Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi
Chương 15: Nghe trộm bí mật, dẫn tới tai họa
Chương 15. Nghe trộm bí mật, dẫn tới tai họa
Gió thổi lay lá cây phát ra tiếng xào xạc. Ánh mặt trời xuyên qua từng từng tán cây, chiếu thành những mảng loang lổ trên mặt đất.
Cây cối ở đây có đến trăm năm, thân cây to hơn cả cái eo của con người, đủ để che dấu một người.
Lúc này, Dịch Dao đứng sau cái cây đó, trong tay siết chặt trâm ngọc hoa hồng, dựng thẳng tai lên nghe cuộc đối thoại của hai người ngoài kia.
Nàng không cố tình nghe lén đâu.
Chỉ vì khi về lều, Dịch Dao không thấy cái trâm hoa hồng Dung Huân tặng nàng đâu, đoán là vừa nãy xuống ngựa làm rơi mất rồi.
Nhẫn Đông cũng không biết nàng đánh rơi ở đâu, vì vậy Dịch Dao tự đi vào rừng, muốn tìm lại cây trâm ngọc hoa hồng.
Cẳng chân nàng chỉ bị thương ngoài da, không gây trở ngại đến bước đi.
Nàng vừa đi tới đây thì nghe thấy hai người đang nói chuyện.
Tam hoàng tử Cảnh Uyên nói nàng là gì cơ?
Hắc nguyệt quang (ánh trăng u tối)…
Nghe y miêu tả mình như thế, Dịch Dao nghĩ một lúc, cảm thấy khá là đúng đó.
Tam hoàng tử này mới sinh ra cơ thể yếu ớt, hay bị ốm bệnh, đi theo Thần phi tới Thanh Long Tự, từ nhỏ đã dưỡng bệnh ở đó, mãi đến lúc thành niên mới trở về cung.
Nàng nhớ trong kiếp trước người cuối cùng đánh bại thái tử chính là Tam hoàng tử Cảnh Uyên, người lên ngôi cũng là hắn.
Chắc hẳn cái tên nhóc này cũng có dã tâm bừng bừng.
Dịch Dao bỗng thấy Cảnh Uyên hơi đáng ghét. Sau khi Dịch gia gặp chuyện, Cảnh Uyên không hề ra tay giúp đỡ mà chọn thờ ơ không quan tâm.
Theo nàng thì kẻ im lặng chính là đồng lõa.
Dịch Dao định ló mặt ra nhưng lại trốn phía sau cây, muốn nghe Dung Huân thấy nàng thế nào.
Nhưng cái cây này nhiều rễ, còn hơi khô, nàng chỉ lo lắng giẫm lên một cái sẽ khiến hai người bên ngoài nghe thấy tiếng động.
Dịch Dao ngồi xổm ở đó một lúc lau rồi, eo mỏi, chân cũng tê.
Nàng nghe thấy Dung Huân nói.
“Không cần biết Dịch Dao thế nào, ta đều thích.”
Thịch thịch thịch… Nàng nghe tiếng tim mình đập.
“Răng rắc…” Dịch Dao quá kích động, giẫm gãy một đoạn rễ khô dưới chân.
Toang rồi!!!
Bọn họ sẽ không phát hiện ra nàng đó chứ…
“Ai?” Tiếng bước chân và giọng Dung Huân đồng thời truyền tới, càng ngày càng gần vị trí nàng trốn.
Dịch Dao nín thở, khóe mắt nhìn xung quanh, không có chỗ trốn nào tốt hơn cả.
Tiếng bước chân bỗng dừng lại, giọng nói lạnh nhạt của Dung Huân vang lên, “Hóa ra là một con thỏ trắng.”
Hắn và nàng chỉ cách nhau đúng một cái cây, chỉ cần đi quanh cái cây một vòng là có thể phát hiện nàng.
Từ góc nhìn của Dịch Dao thì nàng không nhìn thấy Dung Huân và Cảnh Uyên, bọn họ cũng không nhìn thấy nàng.
Tiếng Cảnh Uyên truyền đến: “Hôm nay không còn sớm nữa, ta đi trước, hi vọng Dung đại nhân cẩn thận suy nghĩ về lời ta vừa nói.”
Tiếng bước chân dần đi xa.
Dịch Dao thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dung Huân chắp tay cười khanh khách nhìn nàng: “Từ lúc nào Dao Dao lại có thói quen đào góc tường vậy hả?”
“Sao huynh biết là ta?” Dịch Dao ngạc nhiên.
Dung Huân chỉ làn váy đỏ của nàng: “Váy nàng lộ ra ở mé cây bên kia.”
Nhưng cũng may là vừa nãy hắn đã dùng cơ thể che váy Dịch Dao lại, nếu không Cảnh Uyên sẽ phát hiện ra nàng.
Hắn hỏi: “Nàng đến đây làm gì?”
“Ta đến tìm trâm.”
Dịch Dao xòe lòng bàn tay ra, là cây trâm ngọc hoa hồng hắn tặng.
“Dao Dao, nàng đã nghe hết lời Tam hoàng tử vừa nói rồi sao? Nếu để Tam hoàng tử biết nàng nghe trộm, sợ là hắn sẽ ra tay với nàng.” Dung Huân thở dài.
Dịch Dao vô tội nhún vai: “Ta cũng có cố tình nghe lén đâu, hơn nữa, huynh thật sự muốn giúp tam hoàng tử sao?”
Nàng không tin. Ngày Dung Huân cầu hôn nàng, rõ ràng hắn đã nói muốn làm hoàng đế, sao mới chớp mắt một cái đã biến thành giúp đỡ tam hoàng tử rồi?
“Ngoại trừ tấm lòng chân thành với Dao Dao, những người khác đều không thật lòng.” Dung Huân thẳng thắn nói.
Hắn hợp tác với Cảnh Uyên cũng chỉ vì muốn diệt trừ Cảnh Chiến trước.
Sớm muộn gì cũng phải nói cho nàng biết chuyện này, vì vậy Dung Huân không giấu diếm.
“Thế huynh thật sự không tò mò tại sao ta phải đối phó Cảnh Chiến hả?” Dịch Dao và hắn đi song song với nhau.
Dung Huân mỉm cười: “Dao Dao muốn nói thì sẽ tự nhiên nói ra thôi.”
Dịch Dao dừng bước, vươn tay kéo góc áo hắn, nghiêm túc nói: “Ta quả thực từng yêu Cảnh Chiến, nhưng huynh đừng sợ, huynh đã lựa chọn yêu ta thì ta sẽ quẳng chuyện trước kia đi hết, yêu huynh thật lòng.”
Nàng không biết giải thích chuyện trùng sinh với Dung Huân thế nào, người bình thường sẽ không thể tin nổi, một người lại có thể trải qua một kiếp đau khổ và phản bội.
Nói ra thì sợ Dung Huân sẽ thấy nàng là một kẻ đần.
“Ta tin nàng.” Dung Huân thò bàn tay từ tay áo ra, lập tức nắm chặt lấy tay nàng.
Hắn rất muốn nói với Dịch Dao hắn từng có kiếp trước, nàng bị Cảnh Chiến hại thê thảm, bây giờ đối phó Cảnh Chiến là một lựa chọn rất đúng đắn.
Nhưng hắn không dám nói ra chuyện hắn trùng sinh, sẽ chẳng ai tin chuyện này.
Trùng sinh?
Sợ là Dịch Dao sẽ nghĩ hắn bị đần.
Hai người mỗi người một tâm tư đi ra khỏi rừng.
Tam hoàng tử Cảnh Uyên trở lại lều vải của y, chợt nhận ra có điều không đúng.
Y gọi tên đầy tớ đến, ra lệnh đi xem xem lều của Hoa Âm quận chúa có người không.
Chỉ chốc lát sau tên đầy tớ đã trở lại.
“Tam hoàng tử điện hạ, Hoa Âm quận chúa vừa quay lại lều, trùng hợp còn thấy cả Dung đại nhân cũng ở đó.”
“Hừ.” Mặt Cảnh Uyên lập tức lạnh xuống, hắn biết ngay là ở chỗ rừng có người nghe trộm mà.
Người nghe trộm có thể khiến Dung Huân bao che thì chỉ có Dịch Dao thôi.
