Muốn Tiểu Bạch Cầu tới đây thì rất đơn giản, Lê Chấn vừa buông lỏng lực uy hiếp, nó bên kia đã lập tức thúc giục Tiểu Tang chạy về phía bọn họ.
Phương Hòa nhìn con tang thi cấp ba Tiểu Tang dễ như trở bàn tay xuyên qua đám người, vậy mà không ai để ý tới nó, chắc là do lĩnh vực không gian của Tiểu Bạch Cầu, cậu nhịn không được hâm mộ, “Lê Chấn, có phải chỉ cần đạt tới cấp 5 là sẽ có lĩnh vực không gian hay không?”
Lê Chấn ôm Phương Hòa đứng chờ ở một góc, nghe cậu hỏi, trả lời, “Có lẽ.”
Tiểu Tang vừa chạy tới trước mặt bọn họ, Tiểu Bạch Cầu đã không thèm màng tới uy hiếp của Lê Chấn nữa, trực tiếp nhào vào Phương Hòa, động tác vừa nhanh vừa gọn, chuẩn xác rơi xuống lưng mèo, sau đó ngao ô ngao ô gọi bậy.
Phương Hòa nghe Tiểu Bạch Cầu kêu, xị mặt, giơ móng vuốt lên đè nó xuống, vậy mà nó còn thích ý lắc lư thân mình, lộ ra cái bụng mềm mại, móng chân vừa đặt lên bụng mềm của nó, Phương Hòa đã cảm thán, trách không được tên Lê Chấn kia rãnh rỗi không có gì làm là thích chọc chọc bụng cậu, chỗ này lông vừa xù vừa mềm, đúng là sờ thích thật.
Lê Chấn đen mặt, giơ tay xách Tiểu Bạch Cầu dưới chân Phương Hòa lên, ném vào mặt Tiểu Tang, mèo con ôm lấy mặt tang thi, nhìn thoáng qua Phương Hòa một cái, rốt cuộc cũng không dám đi khiêu chiến uy áp của Lê Chấn nữa, chui vào cổ áo của Tiểu Tang.
Hắn cầm lấy chân mèo của Phương Hòa xoa xoa bóp bóp, đi về phía phòng thép đã thuê, Tiểu Tang nhắm mắt theo sát phía sau, Phương Hòa ôm lấy tay Lê Chấn nhìn nhìn, bề ngoài của Tiểu Tang có đầy đủ đặc điểm của tang thi, nhưng không ai nhìn thấy nó, một con tang thi biến dị xách theo một con mèo biến dị, cứ như vậy quang minh chính đại đi tới đi lui trong căn cứ.
Vào phòng thép rồi, Phương Hòa nhìn căn phòng vừa nhỏ vừa trống, cũng chỉ có thể lấy từ không gian ra hai chiếc sofa đơn, Lê Chấn ôm cậu ngồi xuống trước, tang thi Tiểu Tang ngốc ngốc đứng tại chỗ, ngay cả Tiểu Bạch Cầu cũng không dám ngẩng đầu ưỡn ngực nữa, cúi đầu len lén nhìn hắn.
Phương Hòa nhìn tình huống này, đột nhiên mắc cười, “Lê Chấn, anh có cảm thấy hai đứa tụi nó giống như đang chờ bị ai mắng không?”
Có Lê Chấn ở đây, thì dù phòng thép không có cách âm, Phương Hòa cũng không hề lo lắng tới việc tai vách mạch rừng gì gì đó.
Hắn nhìn hai đứa cúi đầu, chỉ chỉ lên sofa đối diện, sau đó Tiểu Tang mới dám thành thành thật thật ngồi xuống, Lê Chấn hơi khép hờ mắt, tinh thần niệm lực như có như không xâm nhập vào ý thức của hai đứa nó, xác nhận tụi nó không có dị thường gì hết, chỉ là ý thức đã dần trở nên thành thục, sắp có dấu hiệu độc lập.
Phương Hòa nhìn Lê Chấn suy tư, hỏi một tiếng, “Có phải tụi nó bị gì không?”
Hắn lắc đầu, hắn hiện tại cũng không biết phải giải thích với Phương Hòa thế nào, hai đứa nó tình huống khác nhau, vẫn phải chờ tới khi ý thức hoàn toàn độc lập, biết biểu đạt ý muốn của bản thân thì mới nói tiếp được.
Phương Hòa thấy Lê Chấn không nói gì, chỉ nghĩ đơn giản rằng Tiểu Bạch Cầu thích dính lấy cậu, cấp bậc của nó lại cao như vậy, không chịu ảnh hưởng bởi Lê Chấn cũng là chuyện có khả năng, Phương Hòa nhìn Tiểu Bạch Cầu, duỗi móng với nó, “Chắc tích được không ít tinh hạch rồi nhỉ, mau lấy ra đây.”
Tiểu Bạch Cầu hơi hơi nghiêng đầu, Lê Chấn thu lại uy hiếp, nó lập tức đứng lên, ngạo nghễ ngồi thẳng trên vai Tiểu Tang, ngẩng đầu ưỡn ngực thể hiện sự tồn tại, mở miệng liền phun tinh hạch ra ngoài.
Phương Hòa nhìn tư thế diễu võ dương oai của nó, run rẩy khóe miệng. Nhưng mà tới khi nhìn tới tinh hạch đầy đất không ngừng nhiều lên, cậu mới sợ hãi tột độ, dẫm chân lên tay Lê Chấn ngó qua ngó lại, tinh hạch đã chất đầy đất, mà con mèo giả làm báo nào đó, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
“Tụi nó rốt cuộc đã giết bao nhiêu tang thi rồi vậy?” Đám tang thi vây thành kia có khi nào không phải do Lê Chấn ngăn cản, mà là do tụi nó giết hết rồi không?
Lê Chấn từ trong không gian lấy ra hai cái vali, nghe Phương Hòa nói, rồi nhìn thoáng qua tinh hạch dưới đất, rất nhiều, chắc hai cái vali cũng đựng không đủ.
Sau đó hắn để lại một lớn hai nhỏ trong phòng, tự mình lấy mười mấy tinh hạch ra ngoài thuê phòng thêm một đoạn thời gian, rồi quay lại cảnh cáo Tiểu Bạch Cầu, mới dẫn theo Phương Hòa lần thứ hai đi tới công hội thợ săn.
Dạo này tang thi xung quanh thành phố A cực kỳ an tĩnh, chính xác mà nói là tang thi biến dị mới đúng, chỉ cần là người ra ngoài đi săn điều sẽ phát hiện, lúc đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, tuy rằng vẫn sẽ bị tang thi bình thường tập kích, nhưng không nhìn thấy con biến dị nào, ngay từ đầu còn có người không tin, nhưng đến khi mấy tiểu đội đi săn bắt đầu ẩn ý xác nhận tin tức may mắn này, họ chẳng những thu được lượng lớn vật tư, mà còn thật sự không gặp được con tang thi biến dị nào.
Cho nên, hiện tại khu nhận nhiệm vụ của công hội thợ săn, biển người tấp nập, mỗi một tiểu đội đều nỗ lực nhận càng nhiều nhiệm vụ càng tốt, tranh thủ tăng bậc, kiếm tinh hạch.
Vì vậy, đến khi Lê Chấn ôm Phương Hòa đặt chân vào sảnh nhiệm vụ, thật ra ngay từ đầu họ cũng không làm gì gây sự chú ý cả, nhưng mà đến khi người của Công hội thợ săn đánh dấu giải thưởng cao nhất đã được nhận, tiếng cãi cọ ồn ào trong đại sảnh thoáng chốt im bặt, sau đó bên trên còn hiện lên người nhận nhiệm vụ là một tiểu đội cấp E gà mờ, bọn họ đột nhiên cười ồ lên.
Chẳng qua vừa cười xong, đã có người chửi một tiếng, “Bộ hết chỗ dùng tinh hạch rồi à.”
Mấy người bên trong đại sảnh cũng hiểu rõ, tiền thế chấp của tiểu đội cấp E thường rất cao, huống chi nhiệm vụ đó vốn đã có mức tiền rất lớn, cho nên, trong lúc nhất thời, mỗi người một tâm tư.
Mặc kệ tiếng cười nhạo hay là ánh mắt hoài nghi xung quanh, hai người hoàn toàn không để bụng, Lê Chấn thì có rất nhiều biện pháp khiến bọn họ không dám lộn xộn, mà Phương Hòa thì chỉ lo nhìn nhân viên công tác sung sướng rinh hai cái vali tinh hạch đi.
Hai cái vali chất đầy tinh hạch, dư được mười mấy viên, còn lại toàn bộ để làm tiền thế chấp, Phương Hòa đau lòng muốn chết.
Nhưng mà dù gì thì tên hay mặt của người nhận nhiệm vụ cũng không được công khai, vì vậy những người trong đại sảnh chỉ biết nhận nhiệm vụ là một tân binh với cái tên kiêu ngạo là tiểu đội Bình Minh Đầu Tiên gì gì đó, cũng không biết mặt mũi người ta thế nào, thế nên trừ những ánh hoài nghi đứng gần bọn họ, thì cũng không bị nhiều người chú ý cho lắm.
Lê Chấn ôm Phương Hòa ra khỏi công hội thợ sân, nghĩ tới số lượng thép tấm bên trên nhiệm vụ, Phương Hòa khều khều ngón tay hắn, “Xẻng hốt phân, em hơi tò mò, anh định làm cách nào vừa không bại lộ không gian, vừa để người trong công hội tiếp nhận vật tư đây?”
Hắn nhìn cậu một hồi, gãi gãi đầu mèo, “Chưa nghĩ tới, nói sau đi.”
Phương Hòa nghiêng nghiêng đầu, đẩy tay hắn ra, “Nếu đống thép tấm đó là để gia cố phòng tuyến của căn cứ thì chúng ta mau chóng nghĩ cách đi.”
Lê Chấn chọc chọc bụng cậu, “Có anh ở đây, tang thi sẽ không vây thành.”
Phương Hòa nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm, Lê Chấn đảm bảo nói, “Lần trước là ngoài ý muốn.”
Bất quá nếu đã nhận nhiệm vụ rồi, thì phải mau nghĩ ra cách, hắn ôm Phương Hòa chuẩn bị xuất phát, số lượng vật tư lớn như vậy không thể tự nhiên xuất hiện trong căn cứ được.
Chẳng qua vừa ra ngoài, Lê Chấn đã không yên tâm nổi, nghĩ tới hai đứa trong phòng thép kia, tuy rằng hắn đã cảnh cáo, nhưng ý thức độc lập của tụi nó ngày càng mạnh, lại không an phận giống mấy con tang thi biến dị khác, Phương Hòa vỗ vỗ lên tay hắn, “Yên tâm, lúc anh đi giao tiền thuê nhà em đã nói chuyện với Tiểu Bạch Cầu rồi.”
Lê Chấn nhướng mày, “Em nói gì?”
Phương Hòa không sao cả trả lời, “Có gì khó đâu, em cảnh cáo nó, nếu ra khỏi phòng thép, Tiểu Tang sẽ tự bạo ngay lập tức, thế là nó đã ngoan ngoãn nằm một cục trên đầu Tiểu Tang rồi, rõ ràng đã tin.”
Lê Chấn bật cười, Phương Hòa trong lòng hắn duỗi người, “Không tin hả? Không tin thì cá cược đi?”
Lê Chấn ôm mèo nhỏ nâng lên, nhìn cặp mắt mèo xanh biếc, “Cược gì đây?”
Phương Hòa xoay xoay tròng mắt, “Em thắng rồi nói!”
Hắn chọt chọt lên trán cậu, “Vậy thua thì không nói?”
Phương Hòa ngẩng đầu nhìn trời, Lê Chấn bật cười, ôm cậu đi từ cửa riêng ra ngoài.
Một người một mèo không có mục tiêu cố định dạo một vòng xung quanh, sau khi đem địa hình nhìn sơ lượt, Phương Hòa chỉ vào một sơn cốc, “Hay là chúng ta để đồ trong đó đi, sau đó kêu người trong căn cứ tự tới lấy?”
Cậu nói xong, cũng tự thấy ý của mình ngốc thật sự, vật tư tự dưng xuất hiện chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi.
Đợi tới khi một người một mèo vòng lại tuyến phòng thủ thứ nhất, Phương Hòa đã bị một số lượng lớn người bên trong làm cho ngây ngẩn, đợi tới khi phát hiện ra bọn họ có chút quen thuộc, cậu mới đột nhiên nhảy lên vai Lê Chấn, “Lê Chấn, mấy người này hình như quen quen?”
Hắn đương nhiên cũng để ý, “Là người trong căn cứ tạm thời ở Huyện X phía bắc, có điều hình như có chút khác.”
Nơi đó cách thành phố A khá gần, họ chạy tới đây cũng là chuyện bình thường.
“Không giống chỗ nào?” Phương Hòa tùy tiện hỏi một câu, cậu căn bản không phát hiện được gì hết.
Lê Chấn nheo mắt nhìn một lúc, “Hơn 30 người, vậy mà điều là dị năng giả, cấp bậc còn tương đối cao.”
Nghe xong câu này, Phương Hòa mới đứng dậy nhìn, xác nhận bọn họ cấp bậc thật sự rất cao, thanh niên dị năng hệ hỏa bọn họ gặp ngày nào, giờ vậy mà đã là dị năng giả cấp ba, cậu nâng vuốt che miệng, tự nhiên thấy chột dạ, mọi việc sẽ không phải vì cậu mà phát sinh ảnh hưởng đâu nhỉ.
Lê Chấn để ý tới khác thường của cậu, dời chân mèo ra, nâng cầm Phương Hòa hỏi, “Nói anh nghe, có phải đã làm việc gì rồi không?”
Phương Hòa ôm chặt lấy tay Lê Chấn, “Em đem một chút nước đổ vô miệng giếng của họ á, lúc đó không phải nguồn nước bị ô nhiễm sao, em mới thử chút chút, sau đó cũng không phát hiện dị thường gì, nên mới không nói với anh.”
Lê Chấn hít sâu, “Có ai nhìn thấy không?”
“Có một đứa nhỏ, bất quá chắc là nó không thấy em đổ nước vào trong đâu!”
Đó mới là chỗ Phương Hòa chột dạ, cậu thật sự lo mình đã gây ra rắc rối, lúc đó tốc độ cậu nhanh, nhưng cố tình vẫn bị một đứa nhỏ bắt gặp, chính là đứa nhỏ lúc hai người chuẩn bị đi thì bị nó nhìn chằm chằm đó, tới giờ cậu còn thấy sợ, không biết nó có nghe thấy cậu nói chuyện hay không.
Phương Hòa bên này thì thầm to nhỏ với Lê Chấn, mấy người ở huyện X chuẩn bị đi vào căn cứ đột nhiên xoay người, người có tốc độ nhanh cư nhiên chạy về phía Lê Chấn.
Phương Hòa hết hồn, dùng sức nắm chặt hắn, “Chúng ta mau chạy đi!”
Hắn bình tĩnh nhéo nhéo tai mèo, “Nếu không cẩn thận, tin tức truyền ra ngoài, em định chờ người ta tới bắt lấy làm đối tượng thí nghiệm hửm?”
Phương Hòa nhăn nhó, sờ sờ lỗ tai, dù Lê Chấn không dùng sức, nhưng cậu vẫn thấy tai hơi hơi nóng, hối hận muốn chết, nhưng lúc ấy tốc độ của cậu thật sự rất nhanh, không nghĩ tới còn bị một đứa nhỏ nhìn thấy!
Đợi tới khi một người dẫn đầu chạy đến trước mặt họ, trừng mắt gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm, lát sau mới vội vã lần mò bên trong quần áo, dùng dằng nửa ngày lấy ra một tờ giấy được gấp chỉnh tề.
Phương Hòa tự nhiên thấy tình hình trước mắt có chút mắc cười, nếu lại là một bức tranh vẽ y chang ông già Đinh, chắc Lê Chấn sẽ tức tới bùng nổ luôn mất.
Nhưng mà tới khi tờ giấy được mở ra, Phương Hòa mới mở to mắt, từ góc độ này dù chỉ thấy được một phần cũng đã làm cậu ngạc nhiên rồi, đó là một tấm phác thảo cực kỳ tinh tế.
Người kia cẩn thận mở giấy ra, tay trái chỉ vào người bên trong, run run rẩy rẩy nói với Lê Chấn, “Thần bảo hộ?!”
Câu này thiếu chút nữa làm Phương Hòa phụt cười, bất quá nhìn tới tờ giấy, cậu thật sự bị nó làm cho khiếp sợ, vẽ rất có tâm!
Lê Chấn lúc đó tuy rằng đã che chắn kỹ càng, nhưng dáng người và thần thái lơ đãng đó quả thật giống y như đúc, quan trọng nhất là, bên trong còn có Phương Hòa, ngồi xổm trên vai hắn, mèo nhỏ trắng đen đuôi đặt lên cổ người đàn ông, thật sự thích quá trời, chưa có ai vẽ cậu đẹp tới như vậy đâu.
Lúc này trước mặt hai người đã tụ tập hơn 30 cá nhân, trong số đó còn có đứa nhỏ mà Phương Hòa đã nhìn thấy, nó chỉ vào cậu nói, “Mèo, chính là con mèo đó! Chú Dương, mắt cháu tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”
Người cầm bức tranh kia đưa tay vỗ vỗ lên đầu nó, “Thiên lý nhãn của Tiểu Huy thật lợi hại.”
Sau đó, dưới tình huống Lê Chấn còn đang suy xét xem có nên xóa bớt ký ức của bọn họ hay không, hơn 30 người trước mắt đã bùm bụp quỳ xuống.