Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh
Chương 61
Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#11.04.2022
Mưa nhỏ lại, màn mưa dần trở nên lất phất.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói hoang mang của chú Lý: “Thính Thính không phải đi hẹn hò với cậu sao? Hồi nãy chú vừa đưa con bé qua đó…”
Yến Từ nghe vậy liền gắt gao nắm chặt điện thoại, xương ngón tay nhô lên, móng tay bởi vì dùng sức mà hơi phiếm hồng.
Hàm dưới cậu căng chặt, lông mi hơi run lên.
Chú Lý cũng nhận ra gì đó, “Thính Thính… Không có ở đó?”
Yến Từ nói: “Chú đưa cô ấy đến đây khi nào?”
“Khoảng 6h30, chưa tới 7h.” Giọng nói chú Lý dần gấp gáp lên, “Cậu thật sự không thấy Thính Thính? Điện thoại đâu? Cậu gọi cho con bé chưa?”
“Hiện tại cháu sẽ báo cảnh sát, phiền chú chạy đến đây một chuyến.”
Yến Từ cúp điện thoại, vẫy tay gọi một chiếc xe đến đồn công an.
Lúc cậu đến thì chú Lý đã ở đó, sắc mặt hai người nghiêm trọng, chú Lý vừa nhìn thấy Yến Từ đã lập tức đứng dậy.
Không lâu sau đó thì Dư Dung và Giang Hoài cũng chạy tới.
“Chuyện gì xảy ra?” Dư Dung nhìn Yến Từ, gương mặt tinh xảo có phần tái nhợt.
Yến Từ đem tình hình nói ngắn gọn.
Đầu tiên, Dư Thính chỉ có một mình nên sẽ không biết đi đâu, hơn nữa trời mưa lớn, không có khả năng cô sẽ bỏ đi nơi khác; tiếp theo cho dù có chuyện bất ngờ xảy ra, chắc chắn cô sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Tóm lại, Yến Từ nghi ngờ Dư Thính đang gặp nguy hiểm.
Cậu phân tích nói có sách mách có chứng, đồn cảnh sát lâm vào trầm mặc.
Cảnh sát phụ trách việc ghi chép xoay xoay bút: “Xin hỏi cô bé mất tích khoảng bao lâu?”
Yến Từ: “2 tiếng 30 phút 42 giây.”
Vị cảnh sát kia chớp mắt một cái: “Hả, cậu nói cô bé bị bắt cóc, là suy đoán cá nhân hay là…?”
Yến Từ nhìn thẳng: “Suy đoán cá nhân.”
Vị cảnh sát ghi chép: “…”
Khi đang nói chuyện thì Dư Dung nhận được điện thoại của dì Tô.
“Tiểu Dung, có người ném vào biệt thự chúng ta một cái thùng, trong đó là, là….”
Dì Tô lắp bắp nửa ngày, cuối cùng một câu cũng không nói được hoàn chỉnh.
Dư Dung đột nhiên thấy không ổn, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Là cái gì vậy dì?”
Giọng nói dì Tô run rẩy: “Điện, điện thoại của Thính Thính, không có khoá, có một đoạn video…”
“Dì gửi qua cho con đi.”
“Được được.”
Rất nhanh dì Tô đã gửi đoạn video qua cho Dư Dung.
Đoạn video này vừa mờ vừa rung lắc dữ dội, khung cảnh xung quanh cố ý bị che giấu, Dư Thính bị trói vào một cái ghế gỗ, hai mắt bị vải đen che kín, không nhúc nhích, hình như vẫn đang mơ màng.
Ai đó đã viết lên một tấm bảng: ‘Nếu muốn cứu em gái thì hãy chuẩn bị 5000 vạn.’
Cả người Dư Dung cứng đờ, cánh môi trắng bệch.
Cô đưa đoạn video cho cảnh sát, khuôn mặt tái nhợt, gằn từng chữ: “Em gái tôi bị bắt cóc, hy vọng cảnh sát mau chóng lập án.”
Dư Dung lấy lại điện thoại, nhìn Giang Hoài nói: “Anh đi kiểm tra xem xung quanh có paparazzi không.”
“Không có, lúc tới đây tôi đã quan sát rồi.”
Dư Dung nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại Dư Thính gặp chuyện ngoài ý muốn, cô không sợ bọn bắt cóc đột nhiên giết con tin, mà cô sợ những tên chó săn rình mò trong bóng tối kia. Một khi tin tức Dư Thính bị bắt cóc lan truyền ra bên ngoài, sẽ gây nên một loạt sóng gió lớn, mà bọn bắt cóc sợ nhất là bị chú ý, khi tình thế rơi vào hỗn loạn thì tính mạng của Dư Thính cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên cô muốn đề phòng truyền thông trước, nhất định không thể để trước khi Dư Thính được cứu ra mà tin tức bắt cóc đã đi trước.
“Chú Lý, chú về chăm sóc cho dì Tô đi, có chuyện gì thì hãy gọi điện cho con.”
“Được.” Chú Lý liên tục gật đầu, “Có cần, có cần nói cho Chi Chu không?”
Ánh mắt Dư Dung buồn bã, lắc đầu: “Em ấy đang ở trong núi làm từ thiện, mưa lớn như vậy, đường rất khó đi, hiện tại đừng nói cho em ấy biết, lỡ lại xảy ra chuyện gì nữa.”
“Được được được, chú về trước đây.”
Chú Lý đi rồi, đám người Dư Dung hợp thành một đội nhỏ đến công viên giải trí lấy băng ghi hình tù camera.
Công viên giải trí này vốn đã rách nát, các hạng mục trò chơi còn không đầu tư đủ, cổng lớn tuy rằng có camera nhưng số lượng không nhiều, dẫn đến cho nhiều góc chết. Trùng hợp là Dư Thính lại mất tích ở chỗ góc chết của camera, cảnh sát cào cào tóc liên hệ với những người qua đường có mặt ở hiện trường.
Tuy nhiên, do trời mưa bất ngờ, mọi người vội vàng tìm chỗ trú mưa, tầm nhìn lại hạn chế nên không có ai chú ý đến tình huống bên này.
Sau khi xem hết camera của đoạn đường này, Yến Từ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng: “589AA”
“Hả?” Đại đội trưởng nhìn cậu.
Ánh mắt Yến Từ kiên định, lặp lại lần nữa: “589AA, là chiếc xe kia.”
Đại đội trường vẫn chưa kịp load: “Cậu nói là chiếc xe này đã chở người bị hại đi?”
“Đúng vậy.”
“Có chứng cứ không?”
“Không có, suy đoán cá nhân.”
“…”
Yến Từ sắp xếp lại suy nghĩ, “6h30 Dư Thính đến công viên giải trí, thời gian mất tích là 6h40, 7h tôi ở trạm xe buýt, 5 phút sau đó thì chiếc xe 589AA chạy ngang qua.”
“Cho nên?”
Yến Từ lấy ra một cây bút, tuỳ tiện vẽ ra một lộ trình, lần lượt đánh dấu, “Công viên giải trí này rất hẻo lánh, phụ cận chỉ có hai con đường có thể đi. Đoạn đường A là đường lớn, người đi bộ thường xuyên qua lại; đoạn đường B là con đường chết chưa được xây xong, nằm ở phía sau công viên, trên lý thuyết sẽ không ai đi qua đó. Nếu chiếc xe đó đậu ở đoạn đường B, muốn rời khỏi đây phải qua đoạn đường A, sau đó đi qua trạm xe buýt, tổng cộng mất khoảng 10 phút.”
“Từ lúc Dư Thính đến công viên giải trí cho đến khi mất tích là 20 phút, vừa đủ thời gian để bọn bắt cóc đưa em ấy đến đoạn đường B, lại từ đoạn đường B đến trạm xe buýt, cuối cùng gặp tôi, thời gian hoàn toàn trùng khớp.”
Giọng của đại đội trưởng hơi khàn khàn, “Lập luận này của cậu… Có hơi lấn cấn một chút.”
Yến Từ tiếp tục nói: “Bọn bắt cóc rõ ràng là một băng đảng gây án, số lượng không ít hơn ba người, nếu muốn bắt cóc thì trong xe phải có nhiều người mới được. Chiếc Minibus 589AA trùng hợp là một chiếc xe tải sáu chỗ. Theo quan sát của tôi, vào thời điểm đó chỉ có duy nhất chiếc xe sáu chỗ ở trước cổng công viên, nó có hiềm nghi rất lớn.”
“Nếu không tin tôi thì đội cảnh sát có thể tìm dấu vết của chiếc xe này để chắc chắn hơn.”
Suy luận của Yến Từ nghe qua có vẻ hợp lý, nhưng thật ra lỗ hổng rất nhiều.
Đầu tiên, đoạn đường này không có khả năng chỉ có một chiếc Minibus đi qua; tiếp theo, chỉ căn cứ vào khoảng thời gian trùng khớp mà kết luận chiếc xe đó là của bọn bắt cóc thì không hợp lý; còn nữa, không có camera, không có chứng cứ, không có nhân chứng, chỉ dựa vào suy đoán cá nhân thì không thể bắt giữ người được.
“Bạn học này, chỉ dựa vào suy luận của cậu…”
Yến Từ ngay thẳng nói: “Còn có giác quan thứ sáu của tôi nữa.”
Giác quan thứ sáu nói cho cậu biết: Dư Thính ở trong chiếc Minibus đó.
Yến Từ là một người mẫn cảm, những thứ như trực giác chưa bao giờ lừa gạt cậu.
Cậu cũng biết chút suy đoán này của cậu không tính là chứng cứ, nhưng trực giác khẳng định chắc nịch với cậu: Em ấy ở trong đó.
Đại đội trưởng không nói gì, Yến Từ cũng im lặng xoay người chuẩn bị rời đi.
Giang Hoài nhanh chóng giữ chặt tay cậu: “Cậu muốn đi đâu?”
“Tìm Dư Thính.” Yến Từ hất tay Giang Hoài ta, giọng nói vừa cố chấp vừa kiên định.
Anh thở dài, dùng sức kéo Yến Từ lại, quay đầu nói với đại đội trưởng, “Làm phiền các vị điều tra về chiếc xe này, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.”
2 VS 1, đại đội trưởng nói đồng ý.
…
12 giờ sáng, đã tròn năm tiếng từ khi Dư Thính mất tích.
Cô bị cái lạnh làm cho rùng mình tỉnh dậy.
Dư Thính gian nan mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối.
Miếng vải đen thắt chặt làm mặt cô hơi đau, miệng cũng bị dán băng dính. Nhưng mà cái này vẫn chưa phải khổ nhất, khố nhất chính là cảm giác không khỏe truyền từ trái tim đến, hơn nữa hô hấp khó khăn, lồng ngực bị nghẹn khí không cách nào thở ra, làm ngũ tạng lục phủ đều quặn đau hết cả lên.
Rất lạnh.
Tay chân bị dây thừng trói chặt không cách nào di chuyển, chỗ bị trói truyền đến cảm giác nhói nhói.
Cơ thể không thể truyền đến đau đớn như tín hiệu điên cuồng kích thích đại não, mạnh mẽ làm cô duy trì tỉnh táo, lấn át cả sự sợ hãi và đói khát.
Trong đêm tối, thính giác và khứu giác trở nên nhạy bén hơn.
Dư Thính ngửi được mùi rượu nồng nặc, còn có chất lỏng hoá học hơi gay mũi, còn có tiếng nói chuyện của vài người —
“Cái tên Giang Hoài chiết tiệt kia dám vứt bỏ anh em đi hưởng thụ xa hoa, ha, cậu ta đúng là muốn thay đổi hoàn toàn, trở thành một người tốt à?”
Giang Hoài?
Dư Thính dựng lỗ tai lên nghe ngóng, là Giang Hoài mà cô biết sao?
“Còn có A Đông, tao nhớ kỹ ba của cậu là bị Dư gia tống vào tù đúng không? Vừa đúng lúc, lần này chúng ta từ Dư gia vớt vát được không ít tiền, ai bảo bọn họ nợ chúng ta.”
A Đông là ai? Nhà bọn họ có tống ai vào ngục giam sao? Hoá ra đây là anh em nhiều năm chia cách hợp lại muốn báo thù sao?
“Cũng nhờ công của thằng nhóc Quý gia kia, nếu không tao không biết gì về tin tức của Giang Hoài, đúng là đưa tới cửa mua bán mà.”
Nghe đến đây, Dư Thính lập tức ngây người.
Trong truyện tranh có nhắc tới: Bởi vì cái chết của em trai mà Giang Hoài đã trà trộn vào một băng đảng xã hội đen, sau khi báo thù thành công đã chủ động đi đầu thú, hơn nữa băng đảng kia đã có rất nhiều hành vi phạm tội, vì thế Giang Hoài cũng có công nên chỉ phán vài năm tù, sau khi ra tù đã làm vệ sĩ cho Dư Dung.
Băng đảng kia ghi hận Giang Hoài, đi khắp nơi hỏi về tin tức của anh, vài năm sau, khi Giang Hoài đang điều tra về cái chết của cô, đã bị Quý Thời Ngộ tiết lộ thông tin cho băng đảng kia, khiến Giang Hoài chết không toàn thây.
Nếu thằng nhóc Quý gia kia là Quý Thời Ngộ, vậy nghĩa là tiến trình cốt truyện đã được đẩy nhanh hơn nguyên tác.
Cô lại nhớ đến ngày diễn ra hội khiêu vũ ở trường, Quý Thời Ngộ đã nghe lén cuộc trò chuyện của cô và Yến Từ.
Cho nên cậu ta đem chuyện này nói cho kẻ thù của Giang Hoài, lợi dụng băng đảng kia để trả thù Dư gia?
Được, được lắm.
Dư Thính cười lạnh trong lòng, nếu cô có chuyện gì bất trắc thì Quý Thời Ngộ cũng có thể tẩy trắng bản thân hoàn hảo.
“A Đông, mày đi xem coi con bé kia tỉnh chưa.”
Cô người lại gần, Dư Thính liền nhắm mắt nín thở.
A Đông dùng mũi chân đá đá vào bụng Dư Thính, sau đó bên tai cô truyền đến giọng nói trẻ tuổi: “Chưa tỉnh.”
Người nọ cười nhạo: “Có khi là giả bộ ấy, mày tháo bịt mắt của nó xem sao.”
Soạt.
Miệng vải đen bị tháo xuống, môi Dư Thính run rẩy, nước mắt sinh lí vì sợ hãi mà rơm rớm ở khoé mắt.
A Đông nói: “Tỉnh.”
Dư Thính hơi mở mắt ra.
Người gọi là A Đông đang đứng với tư thế cao cao thượng thượng, nhìn rất trẻ tuổi, gương mặt cũng có xíu xíu đẹp trai, còn đeo một cặp kính, nhìn qua không giống xã hội đen gì hết.
Mấy người kia trêu ghẹo: “A Đông, nếu không thì mày lấy con bé này làm tiệc ăn mừng, khai trai đi? Dù sao mày cũng muốn báo thù cho cha mày mà phải không.”
A Đông không nói lời nào, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô.
Khớp hàm Dư Thính run rẩy, nói vài chữ lí nhí: “Tôi, tôi có bệnh tim, nếu như tôi chết thì các người không lấy được tiền đâu.”
Đám người kia cười to: “Cô bé, cô cho rằng mình có thể sống sót rời khỏi đây sao? Có tiền thì tốt, mà dù cho không lấy được tiền thì tụi này cũng không mất mát gì.”
A Đông mặt mày vô cảm ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Cô biết Tôn Chí Khoan không?”
Dư Thính thành thật lắc đầu.
A Đông đột nhiên cười lạnh: “Ông ta là bạn thân của cha cô, cũng chính là cha tôi, nhưng mà cô biết không, chính tay cha cô đã tống ông ta vào ngục giam.”
“…”
Vậy chắc chắn là do cha anh làm sai chứ gì nữa!!
Dư Thính nuốt nước miếng, chỉ dám lải nhải ở trong lòng.
“Ông ta gặp ai cũng bị chửi rủa là kẻ lừa đảo, nhà các cô lại không ngừng phát triển. Còn tôi thì sao? Không lo nổi tiền học, còn phải chịu đựng tất cả sự xem thường và vô số lời chửi rủa, mẹ của tôi cũng bởi vì liên quan đến ông ta…” Anh đột nhiên dừng lại, hốc mắt đỏ hoa giơ tay bóp cổ Dư Thính, “Đều là lỗi của các người! Dựa vào cái gì mà các người có thể sống thảnh thơi, còn mẹ con tôi phải trốn đông trốn tây? Rõ ràng là bạn nhưng tại sao cha cô lại tàn nhẫn như vậy chứ!”
Du Thính ngơ ngác bị bóp cổ.
Cô cho rằng với tích cách vô lí của mình đã được xưng là nhân vật nữ phụ ác độc nhất rồi, ai ngờ cái anh này còn vô lí hơn cả cô?!
A Đông càng nói càng kích động, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn làm cô không dám nhìn thẳng.
Dư Thính thấy cổ cô sắp bị bóp gãy đến nơi rồi, đến thở cũng không nổi, chỉ há miệng thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Xong rồi xong rồi.
Cô còn chưa đủ tuổi để chết mà!!!
Thiếu oxi làm tầm mắt trở nên mơ hồ, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhiệt độ cơ thể ngày càng hạ xuống, trong chớp mắt có rất nhiều hình ảnh hiện ra trước mặt cô, tựa như một cuốn phim về cuộc đời trước khi chết mà người ta hay nói.
Trước khi ngất đi, một viên đạn không biết từ đâu đến bắn xuyên qua ngực A Đông.
Lực tay trên cổ dần buông lỏng, chàng trai trẻ vừa rồi còn đang rất điên cuồng bây giờ lại ngã rạp xuống đất.
Phanh —
Cửa lớn bị người bên ngoài dùng sức đập phá.
Cảnh sát cầm súng xâm nhập vào, dùng đèn xe xua tan khung cảnh u ám bên trong.
“Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!!”
“Tất cả mau quỳ xuống, không được chạy trốn!!”
________
🐣: ….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!