Nói một câu không khách sáo chút nào, Cảnh Uyên đã nảy lên ý định gϊếŧ Dịch Dao.
Nhưng y vẫn cần Dung Huân, gϊếŧ Dịch Dao thì sợ Dung Huân sẽ bắt y phải trả giá.
Thật ra thì có thể dẫn dắt một người khác gϊếŧ Dịch Dao.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt nham hiểm của Cảnh Chiến khôi phục lại sự thờ ơ.
Ba ngày sau, cuộc săn bắn cưỡi ngựa bắn cung kết thúc, kinh thành và hoàng cung lại khôi phục trật tự ngày thường.
Cảnh Niệm Nhi không ngờ Tam ca đã lâu không gặp lại vào cung gặp nàng ta.
“Tam ca…” Cảnh Niệm Nhi nghĩ đến thái tử ca ca còn đang cấm túc không thể tới thăm, không nhịn được hỏi Cảnh Uyên, “Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vì sao đi săn bắn mà phụ hoàng lại phế bỏ thái tử, giáng hắn ta xuống Đại hoàng tử?
Cảnh Uyên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, Cảnh Niệm Nhi lập tức hiểu ra, bảo cung nữ thái giám đi ra ngoài.
“Niệm Nhi, hôm nay ta nói xong, muội nghe thì phải giấu kín trong bụng.” Cảnh Uyên cẩn thận kéo nàng ta vào điện bên trong.
Tim Cảnh Niệm Nhi đập rất nhanh, nàng ta có linh cảm chuyện Tam ca sắp nói rất đáng sợ.
Cảnh Uyên thêm mắm dặm muối kể lại chuyện hôm ấy Dịch Dao tự làm mình bị thương rồi hãm hại Cảnh Chiến.
“Ta biết ngay là nàng ta mà!” Bàn tay trắng trẻo của Cảnh Niệm Nhi vỗ bàn một cái, trợn mắt sáng bừng lên.
Từ buổi tiệc mừng thọ thái hậu, Dịch Dao nói thích khách kia là Cảnh Chiến cứ đến, nàng ta đã cảm thấy không đúng rồi, sao thái tử ca ca có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được?
Sau đó nàng lại bị thích khách bắt, còn ở một đêm với Dung Huân.
Người toàn kinh thành đều nói nàng ủ mưu để thích khách bắt cóc mình chỉ để ép Dung Huân cưới nàng.
Nếu không vì sao cả hai lần ám sát, Dịch Dao không bị thương chút xíu nào?
Bây giờ thì hay rồi, nàng lại đặt bẫy hãm hại thái tử ca ca.
Cảnh Chiến là ca ca ruột của nàng ta, vừa nghĩ đến việc Cảnh Chiến bị cấm túc, còn bị mất vị trí thái tử là Cảnh Niệm Nhi lại đau lòng.
“Niệm Nhi, muội đừng kích động.” Cảnh Uyên nhỏ giọng an ủi, “Muội phải biết rằng bây giờ Dịch gia nắm giữ mười vạn binh Dịch gia, còn thông gia với Dung Huân, văn võ trên triều đình đều do Dịch gia làm chủ, sau này muội phải cẩn thận với Dịch Dao đó.”
“Ha ha.” Cảnh Niệm Nhi tức muốn chết, thân là công chúa, nào có thể chịu đựng sự lăng nhục này, “Chắc chắn ta sẽ khiến Dịch Dao trả giá thật đắt.”
Cảnh Uyên mím môi, không nói nữa.
Nghe nói nếu muốn tạo một chiếc thuyền, không cần vật liệu, chỉ cần nó có khát vọng ra khơi là đủ.
Cảnh Uyên gieo một hạt giống báo thù vào lòng Cảnh Niệm Nhi, hắn chỉ cần chăm chỉ tưới nước, vun đắp, rất nhanh sau đó hạt giống sẽ mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết trái.
“Niệm Nhi, Dịch Dao có Dung Huân che chở, muội vẫn nên nhịn một chút.” Cảnh Uyên tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Y càng bảo Cảnh Niệm Nhi nhẫn nhịn, trong lòng Cảnh Niệm Nhi càng phẫn nộ, càng không muốn nhịn.
“Tam ca, ta nói thật cho huynh biết nhé, vốn dĩ ta muốn xin mẫu hậu ban Dung Huân làm phò mã của ta… Ai ngờ Dịch Dao lại chặn ngang.”
Vào cái ngày Cảnh Niệm Nhi biết Dung Huân và Dịch Dao đính hôn, nàng ta giận run cả người, đập phá đồ sứ khắp phòng.
Cảnh Uyên làm bộ mới biết chuyện này, ánh mắt ngạc nhiên: “Hóa ra Niệm Nhi thích Dung Huân, Tam ca cũng không biết, vậy thì Dịch Dao đúng là quá đáng.”
“Đâu chỉ quá đáng không thôi.” Cảnh Niệm Nhi cắn môi nói, “Lục Phi Tuyết đến Khoát Mông hòa thân, cử người đến báo với ta, nói là nàng ấy và vương tự Khoát Mông bị Dịch Dao hãm hại.”
“Muội nói Dịch Dạo hạ thuốc mê cho Lục Phi Tuyết?” Cảnh Uyên cau mày, y không biết chuyện này thật.
Y đúng là xem thường Dịch Dao rồi.
Như vậy thì xem ra Lục gia và thái tử đều bị nàng đẩy đổ rồi.
Một người hồng nhan họa thủy như thế, giữ lại chẳng phải để gieo họa hay sao?
“Tam ca, mấy hôm nữa là đến yên tiệc thưởng thức hoa cúc rồi, ta có một kế này.” Cảnh Niệm Nhi lạnh lùng nói.
“Tam ca ủng hộ muội.”
Sau khi Cảnh Uyên đi, Cảnh Niệm Nhi ngồi cạnh cửa sổ rất lâu, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ mặc bộ đồ trắng của Dung Huân.
Nam tử như vậy, vốn nên thuộc về nàng ta mới phải.
Đều tại Dịch Dao… Cướp mất Dung Huân bên cạnh nàng ta!
“Hồng Hạnh!” Cảnh Niệm Nhi gọi cung nữ, dặn dò nàng ta mấy câu rồi hỏi: “Nàng ta từ Dương Châu về rồi sao?”
Hồng Hạnh sửng sốt: “Nhị công chúa hỏi tiểu thư Lâm gia sao?”
“Mười năm trước mẫu hậu ta giúp nàng ta thoát khỏi kinh thành, lúc ấy mang ơn với nàng ta.” Ngón tay trỏ trắng mịn của Cảnh Niệm Nhi nắm lấy hộp gương.
Hồng Hạnh vốn là cung nữ ở cạnh hoàng hậu sau đó mới đi theo Cảnh Niệm Nhi, đương nhiên nàng ta cũng biết chuyện ngày xưa.
“Ngày ấy nô tỳ nghe hoàng hậu nương nương nói Lâm Ngộ An đã bí mật quay lại kinh thành, cũng một khoảng thời gian rồi, hơn nữa còn…”
Cảnh Niệm Nhi ngước mắt: “Hơn nữ gì?”
Hồng Hạnh thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, Lâm Ngộ An và Dịch Dao giống nhau gần như đúc từ một khuôn ra.”
Cảnh Niệm Nhi lạnh nhạt: “Mẫu thân Lâm Ngộ An và mẫu thân Dịch Dao là tỷ muội sinh đôi, sinh ra con giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
Hồng Hạnh: “Nô tỷ nghe ý của hoàng hậu nương nương là… định lập kế mận chết thay đào.”
“Ý ngươi là… Để Lâm Ngộ An thay thế Dịch Dao?” Đồng tử Cảnh Niệm Nhi thu nhỏ lại, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ ý Hồng Hạnh: “Không thể được, muốn giấu diễm Dịch Trường Phong và Ninh thị không đơn giản vậy đâu.”
Hồng Hạnh gật đầu: “Hoàng hậu nương nương cũng nghĩ như vậy, nói rằng không đến lúc bất đắc dĩ thì không để Lâm Ngộ An xuất hiện ở kinh thành.”
Cảnh Niệm Nhi cười lạnh nói: “Nói vậy thì Lâm Ngộ An chính là con át chủ bài cuối cùng của chúng ta?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!