Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi - Chương 22: Bôi thuốc cho hắn, ký ức tuổi ấu thơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi


Chương 22: Bôi thuốc cho hắn, ký ức tuổi ấu thơ


Chương 22. Bôi thuốc cho hắn, ký ức tuổi ấu thơ

Xe ngựa chạy chầm chậm, qua cửa cung, lao thẳng về phía điện Phúc Lâm của thái hậu.

Thái hậu vừa tụng kinh Phật xong thì nghe người bên ngoài báo lên nói Hoa Âm quận chúa đến.

“Nha đầu này, chắc là vì chuyện của thằng nhóc Dung gia mà tới.” Thái hậu lăn chuỗi phật châu trong tay, bàn tay nhỏ khoát lên cánh tay mama tổng quản, “Cho con bé vào.”

Vì chuyện hương nhập khẩu, Dung Huân vào lao ngục, trong cung đã truyền tai nhau ầm ầm rồi, đương nhiên thái hậu cũng biết.

Mama tổng quản – Tĩnh Tâm hơi cau mày lại, thái hậu quanh năm ăn chay niệm Phật, không hỏi đến chuyện trên triều, hiếm khi nhúng tay vào chính sự. Hoa Âm quận chúa lại đến cầu xin thái hậu, thế này chẳng phải đụng phải tảng đá rồi ư?

Dịch Dao mặc váy kiểu cung đình màu xám khói, tự nhiên hào phóng đi vào, cúi đầu hành lễ với thái hậu.

“Sao hôm nay Dao Dao lại rảnh rỗi đến chỗ ai gia thé này?” Thái hậu biết rõ rồi mà còn hỏi.

Dịch Dao khẽ mỉm cười: “Nghe nói gần đây thái hậu đang chép kinh Phật để cầu phúc cho thiên hạ, Dao Dao có lòng chép một bản kinh Phật muốn dâng cho thái hậu xem.”

Nàng không nhắc tới chuyện Dung Huân một lời nào mà gọi tỳ nữ dâng kinh Phật lên. Thái hậu nhìn lướt qua, chữ viết đẹp đẽ, có thể thấy thường ngày tốn không ít công sức.

Thái hậu hơi nâng mí mắt lên, nặng nề nói: “Ngươi có biết vì sao ai gia lại chép kinh Phật không?”

Dịch Dao cụp mắt xuống, thuận theo khéo léo đáp: “Vì cầu phúc cho người dân, mong trời xanh cho con dân Đại Cảnh luôn khỏe mạnh.”

“Nói không sai.” Thái hậu nói tiếp theo lời nàng, “Dạo gần đây kinh thành hoàng cung dùng hương nhập khẩu trắng trợn khiến nhà tan cửa nát, quốc khố trống rỗng, ai gia nhìn thấy thế cũng không đành lòng.”

Dịch Dao vẫn cúi thấp đầu, hai tay chắp vào nhau đặt ở đầu gối, lẳng lặng nghe thái hậu than thở rồi nàng thong thả tỏ ý bất đắc dĩ: “Dao Dao nghĩ giống thái hậu, trên đường vào cung, đâu đâu cũng thấy phụ nữ trẻ em ăn xin, nam tử thì gầy trơ xương, đồng ruộng bỏ không hết cả, không ai làm lụng, rìa đường cũng không có ai bày hàng sạp bán bánh bao, cửa hàng bình thường cũng đóng cửa, khắp nơi ở kinh thành đều khoác vẻ suy tàn cũ nát, thật là đáng sợ.”

Nàng không nhắc đến Dung Huân, ngược lại miêu tả khung cảnh kinh thành mấy ngày gần đây cho thái hậu nghe, giọng điệu trò chuyện còn có phần nghẹn ngào khiến người nghe chua xót thở dài.

Vẻ mặt thái hậu có chút xúc động, đôi mắt già nua vẩn đục hơi buồn xuống, nhìn chằm chằm Phật châu đen bóng loáng đang chuyển động trong tay, bà mím môi thở dài nói: “Hương nhập khẩu có hại, hoàng đế bị đầu độc còn đánh đuổi trung thần, quả thực không đúng, ai gia có lỗi, lần này không thể không quản.”

