Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 56
Ngày Mạc Vân Phân nhận được bức ảnh là mùng năm Tết, bên ngoài tuyết lông ngỗng đang rơi.
Bà ta xuống nhà, nhìn thấy Thân Bỉnh đang nói chuyện với Thân Mạc, đơn giản là ngày mai phải đi làm, căn dặn hắn một vài chuyện.
“Mẹ.” Thân Mạc nhìn thấy bà ta, gọi một tiếng. Mạc Vân Phân khẽ gật đầu, vuốt tóc, nói: “Mẹ đi ra ngoài một lát.”
Thân Bỉnh không liếc nhìn bà ta đến một cái, chỉ có Thân Mạc đáp một tiếng.
Lòng hắn buồn bực. Mạc Vân Phân rất ít khi ra ngoài sau Tết, đặc biệt là lúc này bên ngoài còn có tuyết lớn. Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài, gãi đầu một cái.
Thân Bỉnh gõ bàn, gọi lực chú ý của hắn về.
Mạc Vân Phân ngồi xe tới nơi ở của An Đại Chí, dọc theo đường đi rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu.
Tô Lệ Cảnh là em họ xa của bà ta, đã kết hôn rồi ly hôn, vẫn đi theo bà ta.
Bởi vì là họ hàng của mình nên Mạc Vân Phân đối xử rất tốt. Em của con đàn bà này mắc bệnh qua đời, để lại một đứa con, không có bản lĩnh gì, bà ta cũng an bài thỏa đáng, tuy nhiên sau đó bị Thân Đông đuổi ra khỏi tiệm bánh gato, thế nhưng sau đó bà ta lại tìm một việc thoải mái cho hắn ta ăn no chờ chết.
Còn An Đại Chí.
Hai người bên nhau hơn mười năm, nhà của ông ta bao gồm cả xe của em trai và nhà của ba mẹ ông ta đều là Mạc Vân Phân nuôi. Cả nhà An Đại Chí, cả nhà Tô Lệ Cảnh đều vây quanh bà ta hút máu của bà ta, bà ta cũng chỉ có một yêu cầu với An Đại Chí.
Đó là không cho phản bội bà ta.
Đương nhiên là bà ta yêu An Đại Chí.
Bà ta ở đây bị Thân Bỉnh nô dịch, tìm một người đàn ông hiểu bà ta yêu bà ta kính trọng bà ta, có gì sai?
Thân Bỉnh ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn lêu lổng ở ngoài, nếu không phải năm đó Mai Âm ép ông ta triệt sản thì không biết bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ mang thai con ông ta rồi.
Đàn ông có thể nɠɵạı ŧìиɦ, tại sao phụ nữ không thể? Bà ta cũng có tiền, hiện tại công ty của bà ta đang phát triển từng bước một, bà ta chỉ muốn có một tình nhân nghe lời, tại sao ông ta cũng phản bội bà ta? (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bà ta vẫn chưa cho đủ sao?
Vì sao ông ta phản bội bà ta! Còn Tô Lệ Cảnh, con đàn bà không biết xấu hổ, sao con đàn bà này hơn được bà ta?!
Mạc Vân Phân quẹo thật nhanh đến dưới nhà An Đại Chí. Bà ta vốn muốn đi tìm Tô Lệ Cảnh tính sổ, nhưng bà ta ngẩng đầu nhìn lên nhà, đá cửa xe đi xuống.
Bà ta có chìa khóa của nhà An Đại Chí, đi vào trong nhà. Trong phòng mở điều hòa, có tiếng phụ nữ hát khẽ trong bếp, kính nhà bếp trong suốt khiến người ta thấy được rõ ràng bóng người mặc áo ngủ tơ tằm ở trong.
“Mày ở đây làm gì?”
Giọng nói đột ngột xuất hiện làm Tô Lệ Cảnh đang chiên trứng khựng lại, bà ta quay phắt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Mạc Vân Phân lạnh như băng: “Mày ở đây làm gì?”
“Em… Em đến, giúp Đại Chí… bữa sáng…”
Thân Mạc bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt. Hôm nay lòng hắn không yên —— tuy rằng lúc thường hắn học gì cũng không tĩnh tâm được, mà hôm nay mẹ hắn đội tuyết ra cửa làm cho hắn thấy kỳ quái.
Nơi này chắc là nhà của An Đại Chí, năm đó lúc hoài nghi Mạc Vân Phân nɠɵạı ŧìиɦ, không riêng Thân Bỉnh và Thân Đông bắt tay điều tra, hắn cũng điều tra, thế nhưng sau đó cũng không điều tra ra bất luận cái gì.
Hơn nữa, trước đây hắn cũng từng gặp An Đại Chí, người đàn ông này có lẽ là yêu Mạc Vân Phân, nhưng hình như bà ta vẫn luôn coi ông ta là bạn.
Đang nghĩ, một người quen thuộc đột nhiên lướt qua.
An Đại Chí.
Mùng năm siêu thị đã khai trương, chắc ông ta đến siêu thị gần đây mua đồ về, che ô đi qua người hắn.
Thân Mạc do dự, cất bước đi theo.
Mạc Vân Phân nhìn Tô Lệ Cảnh, Tô Lệ Cảnh chột dạ, hốt hoảng nhìn bốn phía.
“Mày và An Đại Chí, đã bao lâu?”
“Chị… Chị nói gì thế?”
Mạc Vân Phân nhìn con dao phay sau bà ta, lui về sau một bước, nói: “Đi ra, chúng ta nói chuyện.”
Tô Lệ Cảnh thở ra một hơi, xoay người hoảng loạn đóng cửa, bước ra ngoài.
Hai người phụ nữ ngồi xuống ghế salon, Mạc Vân Phân hỏi: “Những năm này tao đối xử với mày thế nào?”
“Tất nhiên là tốt…”
Mạc Vân Phân đột nhiên nổi giận đùng đùng, bà ta đứng lên đập bức ảnh trong ví vào mặt Tô Lệ Cảnh: “Vậy tại sao mày lại cướp đàn ông của tao!”
Tô Lệ Cảnh vốn sợ đến run rẩy, nhưng lúc nhìn thấy ảnh rơi vãi trên đất lại bất ngờ bình tĩnh lại, bà ta bật cười: “Chị à, việc này không thể trách em được, là An Đại Chí chủ động tìm em. Chị cho tình yêu tinh thần, em cho an ủi cơ thể, vốn không xung đột, không phải sao?”
Mạc Vân Phân tát bà ta một cái: “Mày có biết xấu hổ không!”
Tô Lệ Cảnh bị đánh nổi điên, cũng đứng lên: “Tao có biết xấu hổ không, sao mày không hỏi chính bản thân mày có biết xấu hổ không? Vậy mày cùng lúc có hai thằng đàn ông mày nghĩ gì?”
Mạc Vân Phân tức đến độ ngón tay cũng run lên, “Tao tốt với mày như vậy, mày còn đâm tao một nhát… Cướp đàn ông của tao…”
“Đàn ông của mày?” Tô Lệ Cảnh cười khinh miệt, giọng An Đại Chí vọng vào từ ngoài: “Anh về rồi! Lạnh quá trời ạ.”
Tiếng giậm chân, An Đại Chí thả đồ xuống, đang muốn xoay người đóng cửa, lại thấy được hai người phụ nữ trong phòng.
Chuyện đã bại lộ, ông ta cứng đờ bất động ở đó.
Tô Lệ Cảnh nói tiếp: “Được, người trong cuộc về rồi. Mày tự hỏi mày xem, may coi anh ấy là đàn ông của mày à? Cũng chỉ là thú cưng vung tiền là đến mà thôi. Lúc mày ngủ với Thân Bỉnh có nghĩ đến anh ấy phòng không gối chiếc khó ngủ không? Một người đàn ông yêu mày nhiều năm như vậy, mày vừa lợi dụng anh ấy, vừa lợi dụng Thân Bỉnh mang thai con hắn ta, nực cười thật đấy… Người đàn ông này đến bốn mươi tuổi vẫn là xử nam đấy. Đại Chí, anh nói xem có nực cười không cơ chứ? Hả?”
Tô Lệ Cảnh cười ra tiếng trước.
An Đại Chí đỏ bừng mặt, đứng ở cửa mãi không nói nổi một câu.
Mạc Vân Phân bỗng cầm gạt tàn thuốc lá đập: “Con tiện nhân nhà mày!”
