Ngốc Bẩm Sinh
Chương 22: 22: Phó Gia Lại Đây
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia gần như chưa từng nói “Tôi muốn vậy đó” hoặc “Tôi không thích đó” như thế này.
Trừ lúc cãi nhau ra, bình thường chỉ có con nít quậy lên đòi mua cái gì ở siêu thị mới nói với người lớn “Con chỉ muốn cái này” như thế này thôi.
Trong ký ức của Phó Gia, Lâm Phong Tầm là người thường nói như vậy nhất, bởi vì nó biết mình có tư cách để bướng bỉnh, còn người lớn cũng luôn sẽ nuông chiều theo nó.
Đối với Phó Gia mà nói, Lục Tề An vừa không phải là người lớn trong nhà, cũng sẽ không nuông chiều theo sự bướng bỉnh của cậu.
Cậu nói như vậy, chỉ là vì không nhịn được thôi.
Sau khi suy nghĩ trong thời gian ngắn, Lục Tề An trả lời: “Không được.”
Đáp án không ngoài dự liệu.
Mặc dù đã biết sẽ như vậy, nhưng Phó Gia vẫn cực kỳ thất vọng.
“Vậy…” Cậu mở lời, nhưng không nói tiếp được nữa.
Cậu biết nói gì nữa, lẽ nào phải đổi điều kiện thành top 5 của lớp sao? Thế thì đúng là hoang đường thật đấy, nếu như Phó Gia có thể đạt được trình độ này trước khi tốt nghiệp, thì cậu có nằm mơ nữa cũng sẽ mỉm cười.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói: “Vậy coi như tôi chưa nói gì đi.”
Mấy giây sau, Lục Tề An ừm một tiếng.
Tuyên bố sự kết thúc cuộc nói chuyện của hai người.
Tuần kế tiếp công bố điểm kiểm tra tuần của trung học số 6, nhưng cho dù là kết quả thế nào thì đối với Phó Gia cũng không có gì khác biệt, vì vậy cậu không hề quan tâm đến nó nữa.
Hai ngày cuối tuần, Phó Gia đều nghiêm túc học tập, nghiêm túc xã giao với bạn bè.
Cậu ép mình quên đi chuyện của Lục Tề An, quên đi chuyện của nhà họ Lâm, bỏ xuống mọi cảnh giác với những người xung quanh hết sức có thể, mọi thứ đều trôi qua rất thuận lợi.
Dưới sự giúp đỡ của Đại Đầu, cậu kết bạn được với nhiều người hơn, lúc đó cậu còn ra ngoài đi ăn lẩu với bạn cùng phòng của mình một lần.
Khi ấy đám bạn cùng phòng mới biết được Phó Gia lớn tuổi nhất, nên đặt cho cậu biệt danh là “Anh hai Phó”.
Còn Đại Đầu thì căng thẳng hơn, vì làm lớp trưởng của lớp nên áp lực của cậu ấy càng lớn.
Trường trung học số 6 là một ngôi trường coi trọng việc học, bất luận là năng lực về mặt khác của Đại Đầu mạnh như thế nào, chỉ cần việc học của cậu không đạt chỉ tiêu thì trong mắt giáo viên của cậu ấy, cậu ấy là một lớp trưởng không đạt chuẩn.
Thứ hai, Đại Đầu cầm bảng điểm lên cũng không nhìn ngay mà lại lật úp nó lại ép lên bàn, miệng lầm bầm gì đó, mấy câu kinh phật mà Phó Gia từng nghe hay chưa từng nghe gì cũng niệm hết ra một lần.
Sau đó, cậu lấy lật bảng điểm lên…
Hạng 3 của lớp.
Đại Đầu “wa” một tiếng, che cái miệng cười không khép lại được của mình lại.
Phó Gia cúi đầu nhìn bảng điểm của mình: Hạng 18.
Tâm trạng của cậu thoắt chốc như rơi vào đáy vực.
