Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta
Chương 37
Editor: Vện
Chân Võ chưởng môn ngỡ ngàng đứng bật dậy, “Hóa Thần? Nó đột phá Hóa Thần rồi sao?!”
Ông quay đầu nhìn Thái Huyền chưởng môn thì thấy đối phương cũng ngơ ngác y như mình.
Chân Võ chưởng môn, “Sao ông cũng thộn mặt ra thế? Chẳng lẽ ông không biết?!”
“Ta… ta không biết thật.” Thái Huyền chưởng môn ho một tiếng, xót xa nói, “Thằng bé không phải đệ tử của ta, nó chỉ thân với sư phụ thôi.”
Tuy kinh ngạc nhưng chưởng môn cũng biết tiềm lực và nỗ lực của Mạnh Trần, còn có Chung Ly Tĩnh hướng dẫn nên không phải không có khả năng đạt đến trình độ này.
Việc Mạnh Trần thuận lợi đột phá thật sự cũng nhờ cuộc trò chuyện với Chung Ly Tĩnh đêm đó. Y nhận ra tư tưởng của mình có vấn đề, lúc trước y tiến bộ nhanh là vì đi đường tắt tu luyện Huyền Tuyệt Công, sau đó hạ quyết tâm bỏ qua phương pháp này nên tốc độ tu luyện chậm lại, nếu tâm cảnh không vững thì rất khó lên cấp.
Vậy là y loại bỏ tạp niệm, cứ để thuận theo tự nhiên, ai ngờ vào đêm trước khi đại hội khai mạc, y bất ngờ đột phá trong lúc ngồi thiền, lên cảnh Hóa Thần.
Mũi kiếm khựng lại cách lồng ngực Lỗ Nguyên Sơn chưa đến một tấc rồi thu chiêu. Lỗ Nguyên Sơn cũng cất đao, nhìn xoáy vào Mạnh Trần, “Ta không bằng ngươi.”
Mạnh Trần không nói lời an ủi sáo rỗng, vì y biết Lỗ Nguyên Sơn không cần, y chỉ bảo, “Lần sau có cơ hội thì tái đấu.”
Ánh mắt Lỗ Nguyên Sơn sáng rực, gật đầu thật mạnh, chắp tay với y rồi xuống khỏi võ đài.
Mãi đến lúc này, đệ tử Thái Huyền mới vỡ òa, khán đài reo hò vang dội, cả đám đón Mạnh Trần như đại tướng khải hoàn. Tiêu Quan dán mắt vào Mạnh Trần, nhích mông nhường chỗ cho y, chuẩn bị thỉnh giáo Mạnh Trần kinh nghiệm tu luyện, sau đó trơ mắt nhìn Mạnh Trần đi lướt qua hắn ngồi kế Tiết Lãng.
Tiêu Quan, “…”
Hắn ôm cánh tay Triệu Tịnh Thần, buồn bã nói, “Triệu sư đệ à, ngươi vẫn là tốt nhất.”
Triệu Tịnh Thần ngơ như bò đeo nơ, “???”
Tiết Lãng cũng không ngờ Mạnh Trần dứt khoát ngồi bên cạnh hắn, hai tay khẩn trương chà đầu gối, nghiêng đầu nhìn Mạnh Trần rồi nói nhỏ, “Sao huynh mạnh dữ vậy.”
Mạnh Trần, “Mạnh thì không tốt à?”
Tiết Lãng, “Dĩ nhiên là tốt chứ.”
Chỉ là huynh càng mạnh thì ta càng không có chỗ đứng.
Ta cũng muốn bảo vệ huynh, muốn dùng máu thịt mình che mưa chắn gió, cản đao chặn kiếm cho huynh.
Nhưng huynh đâu có cần…
Tiết Lãng quay đầu đi, ủ rũ cụp mắt.
Đôi mắt của thiếu niên vốn sáng sủa lanh lợi, mỗi khi cúi đầu ủ dột thì đuôi mắt trĩu xuống, thoạt nhìn y hệt cún con cúi đầu cụp tai, đáng thương vô cùng, khiến người ta vừa buồn cười vừa đau lòng.
Mạnh Trần nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Đệ cũng rất lợi hại mà.”
Lúc nhập môn, Tiết Lãng chỉ mới ở Trúc Cơ, qua mấy tháng đã nhảy lên Kim Đan tầng bảy, tốc độ tu luyện nhanh kinh hồn. Mạnh Trần tiến bộ nhanh là vì tu luyện Huyền Tuyệt Công, chứ nếu so tốc độ một cách công bằng thì y không bằng Tiết Lãng.
Tiết Lãng bĩu môi, “Còn thua xa huynh.”
Mạnh Trần, “Vậy đệ hãy cố gắng đuổi theo, khi nào vượt qua ta sẽ có thưởng, ví như…” Y ngừng một lát rồi nói nhỏ, “Đồng ý một điều kiện của đệ.”
Tai Tiết Lãng dựng thẳng lên, quay phắt qua nhìn y, không biết nghĩ đến cái gì mà căng thẳng ra mặt, “Điều, điều kiện gì cũng được hả?”
Mạnh Trần nhìn chằm chặp bông hoa tí hon mọc trong khe đá dưới chân, khe khẽ “ừ” một tiếng.
Miệng Tiết Lãng toét ra tới mang tai, nhận ra mình cười ngu quá thì vội vã mím môi, thế nhưng vẫn không ngăn được niềm vui sướng tràn trề.
Các đệ tử lần lượt lên võ đài giao chiến, hai cao thủ Mạnh Trần và Lỗ Nguyên Sơn mở màn kích thích cho máu nóng sôi trào, dù tu vi của họ không cao bằng nhưng thái độ rất nghiêm túc, ý chí chiến đấu hừng hực trong ánh mắt, bầu không khí rực lửa, dưới khán đài hò hét vang trời.
Những trận đấu cực kỳ đặc sắc, thời gian trôi qua sao quá nhanh, đến khi chưởng môn tuyên bố tạm dừng, mọi người mới kinh ngạc nhận ra trời đã tối, đành phải nuối tiếc ra về, tối nay còn phải tiêu hóa nội dung vừa học được.
Mạnh Trần bị chưởng môn gọi đi, chắc là để dò hỏi việc thăng cấp. Tiết Lãng định về Lạc Tùng Trai tu luyện thì nghe có ai kêu tên mình.
Hắn quay đầu lại, thấy một nữ đệ tử Thúy Hà Phong vẫy tay với mình, hắn có ấn tượng với cô nàng, hình như tên Liễu Huyên Huyên.
Hắn bước qua thì thấy Liễu Huyên Huyên cùng mấy nữ đệ tử đứng quanh một cái nồi cao bằng nửa người, trong nồi đang nấu xúp đặc màu trắng sữa, thơm nức mũi.
Liễu Huyên Huyên múc xúp ra bát lớn, bỏ vào hộp rồi đưa cho Tiết Lãng. Tiết Lãng ngập ngừng, “Ta không đói.”
Liễu Huyên Huyên phì cười, “Đây là cho Mạnh sư huynh! Đệ thân với Mạnh sư huynh, hai người lại ở gần nhau, nhờ đệ đưa cho huynh ấy nha.”
Tiết Lãng hiểu ra, bấy giờ mới nhận hộp thức ăn, tò mò hỏi, “Đây là gì?”
Liễu Huyên Huyên nhét thêm củi vào dưới đáy nồi, “Là xúp gà Cẩm Vân móng trắng đó.”
Tiết Lãng sửng sốt.
Gà Cẩm Vân móng trắng là linh thú trung cấp, sức mạnh tương đương cảnh Kim Đan đỉnh cấp, rất khó đối phó.
“Bắt nó không dễ chút nào.” Liễu Huyên Huyên thở dài, “Mười mấy chị em cùng ra trận, dùng chiến thuật biển người mới đánh chết được nó. Con gà này mập lắm, chỉ vặt lông cắt tiết thôi đã mất cả buổi chiều rồi.”
Nhìn mấy sư tỷ yếu đuối nhu mì thân thiện hiền lành trước mặt, Tiết Lãng lén lùi lại một bước.
“Tu vi của bọn ta không cao, không thể lên võ đài làm rạng danh môn phái, chỉ có thể đứng sau cổ vũ, tiếp sức cho các sư huynh sư tỷ ra trận.” Uyển Thu nói nhỏ nhẹ, “Xúp gà bổ lắm, hôm nay Mạnh sư huynh đánh với Lỗ Nguyên Sơn rất vất vả, làm phiền Tiết sư đệ đưa xúp cho huynh ấy nhé.”
Tiết Lãng gật đầu, “Cực cho sư tỷ.”
“Không đâu.” Liễu Huyên Huyên cười bảo, “Tối nay bọn ta định làm bánh thanh đoàn, ngày mai lại nhờ sư đệ mang qua cho Mạnh sư huynh nha.”
Tiết Lãng ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Sư tỷ dạy ta cách làm bánh thanh đoàn được không?”
—o0o—
Mạnh Trần bị chưởng môn tụng một bài động viên tinh thần, nghe xong thì trời đã tối mịt. Y về Tê Tuyết Cư tắm rửa rồi nhớ lại trận chiến với Lỗ Nguyên Sơn, ngẫm đi ngẫm lại những sơ suất của mình để rút kinh nghiệm.
Nếu là ngày thường thì y sẽ ngồi thiền ba canh giờ, song hôm nay đấu với Lỗ Nguyên Sơn nhìn như nhẹ nhàng nhưng thật ra lại tốn khá nhiều sức lực. Y hơi mệt, nên dứt khoát lười một hôm, chưa tới giờ Tuất đã lên giường nằm.
Trong mơ, dường như có thứ gì đó nặng trịch quấn lấy thân thể y, kéo y chìm xuống thật lâu rồi dừng lại. Mạnh Trần bị cảm giác mất khống chế đánh thức, y mở mắt, phát hiện mình không còn ở Tê Tuyết Cư nữa.
Nơi đây là một cung điện, tuy trang hoàng đẹp đẽ nhưng mờ mịt u ám, lửa ma trơi xanh rờn lấp lóe, đầu lâu rải rác đầy sàn, nhìn đâu cũng thấy rợn người.
Là mơ à?
Đang lúc hoang mang, Mạnh Trần nhìn thấy một người bước ra từ chỗ tối.
Y cau mày, sợ rằng đây không chỉ đơn giản là một giấc mơ.
“Sư huynh.” Ân Trì thấy y thì nhoẻn cười hớn hở, hắn lại gầy hơn lần trước, màu da cũng tái hơn, nụ cười được lửa ma trơi rọi sáng bỗng chốc nhuốm màu ma quái, khiến lòng người ớn lạnh.
“Sư huynh, chúc mừng huynh đột phá Hóa Thần.” Đôi mắt đào hoa nhìn y không chớp, cứ như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, “Nhưng thật ra đệ không vui tí nào, bởi vì sư huynh càng mạnh thì khoảng cách giữa chúng ta càng xa…” Nỗi ghen ghét và không cam lòng hiện rõ trong ánh mắt, Ân Trì vươn tay về phía Mạnh Trần.
Mạnh Trần lập tức lùi về sau hai bước.
Ân Trì ngẩn người, bàn tay cứng đờ, nhỏ giọng thì thào, “Bây giờ ngay cả chạm một cái sư huynh cũng không chịu sao?”
Mạnh Trần lạnh mặt, không nói không rằng, âm thầm quan sát khung cảnh xung quanh.
“Sư huynh, nơi này thật sự là trong giấc mơ của huynh.” Ân Trì rụt tay lại, “Huynh không cần phải tránh đệ như rắn rết, vì hiện giờ đệ không thể gặp huynh được. Nhưng không còn bao lâu nữa, đệ sẽ đến đón sư huynh, đến lúc đó…”
Mắt hắn sáng rực, ánh lên niềm hưng phấn bệnh hoạn, “Huynh sẽ hoàn toàn thuộc về đệ.”
“Ân Trì.” Mạnh Trần không có kiên nhẫn, “Ngươi đang làm trò quái quỷ gì thế?”
Kiếp trước Ân Trì cũng điên, nhưng Mạnh Trần không nhớ có tình huống này. Y bỗng cảm giác được điềm chẳng lành, dường như Ân Trì kiếp này còn điên hơn kiếp trước.
“Bây giờ chưa thể cho huynh biết.” Ân Trì chớp mắt, vẻ mặt vừa vô tội vừa trông mong, hệt như đứa trẻ chờ nhận quà, “Đến lúc đó, sư huynh sẽ là của đệ. Đệ không muốn gặp huynh thông qua giấc mơ, đệ muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi.”
Mạnh Trần tưởng tượng ra cảnh đó mà nổi da gà, nét mặt vô cùng khó coi.
“Thời gian có hạn, đệ không thể ở lâu.” Ân Trì tiếc nuối thở dài, chợt nghĩ đến cái gì mà cười rộ lên, “Nhưng mà đệ có chuẩn bị một món quà tặng sư huynh đó, đệ tốn bao nhiêu công sức mới tìm được, nhất định huynh sẽ thích.”
Mạnh Trần rùng mình, vươn tay định rút kiếm, nhưng đây là mơ, y không đeo bội kiếm. Cùng lúc đó, y cảm giác một luồng khí nóng bám lên da thịt rồi thẩm thấu vào máu mình
Cảm giác hết sức quen thuộc.
Quen thuộc đến mức khơi dậy toàn bộ hận thù mà y cố đè nén, sát ý lạnh buốt ngưng đọng trong ánh mắt y.
Bóng dáng Ân Trì mờ dần rồi biến mất, chỉ còn dư âm quanh quẩn bên tai, “Vì đây là trong mơ nên hiệu quả của Lưới Tằm yếu đi nhiều, nhưng vẫn đủ để sư huynh hưởng thụ. Chờ sư huynh quen rồi thì sẽ thích nó thôi.”
Giọng Ân Trì im bặt, đồng thời, Mạnh Trần mở mắt, lao xuống từ trên giường.
Tỉnh mộng rồi mà nhiệt độ vẫn không hạ, thậm chí có xu hướng tăng cao.
Không biết Ân Trì dùng thủ đoạn gì mà có thể gieo Lưới Tằm thông qua giấc mơ. Kiếp trước, y bị loại cổ độc này tra tấn chết đi sống lại, tuy Ân Trì chưa thực hiện được mục đích nhưng cảm giác mất khống chế cơ thể khiến y như rơi xuống vực sâu tuyệt vọng. Mạnh Trần bị sỉ nhục đến độ căm hận bản thân, thậm chí có ý định tự sát.
Cuộc đời y hận nhất là sự bất lực.
Bây giờ cảm giác đó lại xuất hiện.
Y xoay người xuống giường, mới chớp mắt đã biến mất.
—o0o—
Tiết Lãng cầm hộp thức ăn tung tăng chạy đến Tê Tuyết Cư.
Hắn theo Liễu Huyên Huyên học làm bánh thanh đoàn mất khá nhiều thời gian, chờ bánh chín thì xúp gà đã nguội, hắn hâm nóng lại rồi mới xách cả bánh cả xúp đi tìm Mạnh Trần.
Bây giờ đã muộn rồi, không biết y đã ngủ chưa?
Nếu ngủ rồi thì có nên đánh thức y không?
Thôi đừng, nếu ngủ sớm tức là y mệt, phải để y nghỉ ngơi.
Cơ mà xúp gà với bánh thanh đoàn để tới mai thì không còn ngon nữa.
Tiết Lãng vừa xoắn xuýt vừa tự trách bản thân vụng về, không thể làm bánh nhanh hơn. Khi sắp đến Tê Tuyết Cư thì bắt gặp bóng dáng thân quen vút qua, xem hướng đi thì hình như là đến thác Hàn Thiên.
Tiết Lãng sững người, trễ thế này rồi mà còn muốn đến thác Hàn Thiên tu luyện sao?
Hắn lập tức đuổi theo đến thác Hàn Thiên, quả nhiên thấy Mạnh Trần trầm mình dưới đầm, nước ngập qua đầu.
Tiết Lãng hít ngược một hơi, đặt hộp thức ăn xuống đất. Hắn biết Mạnh Trần tu luyện khắc khổ, nhưng ban ngày vừa khổ chiến, trời cũng tối rồi, lẽ ra y phải mệt chứ. Tu luyện thì cũng vừa phải thôi, hắn không chấp nhận được việc y bỏ giấc ngủ, đêm hôm khuya khoắt đến thác Hàn Thiên chịu lạnh.
“Này.” Tiết Lãng hắng giọng la lên, “Đừng luyện nữa, ta mang thức ăn cho huynh nè, lên đây ăn xíu đi!”
Tuy cách nhau một đầm nước nhưng với thính lực của Mạnh Trần thì chắc chắn sẽ nghe hắn gọi.
Nhưng mặt nước vẫn phẳng lặng, không có lấy một gợn sóng.
Tiết Lãng thấy không ổn, tiến lên một bước gọi, “Mạnh Trần?”
Vẫn không có động tĩnh.
Sắc mặt hắn thay đổi, không do dự nhảy xuống đầm, lặn xuống đáy kéo Mạnh Trần lên.
“Huynh bị gì vậy?!” Tiết Lãng lạnh run nhưng không rảnh lo cho bản thân mà kiểm tra Mạnh Trần trước. Y lặn dưới nước lâu như vậy mà cơ thể không hề lạnh, ngược lại còn nóng kinh người, làn da đỏ ửng một cách bất thường.
Mạnh Trần mở mắt, thấy rõ là Tiết Lãng thì ánh mắt dao động, lập tức hất tay Tiết Lãng, quay mặt đi nói thật khẽ, “Đừng đụng vào ta.”
Tiết Lãng đang lo sốt vó, nghe bốn chữ này thì lửa giận bùng lên, “Đừng đụng vào huynh? Ta biết ngay huynh là kẻ nuốt lời!! Lúc trước là ai hứa hẹn sau này ta nói gì cũng nghe?!”
Mạnh Trần nhắm mắt cắn môi, không biết do cắn quá mạnh hay vì nguyên do gì mà sắc môi đỏ thắm, đẹp rung động lòng người.
Tiết Lãng càng thấy có vấn đề, cứng rắn bế y lên bờ, đưa tay bắt mạch.
“Huynh…” Tiết Lãng biến sắc, hắn nghiến răng, sát ý bùng lên trong đôi mắt, “Là ai làm?!”
Tuy hắn không rành y thuật nhưng vẫn hiểu cơ bản về mạch tượng. Mạch đập của Mạnh Trần không bình thường, kết hợp với tình trạng của y, hắn hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
Mạnh Trần bị gieo tình cổ!
Tiết Lãng giận sôi máu nhưng vẫn biết hiện tại không phải lúc tìm hung thủ, hắn bế Mạnh Trần định đi tìm chưởng môn giải độc.
“Đừng!” Mạnh Trần níu vạt áo hắn, “Cổ độc này… chỉ có người hạ cổ mới giải được. Ta không sao, chờ một lát là ổn thôi, đừng đi.”
Y nói thật, chỉ có Ân Trì mới giải được Lưới Tằm, tìm chưởng môn cũng vô dụng.
Hơn nữa y không muốn cho bất cứ ai thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.
Tiết Lãng đờ ra, đành phải đứng lại, nhìn Mạnh Trần mà lòng như lửa đốt.
Cái rét của thác Hàn Thiên có thể giúp y hạ nhiệt, ra khỏi nước, Mạnh Trần như cá lên bờ, toàn thân bỏng rát, đau đớn như bị đặt lên giàn hỏa thiêu sống.
Y thở một cách khó nhọc, cổ nổi gân xanh, mắt đỏ quạch, “Tiết Lãng, buông ta ra.”
Không phải y chối bỏ ý tốt của Tiết Lãng, chỉ là cái ôm của hắn lúc này đã biến thành kịch độc.
Thiếu niên tràn trề nhựa sống, vừa rồi nhảy xuống đầm còn run cầm cập, mới qua một lát mà thân nhiệt đã trở lại bình thường. Mạnh Trần bị Tiết Lãng ôm ghì vào lòng, mặt y dán vào lồng ngực rắn chắc, hơi ấm truyền sang như thác đổ khiến đốm lửa nhỏ bùng lên dữ dội, kích thích cổ độc trong người Mạnh Trần cắn phá điên cuồng.
Tiết Lãng nhìn biểu cảm âm thầm chịu đựng của y, chợt hiểu ra vấn đề nên đặt y nằm xuống. Hắn nhảy vào đầm, lặn xuống đáy, chờ cho cóng đến mức môi trắng bệch, da lạnh như băng mới run rẩy ngoi lên bờ, ôm Mạnh Trần vào lòng.
Cái lạnh khiến Mạnh Trần tỉnh táo đôi chút, y ngỡ ngàng, “Đệ… làm gì vậy?”
“Hạ nhiệt cho huynh, tuy chỉ trị ngọn không trị gốc nhưng ít ra cũng giúp huynh dễ chịu hơn một chút.”
Mạnh Trần đẩy hắn ra, “Tự ta…”
“Không được, huynh tự ngâm nước chỉ khiến cổ độc cắn trả mạnh hơn thôi, hệt như vừa rồi đấy.” Tiết Lãng nắm tay y, cứng rắn ôm chặt hơn, “Hạ nhiệt bằng cách này không gây hại cho huynh.”
Nói một hồi, Tiết Lãng thấy thân nhiệt mình tăng cao trở lại, bèn buông Mạnh Trần ra nhảy xuống đầm.
“Tiết Lãng, đệ lên bờ cho ta!” Mạnh Trần run giọng gọi, cố gắng ngồi dậy định bắt hắn lên. Tiết Lãng nhanh nhẹn bò lên, ôm ghì Mạnh Trần vào lồng ngực lạnh giá, “Nghe lời ta, đừng nhúc nhích… cố chịu đựng, một chốc nữa là ổn rồi.”
Trước mặt Mạnh Trần, Tiết Lãng lúc nào cũng như con chó nhỏ đụng cái là xù lông. Nhưng lúc này hắn hành động dứt khoát, giọng điệu hiền hòa, cứ như người lớn đáng tin cậy dỗ dành một đứa trẻ đau ốm sốt cao.
Hắn ôm Mạnh Trần một lát rồi nhảy xuống đầm lần thứ tư.
Đôi mắt Mạnh Trần đỏ hoe.
“Ta không lạnh, thật đó.” Dường như hiểu được ánh mắt y, Tiết Lãng gồng cơ mặt cứng đơ vì lạnh cố nở nụ cười, lúc nói chuyện răng đánh lập cập. Hắn ủ Mạnh Trần trong lòng, dịu dàng an ủi, “Ta thường xuyên đến đây tu luyện, lạnh cỡ này đâu có nhằm nhò gì, thật mà…”
Mạnh Trần siết lấy vạt áo đã đóng băng của thiếu niên, áp gương mặt nóng hổi vào ngực hắn, che đi một giọt long lanh ứa ra từ đuôi mắt.
Y thì thầm một câu không ai nghe thấy, khẽ khàng tan biến trong gió đêm.
“Đồ ngốc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!