiện.
Ở chính giữa cây hoa tường vi, là một cái lồng được làm bằng sắt, cao khoảng hai thước, bên trên cũng đầy dây hoa tường vi.
Bên trong là một tấm bia đá được đặt bằng phẳng trên mặt đất, phía trên rất sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì.
Lạc Lê đi một vòng xung quanh chiếc lồng sắt, chỉ vào dây hoa tường vi nằm trên mặt đất: “Thu dọn mấy thứ kia đi.”
Linh Quỳnh nhìn Phong ca.
Phong ca: “….”
Hắn tới làm cái gì!
Phong ca đi thu dọn mấy dây hoa tường vi.
Linh Quỳnh đưa tay định ngắt mấy đóa hoa tường vi, đột nhiên Hạ Di Dạ cầm cổ tay cô: “Đừng nhúc nhích.”
Mọi người cùng lúc dừng lại động tác.
Soạt soạt soạt soạt…
Có âm thanh.
Âm thanh phát ra từ dưới giàn hoa tường vi.
Nhưng mà bây giờ không có gió….
Soạt—
Linh Quỳnh kéo Hạ Di Dạ, chạy vài bước ra bên ngoài giàn hoa tường vi.
Bên kia Lạc Lê cũng kéo Phong ca từ bên trong chạy ra ngoài.
Vài dây leo thô to bằng cổ tay trẻ con xoắn tới chỗ bọn họ.
Phong ca ở bên kia rống to: “Chúng nó là vật sống!”
Nói thừa!
Con mẹ nó tất cả đều thấy!
Phạm vi công kích của dây leo bị hạn chế, sau khi bọn họ chạy ra ngoài, dây leo không thể tấn công được, chậm rãi quay về, rồi ẩn núp.
Thoạt nhìn qua tất cả đều ổn.
Nhưng chỉ cần bọn họ đến gần, lập tức sẽ bị tấn công.
Dây leo còn có thể tái sinh, chặt đứt có thể mọc ra cái mới.
“Cái đám này dọn sạch như nào?” Phong ca nhặt kính râm của mình lên, chùi chùi rồi đeo lên.
Lạc Lê nhíu mày nhìn lồng sắt ở giữa không nói gì.
Ngay lúc mọi người lâm vào sự im lặng, đột nhiên bên cạnh có một ngọn lửa sáng lên.
Tiểu cô nương ấn bật lửa nặng nề nói: “Đốt đi.”
“Lửa sẽ khiến người khác chú ý.” Lạc Lê gạt bỏ phương án này.
Linh Quỳnh buông bật lửa, ngọn lửa vụt tắt, nhưng trước khi nó dập tắt hoàn toàn, lại bị cô đốt: ” Che không phải là được rồi sao?”
“Một vùng lớn như vậy, che như nào?” Nói dễ dàng quá!
Linh Quỳnh: “Huyết tộc các người không có đạo cụ nào sao?”
[Tình yêu, nạp là sẽ có~] Lấp Lánh tuân theo sự tinh túy của bản trò chơi, ở những thời khắc mấu chốt sẽ không bao giờ làm đồ trang sức.
“…..”
Mi con mẹ nó!!
Một cái nội dung cốt truyện mà mi còn tách ra để lấy tiền!
Muốn tiền đến điên rồi! Gian thương!
Linh Quỳnh tức đến mức sắc mặt nhăn nhó.
….. Đều đã đến nơi này, không nạp thì tất cả lúc trước đều lãng phí.
Vậy thì càng tốn nhiều chi phí!
Nhưng mà cô—- không có tiền!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!