Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi


Chương 38


Cả đêm nay Tiêu Chước đều chìm trong mộng đẹp, cậu mơ thấy nhờ sự nuôi dưỡng tỉ mỉ của cậu cá chép tinh thành công vượt qua Long Môn biến thành Cự Long. Cự Long thơm ngát ngon miệng. Cậu há miệng một cái cắn rơi đầu, một ngụm cắn đuôi, nhai giòn giòn, vô cùng vui sướng.

Cả đêm được ăn thịt rồng, lúc tỉnh lại Tiêu Chước đều cảm thấy miệng mình đầy hương vị của rồng, môi răng còn lưu lại mùi thơm ây, tinh thần rất thoải mái.

Tiêu Chước vui sướng hạnh phúc xuống lâu, vừa vặn đụng phải Trịnh Kình đang chuẩn bị ra ngoài, cậu nhớ tới tối hôm qua mơ hồ nghe thấy động tĩnh, thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua anh đi ra ngoài?”

“Ừ.” Trịnh Kình mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, được ủi phẳng trơn bóng, không một vết nhăn, từ đầu đến chân được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả sợi tóc cũng suôn óng.

Ngay sau đó anh nói với Tiêu Chước về chuyện cá chép tinh, nói hiện tại cá chép tinh đã bị giam trong Cục quản yêu, đề phòng có yêu quái tới cứu cá chép tinh, Cục quản yêu đã phải tăng mạnh cảnh giới.

Lúc Trịnh Kình nói tới chuyện này, thái độ của anh rất xem thường, hiển nhiên không xem lão đại của cá chép tinh này ra gì.

Tiêu Chước nghe thế, nháy mắt khuôn mặt cậu cứng lại, nụ cười cũng dần biến mất. Cậu không ngờ được, chỉ trong một đêm cá chép tinh đã bị bắt đi.

Niềm hạnh phúc của cậu đã không còn!

Tiêu Chước yên lặng mắng cá chép tinh “vô dụng”, cảm thấy giấc mộng ngày hôm qua vô cùng trào phúng.

“Cậu sao vậy?” Trịnh Kình phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của Tiêu Chước, anh nghi ngờ hỏi.

Tiêu Chước lắc đầu, cố nén đau thương nói: “Không có gì.”

Miệng cậu nói không có chuyện gì, nhưng xem ra không phải như vậy. Bộ dạng cậu hồn bay phách lạc như đã gặp phải chuyện gì cực kỳ đau khổ thế kia.

Trịnh Kình cau mày, anh thực sự không biết vẻ mặt ỉu xìu này của Tiêu Chước là làm sao, còn đang chuẩn bị hỏi lại, Tiêu Chước đã đi xa, khẽ ngẩng đầu, bước chân cậu nặng nề, tựa như đã già đi mấy trăm tuổi.

Trên đường đi làm, trái tim Tiêu Chước quặn đau, thịt rồng sắp tới miệng lại bay mất, sau một lúc lâu cơn đau đớn vẫn không thể nguôi ngoai. Trịnh Kình thực sự quá tàn nhẫn với cậu, anh không cho cậu ăn anh thì thôi, lại bắt mất đồ ăn cậu khổ cực lắm mới tìm được.

Hoặc là Thiên Đạo đã chú định, cuộc đời này của cậu, ngay một miếng thịt rồng cũng không ăn được.

Tiêu Chước bi quan đi làm, càng nghĩ càng oan ức. Chạy vào cửa sau đỗ xong xe, Tiêu Chước làm việc để hóa giải cơn thống khổ.

Vậy mà mới vừa đi tới chỗ ngoặt, còn chưa tới nhà ăn, bỗng cậu bị người gọi lại. Là một bạn nữ, làn da trắng nõn, tóc dài bồng bềnh, vóc người cao gầy, rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh đưa tình nhìn Tiêu Chước, hai bàn tay cô gái lo lắng vò vò góc áo.

Tiêu Chước không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu không quen biết đối phương, chỉ đứng im tại chỗ không tiếng động mà chờ cô gái kia nói chuyện.