Bà nhìn sang mama tổng quản Tĩnh Tâm: “Chúng ta đến điện Dưỡng Tâm một chuyến. Dao Dao, Dịch gia và Dung Huân như nhau, đều là trụ cột nước nhà, ai gia che chở cho họ, ngươi yên tâm trở về đi, ai gia sẽ bảo hoàng đế thả Dung Huân ra.”

Dịch Dao hai mắt rưng rưng, hai hàng nước mắt long lanh kéo nhau rơi xuống, nàng hơi khuỵu gối rồi rầm một tiếng, nhẹ nhàng quỳ xuống trước thái hậu.

“Đa tạ thái hậu quan tâm.”

“Mau về đi, trời lạnh rồi, đừng để bị lạnh.” Thái hậu an ủi cười nói.

Dịch Dao đứng dậy quay đầu, thở phào nhẹ nhõm, dưới sự dìu đỡ của Nhẫn Đông, nàng bước từng bước ra khỏi điện Phúc Lâm.

Chuyện này coi như xong rồi.

Hai ông bà Dịch gia chờ ở cửa lớn phủ tướng quân, đón xe ngựa của Hoa Âm quận chúa về.

Nghe nàng kể lại mọi chuyện, Ninh thị gật gù, có phần khen ngợi: “Không nhắc đến Dung Huân, con làm đúng rồi đó, hoàng gia chỉ lo cho thiên hạ chứ chẳng lo an nguy của một thần tử.”
Nếu Dịch Dao đến trước mặt thái hậu, trực tiếp cầu xin cho Dung Huân thì chưa chắc thái hậu đã ra thay giúp đỡ. Ngược lại, Dịch Dao chỉ nói kinh thành tan hoang, hoàng cung tràn ngập nguy khốn, thái hậu nghe vậy sẽ nghĩ thiên hạ sắp loạn, đương nhiên phải đi khuyên hoàng đế.

Ninh thị đánh giá cô con gái đang ăn lẩu cừu, trong lòng rất vui mừng, con gái không chỉ trỗ mã dáng ngọc yêu kiều, nghiêng nước nghiêng thành mà còn thông minh, giỏi hơn người cha nóng nảy nói không biết nghĩ của nàng nhiều.

Ba người vây quanh nồi lẩu thịt nóng hổi. Tên đầy tớ vội vã chạy vào, mặt đầy mồ hôi nói: “Dung đại nhân được thả khỏi ngục, nghe nói vừa về phủ rồi ạ.”

Dịch Dao lập tức để đũa xuống gọi Nhẫn Đông: “Chuẩn bị xe, ta muốn đến Dung phủ xem thế nào.”

“Đã trễ thế này rồi.” Dịch Trường Phong vừa mới mở miệng đã bị phu nhân mình lườm cho một cái, ông ấy đành phải hậm hực thu tầm mắt lại, thở dài nói, “Đi sớm về sớm, dù hai đứa có hôn ước rồi, không cần kiêng kỵ nam nữ tiếp xúc nhưng dù sao cũng chưa xuất giá, con phải…”
Ông ấy còn chưa nói hết câu, một cái bóng đã xông ra ngoài.

Dịch Trường Phong: …Quả nhiên con gái lớn rồi là không giữ được nữa.

Dịch Dao lại tới Dung phủ, đi thẳng vào trong như ngựa quen đường cũ, thậm chí không cần tên hầu của Dung gia dẫn đường, nàng đi thẳng vào phòng ngủ của Dung Huân.

Trong phòng dựng mấy tấm bình phong, trên mặt vẽ cây tùng. Dịch Dao vòng qua bình phong thấy nam nhân nằm trên giường ở phòng trong.

Dung Huân để trần nửa thân trên, nằm nhoài trên giường, đại phu đang bôi thuốc cho hắn. Đập vào mắt là phần da tróc thịt bong, máu me nhầy nhụa, vô cùng khủng bố.