Tô Lệ Cảnh không ứng phó kịp, ngã ngồi xuống ghế salon, bị gạt tàn thuốc lá kia đập trúng ngực, không chảy máu, thế nhưng đau đớn không thôi.
An Đại Chí tiến lên một bước, vẫn chưa mở miệng, Tô Lệ Cảnh lại nổi cơn tam bành: “Mạc Vân Phân! Mày nói tao không có lương tâm, thế lúc mày hại chết vợ người ta mày có lôi lương tâm của mày ra hỏi không? Năm đó mày và Thân Mạc bị bắt cóc, nếu không phải Mai Âm cứu mày ra thì mày cho rằng mày còn sống được đến khi Thân Bỉnh lấy tiền chuộc chúng mày sao?! Thân Bỉnh ước gì mày chết để ông ta nuôi Thân Mạc! Không chừng lần bắt cóc đó là kế hoạch của ông ta đấy! Bà ấy bỏ qua hiềm khích lúc trước cho mày một khoản tiền để mày rời đi, mày lại dùng số tiền đó mua chuộc bác sĩ hại chết bà ấy! Mày vẫn còn mặt mũi nói tao không có lương tâm thấp hèn, mày thì tốt hơn chỗ nào?!”
“Đó đều là kế hoạch của Mai Âm! Nó cố ý!” Mạc Vân Phân thâm độc chỉ vào Tô Lệ Cảnh: “Mày giống nó, chúng mày đều muốn cướp đồ của tao!”
“Cái gì là đồ của mày?” Tô Lệ Cảnh cười khinh khi: “An Đại Chí à? Mày hỏi anh ấy xem bây giờ ai quan trọng hơn? Mày víu hai thằng đàn ông không tha, còn làm ra một bộ băng thanh ngọc khiết, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ cơ à. Tao nghĩ thế giới này không tìm ra con đàn bà nào vô liêm sỉ thấp hèn như mày đâu!”
“Tô Lệ Cảnh… Tô Lệ Cảnh…” Mạc Vân Phân run bần bật, rõ ràng ăn mặc như quý phụ, trong mắt bà ta lại đầy vẻ hoảng loạn và điên cuồng.
Tô Lệ Cảnh lại vẫn không chịu buông tha, những năm gần đây bà ta cũng nhẫn nhịn quá nhiều: “Mày không nhìn xem bây giờ mày thế nào đi! Mày không biết thỏa mãn, đã bị sự tham lam ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ từ lâu rồi! Mày nghĩ xem tại sao mày không đấu lại Thân Đông? Vì mày làm quá nhiều chuyện đuối lý! Mày căn bản không dám đấu công khai với cậu ấy! Nửa đêm mày có mơ tỉnh không? Ân nhân cứu mạng mày có đến tìm mày lấy mạng không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
An Đại Chí kéo bà ta: “Lệ Cảnh!”
“Anh buông ra!” Tô Lệ Cảnh hất tay của ông ta ra, ngực của bà ta mơ hồ đau: “Mạc Vân Phân, bây giờ mày có thể so với trước kia không? Mỗi lần mày đấu với Thân Đông, nhất định mày rất muốn cho cậu ấy chết đi đúng không? Cho nên mày càng ngày càng không biết giới hạn, càng ngày càng như trò hề. Thân Bỉnh cũng chán mày rồi chứ gì? Mày cũng nhận ra, cho nên mày ước gì Thân Đông nhanh đi gặp ân nhân cứu mạng của mày! Mày ăn thịt Mai Âm, uống máu Mai Âm, còn muốn hại chết đứa con duy nhất của bà ấy… Ha đúng rồi, mày soi gương chưa? Mày thấy trong da mình có giòi bọ lúc nhúc không? Mấy con bọ buồn nôn đấy trên mặt mày, chui vào nội tạng mày, khiến mày trở nên tanh tưởi ngút trời…”
Mạc Vân Phân bỗng che kín mặt mình, chỉ là trong nháy mắt, ánh mắt bà ta lại oán độc. Bà ta nhìn miệng Tô Lệ Cảnh đang líu lo không nghỉ, nhào tới bóp cổ: “Tao gϊếŧ mày! Tao tốt với mày như vậy, mày còn muốn cướp đồ của tao… Anh ấy là của tao! Của tao!”
An Đại Chí xông tới kéo: “Vân Phân! Mau buông tay!”
Ban đầu Tô Lệ Cảnh vẫn chửi thêm được mấy câu, giờ này đây sắc mặt bà ta dần dần đỏ lên, có xu thế khó thở. Tay Mạc Vân Phân như kìm sắt siết chặt cổ bà ta.
Thân Mạc đứng ngoài cửa, nghe được tất cả. Hắn nghĩ những năm tháng mình ở nhà họ Thân, nghĩ tới gương mặt của anh trai, nghĩ tới hồi ức anh dạy mình làm bài tập, chơi game với mình khi còn bé, cả hình ảnh Mạc Vân Phân đi cùng với hắn. Những bức họa này rắc rối phức tạp đan xen vào nhau… làm cho hắn chậm rãi hít một hơi.
Một tiếng cốc rơi xuống mặt đất vọng ra, hắn vểnh tai lên nghe lần nữa.
“Em gϊếŧ cô ấy mất! Mạc Vân Phân!” giọng của An Đại Chí: “Em mau buông ra!”
Thân Mạc run lên, đẩy cửa vọt vào.
An Đại Chí run rẩy đâm một con dao gọt hoa quả vào bụng Mạc Vân Phân.
Cơn đau làm cho Mạc Vân Phân lấy lại tinh thần, một khắc bà ta đưa tay tới, An Đại Chí đã kéo bà ta đi.
Mạc Vân Phân che vết thương, nâng tay lên, đầy máu tươi.
“Mẹ!”
Thân Mạc đỡ lấy bà ta, Mạc Vân Phân tóc tai bù xù, bà ta sững sờ nhìn An Đại Chí. Tô Lệ Cảnh được ông ta ôm, ho khan há miệng lấy hơi, dấu ngón tay rõ ràng trên cổ trào phúng cực kỳ.
“Lệ Cảnh, Lệ Cảnh…” An Đại Chí vỗ ngực bà ta, Mạc Vân Phân khàn giọng: “An Đại Chí…”
“Mẹ!” Thân Mạc run rẩy lấy điện thoại di động ra muốn gọi 120, lại đột nhiên bị người đánh mạnh vào tay một cái. Tô Lệ Cảnh bò đến, khàn giọng nói: “Không được gọi!”
“Dì…”
“Mạc Mạc, xin lỗi…” Tô Lệ Cảnh nói: “Hôm nay dì buông tha cho bà ta, bà ta nhất định sẽ tìm cơ hội gϊếŧ chết chú dì…”
Thân Mạc bỗng trợn to hai mắt, hắn quay đầu nhìn An Đại Chí. Người đàn ông này đang run như cầy sấy, không biết ông ta đang nghĩ gì.
Thân Mạc cõng Mạc Vân Phân lên, chạy ra ngoài như điên. Tô Lệ Cảnh lay An Đại Chí: “Cắt cỏ, trừ tận gốc!”
An Đại Chí run rẩy, quay đầu nhìn lại. Thân Mạc đã chạy đến cửa, ông ta đột nhiên hai ba bước vọt tới!
Thân Mạc và Mạc Vân Phân cùng ngã trên đất. Mạc Vân Phân vẫn rất tỉnh táo, bà ta ngăn trước mặt Thân Mạc, suy yếu nói: “Thả con trai của tao đi.”
“Nó sẽ báo cảnh sát…”
“Ông nghĩ các ông chạy thoát à?” Thân Mạc lạnh lùng nói: “Xe của tôi và mẹ ở dưới, camera trong hành lang cũng có thể chứng minh chúng tôi tới. An Đại Chí, ông học pháp luật, ông biết bây giờ làm thế nào có lợi nhất với ông.”
Tô Lệ Cảnh ở đằng sau nói: “Mạc Mạc… Mẹ con làm đủ trò xấu…”
“Bà bây giờ khác gì bà ấy?”
Tô Lệ Cảnh khàn giọng, Thân Mạc lại cõng Mạc Vân Phân lên, hai chân như nhũn ra đi ra ngoài.
Tô Lệ Cảnh ho khan ngã ngồi trên đất, An Đại Chí vội vàng chạy tới đỡ lấy bà ta. Bà ta tiếp tục dùng kiểu giọng đó gian nan nói: “Gọi cho Thân Đông… Nói tất cả cho cậu ấy biết, chúng ta phải nói hết mọi chuyện trước khi Mạc Vân Phân xuất viện.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Tô Lệ Cảnh quay lại, mắt đỏ lừ: “Chuyện đã không dối gạt được nữa, đến khi Mạc Vân Phân khỏe lại, bà ta sẽ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội phản kích nào!” (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
An Đại Chí quỳ xuống, khóc: “Chúng ta không chạy thoát được!”
“Chúng ta là đồng lõa…”
“Pháp luật có lẽ sẽ xử lý nhẹ, mà nếu Thân Đông biết mẹ mình không phải chết vì bệnh… Nhất định sẽ ra tay!”
“Bây giờ thu dọn, chúng ta ra nước ngoài…”
Tô Lệ Cảnh và An Đại Chí cùng hoảng loạn bò dậy.
Lúc Thân Đông nhận được điện thoại vẫn đang đang họp với Thịnh Khâu, cậu từ chối, mãi đến khi hội nghị kết thúc mới phát hiện mình nhận được tin nhắn mới.
“Thứ gì… An Đại Chí…” Cậu bất ngờ nhướng mày, tên này sao lại gửi tin nhắn cho mình?
Giọng Thịnh Khâu vang lên: “Đông Đông?”
“Đây.” Cậu cất điện thoại đi đến, tưởng là hắn gọi mình cùng về nhà ăn cơm, nhưng hắn lại nói: “Thân Mạc gọi điện thoại, nói… Mạc Vân Phân nằm viện.”
“Ha.” Thân Đông cười hỏi: “Bà ta làm sao?”
“Chưa nói cụ thể, cậu ấy ấp a ấp úng… Chúng ta cần tới thăm không?”
“Em đoán bà ta chẳng làm sao đâu.” Thân Đông nói: “Em lười đi.”
Thịnh Khâu cũng không ép, dịu giọng nói: “Vậy chúng ta về nhà ăn cơm nhé?”
“Được, em cũng muốn gặp con.”
“Sáng sớm mới gặp…” Thịnh Khâu bật cười, lái xe về nhà.
Trên đường đi Thân Đông móc điện thoại ra, nói: “Vừa nãy An Đại Chí nhắn tin cho em, không biết làm gì, em xem cái đã.”
Thịnh Khâu đột nhiên giẫm phanh xe, Thân Đông sợ hết hồn, bất mãn nói: “Anh sao thế?”
“Không sao.” Thịnh Khâu cầm điện thoại di động của cậu, nói: “Ở trong xe không được xem điện thoại, sau này mắt em lại đau.”
“Anh quản nhiều quá.” Thân Đông oán trách một tiếng, thế nhưng cũng chấp nhận: “Vậy em nghỉ ngơi một lát.”
Cậu nói xong, lấy bịt mắt ra đeo, tựa vào ghế sau.
Thịnh Khâu nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên xe, lòng hoảng hốt, Thân Đông bỗng nói: “Đúng rồi Thịnh Khâu, hôm nào bảo Quý Hải đến làm tài xế cho anh đi. Hiện nay công ty càng ngày càng bận rộn, chắc năm sau em mới mua đất xây xưởng mới, anh làm việc cường độ cao như vậy, tự lái xe em không yên tâm.”
Thịnh Khâu cau mày: “Thế thì cũng không cần gọi Quý Hải.”
“Làm sao, anh có ý kiến với người ta à?”
Đương nhiên là có ý kiến, thằng nhóc kia mơ ước cục cưng nhà mình mà.
Thịnh Khâu nói: “Lúc trước anh họ anh nói muốn đến Vọng Đô phát triển, anh nghĩ vị trí văn phòng công ty thì không thể đảm nhiệm được, mẹ anh nói không thì cho anh ấy làm tài xế.”
“Anh họ kia của anh không được.” Thân Đông nói: “Em nhìn thấy anh ta là người không thoải mái, cứ cảm thấy anh ta cà lơ phất phơ, em không đồng ý.”
Thịnh Khâu thở dài.
Thân Đông lại ngồi thẳng người, lấy bịt mắt xuống nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước Tứ phu nhân gọi điện thoại cho anh mà? Nhờ bà ấy tìm tài xế cho anh, bà ấy tìm mới đáng tin.”
“Em nói gì thế?”
Thân Đông nói: “Ít nhất bà ấy không hại anh.”
“Anh thấy em nghĩ nhiều rồi, anh không có thù oán gì, ai lại đi hại anh?”
“…” Thân Đông nhìn hắn một lúc, lại nằm xuống bịt mắt không nói.
Về đến nhà, Thân Đông không thể chờ đợi được nữa đi hôn hai bé cưng, ôm Thân Nhất chơi đùa. Thịnh Khâu cầm điện thoại của cậu đi vào phòng vệ sinh.
Nhóc con trắng trẻo non nớt, mắt to tựa quả nho đen sáng lấp lánh, hồn nhiên vô cùng. Ngón tay Thân Đông bị nó nắm lấy, cậu không nhịn được cười: “Bé cưng nhà ta đáng yêu ghê, giống ba.”
Mẹ Thịnh phụt cười một tiếng, Thân Đông quay đầu lại, mặt hơi ửng đỏ, cậu nói: “Cháu ngoan không mẹ?”
“Thân Nhất ngoan lắm, Thịnh Dịch thì không, thằng nhãi này tỉnh là ầm ĩ.”
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, ba Thịnh hỏi tình huống công ty của họ lúc ăn cơm. Thân Đông trả lời vài câu, đột nhiên cầm đũa gõ tay Thịnh Khâu một cái. Hắn hồi thần, cậu nói: “Anh nghĩ cái gì thế? Thất thần tới Đại Tây Dương rồi đấy.”
“Không… Không có gì…”
An Đại Chí gửi một tin nhắn nhận tội, nói hết toàn bộ chân tướng, còn cung cấp một ít ghi âm và hình ảnh, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Mạc Vân Phân.
Chân tướng đột nhiên được vạch trần, giờ khắc này Thịnh Khâu không biết có nên thẳng thắn với Thân Đông hay không.
Thân Đông ăn xong rồi đi cho con ăn, hai nhóc con bây giờ không chỉ uống sửa bột, cậu còn có thể cho con ăn bữa phụ, sữa bò chuối tiêu cháo vân vân, dùng muỗng tự mình bón ăn, hai đứa bé rất thích ăn. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thịnh Khâu nhìn gò má hiền hòa của cậu, kéo ghế ngồi, dịu dàng nói: “Để anh bón cho.”
“Không cần, em thích cho con ăn.” Thân Đông cười với hắn, lau cháo trào ra ở khóe miệng Thịnh Dịch.
Cậu bón từng muỗng cho hai đứa, bón bên này xong bón bên kia, vẫn còn thời gian liếc mắt nhìn Thịnh Khâu: “Anh làm sao thế? Có chuyện muốn nói với em à?”
“Mạc Vân Phân…” Thịnh Khâu nhẹ giọng nói: “Bà ta bị người ta dùng dao đâm bị thương.”
Thân Đông mở to mắt, mãi mới bật cười: “Ác giả ác báo, sao không đâm chết bà ta luôn đi? Ai làm?”
“Hình như là… An Đại Chí.”
“Hai người này sao lại trở mặt? Quan hệ trước giờ vẫn tốt mà?” Thân Đông bất ngờ.
Thịnh Khâu không nói do mình làm, cúi đầu dịu dàng nhìn nhóc con trong xe, Thân Đông thấy đã bón gần hết, để bát xuống, nói: “Chiều chúng ta đi thăm.”
“Em…”
“Đi chế giễu chứ sao.” Thân Đông nói: “Mỗi người ôm một đứa, lên mặt.”
Thịnh Khâu nghe lời cùng cậu ôm con vào trong phòng. Hôm qua tuyết rơi, hôm nay trời rất lạnh, họ chỉ đi trong phòng, đi chưa được bao lâu hai thằng nhóc đã ngủ.
Thân Đông ôm con về phòng, cùng Thịnh Khâu một trước một sau đặt hai đứa lên giường nhỏ, nói: “Em ngủ một giấc, lát nữa anh đi không?”
“Có.” Thịnh Khâu nắm chặt tay cậu, nói: “Cho dù gặp phải chuyện gì, anh cũng ở bên em.”
“Có phải em nằm viện đâu.” Thân Đông buồn cười nói: “Em chỉ đến thăm kẻ thù, nhỉ?”
Thịnh Khâu ôm cậu vào trong lòng. Hắn biết rõ, có một số việc không dối gạt được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!