Trúc Mã Là Nam Thần
Chương 47
Editor: Rosegi
Về đến nhà, anh chậm rãi cởi từng cúc áo, không lâu sau, anh từ phòng tắm mang theo một thân hơi nước đi ra, “Ôm…”
Gương mặt đạm mạc đột nhiên lạnh lẽo đi vài phần.
Một lúc sau, người đàn ông đứng lên, mở cửa gọi một cảnh vệ vào nhà.
Cảnh vệ chào theo nghi thức, “Thủ trưởng!”
Trần Dục Sâm vẫy vẫy tay, thản nhiên hỏi, “Chỗ chúng ta… điều kiện tùy quân là gì vậy?”
Thanh niên cảnh vệ: ……… Ở đây… Cũng có thể tùy quân???.
Báo cáo kết hôn nhanh chóng có phúc đáp xuống.
Hôm nay, ai chạm mặt Trần Dục Sâm cũng mang vẻ mặt kinh hãi như gặp quỷ, bạn có thể tưởng tượng như này— núi băng đột nhiên có mùa xuân hoa nở chim hót?
Rõ ràng gương mặt không biểu hiện cảm xúc gì rõ ràng nhưng không khí quanh người anh lại có thể khiến bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ lạ kỳ.
Báo cáo kết hôn có thời gian hiệu lực nhất định, nói cách khác, nếu báo cáo kết hôn đã có phúc đáp xuống thì trong thời gian còn hiệu lực, hai người nhất định phải đi đăng ký kết hôn.
Lần này ông Hứa thật sự đen mặt.
Không trách cậu ta lại đồng ý kết hôn sau! Nhãi ranh! Cả nhà đều là cáo già! Không phải đã nói chờ hai nữa mới kết hôn sao?! Báo cáo kết hôn đã có phúc đáp xuống rồi còn chờ cái rắm!
Nhìn mấy người đàn ông trong nhà đều sắp nổi điên, mẹ Hứa: ………
Cuối cùng ông Hứa vẫn phải giao giấy thông hành cho Lãm Nguyệt.
Lãm Nguyệt cũng lại lần nữa đi vào nơi này.
Chủ yếu là, kết hôn với người như Trần Dục Sâm, ngoại trừ báo cáo kết hôn, kiểm tra sức khỏe vân vân, cô còn phải đến đây ký hiệp nghị bảo mật và một số hiệp định khác.
Lúc Lãm Nguyệt xuống đến nơi, vẫn là anh cảnh vệ lần trước đang chờ cô, chẳng qua lần này bên cạnh còn có thêm một người đàn ông.
Khi Trần Dục Sâm nhìn thấy Lãm Nguyệt, đôi mắt đen nhánh của anh như phát sáng, nhanh chóng ôm lấy eo cô, kiềm chế chỉ hôn má cô một cái, “Em đến rồi.”
Anh cảnh vệ:……Hay lắm, tôi không nhìn thấy gì hết.
Suy cho cùng vẫn ý thức được đây là đâu, lúc nữa còn phải đi ra ngoài làm kiểm tra sức khoẻ, có thời gian ở chung, người đàn ông thanh lãnh khắc chế nắm tay Lãm Nguyệt, dẫn cô đi ký tên.
Ký tên xong, Trần Dục Sâm cầm tay cô, giọng nói nhàn nhạt, mang theo dịu dàng khó nhận ra, “Chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.”
Thấy Lãm Nguyệt gật đầu, anh mới buông tay.
Người đàn ông trung niên niêm phong văn kiện bỏ vào trong ngăn kéo, sự nghiêm túc lúc ký tên cũng dịu xuống, ánh mắt trêu chọc tiểu bối.
“Lần trước còn nói không có quan hệ…”
Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, “Lần trước cháu tới xác thật chưa có quan hệ ạ.”
Vợ chồng son a… Người đàn ông trung niên lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, “Vậy chuyện lần trước cậu ta ở nhà cháu ba ngày không đi là như thế nào?”
Ông cười vui vẻ, “Không phải cháu định nói cậu ta không có chỗ ở nên cháu cho cậu ta ở nhờ đấy chứ?”
“Cái gì mà ba ngày…”
Lãm Nguyệt cười nói, nhưng đột nhiên cô ngừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Trong đầu dường như có gì đó hiện lên, Lãm Nguyệt gằn từng chữ một, “Ngài chắc chắn, ba ngày đó anh ấy không di chuyển sao ạ?”
Cô biết người như Trần Dục Sâm chắc chắn có gắn định vị trên người, trên người cô cũng có, Lãm Nguyệt cố gắng bình tĩnh, “Có thể là hệ thống định vị của anh ấy rơi ở nhà cháu.”
Bây giờ người đàn ông trung niên đang nhìn cô như thể đang nhìn con dâu, trong mắt ông hai người như một đôi vợ chồng son ngốc nghếch, người khác rõ ràng đã biết cả rồi còn muốn bịt tai trộm chuông làm bộ không hiểu. Thật là không ngờ Trần Dục Sâm có thể hùa theo con bé chơi loại trò chơi này.
“Ha ha ha, không thể nào.” Ông không nói rõ vì sao, chỉ vẫy vẫy tay, vẻ mặt nghiêm túc cũng không thể che nối ý cười, giống như trưởng bối dung túng tiểu bối, “Bỏ đi, hai đứa không thừa nhận cũng không sao.”
“Thích chơi thì chơi đi.”
Tuy không biết vì sao ông chú này lại khẳng định như vậy, nhưng từ thái độ của ông có thể nhận ra chuyện này chắc chắc không có khả năng khác.
Lãm Nguyệt chỉ cảm thấy như bị sét đánh.
Trần Dục Sâm đột nhiên biến mất và Bảo Bảo xuất hiện… Bảo Bảo biến mất cũng là lúc Trần Dục Sâm xuất hiện… chuyện quần áo khó hiểu… Trong nhà chỉ có Bảo Bảo và sự thật định vị của Trần Dục Sâm chưa từng rời đi…
Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ. Trần Dục Sâm chính là Bảo Bảo!
Được lắm, được lắm.
Hèn chi Trần Dục Sâm gõ cửa nhưng cô mở cửa lại thấy một đứa bé! Hèn chi lúc đó trên người đứa bé mặc quần áo của Trần Dục Sâm!
Hèn chi lúc trước anh lại đột nhiên xuất hiện từ trong phòng tắm! Hèn chi anh nói quần áo của anh bị bẩn nên phải tắm!
Không phải là bị bẩn mà là bị Quý Tam mặc đi rồi!
Quan trọng nhất chính là!
Gương mặt Lãm Nguyệt bắt đầu sung huyết, anh còn giả bộ ngây ngô quấn lấy cô muốn cùng nhau tắm rửa!
Còn “ngây thơ” cắn một đống dấu hôn!
Còn dụi đầu vào trước ngực cô đòi uống sữa!
Ngẫm lại đoạn thời gian anh làm bộ ngây thơ đó……
Ha hả! Hưởng thụ lắm đúng không.
Người đàn ông trung niên nhìn mặt cô đỏ ứng, nghĩ cô thẹn thùng vì bị ông vạch trần, thấy cô còn hơi thất thần, ông khụ hai tiếng nhắc nhở cô.
Lãm Nguyệt lấy lại tinh thần, hít vào một hơi, cười nói, “Không có gì ạ, cháu chỉ là đột nhiên nghĩ ra một số việc muốn nói với Trần Dục Sâm.”
Là người từng trải, đỏ mặt nghĩa là nghĩ đến cái gì… Ông chú khụ một tiếng, vẫy vẫy tay, vừa lúc Trần Dục Sâm quay lại, “Được rồi, Dục Sâm về rồi, vợ chồng son hai đứa đừng có ở chỗ ta mà ngược cẩu.”
Trần Dục Sâm nghe ông nói vậy thì nhìn thoáng qua hai má ửng đỏ của Lãm Nguyệt, khuôn mặt thanh lãnh bỗng nhiên gợn sóng, rạng rỡ như có gì đó thắp sáng màn đêm.
“Vâng, tạm biệt chú Triệu.”
Chuyện nhà mình thì đóng cửa bảo nhau, ở ngoài Lãm Nguyệt rất biết giữ mặt mũi cho người đàn ông của mình, không cự tuyệt anh nắm tay cô, “Tạm biệt chú Triệu.”
Lúc đi ra, tin tức vợ của Trần Dục Sâm tới đã truyền khắp cả căn cứ.
Một số người rảnh rỗi tò mò còn tìm cơ hội đến hóng hớt, trên hành lang thỉnh thoảng sẽ “tình cờ” nhìn thấy một vài người người cầm tài liệu viết viết vẽ vẽ gì đó, vừa thấy bọn họ đi qua đi liền làm ra vẻ bận rộn, bọn họ đi qua họ sẽ lại ngẩng đầu dõi mắt theo.
Có cảm giác hai người giống như con khỉ trong vườn bách thú.
Trần Dục Sâm cũng không để bụng, vẻ mặt lạnh nhạt nắm tay cô thật chặt như đang trấn an.
“Bọn họ không có ác ý, chỉ là tò mò.” Anh khẽ giải thích.
“Ừ.” Lãm Nguyệt đương nhiên sẽ không khiến anh mất mặt, huống chi những người này thật sự rất đáng yêu. Cho nên cũng cười gật đầu, tùy ý bọn họ nhìn.
Ngồi lên xe, người cảnh vệ lái xe nhìn về phía Trần Dục Sâm, “Thủ trưởng, chúng ta đi đâu ạ?”
“Đi bệnh…” Báo cáo kiểm tra sức khoẻ cũng là thủ tục cần thiết, bọn họ phải đi bệnh viện kiểm tra.
“Về nhà.” Lãm Nguyệt bỗng nhiên mở miệng ngắt lời anh.
Anh cảnh vệ nhìn kính chiếu hậu, Trần Dục Sâm gật đầu, ý bảo hắn làm theo.
Lãm Nguyệt nhắm mắt lại dưỡng thần, tạm thời không muốn nói chuyện.
Thật ra nói cô rất tức giận cũng không phải, có là có, nhưng không nhiều lắm, anh đã sớm nói anh có việc gạt cô, để cô tự mình phát hiện, có thể vì vậy nên cô đã sớm có tâm lý chuẩn bị, chỉ là chuyện này có chút thái quá.
Càng không có chuyện đau lòng, chuyện này quá ly kỳ, nếu cô ở trong tình huống như vậy chắc hẳn cũng không thể mở lời.
Lúc này cô… Không bằng nói là thẹn quá thành giận.
Đột nhiên phát hiện Bảo Bảo— đứa bé mình ôm ấp, hôn hít, tắm rửa, ngủ cùng là một người đàn ông trưởng thành!!
Lúc trước bị hôn, đòi hôn khen thưởng, dịu đầu vào ngực cô đòi uống sữa, bây giờ nghĩ lại cảm giác không giống lúc đó nữa rồi!
Trần Dục Sâm mím môi, nhìn Lãm Nguyệt bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có ý muốn đánh thức cô. Phải ngủ đủ mới tốt.
Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa kính xe chiếu lên sườn mặt cô, lông mi thật dài hơi rung động, tạo thành một cái bòng ở mi mắt dưới, sự tương phản khiến làn da cô càng trở nên trắng nõn như ngọc.
Hầu kết người đàn ông khẽ trượt một cái, ánh mắt dần tối lại.
Về nhà……
Nhưng đáng tiếc, mọi thứ sẽ không được như anh mong muốn.
Xuống xe, Trần Dục Sâm nắm tay Lãm Nguyệt, “Có nhớ anh không?”
“Anh đoán xem.” Lãm Nguyệt khẽ cười một tiếng.
Sau đó, cô không nói gì nữa mà chỉ là nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười đến sáng lạn, sáng lạn đến mức khiến tâm can người ta run rẩy.
Trần Dục Sâm đột nhiên có dự cảm không lành.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Đóng cửa lại, Lãm Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sao vậy?” Giọng nói người đàn ông vẫn nhàn nhạt như thể không nhận ra sự khác thường của cô.
Lãm Nguyệt nghiến răng, “Có quà muốn tặng anh.”
Đây là quà đính hôn mà Triệu Đại Bảo và mấy tên văn nhã bại hoại kia tặng cho cô, lúc anh đi cô rất nhàm chán nên đã mở ra xem, vốn dĩ cô còn nghĩ mấy thứ này đều không dùng được! Ha ha!
Cô xoay người đi vào phòng ngủ, sau đó ôm một cái thùng nhỏ đi ra, lần lượt nhặt từng thứ bên trong đặt ra ngoài.
Bàn phím mát xa đặc chế, mô phỏng vỏ sầu riêng, ván giặt đồ đặc chế…
Trần Dục Sâm càng nhìn càng trầm mặc.
Cô còn cười ôn nhu, “Ngoan, vừa lòng không?”
Sắc mặt người đàn ông không thay đổi, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt hỏi, “Ai đưa cho em?”
“Anh quản làm gì?!”
“Hả? Bảo Bảo!”
“Tự mình xông vào nhà người khác còn dám nói Bảo Bảo mở cửa cho anh, không mặc quần áo khoe thân còn dám nói quần áo bị Bảo Bảo làm dơ!”
“Nói dối thật là chuyên nghiệp nha, em còn nghĩ không biết có nên phát giấy chứng nhận cho anh không đấy?!”
Lãm Nguyệt chọc chọc ngực anh, cô cười nhưng lại giống như đang nghiến răng nói.
Nghe được hai từ Bảo Bảo, Trần Dục Sâm mím môi, cẩn thận suy nghĩ lại tất cả mọi việc, sàng lọc tất cả nguyên nhân có thể làm bại lộ chuyện này, sau đó đột nhiên khẽ nheo mắt. Sổ đen lại ghi danh thêm một người nữa.
“Anh…”
Đáng tiếc Lãm Nguyệt căn bản không định cho anh cơ hội nói chuyện, thấy anh mở miệng cô lập tức cắt ngang.
“Anh cái gì, câm miệng!”
Thanh niên cảnh vệ đứng ngoài cửa bị giongj nói của cô dọa sợ tới mức run lên, yên lặng che tai lại.
“Còn muốn tìm cớ!”
Trần Dục Sâm:…… Sai rồi.
“Em không muốn nghe anh nói gì hết!”
“Thật bản lĩnh đó!”
“Có phải nếu em không phát hiện ra thì anh định tiếp tục giả ngu đúng không?!”
“Còn sống chết muốn tắm cùng em! Tắm cái gì! Là chiếm tiện nghi mới đúng!”
“Ấn dấu hôn vô cùng lưu loát nha! Bắt lấy ngực em không buông tay!”
“Không đáp ứng anh liền khóc! Sao anh không lên trời luôn đi?!”
Đặc biệt còn giả bộ ngây thơ đến mức đó!!
Trần Dục Sâm bị chọc không tự giác lui về phía sau, khuôn mặt đàm mạc tràn đầy trầm mặc.
Đột nhiên anh tiến lên một bước ôm eo Lãm Nguyệt, môi ấn xuống.
Vợ tức giận thì phải làm sao? Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, lấp kín môi cô là biện pháp khiến cô không nói nên lời hiệu quả nhất.
Cái rắm!
Lãm Nguyệt là cô gái bình thường à?
Lãm Nguyệt nhấc chân, nhìn sức lực và mục tiêu kia…… Lúc này nếu là người đàn ông khác thì anh ta nhất định đã chảy mồ hôi đầy đầu…vì đau.
Trần Dục Sâm bất đắc dĩ buông cô ra, né tránh một cước đoạn tử tuyệt tôn kia.
Lãm Nguyệt càng tức giận!
“Trần Dục Sâm!!”
“Anh còn tính lưu manh với em nữa đúng không!”
Lãm Nguyệt đóng cửa lại rầm một tiếng.
Cô nói vọng từ trong phòng ra.
“Sầu riêng hay là bàn phím! Anh tự chọn một cái đi, không chọn được thì đừng vào nhà!”
Thanh niên cảnh vệ bị sốc rồi:…… Yên lặng nhét thêm một cái nút bịt tai.
Trần Dục Sâm nhìn chằm chằm ba thứ trên mặt đất:………
Giữa vợ với tôn nghiêm của nam thần, chọn cái nào?
Cuối cùng, nam thần yên lặng mà lựa chọn sầu riêng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!