Ngốc Bẩm Sinh
Chương 54: 54: Nếu Anh Đi Rồi
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia bị đuổi khỏi trung học số 6.
Chỉ vì một chuyến đến đồn cảnh sát, sau khi quay lại thì cậu đã không còn là học sinh của lục trung nữa rồi.
Họa vô đơn chí là gì, chính là thế này đây.
Cô Lưu phản ứng kịch liệt, nói gì cũng không đồng ý: “Nhà trường dựa vào đâu mà làm như vậy?”
Phó hiệu trưởng không chịu nói, bà xông vào phòng hiệu trưởng hỏi lý do.
Hiệu trưởng nể mặt bà nên nói một cách uyển chuyển, nhưng tổng kết lại chỉ có bốn chữ: Không thể trả lời.
Cô Lưu tức rung người, kéo Phó Gia về lại phòng làm việc của mình, nắm chặt lấy tay cậu nói: “Không sao, cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em, bây giờ cô liên lạc với phụ huynh của em, bảo họ đến trường hỏi cho rõ việc này, quá vớ vẩn, em không làm gì sai thì sao nhà trường có quyền đuổi em?”
Phó Gia nhìn cô Lưu, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt rồi cũng bị dập tắt.
Không phải đâu, cậu đã sai rồi.
Sự ra đời của cậu chính là bắt đầu của tất cả mọi sai lầm.
Cậu bị lục trung đuổi học là vì nhà họ Lục nhỉ? Chỉ có thể là nhà họ Lục thôi.
Đây là sự trừng phạt của họ dành cho cậu, nếu đã là trừng phạt rồi thì cậu không kháng cự lại được đâu, có lẽ cậu không chỉ bị loại trừ khỏi ngôi trường lục trung này thôi đâu, có khả năng…!sẽ không có trường trung học nào chịu nhận cậu nữa rồi.
“Cô Lưu, em không có phụ huynh, xin lỗi cô, làm cô nhọc lòng vì em rồi.” Phó Gia chết lặng nói.
“Bây giờ em không phải là học sinh của lục trung nữa, cô không có nghĩa vụ phải chiếu cố em, cảm ơn cô đã đến đồn cảnh sát đón em, em xin cảm ơn.”
Cô Lưu bận cả một ngày trời với bao nhiêu trắc trở liên tục là vì để giúp cho Phó Gia.
Nhìn thấy Phó Gia chết lặng không muốn phản kháng nữa, bà tức muốn chết: “Không có phụ huynh, không có phụ huynh là sao? Cô không thể hiểu được mấy người, sao mà ai nấy cũng đều giữ kín bưng như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn tày trời thế nào, quan trọng hơn việc học sao? Phó Gia, chuyện bị loại học bạ không phải chuyện nhỏ đâu em, nếu em cứ chấp nhận như vậy là trên tư liệu cá nhân của em đã thêm một vết nhơ không xóa được đấy!”
Vết nhơ, phải rồi, cuộc đời của cậu chính là một đống vết nhơ.
Phó Gia không trả lời, chỉ là cúi gập người thật sâu với cô Lưu.
Cậu cũng thấy tức giận bất bình, đây là con đường học hành của cậu, là cuộc đời của cậu, sao có thể không phẫn nộ được cơ chứ? Nhưng cậu biết, Phó Hiểu Lệ đã hãm hại Lục Uyển Khanh, sự phẫn nộ của nhà họ Lục không nhỏ hơn cậu chút nào.
Nếu như…!nếu như sự trừng phạt này là của Lục Tề An dành cho cậu, thì cậu phải làm sao đây?
Phó Gia không dám suy nghĩ sâu thêm nữa, cậu đang chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.
Trước khi chính miệng Lục Tề An định tội cho cậu, cậu vẫn còn một tia hi vọng, cậu có thể lừa đối bản thân mình, như thể chưa có gì xảy ra vậy.
Cậu phải về nhà thôi, nếu Lục Tề An về nhà tìm cậu, hắn phải nhìn thấy cậu đầu tiên mới được.
Phó Gia chấp nhận phán quyết khai trừ của lục trung, chỉ muốn về thẳng nhà, cô Lưu không giữ được cậu, giận đổ cả mồ hôi.
Bà quay về văn phòng xem lại tư liệu của Phó Gia, muốn tự liên lạc với phụ huynh của Phó Gia, giờ mới nhớ lại ban đầu khi Phó Gia chuyển đến được hoàn toàn là nhờ vào Lục Tề An.
Có rất nhiều điểm nghi vấn trước đây bà đều bỏ qua hoặc không giải thích được, bây giờ dần dần đã có được đáp án.
Bà gọi cho Lục Tề An, hỏi việc cho thật rõ ràng nhưng lại không thể liên lạc được.
Cô Lưu không có căn cứ nào nhưng bà lại có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt rằng, nếu như Phó Gia bị hủy, thì Lục Tề An cũng sẽ bị hủy hoại theo.
Phó Gia ngơ ngác về nhà, ba ngày sau đó đã trở thành cơn ác mộng cả đời của cậu.
Cậu nhớ, ngày đầu tiên, cậu ngồi đờ ra cả một đêm.
Cậu không làm bất cứ việc gì cả, bao nhiêu suy nghĩ không còn nơi nào để bộc phát, mỗi một ý niệm trong đầu đều khiến cậu đau đớn như muốn giết chết cậu.
Cậu không thể chịu được nữa, cậu vào phòng lấy điện thoại ra, nghĩ rằng kết quả dù là tốt hay xấu cậu cũng phải liên lạc với Lục Tề An cho bằng được.
Mở điện thoại vừa mở lên, một tin nhắn chưa đọc đập vào mắt cậu: Gia Gia, mày không cho mẹ mày yên ổn, thì mẹ cũng không cho mày yên ổn đâu.
Đây là tin nhắn Phó Hiểu Lệ gửi cho cậu trước đêm hành hung.
Phó Gia vứt điện thoại ra giống như bị bỏng.
Thù hận, phẫn nộ, không cam tâm, bất cứ cảm xúc nào cũng có thể khiến con người ta tan vỡ sụp đổ, hiện tại, nó giống như cùng nhau đè nặng lấy Phó Gia, khiến cậu không thể nào thở được.
Cậu nằm rạp xuống mặt đất, ôm chặt lấy chính mình.
Ngày hôm sau, khoảng mười giờ sáng, có người đến ấn chuông cửa.
Phó Gia lại một đêm nữa mất ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa, ánh mắt chết lặng của cậu sáng bừng trở lại, cậu vội chạy đến trước cửa, cậu định mở cửa ra ngay, nhưng ngay giây phút chạm vào cánh cửa cậu chợt do dự.
Lục Tề An có chìa khóa, nếu là hắn thì vì sao phải gõ cửa?
Phó Gia nhìn ra ngoài bằng mắt gắn cửa, người đến là một thanh niên trẻ tuổi, hắn đưa giấy chứng nhận ra: “Tôi là cảnh sát, mời mở cửa phối hợp điều tra.”
Phó Gia tuyệt vọng, mím đôi môi khô khan lại, nhớ lại cảnh sát từng nói sẽ liên lạc với cậu sau nên cậu mới mở cửa.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ấy, kẻ bên ngoài cửa đạp lên cửa xông vào bên trong.
Phó Gia mới nhận ra không chỉ một người đến, mà là ba người.
Cậu phát giác ra có gì đó không đúng, lùi lại về sau ba bước, nhưng họ đã tiến vào trong rồi, cậu không còn đường lui nữa.
Ba người phối hợp lại khống chế cậu, cầm gậy bóng chày lên đánh tàn nhẫn lên người cậu.
Đầu gối Phó Gia mềm nhũn đi, cậu quỳ xuống đất, ho ra một ngụm máu.
Động tác của ba người mạch lạc nhanh nhẹn, dùng băng dính dán lên miệng cậu, kéo cậu vào nhà vệ sinh, dùng còng tay khóa cậu vào bên cạnh bồn rửa tay.
Phó Gia không lấy sức được, chỉ có thể trân mắt nhìn họ dùng túi vải trùm lên đầu cậu.
“Ưm…!Emmm….!” Tiếng kêu của cậu toàn bộ đều bị lấp lại bởi băng dính, cậu không nhìn thấy được kẻ địch ở đâu, đạp đá loạn xạ đều không có chút tác dụng nào.
Gậy bóng chày đánh lên người cậu một lần nữa, cậu co rúm người lại theo phản xạ, đầu óc choáng váng, suýt nữa thì mất sạch đi ý thức.
“Có người bỏ tiền ra bảo tao dạy dỗ mày.” Kẻ ấy nói.
“Yên tâm, dạy dỗ thôi không làm mày chết được đâu.”
Họ chỉ nói một câu như vậy thôi, sau đó không nói thêm nửa câu nào nữa, trận ẩu đả không tiếng nói bắt đầu, quá trình này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, giữa chừng ba người họ còn nghỉ ngơi luân phiên, vì Phó Gia đã mất đi sức phản kháng nên một người trong số họ ra đánh là được, khi Phó Gia mất đi ý thức thì họ lại mở vải bố ra tạt nước lạnh cho cậu tỉnh dậy, đảm bảo cậu chưa chết rồi mới lại trùm vải bố lên đầu lại.
Họ rời đi khi nào Phó Gia cũng chẳng biết nữa, mũi cậu đổ ra rất nhiều máu, mắt cậu cũng không nhìn rõ ràng được nữa.
Trong tầm mắt mơ hồ ấy, cậu thấy trong nhà vệ sinh không còn ai khác nữa, còng tay trên tay cũng đã được mở ra, vì cậu phản kháng kịch liệt mà ở đó đã bị rách thành máu thịt lẫn lộn.
Cậu được thả rồi, nhưng cậu không nhúc nhích được, chỉ giơ cánh tay lên thôi đã đau tới mức trước mắt tối mù rồi, toàn thân co rút.
Cậu nằm dưới dất rơi vào hôn mê, tỉnh lại, rồi lại rơi vào hôn mê.
Mấy lần tỉnh lại cậu đều thắc mắc sao mình lại không đi học, cậu phải đi học chứ, tiết đầu tiên, bài đầu tiên không được bỏ, không thì sao thi vào đại học A được chứ?
Có lúc cậu cũng tưởng rằng mình tỉnh lại ở nhà họ Lâm, bởi vì tối quá, chỉ có căn phòng của người ở ấy mới tối như vậy thôi.
Nhà của cậu và Lục Tề An luôn luôn sáng sủa, cho dù có tắt đèn đi nữa cậu cũng sẽ không cảm thấy tối, bởi vì Lục Tề An sẽ ôm lấy cậu.
Hơi thở của cậu yếu dần đi, mũi vẫn đang rướm máu.
Ngày thứ ba, có người đến rồi.
Lần này, cuối cùng người đến là Lục Tề An mà cậu ngày đêm mong nhớ.
Lục Tề An đã đồng ý với ba phải chia tay với Phó Gia.
Hai hôm nay hắn luôn theo ba làm thủ tục xuất ngoại cho mình và hai mẹ con Lục Tề An, rất nhanh, hắn sắp phải đi nước ngoài rồi.
Hắn cầu xin ba cho hắn được gặp Phó Gia một lần nữa.
Lục Trí Viễn đồng ý lời thỉnh cầu của hắn, còn thân thiết rút đi những cấp dưới trông chừng bên cạnh hắn, gọi Lý Thấm Hòa đi theo cùng hắn.
Mặc dù Lý Thấm Hòa cũng phải trông chừng hắn như vậy, nhưng Lục Tề An là đi để cáo biệt Phó Gia, Lục Trí Viễn không bảo đám thuộc hạ lạnh như băng kia đi theo, mà là để người bạn thân từ nhỏ đến lớn đi cùng hắn, như thế đã là dự dịu dàng hiếm thấy lắm rồi.
Tài xế đưa họ đến khu dân cư ở lục trung, ngừng lại dưới lầu.
Lý Thấm Hòa cản hắn lại không để hắn xuống xe, nói: “Tôi bảo nó xuống đây nói chuyện với cậu, hai người ở ngoài nói vài câu là được rồi, chú Lục nói cậu phải về sớm.”
Lục Tề An nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén: “Tại sao bảo tài xế lái thẳng đến đây? Hôm nay không phải ngày nghỉ, Phó Gia nên ở trường mới phải.”
Lý Thấm Hòa bỏ tay hắn ra, trong lòng gõ trống nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra không biết gì: “Nó tự xin nghỉ sao tôi biết được, xảy ra chuyện này nó cũng ngại đi học chứ gì?”
Sắc mặt Lục Tề An khó coi, biết cậu ta đang giấu giếm điều gì đó nhưng lại không tra ra được chân tướng.
Lục Trí Viễn quản lý hắn nghiêm ngặt hai ngày nay, hắn không có được chút tin tức nào liên quan đến Phó Gia cả.
Phó Gia cực kỳ muốn biết rằng Phó Gia có ổn hay không.
Không có hắn bên cạnh, Phó Gia có buồn hay không? Nếu Phó Gia nửa đêm mơ thấy ác mộng, sợ hãi muốn tìm hắn thì phải làm sao đây? Nếu cảnh sát cứ tìm Phó Gia mãi để điều tra, liệu cậu có sợ hãi hay không?
Hắn không ở bên cạnh Phó Gia được, sau này cũng không được nữa rồi.
Nhưng Phó Gia cần hắn như vậy, sao hắn yên lòng được đây?
Lý Thấm Hòa né tránh ánh mắt của Lục Tề An, không nói năng gì nhốt hắn lại trong xe, tự mình lên lầu.
Cậu ta chưa bao giờ đến đây, nhưng lại nắm rõ số tầng và số phòng mà Phó Gia ở một cách kỳ lạ.
Lý Thấm Hòa đứng trước cửa, đẩy nhẹ thôi là cửa đã mở ra.
Rất rõ ràng, đám người đánh Phó Gia hôm qua khi rời đi không khóa cửa lại.
Lý Thấm Hòa mắng thầm một câu, chửi lầm bầm: “Mẹ nó.
Đã bảo chúng dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Cậu ta vào phòng, men theo những vết tích lộn xộn đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy thảm cảnh bên trong, cậu ta hít ngược một ngụm khí lạnh vào trong.
Rõ ràng cậu ra đã dặn dò bảo ba người họ đừng đánh những chỗ quá lộ liễu trên người Phó Gia, nhưng Phó Gia trước mắt đây lại toàn thân đầy máu me, cánh tay và cổ lộ ra bên ngoài kia cũng đều là những vết bầm chằng chịt.
Cậu nằm dưới đất không nhúc nhích, như không còn hơi thở nữa vậy.
Lý Thấm Hòa sợ tái mặt, ngồi xổm xuống đẩy cậu: “Ê, mày chưa chết đúng không?”
Phó Gia bị đẩy lắc lư một cái, không có phản ứng gì.
Lý Thấm Hòa hoảng rồi, vừa lắc lư mạnh Phó Gia vừa lấy điện thoại ra gọi cho ba người đánh Phó Gia.
“Tụi mày làm ăn kiểu gì vậy?” Điện thoại vừa kết nối Lý Thấm Hòa chửi một trận.
“Sao nó chảy máu nhiều vậy, tao gọi nó không có phản ứng gì rồi!”
Bên đầu dây kia không lo lắng chút nào: “Mày dịu dàng quá rồi, không sao đau, máu thôi mà, lau là được chứ gì.
Mày lấy nước lạnh tạt nó, đá hai cái kiểu gì cũng tỉnh lại thôi.”
Lý Thấm Hòa lại chửi một tiếng, cúp máy, lấy một thau nước lạnh tạt lên người Phó Gia, đồng thời đá đá lên người cậu.
Phó Gia tránh đi theo phản xạ, rên rỉ một tiếng, cuối cùng cũng có phản ứng rồi.
Lý Thấm Hòa thở phào, thấy cậu chưa chết thì thái độ lại trở nên ác liệt: “Mày còn giả chết, nhanh lên, Tề An đang ở dưới lầu đợi mày kìa.”
Phó Gia gian nan mở mắt ra, cảm thấy hơi mờ mịt.
Tên ấy đang nói gì?
Có phải đã nói đến…!Tề An?
Bỗng nhiên trong cơ thể Phó Gia dâng lên một luồn sức mạnh, cậu đưa tay ra bắt lấy Lý Thấm Hòa.
“Lục Tề An muốn gặp tao sao?” Phó Gia cố gắng hết sức để nói chuyện nhưng cậu không nói ra được gì, chỉ có mỗi khẩu hình miệng mà thôi.
Lý Thấm Hòa vừa sợ vừa tức giận, thô bạo lôi cánh tay của cậu lên: “Mày đừng có giả chết, đứng dậy nhanh lên, Tề An không đợi mày mãi đâu, mày không nhanh lên thì tao đưa cậu ấy về đấy.”
Phó Gia lắc đầu, bám chặt lấy Lý Thấm Hòa muốn đứng dậy.
Lý Thấm Hòa thấy cậu chật vật như vậy, cho dù trong lòng không bằng lòng bao nhiêu nữa cũng phải đỡ cậu đứng dậy.
Cậu ta lấy một chiếc khăn lông, đỡ Phó Gia đứng trước bồn rửa mặt, nhét khăn lông cho cậu, nói: “Mày nhìn lại mày đi, cái dáng vẻ ma quỷ của mày bây giờ mà gặp Tề An được sao?”
Ánh mắt Phó Gia rất mơ hồ, chỉ nhìn đại khái được trong gương mà thôi.
Cậu bị chính mình dọa chết khiếp, cậu cầm khăn lau mạnh vết máu trên mặt mình.
Tay cậu run rẩy không ngừng, lau nửa ngày cũng không có hiệu quả gì, Lý Thấm Hòa sợ bỏ lỡ nhiều thời gian nên giật lấy chiếc khăn, thấm nước vào rồi lau mạnh lên những vết máu lộ ra bên ngoài cơ thể cậu.
Không tự tay lau thì thôi, vừa lau đến thì không dứt được.
Lý Thấm Hòa phát hiện chỉ dựa vào lau thôi thì không lau được những vết bầm trên người cậu, nên vội vàng lôi cậu ra khỏi nhà vệ sinh, vào phòng ngủ tìm một chiếc áo khoác có cổ trùm kín lên người cậu.
Giờ thì cuối cùng Phó Gia cũng ra dáng người rồi, Lý Thấm Hòa không dám để lỡ thêm nữa, vừa đỡ vừa lôi Phó Gia ra ngoài.
Tòa nhà cũ không có thang máy, họ chỉ có thể đi thang bộ.
Phó Gia gần như là vắt vẻo trên người Lý Thấm Hòa, mỗi một bước xuống cầu thang đều bị trượt xuống một tấc, Lý Thấm Hòa phiền muốn chết đi được, sợ đến trước mặt Lục Tề An cậu sẽ ngất đi nên mắng cậu: “Mày mà còn thế này tao đếch cho mày gặp Tề An nữa đấy.”
Toàn thân Phó Gia đều đang run rẩy, rõ ràng đang đau đớn khôn cùng, cậu vẫn cắn răng nhịn lại, tăng tốc đi xuống lầu.
Không biết mất bao lâu, cuối cùng hai người mới đi đến được lầu một.
Lý Thấm Hòa mệt đổ cả mồ hôi, sợ Lục Tề An sẽ đoán ra được đầu mối nên vừa gần đến nơi đã thả Phó Gia ra ngay.
Phó Gia chao đảo, miễn cưỡng tự đứng vững bằng sức của mình.
Cậu híp đôi mắt đã không thấy được ánh sáng trong thời gian dài của mình, nhìn thấy chiếc xe bốn bánh trước mặt.
Lục Tề An cũng đang trong xe nhìn cậu, hắn vội vàng mở cửa xe đi ra.
Nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của Phó Gia, đồng tử của hắn bỗng chốc thu nhỏ lại.
Tại sao…!tại sao gương mặt của Phó Gia lại không có chút huyết sắc nào, tại sao cơ thể cậu lại lắc lư cao đảo? Chiếc áo khoác mù đông này là sao? Là ai phối cho cậu? Cậu muốn che giấu cái gì, cậu bị thương rồi sao, dưới lớp quần áo đó có vết thương nào không, mẹ nó có bị thương hay không?
Những suy nghĩ này sắp bức điên Lục Tề An rồi.
Nhìn thấy hắn xuống xe, Phó Gia khát vọng nhìn theo hắn, đôi mắt gần như si dại.
Ba ngày nay, mỗi phút mỗi giây cậu đều mong ngóng Lục Tề An, cậu quá nhớ hắn.
“Lục Tề An…” Giọng nói của Phó Gia rất nhỏ, nhưng cậu đã cố gắng lắm rồi.
“Anh, cô của anh vẫn ổn chứ, xin lỗi, em không biết Phó Hiểu Lệ sẽ hại cô, em sẽ chuộc tội, em có thể chuộc tội thay bà ta, anh trừng phạt em thế nào cũng được, nhưng em xin anh, đừng bỏ rơi em…”
Phó Gia cầu xin hắn.
“Đừng bỏ rơi em.”
Ngón tay của Lục Tề An vô thức giơ lên phía trước, muốn chạm vào Phó Gia, nhưng trước khi đưa tay đến hắn liền gồng mình nhịn ngược trở lại, ngón tay ro rút thu trở về, mang đến sự đau đớn kịch liệt đến toàn thân.
Hắn như đã chết qua một lần vậy.
Phó Gia hơi ngập người xuống, cơn đau đến thỉnh khoảng khiến cậu cau mày lại.
Nhưng ánh mắt cậu nhìn Lục Tề An vẫn không hề thay đổi, vẫn mang theo sự ỷ lại và quyến luyến không bao giờ tan đi, như đang nói rằng: Anh ôm em đi mà.
Lục Tề An muốn ôm lấy cậu quá, muốn trở thành điểm tựa cho cậu, nhưng hắn không thể nào.
Hắn đóng mình lại ngay tại chỗ, giống hệt với hắn khi còn nhỏ đứng ngoài cửa nhìn mẹ mình.
Mẹ cũng nhìn hắn đầy khát khao như vậy, chờ đợi hắn có thể vào phòng nói chuyện với bà, nhưng hắn chưa bao giờ đến gần, chỉ đứng ngoài cửa, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Hắn nghe thấy mình nói rằng: “Anh sắp đi nước ngoài rồi, sẽ rời đi nhanh thôi.”
Phó Gia nhìn hắn khó lý giải, giống như không hiểu hắn đang nói gì.
Lục Tề An bấm vào tay mình, nói từng chữ: “Xin lỗi em.”
Xin lỗi.
Xin lỗi? Vì câu xin lỗi này mà hắn mới đứng ở đây sao? Phó Gia rùng mình, liều mình lắc đầu: “Không được…!không được…”
Cơ thể của cậu giống như bị nứt ra một cái lỗ lớn, sức lực, mạng sống, toàn bộ đều điên cuồng trôi tuột ra ngoài theo cái lỗ ấy.
Cậu bắt lấy tia hi vọng cuối cùng, nói: “Không sao cả, anh muốn đi nước ngoài, em có thể đi cùng anh mà, anh đi trước, em sẽ theo sau ngay thôi, em có thể tự sống độc lập ở nước ngoài, anh không cần quan tâm đến em đâu, chỉ cần anh đừng từ chối em là được…”
Đôi mắt Lục Tề An đỏ háu lên, hắn nhắm mắt lại, nói khẳng định: “Phó Gia, chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu.”
Ha.
Phó Gia cười một tiếng hoang đường, cười chính mình.
Lục Tề An không cần cậu nữa rồi, cậu biết mà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Lục Tề An vứt bỏ cậu mà thôi, là cậu luôn tự lừa dối chính mình, lừa dối lâu rồi thì sẽ cho nó là thật thôi.
Cậu nhíu màu lại thắc mắc: Nếu Lục Tề An đã không cần cậu, thì tại sao ban đầu lại quan tâm cậu làm gì? Tại sao lại cho cậu nếm trái ngọt rồi lại vứt bỏ cậu? Cậu có phải là vật nuôi mà Lục Tề An nhất thời có hứng thú không? Giống như người ta không thể nào bỏ mặc có con mèo con bên vệ được ấy?
Cậu muốn hỏi Lục Tề An, nhưng trong cổ họng lại có một nhụm máu tanh nồng chặn lại, không thể nào nói được.
Cái gì cần nói cũng đều nói cả rồi, Lục Tề An ép mình phải rời đi ngay không ở lại lâu hơn nữa, rời khỏi Phó Gia.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, gương mặt của Phó Gia nổi lên một màu đỏ bệnh tật, cậu chỉ cảm thấy Lục Tề An vừa đi thì xương cốt trong cơ thể cậu cũng đều bị hắn rút đi cả rồi.
Phó Gia không thể nào không có hắn được, hắn chính là bộ xương chèo chống cho Phó Gia.
Làm gì có ai sống mà không có xương đâu? Sẽ chết đấy.
“Lục Tề An.” Cậu nuốt máu trong cổ họng mình xuống, cuối cùng cũng nói chuyện được.
“Nếu anh đi rồi, tôi sẽ hận chết anh.”
Phó Gia đã từng hận rất nhiều người, nhưng cậu không hận Lục Tề An, không bao giờ hận, chỉ là cậu quá buồn mà thôi, nên cậu mới nói lời tàn nhẫn như vậy.
Lục Tề An không dừng bước lại, mà đi thẳng vào trong xe.
Phó Gia không đuổi theo, bởi vì nhất định là Lục Tề An không cho phép cậu đuổi theo.
Cậu không làm chuyện Lục Tề An không cho cậu làm.
Cậu đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt là sự hận thù trôi nổi, nhìn chằm chằm vào hình bóng của Lục Tề An.
Nước mắt từ trong viền mắt đỏ hoe ấy tuôn trào ra ngoài, nhìn thoáng qua, trông nó giống như một giọt máu.
Thấy Lục Tề An đã vào xe rồi Lý Thấm Hòa cũng đuổi theo lên xe, hối tài xế lái xe đi ngay.
Xe khởi động lên, rất nhanh đã rời khỏi khu dân cư lục trung, nhưng sự khiếp đảm trong lòng cậu ta mãi vẫn chưa thể tiêu tán.
Cậu ta không tự chủ được quay đầu lại nhìn Phó Gia.
Khoảng cách đã xa dần, thân hình của cậu chỉ còn lại một chấm nhỏ, vẫn đứng thẳng ngay tại chỗ không nhúc nhích.
“Lý Thấm Hòa.” Lục Tề An bỗng gọi cậu ta.
Cậu ta hoảng hốt không lý do, chột dạ hỏi: “Hả?”
“Là cậu gọi người làm đúng không.” Ánh mắt của Lục Tề An không hề có sự ấm áp mà con người nên có.
“Cậu biết Phó Gia không có ở trong trường, còn tự mình lên lầu tìm cậu ấy, nhất định đã tra qua rồi.
Cậu ở trên đó rất lâu, còn lấy quần áo che kín cậu ấy lại, có phải vì cậu ấy bị thương không? Người ra tay được với Phó Gia không nhiều, Lâm Hằng đã không thể ra tay nữa rồi, ba tôi cũng đã bỏ qua cho Phó Gia rồi, cho dù ông ấy muốn ra tay cũng sẽ không làm rõ ràng như vậy, cho nên, người ra tay là cậu.”
Trong mắt hắn là hận ý ngập trời, trừng mắt nhìn Lý Thấm Hòa không buông tha: “Đợi ba tôi bỏ lỏng cảnh giác tôi sẽ tra rõ cậu đã làm những gì, nếu như suy đoán của tôi không sai, tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu.”
Lý Thấm Hòa lạnh toát cả người, sợ hãi quên cả cách nói chuyện: “Tề An, tôi…”
Lục Tề An không nhìn cậu ta nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Im lặng luôn đáng sợ hơn chửi mắng nhiều, Lý Thấm Hòa biết cậu ta đã thật sự chọc giận Lục Tề An rồi, ngoài cảm giác tội lỗi ra thì cảm thấy khiếp đảm sợ hãi còn lớn hơn nhiều.
“Tề An, xin lỗi…” Cậu ta muốn xin tha, nhưng khi cậu ta nhìn sang Lục Tề An thì đã sững người ra rồi.
Lục Tề An nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Thấm Hòa chỉ có thể nhìn được nửa gương mặt của hắn, và cả một hàng lệ ướt bên khóe mắt của hắn.
Lý Thấm Hòa chưa bao giờ thấy Lục Tề An khóc, dù là khi Tề Băng mất Lục Tề An cũng chưa bao giờ khóc.
Cậu ta những tưởng cả đời này Lục Tề An sẽ không biết khóc là gì, trời sinh hắn chín chắn trầm ổn, trời sinh sẽ không bị ảnh hưởng bởi bi thương đâu.
Nhưng bây giờ, Lục Tề An đã khóc.
Lý Thấm Hòa bị dọa một cách hoàn toàn triệt để, cậu ta cũng đỏ mắt theo hắn: “Tề An, cậu đừng dọa tôi…”
Không ai trả lời cậu ta.
Lục Tề An vẫn là Lục Tề An, cho dù là khóc, hắn cũng khóc một cách kiềm nén, khóc trong im lặng.
Trong xe, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào của một mình Lý Thấm Hòa.
– —-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha.
Ψ( ̄∀ ̄)Ψ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!