Cô gái bị cậu nhìn chăm chú càng căng thẳng hơn, gò má ửng đỏ, giọng nói lí nhí như muỗi: “Anh tới gần đây một chút, em có lời muốn nói với anh.”

Trong lòng Tiêu Chước chỉ còn hình ảnh của miếng thịt rồng chắp cánh bay mất, cậu không nghĩ nhiều nói: “Cô nói đi, tôi có thể nghe thấy.”

Đây là vấn đề có nghe hay không à, cô gái âm thầm gào lên trong lòng.

Dừng một lúc, cô ta chủ động đến gần Tiêu Chước, đỏ mặt ngượng ngùng, nhón chân lên đến gần bên tai Tiêu Chước, hạ thấp giọng nói: “Em… Em thích anh.”

Hai người đang đứng ở nơi có trồng cây hoa quế, gió nhẹ lướt qua, từng đợt hương thơm thoảng qua. Cậu anh tuấn, cô gái xinh đẹp, vốn là một bức tranh đẹp đẽ.

Chỉ tiếc là, một giây sau giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Chước vang lên: “À. Tôi không thích cô.”

Giọng nói của cậu bình tĩnh như chuyện đương nhiên, trả lời xong cậu quay người đi thẳng vào phòng ăn, không hề để tâm tới chuyện vừa rồi.

Cô gái sửng sốt, dương như cô ta chưa từng bị từ chối trực tiếp như vậy, nhất thời vừa thẹn vừa giận, bụm mặt bỏ chạy.

Bên cây hoa quế là phòng nghỉ ngơi. Chúc Hưu An và Đổng Huy mỗi người nhấc lên một góc màn cửa sổ, lén la lén lút nhìn toàn bộ quá trình, bọn họ đều rất kính phục với Tiêu Chước.

Nếu như bình thường, muốn từ chối đều phải nói chuyện uyển chuyển một chút, để tránh làm tổn thương lòng tự tôn của con gái. Nào giống như Tiêu Chước, không hề vòng vòng một tẹo nào.

Có thể vì Tiêu Chước đã có đối tượng rồi. Chúc Hưu An bày tỏ, cậu ta đã quá thất vọng đối với cái thế giới chỉ nhìn mặt này rồi.

Tiêu Chước đi vào phòng nghỉ, Chúc Hưu An và Đổng Huy đồng loạt quăng tới ánh mắt ước ao ghen tị.

Nhưng lại bị Tiêu Chước làm như không nhìn thấy. Cậu ỉu xìu như quả cà bị dầm sương, hoàn toàn đánh mất niềm tin đối với cuộc sống.

Gần đây tâm trạng của Tiêu Chước thay đổi thất thường, một hồi bi thương, một hồi sau lại lạc quan vui vẻ.

Đối với chuyện này Chúc Hưu An nhìn mãi thành quen, mỉm cười đùa giỡn đến bên cạnh cậu, hỏi: “Lại làm sao vậy? Nói với chúng tôi đi, nhịn trong lòng lâu dễ sinh bệnh.”

Tiêu Chước liếc nhìn Chúc Hưu An, không lên tiếng. Chúc Hưu An hiểu thành Tiêu Chước đang không nhịn nỗi được bi thương.

Chúc Hưu An thấy cậu không muốn nói, cậu ta cũng không hỏi nhiều, ngược lại còn tràn đầy phấn khởi kể cho Tiêu Chước vài mẩu chuyện cười, thấy cậu vẫn mệt mỏi không vực dậy được tinh thần, cậu ta mới ý thức được e rằng vấn đề lần này nghiêm trọng rồi.

Cậu ta đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Tiêu Chước thay đổi ý định hỏi: “Nếu là mọi người, tỉ mỉ trồng một cái cây, mỗi ngày bón phân, tưới nước, bắt con trùng, chỉ vì để được ăn trái cây. Vẫn luôn chờ mong từng ngày, mong ngóng cây kết quả, chờ ngày trái cây chín mọng. Sắp đến ngày hái quả ngọt, lại phát hiện quả chín đã bị người khác hái đi mất rồi. Mọi người sẽ làm như thế nào?”

Chúc Hưu An không hề nghĩ ngợi, nói: “Còn phải hỏi à? Nếu như biết là ai hái, tìm nó về không phải là được rồi sao? Chính mình tự tay trồng cây ngóng trái, dựa vào đâu mà bản thân chưa nếm một miếng, đã bị người không công lấy đi mất.”

Đổng Huy ở bên cạnh gật đầu tán thành.

Tiêu Chước nghe vậy lập tức sững sờ, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, cậu khổ cực muôn phần nuôi cá chép tinh, vì sao một miếng cũng không được ăn? Nếu cá chép tinh bị Cục quản yêu bắt đi, vậy cậu ẩn thân đi vào, lén lút cướp ra là được.

Cậu càng nghĩ càng thấy biện pháp này thật có lí, một lần nữa như được bơm hơi, cười vỗ vỗ vai Chúc Hưu An, nói: “Ừ, cảm ơn.”

Chúc Hưu An bị vỗ mà mặt đầy hoang mang.

Sau đó, Tiêu Chước vừa làm việc vừa nghĩ cách làm sao lặng yên không tiếng động lẻn vào Cục quản yêu. Quan trọng nhất là tuyệt đối không được để bại lộ thân phận của mình.

Cục quản yêu vững chắc như thành đồng vách thép, canh gác cá chép tinh nghiêm ngặt, yêu quái phổ thông đừng nói tới cướp ngục, ngay cả thang máy cũng không vào được. Nhưng hiển nhiên Tiêu Chước không phải yêu quái bình thường.

Chỉ là xông vào rất dễ, để không bị phát hiện lại rất khó. Đầu tiên phải biết cá chép tinh bị giam ở đâu, phòng vệ như thế nào, có cấm chế nào hay không.

Tiêu Chước suy nghĩ, phải tìm người biết chuyện thăm dò tin tức.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tiêu Chước đang tìm người lấy tin tức, Trịnh Kình đã gọi tới.

Cậu nhận điện thoại, Trịnh Kình hỏi cậu đã tan làm chưa, sau khi nhận được đáp án khẳng định, nói cậu đừng lái xe, anh nói giờ mình đang ở bên ngoài khách sạn, gọi cậu nhanh đi ra ngoài.

Tiêu Chước nghe vậy hơi kinh ngạc, sao Trịnh Kình lại trùng hợp ở khách sạn? Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, thầm nghĩ có lẽ Trịnh Kình tới khách sạn thị sát, lúc về tiện đường cho cậu đi nhờ.

Chúc Hưu An ở phía sau nói gần đây có một tiệm lẩu mới mở, khai trương giảm 30%, đề nghị bọn họ cùng nhau đi ăn thử.

Tiêu Chước nghe thế nói: “Tôi không đi được, mọi người đi đi. Bạn cùng phòng của tôi đang chờ ở bên ngoài, tôi phải đi trước.”

Chúc Hưu An nghe vậy ngó qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhưng cậu ta không nhìn thấy gì cả.

Tiêu Chước vội vàng rời đi, nên không nghe thấy câu cảm thán phía sau của Chúc Hưu An: “Đặc biệt tới đón tan tầm, thật là ngọt ngào!”

Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Cậu ta biết ngay mà, tất cả những vụ cãi nhau không lấy chia tay làm mục đích đều show ân ái cả.

Tiêu Chước đi ra khỏi khách sạn, liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe Trịnh Kình thường lái, cậu ội vã đi tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

“Anh tới khách sạn thị sát sao?” Tiêu Chước thắt dây an toàn hỏi.

Trịnh Kình hỏi ngược lại: “Tôi không thể tới đón cậu sao?”

“Đón tôi?” Tiêu Chước không rõ: “Tại sao…”

Trịnh Kình không nói gì, trong lòng anh cho rằng Tiêu Chước đang giả bộ hồ đồ, ngắt lời: “Ừm, tôi tới thị sát, tiện đường chở cậu về nhà.”

Tiêu Chước nghe anh giải thích, cậu gật gù.

Trịnh Kình lái xe trên phố, nhưng không chạy về hướng biệt thự, mà đỗ xe vào bãi đậu xe của một siêu thị dưới lòng đất.

Tiêu Chước nhìn xung quanh, cậu mơ hồ phát hiện ra điều gì, vừa kích động vừa chờ mong, cậu hỏi anh: “Chúng ta đi mua thức ăn à?”

“Ừ.” Trịnh Kình thoáng nhìn biểu hiện kích động mong chờ của Tiêu Chước, nỗi phiền muộn bị cự tuyệt lần tức thời bị quét đi sạch sành sanh.

Đi vào siêu thị, Tiêu Chước chủ động đẩy xe mua sắm theo sát bên cạnh Trịnh Kình, nhìn anh chọn mua nguyên liệu nấu ăn.

Ban đầu cậu cũng muốn giúp đỡ chọn thức ăn, nhưng không đạt được tới tiêu chuẩn của Trịnh Kình, đều bị bác bỏ.

Hai người mua rất nhiều hải sản tươi, các loại thịt cùng rau dưa, rồi mua thêm gia vị.

Lúc đi qua khu đồ ngọt, Tiêu Chước lại thèm thuồng quét sạch đống đồ ngọt, phần lớn là kẹo và bánh bích quy. Cuối cùng Trịnh Kình vẫn ngăn lại không được, nếu không Tiêu Chước sẽ dọn sạch đồ ăn tráng miệng của siêu thị.

Hai người một cao lớn đẹp trai, một đẹp đẽ kinh diễm, lúc mua sắm thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, những người kia lén lút nhìn bọn họ, còn dáo dác nhìn xung quanh xem có máy quay phim ẩn ở đâu đó không, nghi ngờ bọn họ là diễn viên điện ảnh.

Cũng có người cầm điện thoại di động lên muốn chụp trộm bọn họ. Nhưng kỳ quái là bất luận bọn họ chụp trộm từ góc độ nào đều sẽ nhanh chóng bị phát hiện, chỉ có thể ngượng ngùng cất điện thoại di động. Cuối cùng, không ai chụp được tấm hình nào rõ nét, chỉ đành thở dài.

Sau khi tính tiền đi ra từ siêu thị, Tiêu Chước và Trịnh Kình đều mang theo mấy túi lớn đồ ăn, chất đầy vào cốp sau, nhìn rất như ngọn núi đồ sộ.

Trong túi Tiêu Chước có mấy miếng chocolate, từ sau khi tính tiền miệng cậu chưa từng dừng lại.

Trịnh Kình bất đắc dĩ nói: “Đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy, cẩn thận sâu răng.”

Tiêu Chước cũng không phản đối, cậu ăn chocolate ngọt ngào, sung sướng híp mắt lại: “Anh từng nghe có yêu quái bị sâu răng à?”

Trịnh Kình ném cho cậu ánh nhìn sâu xa, anh không khuyên nữa, lái xe về biệt thự.

Lúc đến biệt thự, ánh chiều tà rực rỡ như nhuộm đỏ cả bầu trời, vô cùng xinh đẹp.

Thời gian không nhiều, sau khi mang nguyên liệu nấu ăn vào bếp, Trịnh Kình bắt đầu làm cơm.

Tiêu Chước rửa sạch tay, cũng tích cực ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng rất nhanh đã bị lấy lý do gây thêm phiền toái cho Trịnh Kình mà đuổi ra khỏi nhà bếp.

Thực ra Trịnh Kình cũng thật bội phục Tiêu Chước, những chuyện đơn giản như rửa rau thái củ, cậu lại có thể làm thành một bãi chiến trường. Có một chỗ tiến bộ duy nhất, đại khái là bây giờ cậu rửa chén đỡ làm vỡ vài cái.

Tiêu Chước ngồi trên sô pha xem tivi một lát đã nghe thấy mùi thức ăn ngào ngạt từ bếp bay ra, cả tâm hồn của cậu đã bị mỹ thực cuốn đi mất, nhất thời cũng chẳng còn lòng dạ nào xem TV.

Nếu là như trước đây Trịnh Kình nấu cơm ngon như vậy, Tiêu Chước chắc chắn sẽ bắt lấy anh mang về núi của mình, để ngày ngày anh nấu cơm cho cậu ăn.

Nhưng bây giờ cậu cũng chỉ có thể ảo tưởng trong đầu.

Bữa tối rất phong phú, Trịnh Kình còn đặc biệt làm thêm món tôm hùm đất, sắc hương vẹn toàn, hương vị còn thơm ngon hơn bên ngoài. Ngoài ra, còn có cua hấp, sò biển rang tỏi băm, cá xào cay các loại, một bàn đồ ăn vô cùng hoành tráng, Tiêu Chước nhìn thôi đã nuốt nước bọt ừng ực.

Chờ Trịnh Kình ngồi xuống, cậu đã không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa. Bây giờ Tiêu Chước hiện đã học được cách bóc vỏ tôm, tốc độ vô cùng nhanh, như một cái máy thu hoạch tôm, thấy Trịnh Kình không đụng vào món tôm hùm đất, cậu giúp anh lột vỏ vài con bỏ vào bát anh.

Ban đầu, Tiêu Chước định ở trên bàn cơm tìm cách tìm hiểu nơi nhốt cá chép tinh, kết quả vì đồ ăn quá ngon chuyện này bị cậu hoàn toàn ném ra sau đầu.

Mãi cho tới khi ăn xong, cậu ngồi phịch trên ghế nấc lên một cái, mới nhớ ra còn có chuyện phải làm.

Cậu sờ sờ cái bụng ăn no căng của mình, cân nhắc nên hỏi như thế nào mới không làm cho Trịnh Kình nghi ngờ.

Đột nhiên, điện thoại của Trịnh Kình lại vang lên.

Người gọi điện đến là Chúc Dư. Trịnh Kình liếc nhìn, vốn không định bắt máy, nhưng anh không chịu nổi sự kiên trì của Chúc Dư, một lúc lâu sau vẫn bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại, không biết Chúc Dư nói gì, Trịnh Kình nhíu mày nói: “Đóng cái nào cũng…”

Anh nói xong dừng lại, đột nhiên thay đổi ý định nói: “Vậy ném anh ta vào phòng giam của Tương Liễu trước đi, để xem anh ta còn dám kiêu ngạo nữa không. Những việc nhỏ như thế này sau này cậu tự quyết định, còn cần phải hỏi tôi?”

Trịnh Kình nói xong lập tức cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Chước, suy nghĩ trong chốc lát, anh giải thích: “Chúc Dư mới thẩm vấn con cá chép tinh kia xong, anh ta vô cùng tín nhiệm lão đại của mình, không chịu nói ra thân phận, danh tính đối phương, thậm chí còn uy hiếp nhân viên công tác, nói rằng lão đại chắc chắn sẽ đi cứu anh ta. Chúc Dư nghe xong thì luống cuống, hỏi tôi xem nên nhốt cá chép tinh ở phòng giam nào, sợ có người đến cướp ngục.”

Tiêu Chước nghe xong cảm thấy chột dạ, không nghĩ tới con cá chép tinh kia lại trao trọn niềm tin cho cậu, khiến cậu đột nhiên có loại cảm giác cô phụ sự tin tưởng của đối phương.

Nhưng dù nên bị ăn hay phải bị ăn thì cá chép tinh này đã hại người vô số, trên lưng đeo nhiều sát nghiệt, táng thân trong bụng cậu cũng là trừng phạt đúng tội.

Hai người hàn huyên vài câu về chuyện cá chép tinh, qua lời của Trịnh Kình Tiêu Chước cũng phát hiện được manh mối của cá chép tinh.

Nói xong, dường như Trịnh Kình lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên anh nói: “Đúng rồi, gần đây bên B thành có chuyện, không hiểu vì sao có rất nhiều yêu quái chết, bên kia gửi tin xin giúp đỡ, tôi phải qua đó xem, mấy ngày này một mình cậu ở nhà nhé.”

Tiêu Chước thầm nghĩ, đây đúng là buồn ngủ được gặp chiếu manh, nếu có Trịnh Kình cậu không dễ xuống tay, nhưng Trịnh Kình đi rồi hành động sẽ dễ dàng hơn.

Đáy lòng cậu hưng phấn, bên ngoài lại không hề thay đổi, vờ như thuận miệng hỏi: “Vậy anh phải đi bao lâu? Khi nào trở về?”

“Xem tình hình.” Trịnh Kình không xác định nói: “Ít nhất ba bốn ngày, có vẻ tình huống rất phức tạp, nếu khó giải quyết có thể sẽ về trễ hơn vài ngày.”

Tiêu Chước nghe xong gật đầu, không nói thêm gì nữa. Cũng không chú ý tới biến hóa của Trịnh Kình, nếu như lúc trước, Trịnh Kình đi đâu hoặc là đi công tác, anh sẽ không nói với cậu, đêm nay cố ý nói trước với cậu một câu, như đang báo cáo hành trình.

Sau đó, Trịnh Kình lên lầu tắm rửa, Tiêu Chước dọn dẹp chén đũa vào bếp rửa.

Chờ Trịnh Kình tắm rửa xong bước từ trên lầu xuống, anh chợt nghe thấy âm thanh chén đĩa bị bể truyền ra từ phòng bếp.

Cùng lúc đó, Tiêu Chước cũng lén lút thò đầu ra từ phòng bếp, dường như đang quan sát xem có bị Trịnh Kình phát hiện hay không.

Kẻ nào đó mới vừa thò đầu ra thăm dò đã bị Trịnh Kình bắt, chột dạ vội vàng thụt đầu trở lại.

Trên trán Trịnh Kình kéo xuống đầy vạch đen, anh cân nhắc hôm nào đó vẫn nên đi mua thêm bát đĩa, tránh bị Tiêu Chước rửa đến một ngày trong nhà ngay cả bát đĩa cũng không có để dùng.

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Chước rời giường trong biệt thự đã không thấy bóng dáng của Trịnh Kình.

Trên bàn trà có tờ giấy, chữ viết thanh thoát hữu lực, Trịnh Kình nói anh đến thành phố B công tác, dặn dò Tiêu Chước trông nhà cẩn thận.

Tâm trạng Tiêu Chước vô cùng sung sướng, cậu nhìn tờ giấy lộ ra một nụ cười tà ác, tính toán thừa dịp Trịnh Kình không có ở đây nhanh chân cứu cá chép tinh ra, bởi vậy cậu bắt đầu suy tính làm sao để thực hiện kế hoạch.

Ngày thứ hai Trịnh Kình đi công tác, Tiêu Chước cứ theo lẽ thường đi làm.

Chập tối, tốc độ cậu giao cơm càng nhanh hơn, lúc đầu cần nửa giờ, bây giờ chỉ cần mười phút đã đưa tới tay khách hàng.

Giao cơm xong, Tiêu Chước cũng không vội vã trở về, mà đậu xe ở một chỗ không có camera theo dõi để thay quần áo chạy tới Cục quản yêu.

Lúc này, Cục quản yêu vừa vặn tới thời gian tan tầm, nhân viên công tác đi ra ngoài rất nhiều.

Tiêu Chước lặng lẽ chế tạo một kết giới đứng ở bên ngoài, không có yêu quái nào phát hiện ra cậu.

Trong đám nhân viên công tác, Tiêu Chước nhanh chóng phát hiện một người chức vị rất cao, cậu bám theo người này, thừa dịp người này chưa phát hiện ra lập tức đánh ngất, hóa thành bộ dáng của người đó, mang theo thẻ nhân viên rời đi.

Yêu quái bị Tiêu Chước đánh ngất là Ngưu Uy, anh ta có thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, trên mặt còn có vài nốt ruồi đen. Vừa vặn người này là người Quản lý nhân viên của Cục quản yêu, thẻ nhân viên của anh ta có thể đi tới tầng ngục giam.

Lúc trước, khi Tiêu Chước đăng ký, Trịnh Kình cũng cho cậu một tấm thẻ nhân viên, có thể tùy ý ra vào tầng giam của Cục quản yêu. Nhưng sau khi quẹt thẻ, máy tính sẽ lưu lại dữ liệu, Tiêu Chước lại không muốn bị lộ thân phận.

Cậu mang khuôn mặt Ngưu Uy, thuận lợi đi vào Cục quản yêu, trên đường cũng gặp phải người quen biết Ngưu Uy, hỏi cậu quay lại làm gì.

Tiêu Chước chỉ nói quên đồ, thuận lợi đi vào thang máy.

Sau khi vào thang máy, Tiêu Chước ấn số tầng lầu trực tiếp đi tới phòng giam cá chép tinh.

Khi đi tới trước phòng giam Tương Liễu, một mùi tanh hôi gay mũi đập vào mặt. Cho dù Tương Liễu đã bị phong ấn, mùi tanh hôi kia cũng không tan, không cần nghĩ cũng biết thối đến mức nào.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ Tiêu Chước nhìn vào bên trong, thấy lúc này cá chép tinh đang lật bụng nằm trên mặt đất, bộ dáng hít vào nhiều thở ra ít. Thực hiển nhiên, anh ta sắp bị mùi hôi thối của Tương Liễu ngạt chết.

Tiêu Chước quẹt thẻ đẩy cửa ra đi vào, cá chép tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Chước, chốc lát lại vô lực mà nằm úp sấp xuống.

Tuy chỉ còn vài hơi hấp hối nhưng vẫn không quên nói mấy câu hung ác: “Các ngươi thật sự khi… khi yêu quá đáng! Các ngươi cứ chờ đó, lão đại chắc chắn sẽ đến cứu tôi –”

Tiêu Chước không ngờ cá chép tinh lại tin tưởng cậu như vậy, đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người cậu, cậu nhớ tới mục đích của mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đương nhiên, xấu hổ thì xấu hổ, cũng không ảnh hưởng tới việc cậu thực hiện kế hoạch.

Trước mặt cá chép tinh, Tiêu Chước trực tiếp hóa thành người thật.

Cá chép tinh sửng sốt nửa giây, sau đó mới kích động nhảy dựng lên, muốn tới gần Tiêu Chước nhưng lại không dám, cuối cùng anh ta đứng tại chỗ cảm động khóc rống, nước mắt chảy dài nói: “Lão… lão đại, tôi biết chắc chắn ngài sẽ đến cứu tôi! Cuối cùng tôi cũng đợi được ngài, hu hu hu…”

Cá chép tinh khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn rất đau mắt. Tiêu Chước không đành lòng nhìn thẳng, cậu nghiêm túc nói: “Đừng khóc, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này. Anh có thể biến nhỏ đi không?”

Cá chép tinh liên tục gật đầu, trăm phần trăm tín nhiệm Tiêu Chước, không hề có chút nghi ngờ, anh ta hóa thành một con cá chép to cỡ bàn tay, nhảy vào trong túi Tiêu Chước.

Tiêu Chước không nói thêm nữa, lại biến thành bộ dạng Ngưu Uy, mang theo cá chép tinh đi thang máy trở lại đại sảnh. Bởi vì yêu lực của cậu cao hơn chúng yêu ở Cục quản yêu, nên không có yêu quái nào nhận ra có gì bất thường.

Nhưng khi đi đến cửa phòng khách, Tiêu Chước lại đụng phải một nữ yêu dáng người nóng bỏng quyến rũ.

Nữ yêu kia vô cùng nhiệt tình, vừa thấy cậu đã nhào lên người cậu. Tiêu Chước hoảng sợ, vội vàng lách qua bên cạnh tránh né.

Nữ yêu té nhào trên mặt đất, vội vàng đứng dậy.

Cô ta lắc mông hùng hổ quay đầu nhìn Tiêu Chước, giận giữ nói: “Được lắm, Ngưu Uy, anh thật có bản lĩnh, dám không đỡ tôi, để tôi ngã trên mặt đất? Nói! Có phải anh ở bên ngoài thông đồng với tiểu yêu tinh khác đúng không?”

Tiêu Chước nghe thấy lời này của cô ta, ý thức được chuyện không ổn. Thì ra đây là bạn gái của Ngưu Uy. Cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghĩ nên nói gì để cứu lại cục diện.

Nhưng lúc này, nữ yêu nhạy bén phát hiện được có điều không thích hợp.

Cô ta nhanh chóng lui về sau, hung hăng tung một đạp về phía Tiêu Chước, giận giữ nói: “Anh là ai? Dám giả trang Ngưu Uy! Nói trà trộn vào Cục quản yêu có mục đích gì?”

Tiêu Chước nhanh chóng lắc mình tránh đi, cá chép tinh lại bởi vậy mà vô tình rớt xuống mặt đất.

Nữ yêu tinh mắt phát hiện cá chép tinh, nhất thời hoảng sợ hô lớn: “Là cá chép tinh! Người này là đồng lõa của cá chép tinh, tới cứu cá chép tinh! Nhanh bắt lấy anh ta!”

Yêu quái xung quanh nghe vậy, nháy mắt tràn ngập địch ý nhìn Tiêu Chước, nhanh chóng bày trận vây quanh cậu.

Tiêu Chước không hề có ý ra tay, thầm muốn nhanh chạy đi. Cậu xoay người nhặt cá chép tinh lên, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện đường đi đều bị chúng yêu ngăn lại.

Bọn họ vây quanh Tiêu Chước, không một kẽ hở, ánh mắt bọn họ cảnh giác sắc bén, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

Tiêu Chước khẽ thở dài, thực hiển nhiên, muốn lặng yên không một tiếng động rời đi là điều không thể.

Những yêu quái này hợp lại căn bản cũng không phải đối thủ của Tiêu Chước, bóng dáng cậu chợt lóe, bàn tay mang theo yêu lực đánh bay mấy on yêu quái, phá tan vòng vây tìm được đường thoát, vừa mới chuẩn bị rời đi, Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh đã chạy tới.

Bọn họ đều rất rõ ràng chuyện đang xảy ra, nhìn thấy Tiêu Chước không nói hai lời đã trực tiếp phát động công kích.

Những đòn công kích mang theo yêu lực khổng lồ này, khi đến trước Tiêu Chước, đều bị một lớp màn vô hình ngăn cản, vừa chạm vào đòn công kích đều tiêu tán.

Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh thấy thế nhìn nhau, sắc mặt bọn họ đều vô cùng khó coi, chỉ cần một đòn giao thủ, có thể nhìn ra thực lực của đối phương cách xa bọn họ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

“Không biết tiền bối là ai?” Hồ Uyển Uyển cất cao giọng nói: “Cục quản yêu có quy củ của Cục quản yêu, mong rằng ngài có thể để con cá chép tinh này lại.”

Cá chép tinh nghe vậy nhất thời căng thẳng nhìn về phía Tiêu Chước, sợ Tiêu Chước ngại phiền phức sẽ quẳng anh ta lại.

Tiêu Chước trực tiếp ra tay công kích hai người Hồ Uyển Uyển, ý đồ phá vỡ vòng vây rời đi.

Cá chép tinh thấy thế nhẹ nhàng thở ra, cực kỳ cảm động nhìn Tiêu Chước, không ngờ lão đại lại đối xử với anh ta tốt như vậy.

Cùng lúc đó, ỷ vào được Tiêu Chước bảo vệ, cá chép tinh vô cùng kiêu ngạo nhìn về phía hai người Hồ Uyển Uyển vẫy vẫy cái đuôi, trông vừa đắc ý vừa khiêu khích.

Hồ Uyển Uyển sắp bị con cá chép thối kia làm cho tức chết rồi.

Hai người không phải đối thủ của Tiêu Chước, Tiêu Chước không dây dưa, không đả thương tới bọn họ, chỉ muốn nghĩ cách vây khốn hai người lại, sau đó nhân cơ hội rời đi.

Nào ngờ đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí cường đại quen thuộc đang tới gần.

Ánh mắt Hồ Uyển Uyển sáng lên, nhìn về chân trời phía xa kinh ngạc nói: “Lão Đại đến rồi!”

Lúc này, ở bên trong tầng mây xa xa, một con kim long đột nhiên xuất hiện. Cự long có thân hình khổng lồ, cả người được bao trùm lớp vảy cứng rắn, móng vuốt cứng cáp sắc bén như móc câu, đôi đồng tử màu vàng nhìn chăm chú vào Tiêu Chước, sau đó nhanh chóng đáp xuống.

Tiêu Chước ngửa đầu nhìn màn này, cậu thay đổi sắc mặt, thầm nói câu không xong!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN