Chạm Đuôi - Chương 71: Làm rõ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Chạm Đuôi


Chương 71: Làm rõ (1)


Ban đêm lái xe xuống núi quá nguy hiểm nên hai người đành dựa vào nhau ngủ trong xe một đêm.

Sáng hôm sau Lý Dương Kiêu bị ánh mặt trời đánh thức. Mặt trời sau một đêm tích tụ sức lực đã tràn đầy năng lượng, vừa mới lộ diện đã chói chang lóa mắt. Cho dù trên cửa sổ xe dán màng che phản quang cường độ cao, cũng không ngăn được ánh nắng đằng đằng sát khí này.

Lý Dương Kiêu dụi dụi mắt, hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra ngoài.

Không khí buổi sáng ở ngoại ô mang theo hơi thở sương ẩm ướt, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim hót líu lo, càng làm nổi bật hoàn cảnh này sơn cốc tịch mịch.

Nghĩ đến chuyện ngày mới lại một lần nữa bắt đầu, lập tức phải đi ra ngoài đối mặt với những lời ngợi ca như thủy triều và, nước bẩn và sự chất vấn, Lý Dương Kiêu liền cảm thấy đau cả đầu.

Biến hóa xảy đến với y mấy ngày nay, có nói là nghiêng trời lệch đất cũng không quá đáng. Mấy ngày trước khi không có việc gì y còn thích lướt Weibo xem bình luận của fan, mấy ngày nay dĩ nhiên không dám mở Weibo ra nữa rồi.

Lý Dương Kiêu mò mẫm tìm điện thoại di động, tìm trái phải nửa ngày, mới nhớ ra tối hôm qua nó bị ném xuống dưới ghế. Y vừa ngồi xổm xuống muốn mò điện thoại thì Trì Minh Nghiêu cũng mở mắt ra. Cơn buồn ngủ đặc sệt, hắn khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Lý Dương Kiêu duỗi tay là lấy được điện thoại di động, ngồi xổm xuống mở màn hình ra xem thử rồi nói: “Sáu giờ hơn.”

Trì Minh Nghiêu đặt tay lên đỉnh đầu Lý Dương Kiêu, tiện tay xoa hai cái, làu bàu nói không rõ: “Sớm vậy hả…”

Lý Dương Kiêu gập một chân nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay mở hòm đựng đồ ra, tiện tay lấy ra một chai nước súc miệng còn chưa mở, ngồi lại chỗ rồi bảo: “Vậy anh ngủ thêm một lát đi.”

Trì Minh Nghiêu đưa tay kéo y vào trong ngực, cọ cọ mặt lên tóc y, nghiễm nhiên giống như một bệnh nhân ADHD*, không ngừng táy máy dù chỉ một giây. Lúc thì đưa tay sờ tóc y, lúc thì lại nhéo cằm y. Lý Dương Kiêu ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm thế nào thì làm, trong đầu không nhịn được bật ra một suy nghĩ: May mà mình không sửa mặt, bằng không bây giờ đã bị vặn cho biến dạng rồi.

(*) ADHD: Rối loạn tăng động giảm chú ý

Hai người kì kèo chán ngắt hết nửa giờ, mới cầm hai chai nước khoáng xuống xe. Một người rót nước, người kia té nước rửa mặt, sau đó ướt sũng rồi mới trở lại xe, định lái xe xuống núi.

Vào thu, ánh nắng mặt trời vẫn xán lạn rực rỡ như dạo trước, nhưng nhiệt độ lại không thể so được với mùa hè nóng bỏng.

Vừa ngồi lên ghế lái, Lý Dương Kiêu đã bị ánh mặt trời chói phải nhéo cả mắt lại, y đưa tay hạ tấm che nắng trên đỉnh đầu xuống, chợt nhớ tới cảnh tới nơi này lần trước. Khi đó đang lúc hoàng hôn, mây hồng đỏ cam nhuộm hơn phân nửa bầu trời, hoàn toàn khác với cảnh trí trước mắt.

“Em nhớ.” Lý Dương Kiêu đánh lái quành đầu xe: “Lần trước anh có nói anh từng vẽ chỗ này nhỉ?”

Trì Minh Nghiêu gật đầu bảo: “Từng vẽ, có điều là chuyện từ lâu lắm rồi, vẽ lúc trồng cái cây kia.”

“Bán rồi.” Trì Minh Nghiêu nói: “Nếu em muốn xem tranh, sau này anh sẽ vẽ lại cho em một bức.”

“…… Bán rồi?” Lý Dương Kiêu có phần ngạc nhiên, Minh Thái lắm tiền nhiều của, chẳng lẽ trước kia Trì Minh Nghiêu còn cần dựa vào việc bán tranh kiếm tiền tiêu vặt sao? Y tiếp tục hỏi: “Bán được bao nhiêu tiền vậy?”

“Không nhớ rõ lắm.” Trì Minh Nghiêu mở cửa sổ xe ra hết cỡ: “Tầm hơn một triệu.”

Lý Dương Kiêu hít sâu một hơi: “…” Mình thức khuya dậy sớm quay “Nếu Mây Có Biết” hơn ba tháng, cũng chỉ kiếm được hơn một triệu, còn là trước thuế nữa!

Trì Minh Nghiêu thấy y không có phản ứng, cũng cười như không cười quay sang nhìn y: “Nhiều hả?”

Lý Dương Kiêu hắng giọng tỏ vẻ bình tĩnh: “Sếp Trì, anh có biết có một câu cực kỳ thích hợp để hình dung anh bây giờ không?”

“Hả? Gì vậy?” Trì Minh Nghiêu không biết xấu hổ xin được chỉ bảo.”

Lý Dương Kiêu nghiêm trang nói: “Tẩm ngẩm làm màu mà đấm chết voi.”

Trì Minh Nghiêu bị chọc cũng phải bật cười: “Thật ra lúc ấy anh cũng ngạc nhiên sao lại bán được giá cao như vậy.”

Lý Dương Kiêu nói: “Anh nói câu này càng đúng mùi hơn rồi đấy.”

Trì Minh Nghiêu lại phì cười, mới nói: “Thật mà. Chẳng qua chắc là bạn bè trong giới kinh doanh của ba anh tậu về thôi. Móc nối với lợi ích thương mại, không thì làm sao có thể đáng nhiều tiền như vậy được. Nếu không có tầng quan hệ này, bán một ngàn chưa chắc người ta đã thèm.”

“Vậy cũng không đâu, em thèm mà. Có điều, hình như bán được nhiều tiền như vậy, anh cũng không vui lắm.”

“Có gì đáng để vui đâu. Lúc ấy bán đấu giá không ai nói cho anh biết, đến khi về nước mới phát hiện bức tranh đã không còn, còn tức giận suốt một thời gian dài. Vốn định mua lại, sau rồi lại ngại phiền toái, nên cũng mặc kệ luôn. Bây giờ ngẫm lại, còn hối hận lúc ấy không mua lại, bây giờ thì không biết bức tranh đó ở đâu nữa rồi.”

Lý Dương Kiêu nhận ra cảm xúc tiếc nuối hiện lên trên khuôn mặt hắn, bèn an ủi: “Nếu sau này không tìm được thì em sẽ quay lại đây cùng anh, vẽ lại một bức giống y hệt.”

So với đường đêm lúc đến, tầm nhìn ban ngày sáng sủa, xe cũng dễ lái hơn nhiều. Nhưng đến đoạn đường nguy hiểm nhất, Trì Minh Nghiêu vẫn đặt tay lên vô lăng, giúp Lý Dương Kiêu kiểm soát phương hướng.

Khi Hứa Vân Sơ gọi điện thoại tới, xe đã xuống núi hẳn, đang băng bang trên con đường rộng lớn. Trì Minh Nghiêu nói với đầu dây bên kia: “Sếp Hứa cuối cùng cũng chịu về rồi sao?… À, bạn trai tôi… Nghệ sĩ không được phép yêu đương? Ai nói, vậy Lương Tư Triết là như thế nào đấy?……”

Bạn trai, Lý Dương Kiêu đỡ bánh lái ngẫm nghĩ, sau này mình cũng là người có bạn trai rồi.

Y phần nào vỡ lẽ tại sao Trì Minh Nghiêu cứ thích dẫn mình đến công ty rồi. Loại yêu thích thích mãnh liệt tràn trề này dường như chỉ có có thể dịu đi sau khi chiếu cáo với thiên hạ mà thôi.

“Thì ra những người khoe ân ái kia đều có tâm trạng như vậy. Lý Dương Kiêu bỗng tỉnh ngộ, cảm giác như mình lại mở khóa thêm được một bí ẩn lớn của đời người.

Trì Minh Nghiêu cúp điện thoại, nói với Lý Dương Kiêu: “Buổi chiều dẫn em đi gặp Hứa Vân Sơ.”

Lý Dương Kiêu lái xe, lập tức quay sang nhìn hắn, giọng y có phần kinh ngạc: “Người đại diện của tiền bối Lương Tư Triết?”

“Tiền bối…” Trì Minh Nghiêu lặp lại hai chữ này, cười bảo: “Em nói cứ như thể Lương Tư Triết là một người làm nghệ thuật lão làng tài đức vẹn toàn vậy.”

Lý Dương Kiêu coi Lương Tư Triết là thần tượng, không biết đã lôi tác phẩm của anh ta ra nghiền ngẫm, nghiên cứu bao nhiêu lần rồi nên đương nhiên cũng không dám thất lễ chuyện xưng hô. Y xấu hổ giải thích: “Ảnh đế toàn năng, tự nhiên đã là tiền bối rồi.”

(*) Nguyên văn “三栖” chỉ những nghệ sĩ phát triển toàn diện ở ba mảng điện ảnh, truyền hình, âm nhạc

Trì Minh Nghiêu âm thầm tung ra một quả bom hạng nặng: “Vậy nếu để cho em ký hợp đồng với phòng làm việc của tiền bối, em có sẵn lòng không?”

Giọng Lý Dương Kiêu chuyển từ kinh ngạc sang sửng sốt: “… Nghiêm túc đấy hả?”

Trì Minh Nghiêu lại bị giọng điệu y chọc cười: “Anh đã lừa em bao giờ chưa.”

Lý Dương Kiêu bị tin tức đột ngột này nổ cho suýt nữa không cầm chắc được vô lăng, chỉ có thể rà phanh giảm tốc độ xuống, lắp bắp hỏi: “Cho nên, em, sau này em có thể hợp tác cùng tiền bối Lương Tư Triết?”

“Bộ khó lắm hả?”

“Em thấy với trạng bây giờ của em mà lái xe hơi bị nguy hiểm.” Lý Dương Kiêu hít sâu một hơi rồi thở ra, lẩm bẩm: “Bĩnh tĩnh, bình tĩnh nào.”

“Vậy nếu anh nói, Lương Tư Triết từng xem tác phẩm của em, hơn nữa còn cảm thấy em diễn không tệ, em sẽ như thế nào nhỉ?”

“……!!!” Lý Dương Kiêu chỉ cảm thấy Trì Minh Nghiêu đang đùa với lửa, tin tức nổ liên tiếp này sao có thể nói trên đường cái, muốn chết vì tình thật đấy à!

Trì Minh Nghiêu nghiêng mặt sang nhìn y: “Nếu em còn không tem tém biểu cảm trên mặt em lại, thì bạn trai em sắp sửa gato với thần tượng của em rồi đấy.”

Lý Dương Kiêu lập tức giơ một tay lên xoa xoa mặt, chấn chỉnh lại phần nào biểu cảm trên mặt của mình: “Cái này đâu có giống… Năm đó em muốn thi chuyên ngành biểu diễn, nhưng ba mẹ không đồng ý, cho nên đành len lén đọc sách tự chuẩn bị, cũng không có tiền ghi danh vào các lớp huấn luyện đặc biệt gì đó, chỉ có thể xem “Hồng nam hồng nữ”của tiền bối Tư Triết thật nhiều lần. Kể ra, anh ấy cũng xem như người thầy khai sáng cho em rồi, anh nói em có thể không vui sao?”

Trì Minh Nghiêu khó hiểu nói: “Vì sao họ không đồng ý cho em thi chuyên ngành biểu diễn?”

“Thì… Họ cảm thấy không được thực tế lắm thôi. Hoàn cảnh của em khi đó chắc chắn là không giống với anh.” Lý Dương Kiêu cười cười nói.

“Ở chỗ chúng em có một định kiến, chỉ có những người không vào nổi một trường đại học mới chọn tham gia kỳ thi năng khiếu. Thành tích lúc đó của em cũng khá tốt, nếu tham gia thi năng khiếu sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Chưa kể thi năng khiếu chưa chắc đã đỗ, còn làm trễ nải thời gian ôn tập các môn thi đại học. Hơn nữa, rất nhiều người vừa nghe em muốn thi vào chuyên ngành biểu diễn, đã cảm thấy em muốn trở thành minh tinh.”

“Dù gì thì minh tinh cũng quá xa vời ở thành phố nhỏ của của bọn em. Rất nhiều người cả đời còn không được tận mắt nhìn thấy minh tinh nào. Cho nên mọi người đều cảm thấy em đang nằm mơ, hơn nữa còn đang mơ một giấc mơ cực kỳ không thực tế. Nhưng em cũng không nghĩ rằng mình muốn trở thành một ngôi sao, em chỉ muốn trở thành một diễn viên, chỉ là một nghề nghiệp thôi mà.”

“Vậy năm đó em đến Bắc Kinh tham gia kỳ thi năng khiếu à?”

“Đúng vậy, lúc ấy ngốc chết đi được. Chẳng biết đâu vào với đâu, chỉ cầm một tấm bản đồ ga tàu hỏa, vậy mà lại không đi lạc.”

“Vậy,” Trì Minh Nghiêu tiếp tục hỏi, “Bây giờ ba mẹ em cũng không đồng ý?”

Lý Dương Kiêu thở dài: “Thực ra sau khi đỗ đại học, thái độ của ba mẹ em cũng mềm mỏng hơn, cảm thấy thôi thì cứ để tùy em. Không phải sau đó tốt nghiệp lại gặp phải rất nhiều chuyện sao… Bọn họ lại bắt đầu thấy suy nghĩ năm đó của em không thực tế. Oán giận cũ và mới chạm nhau, có nói thế nào cũng muốn em từ bỏ con đường này, an phận thủ thường đi tìm một công việc khác.”

“Họ muốn em làm gì?”

“Không nói… Nhưng chắc là muốn em về nhà nhất. Có một thời gian em đã phải thu dọn nhà cửa về rồi. Nhưng lúc đến ga tàu kiểm tra vé, thì đột nhiên có một cuộc điện thoại, bảo em đi thử vai. Lúc đó em không biết chuyện bị phong sát mà… Rõ ràng thử vai thất bại cả trăm lần, nhưng vẫn không nhịn được quay lại. Lúc ngồi trên taxi em đã nghĩ, thôi vậy, tạm thời không về nữa, nếu vẫn còn nuôi nổi mình thì cứ đợi đến lúc 30 tuổi đi. Nếu khi đó em còn chưa thành công, chứng tỏ con đường này thật sự không thích hợp với em. Vậy em cũng có thể chết tâm triệt để hơn một chút.”

“Vậy em đã từng nghĩ”, Trì Minh Nghiêu hỏi, “Nếu không đóng phim em sẽ có cuộc sống của ra sao chưa.”

“Nghĩ chứ, nhưng không nghĩ ra. Giống như anh nói đó, hình như em nhốt mình kỹ quá rồi.” Lý Dương Kiêu nói đến đây lại thở dài một hơi: “Em cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi suy nghĩ về tương lai của mình đều liên quan đến đóng phim. Giống như tự chặn kín những con đường khác lại, còn là chính tay em chặn nữa.”

Nói đến đoạn chuyện cũ này, trong lòng y vẫn có chút cảm khái.

Nào ngờ sáng vừa nhắc đến chuyện cha mẹ, đến trưa y lại nhận được điện thoại của mẹ mình.

Lúc ấy bác sĩ gia đình đến kiểm tra tình trạng cánh tay cho Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu ngồi một bên nhìn. Điện thoại đột nhiên vang lên, y lấy ra nhìn thử, trên màn hình vậy mà lại hiển thị một một cuộc gọi đến đã lâu không thấy “Mẹ”.

Đã lâu rồi Lý Dương Kiêu không nói chuyện với mẹ, lần trước gọi là sau khi bị thay thế khỏi “Cao Nguyên Bên Sông”. Khi đó trong điện thoại ba mẹ y cứ ông một câu tôi một câu khuyên y phải thực tế lên, tìm lấy một công việc đáng tin cậy, nhưng lúc ấy y đang ôm tâm trạng phiền não, nên cũng nước đổ lá khoai, càng đừng giục y đi rót bát súp gà có độc này nữa.

Mẹ y nói xong còn nêu ví dụ, nói cái gì mà “Thằng nhóc này sao từ nhỏ đã không nghe lời, con xem bạn cùng bàn cấp 3 của con Tống Sưởng kìa, an phận thi đại học rồi tìm việc làm có cái gì không tốt chứ?”

Bà không đề cập đến Tống Sưởng còn tốt, vừa nhắc tới, rốt cuộc Lý Dương Kiêu lại không nhịn được nữa, lập tức cãi nhau, vò đã mẻ lại còn sứt thêm: “Mẹ, trên đời này vẫn còn nhiều chuyện lắm, làm sao có thể xoay hết theo ý của mình được. Nói thật với mẹ vậy, con chẳng những không tìm việc làm theo tâm trạng mẹ, mà đến khuynh hướng tính dục cũng sẽ không dựa theo tâm trạng của mẹ đâu.”

Mẹ y là một giáo viên trung học, bốn chữ khuynh hướng tính dục tuy rằng ngoài đời có chút xa lạ, nhưng tốt xấu gì cũng tiếp xúc qua qua báo chí truyền hình, nhất thời không dám tin hỏi: “Con nói lung tung cái gì thế hả!”

Một câu “Con thích đàn ông” mà Lý Dương Kiêu buông ra, xem như đã lập tức đẩy quan hệ mẹ con lên vách núi lung lay sắp đổ.

Từ đó, Lý Dương Kiêu cũng không nhận được điện thoại của ba mẹ nữa. Ngày lễ tết y gọi về, ba mẹ hắn cũng chỉ nói chuyện lạnh nhạt, lời ra lời vào đều đợi y hồi tâm chuyển ý.

Chỉ là lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, dù trong lòng Lý Dương Kiêu có áy náy, cũng không có cách nào bẻ khuynh hướng tính dục của mình thẳng lại được. Đôi khi y cũng nghĩ mình làm như vậy có phải là quá ích kỷ hay không, nhưng rồi lại cảm thấy ba mẹ lấy kỳ vọng và tình thân ra để trói buộc y cũng không phải không ích kỷ. Cả hai bên đều quá ích kỷ và quá cố chấp, mới dẫn đến tình huống giằng co như bây giờ.

Có thế nào Lý Dương Kiêu cũng không thuyết phục được bản thân cúi đầu thỏa hiệp, chỉ có thể gửi tiền về nhà để giảm bớt sự áy náy của mình. Nhưng hai năm nay y không có phim để quay, tiền gửi về tự nhiên cũng chẳng được mấy đồng. May mà lần trước quay xong “Nếu Mây Có Biết” lấy được một ít tiền, vốn định chờ thanh toán xong mới gọi về nhà, không ngờ vẫn chưa có thời gian.

“Điện thoại của ai vậy?” Trì Minh Nghiêu cũng nhìn lướt qua màn hình của y: “Mẹ em gọi à?”

Lý Dương Kiêu hoàn hồn “Ừ” một tiếng, sau đó nhận điện thoại nói: “Mẹ?”

Bên kia im lặng vài giây, mới thở dài nói: “Quay phim truyền hình cũng không báo về nhà, còn để mẹ phải lật báo nhìn đến tên con, buổi tối bật TV kiểm tra khuôn mặt, mới dám xác nhận đó là con trai mẹ nữa.”

Lý Dương Kiêu nhớ tới câu đêm đó Tống Sưởng nói với y: Mỗi ngày mẹ y đều tìm tên y trên báo, nước mắt lập tức chực trào tuôn ra. Y cố gắng đè nén cảm xúc xuống, giả vờ không có việc gì nói: “Không phải là mẹ không muốn con đóng phim sao, con sợ con vừa nói ra, mẹ lại muốn khuyên con đi tìm lấy một công việc tử tế.”

“Mẹ con không muốn con đóng phim sao?” Mẹ Lý Dương Kiêu nghe y nói như vậy, giọng điệu lập tức cất cao lên một chút: “Đấy là mẹ sợ con không sống tốt được chưa! Tính tình thằng nhóc con này lúc nào cũng bướng bỉnh như thế, từ nhỏ đã không chịu nghe người khác nói rồi. Cái gì cũng nhất nhất phải theo ý con mới được!”

“Vậy mẹ cũng không thấy tính con giống ai à.” Lý Dương Kiêu nói ra lời này, lại cảm thấy bây giờ mà cãi vã thì không được sáng suốt cho lắm, bèn dịu giọng xuống nước trước: “Đấy là con cố tình để mẹ tự phát hiện, bất ngờ nhân lên gấp đôi đó thôi.”

“Có mà con không định báo về nhà, còn giận dỗi mẹ con thì có.”

Giữa mẹ với con nào có hận thù sâu đậm gì. Nếu một bên đã chịu xuống nước gọi điện thoại, bên kia lại dịu giọng lải nhải, thì chiến tranh lạnh bế tắc kéo dài hơn một năm cũng sẽ trở thành bắt tay làm hòa trong nháy mắt, sụp đổ tan tành biến đâu không thấy nữa.

Như muốn bù lại những lời hỏi ân cần đã bỏ lỡ một năm, mẹ Lý xem như không có chuyện gì to tát hỏi tình hình gần đây của Lý Dương Kiêu, nào là ấn tượng của đạo diễn với y có tốt không, diễn viên trong đoàn có làm khó gì người mới không, cường độ quay phim có lớn không… Lý Dương Kiêu cũng kiên nhẫn trả lời từng câu một. Chỉ trong chưa đến mười phút, thời gian hai năm cách trở đã không còn bóng dáng, hai người lại khôi phục về quan hệ mẹ gọi con thưa trước kia.

Hỏi xong hết, mẹ Lý mới vòng vo đi vào vấn đề chính: “Mấy ngày nay mẹ mới học lướt Weibo theo mấy đồng nghiệp trẻ. Hôm qua còn thấy chuyện dùng ma túy gì đó treo trên hot search, mẹ thật sự tức lắm. Đám người bây giờ sao lại ác độc như vậy chứ. Con trai mẹ từ bé đã nghe lời, làm sao có thể chơi ma túy được.”

Lý Dương Kiêu vừa nghe liền biết ngay đây là mẹ y đang lòng vòng thăm dò cảnh cáo y, liền cười nói: “Đúng vậy, con cũng nghĩ thế. Trừ phương diện chọn nghề nghiệp ra, có khi còn được chọn vào top 10 đứa con có hiếu cảm động Trung Quốc rồi, nào có bịa đặt như vậy.”

Mẹ Lý có vẻ cũng yên tâm, lại khuyên Lý Dương Kiêu: “Thuốc lá cũng hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu. Đừng tưởng con hút thuốc từ lớp 12 mà mẹ con không biết, chẳng qua lúc đấy mẹ không thích quản con thôi!”

Lý Dương kiêu đáp: “Con biết rồi, con cũng không hút nhiều đâu.”

Lòng vòng quanh co xong, bà Lý lại ấp úng nhắc tới đề tài cấm kỵ thứ hai giữa hai mẹ con: “Khuynh hướng tính dục gì đó của con, có nói với mẹ thì cũng thôi đi, cẩn thận để cho người khác biết kẻo họ lại nói ra nói vào sau lưng con, thế thì nguy lắm.”

Hốc mắt Lý Dương Kiêu nóng lên, miễn cưỡng cười cười nói: “Mẹ không để bụng nữa rồi à?”

Mẹ y hỏi ngược lại: “Để bụng mà con có nghe không? Được rồi, mẹ cũng bực bội chuyện này với con hai năm rồi, mỗi lần gọi điện thoại về giọng con đều chẳng cam tâm tình nguyện tí nào. Mẹ con ngăn cản con yêu đương, con liền coi bả là kẻ thù đúng không? Ôi, con thật sự muốn làm khổng tước Đông Nam phi* đấy nhỉ…”

(*) “Khổng tước Đông Nam phi” là tên một bài nhạc phủ đời Hán ca ngợi về tình nghĩa vợ chồng, lòng sắt son chung thủy của cặp vợ chồng bị chia rẽ bởi chính sự hà khắc và cay nghiệt từ mẹ chồng. Ngày nay còn để chỉ những nhân tài có có ăn học, có tri thức đều bay đến những thành phố lớn.

“Mẹ đúng thật là nói chuyện chưa được ba câu đã lại nhắc đến công việc rồi.” Lý Dương Kiêu đè nén cảm xúc để trêu bà. Y dừng lại một chút, kích động quá nên thành khẩn để được khoan hồng luôn: “Mẹ, con, con có người yêu rồi…”

Lời này vừa nói ra, Trì Minh Nghiêu lập tức quay đầu lại nhìn y, trông thấy mặt y hơi nóng lên. Y cảm thấy mình thật sự bị Trì Minh Nghiêu lây rồi, yêu đương chỉ hận không thể cho cả thế giới biết, ngay cả mẹ y cũng không chịu buông tha.

“…” Đầu dây bên kia giống như đang ngẩn ngơ, nhất thời không nói gì.

Lý Dương Kiêu lập tức hối hận vì cái mình quá nhanh miệng, mẹ vừa cho y một bậc thang xuống, y đã nhảy luôn xuống mấy bậc liền, vội vàng muốn nói gì đó để vãn hồi: “Cái đó, nếu mẹ không thể chấp nhận được…”

Bên kia nhắm trúng hồng tâm: “Thì con sẽ chia tay luôn à?”

Lý Dương Kiêu thở không ra hơi: “… Thì sau này con sẽ không nhắc đến trước mặt mẹ nữa.”

“Tết dẫn về nhà xem sao đi.”

Lý Dương Kiêu ngẩn người, lập tức vui mừng ra mặt nói: “Mẹ không có ý kiến gì hả?!”

“Gặp rồi mới biết được là có ý kiến hay không, chỉ cần thành thật chịu sống nghiêm túc với con là được. Bản thân con còn không an ổn, thì đừng có tìm một người còn bất ổn hơn cả con.”

Lý Dương Kiêu quay lại liếc nhìn Trì Minh Nghiêu, tuy y cảm thấy bạn trai này hình như có khoảng cách nhất định với yêu cầu của mẹ, nhưng vẫn vui vẻ nói ngay vào điện thoại: “Con thích kiểu gì mẹ cũng thích thôi.”

Lúc cúp máy bác sĩ gia đình đã đóng cửa lại và rời đi. Lý Dương Kiêu ngồi xuống bên giường, tâm trạng rất tốt nâng mặt Trì Minh Nghiêu lên hôn một cái, rồi bảo: “Em hòa giải với mẹ rồi.” Nói xong lại bổ sung một câu nữa: “Bà ấy bảo Tết em đưa anh về xem sao.”

Nói ra lời này, y mới ý thức được mình có phần sốt ruột, không thương lượng với Trì Minh Nghiêu đã tự đưa ra quyết định. Nghĩ như vậy, quả thực mình còn giống một học sinh cấp Ba hơn cả Trì Minh Nghiêu, vừa mới yêu vào mà, sự khắc chế trầm ổn tự xưng trước kia đều không cánh mà bay cả rồi.

Không ngờ Trì Minh Nghiêu cũng không có ý kiến gì, trái lại rất nghiêm túc hồi tưởng rồi bảo: “Là thành phố mà chúng ta bị tông đuôi hả?”

Lý Dương Kiêu gật đầu lia lịa, lại thăm dò hỏi hắn: “Nếu anh cảm thấy nhanh quá…”

“Còn ba tháng nữa là đến Tết nhỉ? Anh còn thấy hơi chậm đây này.” Trì Minh Nghiêu nói: “Thế này đi, anh sẽ hẹn anh của anh trước, nếu mấy ngày này ổng có thời gian, thì dẫn em đi gặp trước nhé.”

Đương nhiên là Lý Dương Kiêu đã nghe qua tiếng tăm lẫy lừng của của Trì Minh Khải, còn liên tưởng đến đủ loại bình giá về anh trên mạng, tự dưng y lại đâm lo: “Anh trai anh chấp nhận được chuyện anh có bạn trai sao…”

Trì Minh Nghiêu nhởn nhơ như không, nhướng mày nói: “Em không nghe người khác nói anh trai anh là một tên não yêu đương* à? Ảnh không quan tâm đến chuyện anh yêu đương đâu.”

(*) Não yêu đương: Từ dùng để chỉ một người khi yêu đặt tất cả sức lực và tâm trí của mình vào cảm xúc và người yêu.

Lý Dương Kiêu:”…” Nhà họ Trì có hai đứa con trai, một người yêu não yêu đương, một đứa trẻ trâu, thật sự được mở mang tầm mắt rồi.

Buổi chiều hôm đó, Trì Minh Nghiêu dẫn Lý Dương Kiêu đi gặp Hứa Vân Sơ.

Lương Tư Triết còn đang đi nghỉ bên ngoài, chưa trở về. Nhưng chỉ nhìn thấy người đại diện của anh ta thôi, cũng đủ để Lý Dương Kiêu thấp thỏm ngưỡng mộ rồi. Dù gì thì từ khi Lương Tư Triết thành danh năm 17 tuổi, Hứa Vân Sơ vẫn luôn đi theo mọi thăng trầm của Lương Tư Triết. Phía sau tất cả sự vinh quang mà Lương Tư Triết đạt được, đều có một phần công lao của Hứa Vân Sơ.

Chẳng trách trong một lễ trao giải nào đó, khi lên sân khấu nhận giải Lương Tư Triết đã nói, phải đặc biệt cảm tạ người đại diện của anh là Hứa Vân Sơ. Nhiều năm như vậy cô còn giống mẹ của anh ta hơn cả mẹ ruột, có thể gọi là ngậm đắng nuốt cay rồi. Lời này nói ra với giọng điệu đùa giỡn, nhưng tình cảm chân thành trộn lẫn trong đó cũng không phải là giả dối.

Hứa Vân Sơ chỉ mới ngoài ba mươi. Cô để tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, trang phục sơ mi kết hợp với quần ống rộng trông có vẻ vô cùng thành thục và lưu loát. Cô bưng cà phê đến hàn huyên với Trì Minh Nghiêu: “Còn muốn tự dắt người đến hả sếp Trì?”

Trì Minh Nghiêu thoạt nhìn rất thân với cô, nói đùa: “Không phải vì sợ chị muốn ký điều khoản Bá Vương đó sao?”

(*) Điều khoản Bá Vương: điều khoản do một số nhà khai thác đơn phương thiết lập để trốn tránh nghĩa vụ pháp lý, giảm trách nhiệm của họ trong các hợp đồng định dạng, thông báo, tuyên bố… bất bình đẳng, hạn chế quyền của người tiêu dùng, vi phạm nghiêm trọng lợi ích của công chúng.

“Cậu vừa đến đã khoán cho tôi nhiệm vụ PR nặng nề như vậy, còn không chịu nghe lời người đại diện chia tay với nghệ sĩ, đúng là tôi nên cân nhắc điều khoản Bá Vương thôi.” Cô nói đoạn vươn tay về phía Lý Dương Kiêu: “Lý Dương Kiêu đúng không, chị là Hứa Vân Sơ.”

Lý Dương hơi cúi người, nắm lấy tay cô, cung kính nói: “Chào chị Vân Sơ ạ.”

Hứa Vân Sơ cười rồi nói: “Thật ra bây giờ trông cũng khá ngoan ngoãn đó, nhưng chuyện mà em làm hình như không được ngoan cho lắm đâu.”

Lý Dương Kiêu mất tự nhiên giơ tay gãi gãi tóc nói: “Thật sự làm phiền chị rồi.”

“Ầy, tại sao nghệ sĩ tôi tiếp quản đều không làm người ta bớt lo lắng đi vậy nhỉ.” Hứa Vân Sơ thở dài, lật tìm tài liệu đã thu xếp sẵn trên bàn làm việc, ngồi trên sô pha nói: “Có điều, phim truyền hình phát sóng năm tuần đã lên đến bốn lần hotsearch rồi, hình như rất tiết kiệm tiền tiền nhỉ.”

Lý Dương Kiêu nghe ra ý tứ trào phúng trong giọng nói của cô, chỉ có thể cười ngượng đáp: “Chị Vân Sơ, chị đừng mỉa em nữa mà.”

Hứa Vân Sơ cười cười bảo: “Có sếp Trì ở đây chị nào dám.”

Trì Minh Nghiêu kéo Lý Dương Kiêu ngồi xuống ghế sofa đối diện: “Lương Tư Triết đã có Tào Diệp quản nên bây giờ chị có thể bớt lo rồi.”

Hứa Vân Sơ nghe vậy lập tức trợn mắt trắng: “Ai còn nhắc chuyện này với tôi nữa là tôi nổi sùng với người đó đấy nhé.”

Trì Minh Nghiêu cười cười, nói: “Được, được, không nhắc nữa, nói việc chính đi.”

Hứa Vân Sơ hạ chân đang gác trên đùi xuống, nghiêng nửa người trên về phía trước, nói với Lý Dương Kiêu: “Chị đã xem các tác phẩm trước kia của em rồi. Kỹ năng chuyên nghiệp vẫn khá vững chắc, em có kế hoạch cho bản thân không? Hai con đường chính diễn viên và minh tinh, đã nghĩ xong mình muốn đi con đường nào chưa?”

“Diễn viên ạ.” Lần đầu tiên gặp người đại diện nổi tiếng trong giới, Lý Dương có chút ngượng ngùng: “Thật sự là em rất hâm mộ tiền bối Lương Tư Triết.”

“Hả?” Hứa Vân Sơ uống một ngụm nước, đặt chén lại bàn trà, chầm chậm nói: “Hâm mộ cậu ta có mười mấy bạn gái scandal hả?”

Lý Dương Kiêu vội vàng thanh minh: “Không phải cái đó, ý em là, một diễn viên có thể khiến người ta nhớ kỹ được nhân vật và tác phẩm, là một chuyện cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ giỏi. Mỗi tác phẩm của tiền bối Tư Triết em đều xem rất nhiều lần…”

Hứa Vân Sơ thấy y giải thích nghiêm túc như vậy, khẽ bật cười nói: “Đừng căng thẳng, chị đùa thôi.”

Đúng lúc đó Trì Minh Nghiêu cũng bổ sung thêm một câu: “Lý Dương Kiêu sẽ không có mười mấy bạn gái scandal đâu.”

Hứa Vân Sơ lại trợn mắt trắng: “Ồ, vậy tôi cảm ơn cậu nhé. Nhân tiện, cậu không nói là tôi quên mất đấy. Cậu thấy video của mình với phóng viên hôm qua rồi chứ?”

“Video?” Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói: “Tôi chỉ nói có một câu nói đạo lý, chả tính là oán giận đâu, sao chị biết vậy?”

Hứa Vân Sơ trưng ra vẻ mặt chân thành mà khẩn thiết: “Coi như tôi cầu xin ngài, sau này ngài có thể giữ im lặng trước truyền thông được không ạ? Nếu không phải tôi tình cờ lướt Weibo nhìn thấy video kia, liên hệ với người của phòng làm việc khẩn cấp chào hỏi giới truyền thông một vòng thì hai ngài bây giờ đã ra mắt như một cặp chồng chồng rồi, có hiểu không hả sếp Trì?”

“Đệch, bên truyền thông nào đăng lên?” Mặt Trì Minh Nghiêu lập tức biến sắc.

Hứa Vân Sơ không nói gì: “… Ngài đây làm ơn, đã làm người yêu của nghệ sĩ xin hãy trưởng thành lên một chút được không ạ. Đừng có mà kéo chân sau của nghệ sĩ nhà tôi.”

Trì Minh Nghiêu:”…”

Nói xong chuyện này, Hứa Vân Sơ mới đi vào vấn đề chính. Cô nói về ý kiến và thái độ của công chúng trên mạng về Lý Dương Kiêu mấy ngày nay: “Chị đã xem qua rồi, hiện nay tranh cãi trên mạng chủ yếu tập trung vào múa cột, hút thuốc, sử dụng ma túy, ba phương diện này.”

Cô vừa nói vừa lật xoành xoạch tài liệu trên tay: “Chuyện múa cột này thì dễ nói thôi, Tiểu Hà đã nói với chị tình huống cụ thể, cứ nói thật là được. Dương Kiêu nếu em đồng ý thì sau này lên chương trình còn có thể bán thảm một lượt, đây là chuyện của sau này tạm thời không nói.”

“Chuyện hút thuốc và sử dụng ma túy có thể đặt vào xử lý chung. Chỉ cần làm rõ việc sử dụng ma túy, gán được cái mác bịa đặt cho người tung tin kia, thì chuyện hút thuốc cũng không cần quản nữa, dù gì thì tất cả mọi người đều nhanh quên. Còn về làm rõ việc sử dụng ma túy.” Hứa Vân Sơ thở dài: “Chứng minh là thật thì dễ chứ chứng minh là giả mới khó kìa, huống chi chuyện cậu ta xuất hiện trên mặt báo là thật, hiện tại đang cân nhắc đăng công hàm luật sư…”

Lý Dương Kiêu vẫn chăm chú lắng nghe, nghe đến đây, mới nhìn Hứa Vân Sơ rồi nói: “Giang Lãng chưa từng hút ma túy.”

Hứa Vân Sơ thoáng ngây ra: “Hả? Đạo diễn kia ấy hả?”

“Dạ,” Lý Dương Kiêu gật đầu nói: “Tình huống cụ thể em cũng không rõ lắm, nhưng lúc ấy là Trần Thụy động tay động chân phía sau, Giang Lãng không dùng ma túy, do chính miệng Trần Thụy thừa nhận.”

“Giang Lãng không dùng ma túy à…” Hứa Vân Sơ nghe được tin tức này, ngón tay nhanh chóng gõ vài cái lên tay vịn sofa rồi bảo: “Vậy cũng đâu có cách nào để Trần Thụy đứng ra thanh minh được.” Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Quan hệ của cậu với Giang Lãng tốt lắm hả?”

Lý Dương Kiêu khẽ gật đầu: “Xem như tri kỷ rồi.”

“Thế này đi.” Hứa Vân Sơ quả quyết: “Để Giang Lãng đăng một bài, thanh minh đồng thời cũng đánh luôn bài tình cảm. Hiện tại phần lớn mọi người vẫn chuộng kiểu tình cảm này.” Khi bắt gặp sự khó xử trên mặt Lý Dương Kiêu, cô lập tức nói tiếp: “Em không có ý kiến gì chứ? Đừng có mà thánh mẫu, cảm thấy không thể lợi dụng bạn bè gì đó, đây cũng là đang thanh minh cho chính cậu ta nữa.”

“Thực ra không phải như vậy, em cảm thấy có thể có được cơ hội giúp cậu ấy cũng rất tốt.” Lý Dương Kiêu có phần khó xử: “Nhưng em không còn liên hệ với Giang Lãng nữa rồi. Sau khi xảy ra chuyện đó cậu ấy cũng biến mất luôn. Thật ra em cũng rất muốn tìm cậu ấy để hỏi tình hình lúc đó, mấy ngày nay vẫn đang hỏi thăm bạn học cũ, nhưng vẫn chưa hỏi được…”

Trì Minh Nghiêu ngồi bên cạnh lắng nghe bọn họ nói chuyện nãy giờ lúc này cũng mở miệng: “Tôi có phương thức liên hệ của Giang Lãng.”

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt không dám tin: “Anh có phương thức liên hệ của Giang Lãng?!”

Trì Minh Nghiêu bĩnh tĩnh gật đầu: “Anh có, khoảng hai tháng trước, anh có đi gặp cậu ta.”

“… Anh đi gặp Giang Lãng? Sao lại không nói với em?”

Lần này đến lượt Trì Minh Nghiêu tỏ vẻ khó xử: “Cậu ta không muốn để em biết chuyện này…”

Trước mặt Hứa Vân Sơ, Lý Dương Kiêu không tiếp tục truy vấn quá nhiều nữa. Y đặt một tay đặt lên môi, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, nếu cậu ấy muốn xuất hiện, sẽ tự đến tìm em thôi.”

“Có phương thức liên hệ là dễ bàn rồi.” Hứa Vân Sơ lập tức quay lại đề tài chính: “Dù có ra sao, các cậu thử liên hệ với cậu ấy một chút, xem cậu ta có sẵn lòng thanh minh chuyện năm đó không. Năm đó cậu ta bị báo chí đưa ra ánh sáng, liệt vào danh sách đen của Quảng Điện, sau này nếu làm đạo diễn thật, chắc chắn phim cũng khó mà qua được kiểm duyệt. Nếu có thể mượn cơ hội này để thanh minh, bản thân cậu ta cũng rất có lợi.”

Trong lúc nói chuyện, Trì Minh Nghiêu đã lục ra số điện thoại lưu trong máy lúc trước, quay sang hỏi Lý Dương Kiêu: “Gọi luôn bây giờ không?”

Lý Dương Kiêu nhìn hắn, rồi lại nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình điện thoại của hắn vài giây, thận trọng gật đầu: “Gọi đi”

Cuộc gọi được chuyển đi, reo “tút tút tút -“. Trước mỗi một tiếng vang, Lý Dương Kiêu lại có cảm giác trái tim mình bị treo cao hơn một chút.

Âm thanh kia vang lên hồi lâu, cuối cùng lại truyền ra một giọng nữ lạnh như băng: “Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Trái tim đang treo lên của Lý Dương Kiêu chợt trầm xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN