Ngốc Bẩm Sinh
Chương 8: 8: Vết Thương
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lục Tề An nhìn lên quyển “Bài tập tổng hợp lớp 10 – quyển 1” ấy, nhìn độ dày đó thì có lẽ là hơn trăm trang.
“Cậu không làm được cái này?” Lục Tề An hỏi.
Phó Gia thắc mắc nói: “Không được à? Không gặp khó khăn đã không bảo cậu dạy tôi rồi.”
Lục Tề An đưa tay về phía cậu: “Đưa tôi xem.”
Phó Gia đưa quyển bài tập cho hắn, sau khi hắn xem sơ qua một lần, nói: “Nếu như cậu không biết làm cái này thì không nên làm bài tập trước, mà là xem sách giáo khoa vài lần trước.”
Mặc dù lời của Lục Tề An không hề có một chữ chê bai nào, nhưng Phó Gia vẫn cảm thấy hắn đang mắng mình bằng một cách khác.
Cậu rút quyển bài tập ấy ra khỏi tay Lục Tề An, nhét mạnh vào trong ba lô của mình: “Tôi thích làm thế nào thì làm, cậu nói thẳng cậu không muốn luôn đi.”
Lục Tề An lại nhìn đồng hồ một lần nữa, nói: “Bây giờ trễ lắm rồi.”
Phó Gia giống như bị nhét một khẩu súng vào miệng vậy, giọng điệu hằn học: “Rồi sao, bảo tôi đừng làm phiền tới cậu nữa à?”
“Tôi không nói như vậy.”
Phó Gia ngậm miệng lại, tránh việc vừa mở miệng ra là sặc mùi thuốc súng.
“Ý tôi là, bây giờ trễ rồi, không tiện dạy cậu giải đề.” Lục Tề An nói.
“Ngày mai là thứ sáu, trường lục trung không có lớp tự học buổi tối, nếu như cậu có thời gian thì có thể đến tìm tôi.”
Phó Gia ngẩn người ra.
Suýt nữa thì cậu tưởng mình nghe lầm rồi.
Ánh mắt của Lục Tề An không hề có sự trốn tránh nào, vẫn cứ như vậy.
Trái lại là Phó Gia…cậu tránh đi ánh mắt của đối phương.
Ngọn lửa không tên trong lòng bị dập tắt trong chớp mắt, nhanh thật sự.
Khóe miệng cậu muốn cong lên nhưng vẫn nhịn lại được: “Vậy…!ngày mai tôi tới tìm cậu?”
“Được.”
Âm tiết của chữ này là thanh ba, nhưng lại được Lục Tề An nói thấp đến mức không ngờ.
Sau khi nói xong chữ này Lục Tề An đã rời đi rồi.
Phó Gia muốn giữ lại nhưng cái gì cần nói đã nói cả rồi, quấn lấy thêm nữa thì giống như đang kiếm chuyện vô cớ thôi.
Trên đường đi về trường trung học 16, Phó Gia luôn nghĩ về chữ “Được” ấy, hồi tưởng lại một lần, giống như có thể cảm nhận được yết hầu của Lục Tề An đang động đậy.
Cậu đi vào trong cửa hàng mua một chai nước khoáng, uống một hơi hết nửa chai.
Sau khi về phòng ký túc xá, ba người còn lại đều không có ở đó.
Phó Gia lấy quyển bài tập ra xem như một thói quen, nhưng xem được một nửa đề thì cậu lại nhớ đến lời của Lục Tề An.
Cậu vứt quyển bài tập sang bên cạnh gối nằm, lật sách giáo khoa ra xem.
Cậu đang phân vân nên xem toán số hay là xem tiếng Anh thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Phó Gia đi mở cửa ra, người đứng trước cửa là vị giáo viên đưa cậu vào ký túc xá ngày hôm qua.
“Phó Gia, ở đây quen không?”
Phó Gia gật đầu lia lịa: “Quen ạ, mọi thứ đều ổn cả.”
Giáo viên cười hi hi: “Vậy thì được, bạn cùng phòng chung sống thế nào, thành tích của Lưu Đức tốt lại còn ngoan, thầy cố ý xếp cho các em cùng nhau đấy, để em ấy chiếu cố em nhiều hơn.”
Phó Gia cũng cười: “Cậu ấy “tương đối” là chiếu cố em ạ, cảm ơn thầy.” Cậu cố ý nhấn mạnh lên hai chữ tương đối ấy.
“Vậy thì thầy yên tâm rồi.” Giáo viên nói.
“Mấy thủ tục khác thầy đã làm cho em rồi, chỉ còn nộp phí thôi, em đi theo thầy đến phòng tài vụ một chuyến đi.”
Phòng tài vụ vốn đã tan làm rồi, thầy thấy Phó Gia mãi vẫn chưa về ký túc xá nên mới đặc biệt ở lại đợi đến lúc này.
“Dạ được, thầy đợi em đi lấy thẻ ngân hàng một lát.”
Đóng phí chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Phó Gia đã về lại phòng mới phát hiện phòng không khóa.
Bọn Lưu Đức về rồi.
Cậu đẩy cửa, không đẩy được.
Bên ngoài đã không khóa vậy thì chắc là bên trong đã chốt lại rồi, Phó Gia nói: “Mở cửa.”
Không có ai mở cửa, nhưng cậu nghe thấy có tiếng người cười vui vẻ lờ mờ bên trong.
Phó Gia đập mạnh lên cửa: “Mở cửa, không thì đợi tao đập banh cửa kéo quản lý ký túc xá đến thì khỏi ai ngủ luôn nhé.”
Lần này thì chốt cửa đã được mở ra rất nhanh, người mở cửa là thằng đàn em của Lưu Đức, còn Lưu Đức đang nằm nghiêng trên giường, chân đang vắt vỏng bên ngoài còn đung đưa tới lui.
Phó Gia không để ý đến việc gây khó dễ của Lưu Đức cho cậu, dù sao thì là trong trường có giáo viên có quản lý ký túc xá, hắn giày vò cỡ nào đi nữa cũng chỉ có thể giống như một đứa con gái chưa trưởng thành đang giở lắm trò làm người khác buồn nôn mà thôi, mà mấy chiêu này Phó Gia đã biết từ lâu lắm rồi.
Phó Gia đi về phía giường của mình, nhưng cậu vừa đi hai bước thì đã dừng lại.
Cậu nhìn vụn giấy ở dưới đất, giấy rất nhiều, có lớn có nhỏ, từ trên gối cậu trải dài xuống tới xung quanh giường.
Một quyển bài tập hơn một trăm trang, nếu như xé kỹ chút thì đúng là có thể xé ra một cảnh tượng như thế này.
Phó Gia đứng tại chỗ khoảng vài giây.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu siết chặt nắm đấm vung thẳng về phía của Lưu Đức.
Lưu Đức bị đòn đánh bất ngờ này của Phó Gia làm giật mình, nhưng vì là đang nằm nên không kịp tránh, bị đấm thẳng vào trong xương gò má cứng rắn ấy.
“Ê mày làm gì đó?” Hai thằng đàn em giật mình chạy đến hỗ trợ ngay lập tức.
Phó Gia lôi cổ áo của Lưu Đức lên, nắm đấm lại vung đến thêm một lần nữa, nhưng lại bị hai tên kia ngăn lại, quật ngã xuống đất.
Trong đó có một đứa nhanh nhạy, đạp lên bụng cậu một cái, nhân lúc cậu đang đau đớn thì giữ hai cánh tay cậu lại.
Lưu Đức che mặt lại, tức giận đến mức đầu bốc khói lên: “Mày điên rồi à, tụi tao có ba người, muốn đánh tao mày muốn chết à?”
Phó Gia không trả lời, trừng thẳng mặt Lưu Đức, ánh mắt của cậu làm cho hai thằng đàn em hơi rén.
Lưu Đức trợn mắt: “Hai tụi mày đánh đi chứ, nhìn nó nó chết được hả?”
Đàn em bắt đầu đánh đập Phó Gia.
Kinh nghiệm bọn nó phong phú, đánh thẳng vào nơi đau đớn nhất nhưng lại không thể phản kháng lại được.
Phó Gia không than tiếng nào, từ từ cong người, che đi bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, đợi đến khi hai tên đàn em ấy hơi thả lỏng một chút thì cậu lại vồ mạnh sang Lưu Đức.
Lưu Đức không kịp phòng bị lại bị ăn thêm một đòn.
Lần này cách mắt chỉ có một centimet.
Hắn thật sự tức giận rồi, lao ngược về phía Phó Gia, người đánh Phó Gia từ hai người trở thành ba người.
“Mày bị ngu à, xé có hai quyển sách của mày thôi mà, đánh ông đây hai đấm, hôm nay tao không đập chết mày là không được mà!” Lưu Đức tức đỏ cả mắt nói độc mồm độc miệng, móc từ trong túi một cái gì đó ra.
Là con dao rọc giấy ấy.
Cuối cùng thì Phó Gia cũng nói chuyện rồi, cậu chửi thề hỏi thăm ba họ nhà Lưu Đức.
Lưu Đức chửi một tiếng, đẩy dao ra đâm thẳng vào ngực Phó Gia, Phó Gia chụp lấy cổ tay hắn đẩy ra, mũi dao đang lơ lửng ngay vị trí bụng của cậu.
Hai người thật sự động đến dao rồi nên hai thằng đệ không dám nhúc nhích nữa, thả tay Phó Gia ra lùi ra mấy bước.
“Mày thử đi, giết tao đi, coi đời này mày ra khỏi nhà tù được không.” Phó Gia nói.
Thái dương Lưu Đức nổi gân xanh: “Tao chưa thành niên đâu, không ngồi tù cả đời được đâu, đợi tao ngồi tám mười năm trong đó ra thì không biết mày đã chôn chỗ nào rồi đấy.”
Phó Gia nói: “Không đến nỗi thế đâu nhỉ.”
Lưu Đức nhướng mày: “Giờ biết thua rồi à?”
Phó Gia nhắm mắt lại: “Thua rồi.”
Lưu Đức thở phào một tiếng, nếu thật sự phải giết người thì gã không dám, chỉ là đã quậy tới cỡ này rồi, nếu như Phó Gia vẫn còn cương với gã thì gã cũng không lui được, gã có thể làm ra chuyện điên khùng đấy.
Gã chửi thề một tiếng, nói: “Chịu thua sớm chút thì…”
Còn chưa nói xong thì gã đã ngẩn người ra, đột nhiên Phó Gia đoạt lấy dao trên tay gã đi rồi trở tay đẩy gã một cái.
“Lưỡi dao đó của mày đẩy hết ra ngoài không làm bị thương ai được đâu.” Phó Gia kéo dao lùi về một nửa, phát la tiếng rẹt rẹt, nói: “Dao này là dao rọc giấy, lưỡi dao chưa chọc rách được quần áo thì đã gãy rồi, đẩy ra ít thôi, hiệu quả sẽ tốt hơn đấy.”
“Mày…” Lưu Đức nhìn Phó Gia, cảm nhận được cảm giác nguy hiểm kinh khủng.
Phó Gia không nói gì, chỉ giơ tay lên đâm thẳng vào cổ của Lưu Đức không có chút do dự nào.
Toàn thân Lưu Đức căng thẳng, giơ tay lên đỡ, nhưng vì động tác của Phó Gia dứt khoát nên hắn không thể nào bắt được cánh tay của Phó Gia được, chỉ hi vọng có thể đánh tay của Phó Gia ra.
Có lẽ là trước đó Phó Gia và Lưu Đức giằng co quá lâu, có lẽ là cậu không muốn giết người thật, tay cậu bị Lưu Đức đánh trúng, dao thủ công bị trượt bay ra ngoài, đầu tiên là cắt qua mu bàn tay của Lưu Đức, sau đó là cắt qua má phải của Phó Gia.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Máu rướm khỏi vết thương, Phó Gia hơi cúi đầu xuống, dùng tay sờ lên, ướt.
“Đánh nữa không?” Cậu hỏi.
Lưu Đức vẫn còn chưa hoàn hồn lại được, mãi vẫn không thấy trả lời.
Sau lưng gã đều là mồ hôi.
Phó Gia biết hôm nay sẽ không đánh nhau nữa đâu, cậu đi về phía giường của mình, nhặt từng mảnh giấy vụn lên.
Lưu Đức nhìn thấy động tác của cậu, mặt mày tái mét, cũng không biết đang nghĩ cái gì, đẩy cửa đi ra khỏi phòng ký túc xá.
Chỉ còn lại hai thằng đệ nhìn nhau, hơi do dự trong chốc lát rồi cũng đi theo gã.
Phó Gia nhìn họ đóng cửa lại, nghe thấy tiếng bước chân đi xa rồi mới thở ra một tiếng.
Sau đó sống lưng thẳng tắp của cậu cũng xìu xuống, cậu ngồi xổm bên cạnh giường, vùi đầu vào gối, ấn ấn lên bụng mình.
“A…” Cậu đau đớn tới mức rên lên, may mà đã dùng gối che lại rồi, âm thanh đã bít trong gối nằm, nếu không sẽ làm cho Lưu Đức chưa đi được bao xa kia nghe thấy, nói không chừng còn phải đánh thêm trận nữa.
Phó Gia nhắm mắt lại ổn định tâm trạng một lúc mới tiếp tục dọn giấy lại.
Sau khi thu dọn xong Phó Gia chạy xuống lầu mua mấy cuộn băng keo ở dưới căn tin nhỏ trước khi ông chủ kéo cửa cuốn xuống.
Phó Gia ngồi trước bàn học, dán từng tờ từng tờ lại với nhau, cậu cực kỳ không giỏi việc thủ công, đến mười hai giờ đêm tắt đèn thì miễn cưỡng lắm Phó Gia mới dán được vài trang.
Cậu đi đến bàn của Lưu Đức nhìn, quả nhiên có một chiếc đèn bàn đã sạc pin, cậu dán tiếp dưới chiếc đèn bàn ấy.
Lượng pin dần tụt đi, ánh sáng đèn cũng dần tối đi.
Khi đèn tắt Phó Gia chỉ mới dán được mười mấy trang, nhưng mắt cậu đã xung huyết xót cả lên, nước mắt sinh lý cứ chảy mãi.
Phó Gia đặt đèn trở về chỗ cũ, nằm phịch ra giường, bỏ cuộc.
Cho dù là Lục Tề An đi nữa thì dạy cậu mười mấy trang bài tập cũng khá rồi, nhiều hơn nữa cũng không làm được, sau này dán tiếp vậy.
Cứ nghĩ thế, Phó Gia dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Sáng ngày hôm sau đi học, Phó Gia vừa bước vào trong lớp, bạn bè đổ dồn ánh mắt về phía cậu, cụ thể là ở trên mặt cậu, làm cậu thấy chẳng hiểu kiểu gì.
Đến giờ học, bàn trước thỉnh thoảng nhìn cậu, Phó Gia thấp giọng hỏi: “Nhìn cái gì?”
Bàn trước lại hoang mang quay đầu đi, làm như Phó Gia là mãnh thú vậy.
Phó Gia muốn hỏi cho rõ thì giáo viên đã đi đến, dừng lại trước mặt cậu, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Tất cả học sinh đều nhìn sang.
“Lớp dừng một chút.” Cô giáo hỏi.
“Phó Gia, đi theo cô sang văn phòng.”
Lúc này Phó Gia mới nhận ra có thể là do vết thương trên mặt cậu.
Cô giáo dẫn cậu vào trong văn phòng, giao cậu lại cho một vị giáo viên khác, giáo viên này nhìn mặt cậu xong lo lắng vội vàng dẫn cậu đi đến phòng y tế.
Lúc này Phó Gia mới nhìn thấy vết thương trên mặt mình trong gương, cả đêm không ngó ngàng đến đúng là đáng sợ thật.
Y tá xử lý vết thương cho cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Phó Gia tìm đại lý do nào đó: “Thủy tinh vỡ ạ, không cẩn thận bị cứa.”
Giáo viên không tin: “Sao có thể được, làm gì đến nỗi cứa lên trên mặt.”
Phó Gia suy nghĩ, nói: “Trong ly có nước, em dẫm lên nên trượt chân ngã luôn, vậy đấy.”
Giáo viên vẫn cảm thấy có gì đó không hợp lý, nhưng Phó Gia đã kiên định với lý do này rồi thì thầy cũng chỉ có thể nói: “Vậy lần sau phải chú ý hơn.”
Y tá giúp cậu dán băng gạt lên, nói: “Bây giờ cô cũng chỉ có thể xử lý đơn giản cho em, một lát tan học rồi vẫn phải đưa phụ huynh em đến dẫn đi bệnh viện xem sao, có biết không?”
Phó Gia gật đầu: “Dạ biết rồi, cảm ơn y tá.”
Thầy cũng nói: “Có cần mượn điện thoại của thầy gọi cho phụ huynh của em không?”
Phó Gia lắc đầu, cậu chẳng có cái gọi là phụ huynh ấy đâu, cậu không biết số điện thoại của Lâm Khánh, cũng không biết số của thím Trần.
Sống ở nhà họ Lâm mười năm, chỉ biết đúng số điện thoại của thư ký Lục Uyển Khanh, viết trên một tờ giấy, nhưng cậu chưa bao giờ mang nó ra khỏi nhà họ Lâm.
“Không cần đâu thầy.” Phó Gia nói.
“Lát nữa tan học em về thẳng nhà.”
Thầy giáo vỗ lên vai cậu: “Được lắm, cậu nhóc kiên cường đấy.”
Phó Gia cười lên.
Đương nhiên, sau khi chiều tan học Phó Gia không hề về nhà, mà là đi qua trường trung học số 6.
Vẫn là vị trí trước kia, lần này Phó Gia rất có nhẫn nại, nhìn thấy Lục Tề An cũng không chạy sang đó mà là đợi hắn đi đến, dừng bước lại bên cạnh cậu.
Phó Gia thấy hơi sực tỉnh lại.
Ánh nhìn đầu tiên Lục Tề An đã nhìn thấy băng gạt trên mặt cậu.
Hắn hỏi: “Sao thế này?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!