Ngốc Bẩm Sinh - Chương 9: 9: Cậu Có Thể Nhìn Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Ngốc Bẩm Sinh


Chương 9: 9: Cậu Có Thể Nhìn Tôi


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia hơi nghiêng đầu đi, muốn giấu đi nửa bên mặt ấy lại: “Không sao, ly thủy tinh bị vỡ.”
Lục Tề An không hề dễ dàng bỏ qua vậy: “Không đến nỗi vỡ lên tới mặt.”
Phó Gia mất kiên nhẫn nói: “Sau đó tôi ngu, ngã một cái, dập mặt vào đống thủy tinh vỡ đấy, thế này được rồi chứ gì?”
Lục Tề An im lặng, nhưng ánh mắt vẫn dính lấy miếng băng gạt ấy, cũng không biết có tin hay không.
Phó Gia bị nhìn tới mức thấy bực bội, cảm thấy để hắn biết chuyện mình bị bắt nạt là một chuyện rất mất mặt, cậu muốn Lục Tề An cảm thấy mình nghênh ngang ở trong trường kìa, chứ không phải là khó khăn cất bước.
Cậu đánh trống lảng: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Tề An nói: “Tìm đại một chỗ là được.”
Phó Gia phản bác hắn: “Cậu không giống kiểu người tùy tiện vậy đâu.”
Lục Tề An đúng là cũng chỉ nói khách sáo một câu thôi.

“Vậy đi quán cà phê gần đây.”
Hắn đi trước dẫn đường, Phó Gia đi sau cậu một bước.

Hoàng hôn kéo dài bóng của Lục Tề An, cũng kéo dài hình bóng của Phó Gia, có một phần nhỏ là xếp chồng lên nhau.
Phó Gia không nhịn được mỉm cười, hung hăng dẫm lên phần đầu chiếc bóng của Lục Tề An.
Bước chân của hai người dừng lại cùng lúc.
“Không có gì, tôi đang đạp côn trùng thôi.” Phó Gia nín cười nói.
Lục Tề An không quay đầu lại, đi về phía trước.
Phó Gia không dám dẫm lên nữa, nhưng vẫn như cố ý dẫm lên “đầu” của Lục Tề An.

Lúc này đây không có ai xung quanh đồng hành với họ, người đi đường cũng vội vàng lướt qua, chỉ có bước chân của họ là gần nhau từ đầu đến cuối, đi thẳng đến cùng một điểm đích.

Làm cho Phó Gia cảm thấy rất kỳ diệu.
Đoạn đường này có thể dài hơn một chút, rồi lại dài thêm một chút nữa.
Dẫm bóng cả đoạn đường đến cửa quán cà phê, Phó Gia ngẩng đầu lên thì trực tiếp đực mặt ra.
Quán cà phê trang hoàng theo phong cách hiện đại, cửa sổ được lau rửa sáng như gương, có thể nhìn thấy được cả nội thất cao cấp và cả quần áo lịch sự của khách hàng bên trong.
Rồi lại nhìn Lục Tề An bên cạnh, mặc dù là mặc đồng phục trường nhưng lại có một loại khí chất.
Khí chất của người có tiền.
Phó Gia không dám do dự, có sao nói vậy: “Tôi không đi nổi chỗ này, không thì cậu tạm đổi một nơi nào đó khác đi?”
Lục Tề An nhìn cậu: “Không đi nổi?”
Phó Gia suy nghĩ: “Có thể trả nổi nửa ly nước.”
Lục Tề An không nói mấy câu làm cho Phó Gia tức giận như “Tôi đi nổi” hay là “Tôi mời”, mà là nói: “Cô tôi cho cậu một tấm thẻ, thím Trần không đưa cho cậu sao?”
Trong mắt hắn có một sự kinh ngạc hiếm thấy.
Làm cho Phó Gia cảm thấy khó chịu.
Hắn cho rằng cậu nhất định sẽ lấy tấm thẻ đó.
Lục Tề An cau mày lại: “Để tôi gọi về đó.”
“Không cần.” Phó Gia cười một tiếng thờ ơ.

“Tôi tặng thẻ lại cho thím Trần rồi, cậu tưởng tôi cần tiền của cô cậu à? Mở miệng ra thì nói tôi chà đạp tôn nghiêm, người đuổi tôi ra khỏi biệt thự, không phải là cậu à?”
Lục Tề An hơi ngẩn người ra.
Phó Gia bấm đầu móng tay vào trong lòng bàn tay, hi vọng giọng điệu của mình ôn hòa hơn một chút: “Bỏ đi.”
Cậu nhìn chằm chằm xuống đất: “Chúng ta vào đi, một ly nước tôi vẫn trả nổi.”
Mà Lục Tề An lại nói: “Xin lỗi.”
“Hửm?” Phó Gia hết hồn.

Lục Tề An không trả lời lại thắc mắc của cậu, mà là nói: “Chúng ta có thể về căn hộ của tôi.”
Phó Gia sững sốt, hỏi theo bản năng: “Cậu chơi tôi đấy à?”
“Tôi không lãng phí thời gian cho mấy việc này.”
Phó Gia lâm vào sự im lặng tạm thời, lát sau cậu mới thử lòng nói: “Vậy…!được thôi.”
Lục Tề An bắt đầu dẫn đường.
Phó Gia đi theo hắn, mãi đến khi Lục Tề An quẹt thẻ đi vào trong một tiểu khu, giúp Phó Gia làm một thẻ đăng ký khách ngoại lai, cậu vẫn cảm thấy đây không phải sự thật.
Lục Tề An đáng lẽ phải chán ghét cậu mới đúng, mặc dù vẫn không sâu đậm như Lâm Phong Tầm và Lục Uyển Khanh, nhưng cũng đủ để hắn lùi ba thước rồi.
Ý nghĩ này đã ăn sâu bén rễ trong đầu Phó Gia gần mười năm trời rồi.
Hai người đi vào trong thang máy, Phó Gia bỗng cảm thấy căng thẳng.
Đây là sự thật, Lục Tề An thật sự dẫn cậu đến nhà của hắn, một ngôi nhà không có Lâm Phong Tầm và Lục Uyển Khanh.
“Đổi giày trước đi.” Sau khi vào nhà, Lục Tề An lấy một đôi dép lê mới chưa mở cho Phó Gia.
Phó Gia vừa đổi dép vừa nhìn ngó xung quanh căn hộ này, nhìn ra được là một mình Lục Tề An ở, hơn nữa chỉ là một nơi ở tạm thời không lớn không nhỏ, không có quá nhiều dấu vết sinh sống ở đây.
“Mang ngược rồi.”
“?” Phó Gia cuối đầu nhìn chân mình, đúng là mang ngược thật.
Mất mặt thật, may mà Phó Gia mặt dày, nói: “Dép này trái phải khó phân quá, mang vầy cũng được.”
Phó Gia đã thích vậy rồi thì Lục Tề An cũng không nói gì thêm nữa, hắn chỉ vào căn phòng bên trong: “Chúng ta vào thư phòng, bên tay trái cậu là tủ lạnh, nếu khát thì có thể đi lấy nước uống.”
Phó Gia xua tay: “Tôi không khát.”
Vốn dĩ trong thư phòng chỉ có một cái ghế, Lục Tề An đi lấy thêm một cái ghế nữa đặt bên cạnh, chiếc ghế này không cùng bộ với bàn đọc sách, không có tựa lưng, hơi thấp một chút.

Hai người ngồi xuống, Phó Gia nhận ra mình phải ngẩng đầu lên mới nhìn được Lục Tề An.
Cậu thấy hơi mất tự nhiên, tay chân lóng ngóng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn dưới chân mình,

Lục Tề An cúi đầu nhìn cậu, nhìn thấy chiếc gáy cậu lộ ra cùng với chiếc xương bả vai gồ lên, bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Phó Gia ở biệt thự nhà họ Lâm ngày hôm ấy, lúc ấy bộ phận thu hút ánh mắt hắn nhất chính là chỗ này.
Tại sao?
Tạm thời không có đáp án.
Phó Gia nhịn sự ngượng nghịu lại, mở ba lô sách ra, lấy một xấp mười mấy tờ bài tập được cậu dán xong ấy ra.
Tay chân cậu vụng về, dán lộn xộn cả lên, băng keo dính bên này một cục bên kia một đống, hình dạng không thống nhất không quy luật, trông rất giống với đồ phế liệu được nhặt về.
Lục Tề An cầm lấy quyển phế liệu mỏng mỏng này lên, ngón tay cọ cọ qua viền lớp băng keo bị phồng lên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Gia chống đầu kiểu trốn tránh, tiện miệng nói: “Có gì đâu, tôi rảnh xé chơi thôi.”
“Sau đó dán từng trang ghép chúng lại với nhau?”
Phó Gia biết chuyện này không qua được, nhưng cậu vẫn không muốn nói sự thật cho Lục Tề An biết, trái lại còn cảm thấy hắn truy vấn như thế này là có ý coi thường mình.

Không lẽ hỏi ép mấy chuyện bất lực khuất nhục của cậu ra hết thú vị lắm sao?
“Cậu có hứng thú với cái này từ bao giờ vậy, chuyện xấu của người khác xảy ra cậu đều phải biết rõ sao? Chẳng phải cậu nổi tiếng quý trọng thời gian sao?”
Phó Gia nổ một dây như pháo, sau đó lại hối hận ngay lập tức.

Cái này được tính là đang trút giận lên người Lục Tề An sao?
“Cậu không muốn nói thì có thể từ chối tôi, không cần phải chế nhạo khiêu khích.” Lục Tề An cầm xấp bài tập lên đẩy đến trước mặt Phó Gia, chỉ vào vài chỗ cậu dán sai.

“Cái này không thể nào làm được nữa.”
Phó Gia không thèm nhìn: “Tôi dán năm tiếng đồng hồ, giờ cậu nói với tôi không sử dụng được?”
“Cậu đi mua một quyển mới sẽ nhanh hơn.”
Thế mà giọng điệu Lục Tề An lại rất dịu dàng.
Phó Gia: “…”
Đúng vậy, sao cậu không nghĩ ra chứ?
Não Phó Gia xung huyết, nhìn cái đống phế liệu mình tự dán ra, đặt trên chiếc bàn gỗ của Lục Tề An, trông không ăn nhập gì với nhau.
Bỗng cậu cảm thấy mình cũng vậy, không ăn nhập gì với căn hộ này, không ăn nhập gì với đôi dép trên đôi chân này, không ăn nhập gì với chiếc ghế thấp này.

Cậu cực kỳ tức giận, nhưng lại không thể nào phát tiết ra được sự phẫn nộ của mình.

Cậu đưa tay ra cầm xấp bài tập nhét vào trong ba lô, đứng phắt dậy: “Vậy hôm nay thôi đi, tôi về mua một quyển mới, tới đó hẳn nói vậy.”
“Đợi chút.” Lục Tề An gọi cậu lại.
Phó Gia đứng lại không chút tự chủ.
“Không cần phải mua thêm, dù sao thì xấp đề ấy soạn cũng không tốt, giờ tôi tự soạn cho cậu vài đề, môn nào cậu yếu nhất?”
Phó Gia cúi đầu nhìn xuống nền gỗ, đầu ngón chân nghiến lấy nhau, nói: “Toán học…”
Đây là kết luận mà cậu đã lựa chọn vô số lần giữa Anh văn và toán.
“Phần nào của toán học yếu nhất?”
“…Hàm số.”
“Được.” Lục Tề An cúi đầu xuống, bắt đầu viết soạt soạt trên giấy.
“Cậu đừng phí công nữa, ra đề đâu có dễ vậy.” Trong đầu Phó Gia đều là “Tôi muốn ngồi lại chỗ cũ”, nhưng mà thấy mình lúc bỏ đi kiên định như vậy quyết đoán như vậy, sao có thể hối hận nhanh vậy được.
“Cũng không khó mấy, cao nhất là mười phút.”
Phó Gia nói: “Vậy cậu ở đó ra đề, tôi làm gì giờ?”
Lục Tề An không ngẩng đầu lên: “Cậu có thể đọc sách.”
Phó Gia cố ý đấu với hắn: “Ở đây của cậu làm gì có gì tôi xem hiểu được, chẳng lẽ cậu có sách cấp hai à?”
Lục Tề An ngừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu.
Phó Gia hơi hoang mang, nhưng cũng không thể trách cậu được, vốn dĩ hành động nhìn vào mắt người khác mà không nói gì cả làm người ta rất khó hiểu.
“Gì vậy?” Cậu cố tỏ ra tự nhiên.
“Cậu có thể nhìn tôi, dù sao thì cậu cũng giỏi cái này nhất.”
Lục Tề An nói xong lại cúi đầu viết tiếp.
Phó Gia sững sờ đứng đó nhìn hắn, trái tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giây sau đó, cậu không dám nhìn nữa, cậu cẩn thận kiểm soát ánh nhìn của mình.
Cậu ngồi về lại chiếc ghế thấp ấy, tay chân nép về, không biết vì sao trái tim mình không thể nào đập chậm lại được..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN