Bạch Thước Thượng Thần - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Bạch Thước Thượng Thần


Chương 58


Dưới ánh trăng, Bạch Thước dẫm lên bùn đất, nhìn đại điện phía sau, nghĩ lại mà sợ.

Thạch điện quỷ dị kia nằm sâu trăm mét dưới Dị vương cung, nếu không phải linh tức Phạn Việt đầy đủ, ôm nàng bay ra, bằng không nàng không thể ra khỏi thạch điện được. Hèn gì thạch điện không có thị vệ phòng thủ, cho dù nhóm con cháu tiên yêu đã nát linh đài tỉnh lại cũng không thể nhảy cao quá trăm mét.

Vừa ra khỏi thạch điện, Bạch Thước lôi kéo Phạn Việt trốn trong góc, móc mai rùa từ túi Càn Khôn ra.

Cũng không biết nàng lấy bột phấn từ đâu vẩy lên mai rùa.

Phạn Việt ngửi thấy phấn kia đầy mùi son phấn, không hiểu sao có chút quen thuộc.

“Đây là do Hoa Đại Thiết làm rớt trên người ta, ta âm thầm giấu một chút. Nàng có thể đỡ được một kiếm của Dung Tiên, tám chín phần mười đã tu thành Thượng quân đỉnh phong, có lẽ nàng có thể hóa giải trận pháp của Dị nhân vương.” Bạch Thước vừa giải thích, vừa thúc giục mai rùa: “Kể từ khi nàng đuổi theo thế tử Dị vương thì không xuất hiện nữa, ta nghi nàng đã bị Dị nhân vương nhốt lại. Trên son phấn này có khí tức của nàng, hẳn là mai rùa có thể tính ra vị trí của nàng.”

Phạn Việt nhìn chằm chằm Bạch Thước bận rộn có chút xuất thần, sư phụ này của hắn rốt cuộc có mấy quả linh lung tâm, rõ ràng linh lực thấp kém đến mức ngay cả tiểu tinh quái cũng đánh không lại nhưng vẫn có thể nghĩ tới chuyện đi tìm Dị nhân vương nữ cứu Trọng Chiêu, thật là thú vị.

Dưới ánh trăng, thiếu niên cũng không biết ánh mắt hắn nhìn Bạch Thước không hề giống như trước chỉ đơn thuần là kính trọng, mà thậm chí còn mang theo hơi hơi thưởng thức và đánh giá.

Đột nhiên, phảng phất như hắn ý thức được cái gì, thần sắc cứng đờ, mi gian nhói lên một trận. Thiếu niên ra sức xoa mi gian, tựa hồ muốn vứt bỏ ý nghĩ nảy sinh lúc nãy.

Đó không phải là hắn! Nhưng nếu không phải hắn thì là ai? Bản thân mình trước kia sao?

“Tìm được rồi!” Mai rùa trong lòng bàn tay Bạch Thước dừng lại, chỉ hướng Bắc Dị vương cung: “Hoa Đại Thiết ở nơi đó!”

Bạch Thước quay đầu, gương mặt tiểu đồ đệ khuất trong bóng tối, dường như đang run rẩy, Bạch Thước căng thẳng trong lòng, vội nắm lấy tay hắn: “Mộc Mộc, ngươi làm sao vậy?”

Bàn tay Bạch Thước mang theo ấm áp ôn hòa, thiếu niên ngẩng đầu, cong mắt nhìn Bạch Thước: “Sư phụ, ta không sao hết.”

Bạch Thước nhẹ nhàng thở ra: “Đi, đi tìm Hoa Đại Thiết.”

Phạn Việt gật đầu, ôm eo Bạch Thước, biến mất tại chỗ.

Ở một góc Dị vương cung có một khoảnh sân giản dị, sân này không có tên, chỉ có mấy cái cây khô linh tinh trong viện, bên cạnh cây khô có một cái thạch đình, dưới đình có một chiếc xích đu gỗ cũ kỹ, vải bao bố cột trên đó đều đã ố vàng.

Đêm khuya tĩnh lặng, Hoa Hồng ngồi chơi xích đu, ngậm cọng cỏ dại, cũng không biết đang nghĩ cái gì, thần sắc bất an.

Bạch Thước vô cùng sốt ruột vọt vào sân, đụng phải ánh mắt của Hoa Hồng trong thạch đình, hai người đồng thời sửng sốt.

Đáy mắt Bạch Thước là kinh nghi, còn của Hoa Đại Thiết là hưng phấn.

“Sao giờ muội mới đến, mau mau mau, cứu ta ra ngoài!”

Bạch Thước đánh giá trên dưới tiểu viện thoải mái dễ chịu không chút phòng vệ, lùi về sau một bước: “Tỷ kêu ta cứu tỷ?”

Hoa Hồng vung tay lên, một đạo kết giới như ẩn như hiện bên ngoài thạch đình.

“Ta bị Dị nhân vương nhốt ở đây, kết giới do Vô Chiếu tạo, hắn có thể bổ ra.” Hoa Hồng chỉ hướng Phạn Việt.

“Hắn có thể bổ ra, tỷ thì không thể?” Bạch Thước lui thêm bước nữa, ánh mắt càng cảnh giác.

Chuyện Dị nhân vương là tà vật như ván đã đóng thuyền, dù sao Hoa Hồng cũng là con gái ông.

“Ta trúng Cấm Linh thảo, trước trưa mai không khác gì phàm nhân cả.” Hoa Hồng buông tay, bất đắc dĩ nói.
“Dị nhân vương còn có đồ tốt như này? Ông ấy luyện chế bằng cách nào?” Bạch Thước nhịn không được hai mắt phát sáng.

Cấm Linh thảo là khắc tinh của hai tộc tiên yêu, có điều thứ này chỉ sinh trưởng trên Thiên Mễ Tuyết sơn, có thượng phẩm mãng xà canh giữ, không chỉ khó hái, mà gặp lửa liền tiêu, rất khó luyện hóa. Linh lực Bạch Thước thấp kém, phàm là thiên địa linh tài có thể giữ mạng đều nghiên cứu qua, có thể nói danh tiếng Cấm Linh thảo như sấm bên tai.

“Không đúng, ai có thể hạ độc được tỷ?” Bạch Thước khựng lại: “Là Dị nhân vương?”

Thấy Hoa Hồng trầm mặc, Bạch Thước chợt mở miệng: “Hoa Hồng, vì sao năm đó tỷ lại bị đuổi khỏi Dị thành?”

Hoa Hồng híp mắt trông lại: “Liên quan gì tới ngươi”.

“Không phải ta muốn hóng chuyện cơ mật của Hoa gia tỷ, Dị nhân vương đã bắt hết tất cả con cháu tiên yêu tham gia Ngô đồng võ yến, tính mạng của sư huynh ta cũng nằm trong tay cha tỷ, bọn họ bị trận pháp của cha tỷ nhốt lại, chỉ có tỷ có thể phá vỡ tà trận kia. Ta không biết chuyện thì lấy gì tin tỷ?”
“Tin hay không tùy thích.” Hoa Hồng hừ nhẹ, nhai nhai cỏ dại, liếc Bạch Thước một cái: “Nếu ngươi không tin ta thì đi đi.”

Nghe thấy mọi người bị bắt, Hoa Hồng vẫn dửng dưng. Bạch Thước thầm mắng mình ngu, tuy Hoa Hồng vẫn luôn đi theo nàng, nhưng nàng là vì bảo hộ Phạn Việt, không ai trong Hạo Nguyệt điện bị bắt ở đây, với thân phận của Hoa Hồng, những người này chết nàng vỗ tay ăn mừng còn không kịp nữa là.

Bạch Thước cắn môi, nhìn Phạn Việt phía sau, đột nhiên nhỏ giọng nói với Hoa Hồng: “Ngươi có tin giờ ta la lên một tiếng không?”

Hoa Hồng sửng sốt, đột nhiên nhìn thoáng qua Phạn Việt, sắc mặt lạnh lùng: “Bạch Thước, ngươi dám?!”

Dị nhân vương cũng không biết thân phận Phạn Việt, tối nay ông sẽ không bỏ qua bất kỳ con cháu tiên yêu nào, Phạn Việt chưa khôi phục thần lực, lúc này gặp Dị nhân vương, hắn cũng chỉ có đường chết.
“Ta có gì không dám, cùng lắm thì…… Ta chết chung với hắn.” Bạch Thước mím chặt môi, không dám quay ra sau nhìn.

Thực xin lỗi Mộc Mộc, A Chiêu không thể chết được, ta nhất định phải cứu huynh ấy.

“Ngươi……!” Hoa Hồng làm yêu trăm năm chưa từng gặp ai vô sỉ như Bạch Thước.

Cách đó không xa, Phạn Việt lẳng lặng nhìn Bạch Thước, giống như nghe hiểu, lại giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, hắn rũ mắt, nhìn không rõ ánh mắt hắn.

“Ta hét lên bây giờ……” Bạch Thước nhắm mắt, há mồm định hét thành tiếng.

“Ta đã huỷ mắt trận của Khóa Linh trận.” Trong viện, giọng Hoa Hồng cắt ngang Bạch Thước.

Bạch Thước bỗng trợn mắt, Hoa Hồng quay lưng lại, dưới ánh trăng, thân ảnh của nàng có chút tiêu điều.

Khóa Linh trận? Đó không phải pháp bảo an cư lạc nghiệp duy nhất ở tam giới của Dị thành sao? Hoa Hồng thân là Dị thành vương nữ, vì sao phải hủy Khóa Linh trận?
“Dị nhân trời sinh linh mạch không thông, không thể tu hành linh lực, cho nên Dị nhân vương không phải do nhiều thế hệ truyền thừa, mà là lấy Dị vương kiếm làm chuẩn. Năm đó sau khi Mộ Quang lập Dị thành đã lấy Huyền Linh thiết của Đông Hải đúc thành một thanh kiếm ban cho Dị nhân vương đời đầu, nếu không có sức mạnh ngàn quân* thì không thể nhấc nổi, từ đây Dị thành liền lập một quy củ, trong mỗi thế hệ người trẻ tuổi, ai có thể rút ra Dị vương kiếm thì người đó chính là Dị nhân vương.”

Quân*: đơn vị đo trọng lượng thời xưa, 1 quân = 30kg. Cre: Từ điển Hán Nôm.

Không đợi Bạch Thước mở miệng, Hoa Hồng đã nói tiếp.

“Nhưng chỉ một thanh kiếm sao có thể khống chế nhân tâm, Dị thành đóng cửa ngàn năm, cho dù là một tòa thành bị tam giới ruồng bỏ cũng vẫn có không ít người tham muốn quyền vị. Hoa gia xưng vương ở Dị thành đã hơn năm trăm năm, truyền tới thế hệ này lại khó bảo toàn vương vị.”
“Vì sao?”

“Hoa Lâm gầy yếu bẩm sinh, căn bản không thể rút ra Dị vương kiếm.”

Hoa Lâm? Bạch Thước sửng sốt, chỉ e Hoa Lâm chính là Dị nhân vương đương nhiệm, cha của Hoa Hồng.

Không đúng, rõ ràng Dị nhân vương đã tu thành Thượng quân đỉnh phong, chỉ cách bán thần có một bước. Một người gầy yếu bẩm sinh làm được bằng cách nào?

“Ở Dị thành, ngoại trừ Hoa gia thừa kế vương vị mấy trăm năm còn có nhà họ Mai, Mai gia nhiều đời gánh vác trọng trách phụ tá Hoa gia phòng thủ Dị thành, đời đời làm tướng, đến thế hệ này, Mai lão tướng quân chỉ có một đứa con gái duy nhất, tên Hàn. Lão Dị thành vương vì muốn Hoa gia có thể kéo dài vương vị nên đã lập một cuộc giao dịch với Mai lão tướng quân.”

“Giao dịch gì?”

“Hoa gia phong Mai Hàn làm thế tử phi, mà Mai gia dùng linh khí của Mai lão tướng quân hiến tế cho thế tử, giúp hắn tái tạo lại thân thể gầy yếu. Dị nhân không phải là không có linh khí, mà là linh mạch hỗn loạn, năm đó Hoa Lâm linh mạch hỗn độn, càng giống dị nhân. Lão Dị nhân vương gánh vác sứ mệnh bảo hộ dị tộc, năm đó trong Dị thành chỉ có Mai lão tướng quân tu đến Thượng quân đỉnh phong, chỉ có linh khí của ông mới có thể thay đổi linh mạch Hoa Lâm.”
Hiến tế? Bạch Thước nhớ tới tà trận quỷ dị trong thạch điện, biến sắc.

Chẳng lẽ thạch điện kia chính là nơi năm đó Dị nhân vương tái tạo thân thể? Nhưng hiện giờ ông đã là Thượng quân đỉnh phong, vì sao còn muốn khởi động tà trận lần nữa?

Bạch Thước chưa kịp nghĩ xong, Hoa Hồng lại nói tiếp.

“Chỉ là không ai ngờ rằng Hoa Lâm quá mức gầy yếu, linh khí một mình Mai lão tướng quân căn bản không đủ, thuật pháp này quả thực rất tà môn, đã khởi động thì không thể dừng, nếu không hai người đều phải chết, vì con trai, lão Dị nhân vương cũng rót tất cả linh khí của mình vào cơ thể Hoa Lâm. Sau đêm hôm đó, lão Dị nhân vương và Mai lão tướng quân mất tại chỗ, mà Hoa Lâm thăng đến Thượng quân đỉnh phong, rút ra Dị vương kiếm, thành Dị nhân vương đời kế tiếp. Vì giữ gìn vinh quang của Hoa thị, chuyện này là bí mật giữa hai nhà, chỉ có mấy người biết. Không lâu sau, ông thực hiện lời hứa, cưới Mai Hàn làm phi. Sau đó, trưởng nữ của hai người chào đời. Theo truyền thuyết, bé gái kia mang thần lực bẩm sinh, mười tám tuổi đã có thể rút Dị vương kiếm, gánh vác kỳ vọng của tất cả con dân Dị thành.”
Hoa Lâm làm Dị nhân vương là chuyện trăm năm trước, rõ ràng những người này đều là những người có quan hệ huyết thống với Hoa Hồng, nhưng khi nàng kể về nó lại giống như đang bàn về chuyện của người khác.

Bạch Thước chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hoa Hồng, không nhịn được cảm khái: “Hoa Đại Thiết, tỷ thật lợi hại.”

Hoa Lâm có được linh khí của hai vị Thượng quân mới có thể rút ra Dị vương kiếm, Hoa Hồng mười mấy tuổi đã có thể làm được, nếu không phải dị nhân linh mạch không thông, quả thực nàng là một kỳ tài.

“Đó chỉ là truyền thuyết, thế gian này có mấy cái truyền thuyết là sự thật chứ. Năm đó ai cũng nói Dung Tiên vì chức vị chưởng môn Côn Luân mà gϊếŧ vợ con, nhưng chân tướng thế nào, lúc ở mộ Dị nhân muội cũng nghe thấy rồi.”

Dưới thạch đình, Hoa Hồng hờ hững mở miệng.
“Đây là giả?” Bạch Thước ngạc nhiên.

Dị vương kiếm bị rút ra sẽ có thiên tượng, nếu đã lưu truyền trong tam giới, tất nhiên là có người cảm ứng được, không có khả năng làm giả được đâu.

“Cũng không hẳn là giả, có một đứa trẻ có thể rút ra Dị vương kiếm, nhưng không phải ta.”

“Là ai?”

Trong viện lặng im, hồi lâu, Hoa Hồng mới mở miệng.

“Hoa Dung.”

“Thế tử? Tên ngốc kia?” Bạch Thước kinh ngạc muốn rớt cằm.

Ngày ấy ở suối nước nóng, tuy Hoa Dung cũng có chút cậy mạnh, nhưng luận tu vi thì kém xa Hoa Hồng.

“Lúc ấy, hắn còn chưa là thế tử, hoặc là nói căn bản Dị tộc không biết sự tồn tại của hắn.”

Hoa Hồng giống như lâm vào hồi ức, nhìn về phía khoảnh sân đơn sơ phía sau.

“Thân là Dị thành vương nữ, ta nhận được sự sủng ái của cả thành từ nhỏ, tính tình kiêu căng, không thích trói buộc, tiết Mạnh Vu năm đó, ta thuận lợi chuồn khỏi cung, ở trên phố gặp một đứa trẻ bị người ta khi dễ, đứa nhỏ này cha mẹ mất sớm, thân thế thê thảm, ta thấy nó đáng thương, liền dẫn nó về vương cung. Từ trước đến nay Hoa Lâm luôn nuông chiều ta, ổng chưa bao giờ phản đối việc ta muốn làm, lần đó cũng thế. Đứa trẻ kia tính tình ôn hòa đơn thuần, mới đầu ta dẫn hắn về chỉ là vì muốn hắn chơi với ta, nhưng ngày qua ngày ta với hắn không giống chủ tớ mà càng giống tỷ đệ hơn. Ngoại trừ ta, mẫu phi không có con nối dõi, thập phần thích hắn, không chỉ tự mình dạy hắn tập viết đọc sách, còn đặt tên Hoa Dung cho hắn, ngay cả đao pháp Mai gia cũng không chút giấu giếm, đều truyền cho hắn.”
Hoa Hồng nghẹn lại, nhìn tiểu viện đơn sơ phía sau. Bạch Thước đột nhiên hiểu ra, năm đó khi Hoa Dung vẫn chưa là thế tử, chắc là ở nơi này.

“Nó cứ như vậy sống trong Dị vương cung, cho đến năm ta mười tám tuổi, mẫu phi lại có thai, cả cung chúc mừng, Hoa Lâm cũng rất vui vẻ. Nhưng mẫu phi lại ngày ngày cau mày, bởi chỉ cần con nối dõi của vương cung tới tuổi mười tám nhất định phải tiếp nhận khảo nghiệm Dị vương kiếm trước mặt con dân Dị thành, chỉ có rút ra Dị vương kiếm mới có tư cách kế thừa Dị vương vị. Dị vương kiếm chứa năng lượng cực mạnh, người rút ra chắc chắn làm vương, không rút ra chỉ đành chịu phản phệ, nghìn năm qua không biết có bao nhiêu con cháu trẻ tuổi của Dị thành chết dưới Dị vương kiếm.”

“Mẫu phi lo lắng cho ta, ngày đêm không ngủ, nhưng nàng không cách nào ngăn cản ta. Vương vị Dị nhân vương không chỉ kế thừa Hoa thị mà còn là ông ngoại  ta dùng mạng đổi lấy. Ta là Dị thành vương nữ, rút Dị vương kiếm là sứ mệnh của ta. Khi đó, những người trẻ tuổi trong thành không ai là đối thủ của ta, ta cho rằng……ta có thể rút ra Dị vương kiếm.”
Bạch Thước không nói gì, lẳng lặng nghe tiếp.

“Nhưng ngày đó, Dị vương kiếm chọn chủ, lựa chọn không phải ta, mà là Hoa Dung, mẫu phi ta cũng chết trong ngày đó.”

Tiểu viện nhất thời lặng im.

“Rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Dị vương kiếm chọn chủ, sao Dị vương phi lại chết thảm?

“Tiết Mạnh Vu năm đó, dưới con mắt của con dân cả thành, ta rút Dị vương kiếm, nhưng ta không thể đến gần Dị vương kiếm dù chỉ một thước. Không tiến tắc lui, thiên đạo lẽ thường, Dị vương kiếm phản phệ, lúc ta sắp chết, Hoa Dung thay ta tiếp nhận phản phệ của Dị vương kiếm.”

“Hắn cứu tỷ?”

“Ta tình nguyện hắn chưa bao giờ cứu ta.” Giọng Hoa Hồng lạnh băng, nhắm mắt lại: “Ta tình nguyện ngày ấy ta mất mạng dưới Dị vương kiếm. Hắn đỡ Dị vương kiếm thay ta, cũng thay ta chịu linh cốt chấn động, dưới linh cốt hắn lộ ra ấn ký huyết mạch Hoa thị ta……”
Lão Dị thành vương chỉ có một đứa con trai là Hoa Lâm, lão vương đi về cõi tiên đã lâu, mà Hoa Dung chỉ là một đứa bé, hắn là con ai, căn bản không cần hỏi.

“Mẫu phi ta động thai khí, ép hỏi Vô Chiếu mới biết thế tử gầy yếu năm đó sớm đã có người trong lòng, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn chung thân, hắn cưới mẫu phi ta chỉ vì nể mặt ông ngoại ta dùng mạng đưa hắn lên ngôi mà thôi. Mẫu phi tính tình cương liệt, sao có thể chịu loại sỉ nhục này, không chịu đựng nổi. Đêm hôm đó, một xác hai mạng, ôm hận rồi mất.”

Hoa Dung nhỏ hơn Hoa Hồng vài tuổi, tức là sau khi Dị nhân vương cưới Mai thị vẫn lén lút nɠɵạı ŧìиɦ, thậm chí đổi trắng thay đen để đứa bé nấp trong vương phủ nhận sự giáo dưỡng của Vương phi, nhìn bản tính Hoa Hồng cũng biết Mai vương phi là người cương liệt đến cực điểm.
“Dị nhân vương đâu, cho dù Vương phi động thai khí, với thực lực Thượng quân đỉnh phong của ông đủ để bảo vệ Vương phi mà.” Bạch Thước giận dữ.

“Hoa Dung chặt đứt linh cốt, hắn phong bế thạch điện tìm cách kéo dài mạng sống cho Hoa Dung, mẫu phi ta khó sinh mà rời khỏi thế gian.”

Bạch Thước sửng sốt, quả thực khó có thể tin.

Hoa Hồng quay đầu lại, khóe miệng mang theo tự giễu: “Có gì đáng kinh ngạc, con trai của người trong lòng ngươi tất nhiên quý hơn con của người khác.”

Lời này lạnh nhạt đến cực điểm, lại mang theo bi thương thấu xương.

Bạch Thước đột nhiên hiểu ra, có lẽ khoảnh khắc Dị nhân vương mang theo Hoa Dung rời khỏi, Dị Vương phi đã không muốn sống nữa.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Dị nhân vương ngồi trước một ngôi mộ.

“Hồng Nhi đã về rồi, nó lớn lên rất giống nàng.” Dị nhân vương vuốt ve mộ bia, uống hết chén rượu cuối cùng, đứng dậy đi, cũng chẳng quay đầu lại.
“Sau khi mẫu phi chết, Hoa Dung thành Dị vương thế tử. Còn ta mất đi sự bảo vệ của mẫu phi, chỉ là kẻ đáng thương nực cười. Cho nên ngày Dị thành sắc phong thế tử, ta xông vào Khóa Linh trận, nếu không phải vì Dị vương vị đáng chết này, ông ngoại không cần chết, mẫu phi cũng không cần gả cho kẻ mặt người dạ thú kia. Ta mất đi tất cả người thân, dựa vào cái gì những người này có thể sống vui vẻ trong tòa thành này.”

“Nhưng ta thất bại, Dị thành vương nữ muốn huỷ hoại căn cơ Dị thành, sao dị nhân và Hoa Lâm có thể tha cho ta, sau đêm đó, ta bị đuổi khỏi Dị thành. Từ đây, ta phiêu bạc tam giới, cho đến khi Hạo Nguyệt điện thu nhận ta.”

Hoa Hồng nhìn thoáng qua Phạn Việt, rồi lại nhìn về phía Bạch Thước: “Muội đã biết tất cả mọi chuyện, muội cảm thấy ta sẽ giúp Dị nhân vương hay sao?”
Góc xàm xí của Kyn

Chúc các cô 8.3 vui vẻ và nhận được nhiều lời chúc tốt đẹp nha, chương này xem như quà Kyn tặng cho mọi người, mong mọi người sẽ thích.

Bên cạnh đó có một tin không được vui lắm là Kyn F0 rồi huhu, mấy nay không khỏe lắm nên chẳng dịch được thêm chương mới nào, chắc Kyn sẽ tạm ngừng đăng truyện đến hết tuần này quá. Mong mọi người thông cảm!

______________________________________________________________________________________

Chương 59

Biến Hoa Dung thành thần, đây mới là kế hoạch của Dị nhân vương.

Thứ Hai tuần sau gặp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN