(28) Xử phạt
Edit: icedcoffee0011
Mọi người trong Giao Thái điện đều kinh ngạc, Khang Hi đế vì thể hiện mình coi trọng Quan Thế Hầu bèn tổ chức yến tiệc ở đại điện, gia quyến quan lại không được theo vào cung, các yến hội về sau mới có gia quyến tham gia.
Chính vì lẽ này mà Mạnh Hinh trở thành nữ nhân duy nhất có mặt trong Giao Thái điện.
Ánh mắt Khang Hi đảo qua Mạnh Hinh, lại nhìn gương mặt tươi cười xán lạn kiêu ngạo tự hào của Vinh Duệ, tay Khang Hi niết chặt chén rượu trong tay, thái dương như muốn vỡ ra, đủ dấu hiệu cho thấy hắn đã tức giận tới cực điểm.
Mạnh Hinh buông tay Vinh Duệ, ca ca ngu ngốc, ngươi muốn tìm chết đến vậy sao?
Mạnh Hinh cúi đầu, hướng Khang Hi đế uốn gối hạ bái:
– Nô tỳ tham kiến vạn tuế gia.
Nàng ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, có lẽ Khang Hi đế sẽ không hiểu sai tâm tư đại ca.
Khang Hi đế chậm rãi chớp mắt, phảng phất hắn không ở Giao Thái điện mà là trở về đoạn thời gian đào vong, người hầu hạ bảo hộ Khang Hi rất nhiều, không phải chưa có ai hi sinh mạng sống vì Khang Hi, nhưng hắn đều quên rất nhanh.
Riêng Vinh Duệ, Khang Hi ở chung với Vinh Duệ gần hai mươi ngày. Những ngày ấy, hắn mở mắt là có thể nhìn thấy Vinh Duệ, nhắm mắt lại Vinh Duệ vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.
Dưới hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Khang Hi đế lại cảm nhận được hai chữ an tâm.
Vinh Duệ không nhiều lời chút nào, hắn tận khả năng tìm thức ăn tới cho Khang Hi, tuy rằng rau dại rất khó ăn, nhưng bản thân Vinh Duệ thì ăn cỏ dại, uống là nướƈ đáı ngựa…Khang Hi bị bệnh cả người rét run, Vinh Duệ dùng thân thể sưởi ấm cho hắn, Vinh Duệ cũng từng kể, đây là muội muội dạy cho.
Sau khi thoát hiểm, Khang Hi Đế không thể không đối xử khác biệt với Vinh Duệ, Khang Hi không màng phản đối của người khác, khăng khăng phong Vinh Duệ làm tướng quân, dũng khí, nghị lực của người này đã đả động đến Khang Hi.
Khang Hi đế càng không ngờ được, Vinh Duệ không chỉ có tấm lòng, hắn thực sự mang đến cho Đại Thanh chiến thắng lẫy lừng, để Khang Hi đế ở trước người Hán cao đầu thẳng lưng, giờ đây Khang Hi đế muốn sủng ái Quan Thế Hầu ra sao – cũng không quá phận.
Vinh Duệ đến chậm, không sao, Khang Hi không trách hắn, coi như hắn lần đầu tiên tiến cung, đến chậm là vì thưởng thức phong cảnh,
Nhưng Vinh Duệ lại đem Tây Lâm Giác La thị đến Giao Thái điện, mang cho Khang Hi đế xem, nói cho Khang Hi đế, muội muội là người mà hắn coi trọng nhất…
Khang Hi đế trong lòng vô cùng tức giận, giống như viên ngọc quý trong tay hắn bị người cướp đi một nửa,
Khang Hi đế càng tức giận hơn, vì nếu không phải biết trước tính tình Vinh Duệ, Khang Hi đế sẽ hoài nghi hắn là cố ý làm như vậy, cố ý ép buộc hắn, phải cho Tây Lâm Giác La thị danh phận, mà Khang Hi đế thì đã bao giờ bị người đe dọa chưa?
Khang Hi đế mở mắt ra, chạm phải ánh mắt Vinh Duệ,
Quan Thế Hầu của hắn – bộ dạng vui sướng thơ ngây, đơn thuần vì muốn Khang Hi đế gặp Tây Lâm Giác La thị mà cao hứng, thật là làm…làm hắn không nỡ trách phạt Vinh Duệ.
– Nô tài đã nói, sau khi về kinh, nô tài sẽ mang tiểu muội cùng a mã đến gặp ngài, a mã nô tài ngài đã gặp rồi, giờ tiểu muội nô tài…
Khang Hi đế áp xuống bất đắc dĩ, nhìn quanh bốn phía mọi người nghiền ngẫm tìm tòi nghiên cứu, Khang Hi càng thêm lo lắng cho Vinh Duệ.
Một đám đều là cáo già, hàm hậu như Vinh Duệ rơi vào trong tay bọn họ còn có chỗ tốt? Đến xương cốt cũng chẳng còn.
– Câm mồm.
Khang Hi đế hừ lạnh,
– Ngươi đã hứa với trẫm ra sao?
Vinh Duệ mê mang ngẩng đầu, Khang Hi đế trầm giọng nói:
– Những lời trẫm nói với ngươi trước khi rời Tây Bắc, ngươi đều quên rồi?
Vinh Duệ ngậm miệng, lắc đầu,
Người khác không rõ, Khang Hi đế nhìn chỉ thấy buồn cười, thần sắc hòa hoãn vài phần.
Nhiều lời Vinh Duệ nói, rất dễ dàng làm người khác nhìn ra con người hắn có bao nhiêu thuần túy, Khang Hi bèn nói hắn ít mở miệng, như vậy có Khang Hi che chở, Vinh Duệ ít nhất không bị người ta tính kế thời thời khắc khắc (không liên tục bị người tính kế).
Vinh Duệ cảm thấy vạt áo bị túm chặt, cúi đầu nhìn về phía Mạnh Hinh, Mạnh Hinh ý bảo hắn nhanh chóng quỳ xuống. Vinh Duệ lại gắt gao mím môi, bùm quỳ gối trước mặt Khang Hi đế trước mặt.
Mạnh Hinh cho rằng sẽ nghe thấy hắn thỉnh tội, vậy mà chờ, chờ rồi chờ, Vinh Duệ một tiếng cũng không rên, giống như muốn nói Khang Hi đế sai rồi, hắn mới là đúng. Lưng áo Mạnh Hinh ướt nhẹp một mảng.
Khang Hi đế cả giận nói:
– Đừng tưởng rằng trẫm sủng ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên hồ nháo, ngươi…ngươi đi ra ngoài Giao Thái điện quỳ cho trẫm!
– Nô tài tuân chỉ.
Vinh Duệ lùi ra ngoài Giao Thái điện, quỳ gối trên gạch men xanh,
Sau giờ Ngọ, ánh mắt trời chiếu gay gắt, Vinh Duệ vẫn quỳ đến thẳng thắn.
(giờ Ngọ là khoảng thời gian từ 11h cho đến 13h trưa)
Khang Hi đế lúc này mới nhìn về phía Mạnh Hinh.
Vinh Duệ kiệm lời, nhưng hắn nói nhiều nhất vẫn là về tiểu muội, trong lời Vinh Duệ, trong những chuyện xưa của huynh muội bọn họ, tiểu muội luôn là tốt nhất.
Sau khi hồi kinh, Khang Hi đế liền chỉ hôn nữ nhi của Tây Lâm Giác La Ngạc Thái cho Thái Tử Dận Nhưng, tuy làm trắc phúc tấn, nhưng Dận Nhưng là người kế vị tương lai, cũng không bôi nhọ muội muội Vinh Duệ.
Phần tình cảm huynh muội của hai người họ, hắn hâm mộ, nhưng cũng muốn mượn tay muội muội Vinh Duệ ảnh hưởng Dận Nhưng, Khang Hi đế nhiều con trai, hắn không thể không suy nghĩ cho những người còn lại.
Hết thảy đều tiến hành thực thuận lợi, Khang Hi đế chiếu cố gia tộc Vinh Duệ, nhưng…Khang Hi đế có phần xấu hổ khi nghĩ lại, hắn chiếu cố sai người rồi.
A mã Vinh Duệ lâm vào khốn cùng, muội muội hắn thì bán mình làm nô, mà bọn họ đều là người thân cận nhất của Vinh Duệ.
Khang Hi đế cáu giận Vinh Duệ hồ đồ, cũng nhiều thêm một phân áy náy với hắn.
Tây Lâm Giác La thị vừa lúc hầu hạ Dận Chân, Khang Hi đế đem Dận Chân trở thành phụ tá của Thái Tử Dận Nhưng mà bồi dưỡng, thái độ đối xử với Dận Chân cùng Dận Tự cũng bất đồng, Khang Hi thuận thế đâm lao phải theo lao, tính toán cho Mạnh Hinh làm trắc phúc tấn.
Khang Hi đế đồng ý để Đồng Giai thị làm trắc phúc tấn, mục đích là muốn làm hòa hoãn quan hệ của Đồng gia với Thái Tử, nhưng dù vậy, Khang Hi đế cũng chưa cho a mã Đồng Giai thị – Ngạc Luân sắc mặt tốt. Vì Đồng Giai thị, Ngạc Luân bị tước chức vị hơn một năm, sau này Khang Hi đại xá thiên hạ, Ngạc Luân mới được khôi phục tước vị.
(Đông Giai thị là gia tộc từng có hai hoàng hậu, cho nên lấy vị trí của Đồng Giai thị trắc phúc tấn, nàng đáng ra có thể làm vợ (chính thất) hoàng tử, nhưng lại cam nguyện gả cho tứ gia, thà làm trắc phúc tấn cũng không muốn gả cho người khác, khiến Khang Hi tức giận.)
Nhưng Ngạc Luân khác Vinh Duệ, Ngạc Luân chỉ có công tước tước vị, không hề có thực quyền. Ngược lại, Khang Hi đế trông cậy Vinh Duệ lập kỳ công, vinh quang của Quan Thế Hầu công tước người thường khó có thể so.
Khang Hi đế không muốn Vinh Duệ oán trách hắn, nhưng hắn lại không thể để người khác nghị luận rằng hắn nâng trắc phúc tấn áp đích phúc tấn, vì thế Khang Hi đế phong thưởng cho nhà mẹ đẻ Ô Lạp Na Lạp thị, cũng để Ô Lạp Na Lạp thị nhận ra thánh ý, ám chỉ Ô Lạp Na Lạp thị không được bạc đãi muội muội Quan Thế Hầu, ám chỉ phong thưởng cho nhà mẹ đẻ nàng rốt cuộc là bằng cách nào mà có.
Hết thảy an bài đến thỏa đáng, Khang Hi đế không nghĩ tới Vinh Duệ sẽ đem Mạnh Hinh mang tới tận đây, Khang Hi đế thầm mắng Vinh Duệ một câu, hỗn chướng, hiện tại ở trước mặt triều thần, hắn không thật sự chán ghét Vinh Duệ, cũng không thể trách móc Mạnh Hinh quá nặng nề.
Mạnh Hinh không biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng đối mặt Khang Hi đế, áp lực cũng rất lớn, thông minh dập đầu:
– Nô tỳ cùng huynh trưởng nhiều năm không gặp mặt, hắn mới có thể quân tiền thất nghi, là nô tỳ không tốt, khẩn cầu vạn tuế gia trách phạt.
Khang Hi đế trong mắt lập loè mấy phần suиɠ sướиɠ, thuận thế nói:
– Tình cảm huynh muội ngươi khó được, trẫm đã phạt Quan Thế Hầu, liền sẽ không trách phạt ngươi, ngươi…Dận Chân, ngươi đem Tây Lâm Giác La thị đưa đến Vĩnh Hòa cung giao cho phúc tấn ngươi.
– Tuân chỉ.
Tác giả có lời muốn nói: quan hệ của Khang Hi và Vinh Duệ là thuần khiết.