(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 337: Sau khi đào hôn ta trở thành nhân vật phản diện(20)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có nhiều loại hoa này không?”
“Chỉ có mười bông hoa Vĩnh Sinh, nhưng nếu hạt không mọc thì có thể dùng lại, tất nhiên nếu dùng quá nhiều lần thì sẽ bị hỏng.”
Mà Tình hoa thì có rất nhiều hạt giống, bởi vì chúng rất dễ sống và còn có thể kết ra hạt giống.
Thế nhưng những hạt giống này có chỗ tốt, có chỗ xấu.
“Trừ chàng ra, còn có người khác bị thế này không ?”
Lạc Trần Y lắc đầu: “Chỉ có một mình ta có thể nhường sức sống cho hoa Vĩnh Sinh.”
Ban đầu nó chỉ kí sinh ở cổ tay, sau này nó đã tự chậm rãi di chuyển về phía trái tim.
“Vậy tại sao chàng lại đến Hắc Phong Nhai?”
“Tìm hạt giống Tình hoa.” Lạc Trần Y nhìn về phía chiếc lều trên đầu.
Tình hoa là loài cây đồng hành với hoa Vĩnh Sinh, thứ tương sinh với nhau thường thường cũng sẽ tương khắc.
Hắn nghĩ, có lẽ Tình hoa sẽ có tác dụng.
“Mỗi một lần làm, nó sẽ mọc sâu thêm một chút, thẳng đến khi nó phá kén ra.”
Đến lúc đó hắn sẽ chết.
“Đó chính là lý do vì sao mà Minh chủ Võ Lâm minh giáo muốn hoa Vĩnh Sinh?”
“Ừ.”
“Vậy chàng đã tìm thấy hạt giống Tình hoa chưa?”
“Chưa.”
Hắn không tìm thấy hạt giống, cũng không tìm thấy Tình hoa ở Hắc Phong Nhai.
Sau đó thì gặp phải Linh Quỳnh, chuyện về sau Linh Quỳnh đều rõ ràng.
Linh Quỳnh: “Ta sẽ giúp chàng lấy nó.”
Lạc Trần Y: “???”
Lấy nó ở đâu?
“Nhưng bây giờ chúng ta có một vấn đề quan trọng hơn.” Linh Quỳnh liếc nhìn ra cửa: “Phải rời khỏi đây trước.”
…
Ngày hôm sau.
Duệ Hải hộ tống người ra ngoài, tựa như bọn họ phải rời đi.
Duệ Hải bị gọi lại ở trên đường, Duệ Hải đành kêu người đưa bọn họ ra ngoài trước.
Linh Quỳnh liền dẫn theo Lạc Trần Y nhân cơ hội bỏ chạy.
Giáo chúng đã tiếp ứng sẵn bên ngoài, đến khi Duệ Hải đuổi theo, một đám người đã sớm bỏ chạy mất dạng.
Linh Quỳnh ngồi trên xe ngựa, khoe với Lạc Trần Y: “Ta đã nói với chàng rồi, muốn chạy trốn rất dễ.”
Lạc Trần Y: “Tại sao…tại sao họ lại nghe lời nàng?”
Cứ như là họ đang bị khống chế bởi nàng.
Cái đuôi nhỏ ở phía sau Linh Quỳnh hưng phấn vẫy vẫy, nói một cách thần bí: “Công phu độc môn.”
Lạc Trần Y: “…”
Còn có loại công phu này sao ?
Tại sao hắn chưa từng nghe qua ?
“Chàng có muốn biết không ?”
Lạc Trần Y nhìn cô: “Nàng có thể nói sao ?”
Linh Quỳnh đem mặt cô lại gần hắn, đầu ngón tay chỉ vào mặt nàng: “Hôn một cái ta sẽ nói cho chàng biết.”
Lạc Trần Y từ chối, đen mặt quay về hướng khác.
“…”
…
Hạt giống Tình hoa đang nằm trong tay Khương Mạn.
Trên giang hồ có rất nhiều người đang tìm kiếm Khương Mạn khắp nơi.
Nhưng không hề có tung tích.
Ngược lại còn bị Khương Mạn gϊếŧ chết không ít người, khiến cho mọi người hoảng sợ.
Linh Quỳnh tìm kiếm nhiều lần, nhưng đều tốn công vô ích, phía sau còn có Duệ Hải đuổi bám mãi không tha.
“Giáo chủ giáo chủ, ta đã nghe ngóng được.”
Tiểu Lục chạy vội về, khuôn mặt phấn khích.
“Một người dân trong làng đã nhìn thấy Khương Mạn trong rừng ở ngoại ô.”
“Khi nào?”
“Chạng vạng chiều ngày hôm nay.”
Vẻ ngoài của Khương Mạn người đã gặp qua chắc chắn sẽ có ấn tượng khó quên, cho nên thôn dân kia chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Họ vội vã đến nơi người dân kia nói.
Nó chỉ là một khu rừng cằn cỗi, không có gì đặc biệt.
“Tìm bốn phía xung quanh.” Linh Quỳnh phân tán giáo chúng ra, nàng thì đi cùng Lạc Trần Y.
Lạc Trần Y: “Thật ra nàng không cần xen vào chuyện này.”
Đây là việc riêng của hắn.
Bây giờ nàng có thể rời đi mà không cần phải can thiệp vào.
Linh Quỳnh trừng hắn: ” Sao lại không cần thiết, chàng không muốn phụ trách có đúng không ?”
Ánh trăng từ tán cây rọi xuống, dưới ánh sáng yếu ớt, tai của Lạc Trần Y đỏ lên.
Linh Quỳnh tiến tới, bám vào vai hắn, kề cánh môi của nàng lên tai hắn: “Ta nói cho chàng biết, không có cửa đâu, chàng nhất định phải chịu trách nhiệm! “
Lạc Trần Y cảm thấy được lồng ngực đang loạn nhịp, lúc này rất rõ ràng.
Nàng ấy đã đến quá gần…
Hơi thở tỏa ra từ lời nói của nàng làm cho tai hắn thấy nhột nhột.
Gió đêm bỗng từ đâu thổi tới, Lạc Trần Y lạnh người, đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều.
Hắn quay đầu lại, bóng đêm che giấu sự bất lực trong mắt: “Ta sớm muộn gì cũng sẽ chết.”
“Ta sẽ không để cho chàng chết.” Linh Quỳnh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn: “Tin tưởng ta.”
Lạc Trần Y lắc đầu: “Không có ai…”
“Cứu! Cứu ta với!”
Tiếng kêu cứu được gió đưa tới, lời của Lạc Trần Y bị cắt ngang, hắn cau mày nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Bên kia loáng thoáng hình ảnh một căn nhà.
…
Căn nhà đổ nát tứ phía, ở trên cái bàn dột nát có một ngọn đèn dầu đang sáng.
Trên mặt đất có một người đàn ông bất tỉnh bị trói bịt miệng.
Một nữ tử đang nằm trên giường.
Nữ tử chỉ bị trói chân tay, tiếng kêu cứu vừa rồi là của nàng ta.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì!” Ở nơi nơi hoang vu thế này, không có ai đáp lại lời kêu cứu của nàng.
Lúc này, nàng kinh hãi nhìn nữ nhân xa lạ đáng sợ trước mặt. Khuôn mặt gầy gò dường như chỉ còn da bọc xương.
Hốc mắt trũng sâu, nhãn cầu dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Ngọn đèn dầu mờ ảo bị gió thổi tắt ngúm, dáng vẻ của người phụ nữ lại càng thêm đáng sợ.
“Không phải ngươi thích hắn sao?” Khương Mạn chỉ vào người đàn ông trên mặt đất: “Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để hắn thích ngươi, yêu ngươi, đi cùng ngươi cả đời, thế nào?”
Nữ tử lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Ngươi định làm gì…Thả chúng ta ra, để chúng ta đi, cầu xin ngươi.”
Khương Mạn: “Ngươi không muốn ở bên hắn sao? Hắn sẽ vĩnh viễn thuộc về ngươi, vĩnh viễn…”
Người phụ nữ vẫn lắc đầu: “Không…”
Khương Mạn đột nhiên tiến tới bóp cổ nữ từ: “Ngươi không thích hắn sao ?” Nữ tử khó thở đánh vào cổ tay Khương Mạn.
Nhưng mà hai tay nữ nhân bóp rất mạnh, không khí ngày càng loãng khiến cho mặt nàng ta đỏ bừng.
“Sao ngươi lại làm khó người ta như vậy ?” Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía cửa.
Ngay sau đó cánh cửa mục nát được mở ra, tiếng gió gào thét vang lên giữa vùng hoang vu.
Khương Mạn nhìn rõ người ở cửa: “Là ngươi…”
“E hèm.” Linh Quỳnh đảo mắt khắp phòng, Khương Mạn tay không, không nhìn thấy chiếc hộp lần trước nàng cầm. Linh Quỳnh quay lại nhìn người phụ nữ trong tay Khương Mạn: “Ngươi sắp bóp chết nàng ta rồi.”
Đôi mắt người phụ nữ lấp lánh tia hi vọng.
Mau cứu ta…
Mau cứu ta!
Khương Mạn không buông tha, dùng ngữ khí nói chuyện phiếm hỏi: “Ngươi định cứu nàng ta sao?”
Linh Quỳnh nhún vai: “Không phải việc của ta, ngươi vui là được.”
Nữ tử: “…”
Khương Mạn chế nhạo ném nữ tử kia đi: “Sao ngươi lại tìm ta?”
“Khụ khụ…”Nữ nhân kia ho khan kịch liệt, thở hồng hộc.
Linh Quỳnh thương cảm chờ nữ tử ho xong mới chậm rãi nói: ” Ngươi không phải đã nói khi nào ta thay đổi chủ ý thì có thể tới tìm ngươi sao?”
“Ngươi đổi ý rồi sao?”
“Nếu không thì sao ta lại tới tìm ngươi ?” Linh Quỳnh nhu thuận chìa tay ra: “Đưa cho ta.”
Khương Mạn: “Ai ở bên ngoài ?”
Linh Quỳnh đi ra ngoài, bế Lạc Trần Y vào.
Linh Quỳnh thô bạo kéo nữ tử ra khỏi giường, đặt Lạc Trần Y lên đó.
Nữ tử: “???”
Nàng tưởng người này tới đây cứu mình, ai ngờ nàng ta hình như cùng một giuộc với người cổ quái kia.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!