Cậu tính toán rất chính xác, mặc dù Lục Tề An đã khoanh cho cậu ôn trúng bài điểm cao nhất trong đề toán rồi, mà cậu cũng chỉ có thể vào được top 20.
Mà cái top 20 này cũng rất miễn cưỡng, tiếng Anh của cậu là ăn may qua được điểm chuẩn mà thôi.
Đại Đầu bên cậu đang ôm lấy bảng điểm ôm ôm hôn hôn, khoe hết bốn phương tám hương, cuối cùng là sáp đến bên Phó Gia, muốn nhìn trộm bảng điểm của cậu, Phó Gia nhanh tay lẹ mắt vò bảng điểm lại thành một cục, nắm trong lòng bàn tay.
“Sao vậy? Tôi thấy cậu học nghiêm túc vậy mà, không thể nào điểm kém được, đưa tôi xem nào!” Đại Đầu vừa cười vừa nói.
Phó Gia giấu cục giấy ấy kỹ hơn nữa: “Hạng của tôi đếm ngược từ dưới lên nhanh hơn đếm từ trên xuống, đừng hỏi nữa.”
Đại Đầu tưởng cậu nói đùa: “Không thể nào, đưa tôi xem nhanh nào.”
Đại Đầu không phải cố ý cười nhạo Phó Gia, cậu ấy nghiêm túc cho rằng thành tích của Phó Gia tốt thật.
Lớp này không chỉ một mình cậu ấy nghĩ vậy.
Tuần đầu tiên Phó Gia đến lục trung, quá trình nỗ lực đúng là làm người ta sôi sục.
Trong thời gian rảnh, người khác sẽ trò chuyện chơi bóng chơi game, ngoan chút thì cũng thỉnh thoảng xem sách thôi, chỉ có Phó Gia là ngồi ở đó học suốt, không ai gọi cậu đi chơi cậu sẽ không chủ động nghỉ ngơi đâu.
Chuyện này khiến mỗi khi Đại Đầu gọi Phó Gia đi chơi thường có cảm giác tội lỗi.
Tiếp xúc thêm với Phó Gia một chút, Đại Đầu lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì Phó Gia không có bất cứ thói quen xấu nào cả, cũng không có sở thích nào ngoài giờ học.
Cậu không hút thuốc uống rượu, cũng không tiếp túc với game, chưa từng chơi bóng rổ bóng đá, cũng chưa từng chơi bất cứ món đồ chơi nào dù chỉ là một chiếc xe.
Đại Đầu chỉ có thể kết luận thế này: Nhà Phó Gia rất nghiêm khắc.
Phó Gia càng giấu thì Đại Đầu càng hiếu kỳ, đòi xem thành tích của Phó Gia mãi không chịu buông tha suốt ba tiết liền.
Tiết thứ tư là tiết thể dục, cả lớp đều ra khỏi lớp học ra ngoài học điền kinh.
Phó Gia nhét thẻ từ vựng mà cậu tự làm vào trong túi, chuẩn bị đi học, cuối cùng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tay của Đại Đầu đang lén la lén lút đút vào học bàn của cậu.
“He he…” Đại Đầu sờ gáy mình, cười lúng túng.
Phó Gia thở dài, lấy cục giấy kết quả của mình ra, mở cẩn thận ra, rồi dùng ngón cái ép bằng mấy nếp nhăn lại.
“Cậu xem đi.” Phó Gia đưa cho Đại Đầu.
“Hạng 18, tôi ngại chẳng muốn để cậu xem.”
Đại Đầu nhận lấy, nhìn thấy số 18 một cách nhanh chóng.
Nhưng phản ứng của cậu ấy rất nhanh, không lộ ra sự kinh ngạc, mà cười nói: “Mới lần đầu của học kỳ thôi mà, lần sau tiến bộ, lần sau tiến bộ hơn thôi, mà cậu nhìn thử đi, đề thi toán lần này khó vậy mà cậu thi tốt lắm đấy.”
“Vậy sao?” Phó Gia lấy lại bảng điểm, tiện tay bỏ vào túi.
Chắc chắn Đại Đầu không thể ngờ rằng Lục Tề An đã bật mí đề cho cậu, nếu Đại Đầu cũng ôn trước được bài đó không chừng còn thi được hạng nhất nữa đấy.
Đại Đầu vỗ vai cậu cổ vũ, khoác tay lên, gọi thêm mấy người bạn đi học thể dục cùng.
Theo như quy định là nửa tiết đầu môn thể dục là nghe thầy sắp xếp, cả lớp hoạt động tập thể.
Có nhiều giáo viên sẽ giảm bớt thời gian hoạt động tập thể lại để giảm bớt giờ dạy của bản thân, nhưng giáo viên thể dục của lớp Phó Gia là người năm nào cũng có cờ thi đua cả, vì vậy đã nói nửa tiết là nửa tiết, không thêm không bớt.
Sau khi tập hợp lại, thầy chỉ huy cả lớp chạy tám trăm mét làm nóng người.
Tiếng than trách của nữ sinh vang lên đến trời, nhưng cũng không có khả năng phản kháng, chỉ có thể cầu xin giáo viên chạy trước con trai sau đó làm chậm tốc độ của nhóm lại.
Cả lớp chạy từ hướng đông sang hướng tây trên sân điền kinh dưới sự dẫn dắt chậm rì rì của nữ sinh trong lớp.
Nơi này gần với nhà thể thao, sân bóng rổ cũng ở đó.
Phó Gia vô thức nhìn sang đó, vừa nhìn là ngẩn ngơ luôn.
Cậu đã cố gắng khống chế mình lắm rồi: Đừng nghĩ tới Lục Tề An nữa, đừng có lúc nào cũng nghĩ tới nữa.
Cậu không ngờ rằng sẽ gặp Lục Tề An ở đây, hắn cũng đang học thể dục, tại sao thứ hai tuần trước không thấy?
Lục Tề An không chơi bóng rổ trên sân mà là đứng một bên cùng với Lý Thấm Hòa.
Lúc này có một cô gái chạy từ bên cạnh đến, đầu tiên là đưa nước cho Lý Thấm Hòa, sau đó đưa cho Lục Tề An một chai.
Lục Tề An nhận lấy, nói nhỏ gì đó, nhìn khẩu hình thì chắc là nói cảm ơn.
Phó Gia mất tập trung, bước cũng chậm lại, bạn học nam phía sau không chú ý, dẫm lên gót chân của Phó Gia.
“A…”
Cậu ngã xuống đất đau đớn hít một hơi.
Bạn nam dẫm lên chân cậu ấy cũng giật mình, lập tức dìu dậu đi sang bên cạnh, Phó Gia đi cà nhắc ra khỏi nhóm chạy, không chịu được nữa mà ngồi xuống.
Bạn nam cũng ngồi xổm xuống theo: “Xin lỗi, cậu có bị thương không?”
Phó Gia nhìn nhìn, chỗ bị dẫm trúng bị tróc da, hơi rướm máu một ít, nhưng không vấn đề gì lớn.
Cậu biết không phải lỗi của người ta, tại cậu mất tập trung trước, vì vậy cậu xua xua tay, tháo dây giày ra, che đi vết thương ấy lại, kéo gót giày lên: “Không sao, đế giày bị bung ra thôi.”
Khi kéo giày lên lại, giày cọ qua vết thương, Phó Gia đau tới mức run rẩy.
Cậu nhịn lại không rên ra tiếng, đứng dậy vờ như không sao.
Bạn nam kia thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt, chúng ta chạy tiếp đi, đuổi theo họ.”
“Được.” Phó Gia gật đầu.
Bạn nam kia chạy trước, Phó Gia chạy theo sau, mỗi một bước đều đau không chịu được.
Cậu cố nhịn đau, cố để bước chân của mình trông không có gì khác thường.
Cậu không muốn bị Lục Tề An nhận ra bất cứ chuyện ngu ngốc nào sinh ra trên người cậu.
Cho dù rằng khả năng Lục Tề An chú ý đến bên đây rất nhỏ, cậu cũng phải cẩn thận chú ý đến mỗi một bước chạy của mình.
Bước chân phải nhẹ nhàng thư thả, lưng eo phải thẳng tắp.
Chạy phải đẹp vào.
Cậu giơ tay lên vờ như đang lau mồ hôi, len lén nhìn sang hướng của Lục Tề An mà lại vô tình phát hiện Lục Tề An cũng đang nhìn cậu.
Điều này rất hiếm thấy.
Không phải cậu nhìn qua trước đợi Lục Tề An nhìn lại, mà là cậu quay đầu trong khi chẳng có ôm chút hi vọng nào, “đâm sầm” vào ánh mắt của Lục Tề An.
Chỉ với một cái nhìn vội vàng, Phó Gia như đã có thể hiểu được ánh mắt của hắn.
Giống như đang nói:
“Phó Gia, lại đây.”
Phó Gia vội vàng chuyển ánh mắt đi nhìn về phía trước, nhưng mãi vẫn không thể tập trung được, ngay cả bước chân cũng bắt đầu hư vô.
Lục Tề An đã chú ý đến bên này từ khi nào?
Sân thể dục lớn như vậy, không lý nào Lục Tề An lại nhìn thấy cậu ngay trong đám người như vậy.
Lẽ nào lúc bị dẫm trúng chân cậu la lên bị Lục Tề An nghe thấy rồi sao?
Phó Gia chạy nhanh hơn, cậu đã nhanh chóng chạy đến bên làn chạy khác rồi, bỏ lại sân bóng rổ sau lưng, nhưng cậu quá chú ý đến phía sau, lông tơ sau lưng gần như đã đều dựng đứng cả rồi, hơi ngưa ngứa, làm cậu rất muốn gãi nó.
Lần chạm mắt này giống với lần cậu và Lục Tề An gặp nhau lần đầu tiên ở sân bóng rổ ngày khai giảng.
Cảm giác của Phó Gia lúc đó vẫn chưa rõ ràng như vậy, thậm chí còn không tin rằng mình và Lục Tề An đã nhìn nhau, khi cậu phản ứng lại thì đã cất bước chạy về phía hắn rồi.
Lúc đó cậu dám, tại sao hôm nay lại không?
Phó Gia hít thở khó khăn, cậu giơ tay lên đấm ngực, vừa dừng bước lại vừa điều chỉnh hơi thở.
Rời khỏi đội ngũ không báo cáo với giáo viên, khi bị phát hiện sẽ bị mắng, thậm chí còn bị trừ điểm.
Nhưng Phó Gia đã không quan tâm nhiều vậy nữa rồi.
Cậu hít thở thật sâu, sau đó quay người lại, chuẩn bị chạy đi tìm Lục Tề An, nhưng lại phát hiện Lục Tề An đã không còn ở chỗ cũ nữa rồi.
Cậu ngơ ngác, nhìn sang sân bóng rổ rồi mới dời mắt dần về phía trước…
Cậu nhìn thấy Lục Tề An đang đi đến
Đi đến…
Sao…!sao sao sao sao sao lại đi đến đây?
Phó Gia quay người đi giống như con quay, vai cũng rúc lại.
Sau hai giây cậu mới nhận ra cậu đã làm một việc ngu ngốc như thế nào.
“Phó Gia?” Là giọng của Lục Tề An.
Phó Gia quay người đầy cứng nhắc, đối mặt với hắn.
Khoảng cách của họ không đến ba bước.
Phó Gia ngẩng đầu lên nhìn cho rõ mặt mũi Lục Tề An, mang đến một sự công kích rất lớn đối với một Phó Gia vẫn luôn cho rằng Lục Tề An còn đang ở sân bóng rổ.
Máu lên tới não Phó Gia, một mảng hoàn toàn trống rỗng, không nặn ra được một chữ nào.
Lục Tề An khẽ cau mày lại, nhìn xuống phía chân của cậu.
Hắn cũng đến học thể dục, tiết này của tuần trước bị giáo viên khác sử dụng, vì vậy hắn không biết rằng giờ thể dục của Phó Gia và của hắn giống nhau.
Nhìn thấy Phó Gia ở đây là một sự trùng hợp.
Trước đó hắn và Lý Thấm Hòa không chơi bóng rổ, đứng cạnh đó nghỉ ngơi thôi, Lý Thấm Hòa thấy vô vị muốn chết nên nhìn đám con gái chạy bộ coi như trò tiêu khiển.
Đúng lúc lớp của Phó Gia chạy ngang, con gái chạy phía trước làm Lý Thấm Hòa hưng phấn lên hẳn, cụng cụng vai Lục Tề An bảo hắn cũng nhìn đi.
Lục Tề An không có chút hứng thú nào với thú vui của Lý Thấm Hòa, chỉ tùy ý liếc sang một cái thôi thì đã nhìn thấy Phó Gia, ánh mắt đã bị khóa lại từ đây.
Cụ thể là dừng lại theo nó bao lâu Lục Tề An không tính, hắn tránh ánh nhìn đi chỗ khác trước khi Phó Gia chú ý tới hắn, nhưng vẫn chú ý đến bên ấy, vì vậy hắn không hề bỏ sót việc Phó Gia vì mất tập trung mà bị dẫm lên chân, cũng không bỏ sót vệt máu đỏ đã lộ ra dưới gót chân khi Phó Gia quỵ xuống.
“Bị thương rồi thì đi phòng y tế, sao phải chạy tiếp?” Giọng điệu của Lục Tề An hơi có ý trách mắng.
Phó Gia không biết hắn đã nhìn thấy rồi, nói: “Đâu có bị thương đâu.”
Lục Tề An cau mày lại càng chặt hơn, sắc mặt vốn đã không tốt mấy rồi giờ lại càng rõ ràng hơn.
Hắn không trả lời, trực tiếp khom xuống tháo dây giày của Phó Gia ra.
Phó Gia buông thõng hai tay, đứng yên không dám nhúc nhích như bị đóng đinh tại chỗ.
Sau khi tháo dây giày ra, Lục Tề An dùng ngón tay đặt nhẹ lên gót giày của Phó Gia, nói: “Rút chân ra.”
Phó Gia liều mạng lắc đầu: “Không…” Nếu như không phải Lục Tề An đang đặt tay lên gót giày cậu thì có lẽ cậu đã bung chân chạy mất rồi, chạy xa mười mấy bước, tìm một vị trí tuyệt vời có thể nghe rõ giọng của Lục Tề An nhưng không nhìn thấy mặt của hắn.
Tâm trạng của Phó Gia phức tạp, cậu cúi đầu xuống, Lục Tề An hơi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ngẩng đầu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt không vui vẻ gì.
Kể từ lần đầu tiên gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên….
“Rút ra.”
Lục Tề An lặp lại lần nữa.
Phó Gia nhắm mắt lại, cậu không chịu nổi nữa.
Đây là lần đầu đầu tiên, Lục Tề An ngẩng đầu nhìn cậu…
Nhìn Lục Tề An từ góc độ này so với bình thường hơi khác nhau.
Đường lông mày và sống mũi nối nhau hiện lên rõ rệt, hốc mắt sâu rõ ràng, trong viền mắt thu hút như vậy là một đôi mắt đang nhìn lên cao, khóe mắt đuôi mắt cùng hướng lên trên, trông rất sắc bén.
Phó Gia chưa bao giờ say mê như bây giờ, cậu không không chế được, cậu ngoan ngoãn rút chân ra giống như một con rối bị giật dây.
Cậu không quan tâm đây có phải là nơi công cộng hay không, cũng không quan tâm mình đã mang giày thể thao cả buổi sáng rồi, chân có hôi hay không, cậu không cách nào quan tâm đến chuyện khác được.
Lục Tề An nâng gót chân của Phó Gia đưa lên phía trước, nhìn gót và mắt cá chân của cậu, không cần cởi vớ ra cũng thấy rõ được vết thương nhầy nhụa máu thịt đó rồi.
Vốn dĩ không đến mức như vậy, nhưng sau khi bị thương Phó Gia còn mang giày lại chạy thêm nửa vòng, vết thương bị đôi giày không hề mềm chút nào này ma sát vào thêm, trở nặng gấp mấy lần.
Nhìn lại giày, bên trong là một vệt máu khiến mọi thứ thảm hơn nữa.
Phó Gia nhúc nhích chân, muốn giấu chân bị thương ra phía sau.
Mặc dù hắn có ngửi thấy được hay không, nhưng giờ thời tiết vẫn còn nóng, lại còn chạy bộ, sao chân không có mùi được.
“Cậu đừng nhìn nữa…” Phó Gia nói.
“Không bị nặng mấy, không đau.”
Cậu đúng là không thấy đau thật, thậm chí nơi mắt cá chân được Lục Tề An chạm đến trước đó đang nóng lên kia làm cậu để ý hơn.
Lục Tề An im lặng thả tay xuống, đứng lên, quay lưng lại nói với Phó Gia: “Tôi cõng cậu đi phòng y tế.”
Phó Gia sững người bần thần.
Cậu không than đau thì hình như đã hết đau rồi, nhưng giờ có người cảm thấy cậu sẽ đau.
Bỗng chốc, đau đớn của vết thương dâng trào lên như thủy triều.
Cậu nhỏ giọng ừm một tiếng.
Lục Tề An cong gối cúi thấp người xuống, tiện cho Phó Gia đặt tay lên vai hắn.
Động tác của Phó Gia rất cẩn thận, không dám chạm vào Lục Tề An mấy, cơ thể ngửa ra phía sau, không dám dán vào người hắn, tay cũng chỉ kéo lấy vai áo hắn.
Lục Tề An lại rất dứt khoát, trực tiếp móc lấy đùi sau của Phó Gia lại.
Phó Gia cảm thấy nơi hắn chạm vào vừa tê vừa ngứa, cậu lại càng không dám dán lại gần hơn.
“Cậu ngửa ra sau như vậy cõng không được.” Lục Tề An nói.
Phó Gia đỏ mặt lên, tay cậu hơi hơi ôm lấy cổ hắn.
“Nghiêng về phía trước.”
Phó Gia lề mề nhích lên một centimet.
“….” Lục Tề An im lặng trong giây lát, bỗng nhiên bắt đầu dồn sức hất cậu lên trên.
Phó Gia không giữ vững trọng tâm nên ngã ra phía sau, suýt nữa thì té xuống, cậu siết chặt đôi tay lại theo bản năng, dán sát vào lưng hắn.
“Ôm chắc chưa?” Lục Tề An hỏi.
Giữa hai người họ dán chặt vào nhau không có kẽ hở, một người không nói chuyện, người còn lại chỉ có thể cảm nhận sự chuyển động đến từ cơ thể của đối phương.
Nhịp tim cũng như vậy, Phó Gia nghĩ.
Tim cậu đập nhanh như vậy, nhất định là Lục Tề An cũng có thể cảm nhận được.
“Không có…” Phó Gia nói vậy, sau đó ôm lấy hắn chặt hơn.
– —-
Tồ: Mấy hôm nay nghiên cứu wordpress nên không update chương mới được, bù lại cho mọi người một đoạn cut ngắn kịch radio của truyện nha ^^.
Đoạn này ở cuối chương 12 nha.
https://youtu.be/v-Gbfw9XT40.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!