Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 87
Quân Hoài Lang nắm lấy cây gậy, đẩy nó về phía trước, hất dân tị nạn đó ra xa.
Kế đó, tầm mắt y quét về phía tường, thấy xuất hiện những người khác.
Quân Hoài Lang vừa nhìn đã nhận ra, trên tường cao của thư viện, những người trèo tường nhảy xuống đều có thân hình thấp bé gầy gò.
Hẳn là những người này được cử vào để đối phó với người giữ thư viện đang chặn cửa. Chỉ cần bọn chúng cưỡng ép mở cửa, bất cứ ai bên ngoài cũng có thể vào.
Thế nên bây giờ y phải ngăn chặn những người trèo tường này. Lúc này họ vẫn còn sức chống đỡ, nhưng nếu cửa bị mở ra, thì bi kịch của thư viện Lâm Giang ở kiếp trước sẽ lặp lại lần nữa.
“Mau lên, ngăn những người trèo tường kia lại!” Quân Hoài Lang cao giọng ra lệnh.
Để lại một vài người giữ thư viện trông cửa, những người khác vội vàng lấy cọc tre, gậy gộc ngăn cản những người trèo tường.
Dù đánh rơi một vài người, nhưng chỉ như lấy trứng chọi đá, chẳng mấy chốc, lại có thêm vài người nhảy xuống.
Quân Hoài Lang vừa dứt lời, dân tị nạn bị y ngăn cản lại lao lên. Quân Hoài Lang cầm thanh đao trong tay, đánh ra vài chiêu thức, chặn đòn tấn công của người đó.
Trong lúc so chiêu, Quân Hoài Lang lần ra được vài điểm từ đối phương.
Người này không có căn bản võ công, không có chiêu thức gì cả, chỉ có sức mạnh thô bạo. Nhưng người này lỗ mãng ngang tàng, dáng vẻ như không cần mạng, như bọn liều mạng trong rừng núi.
Sau đó có thêm vài kẻ nhảy vào sân, cầm gậy tiến về phía Quân Hoài Lang. May là Quân Hoài Lang từ nhỏ đã tập võ tự vệ, dù võ công không cao nhưng chống lại bọn thổ phỉ ngang tàng này cũng không phải chuyện khó.
Một lúc sau, mấy người này mới phát hiện ra tên thư sinh có vẻ nhã nhặn lịch sự này không dễ đối phó.
“Đừng đánh với tên đó nữa!” một trong số đám người hét lên “Mở cửa!”
Ngay lập tức, bọn thổ phỉ vây quanh Quân Hoài Lang giải tán, lần nữa xông tới cửa, tấn công vài người giữ thư viện đang canh gác ở đó.
Quân Hoài Lang bước nhanh về phía trước, cản những tên đó lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, y thấy mình đối phó không xuể.
Y vừa đánh vừa lui, dần dần bị bọn thổ phỉ ép tới cửa. Ngày càng có nhiều người nhảy vào sân, có gần hơn chục người, tất cả đều xông về phía cửa.
Quân Hoài Lang nghiến răng.
Trong thư viện chỉ toàn là người già yếu và học trò, trong tình huống này thật là làm khó cho y rồi.
Lưng Quân Hoài Lang lạnh ngắt, đã bị ép tới cửa, đối lưng với cửa thư viện.
Quân Hoài Lang mím môi.
Y biết với thực lực của mình sẽ không thể cản những người này lâu được.
Vừa lúc đó, y nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng học cách đó không xa.
Quân Hoài Lang đẩy lùi một người, khi y nhìn lên thì thấy Thẩm Lưu Phong đang lao tới, trên tay cầm chiếc ghế dài, đập sau đầu của tên thổ phỉ trước mặt Quân Hoài Lang.
Phía sau hắn, có hàng chục học trò khác trong tay cầm những thứ như ghế dài, ghế đẩu, và các vật dụng trong thư viện.
Một trong số đó có người học trò mà Quân Hoài Lang khuyên nhủ quay về lúc nãy.
“Hoài Lang, chúng ta đến giúp đệ!” Thẩm Lưu Phong nói.
Nhưng lập tức, tên thổ phỉ choáng váng vì cú đập của hắn quay đầu, đập một gậy vào vai hắn.
Thẩm Lưu Phong cắn răng đau đớn.
Những học trò này thậm chí không biết các chiêu thức võ thuật, cũng không có sức mạnh thô bạo, xáp lá cà với bọn thổ phỉ, chỉ toàn là chịu đòn.
Nhưng áp lực xung quanh Quân Hoài Lang đột ngột nhẹ đi, một lúc sau, y đẩy lui được vài người trước mặt, để người giữ thư viện lần nữa vây quanh cửa.
“Mọi người cẩn thận, đừng để tính mạng bị tổn thương!” Quân Hoài Lang lớn tiếng nói.
May là bọn thổ phỉ này phải cải trang thành dân tị nạn nên không mang theo vũ khí. Số người có thể trèo tường vào thư viện giảm dần, mọi người tập trung đánh nhau tại một chỗ, Quân Hoài Lang vừa canh cửa vừa phải phân tâm bảo vệ học trò, nhất thời hai bên rơi vào thế giằng co.
Xung quanh cũng có vài nhà dân, nghe thấy tiếng đánh nhau ồn ào trong thư viện, nhất định sẽ báo quan.
Đúng lúc này, từ góc tường vang lên một tiếng hét.
Quân Hoài Lang nhìn sang thấy một đại hán cao lớn nhảy vào thư viện với thanh kiếm giắt thắt lưng. Gã nhảy khỏi tường, rút kiếm đâm thẳng vào một trong những người giữ thư viện.
Là một đứa trẻ mười tuổi.
Quân Hoài Lang thấy đứa trẻ sợ hãi đến mức đờ người ra, không thể suy nghĩ nhiều, y vội vàng lao tới chặn kiếm khi kiếm còn cách đứa trẻ nửa bước chân.
Sức nặng của lực đánh làm cổ tay Quân Hoài Lang run lên, thanh đao nặng nề trong tay gần như tuột khỏi.
Khi y nhìn lên thì thấy đại hán cao lớn có khuôn mặt hung dữ, chính là công nhân mà y đã tra hỏi trong trận mưa hôm đó.
Tại sao người này lại ở đây?
Quân Hoài Lang và tên thổ phỉ đều sững sờ.
Công nhân sửa đường hôm đó, hôm nay lại là thổ phỉ? Cho nên chuyện sửa đường chắc chắn có gì đó kỳ lạ, nếu không công nhân nhận tiền làm việc sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện hôm nay.
Thế nên, sửa đường, sửa đê, thổ phỉ tụ tập trước cửa thư viện Lâm Giang đều có liên quan đến nhau.
Nhưng y chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì trong mắt bọn thổ phỉ đã có sát khí.
Kế đó, gã nâng kiếm đâm thẳng vào tim Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang biết gã hôm nay nhất định phải gϊếŧ mình diệt khẩu.
Y giơ đao đỡ đòn, nhưng tức khắc, đường kiếm kế tiếp lại xuất ra.
Người này không giống bọn thổ phỉ trước đó, trong vài chiêu thức, Quân Hoài Lang đã biết người này có luyện võ, võ công khá cao cường.
Nhất định là thủ lĩnh.
Trong khi chặn đòn tấn công của gã, Quân Hoài Lang nghĩ nhất định do vừa nãy hai bên giằng co quá lâu, tên thủ lĩnh này không còn kiên nhẫn nên mới tự mình ra tay để lộ sơ hở.
Nếu bọn chúng thành công, tất cả người trong thư viện chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, không ai sống sót.
Đúng lúc này, một tên thổ phỉ tinh mắt thấy hai người đánh nhau, trong lòng nảy sinh ý muốn lập công, tiến lên giúp đỡ.
Quân Hoài Lang tập trung đối phó với tên thủ lĩnh trước mặt, nhất thời không để ý, bị tên thổ phỉ bất ngờ xông đến kia dùng gậy đánh vào tay.
Cạch một tiếng, đao trên tay y thình lình rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, lưỡi kiếm của tên thủ lĩnh đâm thẳng về phía y.
Trong tay Quân Hoài Lang không còn gì để chặn, đành phải dựa vào bản năng né sang một bên.
Nhưng lưỡi kiếm quá nhanh, quá hung tàn nên dù Quân Hoài Lang có linh hoạt đến đâu cũng khó mà tránh khỏi hoàn toàn.
Trước mắt mũi kiếm sắp xuyên thủng xương bả vai y.
Nhưng đột nhiên, một bóng đen vượt qua bức tường cao, giống như mũi tên rời cung, xé tan màn mưa mờ ảo rồi từ trên trời đáp xuống.
Trước khi kiếm của tên thủ lĩnh kịp đâm tới, có người đạp gã một cái thật mạnh vào mặt, làm gã chưa kịp hét lên đã văng ra xa vài thước, ngã sõng soài ra đất.
Giây tiếp theo, người đó đáp xuống trước mặt Quân Hoài Lang.
Chỉ cần nhìn bóng lưng, Quân Hoài Lang đã nhận ra người này trong nháy mắt.
Tiết Yến.
Kế đó, Tiết Yến quay lại nhìn y.
Đôi mắt màu hổ phách ấy lúc này lạnh lẽo đến đáng sợ, làm Quân Hoài Lang không kìm được mà run lên.
Tiếp theo, Tiết Yến một tay rút kiếm, một tay nắm cằm Quân Hoài Lang, buộc y phải quay mặt sang một bên.
Ngay sau đó là tiếng kiếm xuyên da thịt chọc thẳng vào người.
Máu nóng lập tức bắn lên y phục Quân Hoài Lang, màu đỏ tươi bao phủ, nhuộm màu mưa trên mặt đất.
Kẻ chết chính là tên thổ phỉ đã đánh vào tay Quân Hoài Lang làm y rơi vũ khí.
Cằm Quân Hoài Lang được buông lỏng.
Y quay đầu lại, thấy Tiết Yến rút kiếm ra, đá thi thể người đó bay xa. Cơn mưa xối xả lập tức cuốn trôi máu trên thân kiếm của hắn.
Hắn quay đầu, vững vàng đi về phía tên thủ lĩnh.
Cú đá vừa rồi làm gãy sống mũi gã. Gã chật vật đứng dậy, thấy nam tử từ trên trời đáp xuống vừa rồi đang từng bước tới trước mặt mình.
Trong cơn mưa nặng hạt, hắn nhìn mình, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng hung ác, đầy sát khí và máu tươi.
Giống như ác quỷ Tu La muốn kéo con người xuống địa ngục.
Người đó bước tới, nhưng không vội ra tay, ngược lại đạp một chân lên ngực gã, khiến gã nằm bẹp ra đất.
Chỉ một chân mà gã đã không thở nổi, lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực như dịch chuyển, hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.
Gã thấy Tu La đó bước tới, một tay cầm kiếm, lặng lẽ nhìn gã.
Tên thủ lĩnh trợn tròn mắt, mặt bê bết máu, từ cổ họng phát ra tiếng khụ khụ, cố gắng gượng dậy.
Gã biết người này không trực tiếp gϊếŧ mình, không phải không làm được, mà như chim ưng liên tục ném con mồi xuống đất, muốn tra tấn gã đến chết.
Gã vừa ngồi dậy được một chút, Tu La đó đã nhấc chân đạp xuống đất lần nữa.
Ngay sau đó, ở cửa phát ra tiếng động.
Cánh cửa thư viện mở toang, không phải bọn thổ phỉ dưới quyền gã xông vào mà là Cẩm y vệ trong y phục Phi Ngư.
Mấy tên thổ phỉ lẻ tẻ trong sân lập tức bị trấn áp tại chỗ.
Một thiếu niên mặc y phục Phi Ngư tiến lên, ôm quyền hành lễ, giọng khàn khàn trong suốt thời gian đổi giọng “Chủ tử, đã bắt giữ hết, gϊếŧ hay không?”
Tu La đó cúi đầu, mặt lạnh băng nhìn tên thủ lĩnh.
“Giải về.” hắn nói “Nên gϊếŧ, ta sẽ tự tay gϊếŧ.”
Thiếu niên hành lễ lui xuống.
Mãi đến lúc này, thanh kiếm của người đó mới từ từ được nâng lên, treo trên ngực gã.
Mũi kiếm rét lạnh tóe nước mưa, loé lên tia sáng lạnh lẽo.
“Kiếp sau nhìn cho rõ, người mà ngươi không nên đụng tới.” Tu La đó nói.
Kế đó, thanh kiếm đột nhiên rơi xuống.
Lúc này, một bàn tay trắng như sứ lại lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Tu La đó.
“Tiết Yến, đừng gϊếŧ gã.”
Rõ ràng là tay không có bao nhiêu sức, lúc này mới có chút run rẩy sau một trận kịch liệt, nhưng Tu La đó dường như chịu khuất phục, thật sự đã dừng lại, kiếm trong tay ngừng tại chỗ.
Tên thủ lĩnh lờ mờ thấy Tu La quay đầu, đứng sau lưng chính là công tử hôm đó đưa ô cho gã, hôm nay lại ngăn cản gã.
Tu La không nói gì, chỉ nghe công tử đó chậm rãi nói “Những người này có vấn đề, người này là kẻ cầm đầu, cần phải giải về thẩm vấn.”
Tu La không cử động, vẻ mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.
Công tử đó vẫn không buông tay, thấp giọng nói “Tiết Yến, ngươi đừng kích động.”
Tu La vẫn không nói.
Kế đó, hắn xoay người, không rút kiếm lại mà đạp mạnh vào đầu tên thủ lĩnh.
Mắt gã tối sầm rồi ngất đi.
Mưa to như trút nước, học trò trong phòng bị Cẩm y vệ chặn lại, học trò và người giữ thư viện bị thương đều được chuyển ra ngoài, trong sân chỉ còn vài Cẩm y vệ giống như hình nộm đứng im, cuối cùng là hai người họ.
Tên thủ lĩnh đó không thấy, Tu La đó sau khi đá gã, sau khi xác nhận gã đã ngất, hắn rút kiếm quay người lại, trước khi công tử đó kịp mở miệng, hắn đã lạnh lùng lên tiếng.
“Không phải ta đã nói với ngươi, ở trong phủ đừng chạy lung tung sao?”
Công tử đó sửng sốt một hồi, sau đó nói “Ta …”
Tiếp đó, ác quỷ vừa nãy còn đầy hung tàn, tiến lên một bước, kẹp chặt công tử đó vào trong lòng.
Một lúc sau, hắn nghiến răng, giọng nói trầm thấp đầy nhẫn nhịn.
“Ngươi muốn dọa chết ta, có phải không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!