Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới
Chương 52
Lần này, Tiêu Niên ngủ thật lâu, thật lâu.
Nửa đêm có tỉnh một lần, vừa mở mắt liền cảm giác được hơi thở quen thuộc bên người, Tiêu Niên thậm chí cảm thấy bọn họ là đang ở nhà.
Sau lại tỉnh lại lần nữa, đã là ban ngày.
Mà lý do cậu tỉnh lại, là vì cái mũi ngứa.
Tại sao cái mũi bị ngứa à, là vì Lục Tri Chu đang sờ cậu.
“Làm gì vậy.” Tiêu Niên khẽ nhíu mày, kéo chăn trùm cả người lại.
Lục Tri Chu cách tấm chăn chuẩn xác bắt được mặt cậu, nhẹ nhàng niết một cái: “Tiêu heo heo.”
Tiêu Niên giọng ồm ồm: “Anh mới heo.”
Lục Tri Chu: “Tiêu heo heo khóc nhè.”
Tiêu Niên nở nụ cười: “Làm gì a, mới sáng sớm.”
Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng: “11 giờ rưỡi sáng sớm.”
Tiêu Niên bấy giờ mới từ trong chăn lộ ra đôi mắt: “Đã 11 giờ rưỡi rồi?”
Lục Tri Chu: “Đúng vậy, Tiêu heo heo.”
Tiêu Niên xốc chăn lên nhìn, vị Lục Tri Chu này đã thay quần áo, sửa soạn thỏa đáng.
“Đừng bảo là anh trộm ăn sáng một mình đấy?” Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu nói: “Không chỉ có ăn sáng xong, còn mở họp sớm, viết hai trang luận văn, cũng giúp em thu dọn quần áo vứt xuống đất hôm qua rồi.”
Bao nhiêu lời muốn nói trong bụng đều bị Tiêu Niên nghẹn lại.
Cậu sâu sắc hoài nghi Lục Tri Chu có thuật đọc tâm Tiêu Niên, nếu không sao hắn lại biết Tiêu Niên sẽ giận lẫy sau khi hắn nói đã ăn sáng chứ, mà ăn sáng lại không chịu gọi cậu, quá đáng.
Giờ thì tốt rồi, giận lẫy cái rắm ấy, mày ngoại trừ biết ngủ thì còn biết cái gì?
“Biết rồi, biết rồi.”
Tiêu Niên nhấc chân đá chăn ra, hôn lên má Lục Tri Chu một cái, rồi vọt vào phòng tắm.
Thầy Lục cần mẫn của chúng ta đã dọn dẹp xong mọi thứ rồi.
Hôm nay, tâm tình tốt đẹp bắt đầu từ lúc 11 giờ rưỡi cũng không muộn.
Đang đánh răng, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vì thế lại ấn mở tài khoản của Lục Tri Chu.
Sau đó, cậu trực tiếp chụp hình lại toàn bộ giao diện.
Cũng không ẩn giấu, trực tiếp cài đặt thành hình nền trò chuyện, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
Ai bảo cậu là ngoài thế tục của người nào đó chứ.
Rửa mặt xong ra ngoài, Lục Tri Chu đã không ở trong phòng, Tiêu Niên nhìn quanh, phát hiện hắn đi ra ban công.
Cậu lặng lẽ đi qua, thấy thầy Lục bận rộn của chúng ta lại mở ra máy tính, đang xử lý vài thứ mà Tiêu Niên xem không hiểu.
“Đang bận à.” Tiêu Niên từ phía sau tới gần.
Lục Tri Chu không có quay đầu, lại qua khoé mắt chuẩn xác bắt lấy tay của Tiêu Niên: “Một lát thôi.”
Tiêu Niên: “Không sao đâu, anh làm của anh đi.”
Lục Tri Chu không dời mắt khỏi máy tính: “Đói à?”
Tiêu Niên: “Không đói.”
Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, động tác trên tay lại là kéo Tiêu Niên qua một chút, dùng mu bàn tay của Tiêu Niên dán lên mặt mình.
Lúc làm chuyện này, người này còn đang nghiêm túc làm việc.
Tiêu Niên đã từng nghe nói, khi một người chuyên chú làm một việc nào đó rất dễ theo bản năng mà làm một vài việc vặt vãnh, giống như lúc gọi điện thoại sẽ cầm cái gì đó ở trong tay đùa nghịch vậy.
Cũng giống như lúc Lục Tri Chu làm việc sẽ đưa tay đùa nghịch Tiêu Niên.
Tiêu Niên rất không ngại trở thành việc vặt vãnh của Lục Tri Chu, cậu rất thích ở bên cạnh Lục Tri Chu khi hắn đang làm việc.
Nhưng không được bao lâu, Lục Tri Chu cần dùng cả hai tay, vì vậy hắn buông Tiêu Niên ra.
Tiêu Niên không rời đi, cũng không quấy rầy, cậu an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn.
Tuy rằng xem không hiểu, nhưng lại đặc biệt chăm chú, xem Lục Tri Chu ở trên máy tính vẽ đường tuyến, đánh dấu, ký hiệu.
Vẽ xong một cái tuyến đỏ, Lục Tri Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên: “Uhm?”
Lục Tri Chu cười cười: “Em ngoan thật.”
Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu cười.
Lục Tri Chu tiếp tục công việc, cũng hỏi Tiêu Niên: “Muốn ngồi lên đùi anh không.”
Nếu Lục Tri Chu đã mời, Tiêu Niên nào có đạo lý từ chối.
Tiêu Niên đến gần Lục Tri Chu, Lục Tri Chu liền vươn tay, ôm eo Tiêu Niên kéo qua.
Tiêu Niên vốn không nghĩ tới sẽ nói gì đó, Lục Tri Chu lại tự mình giải thích một câu: “Như vậy hiệu suất càng cao.”
Tiêu Niên bật cười: “Tốt nhất là vậy.”
Lục Tri Chu kéo Tiêu Niên lại gần một chút: “Thật đó.”
Lục Tri Chu nói một lát thật đúng là chỉ một lát, Tiêu Niên ngồi còn chưa có ấm mông đâu, đã thấy Lục Tri Chu ấn nút save, tắt giao diện.
“Xong rồi?” Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu: “Ừ.”
Nhưng Lục Tri Chu cũng không có thả Tiêu Niên đi, mà là mở ra phần mềm nghe nhạc trên máy tính.
Tiêu Niên nhìn bài hát trên màn hình: “Sao chỉ có một bài thế.”
Lục Tri Chu: “Buổi sáng mới tải xuống.”
Trên màn hình là cái gì à, là ca khúc nhạc nền《 Tím 》 mà hôm qua Tiêu Niên dùng trong cuộc thi đấy.
Tiêu Niên thầm cười một chút: “Anh tải cái này làm gì?”
Lục Tri Chu: “Nghe.”
Tiêu Niên nhấp môi, quay đầu nhìn Lục Tri Chu.
Cậu đương nhiên biết tải xuống là để nghe.
“Nghe để làm gì.” Tiêu Niên sờ soạng mái tóc màu tím của mình: “Không bằng để vũ vương nhảy cho anh một khúc.”
Giọng vừa dứt, Tiêu Niên liền nghe thấy tiếng nhấp chuột, sau đó, cậu nghe thấy khúc nhạc dạo của《 Tím 》 mà cậu đã nghe 800 lần.
Tiêu Niên dẫm lên nhịp điệu, đẩy Lục Tri Chu ra, theo âm nhạc đứng lên.
Nhưng cậu cũng không nhảy hết mình, cùng tối hôm qua hoàn toàn khác nhau, Lục Tri Chu đã nhìn ra.
Lục Tri Chu dứt khoát cũng đứng lên, Tiêu Niên đang nhảy múa lập tức nhảy tới bên cạnh Lục Tri Chu, sau đó đỡ vai Lục Tri Chu, cho hắn một cái đỉnh hông.
Đỉnh xong liền ngại ngùng, ghé vào vai Lục Tri Chu nở nụ cười.
“Vũ vương nhà anh dã như vậy.” Lục Tri Chu nói lại ôm eo Tiêu Niên.
Quá nhỏ, cho nên một bàn tay là đủ rồi.
Tiêu Niên cười một tiếng, cũng không nhảy, nâng bàn chân trần đạp lên dép lê của Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”
Vừa lúc bên cạnh chính là lan can, Lục Tri Chu liền đẩy Tiêu Niên, đè cậu ở phía trên.
Tiêu Niên hai mắt cong cong, khóe miệng đều là cười, mái tóc màu tím nhạt dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng, trông khuôn mặt cậu càng trắng.
Hai bên má lại ửng hồng, còn có hai cánh môi kia.
Vừa lúc vang lên một nhịp điệu, Lục Tri Chu cúi đầu.
Nhưng Tiêu Niên lại ngẩng đầu.
Không để Lục Tri Chu thực hiện được, Tiêu Niên thè lưỡi.
Nhưng Lục Tri Chu cũng không từ bỏ, nếu Tiêu Niên ngửa đầu, hắn đơn giản lại cúi đầu xuống, hôn lên hầu kết của Tiêu Niên.
Trong nháy mắt, hầu kết của Tiêu Niên từ môi dưới của Lục Tri Chu lăn đến môi trên, lại từ môi trên lăn về chỗ cũ.
“Ha ha, ngứa quá.” Tiêu Niên muốn đẩy Lục Tri Chu ra.
Lục Tri Chu không bỏ, còn há mồm khẽ cắn một cái.
Tiêu Niên càng cười: “Lục Tri Chu!”
Lục Tri Chu lúc này mới ngẩng đầu lên, hắn hỏi Tiêu Niên: “Vẫn chưa đói bụng?”
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Đói bụng anh lấy cái gì đút em ăn?”
Lục Tri Chu lập tức liền nghe hiểu, không khách khí mà ở trên cổ cậu khẽ mút một ngụm: “Tiểu sắc lang.”
Tiêu Niên dỗi trở về: “Anh lão lưu manh.”
Lục Tri Chu vậy mà nói: “Là anh.”
Tiêu Niên: “Em đây…” Cậu chợt ngừng một chút: “Em mới không phải, anh là lão lưu manh, anh là lão sắc lang, anh là lão già dê, toàn là anh hết.”
Lục Tri Chu cười cười: “Được, đều là anh.” Hắn thuận thế lại nói: “Trở về cho em ăn.”
Tiêu Niên cũng cười.
Thật là một vị giáo sư đại học không có dục vọng thế tục, thành thật lại đứng đắn.
Hai người đều không vội.
Tiêu Niên dựa vào lan can ôm Lục Tri Chu, cả người đều dính ở trên người hắn, Lục Tri Chu cũng ôm lấy eo cậu, một cái tay khác lại đặt sau lưng cậu, đi theo nhịp điệu nhích tới nhích lui.
“Cho nên anh là trộm thương lượng với Tiểu Ngọc lại đây?” Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu: “Ừ.”
Tiêu Niên ‘hừ’ một tiếng: “Lên kế hoạch hồi nào?”
Lục Tri Chu: “Tối hôm em đi.”
Tiêu Niên: “Giấu kỹ như vậy, em chẳng phát hiện gì hết.” Cậu cười cười: “Ghê ghớm a, Lục Tri Chu tiên sinh.”
Lục Tri Chu: “Còn không phải là vì tạo niềm vui cho cậu bạn nhỏ của anh.”
Tiêu Niên vui vẻ đến mức suýt cười to ra tiếng.
Ngạc nhiên thật, Lục Tri Chu lại như vậy nữa chứ.
Chờ bài hát này kết thúc, hai người rất ăn ý mà tách ra.
Trở lại phòng, Tiêu Niên nhân lúc Lục Tri Chu đang thu dọn hành lý, lặng lẽ lấy ra một thứ từ trong vali của mình, nhỏ giọng đi đến bên cạnh hắn.
“Lục Tri Chu, anh biết thành phố B nổi tiếng nhất về cái gì không?”
Lục Tri Chu lắc đầu: “Cái gì?”
Tiêu Niên: “Đồ thủ công.”
Lục Tri Chu hình như là mới nhớ ra, gật gật đầu: “Có nghe nói.”
Tiêu Niên: “Tèng teng.”
Cậu cười cười, xoè lòng bàn tay, đưa đồ vật trên tay qua: “Cho anh.”
Lục Tri Chu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới cầm lấy.
Tiêu Niên hỏi: “Biết cái này không?”
Lục Tri Chu cười: “Đương nhiên.”
Đương nhiên là biết, chính là hình avatar của Lục Tri Chu, mấy cái hạt kia đấy.
Lần này, cái hạt trong hình avatar là lập thể, bên ngoài là viên cầu thuỷ tinh, bên trong là bầu trời đêm đầy sao, là vật trang sức.
Tiêu Niên không xác định thứ này có đúng không, cậu nhấp môi, cẩn thận nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu rất nghiêm túc ngắm nhìn trong chốc lát: “Em làm?”
Tiêu Niên: “Một nửa đi, phần đơn giản là em làm, phần phức tạp thì do nghệ nhân làm.”
Cậu nghĩ nghĩ lại nói: “Em thấy nếu anh dùng nó làm hình avatar thì chắc là thích nó lắm, nên em làm.”
Lục Tri Chu nhìn vào mắt Tiêu Niên, chậm rãi nở nụ cười.
Cũng chậm rãi nói: “Rất tinh xảo, anh rất thích.”
Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng, cười rộ lên: “Thích là tốt rồi.” Cậu tới gần một chút: “Em sợ tìm sai, tìm không đúng chứ.”
Lục Tri Chu: “Không sai.” Hắn nói xong lại kéo Tiêu Niên qua, nhẹ nhàng chạm lên môi Tiêu Niên: “Anh rất thích, cảm ơn.”
Nói hai lần, vậy chắc là thật sự rất thích.
Tiêu Niên trong lòng vui vẻ, không uổng công tay cậu bị mài trầy da, mài ra kén, còn thức đêm làm cái này, thứ này lại quá nhỏ, thật sự khó làm.
Chuyện đã xong, thời gian liền trở lại sinh hoạt hằng ngày.
Lục Tri Chu thu dọn hành lý của hắn, Tiêu Niên cũng thu dọn hành lý của mình, hai người lại kiểm tra thời gian bay, Lục Tri Chu lại lấy giấy chứng minh của Tiêu Niên đặt chung với nhau, hai người liền rời khỏi khách sạn.
Hôm nay, điện thoại của Tiêu Niên vẫn là một tràng tin nhắn chúc cậu giành giải á quân.
Tiêu Niên suýt thì biến thành máy tự động trả lời, cũng đồng ý đám bạn đang ồn ào bảo lúc về nhất định phải mời cơm.
Đang lúc trò chuyện, điện thoại của Tiêu Niên đột nhiên vang lên tiếng chuông riêng biệt.
Lúc đó cậu đang ở trên xe, nghe thấy tiếng chuông này, Lục Tri Chu không khỏi xoay đầu qua.
Tiêu Niên gật đầu: “Là mẹ em.”
Nói xong, cậu liền bắc máy: “Hello a.”
Mẹ cậu ở bên kia cười rộ lên: “Tâm tình không tồi nha.”
Tiêu Niên: “Chứ sao, mẹ không biết ngày hôm qua con trai mẹ làm được chuyện lớn gì.”
Mẹ: “À à à, chúc mừng con trai, ba con cũng chúc mừng con đấy.”
Tiêu Niên hiếm lạ mà ‘ha’ một tiếng: “Mẹ biết rồi?”
Mẹ: “Chuyện lớn như vậy, sao mẹ có thể không biết?”
Tiêu Niên: “Mặt trời mọc ở đâu vậy, mẹ lại chúc mừng con?”
Mẹ: “Ừ, đúng vậy, chúc mừng con.” Bà lại nói: “Giải thưởng lớn như vậy, chúng ta chuẩn bị mua quà cho con đấy, con cứ chọn đi.”
Tiêu Niên nhìn sang Lục Tri Chu: “Thiệt hay giả?”
Cũng không phải là quà hay gì, mà là mẹ cậu quá đột nhiên.
Mẹ: “Này mà giả cái gì.”
Tiêu Niên: “Tại sao ạ?”
Mẹ: “Ba mẹ chúc mừng con trai thì có gì mà tại sao.”
Tiêu Niên vẫn là không tin: “Hai người chắc không phải lại muốn nhờ con chuyện gì đấy chứ.”
Mẹ: “Mẹ là mẹ ruột con đấy.”
Tiêu Niên nở nụ cười.
Đầu óc trống rỗng, vì thế tùy tiện nói: “Nới thêm căn phòng trong phòng con.”
Mẹ: “Được.”
Tiêu Niên kinh ngạc: “Thật hay giả?”
Mẹ: “Thật.”
Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng: “Tự nhiên được thương mà sợ đó mẹ, mẹ bị ai uy hiếp hả?”
Mẹ: “Vậy có muốn hay không?”
Tiêu Niên thật đúng là: “Tạm thời không cần, con không phải có một căn sao, cần nhiều như vậy làm gì.”
Mẹ: “Căn kia nhỏ, còn là nhà cũ của chúng ta trước kia, con cao quý như vậy có thể ở được mấy ngày?”
Tiêu Niên cười: “Ý gì đây? Con không có chỗ để ở ạ?”
Mẹ: “Đến lúc đó con dọn ra khỏi nhà tiểu Lục, con còn muốn về nhà ở sao?”
Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Mẹ đúng là có chút hiểu con a.”
Mẹ: “Ngày tháng không ai quản thoải mái chứ?”
Tiêu Niên nghẹn một hồi.
Thoải mái là thoải mái, không ai quản thì thôi dẹp đi.
Hiện tại, Lục Tri Chu quản cậu còn nghiêm hơn cả mẹ cậu ấy, con trai ngài đã cai rượu, thôi cuộc sống về đêm rồi, ngài tin không?
Tiêu Niên lười nhác ‘a’ một tiếng, nằm lên đùi Lục Tri Chu: “Đúng vậy, dọn ra khỏi nhà Lục Tri Chu rồi đi đâu sống đây? Ai sẽ thu nhận con đây.”
Nói đến rất là cố tình, không biết là nói cho Lục Tri Chu nghe hay là nói cho mẹ cậu nghe nữa.
Lục Tri Chu biểu hiện chính là nắm cằm Tiêu Niên.
Mà mẹ cậu lại nói: “Con mà lại không có người thu nhận? Vẫy vẫy tay không phải là một đám sao.”
Tiêu Niên: “Sao mà giống nhau được ạ.”
Mẹ cậu nói: “Nếu không con lại mặt dày mày dạn ăn vạ nhà tiểu Lục đi.”
Tiêu Niên cười: “Đây là ngài, là người làm mẹ nên nói ra sao?”
Mẹ: “Được rồi, không nói giỡn với con nữa, thi đấu kết thúc rồi cũng không có việc gì đi, tại con mà bữa cơm với Lục tổng bị kéo dài mấy ngày rồi đấy.”
Tiêu Niên: “À.”
Mẹ: “Tối nay hay tối mai chọn một cái đi.”
Tiêu Niên: “Tối nay không rảnh, tối mai đi ạ.”
Mẹ: “Được.”
Nói xong liền cúp máy, không hổ là mẹ cậu.
Mà Lục Tri Chu biết điện thoại đã cúp máy, giây tiếp theo lại nắm cằm Tiêu Niên.
Tiêu Niên bởi vậy mà nói chuyện mơ hồ: “Làm gì, làm gì.”
Lục Tri Chu buông Tiêu Niên ra, cúi đầu hỏi cậu: “Muốn dọn đi?”
Tiêu Niên chưa nói là phải: “Lý do để ở lại là gì đây?”
Lục Tri Chu: “Lý do gì cũng được, chỉ cần em nguyện ý.”
Tiêu Niên cười rộ lên: “Nhưng mà tụi mình đang trộm yêu đương đó.”
Tiêu Niên lại xít xoa một tiếng: “Mẹ em kỳ lạ thật, vậy mà lại chính thức chúc mừng em đạt giải.”
Lục Tri Chu nói: “Nghĩa là bà đã tiếp nhận chuyện em rất ưu tú.”
Tiêu Niên nhướng mày: “Phải không?”
Lục Tri Chu: “Ừ.”
Lục Tri Chu hỏi: “Tối nay em có chuyện gì?”
Tiêu Niên trả lời: “Làm tình với anh đó.”
Có lẽ là Lục Tri Chu không nghĩ tới sẽ là câu trả lời này, lập tức bật cười.
Tiêu Niên còn vô tội mà nhìn Lục Tri Chu: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lục Tri Chu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Niên không biết vị Lục giáo sư đây là dành bao nhiêu thời gian để đến đây.
Vừa tới nhà ăn, mới ăn cơm được một nửa, hắn đã nhận cuộc điện thoại, lại mở máy tính ra.
Có người phải làm việc, Tiêu Niên tự nhiên làm người câm.
Nhưng dù là vậy, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Tiêu Niên.
Từ lúc nhận được bó hoa kia tối hôm qua, cho đến bây giờ cảm xúc của Tiêu Niên vẫn là lơ lửng giữa không trung.
Đến nỗi, Lục Tri Chu tùy tiện nói cái gì đó cũng có thể chọc cậu cười ha ha.
Nhưng Tiêu Niên không nghĩ tới, tâm tình tốt đẹp của cậu rất nhanh liền biến mất.
Lục Tri Chu bận rộn được hai phút, điện thoại của Tiêu Niên rung lên một cái, cậu cầm lên xem, thấy trên màn hình biểu hiện người gửi tin nhắn là Trịnh Lĩnh.
Tiêu Niên lập tức nhíu mày lần đầu tiên của hôm nay.
Trịnh Lĩnh chỉ nhắn hai chữ: “Tiêu Niên”
Tiêu Niên trả lời cậu ta: “?”
Tiêu Niên: “Có việc?”
Trịnh Lĩnh: “Không phải cậu thích Phùng Xuyên sao? Sao lại cùng thầy Lục ở bên nhau?”
Trịnh Lĩnh: “Đùa vui lắm à?”
Tiêu Niên cảm thấy buồn cười: “Con mắt nào của cậu thấy tôi thích Phùng Xuyên?”
Tiêu Niên: “Tôi với ai ở bên nhau có liên quan gì tới cậu?”
Trịnh Lĩnh: “Cậu thật thô tục.”
Tiêu Niên: “?”
Trịnh Lĩnh: “Cậu mà xứng với thầy Lục sao?”
Trịnh Lĩnh: “Ăn chơi đàng điếm, không biết tại sao thầy Lục lại bị cậu mê hoặc nữa.”
Tiêu Niên còn chưa kịp nói gì, Trịnh Lĩnh đã gửi hai đường link qua.
Là đường link dẫn tới một cái app mà Tiêu Niên không biết, bài thứ nhất tên là “Chướng ngại vật trên đường chắn đường ai, chính là chắn đường của tôi”, phía dưới tóm tắt là “Lục Tri Chu x Chương Vũ”
Cái thứ hai là “Chướng ngại vật trên đường bảng danh dự & ăn kẹo chi tiết”, tóm tắt: Hiểu đều hiểu, ăn tới ăn.
Trịnh Lĩnh: “Cậu nhìn thầy Chương rồi tự nhìn lại cậu đi.”
Trịnh Lĩnh: “Cậu chỗ nào có tư cách đứng ở bên cạnh thầy Lục.”
Tiêu Niên lập tức táo bạo.
Thô tục đúng không?
Tiêu Niên: “Con mẹ cậu có bệnh thì đi khám đi.”
Tiêu Niên: “Nhanh tới bệnh viện khám mắt khám não, có phải là bị thối rữa rồi không.”
Tiêu Niên: “Lục Tri Chu nguyện ý ở bên tôi thì có liên quan gì con mẹ cậu, rảnh quá thì súc miệng cho sạch đi, đừng có ra ngoài hôi thối người khác.”
Nói xong, cậu liền kéo đen Trịnh Lĩnh.
Cái thứ gì vậy.
Tiêu Niên rất muốn quăng điện thoại lên bàn, nhưng cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Tri Chu đang làm việc.
Tiêu Niên nuốt một hơi vào bụng, chậm rãi đặt điện thoại lên bàn.
Đúng lúc này, Lục Tri Chu ngẩng đầu lên.
Tiêu Niên biết đây là thói quen của Lục Tri Chu, mỗi lần Tiêu Niên ở bên cạnh chờ hắn làm việc, Lục Tri Chu thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn cậu.
Vì thế, Tiêu Niên lập tức nhìn Lục Tri Chu cười một cái.
Không biết nụ cười này trông thế nào mà Lục Tri Chu lại khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tiêu Niên nghi hoặc: “Cái gì làm sao vậy?”
Lục Tri Chu nhìn thức ăn trên bàn, có lẽ là không phát hiện ra có cái gì không thích hợp, hỏi Tiêu Niên: “Không ăn nữa?”
Tiêu Niên: “Không ăn.”
Lục Tri Chu: “No rồi sao?”
Tiêu Niên: “No rồi.”
Lục Tri Chu gật gật đầu, lại vẫy tay với Tiêu Niên: “Lại đây, ngồi bên cạnh anh.”
Tiêu Niên dạ một tiếng rồi đi qua ngồi.
Vừa ngồi xuống, Lục Tri Chu sờ sờ đầu Tiêu Niên rồi tiếp tục làm việc, cũng nói với Tiêu Niên rằng: “Sắp xong rồi.”
Tiêu Niên: “Không sao, còn có thời gian.”
Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng.
Nhưng hiện tại, Tiêu Niên lại không giống như lúc sáng, nghiêm túc nhìn Lục Tri Chu làm việc.
Cậu nhìn sườn mặt của Lục Tri Chu, nhìn bàn tay của Lục Tri Chu, lại nhìn sang máy tính của Lục Tri Chu.
Cuối cùng, cậu vẫn là không nhịn được ấn vào đường link mà Trịnh Lĩnh gửi cho cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!