Nghe thấy tiếng động, Dung Huân quay đầu sang thấy Dịch Dao chạy vào với gương mặt mồ hôi tầm tã, đăm đăm nhìn hắn.

“Sao nàng lại tới đây?” Giọng hắn vừa khàn vừa trầm, như lạc giữa sa mạc mười ngày nửa tháng rồi vậy.
Dịch Dao đi lên trước, có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, lời đến bên miệng lại biến thành một câu lo lắng: “Có đau không?”

Dung Huân ngẩn người, chớp mắt, đôi mắt cong cong: “Không đau.”

“Nói dối!” Vành mắt Dịch Dao đỏ ửng lên ngay tắp lự, nàng cái giận nói.

Lưng hắn có rất nhiều vết thương, có cái còn sâu thấy được cả xương, bị thương thế này mà hắn còn nói không đau.

“Thật mà, vốn dĩ có đau.” Dung Huân yếu ớt nói, “Nhưng nàng vừa đến thì không đau nữa rồi.”

Đại phu bôi thuốc hơi run lên, có cảm giác trên đầu ông ấy vô cùng sáng.

Cái run này khiên thuốc bột rơi xuống nhiều khiến Dung Huân hít một hơi thật sâu: “Shhh…”

“Để ta làm cho.” Dịch Dao ngồi xuống bên giường, nhận thuốc bột từ tay đại phu, rón rén rắc lên vết thương của hắn.

Đại phu biết ý đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại Dịch Dao và Dung Huân.
Ngồi gần nhau thế này Dịch Dao mới thấy ở sau lưng hắn, trừ vết thương bị gậy đánh thì còn vết sẹo cũ lâu năm trông như vết roi.

“Mấy vết roi này ai đánh?” Dịch Dao hỏi.

Nghe nàng hỏi, Dung Huân im lặng một lúc mới nói: “Ta là cô nhi, ăn cơm trăm nhà mà lớn, khi còn bé xin ăn ở khắp các nhà, có vài người quen bắt nạt mấy cô nhi không cha không mẹ như bọn ta.”

Mấy vết thương này có từ khi đó.

Dung Huân bỗng nhớ về thuở nhỏ, giữa mùa đông, hắn và một số đứa trẻ cũng là cô nhi đến gõ cửa từng nhà từng hộ xin cơm, có người không mở cửa, có người mắng đôi câu, có người thì miễn cưỡng cho cái bánh ngô.

Mãi đến khi đi đến phủ tướng quân, lần nào người hầu Dịch gia cũng cho họ một bát cơm trắng thật to, có cả rau và thịt, còn cho phép bọn họ ngồi ở bậc thang ăn hết, thu dọn bát đũa, lần sau bọn họ đến lại mang một bát đầy tràn ra cho bọn họ ăn.
Cậu bé gầy gò đến mức một con gió cũng có thể thôi bay ngồi ở bậc thang ăn cơm, có lúc hắn sẽ nhìn thấy Dịch Dao hệt như tiên nữ đi lên xe ngựa giữa sự vây quanh của đám tôi tớ.

Hắn nhìn đến thất thần, có một bà vú già tức giận đi tới nói: “Nhìn cái gì, mau ăn cho xong rồi đi đi.”

Mành xe ngựa được vén lên, cô bé nhìn về phía hắn, từ trên xuống dưới, đánh giá hắn tỉ mỉ một lượt rồi rời tầm mắt, nói với bà vú.

“Nhũ mẫu, hắn không chặn lối đi của xe ngựa, bà không cần mắng hắn đâu mà, ăn nhanh quá sẽ bị nghẹn đó.”

Thiếu niên cụp mắt, nhìn chằm chằm cái quần thủng ở hai đầu gối, tay cầm bát đũa run rẩy, hắn nhìn một cái bỗng thấy quần áo thật rách nát, ghét trong kẽ tay thật bẩn, tại sao không rửa sạch rồi mới đến đây chứ?

Hắn rất muốn được như mấy đứa trẻ ở nhà có tiền, mặc tơ lụa gấm góc nhẹ nhàng, thoải mái xuất hiện trước mặt cô bé kia, nói chuyện đôi câu với nàng.
Đáng tiếc hắn không thể.

Dòng suy nghĩ bay xa của Dung Huân dần quay lại, hắn nghiêng đầu nhìn Dịch Dao đang bôi thuốc cho mình, trong lòng nghẹn ngào.

Kiếp trước hắn trèo lên cao từng bước một, dốc hết toàn bộ sức lực thi đỗ công danh, vất vả mãi mới đỗ Trạng Nguyên, nhưng đúng ngày đó hắn nghe được tin Dịch Dao được chọn vào Đông Cung.

Hắn quyết định lặng lẽ bảo vệ nàng, âm thầm diệt trừ tất cả thế lực làm kẻ địch với Dịch gia.

Nhưng quyền thế của Dịch gia ngày càng lớn mạnh, sau khi thái tử đăng cơ, Dịch gia trở thành mầm họa trong mắt tân đế. Dung huân không kịp che chở cho Dịch gia, tân đế đã ra tay rồi.

“Huynh nhìn ta chằm chằm làm gì thế?” Dịch Dao cảm nhận được ánh mắt nóng rực dán vào mặt nàng, không khỏi trừng mắt nhìn Dung Huân, “Nhìn nữa thì ta ăn huynh luôn đó.”
Dung Huân khẽ mỉm cười: “Dao Dao muốn ăn ta thế nào? Ta sẵn lòng nghe đây.”

Dịch Dao: “…”

Một quân tử đàng hoàng mà lại nói lời của tên háo sắc!

“Khụ, huynh đừng cử động, ta có nấu bát cháo ở sau bếp, để ta đi xem đã được chưa.” Dịch Dao bôi thuốc cho hắn xong, chuẩn bị tìm cớ tránh đi lại bị Dung Huân túm tay lại: “Ôi… Nàng thế này là?”

Dung Huân gọi Lăng Nhược: “Ngươi xuống bếp xem cháo được chưa.”

Dịch Dao không biết làm gì khác, để mặc bàn tay nóng hầm hập của hắn giữ tay mình.

“Thật tốt.” Dung Huân bỗng nhiên cảm thán, “Ta nghe Lăng Nhược nói rồi, Dao Dao đi cầu xin thái hậu, ta mới được thả ra.”

“Đúng vậy đó, ta lo lắng huynh ở trong lao không có ai trông nom.” Dịch Dao nhìn xoáy vào hắn, “Huynh không lo chút nào sao? Biết trước rằng sẽ bị hoàng thượng phạt, huynh cần gì phải làm việc đó nữa?”
Đôi mắt đen thẳm của Dung Huân nhìn nàng nói: “Thật ra ta có cách rồi nhưng không ngờ Dao Dao lại đi xin thái hậu, ta thực sự rất cảm động.”

Dịch Dao ngẩn người, ngẫm lại thì thấy cũng đúng, Dung Huân là một người thông minh nhường nào, sao có thể không để lại đường lui cho mình được?

“Thế phải làm sao bây giờ?” Dịch Dao lo lắng nói, “Huynh bị bãi chức, triều đình bất ổn, chắc chắn biên cương sẽ có chuyện.”

Ngón cái Dung Huân khẽ xoa lòng bàn tay nàng, hơi ngứa.

“Đừng lo lắng, không phá thì sao mà lập, muốn chấn chỉnh lại triều cương phải phá bỏ triều cũ trước.”

Không phá cái cũ thì không thể lập cái mới?

Dường như Dịch Dao nghĩ tới điều gì đó nhưng nàng không nói ra, dù sao đây cũng là chuyện mất đầu, tai vách mạch rừng, bị người ta nghe thấy sẽ không hay.

Lăng Nhược bưng cháo đi vào, quỳ gối trước giường, mặt lạnh tanh nói: “Chủ tử, mật thám truyền tin đến hoàng thượng muốn lập thái tử.”
Thái tử?

Dịch Dao sửng sốt, quay đầu nhìn Dung Huân, thấy hắn thờ ơ như không thì hỏi: “Hoàng thượng muốn lập ai làm thái tử?”

Cảnh Chiến hay Cảnh Uyên?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN