Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 116
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược


Chương 116


Tần Môn quan rất gần Trường An, lộ trình chỉ hai ba trăm dặm.

Năm đầu Thái tổ lập triều, Hung Nô phương Bắc thường xuyên xâm phạm biên cương. Lúc đó căn cơ Đại Ung chưa ổn định, Đột Quyết rất nhiều lần phá quan ải, tiếp cận Trường An.

Năm đó Tần Môn quan là cửa ải cuối cùng của Trường An.

Đến lúc Tiên đế băng bà, cái chết của Tiên đế rất đột ngột, vài hoàng tử trong triều nắm quyền các thế lực, nảy sinh tranh đấu nghiêm trọng, thậm chí còn phát động binh biến. Lúc đó quân Đột Quyết ráo riết tấn công, một đường công đến ngoài Tần Môn quan.

Lúc đó, Hứa Tông Luân đã cứu vua Thanh Bình một mạng.

Khi con người có tuổi thì luôn dễ nhớ về những chuyện xưa.

Hôm nay, trời xanh mây trắng, vua Thanh Bình đứng trên cổng thành Nam Trường An, nhìn tướng sĩ ngoài thành điểm binh, trong lòng không khỏi nhớ đến cảnh tượng năm đó.

Khi đó, ông không dễ gì mới đánh bại mấy huynh đệ của mình, vừa đăng cơ không lâu, phương Bắc đã vội dâng tấu đến, nói Tần Môn quan gặp nguy nan.

Thời điểm đó, ông còn trẻ đầy khí thế, ông rất phiền khi phải đối mặt với các thế lực do mấy hoàng tử khác để lại trong triều, liền đích thân điểm binh, muốn Ngự giá thân chinh, tự mình đẩy lui địch ở Tần Môn quan.

Lần đầu tiên ông đối mặt với chiến trường gió tanh mưa máu, lần đầu tiên thấy xác chết chồng chất, khói lửa khắp nơi.

Cũng vào lần đó, ông dẫn quân đuổi theo quân Đột Quyết đang rút lui, bị đại quân Đột Quyết phục kích nửa đường, suýt bỏ mạng dưới mưa tên.

Chính Hứa Tông Luân dẫn quân giải cứu ông thoát khỏi vòng vây. Hứa Tông Luân đã thay ông chặn một mũi tên lạc bắn vào ngực phải, suýt nữa đã chết.

Vua Thanh Bình luôn ghi nhớ ân tình xả thân cứu mạng năm đó của Hứa Tông Luân.

Thế nên dù năm đó Hứa gia không đứng về phía ông, ông cũng không làm khó bọn họ. Từ đó, trong triều thiếu người, cũng thường không tiếc rẻ mà giao quyền lực và công việc béo bở vào tay người Hứa gia.

Càng về sau, Hứa gia dần trở nên lớn mạnh, bắt đầu không coi ai ra gì, làm mưa làm gió, ông mới nghĩ cách trấn áp sự kiêu ngạo của Hứa gia. Dù vậy, ông cũng chỉ dùng cách cân bằng, chứ chưa từng thật sự trừng phạt bọn họ.

Hứa gia đã nhận quá nhiều ân huệ từ ông.

Nhưng lần điểm binh hôm nay, chủ tướng không phải Hứa Tông Luân. Theo an bài ban đầu, ông giao tất cả tướng sĩ dưới quyền Hứa Tông Luân cho một võ tướng vừa được điều về kinh từ biên cương.

Dù gì vua Thanh Bình cũng biết, khi đại quân xuống phía Nam, ngang qua Giang Nam, thì đại quyền sẽ được giao cho Tiết Yến. Nếu đã như vậy, chọn võ tướng quyền cao chức trọng thật không cần thiết, còn sẽ xảy ra nhiều chuyện.

Ông sắp xếp võ tướng này, chỉ để tiếp quản quyền lực từ Hứa Tông Luân, ổn thỏa giao vào tay Tiết Yến.

Thế nên, ánh mắt vua Thanh Bình không nhìn chủ tướng đó quá lâu, đảo một vòng liền rơi vào người Hứa Tông Luân đang đợi lệnh bên trái đội ngũ.

“Trẫm đã bao lâu không gặp Tông Luân rồi?” ánh mắt vua Thanh Bình dừng lại, nhẹ giọng hỏi.

Linh Phúc bên cạnh dừng một chút, mới nhanh chóng đáp lại “Bẩm Bệ hạ, đã bốn năm rồi.”

Vua Thanh Bình khẽ cười, giọng điệu có chút hoài niệm “Khanh ấy cũng không già mấy.”

Linh Phúc có chút nói không nên lời.

Hôm qua, hắn nhận được mật thư của Hứa tướng, một gói thuốc bột được gói kỹ.

Lúc này hắn mới biết Hứa gia muốn làm gì, lại muốn hắn làm gì.

Linh Phúc muốn chừa đường lui cho bản thân, nhưng bây giờ hắn đã là thái giám với tiền đồ vô hạn trong cung, muốn hắn tự tay đẩy ngã chỗ dựa của mình, đúng là bảo hắn tự hủy tường thành.
Nhưng bây giờ, nước đổ khó hốt.

Hắn đã đứng vào trận doanh của Hứa gia, trước đó hắn nói tin tức của Cẩm y vệ với bọn họ, chẳng qua là cho bọn họ cơ hội tự bảo toàn, tránh liên lụy đến mình.

Không ngờ lòng tham và lá gan của Hứa gia lớn đến vậy.

Bây giờ, quân đội của Hứa Tông Luân đã đến Trường An, dù hắn có đồng ý với Hứa gia hay không, thì vua Thanh Bình cũng khó bảo toàn rồi. Nếu hắn không đồng ý, mặc cho Hứa gia binh biến, vậy lúc đội quân gϊếŧ vào hoàng thành, hắn cũng không sống được.

Nếu hắn nói rõ với vua Thanh Bình, ngay cả khi hắn cứu được vua Thanh Bình, với sự hiểu biết của hắn về ông, hắn cũng không sống được.

Hắn là người biết rõ nhất Hoàng thượng đa nghi thế nào.

Ông sẽ không bao giờ để tên nô tài từng phản bội như hắn hầu hạ bên cạnh.
Bây giờ, chỉ cần nghe theo lệnh của Hứa gia, bỏ thuốc vua Thanh Bình, thì hắn mới bảo toàn được mạng của mình.

Cân bằng giữa hai tướng gia, Linh Phúc đưa ra lựa chọn.

Hắn nhanh chóng rút khỏi dòng suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười, cùng trò chuyện với vua Thanh Bình “Võ tướng quanh năm luyện võ, thân thể cường tráng, trông có trẻ hơn một chút.”

Vua Thanh Bình cười vài tiếng.

“Bệ hạ nhân từ, đã qua lâu như vậy, vẫn còn nhớ đến Hứa tướng quân.” Linh Phúc nhìn sắc mặt của ông, thử thăm dò.

Vua Thanh Bình dĩ nhiên không thích nghe những lời thổi phồng như vậy. Ông cười cười rồi nói “Dù gì thì Tông Luân từng cứu Trẫm một mạng.”

Thấy vẻ mặt này của ông, trong lòng Linh Phúc đã hạ quyết tâm.

“Vậy … ngày mai Hứa tướng quân sẽ khởi hành, Bệ hạ có cần nô tài thu xếp cho Bệ hạ …?” hắn hỏi.
Ngày thường thân làm nô tài, sắp xếp chuyện này cho chủ tử, đương nhiên là vượt quá giới hạn. Nhưng lúc này dưới thành có một trăm ngàn hùng binh, tiếng trống rung trời, khí thế mạnh mẽ, vua Thanh Bình nhớ lại quá khứ, trong lòng cũng theo đó mà xúc động.

Linh Phúc giỏi nhất là quan sát sắc mặt, biết khi nào là lúc thích hợp nhất để mở lời với chủ tử.

Quả nhiên, vua Thanh Bình không nghĩ gì nhiều, liền nói “Đúng là nên làm tiệc tiễn biệt cho chủ tướng.”

Hiện giờ ông muốn gặp, chỉ có Hứa Tông Luân, nhưng Hứa Tông Luân đã bị ông giáng làm phó tướng, không phải chủ tướng. Vì vậy, vua Thanh Bình suy nghĩ một chút, liền hạ lệnh “Ngươi đi thu xếp, cứ nói Trẫm làm tiệc tiễn biệt cho chủ tướng. Mang theo vài tướng lĩnh chủ lực trong quân đi cùng.”

Linh Phúc vội vàng đáp lời.
———

Màn đêm buông xuống.

Khắp nơi trong cung thắp đèn, sáng chói soi rọi, phản chiếu bầu trời đầy sao.

Địa điểm tổ chức yến tiệc vẫn là điện Vĩnh Lạc.

Trước khi vua Thanh Bình đến, các tướng sĩ chuẩn bị xuống phía Nam đã ngồi sẵn trong điện. Các tướng sĩ tụ họp lúc nào cũng náo nhiệt, một đám người ngồi đây nói chuyện cười đùa, khí thế rất tốt.

Nhìn một lượt, các tướng lĩnh đều là cựu bộ của Hứa Tông Luân đưa về từ Tần Môn quan, ai nấy đã theo hắn mấy chục năm.

Tuy nhiên, Hứa Tông Luân vốn nên ngồi trên cùng, lại ngồi bên trái chủ tướng.

Chủ tướng họ Hồ, nguyên là tướng lĩnh ở Ngọc Môn quan. Ngọc Môn quan xưa nay thái bình, thủ tướng còn là cữu cữu của Quân Hoài Lang, trước giờ làm việc ổn thỏa, mấy chục năm qua chưa từng gây ra phiền phức gì. Vị tướng lĩnh này tư chất tầm thường, làm thuộc hạ dưới quyền cữu cữu Quân Hoài Lang, miễn cưỡng dựa vào tuổi tác mà đạt được quan Tam phẩm, ngoài bốn mươi tuổi bị điều về kinh thành.
Võ tướng như ông, ban đầu về kinh chỉ để làm việc nhàn rỗi dưỡng lão. Cả bản thân Hồ tướng quân này cũng không dám nghĩ mình tạo dựng được sự nghiệp gì ở Ngọc Môn quan, khi trở về Trường An lại có miếng bánh lớn như vậy rơi trúng đầu.

Ông thật sự được Hoàng thượng bổ nhiệm làm chủ tướng, dẫn đầu một đội quân một trăm ngàn người từ Tần Môn quan đến phía Nam dẹp loạn.

Dù đến phía Nam, mọi việc đều phải tuân theo quyết định của Quảng Lăng vương, nhưng danh nghĩa chủ tướng vẫn thuộc về ông.

Thủ tướng Ngọc Môn quan vốn có nếp sống trong sạch, mấy chục năm sau lại hình thành tính cách chất phác, không hiểu được tâm tư vòng vo của quan viên trong kinh.

Khi thánh thượng bổ nhiệm ông, ông cảm thấy mình được coi trọng, viên ngọc phủ bụi, đã đến lúc hóa thành vũ khí.
Hứa tướng quân vốn là thủ tướng ban đầu của Tần Môn quan cũng rất ôn hòa.

Chủ tướng lần này lẽ ra là Hứa tướng quân, nhưng nó lại rơi trúng đầu ông. Ban đầu ông hơi lo lắng, nhưng Hứa tướng quân lập tức đến tìm và uống một ly với ông.

Hứa tướng quân nói trong nhà xảy ra chút chuyện, hiện tại không được thánh thượng tín nhiệm, lại có binh trong tay, cũng là một gánh nặng. Nhưng cũng may là có ông tiếp nhận binh quyền trong tay mình, cũng là cứu bản thân khỏi nguy cơ bị Hoàng thượng kiêng kỵ, nên phải cảm tạ ông.

Hồ tướng quân dĩ nhiên vừa mừng vừa lo.

Hứa tướng quân còn nói, sau này mình sẽ là phó tướng của ông, nhất định sẽ giúp đỡ ông, để ông không phải lo lắng.

Hồ tướng quân nghe vậy tự nhiên cảm kích khôn tả, liền xem Hứa Tông Luân như tri kỉ, cùng hắn uống rượu đến tận khuya, hàn huyên đủ thứ.
Ông chỉ nghĩ Hứa tướng quân là một người tốt có tấm lòng rộng mở và hiểu lý lẽ.

Hai ngày trước, Hứa tướng quân lại tìm đến ông.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên nói với người.” Hứa Tông Luân nói “Người cũng biết đó, Bệ hạ bổ nhiệm người làm chủ tướng chính là vì tin tưởng người. Năm đó ta và Bệ hạ cũng có chút giao tình riêng, xem như cũng hiểu đôi chút. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy người nên tặng cho Bệ hạ thứ gì đó để biểu đạt tâm ý.”

“Tặng cái gì?” Hồ tướng quân khó hiểu “Bệ hạ nắm giữ thiên hạ, còn thiếu cái gì chứ?”

Hứa Tông Luân bật cười.

“Đương nhiên là thiếu thành ý của thần tử như người đó.” hắn nói “Không cần phải quý giá. Không phải người từ Ngọc Môn quan trở về sao? Ở đó có rượu ngon hay đặc sản hiếm thấy trong kinh, người có mang về không?”
Hồ tướng quân trầm tư “Ta mang theo mấy vò rượu ngon. Nhưng rượu chúng ta uống ở biên quan rất thô, sao có thể so sánh với rượu ngon ở Trường An?”

Hứa Tông Luân lắc đầu.

“Rượu ngon trong kinh, Bệ hạ sao có thể chưa uống qua? Nhưng ngài ấy chưa từng uống rượu mạnh ở biên quan.” hắn nói “Vừa hay trên yến tiếc cần uống rượu, đến lúc đó người tự tay rót cho Bệ hạ, xem như thưởng thức được mùi vị, há chẳng phải vẹn toàn đôi bên?”

Hồ tướng quân nghe vậy, cũng cảm thấy như vậy, nhận thấy đúng là đạo lý này.

Ông gật đầu lia lịa.

“Ta là một người thô lỗ, chưa từng nghĩ nhiều như vậy, phải cảm ơn Hứa tướng quân nhắc nhở.” ông nói.

Hứa Tông Luân cười “Tướng quân không cần khách sáo với ta. Hiện tại ta là thuộc hạ của tướng quân, tướng quân gọi tên ta là được.”
Hồ tướng quân chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người thân thiết hơn một chút.

Cho đến yến tiệc hôm nay.

Hoàng thượng chưa đến, nhưng các tướng sĩ của Tần Môn quan đều rất nhiệt tình, lần lượt tán gẫu với ông. Hồ tướng quân cười đáp, chỉ cảm thấy hài lòng.

Thánh thượng tín nhiệm, thuộc hạ hòa hợp, với tư cách là chủ tướng, còn cầu mong gì hơn?

Cần phải làm tốt chuyện thánh thượng căn dặn, bảo vệ tốt giang sơn Đại Ung, dẫn dắt nhóm huynh đệ này thăng quan phong hầu.

Hồ tướng quân chỉ cảm thấy tương lai tươi sáng.

Đúng lúc này, có thái giám đến báo tin, nói Hoàng thượng sắp đến.

Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn.

Hứa Tông Luân bên cạnh khẽ chạm vào ông.

“Có mang theo không?” Hứa Tông Luân nhỏ giọng hỏi.

Ông liền hiểu hắn hỏi về vò rượu mà hắn bảo mang đến.
Hồ tướng quân chỉ nghĩ Hứa Tông Luân quan tâm đến mình, gật đầu liên tục, quay người cho Hứa Tông Luân xem vò rượu dưới chân.

“Có mang, có mang, ta mang cả một vò đây!”

Hứa Tông Luân khẽ cười, gật đầu đầy ẩn ý.

“Mang theo là tốt.” hắn nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN