Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 176: Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.
Cao Tấn dùng miệng đút nước, giúp Tạ Khuynh nuốt viên Vạn Tâm đan nghe có vẻ rất thần kỳ kia vào.
Đợi một hồi lâu hai mắt Tạ Khuynh vẫn nhắm nghiền như cũ, không hề có dáng vẻ sẽ tỉnh lại. Cao Tấn nhịn không được nhìn sang lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa sau tấm bình phong. Vừa định mở miệng hỏi khi nào Tạ Khuynh tỉnh lại, Vân Thiền đại sư đã nói trước:
“Bệ hạ an tâm chớ vội, dược hiệu này cần thời gian nửa ngày để phân giải. Lúc này Bệ hạ có thể tranh thủ nghỉ ngơi.”
Tạ Khuynh bất tỉnh, Cao Tấn nào có tâm tình nghỉ ngơi. Hắn không đáp, tiếp tục canh giữ bên giường nhìn Tạ Khuynh không chớp mắt, sợ bản thân vừa lơ là một chút nàng sẽ hóa thành mây khói tan đi.
Chạng vạng tối, Tạ Khuynh hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc cũng có động tĩnh, Cao Tấn lập tức nhào tới, nhỏ giọng kêu:
“Tạ Khuynh, Tạ Khuynh, nàng nghe thấy lời ta nói không?”
Tạ Khuynh lẩm bẩm hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là bộ dạng tiều tụy của Cao Tấn. Hai mắt hắn đỏ bừng, búi tóc tán loạn, nhưng ánh mắt đang nhìn nàng lại vô cùng mừng rỡ.
“Ngươi làm sao vậy?” Tạ Khuynh hỏi.
Trí nhớ của nàng dừng lại ở thời khắc ngã vào ngực Cao Tấn, về sau xảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn không biết. Tạ Khuynh muốn vươn tay chạm vào Cao Tấn nhưng cánh tay lại nặng như rót chì.
Cao Tấn thấy Tạ Khuynh muốn chạm vào hắn, vội vàng nắm chặt tay nàng kề lên mặt mình.
“Nàng trúng độc, khó khăn lắm mới tỉnh lại được.” Cao Tấn khàn giọng nói.
Tạ Khuynh vừa tỉnh lại, phản ứng hơi chậm, nhưng cũng cảm nhận được trên người không khỏe. Tạ Khuynh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, suy yếu đến mức muốn hít thở cũng phải dùng hết sức lực.
Nghe thấy động tĩnh, Vân Thiền đại sư nãy giờ vẫn luôn ở ngoài điện tĩnh tọa bước vào, đi tới bên giường Tạ Khuynh, chắp tay trước ngực:
“Thí chủ đã tỉnh.”
Tạ Khuynh nhìn sang, Cao Tấn đứng dậy giới thiệu:
“Đây là Vân Thiền đại sư, là dược đại sư đưa cứu nàng tỉnh lại.”
Tạ Khuynh nhìn chằm chằm Vân Thiền đại sư một hồi, bỗng nhiên nói:
“Con lừa trọc? Sao lại là ngươi?”
Lão hòa thượng này chính là người Tạ Khuynh gặp được trên chuyến thuyền ở Giang Nam lúc đi từ biên quan hồi kinh. Lúc ấy chân lão hòa thượng bị thương, Tạ Khuynh cứu đồ đệ lão khỏi tay bọn đạo tặc, lúc xuống thuyền lão hòa thượng tặng cho nàng một cái thẻ… Nói sau này có thể giúp nàng bói may rủi.
“Nàng biết Vân Thiền đại sư?”
Tâm tư của Cao Tấn đặt hết lên người Tạ Khuynh, không nói được mấy câu với Vân Thiền đại sư, chỉ cho là Phù Diên Đông mời tới, không tra kỹ.
Tạ Khuynh không còn sức để nhiều lời, chỉ có thể gật đầu nhẹ.
Vân Thiền đại sư nói:
“Lão nạp và thí chủ có duyên, hôm nay tới đây để báo ân. Không biết trước đây thí chủ trúng độc gì?”
Tạ Khuynh nghi hoặc, lắc đầu nhỏ giọng nói:
“Trước đây ta chưa từng trúng độc.”
Cao Tấn ở bên cạnh nói:
“Nàng nghĩ kỹ lại xem, đại sư nói tâm mạch nàng có kịch độc, nhất định phải biết là độc gì mới có thể tìm biện pháp giải được.”
Tạ Khuynh cẩn thận hồi tưởng, quả thật nàng chưa từng trúng độc bao giờ, lần trước mấy Thái y cũng hỏi như vậy, nhưng cơ thể nàng có trúng độc hay không chẳng lẽ nàng còn không biết sao?
Vân Thiền đại sư thấy Tạ Khuynh trầm mặc, mê mang không nhớ, đành nhắc nhở:
“Lão nạp thấy độc trong người thí chủ không tầm thường, không giống độc Trung Nguyên, thí chủ có từng tiếp xúc với người ngoại tộc?”
Không phải độc Trung Nguyên…
Tạ Khuynh chợt nhớ tới con bò cạp đỏ mà lão nhân Nam Cương cho nàng lấy máu cứu Cao Tấn, khoan đã, bò cạp đỏ?
“Chẳng lẽ là…” Tạ Khuynh thì thầm.
Cao Tấn hỏi:
“Nàng nhớ ra rồi?”
Tạ Khuynh gật đầu nhè nhẹ, nói ra sự tình ngày trước nàng dùng bò cạp đỏ lấy máu bảy ngày giải dược cho Cao Tấn. Hắn nghe xong chấn kinh:
“Sao, sao lại như vậy, sao mẫu cổ lại lấy máu từ nàng?”
Cao Tấn vẫn luôn cho rằng Nhiếp Hồn cổ trên người mình là do máu của Thẩm Thiên Phong giải, bởi vì người có ý đồ dùng cổ khống chế hắn là Thẩm Thiên Phong, không thể ngờ lại có liên quan tới Tạ Khuynh.
Khoảng thời gian nàng hóa thành tiểu thái giám ‘Bình An’ quay về cung kia, lại giấu hắn lấy máu suốt bảy ngày giải trừ cổ độc. Những chuyện này Cao Tấn không hề biết.
Khó trách gần đây tinh lực của Tạ Khuynh kém hơn hẳn, hắn lại không phát giác gì, còn cho là Tạ Khuynh nhàm chán đến mức lười biếng.
“Con bò cạp đỏ kia có độc sao?” Tạ Khuynh hỏi Vân Thiền đại sư.
Sắc mặt Vân Thiền đại sư ngưng trọng:
“Nhiếp Hồn cổ Nam Cương, lão nạp chưa tận mắt thấy nhưng bọ cạp đỏ lấy máu giải cổ thì đã từng nghe. Tây Nam có Vu y, giỏi ngũ độc, bò cạp có thể hút máu người làm thuốc hẳn là loài bò cạp Xích Tinh trong rừng rậm Tây Nam. Nó ăn máu sinh cổ, chính là vạn cổ chi nguyên của Tây Nam, kịch độc vô cùng.”
“Thí chủ dùng bò cạp đỏ hút máu xong, lúc cho vào thuốc có phải máu đổi màu?” Vân Thiền đại sư hỏi.
Tạ Khuynh hồi tưởng lại, gật đầu.
Lúc đó nàng còn nghi hoặc tại sao lấy máu làm thuốc không trực tiếp dùng dao rạch tay cho rồi còn phải dùng bò cạp, nên nhớ rất rõ.
Nhưng lúc Nam Cương lão nhân đưa bò cạp đỏ cho nàng không hề nói là nó có độc.
Bởi vì lúc đó Nam Cương lão nhân cũng không ngờ mẫu cổ lấy máu Tạ Khuynh, lão tưởng là top.
“Vậy khẳng định là bò cạp Xích Tinh.” Vân Thiền đại sư nói.
Cao Tấn vội hỏi:
“Vậy đại sư có thể giải độc bò cạp này không?”
Vân Thiền đại sư lắc đầu:
“Lão nạp không giải được. Chỉ sợ Bệ hạ phải dẫn nương nương tới Tây Nam một chuyến.”
“Được.” Cao Tấn không cần suy nghĩ đã gật đầu đáp ứng, nói:
“Nếu độc này tới từ Nam Cương, vậy ta sẽ dẫn Tạ Khuynh tới Nam Cương giải độc.”
Thần sắc của Vân Thiền đại sư vẫn không lạc quan nổi, nói:
“Bệ hạ phải chuẩn bị tốt tâm lý. Bởi vì dù tới Nam Cương, loại bò cạp Xích Tinh này cũng chưa chắc có thuốc giải. Nhiếp Hồn cổ là thứ đồ vật âm độc, vốn là một mạng đổi một mạng, có thể giải hay không, phải tới đó hỏi thì mới biết.”
Cao Tấn như có điều suy nghĩ, lát sau hắn kéo tay Tạ Khuynh nói:
“Đừng sợ, ta dẫn nàng tới Nam Cương.
Có cơ hội thì nhất định phải thử, không có cơ hội thì hai người cùng chết. Khoảng thời gian Tạ Khuynh hôn mê bị khẳng định không sống quá ba ngày, Cao Tấn đã nghĩ rất kỹ, mặc kệ kết cục gì, tóm lại hai người sẽ cùng nhau đối mặt.
Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết. Chỉ cần trong lòng hắn quyết định, sống thêm một ngày cũng xem như lời rồi.
Một ngày trước khi đưa Tạ Khuynh tới Nam Cương, Cao Tấn viết chiếu thư lập Sóc vương Cao Nguyệt làm Thái tử, tuyên triệu Thái Quận vương và Tạ Đạc vào cung, dặn dò họ trợ giúp Thái tử giám quốc.
Sau lưng Tạ Đạc là Trấn quốc Tướng quân phủ, phía Binh bộ và Quân bộ đã có hắn và Tạ Viễn Thần lo, còn phía quan văn cũng có Thái Quận vương chủ trì đại cục.
Thái Quận vương biết Tạ Khuynh vì cứu Thái thị mới lâm vào nguy hiểm, bây giờ trúng độc như ngàn cân treo sợi tóc. Bệ hạ muốn mang nàng đi Nam Cương trị liệu, sao Thái Quận vương có thể cự tuyệt phó thác của ngài, căng da đầu đồng ý phụ tá Thái tử.
Trước khi đi Cao Tấn giao phó xong hết thảy, sau năm ngày, hai người một xe rời khỏi kinh thành, đưa Tạ Khuynh đi về hướng Nam Cương.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Ahyhy, chương này ngắn gõ lẹ quá trời – editor đang cảm thấy thích thú.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!