Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết
Chương 31: Cả đêm khó ngủ
Ngày thứ bảy sau khi Hứa Thừa Yến qua đời, Giang Lâm gửi địa chỉ khu mộ cho Hạ Dương.
Hạ Dương nhận được tin nhắn, không trả lời, cũng không đến đó mà đến biệt thự của Trì Dật.
Trì Dật gọi vài người mẫu tới, cả đám nam nữ trẻ tuổi mở tiệc, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Dương vừa đi vào biệt thự đã được mọi người vây anh.
“Hạ thiếu tới rồi.”
“Mọi người đã đến từ lâu, chỉ thiếu mỗi Hạ thiếu thôi đấy.”
Đám người trẻ tuổi bắt đầu ồn ào đi tới, bắt chuyện với Hạ Dương.
Thế nhưng vẻ mặt của Hạ Dương vẫn lạnh nhạt, đi qua đám người, không quan tâm tới mọi thứ xung quanh.
Hạ Dương cầm theo ly rượu, đi lên tầng hai, một mình dựa vào thành lan can, nhìn khung cảnh náo nhiệt ở đại sảnh tầng một.
Có mấy người đang cười đùa đi từ tầng trên xuống, nhìn thấy Hạ Dương thì đều qua chào hỏi, “Hạ thiếu cũng tới sao? Muốn xuống chơi một lúc không? Trì Dật đang mở sòng bạc đấy.”
Hạ Dương chỉ nhàn nhạt đáp, “Không chơi.”
Có thêm vài người đi tới, trong đó có một người tò mò nhìn xung quanh, hỏi, “Yến Yến đâu?”
“Đúng thế, không thấy Yến Yến.”
“Hạ thiếu không đưa Yến Yến tới sao?”
Hạ Dương cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, im lặng không nói, dường như không định mở miệng.
Đúng lúc Trì Dật cũng đi xuống, nghe thấy câu hỏi thì trả lời thay, “Yến Yến mất rồi.”
“Hả? Sao lại mất?” Người kia kinh ngạc.
“Tai nạn xe.” Trì Dật xua tay, “Đừng nhắc đến người chết nữa, đen lắm.”
“Rồi rồi, không nói.” Người kia lại nhìn về phía Hạ Dương, không nhịn được nói, “Hạ thiếu không định lên tầng chơi sao? Tu Trúc cũng đang ở trên đó.”
Hạ Dương lắc ly rượu vang trong tay, một lúc sau mới mở miệng nói, “Cậu ấy cũng ở đây?”
“Ừ, Tu Trúc đến từ buổi chiều rồi.”
Lúc này Hạ Dương mới xoay người đi lên tầng.
Thẩm Tu Trúc ở trong phòng, ngồi trên sofa cầm cốc sữa, trên người khoác một cái chăn lông, yên tĩnh ngồi đó, giống hệt một thiếu gia không rành chuyện đời.
Phía bàn chơi bài vô cùng náo nhiệt, Hạ Dương không đi tới đó mà đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Tu Trúc.
Thẩm Tu Trúc thấy Hạ Dương tới, nhìn người đàn ông, chậm rãi nói, “Em có nghe Trì Dật nói chuyện Hứa Thừa Yến gặp tai nạn xe.”
“Xin chia buồn.” Thẩm Tu Trúc đưa tay qua, đặt lên mu bàn tay của người đàn ông, “Ngày trước dì Nguyễn….”
Thẩm Tu Trúc chưa nói xong, Hạ Dương đã lên tiếng cắt ngang, “Đừng nhắc chuyện cũ.”
Hạ Dương hơi đứng dậy, đặt ly rượu lên bàn, thuận thế rút tay lại.
Mà ở bàn chơi bài cách đó không xa, có người lén nhìn Hạ Dương.
“Hạ thiếu không sao chứ? Yến Yến cũng đã mất rồi….” Một nam sinh hỏi.
“Có gì đâu.” Một người khác thờ ơ nói, “Lúc mẹ mất, Hạ thiếu vẫn bình thường như không có chuyện gì, bây giờ chỉ là một tên tình nhân nhỏ bé, xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Đúng đấy, chỉ là một tên tình nhân.” Người khác gật đầu.
Khi người thân chết, Hạ thiếu chẳng có gì thay đổi, nói gì đến Hứa Thừa Yến.
Chỉ là một tình nhân nhỏ bé.
Để chơi đùa mà thôi.
———–
Bàn chơi bài vô cùng náo nhiệt, lúc sau Hạ Dương mới đến đó ngồi.
Thế nhưng Hạ Dương không chơi lâu, tùy tiện đánh vài ván đã dừng, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ.
Trên chiếc bàn bên cạnh Hạ Dương, đã có vài ly rượu rỗng.
Những người ngồi chơi bài lại lần lượt thay ra, chờ đến khi Trì Dật ngồi vào chơi, thuận miệng hỏi, “Hạ thiếu, có muốn vào thay chân không?”
Hạ Dương không nói gì, có lẽ đã uống say.
Trì Dật đưa tay lay hắn, gọi một tiếng, “Hạ thiếu?”
Lúc này Hạ Dương mới ngẩng đầu nhìn, theo thói quen nhìn ra cửa, mở miệng hỏi, “Yến Yến đến rồi à?”
Trì Dật theo bản năng nói, “Yến Yến gì chứ? Không phải đã mất rồi sao?”
Hạ Dương nghe được từ “mất”, bấy giờ mới tỉnh táo hơn, nhàn nhạt đáp, “Quên mất.”
Hạ Dương lấy điện thoại ra, nhắn tin cho tài xế.
Khi chú Chu đến đón Hạ Dương thì đã hơn mười một giờ tối.
Hạ Dương lên xe, một mình ngồi ở ghế sau, mệt mỏi day trán.
Chú Chu ngồi phía trước thấy vậy, đưa cho hắn một cái chăn lông.
Hạ Dương nhận cái chăn, tùy tiện hỏi, “Chăn ở đâu ra vậy?”
Chú Chu giải thích, “Do Hứa tiên sinh mua ạ, cậu ấy bảo tôi để lên xe.”
Hạ Dương không nói gì, chỉ cầm chăn lông trên tay, sau đó ném nó ra phía góc xe.
Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, định chợp mắt một chút.
Đến tận khi xe dừng lại Hạ Dương mới tỉnh dậy, xuống xe lên chung cư.
Dì giúp việc cũng đang ở đây, lúc nhận áo khoác từ tay Hạ Dương thì ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người hắn.
Dì giúp việc hỏi, “Hạ tiên sinh có muốn dùng canh không ạ?”
Hạ Dương chỉ đáp, “Nấu gì đó đi.”
Dì lại nói, “Vậy để tôi nấu cho ngài một bát hoành thánh.”
Dì giúp việc treo áo của hắn ở giá ngoài phòng khách, sau đó đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói, “Lần trước Hứa tiên sinh gói rất nhiều hoành thánh để trong tủ lạnh, tôi nấu cho ngài…”
“Đừng nấu hoành thánh.” Hạ Dương lạnh lùng ngắt lời.
Dì giúp việc giật mình, gật đầu, “Vâng.”
Dì đi vào trong bếp, nấu một bát mì.
Hạ Dương không ăn nhiều, tùy tiện gắp vài miếng lại buông đũa xuống, quay về phòng.
Mọi thứ trong phòng ngủ vẫn còn nguyên, đồ của Hứa Thừa Yến chưa được cất dọn.
Trên giường đặt hai cái gối, trên bàn có hai ly nước, tủ quần áo cũng là đồ của cả hai, đến cả bồn rửa mặt cũng để hai bàn chải, hai khăn mặt.
Thứ nào cũng có một đôi.
Hạ Dương đi ra ngoài ban công, nhìn dòng sông.
Bên ngoài đèn đường sáng trưng.
Hạ Dương ngồi một mình thật lâu ngoài sân, không hề buồn ngủ.
Cho đến khi con đường ngoài kia ngày càng ít xe đi lại, đèn ở khu chung cư đối diện cũng dần tắt, Hạ Dương vẫn ngồi đó.
Ngoài phòng ngủ, dì giúp việc đã dọn dẹp bếp xong.
Khi dì giúp việc chuẩn bị về phòng của mình nghỉ thì thấy đèn trên hành lang còn mở, cho nên đi qua tắt đèn.
Phòng ngủ chính nằm bên phải hành lang, cửa phòng hơi mở, dì giúp việc theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn vàng mỏng manh ở bên cạnh giường, còn nhìn được một bóng hình đang ngồi bên ngoài ban công.
Ngoài ban công, bóng tối bao trùm một nửa người của hắn, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong bóng đêm, đầu ngón tay người đàn ông lóe lên đốm lửa nhỏ.
Đầu lọc thuốc lá rơi đầy đất.
Sáng hôm sau, khi dì giúp việc lên phòng thì Hạ Dương đã không còn ở đây.
Dì quét dọn phòng, lau sạch tàn thuốc ở ngoài ban công.
Dọn phòng ngủ xong thì dì đến phòng khách, thấy Hạ Dương đang đứng ngoài ban công ở đây.
Trên ban công đặt đầy chậu hoa, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế nằm, gần như được vây quanh bởi hoa.
Dì giúp việc tưới nước cho hoa, ngồi xổm nhìn chúng, thấy tình trạng của những bông hoa không được tốt lắm, lên tiếng nhắc nhở, “Hạ tiên sinh, hình như mấy chậu hoa này bị thiếu nước, có phải gần đây Hứa tiên sinh quên chăm sóc không?”
Những chậu hoa ở chung cư đều do Hứa Thừa Yến tự mình chăm sóc, dì giúp việc ít khi động vào, thỉnh thoảng cuối tuần mới đến tưới nước một lần.
“Ừ.” Thái độ của Hạ Dương vô cùng lạnh nhạt.
Chờ đến khi dì tưới nước xong rời đi, Hạ Dương mới cúi đầu nhìn những chậu hoa dưới đất.
Mặt đất toàn màu xanh của lá cây, có điều chúng hơi khô héo, không căng đầy sức sống như ngày trước.
Hạ Dương rời tầm mắt, không để ý đến mấy chậu hoa nữa, tiếp tục im lặng ngồi.
Giữa trưa, Hạ Dương nhận được tin nhắn từ Thẩm Tu Trúc.
Hạ Dương đứng dậy, về phòng thay quần áo, sau đó ra ngoài đón Thẩm Tu Trúc, cùng Thẩm Tu Trúc đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Trong lúc Thẩm Tu Trúc làm kiểm tra, Hạ Dương đứng chờ bên ngoài.
Hạ Dương đi ra đại sảnh, một mình dựa vào lan can, nhìn bác sĩ và bệnh nhân đi qua đi lại.
Đại sảnh vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nói chuyện nhỏ tiếng với nhau, không muốn quấy rầy người khác.
Cho đến khi phía bên phòng cấp cứu vang lên tiếng khóc lóc của phụ nữ.
“Em không tin! Anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại mau!”
“Không phải anh nói tháng sau chúng ta sẽ kết hôn sao? Anh định đổi ý phải không?”
Một cô gái trẻ gục bên cáng cứu thương với đôi mắt đỏ hoe, túm chặt cánh tay của bệnh nhân, liên tục lay.
“Anh tỉnh lại đi! Có tin em chạy theo người khác, không lấy anh nữa không?”
Cô gái khóc rất lớn, người nhà bên cạnh vội đỡ cô dậy.
Có mấy y tá đi ngang qua cô gái, khuôn mặt lộ vẻ tiếc thương.
“Ây, bạn trai của cô ấy mất rồi…”
“Bên nhau suốt bốn, năm năm, chuẩn bị kết hôn đến nơi rồi, thế mà chẳng còn nữa, cũng tại tai nạn xe…”
Mấy nữ y tá nhỏ giọng nói chuyện, đi ngang qua Hạ Dương.
Hạ Dương đưa lưng về phía y tá, theo thói quen lấy ra bao thuốc lá trong túi.
Thế nhưng đây là bệnh viện, Hạ Dương không châm lửa, chỉ cầm bao thuốc lá, có chút thất thần.
Bên phòng cấp cứu, cô gái kia đã khóc đến khàn cả giọng, hoàn toàn sụp đổ.
Cái chết là sự chia ly tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này.
Hạ Dương nghe tiếng khóc trên hành lang, khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, không hề dao động.
Giống như, mãi mãi không có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.
Cho dù người bên gối đã mất.
Hạ Dương đợi bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía xa, tối tăm không rõ.
Không lâu sau, Thẩm Tu Trúc đã kiểm tra xong.
Thẩm Tu Trúc đi đến bên cạnh Hạ Dương, nhìn bao thuốc lá trong tay người đàn ông, hơi ngạc nhiên, “Em còn tưởng anh cai thuốc rồi.”
Hạ Dương thấy Thẩm Tu Trúc đến, cất bao thuốc vào trong túi.
Hạ Dương, “Hồi trước từng bỏ rồi.”
Nhưng gần đây đã hút lại.
Thẩm Tu Trúc đứng bên cạnh, cũng để ý đến tiếng ồn bên phòng cấp cứu.
Thẩm Tu Trúc có chút xúc động nói, “Cái chết đột ngột quá.”
“Đột nhiên làm em nghĩ tới Hứa Thừa Yến.” Thẩm Tu Trúc cúi đầu, hốc mắt hơi phiếm hồng, dường như có chút áy náy, “Thật ra hôm đó, nếu em không rủ anh cùng đến du thuyền chơi, nói không chừng mọi chuyện sẽ không đến nước này…”
“Người cũng mất rồi.” Hạ Dương nhàn nhạt đáp, “Không liên quan đến em.”
“Hạ Dương.” Thẩm Tu Trúc đột nhiên sát lại gần, nắm lấy bàn tay của người đàn ông, “Em lo cho anh lắm.”
Hạ Dương rút tay ra, chỉ đáp, “Để tôi đưa em về.”
Hạ Dương xoay người, đi xuống tầng trước.
Trên đường đưa Thẩm Tu Trúc về, Hạ Dương cùng Thẩm Tu Trúc đến tiệm bánh ngọt một chuyến.
Tiệm bánh ngọt vẫn không có gì thay đổi, Thẩm Tu Trúc lại hoài niệm quá khứ, cùng Hạ Dương chọn bánh.
“Hồi trước anh luôn mua cho em cái này, em vẫn nhớ vị của nó không ngon lắm, không ngờ vẫn còn bán.”
“Bánh kem dứa thì sao? Hết rồi ạ? Tiếc quá.”
“Mấy năm rồi không quay lại, giá cũng tăng nhiều rồi.”
Thẩm Tu Trúc dạo trong tiệm bánh một lượt, kể những câu chuyện trước đây.
Thế nhưng hầu hết chỉ có Thẩm Tu Trúc nói, Hạ Dương đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, dường như có phần mất tập trung, thỉnh thoảng lắm mới đáp một tiếng.
Thẩm Tu Trúc chọn mấy miếng bánh rồi đi tính tiền, đứng vào quầy thu ngân.
Nhân viên cửa hàng nhân cơ hội giới thiệu, “Gần đây chúng tôi sự kiện sản phẩm mới, quý khách có muốn thử vị mới không ạ?”
Hạ Dương nghe xong, lúc này mới nói, “Sản phẩm nào mới?”
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy menu bánh ra, “Là các sản phẩm có chứa nho, bánh kem, bánh mì và bánh quy đều có.”
Hạ Dương nhìn menu, mua một phần bánh kem, còn nói thêm, “Gói riêng cho tôi.”
Thẩm Tu Trúc đứng bên cạnh nghe vậy, hơi ngạc nhiên, “Chẳng phải anh không thích bánh ngọt sao? Cuối cùng đã chịu thử rồi à?”
Hạ Dương nhìn quầy bánh kem, theo thói quen nói, “Hứa Thừa Yến thích.”
Thế nhưng vừa nói xong Hạ Dương lại chợt nhớ, lần trước Hứa Thừa Yến nói với hắn anh không thích ăn bánh kem.
“Không phải.” Bỗng nhiên Hạ Dương hơi thất thần, “Hình như em ấy không thích bánh kem.”
Giờ đây hắn cũng không chắc, Hứa Thừa Yến có thích ăn đồ ngọt hay không?
Thời gian qua đi, có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ lần đầu tiên khi hắn mang bánh kem về, đôi mắt hoa anh đào của người kia tràn ngập niềm vui…
Giống hệt vì sao trên trời, sáng long lanh.
—————-
Thứ sáu, Hạ Dương quay về nhà chính một chuyến.
Quản gia lại ra nghênh đón, sau khi thấy người đàn ông xuống xe, bước tới nở nụ cười, “Hạ thiếu đã về!”
Hạ Dương ừ một tiếng, nhàn nhạt hỏi, “Cha tôi thế nào?”
“Gần đây thể trạng của lão gia đã tốt hơn, thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo một lúc.” Quản gia vui vẻ nói.
Hạ Dương băng qua sân, đi vào trong nhà.
Quản gia đi bên cạnh Hạ Dương, thấy lần này chỉ có mình hắn tới, tò mò hỏi, “Hứa tiên sinh không tới sao?”
Quản gia vẫn chưa biết việc Hứa Thừa Yến đã mất, nói, “Gần đây có người tặng cho mấy chậu hoa, nghe nói là loại khá quý hiếm, tôi nghĩ Hứa tiên sinh sẽ rất thích nên đã giữ lại.”
Hạ Dương nghe thấy tên này, nhíu mày nói, “Cậu ấy không đến.”
Quản gia vẫn nhớ rõ Hứa Thừa Yến rất thích trồng hoa, cho rằng lần này Hứa Thừa Yến bận việc nên không tới được, cho nên hỏi tiếp, “Vậy Hạ thiếu có muốn mang chậu hoa về cho Hứa tiên sinh không ạ?”
Hạ Dương lạnh mặt, nhíu chặt mày.
Hứa tiên sinh, Hứa Thừa Yến….
Tất cả mọi người cứ luôn nhắc cái tên này trước mặt hắn.
Hạ Dương có chút khó chịu, “Không mang.”
Hạ Dương, “Cậu ấy chết rồi, sau này không tới nữa.”
Quản gia ngẩn người, qua một lúc mới thấp giọng nói, “Xin chia buồn.”
Hạ Dương đi vào trong nhà, Kiki đang nằm ở thảm phòng khách nghỉ ngơi.
Kiki thấy Hạ Dương tới, lập tức đứng dậy chạy qua, quay vài vòng bên người Hạ Dương, sủa không ngừng.
Thế nhưng Kiki không thấy bóng người quen thuộc đứng bên cạnh Hạ Dương, cho nên chạy đi, xông ra ngoài sân.
Hạ Dương nhìn theo, thấy Kiki chạy tới cạnh chiếc xe.
Kiki có phần háo hứng, chạy quanh trước cửa xe, sao đó bám lên cửa sổ xe, nhìn vào bên trong.
Quản gia vội qua kéo Kiki lại, nhưng Kiki khá khỏe, mau chóng thoát được, lại chạy về phía xe.
Con chó ngoan ngoãn ngồi ở cạnh cửa xe, cái đuôi đằng sau không ngừng vẫy, mắt đầy chờ mong nhìn chằm chằm cửa xe.
Hạ Dương nhìn thấy vậy, lại gần nó, chậm rãi nói, “Đừng đợi nữa.”
“Gâu!” Con chó sủa một tiếng to.
Hạ Dương, “Trong xe không có ai đâu.”
Con chó lớn nghiêng đầu, không hiểu người đàn ông đang nói gì.
Chỉ biết mỗi khi Hạ Dương tới, một chủ nhân khác cũng sẽ tới.
Kiki cứng đầu, tiếp tục ngồi trên mặt đất.
Chờ vị chủ nhân khác xuất hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!