Em Là Thứ Mấy - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
965


Em Là Thứ Mấy


Phần 16


Đêm hôm đó trời đổ cơn mưa…Ngọc thấy tiếng sấm lớn vang lên,cô liền mở mắt nhìn sang bên cạnh không thấy Duy đâu,cô thầm nghĩ anh ta đi vệ sinh nên lại nhắm mắt ngủ tiếp…
Phía sau tấm rèm ở góc làm việc,Duy co ro ôm đầu giấu mình khép nép sau tấm rèm,anh ta ngậm chặt miệng để cố không phát ra tiếng,anh ta sợ Ngọc phát hiện nên cố chiến đấu với căn bệnh tâm lý của chính mình…Mồ hôi anh ta nhễ nhại,kí ức anh ta bị gã dượng đó bạo hành lại hiện ra,xen lẫn kí ức đó là xuất hiện nụ cười của Ngọc…đầu anh ta như muốn nổ tung…Duy nằm vật ra sàn co rúm người ,anh ta há miệng nhăn mặt cố kiềm chế căn bệnh đang dằn vặt…
Trên giường Ngọc quay mặt về phía tấm rèm kê tay lên má …Duy nằm dưới sàn nhìn lên gương mặt của Ngọc,anh ta rơi nước mắt bàn tay với về phía Ngọc…ánh mắt anh ta đau đớn tột cùng…
Sáng hôm sau…
Ngọc mở mắt dậy và vươn vai,cô nhìn sang bên cạnh đã không thấy Duy đâu nữa ,ngó nghiêng hai bên sau đó đi xuống dưới thì cô Kha báo
-Cháu dậy rồi à,nay cậu Duy đi công việc sớm rồi …
-Đi sớm vậy ạ cô
-Ừ ,công việc nhiều nên cậu ấy toàn đi sớm …
-Vâng,đêm qua cháu ngủ say k biết gì luôn,đúng lúc sấm chớp loé lên làm cháu giật mình,lúc đó cháu mới tỉnh…
-Vậy à,khi đó cậu Duy ngủ hay đi đâu
-Sao cô hỏi vậy,anh ấy đúng là k có nằm cạnh
-À cô hỏi vậy thôi,cháu ăn sáng đi…
Tại căn phòng của bác sỹ tâm lý “ Phạm Bích Liên” vị bác sỹ nổi tiếng trong ngành tâm lý học,cũng là bị bác sỹ trẻ tuổi đầy tự tin và xinh đẹp…
Cô ta bước vào phòng thấy Duy liền nở nụ cười tươi cười …
-Cơn gió nào đưa hoàng tử của tôi trở lại đây vậy?
-Anh cần thuốc
-Điều gì khiến anh cần thuốc sau khi đã cố bỏ một thời gian
-Anh nghĩ anh có thể tự đối diện với kí ức của mình nhưng giờ bên cạnh anh còn có người khác ,anh k thể để cô ấy thấy anh phát bệnh…
-Ồ,cô gái may mắn đó chắc chắn k phải vợ anh rồi nhỉ…
-Kê thuốc cho anh
-Ok điều đó đơn giản mà
-Anh về đây
-Anh tới tận đây chỉ để nói vậy thôi à,có cần em tâm sự với anh không?
-Không cần…
Duy lạnh nhạt đứng dậy,cô gái đó nói phía sau
-Gọi cho em bất cứ khi nào anh cần …
Cô ta mỉm cười sau khi Duy rời đi “ Tiếc thật bên anh ta bao năm mình chưa hề thấy anh ta yêu ai hay quen ai để đến mức sợ cô ta biết anh có bệnh ,cô ta là ai vậy”…
Duy bước ra ngoài thì Kỳ tay run rẩy cúi xin
-Mẹ tôi k dc tiêm thuốc,nghe bên bệnh viện nói cậu đã báo dừng tiêm
-Cô lựa chọn phản bội tôi đó là cái giá phải trả
-Sếp ,tôi đã đưa cô Ngọc tới như sếp nói
Kỳ chạy theo xe Duy …Thiện lo lắng
-Sếp ,sếp k cho mẹ Kỳ tiêm nữa thật sao
-Ung thư sớm muộn cũng chết,cô ta cố gắng làm cả đời chỉ để mẹ dc tiêm,đứa trẻ có hiếu nhưng nó lại dám cắn tôi 1 vố,tôi phải dậy lại …
-Vâng sếp…
Thư gọi điện cho Duy
-Anh yêu,đêm qua sinh nhật vui chứ
-Cứ k có em là anh vui rồi
Câu nói như sát muối vào Thư,cô ta nắm chặt tay
-Bố em muốn mời anh dùng cơm cuối tuần này ,anh vào được chứ
-Để xem …
-Em chờ anh
Duy cúp máy vẻ mặt lạnh tanh khi nói chuyện với Thư,gương mặt anh ta k hề biểu lộ cảm xúc…
Ngọc đi làm ngáp ngắn ngáp dài…Cô chạm mặt Vân và Hùng trong thang máy,hai vợ chồng đang nói chuyện rôm rả.Hùng thấy Ngọc liền khẽ cười…Ngọc vẫn bước vào thang máy…trong chiếc áo sơ mi trắng và chân váy gip công sở…Vân thấy Ngọc rất xinh,dáng cao ráo,mái tóc đen búi gọn gàng…Ngọc bước ra khỏi thang máy thì Vân hẩy vai chồng…
-Cơ quan anh em để ý toàn các bà già ,giờ lòi đâu ra đứa ngon thế
-Em hâm,các bộ phận thiếu gì đứa trẻ,ghen chốn công sở thì có mà ghen cả ngày…
-Giờ công sở bồ bịch nhiều ý chứ,đàn ông là không bao giờ đáng tin…
-Đùa em cứ nghĩ đi đâu,em làm thế tình cảm của chúng ta xa nhau đấy,sao sáng nay muốn đưa anh lên văn phòng…
-Lâu lâu ngó xem có mùi gái không?
-Em…bó tay em…
Hân rủ Ngọc tối qua nhà ăn lẩu
-Tối sang tao ăn lẩu đi
-Tối nay à
-Ừ tao mày vs cái chi,bố mẹ tao đi ăn cưới rồi
-Ok có gì tao rủ cả Giang qua nữa nhé
-Ok ok…rủ cả người yêu đi càng tốt
-Đã bảo không có rồi…
Ngọc nghĩ đến Duy,cô thầm nghĩ “ Giá như anh ta chưa có vợ thì tốt,mà mình nghĩ gì vậy,có hay không cũng k hợp được”…
Ngọc kiểm tra tiến trình giải ngân của Hùng,ít nhất anh ta đã rải ngân cho ba công ty ma trong tháng này…cô âm thầm gửi file nặc danh lên cấp cao để nhằm hạ bệ Hùng…
Trong sài gòn…
Mẹ kế của Thư xoa vai cô ta
-Con đang có tâm sự
-Mẹ,anh ấy yêu người khác thật rồi
-Bình tĩnh nào con gái,có cô gái nào lại vượt qua con chứ
-Lần này có người làm anh ấy bất chấp tất cả
-Được rồi mẹ sẽ điều tra,mẹ sẽ giúp con,nín đi mẹ nhất định k để ai cướp chồng của con gái mẹ…
Ngọc với phong cách sống quen kiểu tự do,quên mất là đang ở nhà Duy thế nên tan làm cô vô tư đến thẳng nhà Hân …
Cả nhóm bạn ăn uống hát hò vui vẻ đến khi Giang hỏi Ngọc
-Mày bảo ông Duy mấy giờ về đấy
-Thôi chết tao chưa bảo gì
-Điện thoại của mày đâu?
-Đây,k thấy ai gọi,k phải hết bin…chết
-Thôi về đi 9h rồi …say chưa đấy
-Chưa say…
Duy ngồi ăn một mình mặt hầm hầm,cô Kha nói vào tai Kỳ
-Có hỏi cô chưa
-Chưa hỏi,tôi gọi mãi không được
-Giờ nếu hỏi phải nói thế nào?
-Lựa thôi
Duy đặt đũa xuống bát,anh ta đứng dậy
-Chị Kha cô ta có nói là đi đâu không?
-Cô ấy,cô ấy bảo lúc sáng là tăng ca
Kỳ gật đầu
-Phải rồi tăng ca,tôi đến đón thấy nhiều người bảo tăng ca,chắc máy cô ấy hết pin…
-Tăng ca…
Duy nhíu lông mày,anh ta quay đi đúng lúc Ngọc chạy về đến cửa,cô Kha nháy mắt…Ngọc kéo quần áo gọn gàng rồi chào hỏi
-Anh…
Duy quay lại ,anh ta ngửi thấy mùi dầu mỡ mùi lẩu và mùi rượu trên người Ngọc…
-Cô ở đâu vậy
-Tôi đi ăn lẩu ở nhà bạn…
Cô Kha ngại cúi mặt,Duy nhìn sang Kỳ cũng đang cúi mặt
-Vậy à,tôi tưởng cô tăng ca …nhà này k phải là cái chợ ,cô k thèm báo về nhà chứng tỏ cô k coi nơi này là gì?
-Thì đúng nơi này đâu phải nhà tôi,tôi chưa chồng,tôi được tự do chứ
Cô Kha kéo tay Ngọc “ thôi cháu”
-Ra vậy…cô nghĩ bản thân chưa chồng nên tự do ,cũng đúng,giờ cứ thoải mái đi …
Duy đổi sắc mặt quay đi…Cô Kha vỗ mạnh vai Ngọc
-Cháu chẳng khéo ăn nói gì cả
-Cháu chỉ nói thật thôi mà,cháu quên mất chứ có cố tình đâu ,anh ta khó tính ý cô ạ…cứ hay bắt bẻ cháu…
Ngọc đi thẳng lên phòng,Duy lên phòng ngồi làm việc được lúc thì anh ta lầm bầm “ Cứ nói một câu thì cô ta cãi một câu”…
Ngọc nằm bên phòng nghĩ lại câu D nói “ cũng đúng giờ cứ đi thoải mái đi”…
Lúc thì cáu gắt vì mình đi lúc thì bảo đi thoải mái …khó tính khó nết…tôi mặc kệ anh…
Suốt cả tuần đó Duy k về ,Ngọc hỏi cô Kha
-Anh ấy đi công tác ạ
-Không,cậu ấy ở lại căn chung cư gần chỗ làm…
-Anh ta có nói khi nào về không ạ
-Không có đâu,sao thế,nhớ à
-K phải chỉ là k thấy nên cháu hỏi thôi…
Hôm sau Hùng nhận được cuộc gọi từ bên trên “ Có người tố cáo cậu đấy,tôi đã ỉm đi rồi,đến tai lãnh đạo thì chết dở”
-Gửi cho tôi để tôi điều tra xem là ai
-Ok cậu làm việc tắc trách quá đấy…
-Cám ơn…
Hùng nhờ người truy tìm “ Lập tức truy xem ai,ai biết rõ tôi như vậy”…
Ngọc nhìn lịch ngày kia là giỗ bố,cô thở dài trên xe
-Kỳ này,anh ta giận tôi nên mới k về đúng không?
-Chắc không đâu,cậu ấy nhiều việc quá thôi
-Lúc nào anh ta cũng nhiều việc mà,anh ta cố tình k về
-Tôi giờ mà k đón dc cô như hôm nọ về còn khổ hơn đấy,đàn ông ưa nịnh đâu mất gì ?
-Tôi k biết nịnh
-Nên học thì hơn…
Kỳ rẽ vào đổ xăng,ngồi trên xe đối diện nhà hàng chay,Ngọc thấy Duy đi ra từ đó cùng một cô gái…
Từ lúc đó lòng cô cứ nghĩ đến chuyện này,cô tự nghĩ “ Hay anh ta có người khác,vậy mình có thể đi rồi phải không”
Nghĩ vậy nhưng Ngọc bảo Kỳ
-Đưa tôi đến chỗ anh ta,tôi phải hỏi cho rõ ràng…rồi ra đi k muộn…
-Ừ như thế tốt hơn…
Ngọc lấy hết can đảm đi tới căn chung cư cao cấp đó…vừa bước vào gần cửa,cô hồi hộp gõ cửa…cánh cửa mở ra là bác sỹ Liên,cô ta mặc áo choàng ngủ để lộ bầu ngực ngồn ngộn tay lại cầm ly rượu…
-Cô là?
-Đây có phải chỗ của Phan Cảnh Duy không ạ?
Từ sau Duy đang lau đầu đi ra ngoài lên tiếng
-Ai vậy em?
Liên mở hẳn cửa ra
-Một cô gái…
Duy nhìn thấy Ngọc trong chiếc áo phao đen mặc quần bò jean đi giầy thể thao…Ngọc dường như không biết phải làm gì,cô cười gượng
-Tôi nghĩ k cần hỏi gì anh nữa,tôi biết câu trả lời rồi …
Ngọc quay đi chạy Duy quát
-Trả lời gì,em đứng đó …
Duy quay sang nhìn Liên
-Sao nhìn em
-Em sao lại mặc áo choàng ngủ vậy
-Em bảo có chuyện muốn tâm sự ,trong lúc anh đi tắm em chẳng may đổ rượu vào váy nên thay thôi mà…
Duy vứt khăn tắm lại rồi chạy ra hành lang bấm thang máy …thang đang bận anh ta liền chạy thang bộ…
Ngọc ngồi trong thang máy khóc lớn” Mình khóc vì điều gì,sao phải khóc,giờ tự do rồi ,phải cười chứ”…
Nghĩ vậy nhưng nước mắt vẫn cứ rơi …cô lên xe Kỳ phóng đi…Duy chạy xuống thì xe đã đi…
Kỳ liền hỏi
-Sao vậy
-Anh ta có gái trên đó
-Cái này,chắc k phải đâu,cậu Duy k bh đưa gái về nhà
-Tôi là gái mà
-Ý là các cô gái khác ý,cô là ngoại lệ
-Cô gái trên đó mặc áo ngủ còn anh ta tắm,ngực cô ta bự lắm …bảo sao k về
Kỳ cười nhẹ
-K phải đâu,đừng nghĩ gì nhé,mai sẽ rõ thôi
-Em về em đi luôn,thế là hiểu rồi ,dù sao em cũng k có quyền đòi hỏi gì từ anh ta khi chính em đang là kẻ thứ ba
-Đã nói em k phải kẻ thứ ba mà,cậu ấy có yêu ai bao giờ đâu biết đâu em là người yêu đầu tiên
-Chị k cần nói đỡ cho hắn,tên đểu…hoá ra thích gu ngực to…
Vừa về tới nhà Ngọc đã thấy Duy đứng ở cửa
-Cuối cùng anh cũng về ,anh về tiễn tôi đi à
-Nói chuyện đi
-Tôi đâu có ngực to để đủ tầm nói chuyện với anh
-Em…đó là bạn anh?
-Phải…bạn…hợp lý quá…
Ngọc đi thẳng vào nhà lên phòng cô lấy đồ gập vào balo…Duy giật lại
-Em làm gì thế
-Tôi đi được rồi chứ…
-Đi đâu?
-Anh buồn cười thế ,tôi về nhà…
Duy bế bổng Ngọc lên,cô như con gấu bông nằm trên tay Duy…sang bên phòng Duy anh ta ném cô xuống giường…
-K đi đâu hết…
-Tôi k có ngực to đâu,anh đi tìm ngực to đi
-anh k thích to,anh thích vừa vừa…
-Đồ khốn
-Anh đã nói đó là bạn,k hề có gì cả,em tin hay không thì tuỳ
-Tất nhiên là không tin…
-Em sạch chưa
-Anh k dc động vào tôi…bỏ ra…
Duy kéo bung áo Ngọc…tay kéo quần Ngọc,cô dẫy lên…
-Lúc nào em cũng phản ứng,cứ như anh cưỡng hiếp em vậy,nhưng anh thích,điều đó càng làm anh kích thích…
Nói xong anh ta cởi bỏ áo ôm chầm lấy Ngọc,tay siết eo cô,anh ta hôn lên môi Ngọc nụ hôn thật chặt,thật sâu,Ngọc vẫn cố vùng vẫy…
-Bỏ ra đi ,anh bỏ…
-Anh không bỏ…anh nhịn lâu lắm rồi…
Duy dùng tay bóp ngực của Ngọc chặt,cô khẽ kêu
-A…đau…anh …
Duy kéo chân Ngọc tụt xuống gần anh ta hơn…Ngọc vẫn dẫy
-Anh rất thích em
Ngọc đỏ mặt khi Duy nói câu đó ,cô còn đang ấp úng thì Duy đưa vào nhấp nhẹ khiến cô thở mạnh…
Tiếng nhẹp ướt át của quan hệ khi đồng hồ chỉ 1h sáng…Ngọc ngồi trên lòng Duy,anh ta vẫn đang quan hệ bất chấp Ngọc kêu
-Mệt quá rồi ,anh dừng đi
-Sao dừng được,môi em đâu rồi
Duy ôm má Ngọc hôn chụt lên môi cô…đè ngửa ngọc xuống giường…Duy dập mạnh liên tục …thế nhưng anh ta k cho Ngọc kêu bằng cách hôn lên môi k rời,bên dưới nhấp liên tục…
Tiếng bạch bạch …tiếng thở…cái nắm tay xuống ga giường của Ngọc…cô bất lực yếu ớt trước người đàn ông như con hổ đói thèm khát cô…
Trong căn hộ chung cư,Thiện mời bác sỹ ra về cô ta hỏi Thiện “ Cô gái mà anh ấy đang sống cùng đó à,trông như học sinh,gu của Duy khó hiểu thật”…
Sáng hôm sau…
Ngọc đứng trong nhà tắm khóc một mình khi thấy những vết trên tay…cô thay đồ rồi lẳng lặng sách đồ rời đi khi Duy vẫn còn đang ngủ…
Bắt chiếc xe khách trở về quê ,vừa lên xe cô ngoái lại nhìn thành phố…” Tạm biệt tất cả”
Ngọc đã nộp đơn xin nghỉ việc,cô ngồi trên xe khách đeo tai nghe mà nước mắt rơi lã chã …
“Thứ mình sợ là mình sẽ yêu người ấy,mình sợ yêu Phan Cảnh Duy…”
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN